Chương 60: Đám cưới (2)
Trên bàn tiệc chính, toàn bộ những bậc bề trên của các gia tộc đều có mặt. Ông cụ Thiệu dù năm nay đã 85 tuổi nhưng tuổi tác lại xếp chót trong bàn, bọn họ trêu ông Thiệu là người trẻ nhất.
Đối với việc sắp xếp bàn tiệc chính như vậy, các bậc trưởng lão đều khen ngợi Mẫn Đình và Thời Miểu rất có tâm. Xét cho cùng, ở cái tuổi của họ, những dịp sum họp như thế này càng ngày càng ít đi.
Triệu Mạc Nhân miễn cưỡng nở nụ cười. Ngay cả Giang Nhuế cũng không thể ngồi vào bàn tiệc chính nên bà ngồi ở vị trí hơi phía sau một chút, chẳng ai thấy có gì bất thường.
Bàn chính thứ hai được xếp cho đoàn đưa dâu, gia đình Thời Tĩnh Hảo cùng vợ chồng Viện trưởng Khương và vợ chồng Cố Xương Thân của bệnh viện. Gia đình nhà trai không ai ngồi vào bàn chính thứ hai nên bà không ngồi ở đó, mọi người vẫn thấy hết sức bình thường.
Triệu Mạc Nhân ngồi cùng với Diệp Hoài Chi ở bàn của nhà họ Diệp. Thời Kiến Khâm chồng cũ của bà ngồi cùng bàn với họ hàng nhà ông ấy, bên cạnh là Khang Lệ. Là ba mẹ của cô dâu, mỗi người đi cùng người bạn đời đến tham dự đám cưới của con gái, vị trí ngồi của bọn họ bị hạ xuống ngang hàng với các vị khách khác. Khách khứa chỉ cảm thấy họ rất phóng khoáng, nhưng nỗi đau trong lòng chỉ có hai người bọn họ là hiểu rõ.
Đây là sự sắp xếp của Thời Tĩnh Hảo.
Nói đến việc hành xử khéo léo, bà ấy tự nhận mình không thua kém Diệp Hoài Chi.
Mẫn Đình là vai nhỏ, việc sắp xếp ba vợ phải ngồi bàn nào là không phù hợp. Bà ấy là người thích hợp nhất, dù sao anh trai cũng không dám nói lại bà ấy câu nào, bà ấy có cả mười câu đang chờ để đáp trả.
Triệu Mạc Nhân nhìn chằm chằm lên sân khấu với ánh mắt vô hồn, người khác nói chuyện với bà, bà cũng chẳng buồn trả lời.
Hai ngày liền, cho dù Diệp Hoài Chi nói gì bà cũng đều làm ngơ.
Từ khi bị Thời Miểu chặn liên lạc, đột nhiên bà mất đi chỗ dựa tinh thần, trong lòng như có một hố đen khổng lồ nuốt chửng lấy bà. Bà chẳng còn hứng thú với bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai. Người khác vui cũng được, buồn cũng được, bà cũng chẳng còn quan tâm.
Diệp Hoài Chi hơi kéo tay bà, bà vẫn không có phản ứng.
Ông khẽ thở dài, chi bằng bà cãi nhau to với ông còn hơn dao mòn cắt thịt, như vậy rất đau lòng. Tang Dữ không muốn đến đám cưới làm chân chạy vặt, ở trước mặt ông đã khóc lóc hai lần nhưng ông không để cho nó tùy hứng làm loạn. Dù vậy Triệu Mạc Nhân vẫn phớt lờ ông.
Bên kia lối đi, Thời Kiến Khâm cũng đang thất thần. Lúc nãy họ hàng trên bàn liên tục chúc mừng ông tìm được một con rể tốt như vậy, ông chỉ có thể duy trì nụ cười.
Khang Lệ ngồi bên cạnh, nhìn cảnh vật thay đổi liên tục, thất thần nghĩ đến con gái mình.
Trước khi đến Bắc Thành, Sa Sa đã cất công về nhà một chuyến, hôm đó hai mẹ con nói chuyện đến tận khuya.
Sa Sa khuyên bà từ từ chuyển trọng tâm công việc sang Bắc Thành, bà tức giận Thời Kiến Khâm nên đương nhiên không vui, nói sẽ ở lại Thượng Hải để chăm sóc con bé.
Con gái nói: Mẹ à, mẹ đừng có lấy danh nghĩa vì con mà ly hôn với ba nhé, con cầu xin mẹ đấy. Cũng đừng để ba hở tí là muốn ly hôn. Mẹ và ba sống tốt, chăm sóc bản thân cho tốt, coi như là vì con, vì Thời Miểu và Thời Ôn Lệ mà tích đức.
Bà không ngờ con gái lại dùng từ “tích đức” như vậy.
Đợi đến khi Khang Lệ hoàn hồn, hoàng hôn đã dần buông xuống, chỉ còn lại vệt nắng cuối cùng.
Trong sảnh tiệc cưới, bầu trời dần tối, đèn đường lần lượt được bật sáng lên, tiếng đàn piano du dương của hai cô bé gái vang vọng khắp hội trường. Khang Lệ nhận ra một trong hai cô bé, là con gái của Thời Tĩnh Hảo.
Giữa ánh đèn của muôn nhà, Thời Ôn Lễ nhìn em rể tiến về phía em gái.
Mẫn Đình nắm lấy tay Thời Miểu, sân khấu là nơi rực rỡ nhất, cùng với tiếng côn trùng mùa hè kêu rả rích, cả hai bước lên sân khấu.
MC đứng giữa sân khấu bắt đầu xâu chuỗi hình ảnh muôn ngàn ánh đèn, cuối cùng dừng lại ở cảnh một cô gái hoạt hình đang xem điện thoại và nhập mật khẩu.
Cô gái hoạt hình trông rất giống Thời Miểu.
Mẫn Đình nắm tay cô quay lưng về phía màn hình lớn phía sau, chính bản thân Thời Miểu không nhìn thấy cảnh này.
Đây là một trong những đám cưới mà MC nói ít nhất, bởi vì chú rể nói không cần phải sướt mướt.
“Kính mời quý vị cùng đón chào người chứng hôn cho đôi uyên ương —— ông Cố Xương Thân.”
Cùng với tiếng vỗ tay vang dội, theo yêu cầu của chú rể, MC giới thiệu ngắn gọn về Cố Xương Thân: “Người chứng hôn của chúng ta là Chủ nhiệm khoa Tim mạch của Bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa Bắc Thành, đồng thời cũng là bác sĩ mổ chính cho ông Giang, ông Thiệu và sếp Lâu – Lâu Duy Tích.”
Dưới khán đài bỗng vang lên không ít tiếng cười, có lẽ chỉ có Mẫn Đình mới nghĩ ra cách giới thiệu như vậy.
Cố Xương Thân là một cái tên rất nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn nhưng những người có mặt tại đây không phải ai cũng biết ông. Sau khi MC giới thiệu như vậy, họ mới ngộ ra quỹ từ thiện Đồng Tâm do các con trai của ông Giang thành lập năm xưa có liên quan đến người chứng hôn đặc biệt này.
Người lên đến sân khấu, Mẫn Đình kéo Thời Miểu sang một bên, nhường vị trí chính giữa cho Cố Xương Thân.
Thời Miểu mỉm cười nhìn Chủ nhiệm, hôm nay ông ấy đeo mắt kính sáng bóng, mặc bộ vest rất chỉn chu.
Cố Xương Thân cầm micro từ tay MC, hít một hơi thật sâu, hơn trăm bàn tiệc dưới sân khấu đều đang nhìn chằm chằm về phía ông.
“Kính thưa quý khách, quý vị thân bằng quyến thuộc cùng 3 bệnh nhân cũng là bạn bè lâu năm của tôi, chúc mọi người buổi trưa vui vẻ.”
Thêm câu “3 bệnh nhân cũng là bạn bè lâu năm của tôi” làm bầu không khí bỗng trở nên thoải mái hơn.
“Tôi là thầy của cô dâu Thời Miểu, cũng là người dẫn dắt con bé vào nghề, mặc dù con bé luôn không thừa nhận điều đó.”
Thời Miểu và mọi người trong hội trường cười rộ lên.
“Về sự xuất sắc của Thời Miểu, tôi sẽ không nói thêm nữa, con bé là bác sĩ nội trú trưởng trẻ thứ hai của trung tâm tim mạch bệnh viện chúng tôi kể từ khi thành lập đến nay. Ở đây tôi phải nói rõ một điều, người thứ nhất không phải là tôi, nên con bé thường xuyên chọc tức tôi thì tôi cũng phải nhẫn nhịn.”
Bên dưới khán đài lại cười lớn.
“Khi nhận được thư mời làm người chứng hôn, nói mình không xúc động và lo lắng chắc chắn là lời nói dối. Sau đó tôi hỏi một vài chàng trai trẻ trong khoa của chúng tôi xem có nên mời Viện trưởng Khương đến đám cưới của Thời Miểu không, mấy cậu ta nói có. Nghe xong tôi lại càng lo lắng hơn, lãnh đạo lớn ngồi dưới nhìn tôi, một Chủ nhiệm lại làm người chứng hôn, đây không phải là đắc tội ông ấy hay sao.”
“Ha ha.”
Có người ở bàn chính thứ hai không nhịn được, bật cười rất lớn.
Viện trưởng Khương cũng cười.
Ông ấy dự cảm sắp tới Cố Xương Thân sẽ trêu chọc mình.
Cố Xương Thân nói tiếp: “Tôi lo Viện trưởng Khương của bọn tôi sẽ cảm thấy mất mặt nếu không được mời làm người chứng hôn, nhưng mấy chàng trai nói rằng hội nghị lớn nào Viện trưởng Khương cũng phê bình khoa của chúng tôi, cơ hội báo thù không phải đã đến rồi sao.”
Khương Dương: “…… Ha ha.”
Anh ta đành phải cười theo, giả vờ như những lời này không phải do mình nói ra.
Viện trưởng Khương nhìn lướt qua thằng con nhà mình.
Trên sân khấu, Cố Xương Thân tiếp tục nói: “Tôi lại nghĩ, cũng đúng nhỉ. Có cuộc họp nào Viện trưởng Khương không chỉ trích tôi đâu? Nếu ông ấy không chỉ trích khoa của chúng tôi, có lẽ ông ấy sẽ cảm thấy cuộc họp đó tổ chức vô ích.”
Giữa tiếng cười vang dội, Viện trưởng Khương chống tay đỡ trán, che đi ánh mắt sôi nổi nhiều chuyện của những người xung quanh.
Cố Xương Thân tiếp tục nói: “Tôi lại nghĩ thêm một điều nữa, nếu ông ấy không điểm danh phê bình, thì chuyện Thời Miểu thích ăn vặt, thậm chí còn mang cả tủ lạnh đến bệnh viện để chứa đồ ăn vặt làm sao mà đến cả mấy chú bảo vệ cũng biết được chứ.”
Phía bên dưới cười vang.
Thời Miểu cười quay mặt đi, không nhìn xuống dưới khán đài.
Mẫn Đình cũng cười, tiến tới nửa bước che chắn cho cô.
Cố Xương Thân: “Một tháng gần đây, đồ ăn vặt trong khoa chúng tôi ngày càng phong phú, từ hạt dẻ rang đường, khoai lang nướng, đến hồ lô ngào đường, sơn tra bọc đường, còn có đủ loại trái cây sấy khô.”
“Ha ha, chủ nhiệm của chúng ta còn gieo vần nữa chứ.” Lương Viên cười đến mức đau cơ mặt.
Cố Xương Thân nói tiếp: “Tôi đang định bảo bọn họ tiết chế lại một chút, dù sao nếu bị Viện trưởng Khương nhìn thấy thì tôi lại bị mắng.” Dừng một chút, ông cố ý bổ sung: “À đúng rồi, tất cả đồ ăn vặt trong khoa bọn tôi đều là của một mình Thời Miểu.”
Phòng tiệc lại lần nữa vang lên tiếng cười.
Cố Xương Thân tiếp tục: “Trước khi cảnh cáo bọn họ tiết chế lại, tôi đã hỏi thêm một câu: Ai mua? Đám con trai nói cho tôi biết, tất cả đều do Mẫn Đình mua, bảo tôi đừng mắng bọn họ.”
Mẫn Đình bật cười.
Trên bàn tiệc chính thứ hai, Khương Dương cười ngả nghiêng trên bàn, hôm nay anh ta cảm thấy mình bị cả thế giới đâm sau lưng.
Cố Xương Thân: “Thật ra, ban đầu tôi rất lo lắng hôn nhân của bọn họ có bền lâu hay không, lý do thì mọi người ngồi đây đều biết, bọn họ kết hôn chớp nhoáng, không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào. Nhìn thấy những món ăn vặt nhỏ bé đó, tôi tuy mắng nhưng trong lòng cũng yên tâm không ít.”
“Cho đến đêm giao thừa, tất cả những lo lắng của tôi đều tan biến. Hôm đó rạng sáng tôi mới mổ xong, đi qua cửa văn phòng lớn thì thấy Mẫn Đình đang ở trong đó. Thời Miểu là trợ mổ 1 của tôi, khi tôi mổ xong con bé vẫn còn làm việc, tất cả các vết khâu đều do con bé đảm nhiệm.”
“Ca mổ đó kéo dài 7 tiếng rưỡi, Mẫn Đình cũng đợi suốt 7 tiếng rưỡi, cho đến 2 giờ rưỡi sáng.”
“Sau đó tôi nhắc đến chuyện này, đám con trai trong khoa lại nói với tôi là Mẫn Đình thường xuyên đợi Thời Miểu hoàn thành ca mổ, không chỉ mỗi một đêm giao thừa lần đó.”
Nói đến đây, ông nhìn về phía cô dâu chú rể.
“Trong cuộc hôn nhân dài lâu sau này, chắc chắn sẽ có những lúc bất hòa, khi hai em cãi nhau hay chiến tranh lạnh, thầy hy vọng cô dâu sẽ nhớ rằng, có một người đã từng ở bàn làm việc của em đợi em lâu như vậy. Hy vọng chú rể cũng sẽ nhớ rằng, những món ăn vặt nho nhỏ đó, cô dâu ăn một lần là khoe một lần, thậm chí còn muốn khoe trước mặt Viện trưởng Khương.”
Khi Thời Miểu cảm động đến nỗi sắp bật khóc, cô đột nhiên không nhịn được mà bật cười.
Lúc cười, nước mắt cô chảy xuống.
Bên dưới sân khấu cũng cười rộ lên, ai nấy đều muốn xem lúc này Viện trưởng Khương trông như thế nào.
Cố Xương Thân lại nói riêng với Mẫn Đình: “Tính cách của Thời Miểu đôi khi rất bướng bỉnh, khi nào em không thể làm gì được con bé thì hãy đến tìm thầy. Cuối cùng, thầy chúc hai em hạnh phúc bền lâu, vẹn toàn mỹ mãn.”
Nói xong, ông lại nhìn xuống dưới khán đài.
“Chúc tất cả quý vị công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc. Mong tất cả mọi người có một cơ thể khỏe mạnh, hãy biết cách trân trọng trái tim của mình. Hôm nay tôi và mọi người gặp nhau ở đây, mong rằng cuộc đời này chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Cảm ơn mọi người.”
Giữa tiếng cười vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Cố Xương Thân trở về chỗ ngồi, Thời Tĩnh Hảo hơi đứng dậy, cách mấy người bắt tay ông ấy: “Cảm ơn Chủ nhiệm Cố.” Sự tiếc nuối của cháu gái về mặt tình cảm gia đình cuối cùng cũng được bù đắp rồi.
Vừa nãy không giống chứng hôn, những câu chuyện hàng ngày giản dị, hài hước thú vị và ấm áp khiến người ta cảm thấy như một người cha đang tiễn con gái đi lấy chồng.
Lúc này trên sân khấu, micro đã chuyển đến tay chú rể.
Mẫn Đình cầm micro một tay, tay còn lại vẫn luôn nắm chặt tay của Thời Miểu.
Anh nói với khán giả: “Hôm nay chúng tôi không có phần đọc lời thề, tôi chỉ chia sẻ ngắn gọn về cuộc sống sau khi kết hôn của tôi và Thời Miểu.”
Ngay khi lời anh vừa dứt, đoàn đón dâu và đoàn đưa dâu bắt đầu hò reo.
Không chỉ riêng hai đám người bọn họ mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều muốn nghe một người có tính cách như Mẫn Đình sẽ sinh hoạt như thế nào hơn là những lời thề ước nhàm chán.
Mẫn Đình vào thẳng vấn đề: “Yêu cầu duy nhất của tôi đối với người bạn đời của mình là ——”
Không đợi anh nói ra, bên dưới đồng thanh đáp: “Không yêu tôi.”
“……”
Mẫn Đình không nhịn được mà bật cười.
“Không có tình cảm với tôi chỉ là một tiền đề lớn, thực ra còn có vô số những tiền đề nhỏ khác. Ấn tượng đầu tiên chắc chắn phải dễ chịu, tính cách hợp nhau, và quan trọng nhất là tôi phải sẵn lòng hy sinh vì cô ấy. Thậm chí chỉ là hy sinh dựa trên trách nhiệm hôn nhân.”
“Thời Miểu đáp ứng được tiền đề lớn và cũng phù hợp với tất cả các tiền đề nhỏ của tôi, đó là lý do chúng tôi đến với nhau. Chính tôi là người để ý đến cô ấy trước, chủ động đề nghị hai chúng tôi nên ở bên nhau, nên kết hôn.”
“Xin lỗi, cho tôi ngắt lời chú rể một chút.” Một người từ bàn của đoàn đón dâu cầm một micro khác lên: “Chúng tôi muốn biết, trong lần gặp mặt đầu tiên, cô dâu có vừa ý anh không? Xin hãy trả lời thẳng thắn, cảm ơn.”
Tiếng cười và tiếng hò reo hết đợt này đến đợt khác.
Mẫn Đình đưa micro đến miệng Thời Miểu, dịu dàng nhìn cô: “Em trả lời đi.”
Thời Miểu giơ tay lên, nắm lấy micro cùng anh: “Tôi nghĩ chút đã.”
Tiếng cười vang lên khắp hội trường.
Thời Miểu vội vàng giải thích: “Tôi đang cố nhớ lại lần đầu tiên gặp Mẫn Đình. Bởi vì hôm đó tôi có 3 ca mổ liên tiếp, rồi lại có cuộc hội chẩn khẩn cấp, gần 30 tiếng tôi không nghỉ ngơi, người khá mệt mỏi, đầu óc hơi lâng lâng.”
Đoàn đón dâu: “Giải thích dài dòng như vậy, có vẻ như không vừa ý rồi.”
Thời Miểu cười đến nỗi không nói được lời nào, muốn lấy tay che mặt.
Bình tĩnh lại một lúc, cô lại giải thích lần nữa: “Bởi vì điều kiện chênh lệch có hơi lớn nên lúc đó tôi cũng không suy xét nhiều như vậy. Nếu chỉ xét ở khía cạnh tôi có muốn kết hôn hay không thì chắc chắn là muốn kết hôn với anh ấy.”
Mẫn Đình buông tay cô ra, vòng tay qua vai cô, nhẹ nhàng ôm cô một cái rồi cầm lại micro tiếp tục: “Thời Miểu có vừa ý tôi hay không thì tôi không biết, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, đó là tôi đã tìm được một nửa hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu của mình. Bởi vì Thời Miểu thực sự không có tình cảm với tôi, không yêu chút nào, những việc lớn việc nhỏ trong hôn nhân cô ấy cũng quan tâm đến.”
Giữa tiếng cười của mọi người, anh nói tiếp: “Để tôi cho mọi người một ví dụ.”
Thời Miểu mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh, cô cũng tò mò không biết anh sẽ kể ví dụ gì.
Mẫn Đình nói: “Trước khi đăng ký kết hôn, chỉ có Lâu Duy Tích biết chuyện, nghe nói tôi định đăng ký kết hôn thì Lâu Duy Tích đã cất công lựa vài ngày gồm cả ngày âm và ngày dương đẹp để cho tôi chọn. Tôi đã chọn vài cặp ngày dương và ngày âm tương ứng rồi gửi cho Thời Miểu, cô ấy đã chọn một cặp trong số đó.”
“Sau đó chúng tôi chuyển đến nhà tân hôn, tôi đã đặt mật khẩu nhà là ngày âm của ngày chúng tôi đăng ký kết hôn. Tôi nghĩ Thời Miểu biết mật khẩu có ý nghĩa gì, dù sao thì ngày đó cũng là do cô ấy chọn. Nhưng có lần tôi và cô ấy về nhà gần như cùng lúc, tôi phát hiện cô ấy mở cửa còn phải mở điện thoại ra xem, vừa xem vừa nhập.”
Thời Miểu ngạc nhiên nhìn Mẫn Đình. Mật khẩu đó là ngày âm lịch mà họ đi đăng ký kết hôn ư?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nói với khán giả: “Mọi người thấy biểu cảm của cô ấy rồi đấy, không nói oan cho cô ấy đâu.”
Thời Miểu phì cười, vì xấu hổ mà vô thức vùi đầu vào lòng anh.
Mẫn Đình ôm cô bằng một tay, tiếp tục: “Mật khẩu trên màn hình lớn chính là ngày âm lịch mà chúng tôi đi đăng ký kết hôn.” Thực ra rất dễ nhớ, là một con số khá may mắn.
Thời Miểu rời khỏi lòng anh, quay đầu nhìn lên màn hình lớn phía sau.
Tất cả mọi người trong hội trường đều giống như Thời Miểu, lúc này mới để ý đến dãy số trên điện thoại của cô gái hoạt hình kia.
Mẫn Đình nói với khán giả: “Mọi người không cần phải đến nhà tôi thử mật khẩu đâu, tôi đã đổi rồi.”
Những người đang định chiều nay sẽ đến thử mật khẩu bị lộ ý định thế là liền cười không ngớt.
Hình ảnh trên màn hình lớn vốn đang tạm dừng chuyển sang bức ảnh cưới đêm của họ, mọi người mới hiểu vì sao phần đi thảm đỏ hôm nay lại kết thúc bằng cảnh triệu nhà sáng đèn.
Sau tiếng cười, Mẫn Đình tiếp tục chia sẻ: “Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn không nhớ chính xác đồ đạc trong nhà đặt ở đâu, dùng cái gì cũng hỏi tôi, quần áo của mình không tìm thấy cũng hỏi tôi, rồi chính tôi lại đi tìm giúp cô ấy.”
Từ lời lên án chuyển sang phát “cơm cún”, tất cả mọi người đều không kịp phòng bị.
Đoàn đón dâu lại cầm micro lên: “MC ơi, mời chú rể xuống đi, chưa bao giờ thấy ai nói nhiều như vậy.”
Ngay cả nhóm người lớn tuổi ở bàn tiệc chính cũng đang cười.
Sau màn đùa vui ngắn ngủi, Mẫn Đình nói tiếp: “Ban đầu tôi không định tổ chức đám cưới, là Thời Miểu muốn tổ chức nên tôi chiều theo ý cô ấy. Lúc đó là đầu tháng Tám, chúng tôi còn chưa thân nhau lắm, hai tuần gặp nhau một lần. Sau đó, từ khâu lên kế hoạch cho đám cưới đến việc chọn váy cưới và lễ phục cho cô ấy, tất cả đều do tôi tự mình lo liệu, qua từng việc một tôi nhận ra cô ấy thích gì, muốn gì, sau vài tháng chung sống, dù cô ấy không nói gì nhưng tôi vẫn hiểu.”
“Vài tháng trước khi đăng ký kết hôn, mỗi lần đến bệnh viện thăm cô ấy là vì chúng tôi đã hẹn nhau rồi. Sau này, khi làm việc xong, tôi thường đến bệnh viện tìm cô ấy, xem cô ấy đã ăn chưa, hôm nay đã phẫu thuật mấy ca, có mệt không.”
“Cho đến giây phút này khi đứng ở đây, tôi sẵn lòng chia sẻ nhiều như vậy, tôi nghĩ rằng tôi đối với Thời Miểu không chỉ là trách nhiệm hôn nhân.”
“Còn Thời Miểu, trong năm qua cô ấy quá bận rộn, đôi khi trí nhớ không tốt lắm, nhưng những gì liên quan đến tôi thì cô ấy chưa bao giờ quên. Cô ấy ăn bất cứ thứ gì cũng để lại cho tôi, vài viên sơn tra bọc đường hay nửa chiếc bánh quy.”
“Nhưng vì cô ấy làm bác sĩ nội trú trưởng, không thường xuyên về nhà nên chúng tôi không có đủ thời gian ở bên nhau, tình cảm chưa kịp tích lũy nhiều. Đợi đến khi con chúng tôi tròn một tuổi, có cơ hội tôi sẽ chia sẻ với mọi người chúng tôi yêu nhau như thế nào. Cảm ơn tất cả mọi người đã đến chứng kiến đám cưới của tôi và Thời Miểu.”
Nói xong, anh khẽ cúi người cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên.
Mẫn Đình trao micro cho MC, lúc nãy Thời Miểu dựa vào lòng anh, vương miện hơi lệch, anh chỉnh lại vương miện cho cô rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt nhòa của cô, rồi lại hôn lên vầng trán của cô.