Chương 112: Họ Lan, tên Thương Tự
Ngô Trình ngồi trên ghế, nhìn đôi mắt xinh đẹp đen láy cười đến híp mí của sư phụ mình, thì lắp bắp hỏi: “Sư phụ, Người tìm con có việc gì ạ?”
“Tiểu Chanh Tử à, con nói xem, sản lượng lúa lai mỗi mẫu cao như thế này, có phải nên phổ biến ra ngoài để nhiều bách tính được hưởng lợi không?” Cố Tuế An khéo léo gợi mở.
Nghe vậy, Ngô Trình sửa lại nét mặt rồi nghiêm túc trả lời: “Sư phụ nói rất đúng ạ!”
Cố Tuế An mỉm cười nhìn Ngô Trình, suy nghĩ một lát rồi quyết định nói một nửa sự thật: “Con cũng biết, hạt giống lúa lai này cần phải thay mới mỗi năm. Sư phụ định bán loại hạt giống này với giá cao hơn 20% so với lúa thông thường. Nhưng ta có một mối lo ngại, đó là không thể để lộ thân phận của mình. Lý do thì sư phụ tạm thời chưa thể nói được. Lúa nước này một khi được truyền bá ra ngoài, chắc chắn sẽ thu hút vô số người chú ý. Tiểu Chanh Tử, nếu có người đến điều tra, ta muốn con nói rằng giống lúa lai này là do con nghiên cứu ra.”
Ngô Trình lập tức kinh ngạc, không cần suy nghĩ đã đứng bật dậy rồi luống cuống xua tay: “Không được… không được đâu ạ, Sư phụ, lúa nước này là do người nghiên cứu ra, làm sao con có thể chiếm đoạt thành quả của người được, không được đâu ạ.”
Cố Tuế An biết ngay với tính cách của Ngô Trình thì nàng ấy sẽ từ chối. Nàng kéo Ngô Trình ngồi xuống lần nữa: “Tiểu Chanh Tử, sư phụ không thể để lộ thân phận, nếu không có thể sẽ bị nhốt suốt đời. Con nỡ lòng nào để sư phụ bị nhốt sao?” Nói xong, nàng còn nhìn Ngô Trình bằng ánh mắt đáng thương.
Ngô Trình không biết vì sao sư phụ để lộ thân phận lại bị giam giữ, nhưng sư phụ không nói ắt cũng có lý do riêng. Chỉ là việc này nàng ấy thực sự không thể làm được…
Ngô Trình trầm tư một lát rồi nói: “Sư phụ, hay là thế này, sau này nếu có người đến dò hỏi thì cứ để đồ đệ ra mặt tiếp. Những năm qua, ngoài những người trong trang viên và ông nội con ra thì không ai biết người là sư phụ của con. Nếu có ai hỏi, con sẽ nói hạt giống lúa nước này là do sư phụ con nghiên cứu ra, nhưng sư phụ con thích ngao du sơn thủy, hành tung bất định, cũng không muốn người khác biết thân phận của người.”
Chiêu Võ đứng bên cạnh nghe thấy kế hoạch này, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phu nhân, cách này quả thực khả thi. Ta có thể đi sắp xếp một chút, ám chỉ vị sư phụ đi ngao dư xuân thuỷ này chính là chủ nhân đứng sau Vương Thiết Trụ và Liễu Thúy Hoa. Lương thực sẽ được bán ra dưới danh nghĩa của nhà họ Vương, đến lúc đó mọi việc sẽ do Vương Thiết Trụ và Tiểu Chanh Tử ra mặt. Còn phu nhân chỉ là một phụ nhân sống ở nhà sau, sẽ không gây chú ý cho người khác đâu ạ.”
Cứ như vậy, mọi sự vụ sau đó đều do Chiêu Hạ và Ngô Trình ra mặt. Để bách tính Kinh Châu tin rằng hạt giống của nhà họ Vương có thể đạt sản lượng cao, cần phải mượn đến các biện pháp chính thức từ quan phủ. Khi lúa lai chín, Cố Tuế An đã đặc biệt nhờ Tiểu Hòa mời Tri phủ đại nhân Ôn Minh đến trang viên một lần nữa. Sau đó, Ngô Trình và Chiêu Hạ đã đích thân dẫn ông đi thăm một vòng cánh đồng.
Ôn Minh vốn nghe Tiểu Hòa nói về sản lượng lương thực cao thì hoàn toàn không tin, nhưng Tiểu Hòa khó khăn lắm mới cầu xin ông một lần, ông cũng không nỡ từ chối. Dù sao cũng chỉ là đi một chuyến, xem xem rốt cuộc nhà họ Vương tìm ông có mục đích gì!
Nhưng khi ông ấy đến cánh đồng trong trang viên, đập vào mắt là một màu vàng kim rực rỡ và chói lọi. Từng bông lúa trĩu nặng oằn cong cọng rơm, những hạt thóc mẩy căng chen chúc dày đặc khắp các đầu bông, hạt nào hạt nấy đầy đặn, tuyệt đối không có hạt lép.
“Cái này, cái này!” Ôn Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt trợn to, mặt đỏ bừng, hai tay run lẩy bẩy không ngừng, môi run rẩy, hồi lâu không nói nên lời. Ông ấy xúc động đến mức đi thăm toàn bộ cánh đồng trong trang viên một lượt.
Cuối cùng, sau khi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, Ôn Minh run rẩy hỏi Ngô Trình: “Giống lúa này có thể đạt sản lượng bao nhiêu một mẫu?”
Ngô Trình rất bình tĩnh, nàng ấy không hề nao núng đáp: “Ở giai đoạn hiện tại, sản lượng mỗi mẫu có thể đạt năm trăm cân. Sư phụ ta nói trong tương lai còn có thể làm được cao hơn nữa.”
Ôn Minh nhìn mọi thứ trước mắt chỉ cảm thấy như đang ở trong mơ, hoàn toàn không thể tin được. Ông ấy vội vàng hỏi: “Sư phụ ngươi là ai? Có thể cho ta gặp một lần được không?”
Ngô Trình cười đáp: “Xin lỗi Ôn đại nhân, sư phụ ta thích ngao du bốn phương, hiện không có mặt ở Kinh Châu. Hơn nữa, người không thích sự chú ý, nên mọi sự vụ đều giao cho ta và nhà họ Vương xử lý.”
Ôn Minh nheo mắt lại: “Nhà họ Vương và sư phụ của ngươi có quan hệ gì?”
Chiêu Hạ đi theo bên cạnh mở lời: “Bẩm đại nhân, sư phụ của Ngô cô nương đây là chủ nhà của nhà họ Vương chúng tôi. Đại nhân, hiện tại điều này không phải là quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là giống lúa nước này, đúng không ạ?”
Ôn Minh hiểu rằng không thể hỏi ra được gì nữa. Hiện tại điều quan trọng nhất quả thực là giống lúa này. Còn về chủ nhà của nhà họ Vương, ông ấy sẽ tự mình điều tra sau: “Nói cho ta nghe ý tưởng của các ngươi đi.”
Chiêu Hạ mời Ôn Minh vào sảnh đường, Ngô Trình ở bên cạnh tỉ mỉ giảng giải với Ôn Minh mọi sự vụ, bao gồm việc hạt giống cần được thay mới mỗi năm và việc bán ra với giá cao hơn thị trường 20%.
Mặc dù Ôn Minh vẫn giữ thái độ hoài nghi về việc hạt giống cần thay mới hàng năm, nhưng điều này có thể xác thực sau. Khi xuất hiện một giống lúa thần kỳ như vậy, lẽ ra Ôn Minh phải lập tức viết tấu sớ gửi về kinh đô báo cáo cho Bệ hạ, nhưng ông luôn làm việc cẩn trọng và ổn thoả. Hiện tại ông chỉ mới thấy lúa nước trong trang viên này sinh trưởng rất tốt, ông muốn đảm bảo rằng giống lúa lai này thực sự có thể đạt được mức sản lượng đã nói rồi mới tấu lên.
Ôn Minh cũng là người quyết đoán, và ông thực lòng vì bách tính mà suy nghĩ. Ông trực tiếp mua lại toàn bộ hạt giống lúa trong trang viên, sau đó cho phép các hộ nông dân dùng hạt giống lúa thông thường để đổi lấy hạt giống lúa lai. Phần giá chênh lệch 20% sẽ do quan phủ gánh vác.
Trước khi đổi, Ôn Minh đã nói rõ ràng với bách tính rằng, hạt giống lúa lai này có thể đạt sản lượng năm trăm cân mỗi mẫu, nhưng hạt giống này chỉ có thể sử dụng được một năm, sang năm thứ hai sẽ cần phải tự mình mua lại.
Nhiều bách tính không tin, làm sao có thể đạt được sản lượng năm trăm cân mỗi mẫu, hơn nữa năm thứ hai còn phải mua lại hạt giống. Vì vậy, một số người sẵn lòng tin tưởng Ôn đại nhân thì đổi nhiều hạt giống lúa lai hơn một chút, còn đa số những người không tin thì hoặc là đổi ít đi, hoặc là dứt khoát không đổi. Dù sao thì chuyện này còn liên quan đến khẩu phần lương thực cả năm của họ, nếu lỡ như hạt giống này không tốt mà lại không trồng được lương thực, thì họ biết tìm ai mà khóc than đây.
Nhưng đến khi lúa chín vào năm thứ hai, họ nhìn thấy những nhà đã đổi nhiều hạt giống lúa lai đều mặt mày rạng rỡ, thu hoạch đầy ắp, ai nấy đều ghen tị đến đỏ mắt, hận bản thân vì sao khi đó lại không tin tưởng Ôn đại nhân.
Chiêu Hạ và Chiêu Võ đã sớm mua mỗi người một cửa tiệm ở trấn Lê Hoa và thành Lê An. Và năm nay, tất cả các hộ nông dân ở Kinh Châu đều tranh nhau đến cửa tiệm của nhà họ Vương theo lời Ôn đại nhân để mua hạt giống lúa, dù giá có cao hơn 20% thì họ cũng bằng lòng.
Ôn Minh thấy vụ thu hoạch bội thu đầy ắp lương thực, cuối cùng đã viết tấu sớ báo cáo lên triều đình.
Hôm nay, Ôn Minh đến trang viên là vì người do triều đình phái đến đã đến Kinh Châu, người đó muốn đích thân gặp Ngô Trình. Ôn Minh vốn định triệu Ngô Trình đến phủ Tri phủ, nhưng vị đại nhân kia nói rằng muốn tự mình đến trang viên để xem xét.
Trên bờ ruộng, Cố Tuế An ôm phốc bánh bao nhỏ lên: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Ôn gia gia.”
Chiêu Hạ nhắc nhở: “Liễu Nương, ngoài Ôn đại nhân ra thì còn có một vị đại nhân nữa đến từ Kinh đô, người đó đặc biệt muốn gặp Tiểu Chanh Tử.”
Cố Tuế An nghe thấy từ “kinh đô” thì toàn thân khựng lại: “Là… là ai?”
“Là vị Thượng thư Hộ Bộ mới nhậm chức hai năm nay. Nghe nói nguyên là Tri phủ Du Châu, nhờ chính tích xuất sắc nên được Bệ hạ đích thân phong chức, họ Lan, tên Thương Tự.”
Nghe thấy cái tên xa lạ, Cố Tuế An thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải người quen. “Đã là người đến tìm Tiểu Chanh Tử, vậy Tiểu Trình Tử qua gặp một chút đi.”
Ngô Trình gật đầu: “Vâng, sư phụ.”
Nhìn theo bóng lưng Ngô Trình rời đi, Cố Tuế An nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng, chợt nghĩ đến điều gì đó thì nói: “Chiêu Hạ, bánh bao nhỏ có bị vị Lan đại nhân kia nhìn thấy không?”
Chiêu Hạ trấn an: “Cô nương yên tâm, Lan đại nhân chưa thấy bánh bao nhỏ. Những năm qua chúng ta giấu bánh bao nhỏ kỹ như vậy, người ngoài sẽ không dễ dàng nhìn thấy đâu ạ.”
Cố Tuế An thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại bánh bao nhỏ rất giống Lý Trọng Yến, nếu lỡ như bị người từ kinh đô đến thấy, nàng chỉ sợ sẽ gây ra nghi ngờ.
Lúc này trong sảnh đường, Ngô Trình vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Ôn đại nhân. Không vì lý do gì khác, chỉ vì người đó quá đỗi xuất sắc. Đối phương mặc y phục màu xanh lam, đôi mắt mày đen nhánh như mực, giữa đôi mày lại có một nốt ruồi son. Dung mạo cực kỳ thanh tú, khí chất đoan trang lại ôn nhã, lúc này đang mỉm cười, thoạt nhìn qua lại khiến người ta cảm thấy đối phương là người vô hại.
Nhưng không hiểu vì sao, Ngô Trình nhìn thấy vị Lan đại nhân này lại khiến nàng ấy nhớ đến một con rắn độc đa sắc màu nhưng ẩm ướt và lạnh lẽo.
Ôn đại nhân thấy Ngô Trình thì cười nói: “Nào, Ngô cô nương, vị đây chính là Lan đại nhân đến từ kinh đô, đặc biệt đến tìm ngươi đấy.”
“Xin chào Lan đại nhân.” Ngô Trình đang định hành lễ thì Lan Thương Tự tươi cười ngăn lại: “Ngô cô nương không cần đa lễ.”
“Chắc hẳn Ngô cô nương cũng rõ vì sao ta lại đến tìm ngươi. Kinh đô nhận được tấu sớ do Ôn đại nhân gửi đến, nghe nói Kinh Châu xuất hiện một giống lúa có sản lượng đạt tới năm trăm cân mỗi mẫu, khắp triều đình đều vô cùng kinh ngạc. Bệ hạ đã hạ lệnh cho ta đến Kinh Châu để điều tra xem việc này có đúng sự thật hay không. Ngô cô nương, có thể tường tận kể cho ta nghe được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Ngô Trình tỏ ra vô cùng điềm tĩnh và trấn định: “Lan đại nhân muốn biết điều gì? Chỉ cần dân nữ biết, nhất định sẽ nói hết không giấu giếm.”
Ánh mắt của Lan Thương Tự ẩn chứa ý cười, ngón tay thon dài trắng trẻo vuốt nhẹ mép chén trà. Vừa định mở lời thì ánh mắt của hắn vô tình bị một bóng dáng vô cùng quen thuộc ngoài cửa sổ thu hút. Khí chất trên người hắn lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ. Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ôn Minh và Ngô Trình bị hành động đột ngột này của hắn làm cho có chút sững sờ.
Lan Thương Tự đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng ngoài kia, sau khi xác nhận không hề nhìn nhầm, trên khuôn mặt thanh tú của hắn hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Hòa hôm nay đến tìm Liễu Nương. Mấy hôm trước trời mưa, trên núi mọc nhiều nấm dại, cô hái nhiều làm thành mắm nấm. Nghĩ đến Liễu Nương là một “người háu ăn” nên cô mang theo hai lọ nhỏ đến tìm. Hiện tại cô đến trang viên đã quen đường quen lối, hỏi Vương Hổ xem Liễu Nương ở đâu rồi đi về phía bờ ruộng.
Nhưng đang đi, cô cứ cảm thấy như có một ánh mắt âm trầm và lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác này khiến cô vô cùng quen thuộc. Cô rùng mình, từ từ quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông quen thuộc như ác mộng kia. Nhất thời, cô sợ đến mức chân mềm nhũn mà đứng đơ ra tại chỗ.
Cố Tuế An nhìn thấy Tiểu Hòa từ xa, đang mừng rỡ định chào hỏi thì phát hiện cô ấy nhìn về hướng căn nhà và đứng khựng lại. Cố Tuế An giao bánh bao nhỏ cho Chiêu Hạ, rồi ngạc nhiên đi tới: “Tiểu Hòa, cô làm sao thế?”
Nàng lại nhìn theo ánh mắt của Tiểu Hòa, thấy một người đàn ông xa lạ vô cùng thanh tú đang mỉm cười dịu dàng vẫy tay chào Tiểu Hòa.
Người đàn ông xa lạ trong trang viên, chỉ có thể là vị Lan đại nhân kia rồi. “Tiểu Hòa, cô quen Lan đại nhân sao?”
Khuôn mặt của Tiểu Hòa trở nên tái mét, nàng ấy không nói nên lời. Lan Thương Tự từ cửa sổ nhảy ra, rồi từ từ bước đến trước mặt Tiểu Hòa vừa cười vừa nói: “Muội muội, muội thật sự khiến huynh tìm rất khổ sở đấy.”
Cố Tuế An sửng sốt, Tiểu Hòa lại là muội muội của Lan đại nhân ư!?
Tiểu Hòa cúi đầu, giọng nói run rẩy nói: “Huynh trưởng.”