Biểu Muội Khó Chiều – Chương 18

Chương 18

Bức họa được trình lên, chỉ thấy nét bút sắc sảo và khí thế, mực đen phác ra vài nhánh hoa, trên cành nở đủ loại sơn trà, sắc màu đua nhau rực rỡ. Bầy chim đậu xuống, sinh động như thật, tựa như một cảnh tượng chân thực hiện ra ngay trước mắt.

Dưới bức họa đề câu: “Bẻ nhành ngọc giao trao gửi ai đây, phàm trần phấn son trang điểm quá chậm rồi..”

“Quả thật là một tác phẩm tuyệt vời.” Trưởng công chúa khen ngợi, trong mắt thoáng hiện vài phần tán thưởng, liên tiếp ban cho mấy món đồ quý giá.

Các nữ quyến khác khe khẽ bàn tán, trong đó có không ít người đã thay đổi cách nhìn về nàng.

Lý Vân nén giận, nhận được mấy lời khen nhạt như nước của Trưởng công chúa, cô ta cố kéo căng khóe môi nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi trở về chỗ ngồi.

Ngược lại Tô Đại vẫn thản nhiên, nàng nhận thưởng mà sắc mặt không đổi khiến Lý Vân hừ một tiếng khinh thường.

Không biết nàng ta còn giả vờ điều gì nữa!

Nhưng Tô Đại thực sự không hề giả vờ. Trong lòng nàng đang bận nghĩ đến chuyện khác, tự nhiên chẳng hứng thú gì với mấy phần ban thưởng. Sau khi nhận xong thì nàng trở lại chỗ ngồi, chuyện này coi như khép lại.

Chuyện xảy ra trong yến tiệc đến nhanh đi cũng nhanh. Dưới sự dẫn dắt của Trưởng công chúa, nam nhân và nữ quyến ở hai bên bình phong đối thơ cùng nhau. Tô Đại không muốn chen vào cuộc vui này, nàng ngồi tại chỗ ăn mấy miếng bánh cho đỡ đói. Nửa nén nhang trôi qua nhưng Trần Uyển Thanh và Thẩm Trác Nhiên vẫn chưa quay lại.

Diêu thị ngồi cũng không yên, trong lòng luôn lo lắng vì vẫn chưa tìm thấy Nguỵ Cẩm Vân, ngay cả mục đích ban đầu của chuyến đi là muốn giúp Tô Đại xem mắt thì bà cũng tạm thời bỏ qua, chỉ chờ tìm được cơ hội rời đi trước.

Tô Đại nhìn ra sự lo lắng của Diêu thị. Dù sao nàng cũng không thích loại trường hợp đông đúc này, bèn mượn cớ ra ngoài hóng gió, nàng nhỏ giọng trấn an bà ấy: “Dì ơi, để con đi tìm thử.”

Khu vườn xuân nói lớn thì không lớn, nhưng đi từ đây ra ngoài cũng mất nửa tuần trà. Lúc này, đám nha hoàn và bà tử đều tụ lại ở tiền sảnh, khiến phía ngoài có phần vắng lặng, tách biệt hẳn với không khí rộn ràng bên trong tựa như hai thế giới khác nhau.

Tô Đại rẽ vào con đường nhỏ, trở lại nơi lúc nãy nàng và Nguỵ Cẩm Vân chia tay trong không vui.

Nói thật là nàng cũng chẳng biết phải tìm nàng ta ở đâu, chỉ có thể đi lang thang vô định mà thôi.

Khi đi đến ngoại viện thì bước chân của Tô Đại bỗng khựng lại, nàng nghe loáng thoáng có tiếng động.

Nàng lần theo hướng phát ra âm thanh, đến sau một hòn núi giả.

“Việc xong rồi chứ?”

“Xong rồi, xong rồi. Tiểu mỹ nhân, gia nhớ nàng sắp chết rồi đây…”

Một tràng âm thanh kỳ lạ vang lên, kèm theo tiếng quần áo cọ xát vào nhau, tiếp đó là những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tía tai…

Tô Đại đứng sững người, tiến lên không được mà lùi cũng không xong.

Sau núi giả người nữ kia đột nhiên dừng lại, giơ ngón tay ngọc ngà chống lên lồng ngực người đàn ông béo mập đang nhào tới, thở dốc mê hoặc, đôi môi hé mở đầy dụ hoặc: “Nếu xảy ra chuyện thì ngươi biết phải nói thế nào rồi chứ?”

Người đàn ông đang hứng chí bị ép dừng lạ nên có chút không vui, nhưng vẫn nhẫn nhịn mà dỗ dành:

“Biết rồi, biết rồi…”

“Nếu có ai hỏi, thì là Thẩm đại nhân tự mình muốn theo tới…”

“…..”

