Chương 86
Lưu Văn Thuỵ giờ đang nghiện lái xe, cứ thấy xe là muốn chạy đến sờ vài cái. Dù xe của Hà Xuyên khá cũ kỹ, nhưng với cậu vẫn đầy sức hấp dẫn.
“Để tôi lái,” Lưu Văn Thuỵ vỗ ngực tự tin, mở cửa bước vào buồng lái, “Hiện giờ tôi là tài xế lão làng… xe này số sàn hả?”
“Sao vậy, hồi đó cậu học lái xe số tự động à?” Trâu Dương đứng trước cửa sổ nhìn cậu ta.
“Là số sàn nhưng mà…,” Lưu Văn Thuỵ vừa nói vừa làm điệu bộ trên vô lăng, “Được rồi, không cố vấn đề gì đâu, trước đây tôi cũng lái cái xe số sàn cùi của chú họ tôi mà vẫn chạy ngon lành đấy.”
“Xuống đi.” Trâu Dương nói.
“Cậu đừng có nghi ngờ khả năng của tôi chứ.” Lưu Văn Thuỵ siết chặt tay trên vô lăng.
“Tôi đang ra lệnh cho cậu đấy, nhanh lên,” Trâu Dương mở cửa xe nói, “Lỡ trễ giờ thì bàn đặt trước sẽ bị hủy mất.”
Lưu Văn Thuỵ cố gắng nán lại một lúc, cuối cùng cậu cũng nghiến răng rồi bất đắc dĩ bước xuống xe.
Trâu Dương ngồi lên xe, bật định vị rồi khẽ hắng giọng, cậu cũng chẳng hiểu vì sao lái xe lại phải hắng giọng.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu lái xe chở đám người này, tuyệt đối không thể mắc sai sót nào, nếu không thì trong năm năm tới thể nào cũng bị chế giễu không ngớt, đến lúc lâm chung có khi cả đám còn họp lại ôn chuyện một lần nữa…
Khởi động, xuất phát, bật đèn xi-nhan, chuyển làn, tăng tốc… Ừm, không có vấn đề gì, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
“Trâu Dương bây giờ lái xe khá vững đấy nhỉ,” Lý Tri Việt nói: “Có phải cậu hay lấy xe này ra luyện không?”
“Tôi đã lái vài lần rồi.” Trâu Dương đáp.
“Chỉ mới lái vài lần thôi à, thế là khá lắm rồi,” Lý Tri Việt nói, “Mục tiêu của tôi là đến lúc tốt nghiệp, khi lái thử xe lúc mua xe có thể lái được là được.”
“Nhà cậu định mua xe cho cậu à?” Trương Truyền Long hỏi.
“Ừ, hứa thì là hứa như vậy,” Lý Tri Việt nói: “Nhưng đến lúc đó mà tìm được cái cớ nào đó, thì nuốt lời cũng không phải là không thể.”
“Vậy cũng coi như là chuyện tốt rồi, mẹ tôi nói đợi tôi tốt nghiệp sẽ chọn cho tôi một chiếc xe cũ trong đám xe nát của họ hàng nhà tôi,” Lưu Văn Thuỵ vừa nói vừa đá nhẹ vào lưng ghế của Trâu Dương, “Trâu Dương, tiền cát-xê diễn xuất mà cậu tích luỹ chắc đủ mua xe rồi nhỉ.”
“Còn phải xem muốn mua loại nào nữa.” Trâu Dương cười đáp.
“Hồi trước còn nghĩ nếu cậu không đủ tiền thì lừa ông bố giàu có của cậu một chút cũng được, chắc ông ấy cũng sẽ bù thêm cho cậu mua được cái xe ngon,” Lưu Văn Thuỵ thở dài: “Giờ thì hết hy vọng rồi nhỉ?”
“Giờ chỉ còn trông cậy vào cậu thôi.” Trâu Dương nói.
“Cứ để tôi lo!” Lưu Văn Thuỵ vỗ ngực cam đoan.
Phàn Quân quay đầu nhìn Trâu Dương, tuy hôm qua lúc gặp bố cậu nói chuyện không mấy vui vẻ, nhưng cũng chẳng đến mức nghiêm trọng. Hôm nay Trâu Dương chỉ đến đây kiến tập, cũng đâu có gặp bố cậu ấy, sao lại như kiểu đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.
Trâu Dương cũng liếc nhìn anh, rồi mỉm cười vui vẻ.
Phàn Quân còn đang do dự không biết nên phản ứng thế nào thì Lưu Văn Thuỵ đã vỗ vào lưng ghế anh: “Anh Phàn, anh vẫn chưa biết chuyện à!”
“Hả?” Phàn Quân quay đầu lại.
“Bọn tôi đi thực tập ở lớp của Trâu Thiên Thuỵ!” Lưu Văn Thuỵ tỏ vẻ bực bội, “Mẹ nó, đúng là xui xẻo… Anh biết Trâu Thiên Thuỵ biết là ai chứ, là con gái của cái ông bố tồi tệ của Trâu Dương đấy.”
“Có xảy ra xung đột gì à?” Phàn Quân hỏi.
“Không đâu, làm sao mà có xung đột được chứ, Trâu Dương đâu phải kiểu người như vậy,” Lưu Văn Thuỵ hừ một tiếng, “Nhưng người khác thì chưa chắc.”
“Có ảnh hưởng đến việc thực tập của cậu không?” Phàn Quân liếc nhìn Trâu Dương, hỏi.
“Không đâu.” Trâu Dương đáp lại anh.
“Thầy cô vẫn biết phân biệt rõ ràng mà,” Lý Tri Việt nói, “Dù có ai gây chuyện cũng chẳng sao, Trâu Dương là học trò cưng của mấy thầy cô lận, kiểu được ‘yêu thương’ đến mức muốn trốn học cũng không trốn nổi ấy.”
Phàn Quân bật cười.
Trước mặt cả đám bạn cùng phòng của cậu, anh cũng tạm thời không tiện hỏi thêm điều gì.
Buổi chiều không có tiết học, nên sau khi ăn xong cơm, Trâu Dương đưa mấy người bạn về trường, rồi cậu lái xe thẳng đến trung tâm thương mại.
Hà Xuyên đi ăn chưa quay lại, cửa tiệm đang đóng cửa và treo biển “Có việc ra ngoài”, Tiểu Bạch thì đang đứng sau cửa kính, vẫy đuôi điên cuồng chào đón cậu.
“Anh dắt chó tới cửa hàng rồi à?” Trâu Dương đứng ngoài cửa vẫy tay với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch càng lắc lư điên cuồng hơn.
“Ừ, ông chủ Hà cảm thấy để nó ở cửa hàng là an toàn nhất,” Phàn Quân lấy chìa khóa ra mở cửa, “Bao luôn đồ ăn với đồ ăn vặt cho nó, để nó ở đây… trực cửa hàng.”
“Anh ta bị điên à.” Trâu Dương bật cười, cậu bước vào tiệm vừa xoa đầu Tiểu Bạch vừa trò chuyện vài câu với nó, rồi thả mình xuống chiếc ghế nằm bên cửa sổ, vươn vai một cái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Bạch, đi nghỉ đi.” Phàn Quân gọi lại khi Tiểu Bạch còn định lẽo đẽo đi theo.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn quay về, nằm phục xuống chiếc đệm dày bên cửa sau của cửa tiệm.
Phàn Quân đi đến bên bàn trà xem xét một lúc, đun nước sôi rồi lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Trâu Dương.
“Anh pha trà đấy à?” Trâu Dương vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Ừ,” Phàn Quân vuốt nhẹ tay cậu, “Hôm nay bố cậu có tìm gặp cậu không?”
“Trâu Thiên Thuỵ đã tố cáo rồi,” Trâu Dương quay đầu sang rồi mở mắt, “Lớp còn chưa tan mà bố tôi đã gọi điện đến, hệt như đi xử tội vậy.”
“Cậu có tội gì đâu xử?” Phàn Quân nói.
Trâu Dương cười lên: “Trong năm loại hình phạt với ba nghìn tội danh, thì tội lớn nhất vẫn là bất hiếu đấy.”
“…Tôi thu lại câu vừa rồi, cậu nói lại đi.” Phàn Quân nói.
“Chỉ là đứa con bất hiếu làm gì cũng sai thôi.” Trâu Dương đáp.
“Trâu Thiên Thuỵ có hiếu không?” Phàn Quân hỏi cậu.
“Tôi không biết… nhưng ông ta thật sự rất thương con gái mình,” Trâu Dương nắm chặt tay trái của Phàn Quân, cậu bóp mạnh một cái: “Vậy nên ngoài việc nghĩ tôi hay tranh bố với nó ra, có lẽ cũng chẳng chịu thiệt thòi gì.”
“Ông bố đó thì có gì mà phải tranh, tặng miễn phí cho con bé đó đi” Phàn Quân cũng nắm chặt tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay một cái.
“Ừ,” Trâu Dương mỉm cười, nói: “Dù sao hiện giờ tôi cũng đã có anh rồi…”
Phàn Quân ngẩng đầu nhìn cậu, anh ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Câu này… nghe không được đứng đắn cho lắm thì phải?”
“M* kiếp,” Trâu Dương sững người hai giây rồi mới phản ứng lại được, “Đầu anh đang nghĩ cái gì thế hả!”
thà bị ngã cũng không mún làm ảnh đau