Siêu Độ – Chương 1

Chương 1

Lý Độ ngồi một mình dưới gốc cây, ngẩn người nhìn ra biển lớn trước mắt. Mặt biển là một màu xám xanh, thoạt nhìn yên ả và kéo dài mãi đến tận chân trời. Nhưng Lý Độ biết rõ, dưới làn nước tưởng chừng phẳng lặng ấy đang tiềm ẩn những cơn sóng dữ, bởi vì vài ngày trước dự báo thời tiết đã cảnh báo rằng hôm nay và ngày mai sẽ có bão nhiệt đới, thậm chí có thể mạnh lên thành siêu bão. Lý Độ lại một lần nữa thầm tính toán thời gian trong lòng, hy vọng có thể kết thúc hành trình trước khi cơn bão ập đến.

Hơn ba năm trước, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Pháp tại Đại học Ngoại ngữ, Lý Độ đã đến thành phố ven biển phía Nam là Hải Châu và trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Vì Hải Châu là một trong những thành phố hiếm hoi ở trong nước có khí hậu nhiệt đới và nằm ven biển, du khách đến đây nườm nượp không ngớt. Tuy gọi là hướng dẫn viên nhưng cường độ công việc chẳng khác gì lao động phổ thông, sáng sáu giờ đã phải dậy, tối mịt mới xong việc, cả một ngày bận rộn đến mức Lý Độ mệt đến mức không nuốt nổi cơm.

Cô ngồi dưới bóng cây một lúc, nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ nên chậm rãi bước về phía bãi biển, định đi nhắc nhở du khách quay lại. Trên đường, cô gặp không ít khách trong đoàn, Lý Độ mỉm cười chào hỏi từng người, đồng thời nhắc họ sắp đến giờ lên xe. Nhưng du khách đang chơi rất vui, nên chẳng mấy ai chịu quay lại nhanh như vậy, nhất là trên bãi biển còn có rất nhiều người bán vỏ sò đầy màu sắc với giá rẻ bèo, khiến ai đi ngang qua cũng khó lòng bước tiếp ngay được.

Lý Độ bất lực nhưng không thể nổi giận, cô cứ liên tục nhìn đồng hồ. Mới chỉ nửa tiếng trôi qua nhưng trời đã đổi sắc, mây đen kéo đến, từng đám lớn cuồn cuộn trên không. Trong lòng Lý Độ cảm thấy vô cùng lo lắng, xem ra cơn bão sắp ập đến rồi.

Quả nhiên, mưa lớn nhanh chóng trút xuống, du khách hoảng hốt che đầu chạy về, ai nấy đều bị mưa xối ướt sũng. Lý Độ cũng chẳng khác gì con gà mắc mưa, nhưng cô vẫn đứng ở đầu xe vừa điểm danh vừa nhắc mọi người thay đồ ướt. Sau một trận ồn ào, cuối cùng cũng trở về đến khách sạn, lại một phen náo loạn chia phòng, ăn cơm xong thì hành trình của đoàn cũng kết thúc.

Khoảng hơn sáu giờ, Lý Độ mệt mỏi trở về căn hộ. Quần áo bị mưa làm ướt, rồi lại bị nhiệt độ cơ thể hun cho gần khô, dính chặt vào người vô cùng khó chịu. Cô chỉ mong được tắm một trận thật sạch, rồi ngủ một giấc để lấy lại sức. Khi mở cửa, cô bất ngờ thấy Trần Đoan Thành đã về nhà từ lúc nào, anh mặc quần dài ở nhà và áo thun, trông có vẻ đang nấu ăn. Lý Độ như trút bỏ được gánh nặng, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, mắt lim dim mà chẳng muốn nói một lời nào.

Trần Đoan Thành bước đến trước mặt cô, anh xoa nhẹ mái tóc cô rồi dịu giọng nói: “Đừng vội tắm, em nghỉ ngơi một lát trước đi, ăn xong rồi hãy tắm, có được không?”

Lý Độ không nói gì như thể đã ngầm đồng ý.

“Còn mười phút nữa là xong, nấu xong anh sẽ gọi em!”

Khi anh chuẩn bị xong bữa tối và định gọi Lý Độ ra ăn thì lại nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, Lý Độ đã đi tắm rồi! Cô vẫn luôn như vậy, dù rất ít khi tranh cãi với ai, nhưng lại luôn cứng đầu làm theo ý mình. Giống như một đoàn tàu, chỉ chạy trên đúng đường ray của nó, chẳng ai có thể thay đổi được hướng đi.

Lý Độ từ phòng tắm bước ra, mặc trên người một chiếc váy ngủ trắng, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài. Tóc cô sau khi ướt càng xoăn hơn, từng lọn từng lọn rối bời, nhỏ từng giọt nước xuống. Cô vốn là tóc xoăn tự nhiên, có chải thế nào cũng không thẳng được, rối xù chất đống trên đầu trông có chút trẻ con giống như một nữ sinh trung học. Trần Đoan Thành nghiêng người liếc vào phòng tắm một cái, nói: “Lại tắm nước lạnh nữa à? Sao em mê lạnh thế chứ?”

Lý Độ thờ ơ dùng khăn lau tóc, cô tùy tiện đáp: “Không sao đâu!”

“Em đi sấy khô tóc rồi ăn chút gì đi, anh nấu bò kho xì dầu rồi đấy.” Trần Đoan Thành bất lực nói.

“Em ăn qua loa một chút trong bữa ăn đoàn ở khách sạn rồi, giờ không đói nữa. Anh ăn trước đi.”

Lý Độ lên lầu vào phòng ngủ, Trần Đoan Thành thì ngồi xuống bàn ăn chậm rãi ăn từng miếng. Một lúc sau, anh đứng dậy đi lên phòng ngủ nhìn thử, quả nhiên Lý Độ đã nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi, tóc vẫn còn nhỏ nước. Trần Đoan Thành lấy một chiếc khăn khô, quấn lấy mái tóc ướt của cô rồi đắp chăn mỏng lên người cô. Anh đứng bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Lý Độ. Dù là trong giấc mơ nhưng cô vẫn giữ vẻ ngoài đoan trang, môi mím lại, lông mày và đôi mắt không chút chuyển động.

Trần Đoan Thành dọn dẹp bát đũa xong, tắm rửa rồi quay lại phòng ngủ, anh thấy Lý Độ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy mà ngủ say. Anh khẽ bật cười, nhẹ nhàng bế cô vào giữa giường, lấy thêm một chiếc khăn khô khác lót lên gối, xõa tóc cô ra rồi dùng ngón tay khẽ khàng vuốt từng lọn tóc xoăn nhẹ ấy. Lý Độ rất ưa sạch sẽ, dù là nửa đêm mới về nhà cũng nhất định phải gội đầu tắm rửa rồi mới chịu ngủ. Vậy mà cô lại để tóc dài, không kịp sấy khô đã thiếp đi mất rồi.

Một lúc sau, tóc của Lý Độ đã khô đi phần nào. Trần Đoan Thành cũng nằm xuống, từ phía sau ôm lấy cô, khẽ hít lấy hương thơm thoang thoảng như mộc lan trắng vương nơi mái tóc. Mùi hương nhè nhẹ, phảng phất bên chóp mũi, khiến lòng người dịu lại. Không bao lâu sau, Trần Đoan Thành cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Trần Đoan Thành tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng Lý Độ đâu nữa. Anh biết chắc rằng cô đã đi tiễn khách ra sân bay rồi. Anh ngồi trên giường, mắt cụp xuống, nhìn vào vết lõm nhẹ trên chiếc gối bên cạnh rồi chậm rãi rút một điếu thuốc ra hút. Trong làn khói mờ, anh lại nhớ về lần tình cờ gặp gỡ giữa anh và cô.

Hồi đó đúng vào cuối xuân đầu hạ, Trần Đoan Thành có vài người bạn trong nước bay đến Hải Châu cùng nhau bàn chuyện trên bàn ăn. Vì bạn anh không giỏi uống rượu nên anh cũng không ép, buổi trò chuyện diễn ra rất vui vẻ. Thay vì để tài xế lái xe, anh đích thân đưa bạn về khách sạn. Khách sạn đó là một khách sạn năm sao mới khai trương, môi trường rất tốt, tựa núi hướng biển, bãi cát trải dài, chỉ là hơi xa trung tâm thành phố một chút. Thế nhưng những người bạn trong nước lại rất thích kiểu này vì có phong cảnh đẹp, không khí trong lành lại gần biển. So với thành phố đông đúc thì đúng là dễ chịu hơn gấp bội phần.

Khi Trần Đoan Thành bước vào sảnh lớn, liền nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng cạnh ghế sofa ở quầy bar trong sảnh. Cô mặc một chiếc quần jean cũ và áo thun trắng, một nửa vạt áo được sơ vin vào quần, nửa còn lại thả lỏng ở ngang hông. Tóc cô hơi xoăn, được tết gọn lại, nổi bật nhất là gương mặt ửng đỏ như hoa đào, đôi tai lại càng đỏ rực như sắc hoa đào nở, trông có vẻ đã uống rượu. Bên cạnh cô là một người đàn ông, không rõ có phải đi cùng cô hay không.

Ha, lại là một cô gái say rượu nữa! Nhưng Trần Đoan Thành năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, anh ăn mặc rất lịch sự, dáng vẻ tuấn tú, phong thái nho nhã, phụ nữ đối với anh mà nói thì chỗ nào mà chẳng có? Anh chỉ cười nhạt, liếc nhìn cô vài lần rồi cũng không để tâm thêm, rồi anh nhanh chóng quay sang khách hàng bắt chuyện vài câu sau đó xin cáo từ.

Khi đi đến bãi đỗ xe trước khách sạn, đang định mở cửa xe thì Trần Đoan Thành chợt để ý thấy có người đi theo sau, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Bằng trực giác, anh đoán đó là cô gái lúc nãy. Anh vịn tay lên cửa xe trong bóng tối rồi quay đầu nhìn lại, quả nhiên là cô!

Cô gái đó do dự một lúc rồi mới bước lại gần, lên tiếng: “Tôi không gọi được xe, anh có thể cho tôi đi nhờ về trung tâm thành phố được không?” Quả thật là vậy, khách sạn nằm xa trung tâm, hiếm khi có taxi chờ sẵn ngoài cổng. Trần Đoan Thành vốn không muốn dây dưa với cô, trong lòng định từ chối liền nói: “Cô có thể nhờ lễ tân gọi xe giúp. Tôi cũng không định về trung tâm ngay đâu.”

Trong bóng tối không thể nhìn rõ nét mặt cô gái, chỉ thấy cô khẽ nhíu mày “ồ” một tiếng, cô không nhờ vả nữa mà chậm rãi bước đến dưới một gốc cây, tựa lưng vào thân cây rồi khẽ thở dốc.

Trần Đoan Thành đứng lại nhìn một lúc, trong lòng có chút không đành liền cất giọng gọi to: “Đi thôi, tôi đưa cô về thành phố trước!”

Cô gái bước tới rồi lên xe, khẽ nói lời cảm ơn với anh. Trần Đoan Thành đáp qua loa: “Không có gì!”, rồi chuyên tâm lái xe. Cô ngồi yên lặng ở ghế bên cạnh mà không nói một lời, trong xe thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.

Chạy được một lúc, khi sắp vào đến nội thành, Trần Đoan Thành định mở miệng hỏi cô gái muốn đến đâu. Khi nghiêng đầu nhìn sang, anh thấy cô đã ngủ mất rồi, hai tay ôm lấy ngực, đôi mày hơi nhíu lại, vẻ mặt đầy mỏi mệt.

Trần Đoan Thành hơi cúi đầu, quan sát cô vài lần. Cô gái đang nhắm mắt ngủ, hốc mắt hơi sâu, trên gương mặt phủ một lớp bóng tự nhiên như mang theo nỗi buồn không thể xua tan. Lông mày của cô hơi rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, đường nét sắc sảo như một khối ngọc góc cạnh.

Trần Đoan Thành không gọi cô dậy mà cho xe dừng bên lề đường, anh tắt điều hòa rồi hạ cửa kính xuống. Ở phía xa, mặt biển lấp lánh ánh đèn lác đác, những ánh sáng chập chờn khiến khung cảnh trở nên có phần mơ hồ và không chân thực. Gió biển lùa vào mang theo hơi ẩm mằn mặn nhưng lại vô cùng trong lành. Anh châm một điếu thuốc, đầu thuốc lúc sáng lúc mờ, mùi thuốc lá nhẹ nhàng lan tỏa trong xe.

Không biết đã qua bao lâu trôi qua, cô gái từ từ tỉnh dậy rồi thở ra một hơi thật dài. Đôi mắt còn ngái ngủ khẽ hé mở, cô ngơ ngác nhìn Trần Đoan Thành một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Thì ra là anh à!” Trần Đoan Thành im lặng một lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô định đi đâu? Ở đây đã gần trung tâm thành phố rồi.”

Cô gái dường như vẫn còn chút mơ màng, đầu óc như chưa tỉnh hẳn trông có vẻ mệt mỏi và mơ hồ. Lại im lặng thêm một lúc, cô đưa tay vén mái tóc dính trên mặt ra sau, nghiêng đầu sang bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ nhướng lên: “Vậy thì… tôi cứ đi theo anh vậy!” Trần Đoan Thành khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. Anh khởi động xe lần nữa rồi lao nhanh về phía trung tâm thành phố trong màn đêm mênh mông.

Khi vào đến phòng, bước chân của cô gái có phần loạng choạng, rõ ràng là đã say chỉ là lúc nãy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi. Trần Đoan Thành đỡ lấy cô một cái, rồi hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?” Cô chỉ mỉm cười mà không đáp.

Cô gái vừa vào phòng liền nói muốn đi tắm trước, Trần Đoan Thành bèn ngồi trên giường bật tivi đợi cô. Một lúc sau, cô mới bước ra, trên người cô khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình của khách sạn, ống tay áo lắc lư trên cánh tay gầy guộc, đuôi tóc còn nhỏ nước, gương mặt của của cô vẫn ửng hồng, đôi môi khẽ cong và đỏ mọng. Ánh sáng từ tivi hắt lên gương mặt cô khiến nó loang lổ và biến ảo, cô đứng giữa căn phòng, ánh mắt lạc lõng trông như một đứa trẻ đi lạc.

Trần Đoan Thành nhìn cô, trong lòng như nghẹn lại một chút rồi nói: “Tôi đi tắm trước đã, em chờ tôi một lát.” Cô gái khẽ gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa, dùng khăn lau mái tóc vẫn còn ướt.

Khi Trần Đoan Thành bước ra, cô đã lại nằm nghiêng trên giường ngủ say. Mái tóc vẫn còn ướt xõa trên gối. Áo choàng tắm hơi mở ra, để lộ xương quai xanh mảnh mai trên vai, phía dưới là làn da nửa kín nửa hở, bầu ngực căng đầy đang khẽ phập phồng theo từng nhịp thở của cô. Trần Đoan Thành cảm thấy bụng dưới căng lên, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.

Anh khom người xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của cô gái rồi say sưa hôn đi hôn lại. Đôi môi cô mềm mại và ẩm ướt, trong khoang miệng thoang thoảng hương rượu nhẹ. Trần Đoan Thành đưa bàn tay thon dài kéo nhẹ cổ áo choàng tắm của cô xuống rồi thăm dò lên phần ngực, anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve viên anh đào nhỏ xinh. Viên anh đào dần cứng lên trong tay anh. Cô chập chờn tỉnh lại, ánh mắt lim dim, rồi cất tiếng rên khẽ. Trong tai Trần Đoan Thành, âm thanh ấy như dầu đổ vào lửa, khiến đầu óc anh trống rỗng, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn đổ xuống phần thân dưới. Anh không thể nhịn được nữa.

Trần Đoan Thành đỡ lấy đầu cô gái, nhẹ nhàng xoay người cô nằm ngửa ra giường. Hai tay anh siết chặt lấy thân hình mảnh mai của cô, cơ thể căng cứng của anh không ngừng áp sát vào người cô. Cô dường như vừa nhận ra sự thay đổi trên cơ thể anh, gương mặt càng đỏ ửng hơn nhưng không hề chối từ. Đôi môi hé mở, trên khuôn mặt cô là một vẻ ngây thơ mà đầy quyến rũ. Trần Đoan Thành nghiến chặt hàm, vội vàng cởi bỏ chiếc áo choàng trên người cả hai, những nụ hôn không ngừng đáp xuống làn da cô.

Cô gái rên lên một tiếng nhỏ nhẹ, toàn thân nóng bừng, gương mặt chôn sâu vào gối. Những sợi tóc vẫn còn hơi ướt xõa trên mặt Trần Đoan Thành, như tơ như lưới, che mờ tầm mắt của anh. Mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của cô càng khiến anh điên cuồng hơn. Hơi thở trên người anh trở nên gấp gáp, anh dùng lực tách đôi chân cô ra rồi đột ngột tiến vào. Trong khoảnh khắc ấy, cô gái nhíu chặt mày, cắn chặt môi, chỉ thốt ra những tiếng rên nức nở và đứt quãng.

Trần Đoan Thành dừng lại, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đang lộ vẻ đau đớn của cô. Anh nhẹ nhàng rút ra, đôi tay âu yếm vuốt ve dọc sống lưng cong mềm mại của cô, những nụ hôn dịu dàng đặt khắp cơ thể cô cho đến khi cảm nhận được thân hình cô dần thả lỏng. Chỉ khi ấy, anh mới từ từ tiến vào, mỗi nhịp đều chậm rãi và sâu lắng. Bên trong cô ấm áp và khít chặt một cách kỳ lạ, khiến Trần Đoan Thành dần mất kiểm soát. Anh nắm lấy bàn tay của cô rồi đặt lên nơi hai cơ thể hòa làm một, giữ chặt mà không buông. Khác hẳn với thân thể nóng bỏng đang cuồng loạn, bàn tay ấy lại mát lạnh với những vết chai mỏng manh. Chỉ một cái chạm nhẹ, cảm giác tương phản ấy đã khiến anh rùng mình, rồi bùng nổ trong tiếng thét nghẹn ngào.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai lốm đốm rải trên chăn. Trần Đoan Thành bỗng choàng tỉnh giấc, bên cạnh đã trống không. Chỉ còn chiếc gối bên cạnh in hằn vết lõm nông, chứng tỏ có người từng nằm đó. Anh đưa tay sờ lên thì thấy vẫn còn hơi ẩm. Như chợt nhớ điều gì, anh quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường. Ví và đồng hồ vẫn nằm yên vị ở đó. Trần Đoan Thành tựa lưng vào đầu giường rồi khép mắt lại, anh lặng lẽ một mình trong giây lát. Khi mở mắt nhìn đồng hồ, anh quyết định bắt đầu ngày mới.

Khi lười nhác kéo chăn lên, Trần Đoan Thành phát hiện trên ga giường có hai vệt máu không lớn in hằn nhạt nhòa. Anh sững người trong giây lát rồi thầm chửi rủa trong lòng, anh châm điếu thuốc hút từ từ rồi thả vài vòng khói tròn xoe, hóa ra chỉ là một cô bé liều lĩnh chơi trò tình một đêm mà thôi.

Chương 2

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *