Biểu Muội Khó Chiều – Chương 14

Chương 14

Tô Đại nói: “Muội là nữ tử. Dì nói nữ tử nên dịu dàng hiền thục, quản lý tốt hậu trạch và an phận thủ thường là được. Những năm qua ở trong phủ, muội cũng làm như vậy.”

“Nhưng muội an phận thủ thường bấy nhiêu năm, mấy hôm trước chỉ vì muội không muốn lấy chồng, nên đã cãi lời trước mặt Lão phu nhân, và nói những lời mà bà cho là không nên nói. Sau đó lão phu nhân tìm cách gây khó dễ và không thuận hòa với muội.”

“Thế tử ca ca, huynh nói xem, chuyện này ai đúng ai sai?”

Ngụy Ngọc Niên nghe ra ý ngoài lời nói của nàng, hắn hơi nhíu mày rồi hỏi một vấn đề khác: “Tổ mẫu làm khó muội rồi à?”

“Không có.”

Hắn không hiểu nữ tử, lại càng không hiểu những việc hậu trạch.

Hắn tưởng rằng sau khi khuyên nhủ lão phu nhân, thì nàng có thể yên ổn ở lại phủ Quốc công, từ nay không còn bị quấy nhiễu nữa.

Nhưng hắn lại không biết, người trong lòng nàng đã sớm bị lão phu nhân nhìn thấu rồi. Cho dù vì Nguỵ Ngọc Niên, lão phu nhân cũng tuyệt đối sẽ không để Tô Đại tiếp tục ở lại phủ Quốc công. Lời đồng ý kia chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Nhưng lúc này Tô Đại chỉ muốn có được một đáp án từ hắn. Đôi mắt hạnh kiên định và nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm: “Thế tử ca ca, huynh biết ta đang nói gì mà.”

Giám tự bị ép phải từ quan, sau đó an phận thủ thường bao nhiêu năm, chỉ vì trên triều đình làm một việc mà Thánh thượng cho là sai, Thánh thượng cũng chẳng phân trắng đen mà để ông rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Chuyện này, rốt cuộc là ai đúng ai sai?

Hắn vẫn bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào: “A Đại, chưa từng có vị Quân vương nào chịu thừa nhận mình sai.”

“Vậy thì, lòng trung của huynh… chính là dành cho một vị Quân vương như thế sao?”

Nguỵ Ngọc Niên không hề lay chuyển, giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép đối phương phản kháng: “Nghe lời ta, quay về đi.”

Tô Đại vẫn đứng yên, cố chấp nhìn chằm chằm vào Nguỵ Ngọc Niên. Hai người đối diện nhau, thế cục giằng co không ai nhượng bộ.

Nửa khắc sau, không biết là ai bỗng hét lên một tiếng:

“Tàng Kinh Các cháy rồi!!!”

Sau đó là từng tiếng nối tiếp nhau:

“Cứu hỏa——”

“Mau cứu hỏa——”

Có người xách thùng nước, gào khản cả giọng: “Trước tiên cứu người, trong Tàng Kinh Các vẫn còn tăng nhân của chùa Quảng Thiền đang tụng kinh siêu độ——”

Tàng Kinh Các nằm không xa phía tây thành, là nơi lưu giữ đầy đủ kinh Phật nhất của Đại Khởi. Các đời Đại Khởi đều sùng tín Phật pháp, vì thế vô cùng coi trọng kinh thư. Nay Tàng Kinh Các bị thiêu cháy, chính là điềm chẳng lành!

Cấm quân chẳng còn để tâm đến thành lũy mà vội vã chạy đi cứu hỏa, dân chúng đứng xem cũng hối hả xách thùng và bưng chậu gỗ đi múc nước.

Nguỵ Ngọc Niên bất lực nói: “A Đại, muội quay về đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, trái lại Tô Đại lại thở phào nhẹ nhõm, kế hoạch đã hoàn thành một nửa, tiếp theo chỉ còn chờ thời cơ mà thôi.

Nàng liếc nhìn thi thể trên thành, không muốn thêm rối loạn nữa nên lập tức quay người trở về phủ.

Nàng đoán rằng bề ngoài Thánh thượng gọi tăng nhân của chùa Quảng Thiền đến để tụng kinh siêu độ, nhưng thực chất là nhằm trấn áp những vị tăng ấy, không cho họ vì Giám tự mà có hành động gì, bởi những người này đều là thân tín của Giám tự.

Vì thế nàng đã sai bọn ăn mày đi truyền tin cho các tăng nhân, lại phóng một trận hỏa hoạn, rồi tung ra vài lời đồn đãi.

Khi đi lướt qua Tàng Kinh Các, nàng liếc nhìn hơn chục vị tăng nhân vừa chạy ra, và chạm mắt với một vị tăng nhân quen mặt trong số đó. Vị tăng nhân khẽ gật đầu ra hiệu, rồi lại nhắm mắt lại, tay nhanh chóng xoay chuỗi hạt Phật.

Toàn bộ động tác cực kỳ nhanh chóng, tựa như một cái liếc nhìn vô tình, Tô Đại liền nghe thấy có người nói từ phía sau:

“Tàng Kinh Các vô cớ bị cháy, đây là điềm dữ rồi!”

Lại có người nói: “Có phải là vị kia đang treo trên cổng thành…”

“Là trời giận!!”

“Đây là đã chọc giận ông trời rồi!!”

“Vậy thì phải mau chóng hạ táng thôi—”

……

Trong thành người đông miệng lắm, một truyền mười, mười truyền trăm, ai nấy đều bàn tán rằng Tàng Kinh Các bị thiêu chính là vì cái chết của Giám tự đã chạm đến ông trời.

Bóng dáng Tô Đại rời đi ngày càng xa, Nguỵ Ngọc Niên thu hồi ánh mắt rồi nhìn thi thể treo trên thành với thần sắc mơ hồ khó đoán.

Năm ngoái tuy hắn đã mang về danh sách vụ án thuế muối, nhưng vì liên lụy quá rộng, khó mà ra tay, hơn nữa chứng cứ lại mỏng manh. Vì vậy, hắn soạn một bản tấu trình lên Thượng thư Bộ Hình, muốn thử xem trong triều đình liệu còn kẻ nào lọt lưới hay không.

Điều khiến hắn không ngờ tới chính là Thượng thư Bộ Hình Tống Vũ lại tự mình gây rối loạn trận thế. Không tìm được trụ trì, ông ta liền tự ý hạ lệnh đưa Giám tự về Bộ Hình, định dùng cực hình tra khảo ép ông phải làm giả nhân chứng, thừa nhận rằng danh sách kia hoàn toàn là hư cấu.

Không ngờ rằng còn chưa kịp dùng đến hình cụ thì Giám tự đã gật đầu chấp thuận, chỉ yêu cầu được diện kiến Thánh thượng và nhận tội trước mặt Người.

Để phòng ngừa bất trắc, Tống Vũ đã chuẩn bị sẵn một bản khẩu cung và bắt Giám tự ký tên điểm chỉ. Tống Vũ vốn tưởng như vậy thì vạn sự ổn thỏa. Không ngờ đến lúc diện kiến Thánh thượng, Giám tự lại đổi lời và thẳng thắn nói khẩu cung kia là giả, dấu tay không phải của ông, và danh sách được liệt kê đều là sự thật.

Không rõ Giám tự đã dùng cách gì để che giấu việc điểm chỉ mà Tống Vũ ép buộc, nhưng khi Thánh thượng sai người đem ra đối chiếu thì quả nhiên không phải của ông.

Tống Vũ tức giận đến cực điểm nhưng lại không thể làm gì, chợt thấy Lý Trường Chính vẫn ung dung điềm tĩnh chẳng hề lo lắng, hắn chỉ thỉnh cầu được đứng trước mặt Thánh thượng tái nghiệm lại danh sách!

Trong lòng Tống Vũ lại yên tâm thêm đôi phần.

Quả nhiên, Thánh thượng lại sai người đem dấu tay ra đối chiếu lần nữa. Lần này kết quả không được công bố, chỉ lặng lẽ trình lên cho Thánh thượng. Sau khi nghe xong thì Thánh thượng đã ở trước mặt mọi người xé bỏ danh sách, và thẳng thắn nói rằng danh sách ấy là giả.

Hành vi bao che trắng trợn như vậy khiến các quan lại thanh liêm trong triều không biết Thánh thượng nghĩ gì, nên không ai dám hé răng.

Quyền thần lớn nhất trong triều chính là Lý Thanh Nguyên – nguyên lão hai triều, hiện giữ chức Hữu tướng, lại từng là thầy của Thánh thượng. Các thần tử đều ngầm hiểu rõ kẻ khởi đầu vụ án thuế muối là ai, chỉ là một nửa triều đình đều là môn hạ của ông ta.

Ngay cả Thánh thượng cũng kính trọng Lý Thanh Nguyên ba phần, quả thật khó mà động đến ông ta!

Giám tự thấy vậy, há còn không hiểu ý của Thánh thượng sao: trong danh sách kia có những người không thể động đến, cho dù danh sách là thật thì Thánh thượng cũng sẽ nói là giả!

Trong lòng ông ấy đã nguội lạnh, cũng giống như năm xưa, bọn họ lại một lần nữa bại dưới tay đám người ấy. Làm quan thanh liêm trong triều không dễ dàng. Đã làm người trong sạch, lại không muốn kết bè kết phái với ai, thì khác nào kết thù với cả những nguyên lão của hai triều. Thế đơn lực mỏng, làm sao có thể tranh đấu được?

Ông ấy không thể phá vỡ bụi trần, cũng chẳng muốn tiếp tục sống tạm bợ nữa, chỉ mong cuối cùng có thể làm được chút gì đó.

Nhưng chẳng ngờ, lời ông ấy còn chưa nói hết thì đã bị Lý Thanh Nguyên cắt ngang, dùng lý do người xuất gia can dự vào chính sự mà tố cáo lại.

Năm xưa, Anh Vương từng tâu với Thánh Thượng rằng cuốn “Sơn Hà Lục” đã bị một thị nữ của Tô phủ đốt cháy, thế gian không còn Sơn Hà Lục nữa. Sau đó, Anh Vương tự xin trấn thủ Tây Bắc, vĩnh viễn không về kinh, thì mới xóa tan được sự nghi ngờ của Đế vương.

Lần này bị Giám Tự nói toạc ra, Thánh Thượng có biểu cảm gì, chỉ giữ im lặng rất lâu.

Giám Tự biết rõ, hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống thì rất khó mà nhổ lên được nữa. Ông ấy bật cười lớn, hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi mắt nhuốm màu tang thương…

Ông ấy cũng không được coi là thông minh, miệt mài đèn sách mấy chục năm, chỉ mong có thể báo đáp cho Đại Khải. Nào ngờ ông ấy sinh ra không gặp thời. Tiên Đế đột ngột băng hà, quyền thần nắm giữ triều chính. Nếu ông ấy không kết bè kết phái để trục lợi riêng, thì tức là có tội và bị bài xích. Ngay cả vị Thánh thượng mới cũng không giao phó trọng trách cho ông ấy. Ông ấy bị chèn ép khắp nơi trong triều, đến cả bạn bè thân thiết cũng chết trong những cuộc tranh giành quyền lực chốn cung đình…

Ông ấy nhìn căn phòng lộng lẫy vàng son và những lớp cổng cung điện nối tiếp nhau ngoài cửa, chồng chất lên nhau và không thấy điểm cuối. Ông ấy vừa cười vừa lớn tiếng quở trách, không phân biệt được đó là niềm vui hay nỗi thất vọng:

“Sông Trường Giang, sông Hoài, sông Hán đang lũ lụt tràn bờ, dân chúng phải bỏ thành mà chạy trốn. Trong triều lại nhắm mắt làm ngơ, trái lại còn đặt ra các khoản thuế vô lý khiến bách tính lầm than! Tham quan quyền thần lộng hành, trong khi trăm quan thanh liêm lại không dám lên tiếng!”

“Nước địch xâm phạm lãnh thổ, chiến hỏa nổi lên khắp trời, nhưng lương thảo lại không cung cấp kịp thời! Dân chúng phải hiến dâng khẩu phần ăn của mấy tháng trời mới giúp cho quân đội liên tiếp đại thắng. Triều đình chẳng những không tìm cách sắp xếp cho dân tị nạn hay thưởng công ba quân, ngược lại, vì vụ án thuế muối mà lại dùng mọi cách để ép buộc ta làm chứng giả!”

“Không ai dám vì tai họa của quốc gia! Xin hỏi lòng ban đầu của trăm quan ở đâu?”

Có quan thanh liêm trong triều nghe lời đó thì bắt đầu rục rịch, định nói giúp ông ấy điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy áp lực của Lý Thanh Nguyên thì liền dừng lại.

Ông ấy nhìn thấy tất cả, cuối cùng lộ ra vẻ thất vọng:

“Đế vương u mê, bề tôi vô đạo đức!”

“Đại Khải sớm muộn gì cũng sẽ bại vong dưới tay những kẻ như các ngươi…”

Ông ấy bước vào cửa Phật, nhưng lục căn lại không thanh tịnh. Cứ như vậy, trong tiếng quở trách nối tiếp nhau của chính mình, ông ấy đã bị vị Hoàng đế ngồi trên ngai rồng kia ban cho cái chết…

……

Ngụy Ngọc Niên gọi người tới:

“Mau hạ xác của ông ấy xuống và an táng cho tử tế.”

“Vâng, tuân lệnh!”

Hắn nhìn ngọn lửa ở Tàng Kinh Các đã được khống chế, chợt nhớ đến cuốn Dị Chí Lục đã bị người khác đụng chạm trong thư phòng mình ngày hôm qua, ánh mắt càng đăm chiêu hơn.

Ngay sau đó hắn lật mình lên ngựa rồi đi thẳng vào cung. Dù là tiền trảm hậu tấu thì vẫn cần phải nói với Hoàng đế một tiếng.

Tô Đại vừa về đến phủ thì nghe được tin tức từ phía Tây thành, lòng còn chưa yên, thì Lão phu nhân đã cho Tô ma ma đến mời nàng tới.

Nàng đành phải sửa soạn và tắm rửa lại một lượt, xác nhận không có điểm nào sai sót mới đi theo Tô ma ma đến Tĩnh An Đường.

Bên trong Tĩnh An Đường, ngọn lửa đã liếm hết mảnh giấy thư cuối cùng rồi biến thành tro tàn.

Ngụy Lão phu nhân ngồi điềm tĩnh uống trà mà không nói lời nào. Còn Dương thị ngồi bên cạnh thì đứng ngồi không yên.

Tô Đại đứng ở phía dưới. Lão phu nhân không lên tiếng, nên nàng đành phải cứ đứng như vậy.

Nàng cũng đoán được đại khái, phần lớn là vì chuyện của Thường Mục.

Cuối cùng, Dương thị không thể ngồi yên được nữa: “Mẫu thân, chuyện này không thể trách A Đại được, có lẽ đứa trẻ kia đã đắc tội với ai cũng không chừng.”

Ngụy Lão phu nhân cười nhếch mép: “Không trách được nó ư?”

“Ta còn đang thắc mắc tại sao đứa nhỏ A Hằng lại đột nhiên bảo ta đừng làm khó nó, hóa ra là đặt ta vào bẫy!”

“Tốt lắm!” Bà ta tức đến mức bật cười: “Tốt lắm!”

Bà ta chỉ tay về phía Tô Đại: “Hai người các ngươi thông đồng với nhau, hợp sức che giấu một bà lão như ta!”

Thư từ Thường phủ gửi đến nói rằng: Thường Mục bị kẻ nào đó đánh lén một trận, mất khả năng nối dõi tông đường, nên bất đắc dĩ phải cưới ngoại thất của mình vào cửa, và thừa nhận đứa con riêng của ngoại thất kia là con cháu trong tộc!

Chuyện này thì không có gì đáng nói, điều bà ta tức giận là thằng nhóc A Hằng lại quá mức thiên vị Tô Đại, vì nàng mà không tiếc làm hại người bà con bên ngoại của mình!

Chẳng hề nể nang chút tình cảm nào!

Ngụy Lão phu nhân đọc xong thư thì tức giận quăng vào đống lửa, mặc cho ngọn lửa nuốt chửng, cứ như thể ngọn lửa đó chính là cơn thịnh nộ của bà ta vậy.

Mãi lâu sau, chờ khi Ngụy Lão phu nhân bình tĩnh trở lại đôi chút thì bà ta mới nói tiếp:

“Ta đã hứa với A Hằng rằng chuyện này sẽ không làm khó ngươi, đương nhiên ta nói được làm được. Nhưng nó giúp ngươi là vì coi ngươi như tiểu muội, nếu ngươi làm ra bất cứ chuyện gì quá đáng thì đừng trách ta không nể tình!”

Lời đã nói rõ ràng đến mức này, Tô Đại đương nhiên hiểu ý của Lão phu nhân.

Chỉ là chuyện này bà ấy không tính toán với nàng, nhưng việc hôn nhân đại sự sau này thì vẫn không thể tránh khỏi.

Quả nhiên, liền nghe Ngụy Lão phu nhân nói với Dương thị: “Chuyện hôn nhân của nó, con hãy để tâm hơn. Ba ngày nữa là Yến tiệc Thám Xuân của phủ Trường Công chúa, con hãy đưa nó đi cùng.”

Yến tiệc Thám Xuân của Đại Khải, nói là thưởng hoa nhưng thực chất mời phần lớn là những thiếu niên thiếu nữ chưa kết hôn trong gia đình của các quan lại triều đình. Tất cả đều là mượn danh nghĩa yến tiệc để xem mắt. Phủ Trường Công chúa tổ chức tiệc Xuân mỗi năm một lần, và nữ quyến của các gia đình quan lại lớn nhỏ trong triều đều sẽ tới tham dự.

Thế nhưng với thân phận hiện tại của nàng, cho dù là con trai của một gia đình hạng cuối trong triều thì nàng cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi.

Đây rõ ràng là lo sợ chậm trễ sẽ sinh biến, nên muốn gấp rút gả nàng đi đây mà!

Lão phu nhân đã lên tiếng, Diêu thị chỉ có thể nghe lệnh. Bà ấy cúi đầu ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Thấy Tô Đại đứng đã lâu, Diêu thị còn định lên tiếng thay nàng, xin lão phu nhân cho nàng trở về nghỉ. Nhưng bất ngờ nghe Tô Đại nói: “Lão phu nhân, dì, nhờ ơn phủ Quốc công đã chăm sóc suốt bao năm, Tô Đại thực sự không tiện tiếp tục ở lại quấy rầy nữa. Sau yến tiệc Thám Xuân thì con sẽ rời khỏi phủ.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *