Tôi Không Muốn Trèo Cao Với Cậu – Chương 30

Chương 30

Tuy rằng Ứng Quân đúng là chuyên phá nát hết đào hoa của Dương Tuyết Ý, nhưng được cái anh nói được làm được, mọi thắc mắc của Dương Tuyết Ý, anh thực sự không hề ngại phiền mà kiên nhẫn giải thích từng vấn đề một.

Trong đêm lạnh giá, căn phòng ấm áp được sưởi ấm nhẹ nhàng, ánh đèn vàng dịu phủ xuống không gian. Ứng Quân đã thay bộ vest giảng dạy ban nãy, mặc vào bộ đồ ở nhà bằng vải cotton, nhưng khi giảng bài, trong ánh mắt và hàng lông mày vẫn phảng phất vẻ nghiêm khắc quen thuộc.

Trông hệt như một giáo viên khó tính, chẳng dễ làm vừa lòng.

Dương Tuyết Ý vốn dĩ vì từng có kinh nghiệm làm việc tại một công ty dược nước ngoài nên từ trước đến nay luôn rất tự tin vào việc chuyển ngành sang làm phiên dịch y khoa.

Thế nhưng, khi khóa đào tạo dần tiến triển, cô mới nhận ra rằng “núi cao còn có núi cao hơn” — ngành phiên dịch đang chịu tác động mạnh mẽ từ trí tuệ nhân tạo, các vị trí dịch thuật cấp thấp đã gần như bị thay thế. Những người còn trụ lại được trong ngành này, hoặc là tinh anh, hoặc là những người làm việc cực kỳ cạnh tranh, cày cuốc không ngơi nghỉ.

Khi Ứng Quân giảng giải theo kiểu mở rộng và suy luận thêm, Dương Tuyết Ý vừa cắm cúi ghi chép không ngừng, vừa cảm thấy trong lòng ngày càng hoang mang.

So với Ứng Quân, cô vẫn còn một khoảng cách khá xa.

Liệu cô thật sự có thể trở thành một phiên dịch y khoa xuất sắc không?

Dương Tuyết Ý có chút thất vọng: “Tôi tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, so với mấy người học y rồi chuyển sang làm phiên dịch y khoa… chẳng phải ngay từ vạch xuất phát đã thua rồi sao?”

Ứng Quân khựng lại một chút, sắc mặt nghiêm túc hẳn: “Dương Tuyết Ý, con người không nên tự đặt giới hạn cho bản thân.”

“Phiên dịch y khoa không nhìn xuất thân hay tầng lớp, mà nhìn vào sự chăm chỉ và tận tâm.”

“Tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh chưa chắc đã thua thiệt so với người học y rồi chuyển sang làm phiên dịch y khoa. Kiến thức nền tảng y học hoàn toàn có thể bù đắp bằng cách đọc nhiều tạp chí chuyên ngành, làm quen với thuật ngữ y khoa, thậm chí là cập nhật cả những thông tin y học tiên tiến.”

“Ngược lại, sinh viên ngành y tuy quen thuộc với thuật ngữ chuyên môn, nhưng chưa chắc đã thành thạo kỹ năng dịch thuật, thậm chí khả năng xử lý ngôn từ và diễn đạt cũng có thể thiếu sự rèn luyện một cách hệ thống.”

Lời của Ứng Quân nói ra vô cùng chân thành, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn về phía Dương Tuyết Ý.

Có lẽ vì chưa kịp thoát khỏi kiểu tương tác đối đầu thường ngày, nên việc nói chuyện đàng hoàng với Dương Tuyết Ý khiến anh cảm thấy không quen, thoạt nhìn có chút lúng túng và gượng gạo một cách khó nói thành lời.

Dương Tuyết Ý thấy Ứng Quân cúi mắt xuống, bắt đầu lật giở cuốn sổ ghi chú của cô, như thể đang vội vàng tìm những câu hỏi cô còn chưa hỏi hết để giải đáp cho xong.

Nhưng khi đang lật, Dương Tuyết Ý bỗng nhận ra động tác của anh khựng lại, sắc mặt cũng trở nên hơi kỳ lạ.

Là kiểu kỳ lạ không mấy dễ nhìn.

Chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ gặp phải câu hỏi mà ngay cả anh cũng không giải được sao?

Thế nhưng chỉ một giây sau, Ứng Quân dường như đã thu dọn xong cảm xúc, nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm và hoàn hảo không một kẽ hở.

Anh nhìn Dương Tuyết Ý và nói: “Nếu cô cảm thấy mình còn thiếu sót, vậy thì hãy bù đắp nó; có vấn đề thì phải tìm cách giải quyết. Đọc thật nhiều và nghiên cứu sâu các tài liệu y học, tích lũy đủ rồi sẽ dẫn đến đột phá thôi.”

Dương Tuyết Ý nhìn nghiêng gương mặt gần trong gang tấc của Ứng Quân, trong lòng chợt có chút ngẩn ngơ.

“Dương Tuyết Ý, cô là người rất kiên trì. Chỉ cần thật lòng muốn làm một việc gì đó, cô luôn có thể kiên trì đến cùng.”

Giọng nói của Ứng Quân vẫn bình thản và điềm tĩnh, thế nhưng trong lòng Dương Tuyết Ý lại dấy lên những gợn sóng không yên.

Thật khó mà tưởng tượng nổ, sau mười năm “đối đầu”, Ứng Quân giờ đây không những bình thản ngồi đối diện cô, không còn lạnh lùng mỉa mai như trước, mà thậm chí còn đang nhẹ nhàng động viên và công nhận cô.

Xem ra những điểm sáng trên người cô, đã rực rỡ và rõ ràng đến mức ngay cả Ứng Quân cũng không thể không thừa nhận.

Dương Tuyết Ý bỗng không còn chán nản nữa, tinh thần lại tràn đầy tự tin, thậm chí còn có chút đắc ý: “Kiên trì thật ra là chuyện không dễ làm đâu, tôi cũng có ít nhiều kinh nghiệm rồi. Không ngờ anh đã sớm nhìn ra.”

“Ừ.” Ứng Quân nghiêng đầu nhìn Dương Tuyết Ý, giọng điệu thản nhiên: “Kiên trì mắng tôi suốt mười năm từ tận đáy lòng, đúng là không dễ gì.”

Ứng Quân mở cuốn sổ ghi chép mà Dương Tuyết Ý dùng để ghi lại các câu hỏi, rồi chỉ vào một trang trong đó.

Anh khẽ nâng mí mắt lên, giọng lạnh nhạt: “Đáng tiếc là phẩm chất ‘tốt đẹp’ này của cô tôi phát hiện không sớm, vừa mới phát hiện gần đây thôi.”

Dương Tuyết Ý nhìn theo tay anh, lúc này mới phát hiện giữa cuốn sổ ghi chép của mình, nổi bật một hàng chữ to tướng:

《Tội trạng của Ứng Quân — Quyển thứ bảy》.

Bên dưới còn ghi rõ ràng cả ngày tháng, mà ngay câu mở đầu đã đủ để tiễn cô “lên đường” —

“Hôm nay là ngày thứ 3.589 kiên trì chửi Ứng Quân.”

Tim Dương Tuyết Ý thót lên một cái, cô biết mình tiêu rồi.

Vì phải chuyển nhà, khi ghi chép tội trạng của Ứng Quân đến quyển thứ bảy, Dương Tuyết Ý nhất thời không tìm thấy cuốn sổ chuyên dùng như mọi khi. Thế là tạm thời tiện tay lấy một cuốn sổ khác để ghi chú cảm nghĩ. Sau đó tuy có nghĩ đến việc cắt phần nội dung đó ra và dán lại vào sổ cũ, nhưng vì quá bận rộn nên cô không chỉ quên dán, mà thậm chí còn quên mất rằng cái cuốn tiện tay ghi tạm đó… chính là cuốn sổ hôm nay cô mang đi học lớp dịch thuật để ghi chép bài giảng.

Ứng Quân khi đang lật tiếp các trang sau để xem Dương Tuyết Ý còn câu hỏi nào cần giải đáp hay không, thì hoàn toàn không kịp đề phòng mà đụng ngay phải thứ đó…

Ứng Quân khẽ cười lạnh, nụ cười đầy vẻ trào phúng, rồi anh thong thả đọc thành tiếng —

“Chiều nay trên đường về nhà vô tình đụng phải Ứng Quân, kết quả ngay lập tức gặp xui, vừa rẽ qua ngã tư tiếp theo đã bị một con chó hung dữ lao ra sủa điên cuồng vào mặt. Tôi phải chạy ba con phố mới thoát được. Ứng Quân hôm nay mặc quần màu nâu, con chó cũng màu nâu, đôi mắt giống hệt anh ta. Cái ánh mắt không phân biệt phải trái kia đúng là cùng một lò, con chó đó chắc chắn là đồng bọn với Ứng Quân.”

……

Ứng Quân đặt cuốn sổ xuống rồi ngẩng đầu nhìn Dương Tuyết Ý, giọng điệu lãnh đạm của anh vang lên: “Dương Tuyết Ý, khoa Ngoại ngữ các cô không dạy tư duy logic à? Hóa ra cô gặp chó dữ cũng tính trách nhiệm lên đầu tôi?”

“Còn sáu quyển trước đâu?” Ứng Quân nheo mắt, giọng bình thản mà đầy uy hiếp: “Đưa tôi xem thử xem, tôi còn phạm tội tày đình gì nữa?”

“……” Dương Tuyết Ý im lặng. Cô cảm thấy… từ giờ trở đi, Ứng Quân sẽ không bao giờ giải đáp thêm bất kỳ câu hỏi nào của cô nữa.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Ứng Quân không hề đứng dậy rời đi. Anh chỉ lật sang trang khác, tuy sắc mặt không thể gọi là dễ chịu nhưng vẫn nghiêm túc, tuần tự bắt đầu giải đáp những câu hỏi còn lại trong phần ghi chép của Dương Tuyết Ý một cách chỉn chu và cẩn thận như trước.

Có lẽ ánh mắt nghi hoặc của Dương Tuyết Ý quá mức rõ ràng, nên Ứng Quân ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi: “Dương Tuyết Ý, cô còn muốn nghe tiếp không? Nhìn mặt tôi làm gì?”

