Tôi Không Muốn Trèo Cao Với Cậu – Chương 21

Chương 21

Dương Tuyết Ý nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, cô cảm thấy nếu đuổi Ứng Quân vào lúc này thì thật sự quá tàn nhẫn và vô nhân đạo.

Ít nhất cũng nên để cậu thiếu gia đã hết thời này tập làm quen với cuộc sống nghèo khó trước đã; đợi đến khi anh ta có thể tự lực cánh sinh, đặt chân vững vàng hòa nhập vào xã hội thực tế này, rồi hẵng đuổi đi.

Đáng tiếc thay, tên đáng ghét như Ứng Quân dù đã sa cơ lỡ vận đến mức này rồi mà vẫn còn sĩ diện đến chết.

Dương Tuyết Ý đã chủ động gọi điện và chìa cành ô liu ra trước, vậy mà tên này ban đầu lại không chịu lập tức thuận nước đẩy thuyền, cứ như thể đang cố nén một hơi, nhất quyết phải giữ lưng thẳng làm người vậy.

Có lẽ anh ta không biết, cái quá khứ và hoàn cảnh hiện tại kia của anh, Dương Tuyết Ý sớm đã nắm rõ mồn một rồi!

Với tình trạng như anh ta bây giờ, nếu không thuê được phòng nhà Dương Tuyết Ý, thử hỏi ngoài kia làm sao tìm được một chủ nhà đáng tin như cô?

Phần lớn là sẽ gặp phải môi giới chui, bị lừa mất cả tiền cọc, còn điều kiện sống thì càng không thể nào bằng được nhà của Dương Tuyết Ý.

Nhưng cũng có thể hiểu được, từ trước đến nay là con cưng của trời, giờ rơi vào vũng bùn, muốn để Ứng Quân lập tức chấp nhận số phận đúng là khó thật.

Người ta nên để cho nhau một đường lui, nghĩ vậy nên Dương Tuyết Ý quyết định nể mặt mà nói dối một lần.

Quả nhiên, cô vừa bịa ra lý do nghe có vẻ đàng hoàng như “trong khu có kẻ theo dõi, tôi thấy sợ”, vừa giữ thể diện cho Ứng Quân, anh ta lập tức thuận theo mà nhận lời leo xuống thang.

Tuy ngoài miệng vẫn còn cố chấp, không chịu lập tức đồng ý ngay, nhưng câu trả lời của Ứng Quân đã từ từ chối thẳng thừng ban đầu chuyển thành sự im lặng chấp thuận.

Thật không thể chịu nổi cái kiểu đàn ông cứ thích cứng đầu giữ thể diện như vậy, rõ ràng đã thua thiệt đủ điều rồi mà vẫn cứ giả vờ kiêu ngạo!

Người vui mừng nhất khi biết cô đồng ý để Ứng Quân ở lại chính là bà Dương Mỹ Anh: “Có Tiểu Dương ở đây, mẹ cũng yên tâm hơn.”

“Nhà cậu ấy xảy ra chuyện như vậy, mẹ còn chưa kịp gặp Ứng phu nhân với Ứng tiên sinh nữa. Đúng lúc hôm đó mẹ ra ngoài có việc, kết quả là đứa tiểu tam kia ngang nhiên đến tận cửa. Đợi mẹ trở về thì cô ta đã dọn vào ở rồi, ngược lại còn đuổi Tiểu Quân ra ngoài, rồi sau đó đến lượt mẹ cũng bị đuổi đi luôn.”

Bà Dương Mỹ Anh thở dài: “Mẹ chỉ không ngờ Ứng phu nhân cũng có thể nhẫn tâm bỏ mặc Tiểu Quân như vậy. Bây giờ thằng bé ở đây không có người thân thích, cái gì cũng không còn. Chúng ta đã cùng sống với nó hơn mười năm rồi, thật ra cũng coi như nửa người nhà. Sau này nếu có thể giúp đỡ gì thì cố gắng giúp một tay.”

“Đứa trẻ này rất sĩ diện, mẹ nói giảm tiền thuê nhà mà nó cũng không chịu. Nhưng dù sao cũng ở chung một chỗ, sau này cuối tuần mẹ được nghỉ về nhà thì cũng có thể chăm sóc hai đứa nhiều hơn một chút, vẫn tốt hơn là để các con ở ngoài, khiến người lớn phải lo lắng.”

……

Còn gọi là nửa người nhà nữa chứ?

Dương Tuyết Ý nhìn Ứng Quân vừa tan ca đêm trở về, vừa bước vào cửa đã theo thói quen khẽ ra lệnh bằng giọng trầm thấp: “Bật đèn.” Cô lập tức cảm thấy muốn trợn trắng mắt với cái người gọi là “người thân” này.

“Vị thiếu gia này, nhà chúng tôi không lắp hệ thống nhà thông minh, không có điều khiển đèn bằng giọng nói đâu ạ.”

Ứng Quân liếc nhìn Dương Tuyết Ý một cái, khóe môi mím chặt, nhưng trông như thể lười tranh cãi với cô nên anh không nói gì nữa.

Dương Tuyết Ý nghĩ đến cuộc đời thê thảm của Ứng Quân, nên cũng không trêu chọc anh nữa, cô chỉ giơ tay chỉ về phía bếp, ra vẻ thờ ơ nói: “Lúc nãy nấu hơi nhiều, nếu anh đói thì tiện thể ăn luôn đi.”

Dương Tuyết Ý tất nhiên không phải thật sự nấu dư.

Cô chỉ là chợt nhớ đến cảnh tượng thê lương của Ứng Quân trong quán lẩu nhỏ, lặng lẽ ăn rau thừa giảm giá từ hôm trước, nên cảm thấy không đành lòng.

Cô là người không sợ cường quyền, nhưng lại rất dễ cảm thông và đồng cảm với kẻ yếu.

Dù gì thì Ứng Quân cũng là một bác sĩ, mà công việc bác sĩ thì cường độ cao như vậy, nếu ngay cả cơm cũng không ăn no, suốt ngày chỉ ăn mấy loại rau củ sắp hỏng thì sao mà chịu nổi?

Chỉ là đối với kiểu công tử nhà giàu như Ứng Quân, nếu thể hiện sự thương hại quá rõ thì đa phần lại khiến anh ta thấy khó chịu. Vẫn phải tìm một cái cớ hợp lý để anh ta không nghi ngờ gì, có thể thuận theo lý lẽ mà tiếp nhận tấm lòng âm thầm của Dương Tuyết Ý.

Quả nhiên sau khi nghe lời Dương Tuyết Ý nói, Ứng Quân dường như có chút bất ngờ, anh liếc nhìn cô một cái, rồi như thường lệ tiết kiệm từ ngữ chỉ đáp một câu: “Tôi không đói.”

Ăn chút rau luộc nhạt nhẽo để qua đêm đó, chắc chắn là đói đến mức ngực dán sát lưng rồi còn gì!

Vậy mà vẫn còn làm ra vẻ bình thản nói mình không đói, Ứng Quân đúng là… một “nhân tài” hiếm có đấy!

Quả nhiên đúng như dự đoán của Dương Tuyết Ý, cô lập tức đổi sang vẻ mặt tội nghiệp: “Tôi cứ tưởng mẹ tôi sẽ về ăn cơm nên đã nấu rất nhiều, nguyên liệu cũng chuẩn bị từ sớm rồi. Nếu không ai ăn thì bỏ đi thật là lãng phí. Nhưng nếu anh thực sự không ăn nổi thì cũng không sao… chỉ là, anh có thể giúp tôi rửa bát được không?”

Quả nhiên, vẻ mặt của Ứng Quân lập tức trở nên kinh ngạc như thể nghe thấy điều gì đó không tưởng, rõ ràng hai chữ “rửa bát” chưa từng tồn tại trong từ điển sống của anh ta.

Dương Tuyết Ý hắng giọng một cái, cô bình tĩnh nói: “Anh đừng nhìn tôi kiểu đó. Bây giờ chúng ta là bạn cùng nhà mà, phải lấy tinh thần hỗ trợ lẫn nhau làm trọng tâm, anh nói có đúng không?”

Ứng Quân mặt lạnh như tiền, dường như rất khó tin mà hỏi lại: “Cô lại trật khớp tay à? Sao lại cần tôi giúp?”

“Anh nhìn đi.” Dương Tuyết Ý giơ tay lên, chìa ra ngón tay đã được dán sẵn băng cá nhân từ lâu, tỏ vẻ đáng thương, “Lúc nấu ăn tôi lỡ tay bị dao cứa trúng. Vết thương sâu lắm, chảy biết bao nhiêu máu… Tôi cảm giác ít nhất hai tuần tới không thể đụng nước được…”

Dương Tuyết Ý bày ra vẻ đáng thương nói: “Đau chết đi được…”

Cô còn đang định tiếp tục diễn, ai ngờ giây tiếp theo Ứng Quân mặt không biểu cảm bước tới, thẳng tay kéo lấy tay cô, rồi không nói một lời liền giật phăng miếng băng cá nhân trên ngón tay cô ra.

Đầu ngón tay trắng trẻo, tròn trịa chẳng có lấy một vết xước.

Anh nhướng mày nhìn Dương Tuyết Ý: “Vết thương rất sâu? Chảy nhiều máu? Hai tuần không rửa bát được? Dương Tuyết Ý, trong miệng cô rốt cuộc có mấy câu là thật vậy?”

“……”

Đúng là “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.”

(Ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác.)

Dương Tuyết Ý tức đến muốn chết, cô chẳng buồn giả vờ nữa mà trừng mắt nhìn Ứng Quân: “Đúng! Trong miệng tôi chẳng có lời nào là thật đấy! Cơm không phải nấu cho mẹ tôi, mà là nấu riêng cho anh đấy!”

“Bắt anh rửa bát cũng chỉ là tạo cho anh cái cớ để ăn cơm thôi, anh không ăn thì cứ đói chết đi cho rồi!”

Ứng Quân nhíu mày: “Cô nấu cơm cho tôi? Tại sao cô lại nấu cơm cho tôi?”

Dương Tuyết Ý thật sự chịu hết nổi cái kiểu giả vờ cao quý của tên mặt dày như Ứng Quân, cô dứt khoát vứt luôn sự vòng vo mà mở miệng nói thẳng: “Anh bây giờ đang trong hoàn cảnh thế nào, tôi biết hết rồi, anh đừng có giả vờ nữa!”

Cô rút từ trong túi ra một bức ảnh chụp chung của Ứng Quân và phu nhân Ứng: “Hôm nay tôi đến biệt thự chuyển đồ, đã lén mang cái này ra cho anh đấy.”

“Cô đem trả lại đi.” Ứng Quân trừng mắt nhìn tấm ảnh, vẻ mặt vô cùng phiền não, “Vốn dĩ chỉ còn lại mỗi tấm này…”

Đúng vậy, những bức ảnh khác đều đã bị vứt sạch, chỉ còn sót lại duy nhất một tấm này mà thôi.

Xem ra anh ta đã biết rõ.

Còn chuyện đem trả lại tấm ảnh…

Chẳng lẽ anh ta vẫn còn hy vọng Ứng tiên sinh sau khi nhìn thấy bức ảnh này sẽ động lòng mà nhớ đến hai mẹ con họ?

Đừng đùa nữa!

Nhìn thấy chỉ càng xát muối vào vết thương, hận còn không kịp nữa là!

“Nghèo thì nghèo thôi? Anh dù gì cũng lành lặn, còn có một công việc đàng hoàng, chẳng lẽ không sống nổi hay sao? Còn muốn đem tấm ảnh đó trả về? Trả rồi thì anh có thể quay lại quá khứ và tiếp tục làm cậu ấm của Vận Tải Viễn Dương sao? Chuyện đó là không thể!”

“Trước đây tôi buông lời mỉa mai anh là kẻ thuê nhà sa cơ lỡ vận, tôi xin lỗi anh.”

“Nhưng anh cũng không thể cứ mãi yếu đuối nhạy cảm như thế được, anh biết câu ‘cứng quá thì dễ gãy’ không? Anh mà cứ cứng đầu cứng cổ như vậy, rất dễ chết yểu đấy! Hàn Tín còn nhẫn nhục chui qua háng người khác mà! Anh là Ứng Quân thì cũng có thể ‘nằm gai nếm mật’ vượt qua gian khổ! Mất quỹ tín thác, mất cổ phần và quyền thừa kế của Vận Tải Viễn Dương thì đã sao? Anh vẫn có thể làm việc chăm chỉ ở bệnh viện, rồi cũng sẽ ngẩng cao đầu làm người! Bác sĩ chẳng phải cũng là nghề lương cao sao?”

“Bây giờ người phụ nữ tiểu tam đó còn tỏ vẻ hờ hững với anh, nhưng sau này khi anh làm viện trưởng rồi, cô ta có muốn bám cũng chẳng với tới! Đến lúc đó, hơn nửa số bác sĩ trong hệ thống bệnh viện của cả thành phố Vinh đều là học trò do anh đào tạo ra, chờ đến khi tiểu tam đó già rồi cần đi khám bệnh, chỉ cần anh hô một tiếng! Ra lệnh cho cả hệ thống bệnh viện, hô mưa gọi gió, Rồng Vương trở lại!”

Quả nhiên, câu nói đó vừa được nói ra, phản ứng đầu tiên của Ứng Quân là kinh ngạc, sau đó là cạn lời ————

“Rồng Vương trở lại, hô mưa gọi gió cái gì chứ? Dương Tuyết Ý, cô có thể bớt xem mấy cái phim ngắn não tàn lại được không?”

Dương Tuyết Ý trợn trắng mắt: “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là con người phải học cách chấp nhận thực tế, càng phải học cách thích nghi với hoàn cảnh để sống tiếp! Anh nhìn đi, con mèo còn biết tiến hóa thành sinh vật lông xù đáng yêu để loài người cam tâm tình nguyện làm osin, hầu hạ trước sau. Còn bọ phân thì sao? Không biết biến chuyển, đến giờ vẫn phải khổ cực tự mình lăn từng cục phân một!”

Ứng Quân như không thể nghe nổi nữa: “Cô đang nói cái gì linh tinh vậy, tôi đâu có thảm đến mức như cô miêu tả.”

Ánh mắt anh phức tạp nhìn về phía Dương Tuyết Ý: “Nhưng nếu trong mắt cô tôi đã sa sút đến mức này rồi, thì dựa theo mối quan hệ trước kia của chúng ta, sao cô không nhân cơ hội trả đũa? Còn nấu cơm cho tôi ăn nữa?”

Anh nhìn Dương Tuyết Ý đầy dò xét, giọng lạnh như băng: “Có phải cô bỏ thuốc độc vào cơm không?”

— Nói nhảm!

“Dù trước đây anh đối xử với tôi rất tệ, nhưng tôi là người độ lượng, không giống anh.” Dương Tuyết Ý hắng giọng, nghiêm túc nói, “Thái độ với kẻ yếu mới thể hiện nhiệt độ của một con người!”

“Tôi chưa bao giờ đánh người khi họ ngã xuống giếng, tôi chỉ biết đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi thôi.”

Cô vỗ vai Ứng Quân một cái: “Tóm lại là anh nên nghĩ thoáng ra. Nghe tôi khuyên một câu, chuyện đã đến nước này rồi thì trước tiên cứ ăn cơm đi đã.”

“Còn nữa, ăn xong thì nhớ rửa bát.” Dương Tuyết Ý liếc nhìn anh một cái, “Anh mà còn cố gắng giả vờ không ăn thì cũng được thôi, nhưng bát thì vẫn phải rửa đấy.”

Ứng Quân nhíu mày, vẻ mặt đầy khó tin: “Ở đây không có máy rửa bát à?”

“Thiếu gia à, căn bếp nhỏ thế này căn bản không có chỗ mà lắp máy rửa bát đâu.” Dương Tuyết Ý mỉm cười nói, “Nhưng bây giờ trong nhà này đã có máy rửa bát rồi, chính là anh đấy.”

“Ngón tay của tôi không bị thương, nhưng tôi thực sự rất ghét rửa bát, cho nên sau này việc rửa bát sẽ do anh đảm nhận.” Dương Tuyết Ý thản nhiên nói tiếp, “Nhưng để đền đáp, tôi có thể trích ra một khoản gọi là quỹ việc nhà, sau này tất cả việc nhà đều sẽ được định giá rõ ràng.”

“Bên ngoài thì khó tìm được công việc làm thêm lâu dài để kiếm tiền, anh lại là bác sĩ, nhiều khi cũng không tiện đi làm thêm bên ngoài. Anh còn sĩ diện, chắc chắn không muốn ra mặt trước đám đông. Nhưng việc nhà thì kéo dài không dứt! Chỉ cần anh làm là có tiền! Tính sơ sơ thì đây chẳng phải là một bát cơm sắt rất chắc chắn à!”

……

Suốt cả quá trình, vẻ mặt của Ứng Quân vẫn đầy kỳ quái, nhưng ngay khi nhìn thấy ba món mặn một món canh được Dương Tuyết Ý chuẩn bị kỹ lưỡng bày trên bàn ăn, trong ánh mắt anh vẫn hiện lên một tia bất ngờ.

Nguyên liệu đúng là do Dương Tuyết Ý cẩn thận lựa chọn, tuy đều là những món ăn gia đình đơn giản, không thể so với sơn hào hải vị mà Ứng Quân từng ăn, nhưng lại được phối hợp hài hòa giữa món mặn và món chay.

“Anh thử ăn đi! Tôi thật sự đã nấu rất lâu đấy! Vị cũng khá ngon mà.”

Dường như Ứng Quân vẫn định từ chối, nhưng không hiểu sao khi nhìn một cái về phía Dương Tuyết Ý, anh không nói gì thêm mà thẳng thắn ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.

Miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thật thà!

Ăn mấy lá rau héo úa đó, làm sao không đói được chứ!

Dù không còn là thiếu gia đại gia nữa, nhưng thói quen sinh hoạt nhiều năm vẫn không thay đổi, Ứng Quân ăn uống rất lịch sự, dù chỉ là món ăn gia đình cũng ăn một cách tao nhã như đang dùng bữa ở nhà hàng Michelin vậy.

Ứng Quân rất kén ăn, nhưng món ăn của Dương Tuyết Ý chỉ thua mẹ cô nấu một chút, nói chính xác thì cũng không thua kém là bao.

Quả nhiên, thiếu gia đã hết thời ban đầu dường như chỉ cố gắng ăn một miếng cho có lệ, nhưng vừa ăn xong miếng đầu tiên thì lại ăn miếng thứ hai, tiếp đó là miếng thứ ba, miếng thứ tư.

Cô cứ nhìn chằm chằm vào Ứng Quân cho đến khi anh ăn hết miếng cuối cùng.

“Cũng được.”

Ăn sạch không để lại một chút gì mà còn dám bảo “cũng được” cơ đấy!

Có lẽ cũng nhận ra mình đã “dọn sạch đĩa” quá triệt để, Ứng Quân ho nhẹ một tiếng, nét mặt hơi ngượng ngùng: “Cô đã tốn công nấu ăn nên tôi cũng không muốn phí phạm.”

Mỗi người nấu ăn đều mong muốn món mình làm được công nhận, và Dương Tuyết Ý cũng không phải ngoại lệ.

Dù lời khen có phần gượng gạo, nhưng Dương Tuyết Ý vẫn vô cùng hài lòng, ít nhất là đối phương ăn không để thừa dù một miếng, ngay cả tên khó chịu như Ứng Quân bây giờ cũng trở nên dễ nhìn hơn nhiều.

Người ta thường nói đàn ông có tiền thì hư, ngược lại cũng có thể đúng, đàn ông không có tiền thì trở nên tốt hơn.

Khi Ứng Quân vẫn còn là thiên chi kiêu tử năm xưa, Dương Tuyết Ý cảm thấy từng lỗ chân lông trên người anh ta đều toát ra vẻ đáng ghét, suốt mười năm trời chưa từng có nổi một cái nhìn tử tế với cô, hoàn toàn không thể tưởng tượng được có một ngày hai người lại có thể nói chuyện với nhau một cách hòa bình như thế này.

Giờ đây anh ta nghèo rồi, ngược lại đã trở nên bình thường hơn nhiều.

Dương Tuyết Ý liếc nhìn Ứng Quân, cô chân thành nói: “Sau này tôi ăn cái gì thì anh cũng sẽ có một phần.”

Cho nên đừng có ăn mấy loại rau dập rẻ tiền nữa!

Câu này, vì muốn giữ thể diện cho Ứng Quân nên Dương Tuyết Ý không nói ra.

Chỉ là có lẽ Ứng Quân vẫn quá nhạy cảm, Dương Tuyết Ý vừa dứt lời, sắc mặt anh lại trở nên có chút kỳ quái.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Dương Tuyết Ý, có lẽ Ứng Quân đã thật sự xúc động. Dương Tuyết Ý hoàn toàn có lý khi nghi ngờ rằng anh ta đã khóc, ít nhất là mắt đã đỏ lên, bởi vì anh cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của cô, rất lâu cũng không ngẩng lên như thể không muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.

Dương Tuyết Ý nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh vang lên: “Ý cô là, chỉ cần tôi còn khó khăn thì cô sẽ tiếp tục nấu cơm giúp đỡ tôi sao?”

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vậy nếu tôi không còn khó khăn nữa, cô sẽ không nấu nữa à?”

Đến nước này rồi! Còn giả vờ không khó khăn cái gì nữa chứ!

“Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, anh và Ứng tiên sinh thật sự không có quan hệ huyết thống, đúng không?”

Ứng Quân mím môi rồi khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Dương Tuyết Ý trợn mắt một cái: “Thế chẳng phải rõ ràng rồi sao? Nhà anh đang gặp chuyện, cuộc sống thay đổi đột ngột, anh chỉ cần biết một điều rằng, người tốt bụng và đầy lòng trắc ẩn là tôi đây sẵn sàng đưa tay ra kéo anh một cái! Giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này!”

Ứng Quân nhíu mày: “Tôi không có…”

Giọng nói của Dương Tuyết Ý vang lên gần như cùng lúc, ngắt lời anh, cô nhanh miệng tuyên bố một cách hào sảng: “Anh cứ yên tâm, sau này tôi nấu cơm, tiêu chuẩn và chất lượng sẽ luôn giống bữa nãy! Anh muốn ăn gì thì cứ nói trước với tôi, chỉ cần đừng quá mắc là được.”

“Dù sao chúng ta cũng quen nhau mười năm rồi, nuôi một con chó mười năm còn có tình cảm, huống hồ anh là một con người sống sờ sờ thế này, tôi không thể thấy chết mà không cứu.”

Quả nhiên, ngay khi câu nói đó vừa dứt, sắc mặt của Ứng Quân trở nên có chút phức tạp.

Lúc này Dương Tuyết Ý mới chợt nhớ ra: “Vừa nãy anh định nói gì à? Xin lỗi nhé, tôi lỡ cắt ngang rồi.”

Ứng Quân cụp mắt xuống, sau một thoáng im lặng Dương Tuyết Ý nghe anh thản nhiên nói: “Tôi quên rồi, chắc là cũng không có chuyện gì đâu.”

“Vậy thì đã rõ rồi, bây giờ anh cũng không còn là cậu ấm gì nữa, tôi cũng chẳng phải con gái của người giúp việc nhà anh. Chúng ta ngang hàng, từ giờ tôi nấu cơm thì anh phải rửa bát!”

“Việc nhà thì anh cũng đừng mong trốn được việc nào! Nguyên tắc là thế này: việc nhà nào tôi thích thì tôi làm, còn việc nào tôi ghét thì đều giao cho anh. Ví dụ như tôi ghét đổ rác, nên từ giờ phân loại rồi mang rác đi đổ cũng là việc của anh luôn!”

“Vậy cô thích làm việc nhà gì?”

Dương Tuyết Ý mỉm cười nhẹ: “Không giấu gì anh, ngoài nấu ăn ra thì tôi chẳng thích làm gì cả.”

Ứng Quân: “……”

Trong ánh mắt không thể tin nổi của Ứng Quân, Dương Tuyết Ý gật đầu: “Đúng vậy, những việc còn lại đều là của anh.”

Dù trước kia đã làm đại thiếu gia hơn hai mươi năm, chỉ vừa nghe phải rửa bát, lại còn làm việc nhà khác, vẻ mặt của Ứng Quân có chút vặn vẹo. Nhưng cuối cùng, có lẽ là bị tấm lòng “gửi than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” của Dương Tuyết Ý làm cảm động, anh gượng gạo xác nhận lại:

“Tôi rửa bát và làm việc nhà, còn cô chỉ nấu cơm đúng không?”

“Đúng thế!”

Dương Tuyết Ý nghe thấy anh hít sâu một hơi như thể đang miễn cưỡng thỏa hiệp với hoàn cảnh trước mắt, sau đó anh mới miễn cưỡng nói: “Được rồi. Tôi biết rồi.”

Sau đó, Dương Tuyết Ý nhìn thấy Ứng Quân liếc qua bát đũa trên bàn, rồi tự mình đứng dậy, liếc sang móc treo ở góc bếp với gương mặt vô cùng gượng gạo. Anh quay sang Dương Tuyết Ý, mở rộng hai tay, vẻ mặt cứng đờ: “Vậy bây giờ cô có thể…”

Nói thật thì, Dương Tuyết Ý cũng đoán được rằng mình ra tay giúp đỡ lúc hoạn nạn như vậy sẽ khiến Ứng Quân cảm động.

Nhưng cô không ngờ anh ta lại cảm động đến mức này.

Cảnh tượng trước mắt thực sự quá lúng túng và kỳ quặc rồi.

Dương Tuyết Ý đối phó với sự ngượng ngùng xưa nay luôn theo phong cách “chém nhanh dứt khoát”, chỉ cần không cho sự lúng túng cơ hội lên men, thì nó sẽ không đuổi kịp cô được.

Cô không đợi Ứng Quân nói xong liền chủ động đứng dậy, bước nhanh tới và đón lấy vòng tay mà Ứng Quân đang ngượng ngùng mở ra, sau đó ôm anh một cái thật gọn gàng dứt khoát.

Dương Tuyết Ý thật ra cũng chẳng muốn ôm Ứng Quân làm gì, nhưng bầu không khí đã được đẩy lên tới mức này, mà Ứng Quân lại còn chủ động như thế, nếu cô chẳng có chút phản hồi nào, vị thiếu gia này biết đâu lại thấy lòng tự tôn bị tổn thương, mà với tình trạng hiện giờ của anh — vừa thất thế, vừa sa cơ, không chừng sẽ trốn vào nhà vệ sinh khóc một đêm mất.

Thế nên Dương Tuyết Ý cắn răng một cái, cô dứt khoát ôm chầm lấy Ứng Quân một cái thật to để tỏ rõ thành ý, cô thậm chí còn qua loa vỗ vỗ vào lưng anh vài cái cho có lệ.

Cô cũng chẳng biết Ứng Quân nghĩ gì trong đầu nữa.

Thật sự cần thiết đến mức này sao?

Còn phải ôm ôm ấp ấp nữa, nghe mà nổi da gà!

Làm như hai người vừa trải qua một cuộc đại hòa giải thế kỷ vậy!

Chắc là vì động tác của cô quá nhanh nên Ứng Quân hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ như không hề đoán trước được hành động của Dương Tuyết Ý. Vừa mới ôm lấy anh, Dương Tuyết Ý lập tức cảm thấy toàn thân anh ta cứng đờ như tượng.

Cô vội vàng buông anh ra ngay lập tức, nhưng chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy giọng nói rít lên trên đỉnh đầu:

Gần như từng chữ từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Dương. Tuyết. Ý.”

“Cô ôm tôi làm gì?”

Hả?

“Tôi là bảo cô lấy cái tạp dề treo trên móc đưa cho tôi, giúp tôi buộc lại!”

“Không phải chính cô bảo tôi đi rửa bát sao?” Ứng Quân trừng mắt nhìn Dương Tuyết Ý như thể muốn phun ra lửa, ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn một đứa ngu ngốc: “Đầu óc cô nghĩ tới đâu rồi hả?”

……

Mặt đất vốn không có đường, người ta đi nhiều thì thành đường thôi.

Cuộc đời vốn không có sự ngượng ngùng, chỉ vì Dương Tuyết Ý nghĩ nhiều quá nên mới thành ra ngượng ngùng…

Chương 22

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *