Biểu Muội Khó Chiều – Chương 6

Chương 6

Người áo đen xách Ngụy Ngọc Thanh đến, nghe trọn vẹn toàn bộ câu chuyện, dường như vẫn chưa hết hứng thú nên nói với cậu nhóc: “Ngươi nghe thấy chưa, huynh trưởng đoan chính quân tử của ngươi, cũng sẽ dùng đến thủ đoạn như thế này đấy.”

Ngụy Ngọc Thanh vùng vẫy kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ quật cường.

“Người áo đen nắm chặt quần áo cậu nhóc: “Ngươi còn tin tưởng vào huynh trưởng tốt của ngươi sao! Đừng mơ mộng nữa, ngươi nghĩ tin tức này là do ai tiết lộ ra?”

Hành động vùng vẫy dữ dội của Ngụy Ngọc Thanh dường như đã làm người áo đen thích thú, hắn cười ha hả: “Chính là hắn tự mình tiết lộ đấy! Hắn muốn ngươi làm mồi nhử. Vừa nãy ta đánh ngươi, hắn còn ở ngay đây tình tứ với biểu tỷ của ngươi kìa!”

Ngụy Ngọc Thanh không vùng vẫy nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người áo đen.

Người áo đen không nói thêm lời nào: “Ngụy Ngọc Niên, mau giao người ra đây, nếu không hôm nay đệ đệ ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”

Dáng người cao lớn của Ngụy Ngọc Niên vẫn đứng thẳng tắp, hắn bình tĩnh tự do tự tại không hề bị lời đe dọa làm ảnh hưởng: “Ngươi đã biết ta cố ý dụ ngươi tới, vậy còn dựa vào điều gì mà nghĩ rằng ta sẽ giao người cho ngươi?”

Người áo đen lộ ra ánh mắt hung tợn, thần sắc có chút hoảng loạn nhưng hắn tự cho rằng mình che giấu rất tốt.

“Ngay cả Hoàng thượng cũng đích thân khen ngợi ngươi là người hiếu nghĩa đi đầu, vậy mà ngươi lại không màng đến tình nghĩa ruột thịt sao?”

Ngụy Ngọc Niên hơi nhấc tay, lập tức một nhóm ám vệ đột nhiên xuất hiện từ trong rừng, tất cả đều cầm ám khí chĩa thẳng vào người áo đen, sẵn sàng hành động.

Cho dù Ngụy Ngọc Thanh có cố tỏ ra già dặn đến đâu, thì rốt cuộc cậu nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi mà thôi, thấy cảnh này cũng không kìm được mà mở to mắt, khóe mắt ửng đỏ, mặc cho người áo đen dùng cậu nhóc làm lá chắn đỡ trước thân mình.

Tô Đại trong lòng không đành, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở ngực, nàng nắm chặt lấy tay của Ngụy Ngọc Niên rồi lắc đầu: “A Thanh vẫn còn ở đó…”

Ánh mắt Ngụy Ngọc Niên nhìn Tô Đại đã hơi dịu đi, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lùng đến tột cùng: “Ra tay.”

Người áo đen thấy không thể đe dọa được Ngụy Ngọc Niên, nên chuẩn bị giết con tin rồi bỏ trốn.

Thằng bé này quẫy đạp liên tục, thật phiền phức, chết đi vừa hay có thể chắn bớt ám khí.

Hắn ta đưa trường đao ngang qua cổ Ngụy Ngọc Thanh, nhưng không ngờ lại bị ám khí của Ngụy Ngọc Niên đánh văng.

Người áo đen nhìn chằm chằm vào Ngụy Ngọc Niên, rồi đột nhiên cười: “Quả nhiên không làm ta thất vọng.”

Trong lúc nói chuyện thì đã có ám khí đâm trúng người áo đen. Hắn trúng ám khí, có chút loạng choạng nhưng lại cười lớn: “Khi nhận nhiệm vụ ta đã không hề nghĩ đến việc sống sót trở về. Ngụy thế tử danh tiếng lẫy lừng quả nhiên vẫn lấy hiếu nghĩa làm đầu, không uổng công ta lấy thân mình ra thử nghiệm.”

Cuộc giằng co này hóa ra chủ yếu là để thử lòng Ngụy Ngọc Niên xem hắn còn quan tâm đến tình thân không?!

Vẻ mặt của Tô Đại lộ ra vẻ phức tạp, lấy cả mạng sống ra để thử, không phải là đồ ngốc thì là gì chứ.

Lời người áo đen vừa dứt, hắn dường như đã mang theo tâm lý quyết chết mà ôm Ngụy Ngọc Thanh nhảy xuống vực sâu.

Ngụy Ngọc Niên vẫn giữ giọng điệu bình thản: “Giữ lại người sống.”

Cũng không biết Tô Đại đã lấy sức lực từ đâu, nàng lại có thể nhảy vồ tới ngay lúc người áo đen ném Ngụy Ngọc Thanh xuống vách đá, và nắm chặt lấy tay cậu nhóc.

Bàn tay của A Thanh còn chưa lớn bằng tay nàng, chỉ cần nắm nhẹ là đã giữ được.

Đôi mắt của Ngụy Ngọc Thanh đã đỏ hoe, cuối cùng cậu nhóc cũng rơi lệ, nhìn Tô Đại đầy bất lực: “Đại tỷ tỷ…”

“Ca ca thật sự không cần đệ nữa sao?”

“Không có đâu, A Thanh…”

Tô Đại vô cùng đau lòng, tay nàng tăng thêm lực, nhưng vì vết thương mà mấy lần suýt tuột tay.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ phủ lên những ngón tay trắng bệch của Tô Đại, cùng nàng kéo cậu nhóc lên. Ngụy Ngọc Niên cụp mắt xuống: “Không có chuyện không cần đệ, lần này là lỗi của ca ca.”

Người áo đen ở bên kia bị ám khí đâm trúng, nhưng vẫn cố gắng gượng nhảy xuống vực.

Sau khi hai người hợp sức kéo Ngụy Ngọc Thanh lên, không biết người áo đen trốn ở đâu, lại ném ra một luồng ám khí. Tô Đại nghiêng người né tránh, nhưng lại vô ý dẫm hụt chân vào khoảng không.

“Đại tỷ tỷ—”

Sóng này chưa qua thì sóng khác đã nổi lên. Ngụy Ngọc Thanh còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Đại tỷ tỷ ngã ngửa thẳng về phía sau và rơi xuống vách đá.

Ánh mắt của Ngụy Ngọc Niên trầm xuống. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao theo Tô Đại xuống.

Ám vệ phản ứng đầu tiên: “Xuống dưới vách đá tìm Thế tử!”

Gió thổi qua, không để lại dấu vết gì.

Bên vách đá chỉ còn lại tiếng khóc thét của Ngụy Ngọc Thanh sau cơn kinh hoàng sững sờ.

Tô Đại hôn mê sâu, ngủ rồi lại tỉnh, dường như đã qua rất lâu thì nàng mới tỉnh lại hoàn toàn.

Nàng bị lạnh mà tỉnh giấc. Chiếc áo choàng đã bị nàng vứt đi từ lúc chạy trốn vì thấy nặng nề.

Nơi này dường như là một hang động, khá tối, trong đống lửa đã tắt vẫn còn sót lại một chút hơi ấm.

Biểu ca đâu rồi? Rõ ràng hắn cũng đã nhảy xuống cùng nàng cơ mà.

Lẽ ra nàng phải giận dữ, Ngụy Ngọc Niên đã lợi dụng nàng, nhưng khi hắn nhảy xuống theo nàng, thì mọi lời trách móc đều biến mất sạch sẽ.