Dương Tuyết Ý có chút ngượng ngùng: “Tôi tưởng… anh sẽ không giảng cho tôi nữa…”

“Nếu không giảng cho cô,” Ứng Quân nhàn nhạt nói, “chẳng phải lại bị cô ghi vào ‘Tội trạng của Ứng Quân’ nữa sao? Tôi nào dám… sợ sau này cô lại gán thêm mấy tội danh trời ơi đất hỡi, rồi tập hợp lại xuất bản thành danh tác thế giới, người người nhà nhà mỗi người một quyển.”

“….”

Ứng Quân liếc nhìn Dương Tuyết Ý một cái: “Sau này nếu có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng. Tôi không chịu sửa thì lúc đó cô ghi lại chửi tôi cũng chưa muộn.”

“Cũng đừng cúi đầu rụt cổ như con chim cút thế, tôi đâu có thù dai như cô.”

Dương Tuyết Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nghiêng của Ứng Quân đang cố tỏ ra lạnh lùng và cứng rắn. Có lẽ là ảo giác do ánh đèn mờ ảo hắt xuống, nhưng biểu cảm của anh lúc này… lại mang theo một chút không được tự nhiên, có phần gượng gạo và căng cứng ———

“Tôi thừa nhận mình từng làm vài chuyện khốn nạn thật… nhưng nói con chó đó là đồng bọn với tôi thì tôi không chấp nhận được.”

“Sau khi Roy chết, tôi không nuôi chó nữa. Thậm chí nhìn thấy chó tôi cũng chẳng chạm vào, không hề đụng đến một sợi lông. Tôi đã cẩn thận đến mức đó rồi.”

Dương Tuyết Ý luôn biết rằng Ứng Quân thực sự rất thích chó, đây một sở thích hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của anh. Anh là kiểu người hễ thấy chó là không bước nổi, thậm chí với những con chó hoang bẩn thỉu, anh vẫn cư xử rất dịu dàng và kiên nhẫn.

Và có lẽ vì vậy mà những con chó cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, nên dù Dương Tuyết Ý cực kỳ ghét Ứng Quân đến mức phát điên, thì anh lại rất được các chú chó yêu quý.

Chỉ có điều Dương Tuyết Ý không ngờ, vì nhớ thương Roy mà anh chẳng những không nuôi thêm chó mới mà còn như một người góa bụa đang chịu tang, kiềm chế hoàn toàn niềm yêu thích với chó, đến mức không dám đụng vào một con chó nào nữa…

Thảo nào lúc trước vì con chó mất mà anh ấy đối với cô tệ bạc như vậy.

Thật bất ngờ khi biết Ứng Quân dành tình cảm sâu đậm với Roy đến vậy!

Thật không ngờ anh ấy đã đến mức “đã từng trải qua biển rộng thì chẳng còn gì ngoài nước, đã từng biết mây núi Vũ Sơn thì chẳng thèm nhìn mây nào khác” rồi!

Cô bị kết tội là kẻ chủ mưu khiến Roy chết, chẳng biết trong lòng Ứng Quân đã ghét cô đến mức nào nữa…

Dương Tuyết Ý lòng trĩu nặng nhiều cảm xúc, cô không nói gì, nhưng rồi chính Ứng Quân lại là người phá vỡ im lặng trước ————

“Ngưng mấy ý nghĩ lung tung của cô lại đi, tôi không làm vậy chỉ vì Roy đâu.”

Giọng của Ứng Quân trầm lặng không chút sóng gió: “Lý do là vì cô dị ứng với lông chó.”

……

Dương Tuyết Ý biết Ứng Quân chỉ đang nói thật, nhưng có lẽ là vì lò sưởi bật quá to, hay vì màn đêm bên ngoài, mà câu nói ấy nghe thật khác thường, dường như được phủ lên một lớp ý tứ mơ hồ và đầy ngụ ý…

Ứng Quân không nhìn Dương Tuyết Ý nữa, anh như một người vừa ra đòn nhưng lại từ bỏ cuộc chơi, không dùng tuyệt chiêu thật sự, thế nhưng đòn đánh ấy lại khiến cô như trúng ngay tâm điểm, rơi thẳng vào khoảng không vô định, cảm giác mất trọng lực khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.

**

Không ngoài dự đoán, tối nay Dương Tuyết Ý lại mất ngủ lần nữa.

Ứng Quân đến khi giải thích xong tất cả các câu hỏi thì không nhắc lại chuyện cô ghi “tội trạng” của anh nữa, nhưng ngược lại, Dương Tuyết Ý lại cảm thấy có chút áy náy trong lòng.

Cô không muốn nhìn thẳng vào mắt Ứng Quân, may mà anh cũng không có ý định nhìn cô.

Như bãi cát sau khi sóng biển rút lui, để lộ ra những hạt sỏi không bằng phẳng và thô ráp.

Khi nghe Ứng Quân giải thích các thuật ngữ chuyên ngành, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô tự động lui lại một bên. Tuy nhiên, những cảm xúc đó không hề biến mất, mà khi nằm trên giường, tâm trí thư giãn, chúng lại ào ạt trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ứng Quân biết cô bị dị ứng lông chó là do mẹ cô nói sao?

Vậy chuyện này xảy ra khi nào nhỉ?

……

Suốt mười năm qua, cô đã vô tư mắng chửi bóng dáng lạnh lùng của Ứng Quân trong thế giới hư ảo. Ứng Quân như một người rất xa cách cô, cô không tiến gần anh, anh cũng không hướng về phía cô. Khoảng cách giữa hai người dài đến mức Ứng Quân chỉ còn là một người đàn ông điển trai, nhưng lại mờ nhạt và xa lạ trong mắt Dương Tuyết Ý.

Cho đến bây giờ, Ứng Quân vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng Dương Tuyết Ý hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ quay người bước về phía cô, khuôn mặt dần hiện rõ nét khiến cô nhận ra những định kiến trước đây mình dành cho anh chưa hẳn là đúng. Cô bắt đầu hồi hộp suy nghĩ lại về sự không công bằng của bản thân với anh, hình ảnh anh không ngừng xuất hiện trong đầu cô một cách khó kiểm soát.

Trước đây, Dương Tuyết Ý thường hay chửi Ứng Quân làm bác sĩ chắc chắn sẽ bị người ta kiện cho đến chết, nhưng ở khoảnh khắc này, cô hoàn toàn tâm phục khẩu phục nghĩ rằng Ứng Quân thật sự là một bác sĩ giỏi.

Dù lúc đó rất ghét Dương Tuyết Ý, dù cho rằng cô chính là thủ phạm khiến chú chó chết, dù cảm thấy cô phiền toái đến mức muốn phát điên, nhưng khi biết Dương Tuyết Ý bị dị ứng lông chó, Ứng Quân lại lặng lẽ không nuôi chó nữa, thậm chí còn sợ bị dính lông chó, đến cả chó ngoài đường cũng không dám chạm vào.

Dương Tuyết Ý chợt nhớ tới câu nói nổi tiếng trên mạng———

“Những lời giải thích tỉ mỉ của em về tôi, không thể phản ánh được dù chỉ một phần nhỏ con người thật của tôi. Chúng chỉ là tấm gương phản chiếu rõ ràng toàn bộ con người thật của em mà thôi.”

Vậy nên, có thể Ứng Quân mà Dương Tuyết Ý luôn ghét bỏ thực ra không phải là con người thật của anh, ít nhất không phải toàn bộ con người thật ấy, mà chỉ là một phần giả tưởng do định kiến của cô tạo nên, thậm chí là một hình ảnh sai lệch, một phản chiếu ảo tưởng trong tâm trí cô.

Không thể kiềm chế được, hình ảnh Ứng Quân hiện lên trong tâm trí Dương Tuyết Ý, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng đặc trưng của anh vang vọng trong đầu cô.

Hình ảnh Ứng Quân mười tám tuổi và Ứng Quân hai mươi tám tuổi liên tục luân phiên xuất hiện trong đầu Dương Tuyết Ý, khiến cô càng nghĩ càng tỉnh táo, tinh thần ngày càng phấn chấn.

……

Mãi đến khi trời hơi sáng cô mới chợp được giấc, dự định cuối tuần này sẽ ngủ nướng, ai ngờ lại bị điện thoại của Kiều Thiến Thiến gọi đến đánh thức một cách bất ngờ —

“Lần trước bộ ảnh cưới hiệu quả rất tốt, bà chủ xem ra rất hài lòng nên muốn mời các cậu quay thêm một đoạn video quảng bá, dài khoảng mười phút, mỗi người trả hai nghìn, các cậu có đi không?”

Dương Tuyết Ý nghĩ về tội trạng của Ứng Quân vừa bị lộ, vẫn cảm thấy hơi ngượng. Lần đầu tiên không vì tiền mà mờ mắt, cô chỉ từ chối khéo: “Dạo này Ứng Quân khá bận, chắc không có thời gian đâu.”

Thế nhưng chỉ năm phút sau, cô lại nhận được tin nhắn của Kiều Thiến Thiến: “Ứng Quân bảo là anh ấy rảnh! Chiều nay luôn! Chiều tớ đợi hai người ở trường quay nhé!”

Dương Tuyết Ý xoa xoa thái dương, không ngờ mình kiên định “bần tiện bất năng di”, nhưng Ứng Quân lại sa ngã.

Cô còn hơi bực bội vì mới ngủ dậy: “Hai nghìn một buổi mà anh ta lại nhiệt tình thế à?”

“Không đâu, tớ còn chưa kịp nói hai nghìn một buổi thì anh ấy đã đồng ý rồi.” Kiều Thiến Thiến đầy vẻ tán thưởng, “Tớ thấy Ứng Quân tốt lắm. Lần trước còn khen tớ chụp đẹp, chủ động xin WeChat bảo gửi ảnh gốc cho anh ấy.”

“Lúc đầu tớ chỉ gửi ảnh chân dung của anh ấy thôi, nhưng anh ấy đòi luôn cả ảnh chụp chung, kể cả ảnh hỏng cũng lấy hết, bảo tớ chụp tấm nào cũng đẹp.”

Kiều Thiến Thiến đắc ý: “Lần này đồng ý nhanh thế chắc chắn là vì nhiếp ảnh gia vẫn là tớ. Tớ đùa bảo sau này anh ấy cưới tớ sẽ chụp ảnh cưới cho anh ấy, ai ngờ anh ấy cũng không từ chối. Cậu xem, kỹ thuật chuyên nghiệp của tớ đã hoàn toàn chinh phục được Ứng Quân rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, không hiểu sao Dương Tuyết Ý lại cảm thấy trong lòng chua xót.

Hóa ra cô chỉ như cái bóng, việc chụp ảnh với Ứng Quân bỗng biến thành bước đệm cho đám cưới thật của anh ta.

Cưới cái gì mà cưới, anh ta cũng nghĩ xa quá vậy.

Xuân còn chưa về, vạn vật chưa hồi sinh, mùa sinh sản của động vật cũng chưa tới nữa là!

Vậy mà Ứng Quân đã rải khắp núi đồng mùi hormone rồi sao?

Dương Tuyết Ý trong lòng đầy ấm ức, nhưng nghĩ đến việc Ứng Quân đã đồng ý rồi thì cô còn ngại ngùng gì nữa.

Ứng Quân có cuộc hẹn trưa nên hai người quyết định đi riêng.

Dương Tuyết Ý tới trường quay trước, mới biết hai nghìn một buổi quả nhiên không dễ kiếm – yêu cầu lần này thân mật hơn hẳn lần trước.

“Dạo này cưới nhau đang rộ trend quay Vlog dạng tiểu truyện, sẽ có kịch bản, cần vài cảnh ôm ấp, tình tứ, tương tác căng thẳng chút, phải bắt được cái không khí hormone sôi sục thời mới yêu ấy.”

Kiều Thiến Thiến đưa cho Dương Tuyết Ý xem mấy đoạn demo.

Mấy đoạn demo này cảnh nóng nhất cũng chỉ đến mức ôm nhau, quay theo phong cách thuần khiết, filter trong veo, toát lên vẻ đẹp của tình yêu trong sáng. Nhưng phản ứng đầu tiên của Dương Tuyết Ý vẫn là muốn chuồn.

Cô ấy hắng giọng một chút rồi quyết định đổ lỗi cho Ứng Quân: “Loại này tớ thì không sao, nhưng Ứng Quân chắc không được đâu. Anh ấy không chấp nhận đâu. Anh ấy là mẫu đàn ông truyền thống giữ gìn tiết hạnh, muốn dành tất cả những lần đầu tuyệt vời nhất cho vợ tương lai, tin rằng trinh tiết là của hồi môn quý giá nhất của đàn ông…”

Kiều Thiến Thiến ngắt lời Dương Tuyết Ý: “Ứng Quân biết yêu cầu quay rồi, anh ấy đã đồng ý.”

Cô ấy dừng một nhịp rồi nói thêm: “Nhưng nếu cậu ngại thì có thể không quay. Tớ có thể đổi người mẫu nữ khác cho Ứng Quân, chắc cũng không ít người muốn đóng chung với anh ấy đâu.”

Vậy sao được chứ!

Dương Tuyết Ý nhất định phải đóng.

Đến cả Ứng Quân còn chẳng ngại thì cô thì có gì phải e dè? Cô đâu có cổ hủ đến thế.

Hai nghìn tệ đó, không kiếm thì còn đâu là người Trung Quốc nữa!

**

Chẳng mấy chốc, Ứng Quân cũng đúng giờ xuất hiện.

Chỉ có điều khiến Dương Tuyết Ý bất ngờ là anh say rồi.

Dù Ứng phu nhân đã dặn đi dặn lại không cho phép Ứng Quân uống rượu, nhưng anh cũng không phải kiêng kị tuyệt đối. Chỉ là anh chưa bao giờ uống trong các buổi tiệc, bởi anh ghét văn hóa ép rượu, càng ghét cảm giác bị bắt buộc phải uống như thể hạ thấp giá trị bản thân.

Vậy mà hôm nay…

Dù say nhưng gương mặt của Ứng Quân vẫn điển trai trắng trẻo, phong thái điềm tĩnh tự chủ như mọi ngày mà chẳng hề lộ chút men rượu nào. Nhưng…

Anh đã phá vỡ cả nguyên tắc “không uống khi tiếp khách”.

Trong đầu Dương Tuyết Ý chỉ hiện lên bốn chữ:

SA NGÃ TỪ ĐÂY…

Nhà Ứng Quân xảy ra chuyện như thế, anh không còn là công tử kiêu kỳ có thể lạnh lùng từ chối chén rượu mời trên bàn tiệc nữa rồi. Dù ghét cay ghét đắng việc uống rượu khi tiếp khách, nhưng cuối cùng anh vẫn phải khuất phục trước thực tại.

Dương Tuyết Ý chợt thấy xót xa: “Ứng Quân, giờ anh đã đến mức phải ép mình uống rượu tiếp khách rồi sao?”

Biểu cảm Ứng Quân thoáng hiện điều kỳ lạ, nhưng ngay sau đó anh liền quay mặt đi, dáng vẻ có chút bối rối. Môi anh khẽ mím lại rồi gật đầu, Dương Tuyết Ý nghe thấy tiếng “Ừm” nhẹ như gió thoảng.

Cũng chẳng trách hai nghìn tệ một buổi mà anh nhiệt tình thế. Đến cả việc phải tiếp xúc thân mật với Dương Tuyết Ý anh cũng chẳng còn tâm trí nào để lạnh lùng phản đối nữa.

**

Vì là Vlog quảng cáo dành cho cặp đôi nên lần này không chọn váy cưới mà là những bộ váy đời thường hơn.

Chỉ là Dương Tuyết Ý cầm chiếc váy trên tay, chưa kịp bước vào phòng thay đồ nữ thì đã chạm mặt một người không ngờ tới.

Ngay gần đó, Đường Kỳ đang diện một chiếc váy dạ hội màu đen và ngắm nghía trước gương.

Chẳng mấy chốc, Đường Kỳ cũng nhìn thấy Dương Tuyết Ý.

Cô ta chỉ thoáng ngỡ ngàng một giây rồi quay sang nhìn thẳng Dương Tuyết Ý, vẻ mặt kiêu ngạo cùng ánh mắt đầy vẻ “cô đến đúng lúc lắm” –

“Dương Tuyết Ý.”

“Trùng hợp thật đấy.”

“Tiệm này chụp ảnh cặp đôi nổi tiếng lắm, cô cũng đến chụp à?”

Đường Kỳ cười tủm tỉm: “Hôm nay tôi cũng đi chụp với bạn trai, nói ra thì cô cũng quen người này đấy, anh ấy là Tăng Lâm.”

Niềm vui sướng vì được khoe khoang và cảm giác thành công rõ ràng khiến cô ta vô cùng phấn khích: “Lúc trước anh ấy từng làm việc ở công ty chúng ta một thời gian, sau đó cảm thấy thu nhập và triển vọng trong nước không có gì đặc biệt nên đã quay về Mỹ. Lần này tôi sang Mỹ để tham gia khóa đào tạo, tình cờ lại ở cùng một thành phố với anh ấy. Ở nơi đất khách quê người, chính anh ấy đã luôn ở bên tôi, chúng tôi cứ thế mà đến với nhau. Bây giờ, vì tôi mà anh ấy cũng quay về nước rồi.”

Dương Tuyết Ý muốn ói máu.

Bao nhiêu thời gian trôi qua, Đường Kỳ chẳng hề nghĩ đến việc dùng nó để nâng cao chuyên môn, ngược lại lại dồn hết tâm trí vào chuyện đàn ông. Cơ hội đào tạo tại Mỹ đối với cô thật sự là uổng phí trời ban.

“Đáng lẽ tôi định gọi Tăng Lâm qua chào cô, nhưng nghĩ lại thôi vậy. Tôi biết cô từng theo đuổi anh ấy mà không được.”

Nụ cười của Đường Kỳ nở rộ, rồi giả bộ thân thiết như bạn thân: “Tất nhiên là tôi không để bụng đâu, nhưng lại sợ cô ngại, nhất là hôm nay cô cũng đi với bạn trai mà?”

“Tôi sợ nếu cô gặp Tăng Lâm sẽ có chút khó chịu trong lòng, rồi quay lại nhìn bạn trai mình thì lại thấy chỗ nào cũng không vừa ý. Vốn dĩ là vui vẻ đi chụp ảnh đôi, kết quả lại cãi nhau, giận dỗi quay về, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, thật sự không cần thiết đâu.”

…..

Quả nhiên đúng là phong cách của Đường Kỳ – nhạt nhẽo đến tận cùng.

Nhưng khi Dương Tuyết Ý trở nên trẻ con thì cô cũng trẻ con không kém. Cô nhất quyết không chịu thua.

“Thế giới này ai chả biết, người quen ăn đồ Michelin đâu thèm tranh một cái quán cóc vỉa hè ba không.”

Dương Tuyết Ý chỉ tay về phía Ứng Quân đang đứng không xa, mặt cũng bày ra vẻ đắc ý: “Đường Kỳ, cô thấy không? Người đó chính là bạn trai tôi đấy.”

Dù sao Ứng Quân giờ cũng đã tay trắng, dù có “bịa chuyện” đi chăng nữa thì anh ta cũng không đủ tiền để thuê luật sư gửi giấy đòi bồi thường cho cô!

Phải công nhận là Ứng Quân có bề ngoài xuất chúng: dáng người thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng, khí chất hơn người. Chỉ nhìn từ xa cũng đủ biết đẳng cấp của người đàn ông này như thế nào rồi.

Ánh mắt Đường Kỳ quả nhiên thay đổi.

“À còn nữa, tôi theo đuổi Tăng Lâm không được sao? anh ta nói với cô thế à? Nhưng thực ra tôi chưa từng theo đuổi anh ta.” Dương Tuyết Ý mỉm cười, “Bởi tôi không muốn yêu một người mà đến cả việc đi giày cao gót cũng bị cấm cản.”

Dương Tuyết Ý nói xong lại liếc nhìn đôi chân Đường Kỳ, cô ta vốn là tín đồ của những đôi giày cao chót vót, nhưng giờ lại đang đi một đôi giày bệt.

“Không phải đâu, là…”

“Là Tăng Lâm thương cô đi giày cao gót mỏi chân, vì sức khỏe của cô nên khuyên cô đừng mắc bẫy ‘nô lệ sắc đẹp’, cứ thoải mái đi giày đế bằng phẳng, phải không?”

“Những lời này anh ta cũng từng nói với tôi không biết bao nhiêu lần.” Dương Tuyết Ý nhe răng cười, “Nhưng tôi chưa từng có dịp hỏi anh ta – vậy khi là chính mình, sao anh ta lại tự nguyện làm ‘nô lệ sắc đẹp’ mà đi giày độn đế nhỉ?”

Dương Tuyết Ý khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy châm biếm: “Tôi không phải mẫu người mê giày cao gót, cũng chẳng quan tâm chiều cao của đàn ông. Nhưng tôi cực kỳ ghét loại đàn ông tự ti, phải hạ thấp người khác để nâng mình lên. Con gái đi giày cao một chút đã vội lên mặt dạy đời. Đi hay không là quyền tự do của mỗi người, liên quan gì đến anh ta chứ?”

“Một người đàn ông thực sự tự tin sẽ không ngại bạn gái cao hơn, giỏi hơn, kiếm tiền nhiều hơn mình.”

Dương Tuyết Ý phớt lờ vẻ mặt khó coi của Đường Kỳ: “Anh ta bảo sang Mỹ phát triển tốt hơn nên nghỉ việc, giờ vì cô mà về nước. Đường Kỳ, cô không có não à?”

“Chắc chắn không phải vì năng lực kém, làm việc trong nước không xong nên mới bỏ chạy, sang đến nơi mới phát hiện người Á ở Mỹ còn khó sống hơn, nên giờ mới quay về sao?”

“Cuối cùng còn bịa chuyện tôi theo đuổi anh ta để nâng giá bản thân. Tôi ghét nhất loại đàn ông khoác lác bên ngoài nhưng sâu bên trong lại tự ti. Cô coi anh ta như bảo bối nhưng tôi thì chê nha.”

“Nhặt đồ tôi bỏ đi, cô cứ giữ lấy mà nâng niu nhé.”

Dương Tuyết Ý bỏ mặc Đường Kỳ đứng sững với bộ mặt tái mét không thể đáp trả, quay lưng bước vào phòng thay đồ.

Chiếc váy vừa khít người, nhưng ngay khi cô vừa định đẩy cửa bước ra thì tiếng của Ứng Quân đã vang lên trước——

“Dương Tuyết Ý, cô ở đâu? Sao lâu thế? Tôi thì không sao, nhưng Kiều Thiến Thiến đang đợi, bảo tôi vào gọi cô đấy.”

Giọng nói trầm lạnh đủ để hình dung khuôn mặt lạnh như tiền của chủ nhân lúc này.

Ứng Quân có lẽ đứng cách phòng thay đồ nữ một khoảng, nhưng cách âm ở đây tệ hơn Dương Tuyết Ý tưởng.

Dương Tuyết Ý vừa định lên tiếng, đã nghe một giọng nói quen thuộc khác cắt ngang——

“Anh là bạn trai Dương Tuyết Ý phải không?”

“Hai người sắp kết hôn rồi à? Lúc nãy tôi gặp Dương Tuyết Ý có trò chuyện đôi chút, cô ấy bảo anh là bạn trai, chắc sắp có tin vui nhỉ?”

Từ khoảng cách xa, giọng Đường Kỳ không còn chói tai lắm, nhưng cái giả vờ dịu dàng càng khiến người ta ghê tởm.

Đặc biệt là Dương Tuyết Ý chỉ “bịa” mỗi chuyện bạn trai, khi nào nói tới chuyện “tin vui” chứ?!

“Xin chào, quên chưa giới thiệu, tôi là Đường Kỳ – đồng nghiệp cũ của Dương Tuyết Ý, tôi vừa gặp cô ấy ở đây.”

“Dương Tuyết Ý thực sự rất khổ, cô ấy lớn lên trong gia đình đơn thân, hoàn toàn nhờ người mẹ làm giúp việc vất vả nuôi nấng.”

“Cô ấy xinh đẹp quá, từ nhỏ lại không có cha bảo vệ dạy dỗ, nên đã đi nhiều đường vòng, tôi thực sự rất thương cảm.”

“May mắn là dù trải qua nhiều chông gai nhưng những điều đó đã giúp cô ấy trưởng thành hơn, lại rất khéo léo trong giao tiếp với nam giới, ánh mắt cực kỳ tinh tường. Tôi biết nói ra những điều này rất đột ngột, nhưng thấy cô ấy tìm được người như anh, sắp kết hôn hạnh phúc, tôi thực sự mừng thay cho cô ấy. Mong anh sau này luôn đối xử tốt với cô ấy! Chúc hai người hạnh phúc!”

Đường Kỳ từng câu từng chữ nghe có vẻ vì Dương Tuyết Ý, nhưng thực ra mỗi lời đều giấu dao găm ——

Người cha biến mất, người mẹ làm giúp việc, cô gái từng trải qua nhiều chông gai.

Chỉ thiếu việc dùng loa phóng thanh hét vào tai Ứng Quân ba chữ “CHIA TAY ĐI” lặp đi lặp lại mà thôi.

Tiếc là những lời độc mồm độc miệng đó đều là đàn gảy tai trâu, bởi điều Ứng Quân quan tâm duy nhất là——

Phủ nhận mối quan hệ với Dương Tuyết Ý, anh nào phải bạn trai gì của cô đâu, nói chi đến chuyện kết hôn.

Dương Tuyết Ý trong lòng cũng hiểu, thái độ hòa hoãn hiện tại của Ứng Quân thực chất chỉ vì hoàn cảnh bức bách, anh hiện giờ tay trắng, nương nhờ kẻ khác, nếm trải khó khăn nên mới chịu hạ mình, tạm thời hòa hoãn với cô, thậm chí đôi lúc còn biết làm đẹp lòng bà chủ nhà.

Nhưng khi Dương Tuyết Ý không có mặt, liệu Ứng Quân có còn chịu khó diễn tiếp hay không thì khó mà nói trước.

Trong thâm tâm anh chắc chắn không muốn dính dáng đến Dương Tuyết Ý, ít nhất là không muốn đóng vai bạn trai giả mạo. Hai lần trước, Ứng Quân còn dọa gửi giấy báo luật sư vì chuyện “bạn trai” này cơ mà.

Nhưng ngay khi Dương Tuyết Ý đang chờ đợi lời phủ nhận thẳng thừng——

Chỉ nghe Ứng Quân im lặng một chút, rồi lạnh lùng đáp——

“Đã biết là đột ngột thô lỗ rồi, còn nói nhiều lời thừa thãi làm gì?”

“Huống chi hạnh phúc của tôi cần gì đến lời chúc của cô?”

Quả là dòng dõi gia giáo, dù hiện giờ sa cơ nhưng trên người Ứng Quân vẫn dễ dàng toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, coi thường người khác một cách công bằng không thiên vị.

“Dương Tuyết Ý chưa từng giấu giếm gia cảnh, tôi cũng chẳng thấy làm giúp việc có gì đáng xấu hổ. Ngược lại, một mình vất vả nuôi con gái khôn lớn, tôi cho rằng mẹ cô ấy là người phụ nữ phi thường.”

“Người ta không thể chọn nơi mình sinh ra, đó không phải lỗi của Dương Tuyết Ý. Cô ấy rất nỗ lực.”

“Điểm yếu duy nhất là miệng lưỡi cay độc và tính hay ghi hận. Nhưng gặp loại người như cô, tôi lại thấy cô ấy vẫn còn quá nhân hậu, quá khoan dung.”

“Nếu phải nói về ‘đường vòng’ duy nhất của cô ấy, chính là đã quá an phận làm việc lâu ở công ty các cô.”

Giọng Ứng Quân rõ ràng vẫn lạnh lùng cứng nhắc như thường, nhưng có lẽ do cách lớp cửa phòng thay đồ, Dương Tuyết Ý lại kỳ lạ cảm nhận được một tia ấm áp.

“Và một kiến thức phổ thông nữa——————— với ngoại hình như Dương Tuyết Ý, khi giao tiếp với bất kỳ người khác giới nào, đều không cần đến là EQ cao hay những thủ đoạn ám chỉ của cô.”

“Bởi chỉ cần đứng đó thôi thì đã có vô số đàn ông muốn tiếp cận. Cô nghĩ giao tiếp với đàn ông cần thủ đoạn ư? Đó là vì cô chưa đủ xinh đẹp đấy. Nhận thức và điều kiện ngoại hình của cô chỉ đến mức đó thôi, ếch ngồi đáy giếng thì đừng lấy thân đo người khác.”

Anh không hề phủ nhận mối quan hệ với Dương Tuyết Ý khiến cô mất mặt, cũng chẳng ban cho Đường Kỳ lấy một chút sắc mặt tốt.

Dương Tuyết Ý vừa mới “đánh gục” Đường Kỳ một trận, Ứng Quân liền tiếp tục bổ sung thêm đòn chí mạng.

Kiều Thiến Thiến trước giờ luôn khen vẻ lạnh lùng của Ứng Quân có khí chất, đẹp đến mức trời người cùng phẫn nộ, như đóa hoa trên núi cao hạ phàm. Dương Tuyết Ý hoàn toàn không thể đồng cảm, luôn thấy anh mặt lạnh như tiền, dù đôi môi đẹp đẽ nhưng toàn thốt ra lời khó nghe.

Nhưng khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra từ tận đáy lòng, thảo nào Ứng Quân có nhiều người theo đuổi đến thế.

Đàn ông càng khó tiếp cận, càng lạnh lùng, khi vô tình lộ ra chút thiện ý, dịu dàng và sự bảo vệ, lại càng trở nên chết người.

Dương Tuyết Ý một mặt cảm thấy Ứng Quân đúng là loại người “đào hoa dễ hút ong bướm vây quanh” mà không tự biết, mặt khác lại hơi áy náy khi nhận ra bản thân rốt cuộc cũng không thoát khỏi tục lệ.

Có phải vì Ứng Quân sa cơ nên quan hệ với cô hòa hoãn hơn, khiến cô nhìn anh cũng mang theo lớp filter màu hồng?

Hay chính cô đã bị ma mê quỷ khiến rồi?

Chương 31

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *