Dương Tuyết Ý trợn trắng mắt: “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là con người phải học cách chấp nhận thực tế, càng phải học cách thích nghi với hoàn cảnh để sống tiếp! Anh nhìn đi, con mèo còn biết tiến hóa thành sinh vật lông xù đáng yêu để loài người cam tâm tình nguyện làm osin, hầu hạ trước sau. Còn bọ phân thì sao? Không biết biến chuyển, đến giờ vẫn phải khổ cực tự mình lăn từng cục phân một!”
Ứng Quân như không thể nghe nổi nữa: “Cô đang nói cái gì linh tinh vậy, tôi đâu có thảm đến mức như cô miêu tả.”
Ánh mắt anh phức tạp nhìn về phía Dương Tuyết Ý: “Nhưng nếu trong mắt cô tôi đã sa sút đến mức này rồi, thì dựa theo mối quan hệ trước kia của chúng ta, sao cô không nhân cơ hội trả đũa? Còn nấu cơm cho tôi ăn nữa?”
Anh nhìn Dương Tuyết Ý đầy dò xét, giọng lạnh như băng: “Có phải cô bỏ thuốc độc vào cơm không?”
— Nói nhảm!
“Dù trước đây anh đối xử với tôi rất tệ, nhưng tôi là người độ lượng, không giống anh.” Dương Tuyết Ý hắng giọng, nghiêm túc nói, “Thái độ với kẻ yếu mới thể hiện nhiệt độ của một con người!”
“Tôi chưa bao giờ đánh người khi họ ngã xuống giếng, tôi chỉ biết đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi thôi.”
Cô vỗ vai Ứng Quân một cái: “Tóm lại là anh nên nghĩ thoáng ra. Nghe tôi khuyên một câu, chuyện đã đến nước này rồi thì trước tiên cứ ăn cơm đi đã.”
“Còn nữa, ăn xong thì nhớ rửa bát.” Dương Tuyết Ý liếc nhìn anh một cái, “Anh mà còn cố gắng giả vờ không ăn thì cũng được thôi, nhưng bát thì vẫn phải rửa đấy.”
Ứng Quân nhíu mày, vẻ mặt đầy khó tin: “Ở đây không có máy rửa bát à?”
“Thiếu gia à, căn bếp nhỏ thế này căn bản không có chỗ mà lắp máy rửa bát đâu.” Dương Tuyết Ý mỉm cười nói, “Nhưng bây giờ trong nhà này đã có máy rửa bát rồi, chính là anh đấy.”
“Ngón tay của tôi không bị thương, nhưng tôi thực sự rất ghét rửa bát, cho nên sau này việc rửa bát sẽ do anh đảm nhận.” Dương Tuyết Ý thản nhiên nói tiếp, “Nhưng để đền đáp, tôi có thể trích ra một khoản gọi là quỹ việc nhà, sau này tất cả việc nhà đều sẽ được định giá rõ ràng.”
“Bên ngoài thì khó tìm được công việc làm thêm lâu dài để kiếm tiền, anh lại là bác sĩ, nhiều khi cũng không tiện đi làm thêm bên ngoài. Anh còn sĩ diện, chắc chắn không muốn ra mặt trước đám đông. Nhưng việc nhà thì kéo dài không dứt! Chỉ cần anh làm là có tiền! Tính sơ sơ thì đây chẳng phải là một bát cơm sắt rất chắc chắn à!”
……
Suốt cả quá trình, vẻ mặt của Ứng Quân vẫn đầy kỳ quái, nhưng ngay khi nhìn thấy ba món mặn một món canh được Dương Tuyết Ý chuẩn bị kỹ lưỡng bày trên bàn ăn, trong ánh mắt anh vẫn hiện lên một tia bất ngờ.
Nguyên liệu đúng là do Dương Tuyết Ý cẩn thận lựa chọn, tuy đều là những món ăn gia đình đơn giản, không thể so với sơn hào hải vị mà Ứng Quân từng ăn, nhưng lại được phối hợp hài hòa giữa món mặn và món chay.
“Anh thử ăn đi! Tôi thật sự đã nấu rất lâu đấy! Vị cũng khá ngon mà.”
Dường như Ứng Quân vẫn định từ chối, nhưng không hiểu sao khi nhìn một cái về phía Dương Tuyết Ý, anh không nói gì thêm mà thẳng thắn ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
Miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thật thà!
Ăn mấy lá rau héo úa đó, làm sao không đói được chứ!
Dù không còn là thiếu gia đại gia nữa, nhưng thói quen sinh hoạt nhiều năm vẫn không thay đổi, Ứng Quân ăn uống rất lịch sự, dù chỉ là món ăn gia đình cũng ăn một cách tao nhã như đang dùng bữa ở nhà hàng Michelin vậy.
Ứng Quân rất kén ăn, nhưng món ăn của Dương Tuyết Ý chỉ thua mẹ cô nấu một chút, nói chính xác thì cũng không thua kém là bao.
Quả nhiên, thiếu gia đã hết thời ban đầu dường như chỉ cố gắng ăn một miếng cho có lệ, nhưng vừa ăn xong miếng đầu tiên thì lại ăn miếng thứ hai, tiếp đó là miếng thứ ba, miếng thứ tư.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào Ứng Quân cho đến khi anh ăn hết miếng cuối cùng.
“Cũng được.”
Ăn sạch không để lại một chút gì mà còn dám bảo “cũng được” cơ đấy!
Có lẽ cũng nhận ra mình đã “dọn sạch đĩa” quá triệt để, Ứng Quân ho nhẹ một tiếng, nét mặt hơi ngượng ngùng: “Cô đã tốn công nấu ăn nên tôi cũng không muốn phí phạm.”
Mỗi người nấu ăn đều mong muốn món mình làm được công nhận, và Dương Tuyết Ý cũng không phải ngoại lệ.
Dù lời khen có phần gượng gạo, nhưng Dương Tuyết Ý vẫn vô cùng hài lòng, ít nhất là đối phương ăn không để thừa dù một miếng, ngay cả tên khó chịu như Ứng Quân bây giờ cũng trở nên dễ nhìn hơn nhiều.
Người ta thường nói đàn ông có tiền thì hư, ngược lại cũng có thể đúng, đàn ông không có tiền thì trở nên tốt hơn.
Khi Ứng Quân vẫn còn là thiên chi kiêu tử năm xưa, Dương Tuyết Ý cảm thấy từng lỗ chân lông trên người anh ta đều toát ra vẻ đáng ghét, suốt mười năm trời chưa từng có nổi một cái nhìn tử tế với cô, hoàn toàn không thể tưởng tượng được có một ngày hai người lại có thể nói chuyện với nhau một cách hòa bình như thế này.
Giờ đây anh ta nghèo rồi, ngược lại đã trở nên bình thường hơn nhiều.
Dương Tuyết Ý liếc nhìn Ứng Quân, cô chân thành nói: “Sau này tôi ăn cái gì thì anh cũng sẽ có một phần.”
Cho nên đừng có ăn mấy loại rau dập rẻ tiền nữa!
Câu này, vì muốn giữ thể diện cho Ứng Quân nên Dương Tuyết Ý không nói ra.
Chỉ là có lẽ Ứng Quân vẫn quá nhạy cảm, Dương Tuyết Ý vừa dứt lời, sắc mặt anh lại trở nên có chút kỳ quái.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Dương Tuyết Ý, có lẽ Ứng Quân đã thật sự xúc động. Dương Tuyết Ý hoàn toàn có lý khi nghi ngờ rằng anh ta đã khóc, ít nhất là mắt đã đỏ lên, bởi vì anh cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của cô, rất lâu cũng không ngẩng lên như thể không muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Dương Tuyết Ý nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh vang lên: “Ý cô là, chỉ cần tôi còn khó khăn thì cô sẽ tiếp tục nấu cơm giúp đỡ tôi sao?”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vậy nếu tôi không còn khó khăn nữa, cô sẽ không nấu nữa à?”
Đến nước này rồi! Còn giả vờ không khó khăn cái gì nữa chứ!
“Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, anh và Ứng tiên sinh thật sự không có quan hệ huyết thống, đúng không?”
Ứng Quân mím môi rồi khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Dương Tuyết Ý trợn mắt một cái: “Thế chẳng phải rõ ràng rồi sao? Nhà anh đang gặp chuyện, cuộc sống thay đổi đột ngột, anh chỉ cần biết một điều rằng, người tốt bụng và đầy lòng trắc ẩn là tôi đây sẵn sàng đưa tay ra kéo anh một cái! Giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này!”
Ứng Quân nhíu mày: “Tôi không có…”
Giọng nói của Dương Tuyết Ý vang lên gần như cùng lúc, ngắt lời anh, cô nhanh miệng tuyên bố một cách hào sảng: “Anh cứ yên tâm, sau này tôi nấu cơm, tiêu chuẩn và chất lượng sẽ luôn giống bữa nãy! Anh muốn ăn gì thì cứ nói trước với tôi, chỉ cần đừng quá mắc là được.”
“Dù sao chúng ta cũng quen nhau mười năm rồi, nuôi một con chó mười năm còn có tình cảm, huống hồ anh là một con người sống sờ sờ thế này, tôi không thể thấy chết mà không cứu.”
Quả nhiên, ngay khi câu nói đó vừa dứt, sắc mặt của Ứng Quân trở nên có chút phức tạp.
Lúc này Dương Tuyết Ý mới chợt nhớ ra: “Vừa nãy anh định nói gì à? Xin lỗi nhé, tôi lỡ cắt ngang rồi.”
Ứng Quân cụp mắt xuống, sau một thoáng im lặng Dương Tuyết Ý nghe anh thản nhiên nói: “Tôi quên rồi, chắc là cũng không có chuyện gì đâu.”
“Vậy thì đã rõ rồi, bây giờ anh cũng không còn là cậu ấm gì nữa, tôi cũng chẳng phải con gái của người giúp việc nhà anh. Chúng ta ngang hàng, từ giờ tôi nấu cơm thì anh phải rửa bát!”
“Việc nhà thì anh cũng đừng mong trốn được việc nào! Nguyên tắc là thế này: việc nhà nào tôi thích thì tôi làm, còn việc nào tôi ghét thì đều giao cho anh. Ví dụ như tôi ghét đổ rác, nên từ giờ phân loại rồi mang rác đi đổ cũng là việc của anh luôn!”
“Vậy cô thích làm việc nhà gì?”
Dương Tuyết Ý mỉm cười nhẹ: “Không giấu gì anh, ngoài nấu ăn ra thì tôi chẳng thích làm gì cả.”
Ứng Quân: “……”
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Ứng Quân, Dương Tuyết Ý gật đầu: “Đúng vậy, những việc còn lại đều là của anh.”
Dù trước kia đã làm đại thiếu gia hơn hai mươi năm, chỉ vừa nghe phải rửa bát, lại còn làm việc nhà khác, vẻ mặt của Ứng Quân có chút vặn vẹo. Nhưng cuối cùng, có lẽ là bị tấm lòng “gửi than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” của Dương Tuyết Ý làm cảm động, anh gượng gạo xác nhận lại:
“Tôi rửa bát và làm việc nhà, còn cô chỉ nấu cơm đúng không?”
“Đúng thế!”
Dương Tuyết Ý nghe thấy anh hít sâu một hơi như thể đang miễn cưỡng thỏa hiệp với hoàn cảnh trước mắt, sau đó anh mới miễn cưỡng nói: “Được rồi. Tôi biết rồi.”
Sau đó, Dương Tuyết Ý nhìn thấy Ứng Quân liếc qua bát đũa trên bàn, rồi tự mình đứng dậy, liếc sang móc treo ở góc bếp với gương mặt vô cùng gượng gạo. Anh quay sang Dương Tuyết Ý, mở rộng hai tay, vẻ mặt cứng đờ: “Vậy bây giờ cô có thể…”
Nói thật thì, Dương Tuyết Ý cũng đoán được rằng mình ra tay giúp đỡ lúc hoạn nạn như vậy sẽ khiến Ứng Quân cảm động.
Nhưng cô không ngờ anh ta lại cảm động đến mức này.
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá lúng túng và kỳ quặc rồi.
Dương Tuyết Ý đối phó với sự ngượng ngùng xưa nay luôn theo phong cách “chém nhanh dứt khoát”, chỉ cần không cho sự lúng túng cơ hội lên men, thì nó sẽ không đuổi kịp cô được.
Cô không đợi Ứng Quân nói xong liền chủ động đứng dậy, bước nhanh tới và đón lấy vòng tay mà Ứng Quân đang ngượng ngùng mở ra, sau đó ôm anh một cái thật gọn gàng dứt khoát.
Dương Tuyết Ý thật ra cũng chẳng muốn ôm Ứng Quân làm gì, nhưng bầu không khí đã được đẩy lên tới mức này, mà Ứng Quân lại còn chủ động như thế, nếu cô chẳng có chút phản hồi nào, vị thiếu gia này biết đâu lại thấy lòng tự tôn bị tổn thương, mà với tình trạng hiện giờ của anh — vừa thất thế, vừa sa cơ, không chừng sẽ trốn vào nhà vệ sinh khóc một đêm mất.
Thế nên Dương Tuyết Ý cắn răng một cái, cô dứt khoát ôm chầm lấy Ứng Quân một cái thật to để tỏ rõ thành ý, cô thậm chí còn qua loa vỗ vỗ vào lưng anh vài cái cho có lệ.
Cô cũng chẳng biết Ứng Quân nghĩ gì trong đầu nữa.
Thật sự cần thiết đến mức này sao?
Còn phải ôm ôm ấp ấp nữa, nghe mà nổi da gà!
Làm như hai người vừa trải qua một cuộc đại hòa giải thế kỷ vậy!
Chắc là vì động tác của cô quá nhanh nên Ứng Quân hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ như không hề đoán trước được hành động của Dương Tuyết Ý. Vừa mới ôm lấy anh, Dương Tuyết Ý lập tức cảm thấy toàn thân anh ta cứng đờ như tượng.
Cô vội vàng buông anh ra ngay lập tức, nhưng chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy giọng nói rít lên trên đỉnh đầu:
Gần như từng chữ từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Dương. Tuyết. Ý.”
“Cô ôm tôi làm gì?”
Hả?
“Tôi là bảo cô lấy cái tạp dề treo trên móc đưa cho tôi, giúp tôi buộc lại!”
“Không phải chính cô bảo tôi đi rửa bát sao?” Ứng Quân trừng mắt nhìn Dương Tuyết Ý như thể muốn phun ra lửa, ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn một đứa ngu ngốc: “Đầu óc cô nghĩ tới đâu rồi hả?”
……
Mặt đất vốn không có đường, người ta đi nhiều thì thành đường thôi.
Cuộc đời vốn không có sự ngượng ngùng, chỉ vì Dương Tuyết Ý nghĩ nhiều quá nên mới thành ra ngượng ngùng…
Chương 22