Tô Đại vội vàng bò dậy và dò dẫm theo vách hang đi về phía trước, bất thình lình đá phải một thứ mềm mại. Nàng ngồi xổm xuống mò mẫm.

Là một người.

—Hơn nữa, người này còn bị trói chặt như cái bánh tét, miệng thì ‘ưm ưm ưm’ muốn nói gì đó.

Tô Đại mò mẫm rút đống lá nhét trong miệng người đó ra—

“Ngụy Ngọc Niên ngươi sẽ chết không toàn thây, ngươi không phải là người, ngươi không có nhân tính, ngươi— ưm ưm ưm—”

Tô Đại không tỏ vẻ gì chỉ nhét đống lá lại vào miệng người kia, thậm chí còn cố ý nhét sâu hơn vào trong.

Người áo đen: “…”

“Tỉnh rồi à?”

Ngụy Ngọc Niên ôm một bó củi từ ngoài hang bước vào, rồi phủi lớp tuyết trên người đi. Tuyết quá lớn nên hắn chỉ có thể nhặt củi ở gần đó.

Tô Đại đáp nhẹ một tiếng rồi đi về phía hắn. Nàng nhìn ra ngoài hang thì thấy gió tuyết quện vào nhau, một màu trắng xóa mênh mông như vô tận.

Ngụy Ngọc Niên mở hoả trạc lên và nhóm lửa.

(Hoả trạc là dụng cụ nhóm lửa thời xưa.)

“Ngoài trời gió tuyết lớn quá, may mà ta đi sớm nên củi vẫn chưa bị ướt hết.”

Thấy Tô Đại nhìn mình mà không nói gì, hắn tưởng nàng bị dọa sợ nên hạ giọng dịu dàng hơn: “Ta đã phát tín hiệu rồi, ám vệ sẽ đến ngay thôi, muội không cần phải lo lắng.”

Tô Đại chợt nhận ra, dường như nàng chưa bao giờ thấy vẻ kinh hoàng và thất thố trên mặt hắn. Chàng luôn đặt mọi chuyện trong tầm kiểm soát như vậy, ngay cả khi nhảy xuống vực cũng không hề thấy một chút dao động nào.

Im lặng rất lâu, nàng mới hỏi: “Tại sao huynh lại nhảy xuống theo ta?”

Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Niên có chút kì lạ: “Ta đã sớm coi muội như muội muội ruột của mình, nếu cứ trơ mắt nhìn muội biến mất trước mặt ta, chẳng phải là người làm huynh trưởng như ta đã thất trách hay sao?”

Chỉ… chỉ là như vậy thôi sao?

“Hơn nữa, hắn ta rơi xuống vực còn có thể phóng ám khí, chứng tỏ dưới vách đá nhất định có lối đi.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi hắn nhảy xuống theo Tô Đại thì thấy giữa vách núi có một hang động. Người áo đen đang cố gắng sống lay lắt trong đó. May mắn thay, khi hắn nhảy xuống đã giật được một đoạn dây leo, vừa đủ để trói hắn ta lại, cũng xem như là có thu hoạch đáng kể.

Ngụy Ngọc Niên nhìn về phía người áo đen bị trói bằng dây leo.

Nhưng lại thấy người đó nhắm chặt mắt giả chết.

Tiêu Viễn không nói lên lời, biết thế này thì hắn ta đã không đích thân đến làm nhiệm vụ chuyến này. Ngụy Ngọc Niên này quả thực không phải là người.

Tiêu Viễn chỉ muốn kiếm miếng cơm manh áo, kết quả lại gia nhập một tổ chức khó hiểu, làm những chuyện khó hiểu, đợi đến khi hắn ta cuối cùng cũng trở thành người thân tín được đích thân ra ngoài làm nhiệm vụ, thì lại gặp phải một người khó hiểu khác, người đó chính là Ngụy Ngọc Niên.

Tiêu Viễn chỉ muốn giả chết. Trong túi hắn ta vẫn còn một viên thuốc, đó là Quy Tham Đan mà hắn ta đã vất vả lắm mới có được, chỉ cần một viên là có thể giảm nhẹ mọi bệnh tật, nói cách khác, chỉ cần hắn ta giả chết đủ tốt, đợi bọn họ đi hết, hắn ta uống thuốc vào là có thể hồi phục bảy tám phần, chạy thoát thân không cũng thành vấn đề.

Nhưng Ngụy Ngọc Niên hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội, vừa thấy hắn ta đã đá hai cước rồi trói cả tay lẫn chân lại. Hắn ta vốn đã bị ám khí làm bị thương, đang cố gắng sống lay lắt, lúc này đau đến không nói nên lời.

Ngụy Ngọc Niên lạnh lùng và chậm rãi nói: “Chết rồi sao?”

Hắn không dám lên tiếng, giả chết vô cùng đạt yêu cầu.

Nhưng lại nghe Ngụy Ngọc Niên nói: “Không thấy dấu máu, đừng giả vờ nữa.”

Hắn ta tiếp tục giả chết. Không bao lâu sau thì cảm thấy chân đau nhói. Hóa ra là Ngụy Ngọc Niên đã dùng dao găm móc sống một miếng thịt trên chân hắn ta.

Khí huyết của Tiêu Viễn lập tức xộc lên khiến đầu óc tê dại. Xung quanh bỗng chốc trở nên cực kỳ tĩnh lặng, hắn ta chỉ nghe thấy tiếng da thịt mình bị bóc tách sống, giống như tùng xẻo vậy. Tiếng kêu gào của hắn ta nghẹn lại trong cổ họng, khản đặc mà không phát ra được, bởi vì miệng hắn ta bị nhét đầy lá cây rồi.

Đống lá trong miệng dính mùi xác thối, khiến người ta buồn nôn, nhưng so với cơn đau ở chân thì hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Hắn ta vùng vẫy điên cuồng và lăn lộn khắp nơi, trong khi Ngụy Ngọc Niên ở trước mặt chỉ hơi cụp mắt, thần sắc thờ ơ và lạnh nhạt, như một người bề trên đang nhìn xuống một con kiến hôi.

“Dừng… dừng tay… ta sẽ nói cho ngươi biết kẻ đứng sau ta…”

Quả nhiên Ngụy Ngọc Niên dừng tay lại, vẻ mặt như vừa nhận ra rồi tự lẩm bẩm một mình: “Ồ, hoá áo đen nên không nhìn thấy vết máu.”

Hắn ta không chịu đựng được mà ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại lần nữa thì hắn ta đã bị trói chặt như cái bánh tét, cách đó không xa là chỗ nằm của người nữ nhân kia.

Có bệnh! Hắn có bệnh! Ngụy Ngọc Niên đúng là có bệnh!!!

Tô Đại nhận lấy thịt thỏ đã được Ngụy Ngọc Niên nướng chín: “Không ngờ giữa trời băng tuyết lại còn có thỏ.”

“Hang động này cách vách đá không xa. Khi ta đi nhặt củi thì tình cờ gặp được con thỏ.”

“Tuy nhiên, chúng ta sẽ phải ở lại đây một ngày. Bên ngoài gió tuyết quá lớn, ta sợ nếu dẫn muội xuống sẽ phải gặp bất trắc.”

“Không sao đâu.”

Nói ra thật kỳ lạ, từ lúc tỉnh dậy nàng lại không hề cảm thấy cơ thể có gì bất ổn, ngay cả ngực cũng không còn đau nữa.

Thời gian trôi qua yên bình, cảnh tượng tràn đầy hòa thuận.

Thịt thỏ rừng không hề thêm bất kỳ gia vị nào, nhưng Tô Đại lại cảm thấy ngon ngọt một cách lạ lùng, không kìm được mà ăn sạch bách. Điều duy nhất kém hoàn hảo là Tiêu Viễn ở góc hang vẫn đang rên rỉ than khóc không ngớt.

Tô Đại muốn nhét đống lá trở lại vào miệng hắn ta.

Sau khi Tiêu Viễn rên rỉ suốt nửa canh giờ, thì Tô Đại không chịu đựng nổi nữa.

“Rốt cuộc hắn ta là người của ai?”

Thần sắc của Ngụy Ngọc Niên không rõ ràng: “Tùy thuộc vào việc hắn ta có chịu nói thật hay không.”

“Hôm đó muội thấy hắn ta đi cùng Thẩm Trác Nhiên, có liên quan đến cô ấy không?”

Ngụy Ngọc Niên nói: “Muội rất quan tâm đến cô ấy à?”

Tô Đại nhớ lại miếng ngọc bội trên người Thẩm Trác Nhiên vào lần đầu gặp mặt. Phụ nữ làm quan vốn đã không dễ dàng, Tô Đại cảm thấy kính trọng cô ấy nhiều hơn. Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy Thẩm Trác Nhiên không giống người xấu, nhưng dù sao nàng cũng không biết cô ấy là người của phe nào, nên Tô Đại đành phải nén chặt cảm tình khó hiểu đó vào trong lòng.

Tô Đại im lặng không nói gì, Ngụy Ngọc Niên dường như cũng chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi. Hắn đi đến trước mặt Tiêu Viễn nói: “Đã nghĩ kỹ xem nên nói thế nào chưa?”

Tiêu Viễn trơ mắt nhìn Tô Đại ăn sạch thịt thỏ, không chừa lại cho hắn ta dù chỉ một miếng. Hắn ta đã đói đến lưng dán vào bụng, không còn vẻ hung ác như trước nữa. Hắn ta khéo léo mở mắt nói dối: “Tả tướng, người đứng sau ta là Tả tướng. Chuyến này chính là do ngài ấy chỉ thị ta phải bám theo ngươi để đoạt lại danh sách buôn bán muối lậu. Ngài ấy còn nói Ngụy Thế tử là người trọng tình nghĩa nhất, khi cần thiết có thể lấy người thân làm con bài mặc cả!”

Câu cuối cùng này là thật, nhưng ai mà ngờ được Ngụy Ngọc Niên lại điềm tĩnh đến thế, hắn ta đã suýt ôm tiểu công tử của Ngụy Quốc Công phủ nhảy xuống vực rồi mà vẫn không khiến đối phương giao danh sách ra.

“Ồ?” Ngụy Ngọc Niên nhướng mày, đầy hứng thú bước lại gần: “Tả tướng?”

Tiêu Viễn thề thốt đảm bảo: “Thật một trăm phần trăm!”

Tô Đại thầm toát mồ hôi hột, người khác không hay biết nhưng nàng thì rất rõ ràng.

Ngụy Ngọc Niên từng lên núi cầu học với Ngọc Sơn Cư Sĩ, đi suốt ba năm. Ngọc Sơn Cư Sĩ khi làm quan chính là làm chức vị Tả tướng. Nói ra thì việc Tả tướng ra làm quan chính là do Ngụy Ngọc Niên ngầm khuyên bảo, nhưng vì thế lực trong triều chằng chịt phức tạp, nên họ chưa từng công khai thừa nhận quan hệ thầy trò.

Tiêu Viễn vừa mở miệng đã lôi Tả tướng ra bịa chuyện, quả thực là “múa đao trước mặt Quan Công” rồi.

Ngụy Ngọc Niên cười ôn hòa, nhưng nụ cười này trong mắt Tiêu Viễn lại thấy lạnh người và ghê rợn. Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, cố giữ bình tĩnh nói: “Những gì ta nói là thật một trăm phần trăm.”

Ngụy Ngọc Niên nhìn hắn ta như nhìn vật chết: “Ta lại không hề hay biết thầy giáo ta cũng muốn đối phó với ta cơ đấy?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *