Chương 40
Ứng Quân nói được làm được, anh quay về rất nhanh.
Thế nhưng đối với Dương Tuyết Ý, từng phút giây chờ đợi đều dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Khi anh cuối cùng cũng mở cửa bước vào, người phủ đầy bụi gió, Dương Tuyết Ý vốn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa liền không kiềm chế được mà gần như theo phản xạ bật dậy. “Ứng Quân! Sao anh về chậm thế!”
Thực ra chỉ mới nửa tiếng trôi qua, nhưng Ứng Quân không cãi lại, chỉ nhẹ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Chính câu xin lỗi này lại khiến Dương Tuyết Ý càng thêm ấm ức, vì vụ việc liên quan đến bệnh nhân kia mà giờ đây anh đã quen với việc dễ dàng nhận lỗi như vậy sao?
Ứng Quân của ngày trước, đừng nói là xin lỗi, đến cả một câu giải thích cũng thường không buồn nói.
“Anh xin lỗi cái gì? Có lỗi gì đâu mà xin!”
Ứng Quân khựng lại một chút, rồi dời ánh mắt đi chỗ khác: “Tôi đi tắm cái đã.”
“Không cần tắm!”
Anh đang nghĩ đi đâu vậy chứ! Chẳng lẽ cô là yêu nữ háo sắc chắc?
Dương Tuyết Ý lập tức thanh minh rõ ràng: “Tôi gọi anh về không phải vì chuyện đó.”
Giọng cô nghiêm túc đầy phẫn nộ: “Anh hẹn người ta là để bàn chuyện vụ nhận hối lộ kia đúng không?”
Ứng Quân rõ ràng khựng lại một chút, giọng anh trầm xuống: “Ừm, cô cũng đã thấy trên mạng rồi à?”
Anh cúi đầu, đứng trong vùng tối không có ánh sáng, nửa khuôn mặt nghiêng của anh bị che lấp trong bóng: “Hôm đó bệnh nhân xúc động mạnh, nghĩ rằng nếu tôi không nhận phong bì thì sẽ không tận tâm mổ cho cô ta. Để cô ta yên tâm, tôi đã nhận… nhưng ngay sau đó tôi đã—”
“Anh không cần nói nữa, tôi tin anh.” Dương Tuyết Ý cắt lời anh, mắt đỏ hoe: “Dù anh có khó khăn đến đâu thì cũng sẽ không đến mức lợi dụng bệnh nhân, đi ham vài đồng tiền bẩn đó.”
“Vậy tối nay anh đi gặp người ta thật là để nói chuyện này đúng không?”
“…Ừm.” Ứng Quân đáp khẽ.
Phản ứng điềm tĩnh của anh lại khiến Dương Tuyết Ý càng bất an hơn. Nếu anh nổi giận, mắng chửi, ít ra vẫn là đang phản kháng. Nhưng sự bình tĩnh quá mức kia… giống như anh đã hoàn toàn bị nghiền ép, chấp nhận cả sự bất công một cách cam chịu.
Mà cô không muốn Ứng Quân trở thành người như thế.
“Đừng bàn nữa!”
“Cũng không được xin lỗi!”
Dương Tuyết Ý biết mình đã hơi quá đà khi xen vào chuyện riêng của người khác. Đây vốn là việc của Ứng Quân, cô không có tư cách ra lệnh. Nhưng cô không thể chịu đựng được:
“Ứng Quân, con người phải sống có khí tiết! Anh đâu làm gì sai, sao phải cam chịu sự đối xử bất công? Là một cá nhân, anh có thể tự lừa mình rằng mình bao dung, rộng lượng, chấp nhận tha thứ. Nhưng nếu nghĩ cho những người khác cùng ngành, những bác sĩ, y tá giống như anh, thì anh càng không thể chọn cách cúi đầu!”
“Những hành vi vu khống, tống tiền đội lốt bệnh nhân như thế phải bị dẹp bỏ! Chỉ khi những việc như vậy mỗi lần đều bị phản bác, bị chống trả đến nơi đến chốn, thì sau này mới có thể ít đi những kẻ bắt chước theo!”
“Tôi biết nhiều người hay nói bác sĩ phải nhân hậu, phải có lòng từ bi rộng lớn,” Dương Tuyết Ý nói dồn dập: “Nhưng lòng tốt nếu không có sắc cạnh thì không phải là lòng tốt thực sự. Sự bao dung không giới hạn không gọi là thiện lương mà là dung túng.”
Nửa tiếng đợi chờ kia, bao nhiêu lời cô đã ngẫm đi ngẫm lại trong lòng, giờ đây gần như tuôn ra một hơi không ngừng nghỉ.
“Thiến Thiến bị ốm, hôm nay tôi đưa cô ấy đi bệnh viện thì tình cờ nghe được. Giờ nếu anh không cúi đầu xin lỗi, không tự đi tìm đối phương giảng hòa, thì bệnh viện sẽ xử lý cả khoa của anh, còn bị liên đới trừ tiền lương đúng không?”
Dương Tuyết Ý sa sầm mặt: “Tôi vừa chuyển cho anh sáu vạn, anh cầm đi.”
Cô biết Ứng Quân gặp chuyện như thế này, với lòng tự trọng cao ngất, chắc chắn rất khó để chủ động mở miệng vay tiền. Vậy thì thà cô chủ động đưa trước.
“Anh dùng số tiền đó đóng phần bị trừ lương vì bị liên đới, phần còn lại đi thuê luật sư, kiện con nhỏ hotgirl đó tội vu khống phỉ báng! Nhất định phải khiến cô ta trả giá! Còn mấy cái tài khoản trên mạng suốt ngày nói lời bẩn thỉu, tung tin dẫn dắt dư luận ấy, đừng bỏ sót ai hết!”
“Ứng Quân, anh tuyệt đối không được xin lỗi!”
Ứng Quân hơi sững người lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy thông báo chuyển khoản của cô: “Dương Tuyết Ý, tôi không cần tiền. Để tôi trả lại cho cô, sự việc cũng chưa đến mức đó đâu.”
Anh nhìn cô chăm chú. Việc cô sẵn sàng giúp anh trong lúc khó khăn nhất đã khiến anh đủ cảm động. Ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Không phải cô cũng đang chật vật lắm sao?”
“Đừng trả lại cho tôi! Tôi không nhận đâu! Cứ coi như anh giữ giùm tôi đi.” Thái độ của Dương Tuyết Ý rất kiên quyết “Ý tôi nói tôi không dư dả là vì cần để dành một khoản phòng khi cần thiết, nên những chi tiêu lớn không cần thiết, tôi sẽ không cân nhắc.”
“Số tiền dự phòng này chính là chỗ dựa tinh thần của tôi. Tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng giúp tôi khi đối mặt với công việc mình không thích, hay đồng nghiệp mình ghét, không phải vì miếng cơm manh áo mà buộc phải làm những điều trái với lương tâm. Tôi có thể chọn không nhẫn nhịn mà thẳng thắn nghỉ việc.”
Dương Tuyết Ý giải thích rất nghiêm túc: “Nói một cách thô nhưng dễ hiểu, trong tiếng Anh sẽ gọi là ‘fuck you money’ , khi gặp chuyện ghê tởm, nhờ có số tiền này làm chỗ dựa và cho mình sự tự do, tôi có thể sảng khoái nói thẳng với đối phương ‘fuck you’, tôi nghỉ đây! Rồi bảo họ cút đi.”
“Vốn dĩ số tiền này là để dùng trong những tình huống như thế này, nên bây giờ lấy ra cho anh dùng cũng không có vấn đề gì cả.” Dương Tuyết Ý liếc nhìn Ứng Quân một cái, “Huống hồ vận may của tôi tốt như vậy, chắc chắn sẽ không xui xẻo như anh mà gặp phải chuyện thế này, nên trong thời gian ngắn tôi chắc chắn không cần dùng đến số tiền đó. Anh xui xẻo như vậy thì cứ cầm dùng trước đi.”
Quả nhiên sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt của Ứng Quân trở nên rất phức tạp.
Dương Tuyết Ý sợ rằng anh lại vì sĩ diện mà mở miệng từ chối, nên không đợi anh lên tiếng, cô đã nhanh chóng giành nói trước.
“Với lại anh cũng đừng nghĩ là tôi quá vị tha.” Dương Tuyết Ý hắng giọng, không muốn để Ứng Quân cảm thấy áp lực tâm lý quá lớn, “Anh có thể coi số tiền tôi cho cậu mượn là một khoản đầu tư. Người ta vẫn hay nói ‘một giọt nước ân tình, nên đáp lại bằng cả suối nguồn’, không phải sao? Nhân lúc anh đang ở đáy vực mà đưa tay giúp đỡ, đến khi nào anh vực dậy trở lại thì hãy báo đáp tôi là được rồi.”
Biểu cảm của Ứng Quân có phần u ám và khó đoán. Anh như thể đang bình tĩnh nhắc nhở Dương Tuyết Ý về thực tế: “Giữa tôi và ba tôi không có quan hệ huyết thống đã là sự thật không thể chối cãi. Tôi cũng đâu có khởi nghiệp gì, nên không tồn tại cái khả năng một ngày nào đó sẽ bất ngờ làm lại từ đầu.”
Giọng anh trầm thấp: “Dương Tuyết Ý, tôi chỉ là một bác sĩ. Cô đầu tư vào tôi là chuyện thật sự không cần thiết. Số tiền đó, tôi sẽ trả lại cho cô.”
Dù gặp phải chuyện như thế nhưng cảm xúc của Ứng Quân vẫn hết sức ổn định. Khi anh nói những lời đó, trên gương mặt cũng không hề có vẻ sa sút hay u uất. Nhưng chính vì như vậy, Dương Tuyết Ý lại càng cảm thấy khó chịu hơn ———— bởi vì anh đã trở nên tê liệt với cảm xúc mất rồi! Thậm chí còn giống như đã chấp nhận cuộc sống như vậy, như thể anh mang một cảm giác không xứng đáng nghiêm trọng, tin rằng những điều tốt đẹp vốn dĩ không nên xảy ra với mình!
Ứng Quân cũng thật là thảm quá!
“Sao lại nói là không cần thiết chứ?” Dương Tuyết Ý cố nén những cảm xúc đang dâng lên trong lòng, “Xin hỏi, trong xã hội hiện đại bây giờ, bất kể là giàu hay nghèo, ai mà chẳng có lúc ốm đau? Vậy thì ai lại không muốn có vài người bạn làm bác sĩ chứ?”
“Ứng Quân, cho dù bây giờ anh không còn là công tử nhà giàu mà chỉ là một bác sĩ, thì anh không còn là anh nữa sao? Với năng lực chuyên môn của anh, chẳng lẽ sau này anh không thể có thành tựu gì trong ngành chỉnh hình à?”
“Bây giờ tôi đầu tư vào anh, sau này anh tung hoành trong giới chỉnh hình, chẳng phải cũng trở thành mối quan hệ và nguồn lực của tôi sao?” Dương Tuyết Ý nhìn chằm chằm Ứng Quân, “Tôi trước đây đã bị trật khớp mấy lần rồi, nhỡ đâu sau này bị trật khớp mãn tính thì sao? Có anh ở bên, chẳng phải tôi sẽ yên tâm hơn à?”
Ứng Quân liếc nhìn Dương Tuyết Ý, khẽ kéo khóe môi cười: “Dương Tuyết Ý, cả đời cô có thể gãy tay gãy chân được mấy lần chứ? Cô không thể tự trông mong vào bản thân một chút à? Tôi có thể giúp được cô được bao nhiêu hả?”
Người này sao lại như vậy chứ, nói gì cũng không lọt tai hết!
Dương Tuyết Ý nhớ lại lời các nhân viên y tế từng nói rằng Ứng Quân thậm chí còn đã đến khoa tâm thần. Nghĩ đến những chuyện anh đã trải qua, cô cảm thấy lúc này trong lòng Ứng Quân chắc hẳn đang tràn đầy sự tự phủ định, tâm trạng cũng có phần trầm uất, nên cô thấy cần phải cho anh một chút động viên và sự khẳng định.
“Tuy anh là bác sĩ chỉnh hình, nhưng trong hệ thống bệnh viện, chắc chắn cũng có bạn bè thân thiết ở các khoa khác chứ? Vậy nhỡ đâu ngày nào đó tôi bị cảm sốt nhức đầu, chẳng lẽ anh không thể nhờ đồng nghiệp giúp tôi nói một tiếng, dặn họ khám cho tôi chu đáo hơn một chút sao?”
“Bây giờ lãi suất ngân hàng thì thấp muốn chết, mua quỹ đầu tư còn dễ lỗ nữa, nên anh cứ coi như tôi đầu tư cho anh đi. Đến khi tôi cần lấy lại, anh hãy trả tôi lãi theo mức gấp ba lần lãi suất ngân hàng hiện tại, thế này thì được rồi chứ?”
“Dù sao thì chuyện này anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được! Rõ ràng anh không sai, cúi đầu nhận lỗi cái gì chứ! Lấy lại khí thế trước kia của anh đi, trước giờ tôi đâu có thấy anh từng xin lỗi tôi cái gì, sao giờ lại phải xin lỗi người khác trước? Nếu phải xin lỗi thì cũng phải xin lỗi tôi trước đã!”
Ứng Quân trông có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một cách nhẹ nhàng: “Tôi chưa từng có ý định hòa giải với bệnh nhân kia, người đã vu khống tôi. Tôi sẽ kiện cô ta, và sẽ không nhận sai.
“Khởi kiện á? Vậy anh lấy gì ra mà kiện?” Dương Tuyết Ý trừng mắt nhìn Ứng Quân, “Nếu anh có tiền tiền tiết kiệm để kiện người ta, thì ngay từ đầu anh hoàn toàn có thể tự đi thuê nhà một mình rồi. Việc gì phải sống chung với tôi để tiết kiệm chi phí chứ?”
Ứng Quân sững người một chút như thể vừa chợt nhớ ra chuyện đó. Hiếm khi anh im lặng như vậy, chỉ là nét mặt trở nên hơi khó tả, mang theo chút phức tạp và lúng túng.
Đúng là quen làm người có tiền rồi, nhất thời còn chưa nhớ ra là mình bây giờ chẳng còn tiền nữa.
Dù là như vậy nhưng Ứng Quân vẫn khá điềm đạm, anh nhìn Dương Tuyết Ý một cái, giọng mang theo chút phức tạp: “Dương Tuyết Ý, cô chưa từng nghe câu này sao? Khi cho người khác mượn tiền, phải chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể sẽ không đòi lại được.”
Giọng của Ứng Vân dịu xuống một chút: “Cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Muốn đối tốt với tôi đến mức sẵn sàng đem toàn bộ tiền tiết kiệm cho tôi mượn như vậy.”
Mình đối với Ứng Quân rất tốt sao?
Hình như đúng là rất tốt, tốt đến mức rõ ràng đã vượt quá giới hạn an toàn trong lòng Dương Tuyết Ý rồi, nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều đó.
Trước khi Ứng Quân về nhà, thực ra cô đã vội vàng đọc mấy bài viết về cách vượt qua cảm xúc trầm uất. Đối với những người đang sa sút và u uất trong nghịch cảnh, điều quan trọng nhất là không được để họ ở một mình, phải dành cho họ đủ sự đồng hành, dùng bầu không khí náo nhiệt để truyền năng lượng tích cực cho họ. Phải khiến họ bận rộn, và để họ cảm nhận được mình đang được cần đến, như vậy họ mới có thể dần dần thoát khỏi cảm giác tự phủ định bản thân, từ đó công nhận giá trị của chính mình…
Dương Tuyết Ý nghĩ ngợi mông lung, thật ra cũng không hẳn là vì cô đối xử tốt với Ứng Quân… chủ yếu vẫn là vì cô lương thiện thôi.
Rõ ràng người gặp khó khăn là Ứng Quân, vậy mà ngược lại anh lại như không muốn để Dương Tuyết Ý giúp mình, còn khuyên cô nên bình tĩnh. Lúc này anh chỉ cụp mắt xuống, nói: “Dương Tuyết Ý, tốt nhất là cô nên suy nghĩ cho kỹ. Thật ra tôi chẳng mang lại lợi ích gì lớn lao cho cô cả. Cô thật sự muốn đối xử tốt với tôi đến mức như vậy sao?”
“Sao anh lại nói là mình không có ích chứ?! Tôi vẫn còn mất ngủ đấy!” Dương Tuyết Ý cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy, có lẽ là vì nhất thời xúc động, hoặc cũng có thể là do một sự thôi thúc khó hiểu nào đó. Cô luống cuống muốn che giấu sự mạnh miệng đầy chột dạ trong lòng mình, nhưng tóm lại, đến khi cô kịp nhận ra… những lời đó đã buột miệng nói ra mất rồi.
Cô trừng mắt nhìn Ứng Quân một cái, rồi nhanh chóng lảng mắt đi, giọng thì gắt gỏng đầy ngang ngược: “Cho nên anh phải tiếp tục ở bên tôi.”
Ứng Quân sững người một chút, có lẽ vì Dương Tuyết Ý lại có thể thản nhiên nói ra một yêu cầu có phần quá đáng như vậy. Chiếc áo giáp lạnh lùng quá mức mà anh vừa khoác lên dường như cuối cùng cũng bị phá vỡ. Đôi mắt Ứng Quân hơi mở to, nhưng anh không hề lập tức phản đối dữ dội tại chỗ.
Dương Tuyết Ý không nghĩ ra được lý do nào khác khiến cô bắt buộc phải là Ứng Quân, nên đành cắn răng đi nước cờ mạo hiểm. Thật ra trong lòng cô rất chột dạ, lòng bàn tay toát mồ hôi, chỉ sợ bị Ứng Quân nhìn ra sơ hở. Cô luôn cảm thấy một khi bị anh phát hiện mình thích anh, thì sẽ lập tức rơi vào thế yếu, cuối cùng bị anh nắm thóp, không nhận được sự trân trọng xứng đáng.
Cô cảm thấy lý do mình đưa ra cũng xem như hợp lý.
Dù sao thì, so với việc bản thân cần một mối quan hệ với bác sĩ, lý do cần một người đồng hành trong những đêm mất ngủ nghe có vẻ thuyết phục hơn, cũng khiến người ta cảm thấy cô thực sự đang cần được ai đó ở bên.
Cũng đúng, dù là đi khám bác sĩ khoa xương khớp, Dương Tuyết Ý vẫn còn rất nhiều lựa chọn, nhưng nếu là để “chữa trị” chứng mất ngủ của mình… thì lại khác.
Sau một thoáng sững người, Ứng Quân nhanh chóng dời ánh mắt đi, chỉ là lần này lớp ngụy trang trước đó của anh cuối cùng cũng bị phá vỡ, để lộ phản ứng bình thường khi bị vạ lây bởi vụ nhận bao lì xì đầy oan ức này.
Vẻ mặt Ứng Quân có chút cô đơn, giọng nói mang theo vài phần tự giễu: “Dương Tuyết Ý, cô cũng đâu nhất thiết phải là do tôi điều trị. Tôi cũng không phải người độc nhất vô vị không thể thay thế.”
Dương Tuyết Ý không muốn nhìn thấy nét mặt buồn bã ấy hiện trên gương mặt Ứng Quân.
Lời nói bộc phát trong lúc bốc đồng đã tuôn ra như vậy—
“Sao anh lại không phải là người độc nhất vô nhị, không thể thay thế?”
“Đàn ông sạch sẽ lại không ràng buộc khó tìm lắm,” Dương Tuyết Ý nhăn mặt nói, “Hơn nữa, anh biết mà, dù có tìm được một người như vậy, ngay cả khi lúc đầu anh ta đồng ý giúp tôi chữa mất ngủ, nhưng tôi quyến rũ thế này, lỡ ở bên nhau lâu rồi anh ta thích tôi thì sao? Lúc đó bám theo đòi làm bạn trai tôi, tôi cũng khó xử lắm.”
Dương Tuyết Ý liếc Ứng Quân một cái: “Nhưng anh thì không sao.”
Sau một lúc im lặng, Ứng Quân ngẩng đầu nhìn Dương Tuyết Ý, giọng nói trở nên khàn đặc: “Tại sao tôi lại không sao?”
“Bởi vì anh không thích tôi.”
Nếu Ứng Quân không gặp khó khăn, họ sẽ chẳng bao giờ phải ở chung nhà, cũng không đến lượt Dương Tuyết Ý nhân cơ hội mà áp đảo anh như thế.
Đó đương nhiên là sự thật, điều mà Dương Tuyết Ý đã biết suốt mười năm qua.
Chỉ là lúc này cô cố tỏ ra nhẹ nhàng mà nói ra, nhưng trong lòng Dương Tuyết Ý vẫn không tránh khỏi cảm giác cay đắng như tự mình đâm dao vào ngực mình.
Nhưng càng như vậy Dương Tuyết Ý càng phải giả vờ tỏ ra phóng khoáng, tự do, cô thậm chí còn đang âm thầm thích Ứng Quân đã là điều thật không may mắn rồi, nếu tình cảm đơn phương không thể có hồi đáp ấy mà còn bị người trong cuộc biết được, thì thật sự là địa ngục hạng nặng.
Nhất định, nhất định không được để Ứng Quân biết.
Nhưng không biết có phải do nghi ngờ lời nói của Dương Tuyết Ý hay không, khuôn mặt vốn điềm tĩnh và kiềm chế của Ứng Quân vừa rồi giờ đã trở nên rất kém sắc, biểu cảm nghiêm trọng như muốn nói gì đó.
Dưới ánh đèn vàng mờ là khuôn mặt nghiêm nghị im lặng của anh, đôi môi mím chặt cùng hàng lông mày cau lại.
Sợ Ứng Quân sẽ thốt ra lời từ chối, Dương Tuyết Ý gần như vội vàng nói trước, giả vờ rất thản nhiên nhìn về phía Ứng Quân: “Vậy nên anh cũng đừng lo tôi sẽ vì chuyện này mà bám lấy anh, nhất định phải làm bạn gái hay cưới anh làm chồng.”