Thẩm đại nhân?

Thẩm Trác Nhiên!?

Tô Đại đang định bước tới thì bất chợt bị một bàn tay kéo lại. Nàng quay đầu nhìn, hóa ra là thiếu niên cưỡi ngựa mất kiểm soát lúc sớm.

Thiếu niên đã thay một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen ánh vàng, tóc đuôi ngựa được buộc cao, trên ống tay áo bó sát có buộc một cặp đai bảo vệ cổ tay màu xanh đen, trông thật oai phong sáng sủa, hoàn toàn khác biệt với vẻ hoảng loạn khi con ngựa bị mất kiểm soát lúc sáng sớm.

Hoắc Duy giơ tay làm động tác “suỵt”, ánh mắt của cậu thiếu niên sáng như sao trời.

Bên kia đôi nam nữ vẫn đang cuồng nhiệt như lửa cháy, bên này Hoắc Duy kéo Tô Đại đi xa hơn một chút mới chịu buông nàng ra, khoanh tay trước ngực, dán vẻ già dặn ra vẻ người lớn: “Một cô nương như ngươi, chạy sát lại đó làm gì!”

Cậu ta rõ ràng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, vậy mà cứ thích bày ra bộ dạng lão luyện.

Tính khí thiếu niên của cậu ta lây sang cả Tô Đại, nàng bật cười: “Liên quan gì đến ngươi chứ!”

Hoắc Duy nghe nàng nói vậy thì sáp mặt lại gần, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu như thể đang nghiêm túc quan sát.

Tô Đại bị ánh mắt đó nhìn đến khó chịu, nàng bất an hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Hoắc Duy vòng quanh nàng hai vòng, không còn giả vờ già dặn nữa mà ủ rũ nói: “Ngươi vẫn chưa nhận ra ta sao?”

“Ta đã nhận ra ngươi từ lúc ở trên phố rồi đó!”

Tô Đại thành thật lắc đầu: “Ta không quen biết ngươi.”

Hoắc Duy tức đến mức nhảy dựng lên, vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm, Tô Đại lắng nghe kỹ thì nhất thời cạn lời.

Hóa ra cậu ta đang nói: Không thể nào! Dung mạo tuấn tú của ta đáng lẽ từ nhỏ đến giờ chẳng thay đổi mới đúng!

Tô Đại nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc…

Hoắc Duy vội vàng giải thích: “Là ta đây!”

Cậu ta lau mặt hai cái để lộ làn da màu lúa mì, đường nét gương mặt rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng trong trừng trừng nhìn nàng, nói: “Thành Cô Tô, hẻm Liễu Loan, nhà bên cạnh nhà ngươi đó!”

Thấy Tô Đại vẫn mờ mịt, cậu ta bật ra một tiếng “hây”, chống nạnh, ngửa mặt lên trời rồi tự oán tự than: “Ta! Man Hắc Tử đây!”

“Phụt—”

Cái này thì nàng nhớ.

Năm ấy phụ thân nàng bị giáng chức đến Cô Tô, từ một đại học sĩ trong nội các thành một chủ bộ nhỏ bé. Nhà lại nghèo, không thuê nổi viện lớn hơn một chút, quan phủ cũng chẳng phân cho chỗ ở.

Đành phải thuê một căn viện tử ở hẻm Liễu Loan bên rìa thành, giá vừa túi tiền, diện tích cũng đủ cho mấy người họ ở, cuộc sống tuy eo hẹp nhưng lại rất đỗi yên vui.

Nhà bên cạnh họ là một đôi vợ chồng mới đỗ tiến sĩ, rất mực ân ái. Trong nhà có một đứa con trai, từ nhỏ đã đen thui, người lớn nói đùa trông như man tử, từ đó có luôn biệt danh là Man Hắc Tử.

Vì tuổi tác xấp xỉ nên thuở nhỏ hai người họ thường xuyên chơi đùa cùng nhau. Đến khi Tô phủ bị tịch thu, đêm nàng rời đi, Man Hắc Tử còn vừa khóc lóc vừa chạy đến tìm, nhưng bị cha mẹ cậu ta giữ lại. Từ đó về sau, Tô Đại chưa từng gặp lại cậu nữa.

“Bây giờ không thể gọi ta là Man Hắc Tử nữa đâu!” Cậu ta cố sức giải thích. “Ta tên là Hoắc Duy.”

“Được, Hoắc Duy.”

Quả thực trước đây nàng không biết tên cậu ta, chỉ biết gọi cậu là Man Hắc Tử mà thôi.

“Vài hôm trước cha ta được điều vào kinh, nên cả nhà chúng ta dọn vào đây. Ta còn nghĩ không biết có gặp lại ngươi không, vậy mà hôm nay lại gặp rồi!”

Hoắc Duy cười hớn hở.

Cố nhân tương phùng, Tô Đại cũng không nhịn được mà cong con khoé môi. Nhưng đúng lúc ấy, mọi hành động phía sau hòn núi giả bỗng nhiên dừng lại.

Nàng lập tức kéo Hoắc Duy tránh đi, chui vào một lối hang nhỏ ở đầu kia của núi giả.

Người phụ nữ uể oải khoác lại y phục, chỉnh lại mái tóc bên thái dương, chắc chắn mọi thứ đã ngay ngắn rồi mới nói: “Đi nhanh đi, đừng để Thẩm đại nhân chờ lâu.”

Gã đàn ông còn chưa thỏa mãn, hắn kéo quần lên rồi cười đùa: “Nàng ta sao sánh được với nàng chứ?”

Hắn hận không thể chết chìm trên người nàng thì mới cam lòng, tiếc rằng mỹ nhân mê người như thế chỉ có thể lén lút mà vui thú, muốn cưới làm vợ thì không thể. Hắn thầm nghĩ ngày mai nói với biểu tỷ của nàng một tiếng, cưới nàng làm thiếp cũng được.

Hoắc Duy kinh ngạc: “Sao lại là hắn?”

Tô Đại hỏi: “Ngươi quen à?”

Hoắc Duy đáp: “Hắn là tam công tử của Trần phủ ở Hà Tây, tên Trần Thuật. Cha hắn là Thị lang bộ Hộ, mấy vị thúc phụ cũng đều đang làm quan trong triều. Cả nhà bọn họ đều từ hàn môn đi lên mới được như ngày hôm nay. Chỉ tiếc hắn ham chơi lười làm, ngày ngày ăn chơi trác táng, chẳng được điểm nào giống cha hắn cả.

Tô Đại ngạc nhiên: “Ngươi rõ thế cơ? Không phải ngươi mới đến Hoa Kinh sao?”

Hoắc Duy đặt hai tay sau gáy, ung dung dựa vào tảng đá của hòn núi giả: “Hoa Kinh đâu có đơn thuần như Cô Tô. Gần thiên tử như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất đầu. Ta đương nhiên phải chuẩn bị kĩ trước khi đến chứ?”

“Huống hồ —” Án mắt của cậu ta kiên định: “Ta muốn đi tòng quân, nếu muốn tiến vào triều đình thì phải sớm tìm hiểu rõ lai lịch của những người này!”

Cậu ta nói một tràng tất cả mọi chuyện, chỉ cần có một câu chuyện gợi mở là cậu ta lại không nhịn được kể hết cho người khác nghe, vẫn như hồi còn bé, chẳng hề có chút đề phòng nào…

Tô Đại âm thầm thở dài.

Ở bên kia, người phụ nữ đã rời đi. Trần Thuật quan sát xung quanh, thấy không có ai phát hiện liền đi về hướng ngược lại.

Tô Đại âm thầm đi theo phía sau hắn, còn Hoắc Duy thì âm thầm đi theo phía sau Tô Đại.

Tô Đại dừng lại, liếc nhìn Hoắc Duy một cái.

Hoắc Duy cũng dừng lại theo, cậu ta gãi gãi sau gáy vẻ không hiểu gì: “Ta cũng xem xem hắn định làm gì…”

Thế nhưng lại thấy Tô Đại kéo vạt váy đang bị Hoắc Duy giẫm lên, rồi quay người bỏ đi.

“Ơ?”

Thấy Tô Đại không thèm để ý đến mình, cậu ta không nhịn được gọi một tiếng, rồi lại vội vàng bịt miệng lại, tự đập vào sau gáy mình một cái và lén lút đi theo.

Trần Thuật vô cùng quen thuộc với phủ công chúa, hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh, sợ bị người khác phát hiện. Cho đến khi đi qua mấy hành lang, từ xa đã thấy một căn phòng khách hẻo lánh, Tô Đại chợt có linh cảm và đột nhiên nhớ đến Trần Uyển Thanh.

Nàng đột nhiên hỏi: “Thúc thúc của Trần Thuật có phải là người đang giữ chức Thái Phó trong triều không?”

Hoắc Duy suy nghĩ một lát, rồi dứt khoát đáp: “Đúng vậy!”

Không ổn rồi!

Nàng nhớ đến ánh mắt của Trần Uyển Thanh nhìn Thẩm Trác Nhiên lúc trước, e rằng đã xem đối phương là tình địch rồi.

Nàng vội vàng nói với Hoắc Duy: “Giúp ta đánh ngất hắn đi.”

Chậm nữa thì không kịp rồi, ai mà biết hắn đã làm gì Thẩm Trác Nhiên, mục tiêu của hắn rõ ràng là đi đến căn phòng khách kia, không thể để hắn ra tay thành công được.

Hoắc Duy gật đầu, ngay lập tức ba bước gộp làm hai vòng ra sau lưng Trần Thuật. Trần Thuật giật mình cảm nhận được âm thanh phía sau, chưa kịp kêu lên thì đã bị một nhát chặt bằng cạnh bàn tay đánh ngất, toàn bộ động tác nhanh gọn, chuẩn xác và dứt khoát!

Tuy nhiên, không khí ngưng đọng lại vài giây.

Hoắc Duy nhìn Trần Thuật, Trần Thuật nhìn Hoắc Duy, hai người mắt đối mắt trong im lặng.

Trần Thuật cảm thấy cổ bị đau, lập tức phản ứng lại rồi giãy giụa kêu lên một tiếng “Cứu mạng—”

Hoắc Duy luống cuống tay chân bịt miệng hắn lại, rồi lại chặt thêm một phát nữa!

Lần này thì thực sự không còn tiếng động nào.

Tô Đại đưa tay xoa trán, không đành lòng nhìn thẳng.

Hoắc Duy cười ngượng, mái tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn rủ xuống một bên, dường như nói cũng cảm nhận được sự xấu hổ đang bủa vây.

Hiện trường còn chưa kịp dọn dẹp thì đã nghe thấy một giọng nói ngày càng đến gần. Tô Đại và Hoắc Duy vội vàng kéo lê, lôi tuột Trần Thuật đi giấu, nhưng tiếc là thân hình của Trần Thuật quá mập mạp, nặng như chì, hai người họ hợp sức cũng chỉ dịch chuyển được một thước.

Trần Uyển Thanh dừng lại từ xa rồi hỏi nữ tử bên cạnh: “Chắc chắn Trần Thuật đã đến đó rồi chứ?”

Nữ tử đó cúi đầu: “Nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy rồi ạ.”

Nữ tử tự xưng là nô tỳ kia ngước lên, hóa ra lại chính là người phụ nữ vừa rồi đã ân ái với Trần Thuật ở phía sau núi giả.

Sau khi Tô Đại và Hoắc Duy phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Trần Thuật vào bụi cây, cả hai người họ cùng lúc bỏ Trần Thuật lại, rồi tự mình tìm chỗ chốn.

Thế nhưng lại nghe Trần Uyển Thanh nói: “Nếu hắn đã vào trong rồi thì chúng ta tạm thời đừng làm phiền nữa, lát nữa hãy dẫn mọi người cùng đến xem trò hay!”

Trần Uyển Thanh che miệng cười khẽ, không uổng công nàng đã khổ tâm mua chuộc hạ nhân trong phủ công chúa từ trước, rồi lại cố ý khen ngợi Thẩm Trác Nhiên trước mặt công chúa, dụ cho Trưởng công chúa có ấn tượng sâu sắc với nàng ta, đặc biệt mời nàng ta vào phủ. Vừa rồi Thẩm Trác Nhiên đã uống thuốc mê, lúc này e rằng vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng khách!

Gần đây triều đình đều đồn rằng Thẩm Trác Nhiên và Ngụy Ngọc Niên qua lại rất thân thiết, nói họ là trai tài gái sắc như một cặp trời sinh!

Thật nực cười, ngôi vị Thế tử phi này chỉ có thể là của Trần Uyển Thanh nàng mà thôi!

Ai bảo nàng ta dám cản trở chuyện tốt của mình, vậy thì đừng trách nàng ra tay độc ác.

Trần Uyển Thanh âm thầm đắc ý. Đợi khi nàng rời đi thì Tô Đại lại gọi Hoắc Duy đến, hai người hợp lực kéo Trần Thuật vào phòng khách.

Tốn rất nhiều sức lực cuối cùng cũng kéo được đến cửa, Hoắc Duy cõng hắn lên bậc thềm, Tô Đại vừa định mở cửa ở phía trước thì cánh cửa liền từ bên trong mở ra—

Chỉ thấy Ngụy Ngọc Niên dáng người cao lớn, dáng đứng thẳng tắp như trúc, ánh mắt trầm tĩnh. Phía sau hắn, Thẩm Trác Nhiên đang yếu ớt không còn sức lực, khoác trên mình chiếc áo choàng của nam nhân.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *