[Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ] – Chương 61

Chương 61: Vua muốn bề tôi chết

Sau khi yến tiệc mừng thọ kết thúc, có hai chuyện đã lan truyền khắp kinh đô.

Chuyện thứ nhất là việc con gái của Cố thừa tướng và Khang Định Vương Thế tử đính hôn, hầu hết mọi người đều không ngờ tới, bởi vì bên ngoài vẫn luôn lan truyền rằng con gái của Cố thừa tướng là Thái tử phi đã được định sẵn.

Chuyện thứ hai là vị đích trưởng nữ vừa được phủ Tĩnh Viễn Hầu tìm về, ân nhân cứu mạng của Thái tử điện hạ, đã sáng tác hết bài thơ tuyệt tác này đến bài thơ tuyệt tác khác tại thi hội, đến cả Bệ hạ cũng bị kinh động và còn hết lời khen ngợi nàng ta. Hiện nay, giới văn nhân mặc khách của Đại Ung đang điên cuồng ca tụng Nguyễn Lưu Tranh, phong nàng ta là Đệ nhất Tài nữ Đại Ung.

“Rầm—”

“Đồ tiện nhân, cái gì mà Đệ nhất Tài nữ chứ, ả ta cũng xứng sao!”

Bên trong Lư phủ, Lư Thanh Uyển nổi cơn thịnh nộ và đập phá rất nhiều đồ đạc. Các nha hoàn sợ hãi quỳ rạp trên đất, dù có bị đồ vật ném trúng cũng không dám rời đi.

Lư Thanh Uyển không ngờ rằng nàng ta không chỉ không làm Nguyễn Lưu Tranh mất mặt tại thi hội, mà còn ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’, để cho nàng ta đạt được danh hiệu Đệ nhất Tài nữ Đại Ung.

Ban đầu, nàng ta đã vui mừng khôn xiết tại yến tiệc mừng thọ vì Cố Tuế An lại đồng ý đính hôn với Khang Định Vương Thế tử, chỉ cảm thấy trở ngại lớn nhất trên con đường biến nàng ta trở thành Thái tử phi đã biến mất, chỉ còn lại một mình Nguyễn Lưu Tranh, người mà thực ra nàng ta không mấy để tâm đến.

Vì vậy, tại Vườn Mẫu Đơn, nàng ta đã cố ý lên kế hoạch để Nguyễn Lưu Tranh làm thơ, hòng khiến người này mất mặt, nhưng không ngờ lại giúp người này toả sáng rực rỡ.

Hiện đó ngay cả Bệ hạ cũng hết lời khen ngợi. Tuy hôm đó không rõ vì sao Thái tử Điện hạ không xuất hiện, nhưng những bài thơ do Nguyễn Lưu Tranh sáng tác, Điện hạ nhất định sẽ biết. Huống hồ nàng ta còn từng cứu Điện hạ…

Lư Thanh Uyển càng nghĩ càng thấy sợ. Cố Tuế An giờ đã được ban hôn cho người khác, xét về gia thế thì nàng ta mới là người xứng đáng nhất để trở thành Thái tử phi nhất. Nàng ta tuyệt đối không thể để người khác phá hỏng điều đó!

“Ngọc Cầm, ngươi đi gửi thiếp mời cho nhị tiểu thư của phủ Tĩnh Viễn Hầu, nói là ta muốn mời nàng đến trò chuyện.” Lư Thanh Uyển cười lạnh, muốn Nguyễn Lưu Tranh biến mất đâu chỉ có mình nàng ta!

Gió xuân dịu dàng, làn gió nhẹ thoảng qua, trong sân viện của Cố phủ là những khóm trúc xanh lay động, muôn loài hoa quý theo gió khẽ đung đưa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến người say đắm.

Lúc này, cả nhà họ Cố đang ngồi cùng nhau thưởng trà trò chuyện, còn có thêm một vị khách nữa là Mộ Hành Tắc.

Cố Nguyên An cứ một tiếng tỷ phu hai tiếng tỷ phu, gọi nhiều đến mức khiến Mộ Hành Tắc vui đến nở hoa trong lòng, liền hứa sẽ tặng Cố Nguyên An một món quà thật thú vị.

Cố thừa tướng nâng chén trà lên, nhìn thiếu niên đang ngồi bên cạnh ái nữ nhà mình, ông vừa cười nói vừa uống một ngụm trà rồi hỏi: “Ngươi đã làm gì để được Bệ hạ ban hôn?!”

Trên gương mặt tuấn mỹ của Mộ Hành Tắc tràn đầy ý cười, chàng ta đáp lại: “Kính thưa Nhạc phụ đại nhân, là Phụ thân đã dùng Hổ phù Yểm Quân để trao đổi ạ.”

Cố thừa tướng vốn đang cau mày, tên nhóc này thật là mặt dày, còn chưa thành hôn đã gọi là Nhạc phụ rồi. Nhưng sau đó nghe thấy Hổ phù Yểm Quân thì ông kinh ngạc vô cùng.

Khang Định Vương là Tổng đốc của năm tỉnh Giang Nam, lại nắm giữ Hổ phù Yểm Quân, Bệ hạ đã sớm không an tâm về ông ta. Nay Khang Định Vương nhân việc ban hôn mà giao Hổ phù Yểm Quân ra, vừa hay có thể dập tắt sự nghi ngờ của Bệ hạ.

Bằng không, sớm muộn gì thì Khang Định Vương phủ cũng sẽ vì sự nghi ngờ của Đế vương mà đi đến con đường huỷ hoại hoàn toàn.

Dù sao thì, Vua muốn bề tôi chết, bề tôi không thể không chết!

“Hiện nay, tuy Bệ hạ đã ban hôn cho ngươi và Tuế Tuế, nhưng Tuế Tuế hiện tại vẫn còn nhỏ. Ta và phu nhân đã bàn bạc rồi, sẽ giữ Tuế Tuế lại thêm một năm nữa rồi mới bàn chuyện thành hôn. Ngươi hãy nói rõ chuyện này với phụ thân của ngươi đi.” Cố thừa tướng nói tiếp.

Mộ Hành Tắc ngây người ra một chút, có chút thất vọng. Chàng ta đương nhiên muốn cưới Tuế Tuế về nhà ngay lập tức.

“… Xin nghe theo nhạc phụ và nhạc mẫu ạ.”

Chuyện này Cố thừa tướng cũng đã nói trước với Cố Tuế An, Cố Tuế An không có ý kiến gì, nàng cũng không muốn thành hôn nhanh như vậy. Nàng vẫn còn nhỏ, ở thời hiện đại thì ở cái tuổi này nàng vẫn còn đang đi học cơ mà.

Hơn nữa, sau khi thành hôn, nàng chắc chắn phải đi theo Mộ Hành Tắc đến sống ở Giang Nam. Tuy Mộ Hành Tắc có nói rằng nếu nàng muốn ở lại kinh đô cũng được, nhưng… Khang Định Vương dù sao vẫn còn đang nhậm chức ở Giang Nam.

Cũng không thể cứ ở mãi kinh đô được.

Trừ phi, Hoàng đế Tuyên Đức cho Khang Định Vương hồi kinh, nhưng trong tiểu thuyết còn chưa từng nhắc đến việc Khang Định Vương vào kinh, nên e rằng cũng khó thành.

Chuyện này Cố Tuế An cũng khá thoải mái. Nàng cũng rất thích Giang Nam, hơn nữa nơi đó cũng an toàn hơn kinh đô nhiều.

Dù sao thì nơi nào có nữ chính và nam chính, thì nơi đó cũng nguy hiểm hơn những nơi khác.

Chỉ là sau này muốn gặp cha mẹ thì phải đi xe ngựa nửa tháng mới gặp được…

Kể từ khi được ban hôn, Mộ Hành Tắc hiển nhiên đã coi Cố phủ là nhà của mình nên thường xuyên chạy đến Cố phủ chơi.

Bên trong Thanh Phong Các.

Cố Tuế An mặc một bộ y phục ngắn màu xanh lam đơn giản, đang chăm sóc những cây dưa lạnh của mình.

Năm nay, nàng trồng dưa lạnh muộn hơn một chút, nên ước tính cũng sẽ thu hoạch muộn hơn.

Ánh nắng mùa xuân rải trên gương mặt trắng nõn mịn màng của Cố Tuế An, khiến làn da nàng càng thêm mịn màng như trứng gà bóc, tựa như phát ra áng sáng vậy.

Mộ Hành Tắc đứng bên cạnh tò mò nhìn ngó khắp khu vườn rau, chỉ cảm thấy Tuế Tuế quả là một người thú vị. Các tiểu thư khuê các khác đều thích chăm sóc hoa cỏ quý hiếm, nhưng Tuế Tuế nhà chàng ta lại thích trồng dưa, trồng quả, trồng rau.

Nhưng dù Tuế Tuế thích gì thì chàng ta cũng vô cùng yêu thích.

Chàng ta nhìn những cây non Cố Tuế An đang cặm cụi chăm sóc trước mặt, rồi tò mò hỏi: “Tuế Tuế, nàng đang trồng loại rau gì vậy?”

Cố Tuế An xới đất bằng cái cuốc nhỏ, nàng cũng không ngẩng đầu lên đáp mà chỉ đáp: “Loại này là dưa lạnh đấy.”

Mộ Hành Tắc ngây người ra, dưa lạnh? Cái loại dưa lạnh vừa đắng vừa chát đó sao?

Tuế Tuế tại sao lại trồng thứ này chứ?

Tứ Hỷ nhìn Mộ Hành Tắc đang ngây người, thì mỉm cười giải thích: “Dưa lạnh mà cô nương nhà nô tì trồng thì ngon lắm, không đắng cũng không chát, lại còn ngọt giòn ngon miệng nữa cơ.”

Mộ Hành Tắc lộ vẻ kinh ngạc, chàng ta chưa từng nghe nói dưa lạnh lại có vị ngọt: “Tuế Tuế, có thật không?”

Cố Tuế An gật đầu: “Thật đó, đợi khi chín rồi ta cho chàng nếm thử là biết ngay mà.”

“Được!” Mộ Hành Tắc vui vẻ gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống: “Tuế Tuế, để ta giúp nàng làm nhé.”

Cố Tuế An ngẩng đầu nhìn Mộ Hành Tắc, đối phương mặc trên người bộ y phục quý giá, rõ ràng không thích hợp để làm việc đồng áng: “Thôi đi, lỡ làm bẩn quần áo thì sao, hơn nữa chàng chưa từng làm công việc này thì sẽ không biết làm đâu.”

“Không sao, chỉ là quần áo thôi mà. Ta không biết thì Tuế Tuế có thể dạy ta. Tuế Tuế, ta muốn trồng cùng nàng mà.” Mộ Hành Tắc nhìn Cố Tuế An với đôi mắt hoa đào sáng rực.

Người này! Thật là lúc nào cũng thả thính với nàng!

Cố Tuế An dời mắt đi chỗ khác: “Được rồi, được rồi, để ta dạy chàng.”

Mộ Hành Tắc mỉm cười: “Được nha ~”

“Chàng lấy cả đất và cây non ra khỏi cái bát gốm nhỏ này, sau đó…”

Cố Tuế An nghiêm túc giảng giải cho Mộ Hành Tắc, nàng vừa giảng vừa thị phạm.

Ban đầu Mộ Hành Tắc còn học rất chăm chú, nhưng không biết từ lúc nào hắn đã nhìn Cố Tuế An đến ngẩn ngơ.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn đang ở ngay trước mắt, chàng ta không nhịn được mà cúi xuống hôn nàng.

Vừa cảm nhận được xúc cảm mềm mại thì chàng ta đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lan xuống tận cổ.

Chàng ta đột ngột đứng thẳng dậy, ánh mắt lảng tránh: “Tuế Tuế, ta… ta xin lỗi.”

Sau đó, chàng ta gấp gáp dùng khinh công lộn tường bỏ chạy mất hút.

Cố Tuế An “…”

“Thằng nhóc thối, ngươi đứng lại cho ta!!!” Cố thừa tướng vừa đến đã thấy bắp cải nhà mình bị heo gặm một miếng, tức đến không chịu nổi.

Thằng nhóc thối này, còn chưa thành hôn đâu đấy!!!

“…..”

Mộ Hành Tắc chạy càng lúc càng nhanh hơn.

Cố thừa tướng tức đến điên người, sau đó ông lệnh cho ám vệ canh phòng nghiêm ngặt, nhất quyết không cho Mộ Hành Tắc vào Cố phủ nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *