Hắc Hồ Điệp – Chương 46

Chương 46: Xa vào lưới tình

Mưa ở Thiện Bang luôn rơi vào buổi chiều.

Ngoài cửa sổ, cây chuối bị mưa rửa đến xanh tươi rực rỡ, không khí thì ẩm ướt và oi bức, khiến người ta ngột ngạt và thở không ra hơi.

Oi bức như thế, nóng nực như thế, vậy mà Hứa Ngôn lại chẳng bao giờ thích bật điều hòa.

Không biết có phải vì lúc nhỏ bị ngược đãi quá nhiều hay không, mà bây giờ anh ấy cũng bắt đầu có chút khuynh hướng tự ngược, thích nhốt mình trong căn phòng như phòng xông hơi này, cảm nhận sự ngột ngạt và đặc quánh trong không khí.

Giống như một con cá hấp hối. Nhưng lại không thể chết được.

Chiếc máy tính đang xử lý các công việc kinh doanh mà Hứa Ngự Đình giao cho anh, anh gửi email và liên hệ với các đối tác hợp tác bên Indonesia và Brazil.

Hứa Ngự Đình không có nhiều học vấn, mỗi lần ra nước ngoài đều phải dựa vào phiên dịch. Những năm gần đây sức khỏe của ông ngày càng suy yếu, nên đã giao bớt quyền lực trong công việc kinh doanh, phần lớn đều giao cho Hứa Ngôn.

Từng việc từng việc một, Hứa Ngôn đều xử lý rất xuất sắc.

Từ sau khi cùng Hứa Yên thống nhất kế hoạch đó, thời gian anh ở lại vịnh Áo Cảng cũng ít dần.

Tránh né, tránh né việc nhìn thấy hình ảnh cô ấy bên cạnh hắn ta.

Nếu anh có mặt, với sự nhạy bén của Đoàn Tự Lý, chắc chắn sẽ nhận ra… thứ cảm giác chiếm hữu gần như bệnh hoạn mà anh dành cho Hứa Yên.

Cuộc cạnh tranh giữa các sinh vật đực, chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu.

Nhưng trước khi đi, Hứa Ngôn vẫn không kiềm chế được mà lắp đặt camera giám sát tinh vi ở khắp mọi góc trong nhà, trừ nhà tắm.

Bao gồm cả phòng ngủ của cô.

Phải nhìn thấy cô thì anh mới yên lòng được.

Trong khung hình là cảnh Hứa Yên và Đoàn Tự Lý cùng nhau vào bếp nấu ăn.

Hứa Yên mặc chiếc tạp dề rõ ràng to hơn một cỡ so với Hứa Ngôn, cô đang rửa trái cây bên quầy bếp, còn Đoàn Tự Lý đứng sát phía sau cô, cách cô một khoảng cách rất gần.

Cô nhón chân với lấy cánh cửa tủ, anh ta liền nhanh chóng đưa tay qua đầu cô mở cánh tủ giúp cô, tiện thể lau những giọt nước dính trên má cô, rồi cô ngước lên cười với anh ta.

Hứa Ngôn không phải là kẻ ngốc, anh có thể nhận ra sự khác biệt giữa nụ cười chân thành từ sâu trong lòng của Hứa Yên và nụ cười khi cô giả vờ.

Ở Thiện Bang, trong gia đình nhà họ Hứa, họ cũng từng có một thời tuổi thơ hồn nhiên bên nhau, lúc đó Hứa Yên cũng từng cười với anh như vậy.

Nhưng cô luôn gọi anh là anh trai, anh đã nhiều lần sửa lại, chỉ khi không có ai khác cô mới gọi anh là Hứa Ngôn.

Cô vẫn cứ gọi anh là anh trai.

Video cứ liên tục phát, đó là một cảm giác đau đớn gần như tự hành hạ bản thân.

Nhưng Hứa Ngôn vẫn muốn xem.

Anh dùng những hình ảnh như vậy để kích thích thần kinh, giữ cho bản thân luôn cảm thấy phấn khích.

Nếu không, cuộc sống của anh sẽ khô cạn như con cá chết.

Ngoài hình ảnh video ra, tất nhiên cũng có cả âm thanh.

Vì vậy, thỉnh thoảng vào ban đêm, anh cũng có thể nghe thấy tiếng cô thở hổn hển một mình trong chăn, anh thích giữ sự đồng điệu vui vẻ với cô.

Tất nhiên, anh cũng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Hứa Yên và Đoàn Tự Lý.

Hứa Yên đã giấu anh chuyện Đoàn Tự Lý thổ lộ với cô.

Trong lòng cô, còn bao nhiêu điều đang giấu anh?

Nhưng không sao cả, Hứa Ngôn cũng không định vạch trần cô. Anh biết trong sự ngoan ngoãn của Hứa Yên lại ẩn chứa chút ngỗ ngược bướng bỉnh không chịu nghe lời, chính điều đó mới là thứ anh thích ở cô.

Cô và Đoàn Tự Lý thế nào cũng không sao cả, kế hoạch đó vẫn sẽ tiến hành như dự định.

Quân cờ mang tên Đoàn Tự Lý này, Hứa Ngôn muốn hoàn toàn xóa sổ anh ta khỏi thế giới này.

…..

Vào thứ Hai, cô giáo chủ nhiệm Riley đã thông báo với các bạn học sinh về cuộc thi vẽ nghệ thuật. Cô ấy đặc biệt khuyến khích những bạn có chút kỹ năng hội họa nhất định phải nắm bắt cơ hội này và tham gia cuộc thi.

“Đừng xem nó chỉ là một buổi triển lãm nghệ thuật, hãy coi đó là một cuộc thi, là tấm gạch lót đường giúp các em gõ cửa Khoa Nghệ thuật của Đại học Áo Cảng, gõ cửa thánh đường nghệ thuật cao quý nhất!”

“Mỗi năm, số học sinh lớp A có thể vào được Khoa Nghệ thuật của Đại học Áo Cảng ít như lông phượng sừng lân, hầu như đều bị học sinh lớp S chiếm hết chỉ tiêu.”

“Chỉ cần tác phẩm lần này được giáo sư Trì Sam của Khoa Nghệ thuật chọn trúng, thì coi như đã cầm chắc tấm vé thông hành vào Đại học Áo Cảng rồi!”

“Những người biết vẽ tranh, tất cả mau đăng ký cho cô!”

Miss Riley ít nhiều mang theo phong cách giáo dục kiểu “sói tính”.

(Sói tính: chỉ phương pháp đào tạo khắc nghiệt lấy cảm hứng từ tập tính bầy sói)

Trường Trung học Bồ Tinh sẽ cung cấp rất nhiều cơ hội cho các em học sinh. Vì vậy cô ấy hy vọng mỗi học sinh đều có thể nắm bắt những cơ hội đó để giành lấy một tương lai tươi sáng cho chính mình.

Dù là cậu ấm cô chiêu lười biếng nhất lớp, Miss Riley cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà sẽ cầm roi đứng sau thúc ép, bắt phải tiến lên phía trước.

Với lần thi vẽ nghệ thuật này, Hứa Yên cũng không mấy hứng thú.

Việc sau này học đại học gì, thật ra đối với cô mà nói cũng chẳng mấy quan trọng.

Trở về, đường đường chính chính giành lại những gì thuộc về mình, đòi lại công bằng cho cha mẹ đã chết oan, đó mới là ngọn lửa duy nhất đang thiêu đốt nơi đáy lòng cô.

Thấy ánh mắt đầy khát khao của Thích Ấu Vy, Hứa Yên khẽ hỏi: “Cậu có hứng thú sao?”

“Tớ hứng thú với Khoa Nghệ thuật của Đại học Áo Cảng.” Thích Ấu Vy đáp: “Đó là thánh đường trong mơ của tớ mà!”

“Vậy thì cậu đăng ký đi chứ.”

“Hồi nhỏ là Ý Chi dạy tớ vẽ đấy, cô ấy thật sự có năng khiếu, vẽ cái gì giống cái đó. Sau này nhiều thầy cô khen tranh tớ đẹp, thật ra cũng là nhờ hồi bé được Ý Chi chỉ dẫn.” Thích Ấu Vy nhìn bóng lưng Tô Ý Chi ngồi hàng ghế trước, thở dài nói: “Có Ý Chi ở đây, tớ chắc chắn chỉ là làm nền THÔI, giáo sư Trì sao có thể chọn tớ chứ.”

“Chỉ cần cậu muốn làm thì đừng quan tâm đến người khác.” Hứa Yên khích lệ cô, “Cậu tham gia đi, tớ sẽ cùng cậu.”

“Tiêu rồi tiêu rồi,” Thích Ấu Vy tối sầm mặt, “Cậu cũng tham gia thì tớ càng hết cơ hội rồi.”

Hứa Yên: “Chỉ cần cậu muốn đạt được điều gì đó và cố gắng hết sức, thì cả thế giới sẽ nhường đường cho cậu.”

“Ôi chao.” Thích Ấu Vy nhướn mày, “Không ngờ đó nha Yên Yên, cậu cũng biết truyền động lực kiểu ‘gà hầm’ vậy à.”

Hứa Yên cười: “Tin tớ đi, biết đâu đấy.”

“Tớ chắc chắn không có cửa rồi.” Thích Ấu Vy chán nản nói.

Lộ Kỳ quay đầu lại chen vào một câu: “Tớ cũng đi thi với cậu.”

Thích Ấu Vy thấy hai người họ ai cũng ủng hộ mình, cũng đành thử xem sao: “Được được được, tiểu đội pháo hôi có thêm một chiến tướng rồi.”

…..

Mặc dù Thích Ấu Vy không hề, không có một chút, một chút hy vọng nào rằng mình có thể nổi bật vượt lên.

Khả năng được “được chọn” còn hiếm hoi chẳng khác gì trúng xổ số.

Nhưng cô vẫn nỗ lực hết mình để chuẩn bị. Suốt một tuần liền, ngoài thời gian lên lớp thì cô đều ở lại trong phòng vẽ, tự mình hoàn thành tác phẩm là một bức tranh tĩnh vật sơn dầu về chùm nho trên bậu cửa sổ mùa thu.

Quả nhiên, Hứa Yên luôn ở bên cô. Tuy nhiên, trên tấm bảng vẽ của cô ấy lại là bóng nghiêng chuyên chú vẽ tranh của Thích Ấu Vy.

Khi sắp hoàn thành bức tranh, Thích Ấu Vy không nhịn được mà hỏi Lộ Kỳ: “Cậu nói xem, chùm nho của tớ đẹp hơn, hay là bức Yên Yên vẽ đẹp hơn?”

Lộ Kỳ nhìn chùm nho của cô, lại nhìn thiếu nữ yên tĩnh và xinh đẹp trong tranh của Hứa Yên, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt.

“Nói thật lòng thì, tranh của Yên Yên đẹp hơn một chút.”

“Này! Cậu không có chút bản năng sinh tồn nào à!” Thích Ấu Vy nổi đóa.

“Tớ chưa từng nói dối mà.” Lộ Kỳ rất chân thành nói: “Chùm nho của cậu cũng không tệ, nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn rồi.”

“Nhưng cô gái trong bức tranh của Yên Yên là cảnh đẹp nhất trong mắt tớ. Trên thế gian này, không ai giống như cô ấy, và cũng không có phong cảnh nào sánh được với cô ấy.”

Thích Ấu Vy: ……

Má cô lập tức ửng đỏ, cô vội vàng dùng vẻ mặt dữ dằn đè nén cảm xúc: “Lộ Kỳ, cậu muốn chết à!”

Lời tỏ tình hôm nay, tuy đến muộn nhưng vẫn sẽ đến.

Hứa Yên cố nhịn cười đến mức vô cùng khổ sở, cô mím chặt môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười, tay run đến suýt nữa làm hỏng bức tranh trước mặt.

Không thể để hỏng bức tranh này được, bởi vì đây chính là cảnh đẹp nhất trong mắt một người nào đó.

Đúng lúc ấy, bên cạnh cửa sổ sát đất, Đoàn Tự Lý bước ngang qua, bộ đồng phục trên người anh chỉnh tề và thẳng thớm.

Bất kể lúc nào, cà vạt của anh đều được thắt chỉnh tề hơn các bạn học khác, quần áo cũng được ủi phẳng phiu hơn.

Ở những chi tiết nhỏ nhất, anh gần như theo đuổi sự hoàn mỹ đến mức khắt khe.

Dưới ánh nắng, làn da anh trắng đến mức gần như trong suốt. Tay xách theo đồ uống lạnh, lúc đi ngang qua, ánh mắt không liếc ngang liếc dọc, nhưng ngay khoảnh khắc sắp khuất khỏi khung cửa sổ, đôi mắt đen ấy khẽ liếc về phía Hứa Yên.

Ánh nhìn của anh, mỗi lần đều mang theo một cảm giác sâu thẳm khó lường.

Hứa Yên đặt bút vẽ xuống và tháo tạp dề ra, cô để lại phòng học cho Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ.

Đoàn Tự Lý liền đứng chờ cô trước cột tròn lớn trong sảnh tầng một của tòa nhà mỹ thuật.

Giữa trưa sẽ không có nhiều người qua lại ở khu vực này.

Khoảng thời gian mơ màng này thuộc về hai người họ, trước đây lúc nào cũng là cô đến văn phòng của anh.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Tự Lý chủ động đến tìm cô.

Không thể kìm lòng được – đó là cảm xúc cụ thể và rõ ràng nhất trong lòng anh vào khoảnh khắc này.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại như thế này, vì một người mà đứng ngồi không yên, ngày đêm mong nhớ, chỉ mong có thể ở mãi trong không gian có sự hiện diện của cô ấy…

Thế nhưng sau khi gặp mặt, anh vẫn tỏ ra vô cùng kiềm chế.

Bởi vì anh đã quen với việc kìm nén cảm xúc trong lòng từ lâu.

Bên hồ nước sau núi vào buổi trưa, những khóm lau sậy cao hơn cả người đã tạo nên một thế giới nhỏ bé, kín đáo chỉ dành riêng cho hai người.

Hứa Yên nắm lấy tay Đoàn Tự Lý, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi mắt cô sáng rực như một chú thú nhỏ trong rừng, mang theo chút tinh nghịch và nụ cười ranh mãnh. Cô lắc nhẹ tay anh: “Anh nhớ em à?”

Giọng cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

“Có hơi nhớ.”

“Chỉ hơi thôi à?”

Đoàn Tự Lý không trả lời câu hỏi đó của cô, anh cúi đầu cắm ống hút vào ly nước soda chanh vị nho xanh rồi đưa cho cô.

Anh cố gắng dùng cách đó để chặn lại những câu truy hỏi của cô.

Nhưng Hứa Yên đâu phải người dễ bị dỗ dành như thế.

Cô không nhận ly nước mà anh đưa cho, giọng nói của cô lại càng mềm hơn mang theo chút làm nũng: “Tự Lý, anh thật sự chỉ nhớ em một chút thôi à?”

Chỉ một tiếng gọi “Tự Lý” ấy thôi, mà Đoàn Tự Lý cảm thấy mình thật sự sắp chết chìm trong đó mất rồi.

“Là nhớ rất nhiều.”

Đoàn Tự Lý hiếm khi gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình… Lúc này anh lại để lộ dáng vẻ chân thành mà không hề che giấu: “Từ sáng đã bắt đầu rồi, từng phút từng giây đều mong đến buổi trưa để gặp em… Không biết vì sao anh lại trở nên như thế này nữa.”

Không biết từ lúc nào, cảm giác kiểm soát và làm chủ ban đầu của anh… đã biến mất rồi.

Bắt đầu trở nên bất an đến mức ngày đêm thấp thỏm, như không thể yên ổn sống qua một ngày…

“Đây là biểu hiện điển hình của việc say tình rồi đấy.” Hứa Yên phân tích một cách nghiêm túc.

Đoàn Tự Lý siết chặt tay cô, hai người đứng bên cột đình nhỏ, anh nhìn cô chăm chú: “Em rất bình tĩnh.”

“Làm sao anh biết… em rất bình tĩnh?” Cô ghé sát bên tai anh, hơi thở ấm áp và thơm mềm khẽ lướt qua khiến anh bối rối cả tâm trí.

Bàn tay cô dẫn dắt tay anh, chậm rãi di chuyển lên đặt lên ngực mình, để anh cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh mẽ: “Anh muốn… tự cảm nhận thử không?”

Khuôn mặt của Đoàn Tự Lý bỗng chốc đỏ bừng.

Hứa Yên thật sự không ngờ, không thể ngờ được… Trong đời này lại có thể tận mắt thấy dáng vẻ Đoàn Tự Lý mặt đỏ bừng như vậy.

Anh không dừng lại ở đó quá lâu.

Thông thường vào những lúc như thế này, việc đưa tay vào trong là phản ứng rất đỗi quen thuộc, nhưng anh đã không làm vậy.

Bàn tay anh khẽ run, chỉ nhẹ nhàng xoa một chút trong thoáng chốc, đầy trân trọng như thể sợ làm hỏng điều gì đó quý giá. Rồi anh liền rút tay lại.

Hứa Yên thì chẳng khách sáo chút nào, cô lại đưa tay ra nghịch ngợm cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, như đang chọc ghẹo anh vậy.

Đoàn Tự Lý lập tức phản ứng mà nắm chặt cổ tay cô, ép lên đỉnh đầu, rồi từng bước áp sát: “Lúc đầu em còn sợ chết khiếp, giờ gan to ra rồi hả?”

“Đi theo Đoàn nhị gia đã gần một năm rồi, gan của em tất nhiên cũng phải to ra chứ.” Hứa Yên nhìn thẳng vào mắt anh rồi mỉm cười nói: “Còn anh, ngược lại lại trở thành một kẻ nhút nhát rồi đấy.”

Thật ra, ngay từ đầu anh vốn không định “chơi” thuần khiết như thế này với cô, mục đích khi ở bên nhau chỉ đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu thể xác.

Muốn có được cô, đơn giản chỉ là như thế mà thôi.

Nhưng càng tiếp xúc lâu cảm giác ấy lại dần thay đổi, không phải là không còn ham muốn, mà là quá khao khát, đến mức lại càng thêm trân trọng và dè dặt.

Giống như hồi còn nhỏ, món ngon nhất và hấp dẫn nhất trong khay cơm, luôn không nỡ ăn ngay mà phải để dành đến cuối cùng mới thưởng thức.

Lúc này đây, Đoàn Tự Lý cũng mang tâm trạng y như vậy. Anh muốn đến phát điên… nhưng lại càng không nỡ vội vàng.

“Cho dù muốn… thì cũng không phải bây giờ, không phải ở đây. Cuối tuần này, em đi với anh đến một nơi đi.”

Hứa Nhâm âm thầm kêu khổ trong lòng: “Không ổn rồi.”

Chỉ vì đang ở trong trường học, cô mới dám trêu chọc anh vô tư như vậy. Nếu đổi sang nơi khác — một không gian kín đáo, riêng tư hơn ngược lại, cô mới là người không dám manh động…

Nhìn ra sự do dự trong mắt cô, khóe môi của Đoàn Tự Lý khẽ nhếch lên, anh lạnh lùng hỏi: “Sao thế, em sợ rồi à?”

“Ai mà sợ chứ.”

“Vậy thì hẹn gặp cuối tuần đi.”

Đoàn Tự Lý giơ tay lên, thành thạo giúp cô thắt lại chiếc cà vạt trước ngực: “Em về đi, anh còn có chút việc cần xử lý.”

“Đoàn Tự Lý, bây giờ… anh có phải là rất thích em không?”

Đoàn Tự Lý khẽ véo má cô: “Hỏi câu này… không giống em chút nào cả.”

“Vì anh bây giờ… cũng không giống anh trước đây mà.”

Anh đút một tay vào túi rồi ngước nhìn tán lá trên đầu, ánh nắng len qua kẽ lá chiếu vào đáy mắt anh, khiến ánh nhìn ấy càng thêm sâu thẳm.

“Trước đây anh là người mang nhiều oán khí, nhưng giờ… hình như không còn ghét bỏ thế giới xung quanh đến vậy nữa.” Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại: “Rơi vào lưới tình, đôi khi thật sự là chuyện bất khả kháng, đúng không?”

Hứa Yên tựa lưng vào cột hành lang của đình nghỉ, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cao ráo, gầy gò mà thẳng tắp của Đoàn Tự Lý, tim cô đập còn nhanh hơn cả lúc nãy.

Cô có thể cảm nhận được tấm chân tình của anh, mà điều cô muốn cũng chính là tấm chân tình ấy.

Dù là việc mở đường lui sẵn sàng, hay là cái “kế hoạch” mà Hứa Ngôn từng đề cập…

Lẽ ra nên thấy vui mới đúng, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó, sâu trong đáy lòng cô lại dấy lên một cảm giác đau đớn như bị xé rách.

Cúi đầu xuống, cô nhìn thấy một con kiến nhỏ bên ở chân, bị mắc kẹt trong miệng lon coca bị ai đó vứt bừa bãi.

Hứa Yên ngồi sụp xuống, dùng một que gỗ nhẹ nhàng gỡ con kiến ra khỏi lớp chất lỏng sền sệt, rồi đặt nó trở lại mặt đất khô ráo.

Thà rằng anh chỉ muốn thể xác của cô. Thà rằng chỉ đơn giản là ngủ với anh mà thôi.

Cô cũng chẳng muốn cái thứ chân tình dính dấp và rối ren như bây giờ.

Cô vứt que gỗ đi, bước qua, rồi nghiến nát chú kiến nhỏ.

Chương 48

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *