Chương 40
Ngày xuân tươi đẹp, Tô Đại ăn uống no say xong ngủ một giấc ngon lành để thư giãn gân cốt. Nàng vứt hết những chuyện không vui trước đây ra khỏi đầu.
Lan Chi gõ cửa, được Tô Đại đáp lời xong bèn đi vào nói: “Cô nương, Hoắc công tử đến tìm người.”
Thật đúng lúc.
Tô Đại trở mình xuống giường, rửa mặt chải đầu xong liền đi đến tiền sảnh. Nàng thấy Hoắc Duy đi qua đi lại, cuối cùng ngồi xuống ghế, không ngừng xoay chén trà trong tay. Rõ ràng là có phần lo lắng.
“Ngươi đến đúng lúc lắm.”
Hoắc Duy vừa thấy Tô Đại thì ánh mắt lập tức sáng lên. Trong tay cậu ta nắm chặt thứ gì đó rồi giấu ra phía sau, không lập tức đưa cho Tô Đại, mà ngược lại lại hỏi nàng:
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Đại để ý động tác của đối phương nhưng không hỏi nhiều: “Khinh công của ngươi tốt, hay là theo ta đến ngõ Thanh Loa một chuyến đi?”
Hoắc Duy giật mình kinh hãi: “Ngươi muốn lén lấy lại đồ sao?”
Tô Đại nói: “Cái này sao gọi là trộm được, chỉ là lấy lại những thứ vốn thuộc về mình thôi mà.”
Đại Lý Tự muốn sung công toàn bộ, không biết là nhận lệnh của ai. Nhưng những thứ đó đều là tích góp nhiều năm của nàng, sao có thể để người khác chiếm lợi được.
Hoắc Duy hơi do dự, nhưng ngay sau đó liền gật đầu thật mạnh, cảm thấy cách này khả thi: “Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
Tô Đại kéo cậu ta lại: “Ban ngày dễ bị người ta trông thấy, đợi đến tối rồi hãy đi.”
Nói xong, nàng nhìn Hoắc Duy một lúc lâu, cảm thấy với tính cách của cậu ta thì không đến mức hấp tấp như vậy. Vậy mà vừa gặp mặt đã thấy cậu ta hơi thất thần, nàng bèn hỏi: “Hôm nay ngươi làm sao thế?”
Hoắc Duy ấp úng một hồi, cuối cùng gãi đầu nói: “Không có gì đâu, hôm nay ta đến chỉ muốn xem vết thương của ngươi đã khá hơn chưa.”
Tô Đại đáp: “Đỡ nhiều rồi.”
Nàng liếc nhìn thứ trong tay Hoắc Duy, trông giống như một tấm thiệp mời. Hoắc Duy nhận ra ánh mắt của nàng liền giấu tay ra sau lưng.
Tấm thiệp biến mất khỏi tầm mắt của Tô Đại. Nàng chớp chớp mắt, rồi lại nhìn cậu ta lần nữa.
Hoắc Duy khựng lại một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì, nói: “Vừa nãy lúc ta vào còn gặp Diêu phu nhân, là bà ấy dẫn ta vào.”
Cảm giác như cậu ta đang cố ý tìm chuyện để nói. Tô Đại nhìn chằm chằm cậu ta mà không đáp lời.
Hoắc Duy có chút không tự nhiên, ấp úng nói: “Đã… đã vậy… ngươi không sao thì… ta… ta về trước đây.”
Nói dứt lời cậu ta lập tức quay người bỏ đi, trông chẳng khác nào sau lưng có hổ báo đang rượt đuổi vậy.
“Hoắc Duy!” Tô Đại vòng ra đứng trước mặt cậu ta, cảm thấy cậu ta hôm nay rất kỳ lạ: “Rốt cuộc ngươi làm sao thế?”
Nàng chỉ tay vào tấm thiệp mời giấu trong tay áo Hoắc Duy: “Cái này để đưa cho ta à?”
Hoắc Duy không nói gì, cứ một mực lùi về phía sau.
Hôm nay cậu ta thật sự quá bất thường, Tô Đại thừa lúc Hoắc Duy không chú ý liền giật lấy tấm thiệp mời, và mở nội dung bên trong ra xem…
Thì ra chỉ là tấm thiệp mời bình thường mời các tiểu thư đài các đi thưởng hoa, không có gì lạ cả.
Tuy nhiên… nàng chăm chú nhìn tên người gửi được ghi trên thiệp mời.
Tấm thiệp mời này dường như là dành riêng cho mình, trên đó có viết tên của nàng. Tô Đại liếc nhìn người ký tên thì kinh ngạc nói: “Hóa ra là Tiết phu nhân tự tay viết cho ta sao?”
Tiết thị là mẹ của Hoắc Duy. Mặc dù trước đây từng là hàng xóm, nhưng thường là Hoắc Duy đến nhà họ tìm nàng và đại ca chơi, Tô Đại rất ít khi đến tìm Hoắc Duy, vì thế không quen thân với Tiết thị. Tuy nhiên, quan hệ giữa Tiết thị và mẹ nàng có vẻ vẫn khá tốt.
Hoắc Duy gật đầu, trên mặt không biểu lộ là vui hay buồn: “Phụ thân ta vừa đến Hoa Kinh không lâu, mẫu thân vì muốn nhanh chóng hòa nhập vào giới quý tộc ở Hoa Kinh, nên đặc biệt tổ chức một buổi tiệc thưởng hoa, mời các vị quan quyến đến ngắm hoa.”
“Tấm thiệp mời này là bà ấy nghe nói ngươi cũng đang ở Hoa Kinh nên đặc biệt viết tặng, ngươi cũng biết mẫu thân ta xuất thân không tốt, không biết chữ được mấy chữ, nên đây là chữ bà ấy đã cố ý học để viết đấy.”
“Tiết phu nhân đã tốn nhiều công sức rồi.” Ngay sau đó Tô Đại tò mò hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại giấu không đưa cho ta, ngươi không muốn ta đi dự tiệc thưởng hoa sao?”
“Ngươi.. ngươi nhìn ra rồi à?” Cổ họng của Hoắc Duy trở nên khô khốc, giọng nói ấp úng có chút ngượng nghịu.
Tô Đại xoa xoa trán: “Ngươi thể hiện rõ ràng như vậy, ai nhìn cũng biết là ngươi không muốn ta đi mà, rốt cuộc là sao?”
Hoắc Duy như thể liều mạng, hạ quyết tâm nói: “Ngươi vẫn là đừng nên đi, bọn họ…”
Hoắc Duy đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên sự khác thường, nhưng lại không muốn nói thêm nữa.
“Thôi vậy, đêm nay ta sẽ đến đón ngươi đúng hẹn, chúng ta cùng đi ngõ Thanh Loa.”
Cậu ta liếc nhìn tấm thiệp mời trong tay Tô Đại: “Tiệc thưởng hoa, ngươi muốn đến thì cứ đến đi, dù sao thì ta cũng ở đó.”
Nói xong, không đợi Tô Đại trả lời mà cậu ta đã vội vã rời đi.
Tô Đại nhìn theo bóng dáng Hoắc Duy với vẻ khó hiểu.
Đến tối, Hoắc Duy quả nhiên đánh xe ngựa đến đúng hẹn, chỉ là suốt dọc đường cậu ta hoàn toàn khác với thường ngày, hầu như không nói câu nào.
Ngày thường Hoắc Duy ríu rít lắm lời, giờ lại im như hũ nút khiến Tô Đại có chút không quen.
May mắn là việc lấy lại đồ vật khá suôn sẻ, ngoại trừ một số rau củ hỏng không mang về được, còn lại tất cả những thứ đã mang đi đều được lấy lại hết.
May mắn là vụ án vừa kết thúc nên ngôi nhà không có người canh gác, giúp họ có được thời cơ tốt. Mặc dù Hoắc Duy im lặng suốt chặng đường, nhưng khi cần ra sức thì cậu ta vẫn rất nỗ lực.
Mặc dù việc tìm nhà đã thất bại, nhưng tất cả những trang sức và đồ dùng này đều đã được lấy lại. Tô Đại cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Mãi đến khi đưa Tô Đại về phủ, Hoắc Duy mới mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay, ngoài những từ như ‘ồ’, ‘được’, ‘ừm’.
“Việc không để ngươi đi không phải vì ghét ngươi, mà là có một số lý do, nhưng bây giờ chưa phải là lúc để nói cho ngươi biết, cho nên…”
Tô Đại gật đầu: “Ta biết rồi.”
Hoắc Duy kinh ngạc: “Ngươi biết lý do sao?”
Tô Đại thành thật lắc đầu: “Không biết, nhưng ngươi sẽ không hại ta.”
“Vậy thì ta sẽ không đi nữa, giúp ta cảm ơn ý tốt của Tiết phu nhân nhé.”
Hoắc Duy nhìn nàng thật lâu, cuối cùng gật đầu cam đoan: “Yên tâm đi, Hoắc Duy ta tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi.”
……
Sáng hôm sau, Tô Đại đang rửa mặt chải đầu bên giường. Tối qua nàng và Minh Hỷ dọn dẹp quá muộn, vừa chợp mắt được một lúc thì trời đã sáng.
Diêu thị hớn hở bước vào Phương Nhã Các, vừa kéo tay Tô Đại vừa mở mở miệng câu đầu tiên: “Đại nhi, hai ngày nữa diễn ra yến thưởng hoa ở Hoắc phủ, chúng ta cùng đi nhé.”
Quả nhiên là vậy, nàng đã đoán dì sẽ đến nói với nàng chuyện này. Tô Đại lắc đầu, lời từ chối đã thốt ra.
Thế nhưng Diêu thị lại nói: “Không phải con và Hoắc công tử rất thân thiết sao?”
Diêu thị không cho Tô Đại cơ hội tiếp tục từ chối: “Cứ quyết định vậy đi, con nhất định phải đi cùng dì đấy!”
Cẩm nhi không đi thì thôi, còn Đại nhi thì nhất định phải đi, bởi vì có một chuyện tốt trời ban đang chờ con bé.
Bà chắp hai tay lại, dường như đang mơ tưởng điều gì đó thật đẹp đẽ, rồi mỉm cười hớn hở rời đi.
Chớp mắt đã đến ngày dự yến thưởng hoa. Lần này mời rất nhiều phu nhân quan lại, tuy danh nghĩa là yến thưởng hoa, nhưng Hoắc đại nhân cũng mời thêm mấy vị quan thân thiết trong triều đến tụ họp.
Diêu thị nói năng cứng rắn không cho Tô Đại cơ hội từ chối. Sợ nàng ăn mặc qua loa, bà còn đích thân đến khuê phòng từ sáng sớm, trông chừng Lan Chi chải đầu cho nàng, mãi đến khi dáng vẻ của nàng khiến bà hài lòng thì mới chịu buông tha.
Lần yến tiệc này chỉ có Tô Đại và Diêu thị đi, còn hai ngày nữa là đến ngày Đại hôn của Ngụy Cẩm Vân nên nàng ta phải ở nhà chờ gả, thậm chí còn không thể gặp mặt tân lang, nên nàng ta dứt khoát tự nhốt mình trong phòng cả ngày để thêu thùa.
Hiện tại Ngụy Cẩm Vân đã chấp nhận thực tế và nhìn rõ lòng mình. Diêu thị cũng không còn gò ép nàng ta nữa.
Tô Đại theo dì mình bước lên xe ngựa, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Tô Đại nhìn vào vách xe ngựa rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Hoắc Duy không muốn nàng đi, điều đó cho thấy buổi yến hôm nay nhất định có liên quan đến nàng.
Nhưng lời dì nói không thể từ chối được. Thôi vậy, đến đâu hay đến đó. Giờ nàng còn sợ gì nữa, ngay cả Nguỵ Ngọc Niên nàng còn đánh cho được. Chẳng lẽ trong kinh thành còn ai khiến nàng phải né tránh sao?
Loại yến tiệc như thế này nàng mới tham dự lần thứ hai, trước nay chưa từng đắc tội với ai.
Một nén hương sau, đã đến Hoắc phủ.
Tiết thị đang đứng ngoài cửa đón khách, qua lời nhắc của nha hoàn bên cạnh, nhận ra xe ngựa của Ngụy Quốc Công phủ đã đến, bà ấy vội vàng vén váy bước xuống bậc thềm, vừa cười vừa nói: “Quốc Công phu nhân đã đến.”
Diêu thị thò đầu ra ngoài, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu với Tiết thị.
Tiết thị đáp lại, sau đó ánh mắt lại chuyển vào trong xe, dường như rất tò mò về người tiếp theo bước ra.
Tô Đại cũng khẽ vén rèm xe và thò đầu ra ngoài. Trang phục hôm nay của nàng đều do đích thân dì kiểm tra, là một bộ váy dài màu hồng nhạt, trên tóc cài đóa hoa lụa viền chỉ vàng màu hồng trắng, cùng với hai chiếc trâm ngọc trắng, trang điểm nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ kiều diễm và thanh nhã của cả người.
Ánh mắt Tiết thị thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó bà ấy liền niềm nở nói: “Đây là Đại nhi phải không?”
“Từ sau… haizz, đã nhiều năm không gặp rồi. Mấy hôm trước nghe Hoắc Duy nhắc đến con, ta mới biết con cũng đang ở Hoa Kinh.”
Tay Tô Đại được Tiết thị nắm lấy, rõ ràng người trước mặt vô cùng nhiệt tình, trong mắt bà ấy nhìn nàng thật sự như thể yêu thương một hậu bối đã lâu không gặp, nhưng Tô Đại lại không thể nào cảm thấy thân thiết được.
Năm xưa cũng vậy, dù nàng đã đến nhà Hoắc Duy bao nhiêu lần, thì nàng vẫn không thể thân thiết được với Tiết bá mẫu và Hoắc bá phụ.
Chỉ là sau nhiều năm trôi qua, Tiết bá mẫu hoàn toàn không còn chút bóng dáng nào của cô gái nhà nông ngày trước, chỉ nhìn vào lời nói và cử chỉ thôi thì thấy bà ấy đã rất có chừng mực, giống hệt như người xuất thân từ gia đình quyền quý nào đó.
Thế nhưng, không hiểu vì sao khi Tô Đại thấy Tiết thị cười nói với mình, nàng lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Nàng cho rằng là do sáng sớm đã ăn phải đồ không tốt, nên cố gắng kìm nén: “Tiết bá mẫu, đã nhiều năm không gặp, người vẫn khỏe chứ ạ?”
“Vẫn khoẻ!” Tiết thị gật đầu, bà ấy nhìn Tô Đại bằng ánh mắt đầy yêu thương, rồi nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng giống như một bậc trưởng bối: “Những năm qua con đã chịu khổ rồi. Năm đó mẹ con yêu thương con biết bao, mà con còn nhỏ như thế…”
Vừa nghe Tiết thị nói câu ‘chịu khổ rồi’, Tô Đại theo bản năng nhìn về phía dì. Lời này có lẽ dì sẽ không thích nghe?
Quả nhiên thấy sắc mặt của dì chùng xuống. Cái gì mà ‘những năm qua chịu khổ rồi’, ở Quốc Công phủ mà cũng tính là chịu khổ sao?
Tô Đại vội vàng nói: “Đa tạ Tiết bá mẫu đã quan tâm, ở phủ Quốc Công có dì chăm sóc nên Tô Đại chưa từng phải chịu uất ức ạ.”
Quả nhiên, nàng vừa nói câu này thì sắc mặt của Diêu thị đã tốt lên đôi chút.
Tiết thị nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức nhìn Diêu thị rồi nói: “Đúng đúng đúng, xem ta nói gì thế này, ta chỉ là cảm thán thoáng cái Đại nhi đã lớn thế này rồi.”
Bà ấy che miệng cười: “Trong trí nhớ của ta, con bé vẫn còn là cô bé nhỏ xíu cơ đấy.”
Những lời này, Tô Đại không biết phải đáp lại thế nào nên chỉ đành cười gượng gạo. Nàng cứ cảm thấy nghe những lời Tiết thị nói không được thoải mái lắm.
“Mẫu thân!”
Tiết thị quay người lại, thấy con trai mình đột ngột xuất hiện ở cửa gọi bà một tiếng, rồi bà hỏi: “Không phải con đang ở cùng cha con sao?”
Tiệc thưởng hoa hôm nay, một là bà mượn cơ hội này để giao thiệp với các gia đình quyền quý ở Hoa Kinh, hai là để Hoắc Vân Hạc mượn danh nghĩa tiệc thưởng hoa để mời những nhân vật có tên tuổi trong triều đình đến, nhằm mưu cầu một tiền đồ tốt cho Hoắc Duy.
Hoắc Duy không thích đọc sách, chỉ thích xem binh pháp, lúc nào cũng muốn đi tòng quân. Nhưng họ chỉ có duy nhất một đứa con trai này, làm sao có thể đồng ý để nó đi mạo hiểm được, chỉ có thể mưu cầu cho nó một tiền đồ tốt, thì mới mong nó dẹp bỏ ý định đi tòng quân.
Hoắc Duy sải bước nhanh chóng đi tới, cố ý tách Tiết thị và Tô Đại ra, cậu ta nói: “Bên phụ thân không có việc gì nên con đến xem trước.”
“À, mẫu thân, tiền sảnh đã đầy khách rồi nhưng vẫn chưa có người sắp xếp chỗ ngồi đâu ạ.”
Tiết thị nghe vậy liền kinh hãi. Mặc dù ở Hoa Kinh, nhưng dù sao bà cũng xuất thân từ gia đình nhỏ, nha hoàn và tiểu tư trong phủ không có kinh nghiệm như những người trong phủ lớn, việc chậm trễ khách khứa là chuyện thường xảy ra, bà phải nhanh chóng đi xem xét kẻo xảy ra sơ suất, sau này lại rước sự khó chịu của các phu nhân quan lại.
Tiết thị cười nói với Diêu thị: “Quốc Công phu nhân mời vào trong.”
Diêu thị gật đầu, đi qua Tiết thị và bước vào trong. Tô Đại đang định đi theo dì vào trong thì bị Hoắc Duy kéo lại.