ĐÊM HÈ ẨM ƯỚT – CHƯƠNG 57

Chương 57

Toàn bộ hội trường đều trở nên phấn khích!

Người hâm mộ gần như phát điên khi chứng kiến Tống Huân lần đầu tiên tương tác cùng người hâm mộ tại sân khấu.

Hiệu ứng bùng nổ.

Vô số người cũng thực hiện động tác tương tự để đáp lại người trên sân khấu.

Đặc biệt là những khán giả trên khán đài, nơi mà Tống Huân hướng về lúc đó, họ giống như đang ở trong một giấc mơ, không thể tin được.

“Cứu mạng!! Tống Thần thực sự đã tấn công trái tim của tôi”

“Bạn đã quay video nó lại chưa?? Ôi chúa ơi”

“Quay rồi, quay rồi”

“Chết tiệt, thật may là tôi vẫn tiếp tục quay video”

“Chuyến đi đến Thành phố A này thực sự rất xứng đáng…”

Sự tương tác này cũng được quay lại trên điện thoại di động và đăng lên mạng sau buổi ca nhạc.

Máy quay đã rời xa khán đài nhưng cảm giác cháy bỏng khi được 100.000 khán giả và anh nhìn chằm chằm vẫn còn đọng lại rất lâu.

Thẩm Như Tinh siết chặt hai tay, giấu mặt đi

Toàn bộ tâm trí cô trở nên trống rỗng và hụt hẫng.

“Ahhhhhh Tinh Tinh, cậu thật tuyệt vời!!”

Khâu Minh Thư hét lớn một tiếng, thanh âm chìm trong đám người.

Thẩm Như Tinh có thể cảm giác được Khâu Minh Thư nắm chặt cánh tay mình, điên cuồng lắc lắc: “Sao cậu dám làm vậy!! Nhưng rất lãng mạn, tớ không chịu nổi!!!”

Cô run rẩy, đầu óc lúc này rất hỗn loạn.

Sao cô dám? Cô chỉ đơn giản là bị cuốn vào vòng xoáy áp đảo tại hiện trường, và bị ánh sáng trong mắt anh đốt cháy.

Dựa vào việc mình đang đeo khẩu trang, cô đã hành động bốc đồng trước hàng nghìn người, điều mà lúc bình thường cô sẽ không bao giờ làm.

Cô muốn làm cho anh vui vẻ mà thôi.

Sao anh ấy dám?

Làm sao anh dám đáp lại nụ hôn gió của cô ấy trước 100.000 người tại buổi hòa nhạc?

Thẩm Như Tinh che mặt không nói gì, để mặc Khâu Minh Thư nhéo cánh tay cô đến phát đau, cô ấy có vẻ càng hưng phấn hơn.

Chỉ có cô biết rằng dường như có một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể cô.

Những bất hạnh tầm thường trong cuộc sống, những nỗi chán nản và lo lắng hôm nay, tất cả dường như đều bị dòng nước ấm cuốn trôi.

Chỉ còn lại một cái chạm ấm áp.

Một động tác đơn giản trên sân khấu khiến toàn bộ khán giả đứng dậy như phát điên.

“Tôi nghĩ tôi biết vị khán giả này muốn nghe bài gì rồi.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang vọng khắp mọi ngóc ngách của sân vận động.

Tống Huân bước đến chiếc đàn piano ở một bên sân khấu và điều chỉnh micro.

Thẩm Như Tinh ngẩng đầu nhìn rõ ràng khuôn mặt trên màn hình lớn.

Từng đường nét đều tinh tế, trang trọng và thanh lịch.

Cô đã thầm vẽ ra đường nét khuôn mặt anh vô số lần trong tâm trí, nhưng chưa bao giờ cô lại lưu luyến với đường cong dịu dàng đó hơn lúc này.

Tiếng đàn piano đầu tiên rơi xuống.

Rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng, giống như gõ cửa trái tim đầy bụi bặm của Thẩm Như Tinh.

Thẩm Như Tinh nhận ra đó là bài hát nào.

Cô đã nghe bài hát này vô số lần khi cô mười bảy tuổi, nó đã đồng hành cùng cô đêm này qua đêm khác trong vô số đêm lạnh giá khi cô ngồi học bài.

Cô cũng xác định được cảm xúc của mình vì bài hát này.

Sau một hồi im lặng, đám đông tại hiện trường dần dần tỉnh táo lại——

“Ahhhhhh thực ra là bài hát này!”

“Anh Huân có vẻ rất thích bài hát này!!”

“Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe anh ấy hát bài này trong một buổi concert”

Lông mày anh hơi nhếch lên mang dáng vẻ lạnh lùng, đầu anh hơi cúi xuống, tư thế chơi piano rất thoải mái và nhẹ nhàng, mỗi nốt nhạc được anh chạm vào đều như lan toả một làn sóng biển dịu dàng.

“Scotch on the rocks yea

tell me how you feel….”

Hàng nghìn thiết bị âm thanh chất lượng cao tại hiện trường, từng nốt nhạc như được phóng đại với mức độ hoàn hảo nhất

Ngay cả hơi thở của anh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Thẩm Như Tinh ngẩng đầu quan sát thật kỹ, không muốn bỏ sót bất kì chi tiết nào.

Bài hát này là anh giành tặng cho cô.

Ánh đèn trên sân khấu rộng lớn dần mờ đi rồi lại sáng lên, chuyển động xoay tròn như nhịp thở, lên xuống lặng lẽ và đan xen.

Trong bầu trời tối tăm, dòng sông huỳnh quang nhấp nháy chảy không ngừng, ánh sáng đỏ hội tụ rồi tản mác, như những ngôi sao sáng ngời.

Một nguồn năng lượng vô hình nhưng rất có lực.

Thẩm Như Tinh lại vẫy tay, cô vẫy theo nhịp điệu của khán giả.

Đắm mình trong bữa tiệc nghe nhìn này.

“Burn the fucking bridge baby tell me how it fell

sitting court side yea tell me how u fell

……”

Âm thanh cuối cùng rơi xuống, dư âm còn xót lại rất lâu.

Thẩm Như Tinh nhìn thấy Tống Huân ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của anh như những đợt thủy triều dịu dàng, xuyên qua hàng triệu người và nhìn về phía Thẩm Như Tinh.

Bàn tay đang vẫy cây gậy ánh sáng của Thẩm Như Tinh đột nhiên run lên.

Cảnh tượng trước mắt cô chợt trùng khớp với ngày kỷ niệm trường năm cô mười bảy tuổi.

—Chúng ta cố gắng tiến về phía trước, đi ngược dòng thời gian nhưng lại liên tục bị đẩy lùi cho đến khi quay về quá khứ.

Ký ức đan xen với hiện tại, cô chợt có ảo giác mình lại mười bảy tuổi.

Thẩm Như Tinh nhìn anh xuyên qua đám đông, giống như cô đã nhìn vào đêm hè năm mười bảy tuổi. ​

Kêu tên anh ấy cùng với những người bên cạnh:

“Tống Huân.”

Từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ.

Lúc này, cô chợt hiểu ra.

Cô ấy không thể thích một ai khác giống như anh trong cuộc đời này….

Buổi hòa nhạc hoành tráng kết thúc, những ngọn đèn lộng lẫy trở lại với ánh sáng trắng đơn thuần, chiếu sáng toàn bộ địa điểm.

Mặt đất rải rác những dải ruy băng đầy màu sắc, trở thành một mớ hỗn độn.

Khi mọi người rời khỏi sân khấu, họ không khỏi vừa đi vừa nhìn về phía sân khấu.

Bất đắc dĩ phải rời đi nhưng vô cùng lưu luyến.

Sau khi buổi biểu diễn sôi động kết thúc, cảm giác trống rỗng sau đó thật khó tả.

Giống như trái tim bị khoét một cái lỗ thật lớn.

“Mọi người trên đườn trở về chú ý an toàn, nhớ đi cùng nhau.”

Ánh đèn trên sân khấu dần dần tối đi, chỉ có thể nghe rõ ràng thanh âm của Tống Huân.

Người hâm mộ phản ứng lớn tiếng: “Được!! Tụi em biết  rồi!!”

“Anh Huân, quay về nghỉ ngơi thật tốt nhé!!”

“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ tối nay!!!”

“Cảm ơn–!!”

“Tống Thần, anh là nhất!!!”

Thẩm Như Tinh và Khâu Minh Thư rời sân khấu cùng với đám đông.

Sân vận động nằm ở ngoại ô thành phố, thời gian đã gần mười một giờ, lúc này bắt taxi cũng không dễ dàng, huống chi có quá nhiều người, phần mềm taxi có hàng ngàn người xếp hàng.

Nhiều người đã lái xe đến xem hoặc đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất để bắt tàu điện ngầm.

Thẩm Như Tinh dự đoán được tình huống nên đặt khách sạn cho Khâu Minh Thư cách đó chưa đầy 1 km.

Đầu tiên cô đưa Khâu Minh Thư trở về khách sạn gần đó, trước khi cô rời đi, Khâu Minh Thư nắm tay cô nói: “Chú ý an toàn,  gặp được Tống Huân nhớ báo cho tớ biết.”

Thẩm Như Tinh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tớ biết rồi.”

Khi quay lại, cô đi ngang qua một cửa hàng hoa 24 giờ, Thẩm Như Tinh dừng lại, đi vào mua một bó hoa hồng.

Đêm khuya.

Thẩm Như Tinh dựa vào tấm biển hỗ trợ bên ngoài sân vận động, nhìn xuống điện thoại.

Điện thoại di động suốt thời gian ở địa điểm không có tín hiệu, nhưng bây giờ đột nhiên có tín hiệu, vô số tin nhắn đổ về.

Có hơn chục tin nhắn trong mục”không làm phiền” của thầy Hà, Thẩm Như Tinh bấm vào xem, đều là tin nhắn thoại, mỗi tin nhắn dài 60 giây.

Lần này cô ấy thậm chí còn không thèm chuyển nó thành văn bản.

Nhóm WeChat của studio cũng tràn ngập tin nhắn.

Thầy Hà: @Thẩm Như Tinh? Tại sao không trả lời điện thoại, cũng không đọc tin nhắn.

Thầy Hà: @Thẩm Như Tinh Em có ý gì?

Thầy Hà: Tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng @Thẩm Như Tinh

Thầy Hà: @Thẩm Như Tinh lên tiếng

Trần Phương: tiểu Thẩm dường như đã xin nghỉ phép.

Thầy Hà: Tôi không đồng ý. Đây không phải là ngày nghỉ, đây là vắng mặt không có lý do.

Trần Phương: Mấy ngày trước cô ấy nói, thứ bảy ở nhà hình như có chuyện gì đó rất quan trọng…

Thầy Hà: Mẹ cô ấy bệnh nặng hay người nhà đã qua đời? Điều gì có thể đủ quan trọng để cô ấy phải nghỉ làm?

Ánh mắt Thẩm Như Tinh rơi vào dòng chữ bệnh nặng và qua đời.

Nó quá chói mắt.

Cô biết rằng thầy Hà chính là một con báo hay cười, bề ngoài hiền lành và tốt bụng nhưng thực tế lại rất nghiêm khắc.

Đây là lần đầu tiên cô thấy thầy Hà dùng những từ như vậy.

Ngay từ khi bắt đầu làm việc ở studio, cô đã tận tâm hoàn thành mọi nhiệm vụ do thầy Hà giao phó mà không hề phàn nàn.

Thầy ấy yêu cầu cô ấy làm bảy điểm, như cô thậm chí còn làm được chín điểm.

Vì vậy, khi mọi người ít nhiều bị thầy Hà chỉ trích thì Thẩm Như Tinh là ngoại lệ duy nhất.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người khác nghi ngờ Thẩm Như Tinh đi cửa sau.

Trong nhóm không ai dám lên tiếng.

Trong studio, thầy Hà, với tư cách là ông chủ, muốn nói gì liền nói.

Những người khác đều run rẩy không dám lên tiếng, chỉ có một đồng nghiệp thân thiết với Thẩm Như Tinh điên cuồng gửi cho cô  tin nhắn:

[ Tiểu Thẩm!  Thầy Hà đang tìm em, nhanh trả lời tin nhắn của thầy ấy nhé] [Thật đáng sợ, 3 nhóm liên tiếp bị thầy ấy chất vấn công việc] [Hôm nay em có việc bận à? Hình như em có đơn hàng đấy. Tuy rằng em còn trẻ, nhưng không nên để thầy ấy nắm được điểm yếu] [Không phải thầy ấy luôn thích em sao? Đây là lần đầu tiên chị thấy thầy ấy tức giận như vậy. 】

[Đã ba giờ rồi, tiểu Thẩm, em đang làm gì vậy? Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em chứ?]

Thẩm Như Tinh trả lời: Em đi xem concert.

Phía bên kia trả lời ngay lập tức: [……] [Hãy nhanh chóng đi xin lỗi thầy Hà đi. Chị thấy thầy ấy đang phát điên vì không tìm được em ]

Xin lỗi? Thẩm Như Tinh cảm thấy thật buồn cười.

Cô không hề có kì nghỉ nào trong suốt một năm, lần này cô xin nghỉ cũng có lý do chính đáng. Nhưng thậm chí thầy ấy còn chất vấn cô trong nhóm công việc có phải người nhà cô qua đời hay không

Làm sao cô có thể đi xin lỗi thầy ấy?

Thẩm Như Tinh trực tiếp sao chép đơn từ chức trên mạng, sau đó cô đổi thành tên mình và gửi qua.

Không xem tin tức công việc nữa, Thẩm Như Tinh bấm vào hộp trò chuyện với Tống Huân.

Tống Huân: Em đang ở đâu? Anh sẽ bảo tài xế đón em.

Tống Huân: [Cuộc gọi đã bị hủy]

Tống Huân: [Cuộc gọi đã bị hủy]

Sau hai cuộc gọi nhỡ, Thẩm Như Tinh gọi điện và nói cho Tống Huân biết hiện tại cô đang ở đâu.

Tống Huân ậm ừ: “Chờ anh mấy phút, rất nhanh thôi.” Sau đó cúp điện thoại.

Giọng anh hơi khàn, vì anh đã hát liên tục trong bốn tiếng đồng hồ.

Thẩm Như Tinh có chút khó chịu, sao vừa rồi cô không nghĩ tới việc mua một hộp viêm ngậm.

Nhưng sau đó cô nghĩ, có lẽ đoàn đội của anh đã chuẩn bị cho anh.

Trong khi chờ đợi, một thông báo trên weibo hiện lên.

Thẩm Như Tinh nhấp vào và đó là #Tống Huân tương tác trong buổi concert#.

Chủ đề đứng đầu trong các tìm kiếm nóng , theo sau là một biểu tượng hot.

Video phổ biến đầu tiên là một video của người hâm mộ về buổi hòa nhạc, số lượt thích và lượt tweet lại đã đạt đến con số không tưởng.

Thẩm Như Tinh bấm vào video, tiếng hét lớn xuyên thủng màng nhĩ của cô, cô nhanh chóng tắt âm thanh, chỉ đọc bình luận.

[Mẹ kiếp, em  gái trên khán đài thật to gan, qúa lợi hại, lại dám trêu chọc Tống Thần! ] [Tôi chỉ có thể nói rằng những chị em hâm mộ Tống Huân không phải là người bình thường] [ Sao anh ấy có thể quyến rũ đến thế! ! ! 】

[Tôi thực sự rất hạnh phúc. Nếu tôi là fan nữ này, tôi sẽ hạnh phúc đến mức gần như ngất đi] [Tôi thực sự muốn phỏng vấn người hâm mộ may mắn này về cảm giác của cô ấy] [ tôi đã tham dự gần bảy tám buổi hòa nhạc của Huân ca, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy như thế này…] [Lần đầu tiên +1, fan này thật may mắn] [Thay thế góc nhìn của khán đài, tôi phát điên rồi, ah ah ah ah ah] [Tôi có linh cảm rằng hot search của Tống Huân sẽ thu hút rất nhiều fan của bạn gái…] [Không sao đâu, anh ấy không phải là thần tượng, anh ấy chỉ dựa vào các album đơn lẻ và phí bản quyền để kiếm sống] [Thật đẹp trai, thật đẹp trai, thật đẹp trai,aaaaa] [Một đoạn video chỉ dài 15 giây đã đẩy tôi thẳng xuống đáy hố và tôi không bao giờ đứng dậy được nữa! ! 】

[Ahhhh ! Người đàn ông này sao có thể hạ gục chúng tôi như vậy ] [Nói mới nhớ, có ai thấy bạn fan đeo khẩu trang này trông quen quen không? Nhưng tôi không thể nhớ được là ai] [Tôi ghen tị đến phát khóc, sao tôi lại không ở thành phố A! ! tại sao ? tại sao】

Trước khi cô kịp đọc xong bình luận, một chiếc Maybach S900 đã đậu bên đường, cạnh cô, đèn nháy kép đang bật.

Thẩm Như Tinh kiểm tra biển số xe và thấy nó trùng khớp với biển số Tống Huân gửi.

Thẩm Như Tinh nhìn quanh, sau đó cúi đầu, kéo khẩu trang lên rồi lên xe.

Sau khi lên xe, trên xe không còn ai khác ngoài tài xế, trong xe trống rỗng.

Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, tài xế ngồi trên ghế lái nói: “Cô Thẩm, vì sự an toàn, chúng tôi sẽ đi lòng vòng ở đây một lát. sau đó tôi sẽ đưa cô đến nơi hẹn gặp thiếu gia.”

Thẩm Như Tinh gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi, làm phiền anh”

Tài xế: “Đừng khách khí, cô Thẩm. Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi.”

Thẩm Như Tinh: “Được, cảm ơn anh.”

Cô chú ý đến từ thiếu gia.

Vậy người lái xe không phải là nhân viên của anh mà là người được gia đình anh thuê.

Các nhân viên sẽ không bao giờ sử dụng danh xưng này.

Mặc dù đôi khi anh ấy có vẻ lạnh lùng và vô lý, nhưng anh ấy không phải là là người thích lên mặt với người khác.

Người lái xe là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ít nói, trên đường đi cũng không nói gì thêm.

Đã sắp đếm mười một rưỡi.

Dọc đường đi, đường phố vắng tanh, Thẩm Như Tinh ngồi trên ghế, chống khuỷu tay, có chút buồn ngủ, mí mắt không ngừng khép lại, ôm hoa hồng ngủ thiếp đi.

Chiếc xe đột nhiên dừng lại vào lúc này.

Thẩm Như Tinh tưởng rằng mình đã đến nơi, nhưng cửa xe bên phải lại mở ra rồi lập tức đóng lại, không khí mát mẻ từ bên ngoài ùa vào.

Một bóng người có mùi hương cam quýt sảng khoái rơi xuống bên cạnh cô.

Thẩm Như Tinh mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đẹp trai và lạnh lùng.

Tống Huân vừa lên xe, liền nhìn thấy người mà mình ngày đêm mong nhớ đang vào ghế, nhắm mắt lại, lông mi tao nhã như lông vũ tản ra bóng mờ nhạt.

Khuôn mặt trắng nõn bây giờ có chút xanh xao, dáng vẻ cô độc hốc hác khơi dậy sự thương hại.

Cô cầm trong tay một bó hoa hồng lớn, những cánh hoa rực rỡ được bọc trong bìa cứng màu đen, nhiều lớp, màu đỏ đậm và lộng lẫy khiến làn da của cô càng trắng hơn.

Sự tương phản màu sắc tối thượng, màu trắng lạnh sáng bóng và màu đỏ ấm áp và đậm đà, tươi sáng và rực rỡ hơn.

Tống Huân nghe được nhịp tim mãnh liệt của chính mình.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân vốn trong trẻo giờ đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ướt át nhìn anh: “…Tống Huân?”

Giọng nói vẫn còn có chút buồn ngủ. Mềm mại, tinh tế, có chút ngứa ngáy.

Ánh mắt của Tống Huân rơi vào bó hoa hồng trên người cô, hỏi: “Tặng anh à?”

Giọng anh khàn khàn.

Thẩm Như Tinh gật đầu, đưa bó hoa tới, nhanh nhẹn nói như đang cầu khen thưởng: “Đúng vậy, chúc mừng buổi biểu diễn thành công”

“Anh thật giỏi. Buổi biểu diễn hay lắm. Em rất thích”

Cô vẫn còn hơi bối rối và nói liên tiếp ba câu.

Cô không biết tại sao Tống Huân lại lên xe khi xe chạy được nửa đường, tài xế cũng đã nói hai người sẽ gặp nhau ở điểm cuối.

Tuy nhiên, Tống Huân không nhận bó hoa hồng.

Thẩm Như Tinh nghiêng đầu, “Sao vậy? Anh không muốn sao? Tay em cầm nó mỏi quá.”

Giọng điệu của cô có chút ủy khuất và lười biếng, cuối giọng nói còn mang theo hương vị quyến rũ mà cô không nhận ra.

Giống như một sợi chỉ căng hoàn toàn bị cắt đứt.

Một giây tiếp theo, Tống Huân đột nhiên nghiêng người tới.

Hơi thở nóng hổi của anh đã gần kề, khi mùi hương lạnh lẽo bao trùm lấy Thẩm Như Tinh, cô bị bỏng từ ngón chân đến đỉnh đầu.

Tống Tầm hôn lên môi cô, hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng đến mức khiến Thẩm Như Tinh thở gấp.

Bầu không khí trong xe rất náo động, Thẩm Như Tinh nghe thấy nhịp tim đập dồn dập, không phân biệt được là của cô hay của anh.

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tống Huân vang lên bên tai cô: “Ừ.”

“Hoa cũng muốn, người cũng muốn”

Chương 56

Chương 58

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *