Hắc Hồ Điệp – Chương 40

Chương 40: Cưỡng ép

Hứa Yên im lặng hồi lâu, cuối cùng thành thật nói với Đoàn Tự Lý: “Thật ra, có những lúc, em cũng không thực sự muốn nghe lời anh trai em đến như vậy.”

Đoàn Tự Lý nhìn cô đầy hứng thú, kiên nhẫn lắng nghe cô nói.

“Nhưng mà, tôi buộc phải nghe.”

“Tại sao vậy?” Anh hỏi.

Hứa Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với ánh nhìn sâu thẳm của anh: “Tự Lý, anh là người hiểu rõ cảm giác thân bất do kỷ hơn em mà, đúng không?”

Lúc thân mật nhất, cô đã gọi anh như thế. Và cũng chỉ có cô là người từng gọi anh như vậy.

Sự chân thành, chính là chiêu sát thủ.

Đoàn Tự Lý đã có được câu trả lời mình muốn, anh rất biết điều nên không hỏi thêm gì nữa.

Ngay từ đầu, anh đã không nghĩ đến chuyện có tương lai với cô.

Nếu đã không có tương lai, thì gia thế và hoàn cảnh của cô… tất cả đều không liên quan đến anh, cũng không cần anh can thiệp. Đó là sự ăn ý mà họ đã ngầm đạt được từ lúc bắt đầu.

Đoàn Tự Lý cuối cùng cũng trả lời câu hỏi ban đầu của Hứa Yên: “Tôi cảm thấy em giỏi hơn cô ấy, không phải vì muốn giữ thể diện cho em, cũng không phải vì tôi có ảo tưởng gì về em. Mặc dù…”

Anh ngừng lại một chút, cúi đầu mỉm cười nhẹ: “Tôi đúng là có chút cảm tình với em.”

Trái tim của Hứa Yên bất giác đập nhanh mấy nhịp.

“Kỹ thuật của Ninh Y đúng là giỏi hơn em, nhưng cô ấy có một điểm yếu chí mạng, chính là thể lực thua xa em. Hôm nay em mới đánh với cô ấy không bao lâu, thì cô ấy đã bắt đầu thở dốc rồi.”

Hứa Yên gật đầu: “Em có thể nhìn ra.”

“Chỉ cần em trong lúc thi đấu chịu khó tốn sức một chút, cứ bám riết lấy cô ấy, khiến thể lực của cô ấy nhanh chóng suy giảm. Sau đó, em tự nhiên có thể nắm quyền kiểm soát trận đấu.”

Đoàn Tự Lý phân tích với vẻ mặt không cảm xúc: “Ngoài ra, tỉ lệ ném rổ thành công của em là một ưu thế lớn, điểm này cô ấy không bằng em. Chỉ cần em có thể kéo dài phạm vi ném của mình một chút, tạo ra nhiều khoảng trống hơn để ném bóng, thì việc ghi điểm sẽ dễ dàng hơn. Đội bóng rổ nữ không phải là không có hy vọng chiến thắng.”

Hứa Yên nói: “Vậy nên…”

“Vẫn là câu nói đó, hãy dùng tư thế khiến em cảm thấy thoải mái nhất để ném bóng.”

Vừa dứt lời, cửa phòng anh lại vang lên tiếng gõ.

Đoàn Tự Lý đi tới mở cửa, không ngờ lại là Cao Minh Lãng. Anh ta nói với Đoàn Tự Lý: “Đi thôi Tự gia, xuống ăn buffet nào.”

Nói xong câu đó, anh ta liền thấy Hứa Yên cũng đang ở trong phòng, lập tức nở nụ cười rồi giơ tay chào: “Yên Yên, sao cậu cũng ở đây vậy?”

“Tôi chỉ đang bàn chiến thuật bóng rổ với Chủ tịch thôi.”

Câu giải thích dư thừa ấy lại khiến Đoàn Tự Lý nhìn sang cô.

Cô mỉm cười bước ra ngoài: “Tôi đói quá rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”

“Được được, đi nào, cùng xuống nhé.”

Cao Minh Lãng lập tức quên luôn việc mình đến tìm Đoàn Tự Lý, cứ thế mà bám theo Hứa Yên, dính lấy như cao dán chó vậy.

Lúc chờ thang máy thì gặp Đường Thận, Cao Minh Lãng chủ động chào hỏi: “Đúng lúc lắm, cùng nhau đi ăn cơm đi.”

“Sao các cậu lại đi cùng nhau vậy?” Đường Thận có vẻ đã quen với tình huống này, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đoàn Tự Lý đang bước chậm rãi từ cuối hành lang đi tới, liền nói thêm: “Chủ tịch cũng ở đây à.”

“Tự gia vừa rồi đang bàn chiến thuật với Yên Yên ở trong phòng đấy, sớm biết vậy thì tôi cũng vào chung cho rồi, mọi người cùng nhau thảo luận mà. Lần sau có chuyện như vậy, nhớ gọi tôi với nhé!”

“Được thôi.” Hứa Yên đáp lại.

Đường Thận liếc nhìn Đoàn Tự Lý, lại quay sang nhìn Hứa Yên, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh ta khỏi cảm thán, Cao Minh Lãng đúng là có năng lực vô cảm siêu cấp…

Bữa tối buffet ở khách sạn rất phong phú, chủ yếu là hải sản và bít tết. Các bạn học của Phổ Tây cũng đang dùng bữa ở đây, toàn bộ nhà hàng buffet đã được họ bao trọn.

Hứa Yên chỉ ăn qua loa vài miếng, cô không ăn nhiều vì vẫn còn nghĩ đến việc phải luyện bóng tiếp. Cô không phải là người hoàn toàn không để ý đến chuyện thắng thua, mà ngược lại, cô rất rất để tâm.

Trận đấu vào buổi chiều nay, trước mặt biết bao nhiêu người nhưng cô đã thua Ninh Y.

Thực ra, Hứa Yên không hề bình thản như lúc đối mặt với lời mỉa mai của Ninh Y vừa rồi, trong lòng cô cũng rất không cam tâm. Dù nói là thực lực chênh lệch, nhưng đó lại là chuyện không thể làm gì được.

Chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể đột phá tiến bộ vượt bậc về kỹ thuật bóng rổ, để vượt qua một tuyển thủ dày dạn kinh nghiệm như Ninh Y.

Nhưng Hứa Yên thì lại rất muốn thắng, vô cùng, vô cùng muốn.

Một mình đến sân bóng rổ luyện đến gần nửa đêm mới quay về phòng, Thích Ấu Vy đang nằm trên giường đọc sách, thấy Hứa Yên mồ hôi nhễ nhại bước vào nhà vệ sinh liền nói: “Cậu cũng liều quá rồi đấy, luyện lâu đến vậy luôn à?”

“Chơi kém thì phải luyện tập nhiều hơn,” Hứa Yên vừa nói vừa cởi đồ, mở vòi sen tắm rửa, gột sạch cả một ngày mệt mỏi.

Thích Ấu Vy tựa vào cạnh cửa, qua lớp kính mờ, nhìn bóng dáng mơ hồ của cô gái.

“Hứa Yên, tớ có một người bạn tên là Tô Ý Chi, cô ấy thông minh, xuất sắc, lương thiện, giống như cậu vậy. Cô ấy rất yêu động vật nhỏ, đến cả trời mưa cũng sẽ tự mình hộ tống một con ếch nhỏ sang đường. Tớ cũng từng quyết tâm trở thành một cô gái lương thiện như cô ấy. Nhưng cũng chính sự lương thiện ấy đã hại chết cô ấy, hại chết cả ba của cô ấy. Nếu lúc đó ba của cô ấy không đưa Tô Vãn An về nhà, nếu không quá dễ tin người, thì có lẽ… họ đã không như vậy… Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tớ thôi… mọi người đều đồn rằng… là ba của Tô Vãn An đã…”

Hứa Yên tắt vòi sen hoa sen rồi ngắt lời cô ấy: “Sao tự nhiên cậu lại nhắc đến cô ấy vậy?”

“Tớ chỉ là bỗng nhiên cảm xúc dâng trào thôi. Cậu nói xem, nếu cô ấy không chết thì bây giờ sẽ như thế nào nhỉ?”

Hứa Yên trầm giọng nói: “Có lẽ… sẽ không còn là dáng vẻ trong ký ức của cậu nữa. Có thể, cô ấy đã trở thành một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Cũng có thể, đã hoàn toàn thay đổi rồi”

“Dù cô ấy có trở thành người như thế nào đi nữa,” Thích Ấu Vy nhìn bóng dáng thiếu nữ mờ ảo trong bóng tối, “Thì cô ấy mãi mãi là người bạn tốt nhất của tớ.”

Hứa Yên quấn khăn tắm bước ra, khi đi ngang qua bên cạnh cô ấy liền xoa đầu cô ấy một cái: “Tình yêu đích thực đấy.”

“Vì vậy…” Thích Ấu Vy kiên định nói: “Bất kể cậu muốn làm gì, tớ cũng sẽ hoàn toàn… đứng về phía cậu, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”

Hứa Yên thay chiếc váy ngủ trắng bằng vải bông mềm mại, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao tự nhiên lại thổ lộ chân tình với tớ vậy?”

“Bởi vì… cậu chính là người bạn tốt nhất của tớ.”

Trái tim của Hứa Yên như bị điện giật mạnh một cái.

Trăng quê hương vẫn sáng như xưa, nhưng cảnh còn người đã đổi…

Người bạn tốt nhất lại chưa từng rời đi.

Cô không trả lời ngay, chỉ mỉm cười rồi nói với cô ấy: “Tớ cũng vậy.”

Cô bật máy sấy tóc, tiếng gió “ù ù ù” vang lên, che lấp tiếng tim đập dồn dập của cô.

Thích Ấu Vy biết cô không muốn tiếp tục chủ đề đó nên lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Sau khi cậu rời khỏi nhà ăn thì vẫn còn tăng hai nữa đấy. Cái cô gái tên Ninh Y hình như cố tình chuốc say Chủ tịch của chúng ta, không biết tối nay có âm mưu gì nữa.”

“Nếu Đoàn Tự Lý không muốn uống thì không ai có thể chuốc say được anh ấy đâu.”

“Tối nay Chủ tịch cũng uống khá nhiều.” Thích Ấu Vy nói, “Trông có vẻ tâm trạng của anh ấy không tốt.”

“Mười ngày thì có đến tám ngày anh ấy không vui.” Hứa Yên đưa ra nhận xét, “Đã thành thói quen rồi.”

Thích Ấu Vy nhún vai: “Dù sao thì, vừa rồi là Ninh Y đưa anh ấy về phòng đấy.”

Dù cố gắng tỏ ra không để tâm, nhưng khi vừa tắt đèn, Hứa Yên vẫn “không kiềm được lòng” mà trằn trọc không ngủ được. Cô lôi điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Đoàn Tự Lý.

Butterfly: “Anh ngủ chưa?”

Chờ một lúc không thấy trả lời, cô dứt khoát gọi luôn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn.

Đoàn Tự Lý xưa nay chưa bao giờ tắt máy, trước kia dù muộn đến đâu, chỉ cần Hứa Yên muốn liên lạc thì nhất định đều tìm được anh.

Cô mất ngủ nên ngồi bật dậy trên giường, ở bên cạnh Thích Ấu Vy lại đang ngủ rất say, rất ngon.

Không thể để Ninh Y phá hoại thành quả thắng lợi của cô được.

Mang dép lê vào chân, cô rón rén bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng Tổng thống ở cuối hành lang tầng năm.

Cốc, cốc.

Cốc, cốc, cốc, cốc

Cuối cùng, “cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra từ bên trong.

Đoàn Tự Lý với vẻ mặt mệt mỏi, mắt còn lờ đờ buồn ngủ, vừa mở cửa ra thấy là cô, giọng nói tuy không hài lòng nhưng cũng không giận dữ, anh chỉ lẩm bẩm: “Làm gì vậy?”

Hứa Yên cũng chẳng buồn để tâm nhiều, cứ thế bước thẳng vào phòng đi một vòng kiểm tra, vén chăn lên, chiếc giường lớn trống trơn, chỉ còn lại ga giường nhàu nhĩ.

Hứa Yên tìm thấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đã tự động tắt nguồn vì hết pin.

Đoàn Tự Lý với vẻ mặt vừa buồn ngủ vừa khó hiểu bước vào, anh cau có nói: “Em đến đây làm gì vậy hả?”

Hứa Yên chớp mắt, nhìn phần thân trên rắn chắc của người con trai, bên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót ngắn và bó sát, cô hơi ngại ngùng nói: “Không có gì đâu, em chỉ là đến xem anh ngủ chưa thôi mà.”

Nói xong, cô liền quay người bỏ chạy.

Đoàn Tự Lý không hiểu vì sao cô đột nhiên đến tìm anh, trước khi rời đi còn đặc biệt giúp anh sạc pin điện thoại.

“….” Đầu óc cô ấy có vấn đề à?

Buổi tối, khi trở về phòng, Hứa Yên thấy “cú đêm” Cao Minh Lãng đã gửi cho cô mấy email kèm theo video, đó là các trận thi đấu thực tế trước đây của đội nữ bên phía Ninh Y.

Cô tắt âm thanh, nằm trên giường và bắt đầu xem.

Vừa xem chính là thức trắng một đêm, quả nhiên sau khi mở mắt dậy, cô thật sự đã phát hiện ra một vài manh mối có thể lần theo.

Rất rõ ràng, Ninh Y là linh hồn của cả đội họ. Một khi không có người này, cả đội sẽ tan rã như cát vụn.

Còn Ninh Y thì tính cách nóng nảy, thích chơi tấn công nhanh, số lần phạm lỗi cũng không ít. Chỉ cần Ninh Y rời sân, hiệu suất tấn công của đội nữ sẽ giảm xuống rõ rệt.

Sáng sớm tinh mơ, Hứa Yên đã triệu tập toàn bộ thành viên đội bóng rổ nữ trong nhóm, cùng nhau bàn chiến thuật tại nhà ăn.

“Trong đội của chúng ta, sẽ có từng người luân phiên theo kèm sát Ninh Y, mục tiêu là tiêu hao thể lực của cô ta. Người đó chỉ cần kèm chặt một mình cô ta, không làm việc gì khác. Dù cô ta có ghi điểm, thì cũng phải tiêu hao rất nhiều thể lực mới làm được. Hơn nữa, phải cố gắng hết sức chọc giận cô ta, khiến cô ta mất bình tĩnh mà phạm lỗi. Chỉ cần cô ta bị loại khỏi sân, đội của họ sẽ không còn đáng ngại nữa.”

“Cách này thật sự có thể thắng sao?” Có một bạn nữ bày tỏ sự nghi ngờ.

“Tin tôi đi.” Ánh mắt của Hứa Yên đầy sức mạnh: “Tối qua tôi đã xem đi xem lại tất cả video của bọn họ, tôi chắc chắn 100%, chiến thuật này có thể giành chiến thắng.”

Cô kiên định đến mức khiến người ta có cảm giác thật sự đáng tin cậy.

Đoàn Tự Lý cùng Cao Minh Lãng và Đường Thận chậm rãi bước qua, thấy bên đội bóng rổ nữ đang bàn bạc chiến thuật, liền tò mò lại gần nghe thử vài câu.

Đường Thận hỏi Đoàn Tự Lý: “Tự gia, kế này có đáng tin không vậy?”

Đoàn Tự Lý thản nhiên nói: “Trong NBA cũng có đội bóng rơi vào tình trạng như vậy, chỉ cần nhân vật linh hồn rời sân, cả đội lập tức sụp đổ. Cho nên, chỉ cần tập trung kèm chặt một người đó, thì đúng là có khả năng lấy yếu thắng mạnh.”

“Không ngờ cô ấy lại tìm ra được kẽ hở như vậy.”

Cao Minh Lãng đắc ý không chịu nổi: “Mẹ tương lai của con tôi đương nhiên là thông minh rồi! Sau này tôi nhất định phải sinh một đứa con trai còn thông minh hơn cả Tự Gia!”

Đoàn Tự Lý cau mày, nhìn cậu ta với vẻ chán ghét: “Chuyện không chắc chắn thì đừng có suốt ngày treo trên miệng, tôi nghe mà phát ngán.”

“Gì mà phát ngán chứ, sao cậu lại phát ngán?” Cậu ta quay sang hỏi Đường Thận: “Cậu có thấy ngán không?”

Đường Thận lẩm bẩm đầy ẩn ý: “Cậu sinh con với ai thì liên quan quái gì đến tôi chứ.”

…..

Vốn dĩ sau trận đấu bóng rổ ngày hôm qua, tinh thần của đội nữ đã tụt dốc. Nhưng sau khi nghe Hứa Yên nói vẫn còn khả năng chiến thắng, mọi người đều cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết.

Ninh Y thật sự rất đáng ghét, nhưng vì vẫn còn hy vọng chiến thắng, nên sau khi ăn sáng xong, mọi người liền xuống nhà thi đấu dưới lầu để tiếp tục luyện tập.

Cao Minh Lãng và Đường Thận cũng xuống tầng để hướng dẫn đội bóng rổ nữ tập luyện. Hứa Yên ăn xong tô mì trong chớp mắt, cô ôm lấy quả bóng rổ chuẩn bị đi luyện tập.

Khi cô đang đi về phía thang máy, Đoàn Tự Lý đuổi theo cô, hỏi: “Cả đêm không ngủ à?”

“Gần như vậy, nhưng sáng nay em cũng ngủ được hai tiếng rồi.”

Không để cô kịp phản kháng, Đoàn Tự Lý đã nhanh chóng kéo Hứa Yên vào thang máy: “Em về ngủ đi.”

“Em ngủ rồi mà, hiện giờ cũng ổn rồi, không ngủ được nữa, với lại em cũng không mang thẻ phòng, thẻ ở chỗ Vy Vy rồi.”

Đoàn Tự Lý quẹt thẻ phòng tầng năm, vừa kéo vừa lôi Hứa Yên vào phòng mình, anh khóa cửa lại rồi nhấn nút đóng rèm cửa.

Trong phòng ánh sáng mờ mờ, chỉ có một chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng ấm áp và mờ ảo.

“Ngủ đi.” Đoàn Tự Lý đẩy cô đến bên giường mình.

“Em ngủ không được.” Hứa Yên định đứng dậy, nhưng anh lại nhanh chóng ấn cô xuống giường.

“Làm gì có ai ép người khác ngủ chứ!”

“Giờ thì có rồi đấy.”

“……”

“Em muốn xuống chơi bóng.” Hứa Yên lẩm bẩm, “Mai là thi đấu rồi.”

“Nếu em không nghỉ ngơi tốt, sẽ ảnh hưởng đến trận đấu.”

“Không đâu, tối nay chắc chắn em sẽ ngủ ngon, tám giờ là lên giường ngủ luôn.”

Đoàn Tự Lý lười tranh luận với cô: “Nếu em không tự cởi đồ, thì để tôi giúp em cởi.”

Nói xong, hai tay anh buông xuống eo cô, định xé toạc chiếc áo bóng rổ màu đen rộng thùng thình trên người cô.

“Ây! Đừng đừng đừng! Đồ lưu manh!” Hứa Yên vội vàng cuộn tròn trong chăn mà vẫn còn mặc nguyên quần áo, “Em ngủ thế này là được rồi!”

“Anh nhìn em như vậy, em không ngủ được.”

“Vậy thì em tập quen đi.”

“….”

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nằm yên ổn, chăn phủ đến cằm, trong hơi thở là mùi hương từ người anh… bao trùm lấy cô một cách trọn vẹn.

“Tối nay nếu em dám thức khuya nữa, tôi sẽ đích thân canh chừng bắt em ngủ.” Đoàn Tự Lý đe dọa.

“Em mới không để cho anh biết.” Hứa Yên bướng bỉnh đáp.

Đoàn Tự Lý lạnh lùng cười khẩy: “Không trả lương cho em đâu, sao phải làm cật lực như vậy?”

“Em muốn giành chiến thắng.”

“Trước đây tôi chưa thấy em yêu bóng rổ đến vậy, sao em lại muốn giành chiến thắng?”

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, tư duy của Hứa Yên bắt đầu lơ đãng, cô thì thầm nói: “Vì anh muốn thắng.”

Chương 41

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *