Tôi Không Muốn Trèo Cao Với Cậu – Chương 11

Chương 11

“Tôi chưa từng thấy đàn ông nào vô duyên đến thế!”

Dương Tuyết Ý vất vả gỡ chiếc túi nilon ra khỏi cổ, rồi kiên trì lên mạng cập nhật bài viết:

[KHÔNG ĂN THUA!]

Cô nhắn tin riêng cho người đã “hiến kế” trước đó, giọng đầy phẫn nộ:

[Chiêu này không được!]

[Hắn ta không hề sợ! Không một chút phản ứng luôn!]

Đối phương cũng rất nhiệt tình. Dù Dương Tuyết Ý đã lược bỏ chi tiết cụ thể, người này vẫn nhanh chóng đưa ra chỉ dẫn mới——

[Chắc chắn là cô chưa đủ trực tiếp nên mới thất bại.]

[Cô đâu phải thật sự theo đuổi anh ta đâu, nên đừng ngại ngùng nữa! Có mấy tên đàn ông ngu ngốc lắm, cô tưởng mình nói khéo là đủ, nhưng đối phương lại hoàn toàn không nhận ra tín hiệu của cô, thì sao mà anh ta biết đường chạy chứ? Cô phải liều một phen đi chứ!】

Chưa đủ trực tiếp?

Chưa đủ liều mạng?

Dương Tuyết Ý nhíu mày suy nghĩ, hình như… cũng có lý.

Có lẽ tư duy của Ứng Quân vốn dĩ đã khác người, không thể dùng cách suy nghĩ thông thường để suy đoán. Vừa rồi cô không tỏ tình rõ ràng, rất có thể anh ta hoàn toàn không hiểu được ẩn ý mà Dương Tuyết Ý cố tình giữ lại, chưa kịp nói ra.

Phải trực tiếp hơn nữa.

Phải “theo đuổi điên cuồng” thật sự!

Bởi lần này Dương Tuyết Ý đã chắc chắn: Ứng Quân tuyệt đối không thể nào mê mẩn trước sự theo đuổi của cô.

Cô vừa rồi còn lo sợ anh ta sẽ thuận theo đà tỏ tình, chỉ nghĩ như vậy dù một giây cũng là xúc phạm đến bản chất “vô tình” của anh ta!

Tên Diêm Vương mặt lạnh này, một khi thật sự nhận ra Dương Tuyết Ý nghiêm túc, tuyệt đối không thể bình tĩnh như hôm nay được!

Chỉ cần Dương Tuyết Ý nỗ lực, không có người đàn ông nào là… không bị dọa chạy!

*

Nói là làm, ngay chiều hôm đó, Dương Tuyết Ý đã mua một đống nguyên liệu nấu ăn và hộp cơm.

Về đến nhà, thay vì rúc vào phòng giúp việc như mọi khi, cô lần đầu tiên bước vào căn bếp ở tầng một.

Ứng Quân trở về lúc 8 giờ tối, dường như vừa kết thúc bữa tối cùng đồng nghiệp.

Dương Tuyết Ý đã sớm chỉnh tề tạo dáng, đứng chờ trong bộ lễ phục lộng lẫy tại khu bếp kiểu Tây ở khu vực sinh hoạt chung tầng một, sẵn sàng nghênh đón.

Trước đây chỉ cần Ứng Quân có mặt ở nhà, Dương Tuyết Ý sẽ cố gắng tránh xuất hiện ở khu vực anh ở, đây gần như đã trở thành một nguyên tắc ngầm giữa hai người trong cách chung sống: cả hai đều hiểu mà không cần nói ra.

Giờ nguyên tắc ấy đã bị phá vỡ. Việc bất ngờ thấy Dương Tuyết Ý ở tầng một vào giờ này khiến Ứng Quân đích thị… đơ người ra một giây.

Đúng là một cú chơi bất ngờ không thể phòng bị!

Dương Tuyết Ý nồng nhiệt cất giọng: “Ứng Quân, anh về rồi à!”

Tiếc thay, Ứng Quân hoàn toàn phớt lờ sự nhiệt tình đó, anh chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.

Dương Tuyết Ý cũng không hề tức giận, cô chỉ nở một nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Gặp em ở đây vào giờ này, anh có chút bất ngờ cũng là điều dễ hiểu.”

Không đợi Ứng Quân phản ứng, cô tiếp tục giọng điệu trên sân khấu diễn xuất: “Lần trật khớp này công ty cho em nghỉ một tuần. Ở nhà rảnh rỗi nên em đã ngộ ra nhiều điều, nhận thức được những tình cảm sâu kín trong lòng. Hóa ra nấu ăn cho người mình yêu lại vui và hạnh phúc đến thế. Từ hôm nay, em sẽ thay đổi lối sống, mỗi ngày đều sẽ xuống bếp nấu ăn cho người mình thương.”

Ứng Quân đứng im như tượng, mặt không một biểu cảm, anh phớt lờ hoàn toàn Dương Tuyết Ý.

Hừ.

Cứ giả vờ đi!

Xem anh có thể bình tĩnh được đến bao giờ!

Đồ ngốc Ứng Quân, anh còn chưa nhận ra mối nguy đang tới gần nên mới dám ngạo mạn như vậy!

Xem tôi dọa cho anh hồn xiêu phách lạc ngay bây giờ!

Màn chính sắp bắt đầu rồi đây!

Dương Tuyết Ý nhìn Ứng Quân, làm bộ mặt e thẹn: “Sao anh không hỏi em, người em yêu là ai?”

“Không hứng thú.” Ứng Quân mặt lạnh như tiền, “Điều duy nhất mà tôi quan tâm là bao giờ cô mới chịu về phòng mình?”

“Em không về.”

Dương Tuyết Ý nhìn thẳng vào Ứng Quân, cô quyết định liều mạng đến cùng: “Người em yêu ở đâu, em sẽ ở đó.”

Bất chấp ánh mắt muốn giết người của Ứng Quân, cô thẳng thừng thả một “quả bom tấn”: “Ứng Quân, em mới phát hiện ra trong những ngày tháng chung sống, em đã vô thức yêu anh từ lúc nào không hay! Trước đây cố ý chống đối anh, thực ra chỉ là cách em mong được anh chú ý! Giờ đã nhận ra tấm chân tình, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng hơn!”

Lúc ở quán cà phê, Dương Tuyết Ý tưởng Ứng Quân bình tĩnh vì đã trải nghiệm nhiều nên không dễ bị kích động. Giờ cô mới nhận ra, cũng giống như xem phim kinh dị, chỉ cần là con người thì ít nhiều đều biết sợ, chỉ có điều một số người ngưỡng chịu đựng cao hơn, phải dùng đến nỗi kinh hoàng tột cùng mới khiến họ phản ứng.

Lời bàn luận trên mạng quả không sai!

Lúc ở quán cà phê Dương Tuyết Ý đúng là chưa đủ trực tiếp!

Đối mặt với màn tỏ tình dồn dập như “xối thẳng vào mặt” này, biểu hiện lạnh lùng thường ngày của Ứng Quân cuối cùng cũng sụp đổ.

Gương mặt anh hơi méo mó, giọng nói gần như biến dạng, cố gắng giữ vẻ kiêu ngạo: “Dương Tuyết Ý, cô bị điên à?”

Dương Tuyết Ý đặt tay lên ngực, chân thành đáp: “Em điên chỗ nào? Em chỉ thích anh thôi, thích một người có lỗi gì chứ?”

“…..”

Ứng Quân giống như đột nhiên gặp phải khủng bố giữa đất nước hòa bình. Dù sắc mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng, nhưng cú sốc quá lớn khiến anh quên cả khả năng mỉa mai quen thuộc, chỉ biết nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Tuyết Ý mà không thốt nên lời.

Dương Tuyết Ý từ lâu đã ghét cay ghét đắng cái vẻ điềm tĩnh “dù núi Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc” của Ứng Quân. Khoảnh khắc anh ta mất bình tĩnh, mặt mày biến sắc vừa rồi khiến cô cảm thấy một cảm giác khoái trá như báo thù thành công.

Ứng Quân, ngươi cũng có ngày câm như hến ư!

Hình như không cần đợi ba ngày, chỉ cần cô gắng thêm chút nữa, có lẽ chưa tới hai ngày Ứng Quân đã bị sự “cuồng nhiệt tấn công” của cô dọa đến mức… chạy mất dép!

Quả nhiên, Dương Tuyết Ý còn chưa kịp “tăng level” thì Ứng Quân đã đóng băng sắc mặt, anh nhìn cô như nhìn một kẻ tâm thần.

Rồi như tránh né một cục virus biết đi, Ứng Quân không thèm nói nửa lời mà quay lưng bước vội lên lầu, môi mím chặt, dường như không muốn ở chung không gian với cô thêm dù chỉ một giây.

Chỉ lát sau, Dương Tuyết Ý đã nghe thấy tiếng “rầm!” vang lên từ phía tầng hai, cánh cửa phòng anh đã bị đóng sập.

Cùng với đó là tiếng “cạch” khóa cửa của Ứng Quân.

Hahahahahahaha

Dương Tuyết Ý suýt nữa đã đặt tay lên hông cười phá lên.

Chiêu này đúng là tuyệt đỉnh!

Cô mới chỉ khởi động thử sơ sơ thôi mà Ứng Quân đã chạy mất dép về phòng rồi!

Vậy thì việc khiến tên này tránh xa cô như tránh tà chẳng phải sẽ thành công trong nay mai sao?

*

Có lẽ màn tỏ tình “bùng nổ” của cô đã thực sự khiến Ứng Quân hồn xiêu phách lạc, vụ trật khớp lần trước anh ta đúng là không mách với bà Dương Mỹ Anh.

Dương Tuyết Ý thắng trận đầu, tinh thần phấn chấn, sáng hôm sau dậy sớm tiếp tục ra đòn.

Đã giả vờ cuồng nhiệt theo đuổi Ứng Quân thì phải diễn cho trọn vai.

Binh pháp quỷ biến nằm ở chỗ thiên biến vạn hóa, đánh úp bất ngờ.

Một trận đánh nhanh phá vỡ phòng tuyến tinh thần địch, khiến đối phương vừa nghe thấy đã sợ.

Dương Tuyết Ý cố gắng nén cười, cô đợi Ứng Quân vừa dậy chuẩn bị đi làm, lập tức bật dậy chuẩn bị cơm trưa cho hắn.

Chẳng mấy chốc, khi mọi thứ đã sẵn sàng được xếp vào hộp cơm giữ nhiệt mới mua, Dương Tuyết Ý thấy đã gần đến giờ, liền vội vã đến Bệnh viện số 1.

Bước thứ hai trong kế hoạch bày tỏ tình yêu —————— Mang cơm đến tận nơi cho Ứng Quân với vẻ âu yếm, tái khẳng định tình cảm cuồng nhiệt của mình!

Khi đến nơi, cô bất ngờ phát hiện khu vườn nhỏ ở sân trong bệnh viện có khá nhiều người đang cầm hộp cơm chờ đợi. Ngoài shipper giao đồ ăn, rõ ràng cũng có những người giống Dương Tuyết Ý đến mang cơm cho người thân.

Dương Tuyết Ý lấy điện thoại, chụp một tấm hình hộp cơm mình đang cầm, cố tình làm thật sến súa —————

[Ứng Quân, em mang cơm đến cho anh rồi, em đang đợi ở sân trong bệnh viện.]

[Em đã dậy sớm chuẩn bị đặc biệt cho anh đấy, bốn món một canh, đủ dinh dưỡng cả ngày. Thấy anh làm việc vất vả như vậy em xót lắm.]

[Tình chẳng biết tự đâu mà đến, đã yêu là yêu say đắm. Từ nay về sau, em muốn được bên cạnh anh.]

[Hôm nay anh không xuống thì em không về, em sẽ đợi bằng được anh.]

…..

Quả nhiên, đúng như dự đoán, tin nhắn sến súa của Dương Tuyết Ý chìm nghỉm không hồi âm, Ứng Quân tuyệt nhiên không phản hồi.

Không sao, cứ đúng quy trình là được.

Sau màn tỏ tình điên cuồng này, xem ra Ứng Quân sẽ không xuống lầu đâu.

Hộp cơm “bốn món một canh” Dương Tuyết Ý cầm trên tay thực sự được chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Cô nấu ăn giống mẹ, tay nghề khá cao. Vốn dĩ cũng đoán trước Ứng Quân không nhận nên cô chỉ nấu toàn món mình thích, đằng nào cũng chẳng lỡ cho tên đó hưởng lợi.

Nhưng ngay khi cô định xách đồ về nhà ăn một bữa ngon lành, bỗng một tiếng xôn xao nổi lên quanh đó——

“Bác sĩ Ứng tới kìa!”

…..

Dương Tuyết Ý chợt nhận ra, trong nhóm phụ nữ đang cầm đồ đứng gần đó, có mấy người rõ ràng cũng vì Ứng Quân mà đến. Một trong số họ chính là nữ sinh đại học cô gặp ở phòng khám hôm trước, giờ cô ta đang ôm một bó hoa, mặt đỏ ửng khi thấy Ứng Quân xuất hiện.

Ứng Quân lại nổi tiếng đến thế ư?

Vậy thì “cuộc đi săn” của cô chẳng phải quá tầm thường sao?

Cô phải tăng độ khốc liệt thôi!

“Ứng Quân!” Dương Tuyết Ý lập tức cất giọng sang sảng, “Anh đang tìm em à?” Cô làm bộ âu yếm: “Em ở đây nè!”

Vừa nghe thấy giọng của Dương Tuyết Ý, Ứng Quân liền khựng lại, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc. Trên gương mặt vốn bình thản lạnh lùng xuất hiện vết rạn, anh lập tức nhíu mày liếc nhìn cô, rồi ngay lập tức quay đi như tránh thứ gì đó ô uế.

Cô đã nhắn tin sến súa thế kia mà Ứng Quân vẫn dám xuất hiện?

Phải chăng tin nhắn còn chưa đủ kinh khủng?

Vậy thì phải cho hắn một đòn chí mạng thôi!

Tiếc thay, Dương Tuyết Ý còn chưa kịp uốn éo giọng điệu làm Ứng Quân phát ghê, đã bị người khác cướp mất phần diễn ——

“Bác sĩ Ứng, lần trước mẹ cháu em gãy xương may mà có anh giúp đỡ, đây là đặc sản quê em mang đến biếu anh…”

“Tấm bảng này tôi định mang tặng bác sĩ lâu rồi, bác sĩ Ứng nhận giúp cháu nhé.”

…..

Ứng Quân hoàn toàn phớt lờ Dương Tuyết Ý, ánh mắt hướng thẳng về phía các cô gái khác.

Dù giọng điệu lạnh nhạt nhưng anh ta vẫn lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn tấm lòng của mọi người, tôi xin nhận tấm chân tình của mọi người, nhưng quà thì xin phép không nhận được ạ.”

Nhìn Ứng Quân ra vẻ cao thượng đó, Dương Tuyết Ý chỉ muốn bật cười khẩy.

Ứng Quân nào phải loại người tốt! Bề ngoài đạo mạo thế thôi, bên trong chỉ là một tên đại gia kiêu ngạo!

Đồ giả tạo này toàn là diễn xuất thôi! Vậy thì để cô đứng ra trị hộ!

Sợ rằng chưa đủ dọa Ứng Quân, không cần màn dạo đầu, Dương Tuyết Ý trực tiếp xông thẳng vào trận chiến: “Ứng Quân! Sao anh vẫn chưa thấy em vậy? Em mang cơm trưa tình yêu đến cho anh nè!”

Giọng cô mềm nhũn nói: “Nếu anh thích thì em sẽ nấu cho anh cả đời.”

Lời tỏ tình thẳng thừng của Dương Tuyết Ý khiến mấy cô gái kia tròn mắt kinh ngạc.

Sắc mặt Ứng Quân tối sầm lại.

“Em biết đây không phải tình cảm một phía,” Dương Tuyết Ý phớt lờ vẻ mặt khó đăm đăm của anh, liều mạng xuyên tạc sự thật, “sâu thẳm trong lòng, anh cũng có tình cảm với em. Bằng chứng là anh đã xuống gặp em ngay sau khi nhận tin nhắn!”

……

Dương Tuyết Ý thắng lợi bước đầu, cô đang muốn tiếp tục tấn công, tiếc là Ứng Quân không cho cô cơ hội.

Anh ta lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không xem tin nhắn của cô, nếu không đã đi đường khác rồi.”

Thế à! Thảo nào!

Dương Tuyết Ý thở phào nhẹ nhõm!

Hóa ra độ sến súa như vậy đủ để đánh lui Ứng Quân rồi!

Ứng Quân sau khi buông ra câu đó, như muốn lập tức đi qua chậu lửa xua xui, mím môi quay đi thẳng.

Dương Tuyết Ý nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh ta, cô suýt bật cười.

Cố tình không buông tha cho anh ta, cô còn nói vọng theo: “Này! Ứng Quân! Đi chậm thôi! Cẩn thận ngã đó! Em sẽ xót lắm đấy!

“Hôm nay anh chưa muốn ăn thì thôi! Ngày mai em sẽ quay lại!”

……

Dương Tuyết Ý không nói thì đỡ, ngay khi cô vừa mở miệng Ứng Quân càng đi nhanh hơn.

Khi bóng dáng của Ứng Quân hoàn toàn biến mất, Dương Tuyết Ý liếc nhìn đồng hồ.

Thời gian từ lúc Ứng Quân nhìn thấy cô đến khi bỏ chạy hôm nay… đã rút ngắn thêm 5 phút so với tối qua!

Mọi thứ đang ổn định theo chiều hướng tốt!

Dương Tuyết Ý cảm thấy tương lai của mình rực rỡ như ánh bình minh!

Chỉ cần diễn thêm vài lần nữa thật kịch liệt, lần sau Ứng Quân chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô là sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy!

Đến nói chuyện cũng không dám nói nữa là đòi quản cô, anh ta sẽ chỉ muốn tránh xa ba dặm thôi!

Quả thật đúng với câu nói, xấu hổ một chút, hạnh phúc cả đời!

Chương 12

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *