Chương 26
“Trẫm vâng theo mệnh trời, dốc sức vì quốc gia phồn thịnh và bách tính an lạc. Ngụy Hằng có tài năng xuất chúng, lại trung thành lễ độ, rất được lòng Trẫm. Đặc biệt phong hắn làm Thượng thư Bộ Hình, để phân ưu cùng Trẫm!”
“Thượng thư đại nhân, đây là chiếu thư của ngài.” Vị đại giám cười lấy lòng đưa chiếu thư cho Ngụy Ngọc Niên: “Chúc mừng đại nhân thăng chức.”
Ngụy Ngọc Niên nhận lấy chiếu thư, không lộ ra bất cứ cảm xúc gì: “Đa tạ Vương đại giám.”
An Lâm lén lút nhét một túi bạc đầy ắp cho Vương đại giám. Vương đại giám ngoài mặt đưa đẩy từ chối vài lần, nhưng trong lòng vẫn cười tủm tỉm nhận lấy.
Minh Hỷ nhìn đến há hốc mồm, rồi lén lút nói: “Cô nương, số bạc An Lâm đưa cho đã đủ để chúng ta mua thuốc rồi phải không?”
Sớm biết làm thái giám lại giàu có như vậy, vị trí thái giám này, nàng ấy cũng muốn làm…
Tô Đại cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp, nàng cũng cảm thấy thèm muốn, nhưng chốn quan trường là như vậy, ai bảo Vương đại giám là người ở bên cạnh Thiên tử chứ.
Ngụy Ngọc Niên được Diêu thị và những người khác vây quanh, tất cả đều hỏi han ân cần và chúc mừng thăng quan tiến chức.
Sáng sớm tinh mơ trong cung đã có người đến, bảo phủ Quốc Công chờ nhận thánh chỉ. Mọi người chờ đợi một lúc lâu, đều ngỡ là vì chuyện Tống Vũ bị tịch biên nhà cửa hôm qua, nên đã thấp thỏm lo sợ một hồi. Không ngờ lại là chuyện Ngụy Ngọc Niên được thăng quan.
Tô Đại khựng lại một lát, không bước tới chúc mừng thăng quan tiến chức cùng với họ, chỉ nhìn Ngụy Ngọc Niên một cái từ xa rồi rời đi.
Giống như Tô Đại, người không đi tới đó còn có Ngụy Cẩm Vân. Kể từ sau chuyện của Liễu Sanh Minh, nàng ta đã trở nên trầm mặc ít nói hơn rất nhiều. Ngụy lão phu nhân đã sai người đi trao đổi giấy tờ định hôn, chuyện kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Nàng ta như một hồn ma lãng du, vô tri vô giác bước về khuê phòng, dường như niềm vui và sự hân hoan trong phủ chẳng liên quan gì đến mình.
“A Đại.”
Tô Đại dừng lại rồi quay người, nàng kinh ngạc nhận ra những người xung quanh đều đã tản đi hết, ngay cả Lão phu nhân cũng đã rời khỏi.
Ngụy Ngọc Niên ôn hòa nói: “A Đại, nghe nói muội đang tìm mua nhà à?”
“Đúng là có ý định tìm một căn nhà để dọn ra ngoài.” Nói xong, nàng ngạc nhiên hỏi: “Thế tử ca ca làm sao biết được vậy?”
Chuyện này chỉ có dì, lão phu nhân và Minh Hỷ biết. Theo tính cách của lão phu nhân và dì, họ sẽ không chủ động nhắc đến với hắn.
“Ngẫu nhiên nghe người ta nói thôi.” Hắn chắp tay sau lưng, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo nhưng ngoài mặt không lộ ra, âm thầm xoa xoa ngón tay: “Gần đây trong thành không dễ tìm nhà, tiền bạc trên người muội cũng đã chi tiêu khá nhiều, dọn ra ngoài chỉ có hại chứ không có lợi đâu.”
Tô Đại đáp: “Sớm muộn gì muội cũng phải ra khỏi phủ Quốc Công, nên sớm hay muộn cũng vậy thôi.”
“Vì sao?”
Tô Đại không nói gì, nàng chỉ giữ im lặng.
Ngụy Ngọc Niên cười ôn hòa, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Nếu đã vậy thì ta sẽ giúp muội tìm.”
“Hôm nay ta nghỉ phép, sáng sớm đã bảo An Lâm chuẩn bị ít bánh Phù Dung muội thích, muội có muốn ghé qua ngồi một lát không?”
“Vâng ạ.”
Vừa hay, nàng sẽ thử dò xét suy nghĩ hiện giờ của Ngụy Ngọc Niên. Nếu thực sự có lợi cho dân chúng thì nàng sẽ báo cho hắn biết tung tích của Sơn Hà Lục. Còn nếu ý định của hắn trái ngược với nàng, thì trên đời này sẽ không còn Sơn Hà Lục nữa.
Như vậy, tâm huyết của phụ thân nàng cũng sẽ không uổng phí.
–
Tại Thanh Phong Uyển, hương trà lan tỏa, trên bàn là một đĩa bánh Phù Dung, Tô Đại yên lặng ngồi sau bàn, trước mặt là một chồng sách.
Ánh mắt của nàng dừng lại trên một cuốn sách trong chồng sách đó. Nó bị đè xuống dưới cùng, chính là cuốn Dị Chí Lục mà hôm đó nàng đã phát hiện có tờ giấy viết chữ Sơn Hà Lục bên trong. Nàng chỉ lơ đãng nhìn một cái rồi dời mắt đi.
Nàng theo bản năng sờ vào miếng ngọc bội đeo bên hông, nhưng ánh mắt lại không kiềm được liếc nhìn cuốn Dị Chí Lục trên bàn.
Ý gì đây?
Ngụy Ngọc Niên đứng trước án thư, trong tay cầm một cuốn sách bằng lụa, trên đó vẽ đầy đồ hình mạch lạc của cơ thể người, thì ra là một cuốn y thư. Ngón tay của hắn tựa như ngọc đen, như trúc xanh, khẽ vuốt ve mép lụa, đem toàn bộ thần sắc của nàng thu vào đáy mắt.
Ngụy Ngọc Niên đặt cuốn sách bằng lụa lên chồng sách kia: “Đây đều là những thứ ta phát hiện ra khi sắp xếp sách cũ.”
Giọng nói của hắn ôn hòa nhưng có vẻ cố ý: “Ta nghĩ rằng có lẽ muội sẽ thích.”
Tô Đại ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với cặp mày và ánh mắt hơi rủ xuống của Ngụy Ngọc Niên, ánh nhìn hút hồn nhưng lại tựa như ẩn chứa một cái bẫy. Nàng cầm cuốn sách lụa trên mặt bàn lên:
“Thế tử ca ca hiểu rõ muội, muội đúng là rất thích cuốn y thư này.”
“Thật sao?” Ngụy Ngọc Niên nhẹ nhàng rút cuốn Dị Chí Lục nằm dưới cùng ra, và đẩy nó đến trước mặt Tô Đại. “Vậy muội thử xem cuốn này đi.”
Tô Đại xem xong thì lắc đầu nói: “Cuốn sách này đối với muội mà nói là quá khó hiểu và tăm tối, cũng có phần khó đọc.”
Ngụy Ngọc Niên từ tốn nói: “Ta nhớ muội từng nói với ta rằng, khi còn nhỏ muội đã cùng phụ thân du ngoạn khắp nơi, hễ đến một chỗ nào là muội lại cầm bút vẽ lại cảnh vật ở đó.”
Tô Đại gật đầu.
Ngụy Ngọc Niên ghé sát lại gần nàng rồi nở một nụ cười ôn hòa: “Cuốn sách này ghi chép những chuyện lạ dân gian của Đại Khải, biết đâu có những nơi muội từng đi qua thì sao.”
Nàng không thể từ chối.
Ngón tay của Tô Đại hơi run lên, nàng từ từ mở sách ra, nhưng trong đầu lại chợt nghĩ đến một hình ảnh khác, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh lúc này–
“Cha ơi, tại sao chúng ta phải đi nhiều nơi như vậy ạ?”
Người cha hiền từ xoa đầu Tô Đại bé bỏng: “Bởi vì cha có việc quan trọng cần phải hoàn thành.”
Tô Đại nhỏ bé cầm cọ vẽ trong tay, nàng tò mò hỏi: “Chuyện quan trọng gì ạ?”
“Thiên hạ thái bình.”
…..
Nàng vô thức lật trang sách trong tay, một mảnh giấy ố vàng đột nhiên lọt vào mắt, chính là mảnh giấy có viết chữ “Sơn Hà Lục” đó.
Tay nàng vô thức siết chặt lại, một luồng lạnh lẽo từ đầu ngón tay thấm sâu vào tận xương tủy.
“Có một lần muội từng nói với ta, phụ thân muội trước lúc lâm chung đã trao cho muội một vật quan trọng.” Giọng nói của Ngụy Ngọc Niên vẫn ôn hòa, nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng sự tĩnh lặng: “Đó là gì vậy?”
Trước đây nàng quả thực đã từng nói với hắn, nhưng lúc đó hắn nghe xong cũng chỉ cười. Nàng đã nghĩ là hắn không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của nàng, sợ làm nàng thêm buồn.
Hoặc có lẽ, là vì hắn không hề để tâm…
Giờ đây hắn hỏi lại, ngay cả nàng cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Bên ngoài căn phòng dần dần tối đi, ánh nến trong phòng lay động, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ rải lên khuôn mặt thanh tú của Tô Đại, thêm vào vài phần vẻ đạm bạc. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Đó là tâm nguyện cuối cùng của phụ thân muội.”
Giọng nàng nhẹ đến mức như đang tự nói với chính mình: “Ông ấy dặn muội, hy vọng muội ghi nhớ một điều: Sự thái bình của thế gian, chưa bao giờ được đổi lấy chỉ bằng một người hay một việc.”
Nàng dường như nhìn xuyên qua bụi ánh sáng để thấy được người thân đã khuất, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Thế gian này quá loạn rồi.”
“Bởi vì luôn có những kẻ lấy tính mạng của bách tính ra làm trò!” Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự sắc bén khó mà nhận ra.
Ngụy Ngọc Niên hiếm khi nào sửng sốt như vậy, trong thư phòng rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở của hai người, dường như cả hai đều đang chờ đợi phản ứng tiếp theo từ đối phương.
Một lúc lâu sau.
“Muội đang nghi ngờ ta à?” Ngụy Ngọc Niên đột ngột lên tiếng, giọng mang theo một sự lạnh lẽo ngấm ngầm: “Ngay cả muội cũng cho rằng ta đang nhòm ngó đến Sơn Hà Lục sao?”
Tô Đại khẽ khựng lại, trong mắt loé lên một tia phức tạp, nàng nhẹ giọng hỏi: “Sao huynh lại hỏi đến chuyện này?”
“Bởi vì ta đang nghĩ, nếu ta thật sự có được Sơn Hà Lục, đó có phải là điều nàng lo lắng hay không?” Hắn từng bước từng bước ép sát nàng, ánh mắt sáng như đuốc dường như muốn nhìn thấu nội tâm nàng.
Trái tim của Tô Đại đập nhanh hơn, nàng biết rõ không thể để đối phương nhìn thấy sự dao động của mình. Nàng âm thầm thở ra một hơi, giọng điệu bình tĩnh nói: “Muội chỉ hy vọng mỗi người trên đời này đừng vì lợi ích cá nhân mà làm hại đến muôn dân bách tính.”
Ngụy Ngọc Niên nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như đang tìm kiếm manh mối nào đó, lại như đang chờ đợi một câu trả lời. Nhưng đối phương vẫn giữ im lặng, cuối cùng hắn từ từ lùi lại nửa bước, nhìn Tô Đại rồi chợt cười.
“A Đại, muội thừa nhận Sơn Hà Lục đang ở chỗ muội rồi.”
Tô Đại cúi đầu nhìn cuốn Dị Chí Lục trong tay. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách: “Muội đang chờ một câu trả lời.”
“Một câu trả lời sẽ không làm muội thất vọng.” Nàng nhìn thẳng vào hắn mà không hề chớp mắt.
Thư phòng lại chìm vào sự tĩnh lặng, ánh nến chập chờn in bóng hai người lên tường. Ánh mắt của Ngụy Ngọc Niên dừng lại trên người Tô Đại, dường như muốn thông qua cuộc đối thoại này để nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Một lúc sau, dường như hắn đã từ bỏ sự chống cự rời mới chậm rãi mở lời, giọng điệu như thể đã nhận thua: “Ta trung thành với quân vương. Dù bên ngoài đồn rằng Người tàn bạo vô độ, nhưng ta lại biết, trước mặt các nguyên lão hai triều, Người không thể không khoác lên mình danh xưng bạo chúa đó.”
“Người là người con trai tâm đắc nhất của Tiên Đế, từng lời nói và từng hành động đều do Tiên Đế đích thân dạy dỗ, sao có thể là bạo chúa được?”
Hắn quen biết đương kim Thiên tử đã lâu. Khi còn niên thiếu, hắn lần đầu gặp Thái tử lén trốn khỏi cung. Hai người có cùng chí hướng nên kết bái làm huynh đệ, thường xuyên hẹn nhau uống rượu. Kể từ đó hai người đã hẹn ước: một người xưng đế dốc lòng cai trị, một người làm bề tôi tận tụy cống hiến hết mình.
Sau này đột ngột xảy ra biến cố, Tiên Đế cũng đột ngột băng hà, từ đó hai người họ không còn gặp lại nhau nữa.
Sau này hắn bước vào triều đình, và lại được gặp cố nhân đang ở vị trí Thiên tử.
Chỉ là lúc đó Người không còn phóng khoáng tự do như thuở thiếu niên, ngược lại sống như một con rối vậy.
Hắn đã mời người thầy giáo đã ẩn cư từ lâu đến, nhen nhóm lại tinh thần chiến đấu của vị Đế vương thuở thiếu niên, khiến Lý Thanh Nguyên ở trong triều đình phải có sự kiêng dè.
Nhưng con đường này đã định sẵn là sẽ không được yên ổn, và cũng định sẵn là phải hy sinh một số người vô tội.
“Nếu có thể diệt trừ hết lũ sâu mọt trong triều, để rồi thấy được bách tính an cư lạc nghiệp, thì cũng không uổng phí sống một kiếp này.”
“Thì ra là như vậy.” Tô Đại nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Trước khi A Tô cô cô đi, người đã nói với muội rằng, sau khi sách Sơn Hà Lục được biên soạn, nó từng được cao nhân chỉ điểm, bên trong cất giấu bốn địa điểm kho báu, giành được thì có thể có được thiên hạ. Tiên Đế sợ gây ra bạo loạn nên đã cố ý ém nhẹm tin tức, và trả lại Sơn Hà Lục cho phụ thân muội.”
“Thực ra, mục đích ban đầu khi biên soạn Sơn Hà Lục là để khảo sát điều kiện địa lý của Đại Khải, xem xét khu vực nào thích hợp trồng loại nông sản gì. Nếu phụ thân còn sống, những người Đại Khải sống ở các vùng xa xôi hẳn đã được ăn uống no đủ rồi.”
Lúa mì và lúa nước của Đại Khải chỉ thu hoạch mỗi năm một lần, không chỉ tốn quá nhiều thời gian mà sản lượng cũng không thể tăng lên được. Gặp phải hạn hán hay lũ lụt, lập tức có thể khiến hàng ngàn bách tính chết đói.
Lúc bấy giờ Tiên Đế đã âm thầm phái phụ thân đi du hành, tìm kiếm các loại nông sản thích hợp, khảo sát điều kiện địa lý của nước Khải. Những bản đồ trong Sơn Hà Lục đều do Tô Đại đích thân vẽ ra.
Từng chữ từng câu và mỗi một bức vẽ bên trong đó, Tô Đại đều khắc ghi sâu sắc trong ký ức.
“Năm đó A Tô cô cô không tiếc thân mình phải chết, cũng phải truyền tin rằng Sơn Hà Lục đã bị hủy, chỉ là để bảo đảm an toàn cho muội.”
“Nhưng người không biết, chỉ cần muội còn sống thì Sơn Hà Lục sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất.”
Tô Đại nhìn Ngụy Ngọc Niên với ánh mắt dịu dàng nhưng vô cùng kiên định: “Muội có thể giao Sơn Hà Lục cho huynh, chẳng qua muội cũng không biết vị trí của mấy bức bản đồ kho báu đó ở đâu.”
“Nhưng huynh phải hứa với muội một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Phục hồi lại sự trong sạch cho gia tộc họ Tô nhà muội.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của nàng, làm tan đi hương thơm thoang thoảng của mái tóc, một cảm giác bồn chồn dâng lên trong lòng Ngụy Ngọc Niên.
Hắn nghe thấy chính mình đáp: “Được.”
Không rõ vì sao hắn lại muốn ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng, dùng thân mình che phủ lấy nàng, và ép nàng thật sâu vào máu thịt của mình…
Hắn thất thần trong giây lát, rồi lại thấy Tô Đại lộ vẻ nghi hoặc trong mắt: “Nhưng, làm sao huynh biết Sơn Hà Lục không bị hủy?”
Hắn vội vàng thu lại những ý nghĩ nực cười đó, nhưng không trả lời nàng, chỉ đưa mắt trở lại những cuốn sách trên bàn: “Nếu muội không ngại thì cứ mang những cuốn sách này về xem đi, nếu hứng thú thì tùy lúc nói cho ta biết.”
Hắn nhìn ánh trăng dần lặn ngoài cửa sổ, suy nghĩ trở về sáu năm trước.
Hắn chỉ là tò mò nhìn thoáng qua muội muội mà Diêu phu nhân đưa về, thế mà nàng đã nắm chặt lấy tay hắn không buông, trong lúc mơ màng còn nói với hắn rất nhiều điều…
Lúc đó hắn đã nghĩ, tại sao trên đời lại có cô nương ngây thơ đến mức không hề có mưu mẹo vậy?
Đến cả lòng đề phòng người khác cũng không biết.