Chương 48:Không cam tâm
Tô Vãn An đứng ra tố cáo rằng bức tranh này của Thích Ấu Vy là do Hứa Yên vẽ thay cô ấy.
“Giáo sư Trì, tác phẩm của cô ấy đã bị hủy hoại cách đây một tuần, trong thời gian ngắn như vậy mà hoàn thành được một bức tranh như thế này, với năng lực của cô ấy là hoàn toàn không thể! Cô ấy đã nhờ người vẽ thay, chính là cô bạn thân Hứa Yên đã giúp cô ấy vẽ!”
Theo hướng tay mà cô ta chỉ, giáo sư Trì Sam đã nhìn thấy cô thiếu nữ đang đứng yên tĩnh giữa đám đông, Hứa Yên.
Cảm giác đầu tiên cô gái ấy mang lại cho bà, chính là như cô gái bước ra từ trong tranh.
Vừa dịu dàng lại trầm lặng.
Nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một sức mạnh sâu lắng như dòng nước tĩnh lặng chảy sâu.
“Em nói bức tranh của Thích Ấu Viy là do bạn học này vẽ giúp sao?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì, tại sao bạn học Hứa Yên có thể vẽ ra một tác phẩm đạt đến trình độ cao như vậy lại không tham gia cuộc thi vẽ nghệ thuật?”
Câu hỏi này vừa được đưa ra liền khiến Tô Vãn An nghẹn lời trong chớp mắt.
Tại sao chứ, tại sao… chết tiệt!
Đầu óc của cô ta lập tức hoạt động hết công suất.
“Giáo sư Trì,” Hứa Yên mỉm cười, rồi trả lời thay cô ta: “Bởi vì em đã bị loại ngay từ vòng sơ tuyển đầu tiên rồi ạ.”
“Vậy thì thật kỳ lạ.” Giáo sư Trì Sam quay đầu nhìn về phía các lãnh đạo của nhà trường: “Nếu bức tranh này là tác phẩm của bạn học Hứa Yên, vậy tại sao em ấy lại bị loại ngay từ vòng sơ khảo?”
Các lãnh đạo nhà trường cũng nhìn nhau đầy lúng túng, bọn họ ấp úng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
“Tôi ngược lại cũng muốn xem thử tác phẩm dự thi vòng sơ khảo của bạn học Hứa Yên trông như thế nào.”
Hứa Yên đã sớm nhận ra giáo sư Trì Sam thật sự là một kẻ cuồng nghệ thuật, trong đầu bà chỉ toàn quan tâm đến tác phẩm, mọi vấn đề cuối cùng đều quy về chất lượng bức tranh.
Sắc mặt của Tô Vãn An vô cùng khó coi, vào thời khắc then chốt này, cô ta vội vàng kéo trọng tâm câu chuyện trở lại hiện trường —
“Giáo sư Trì, vấn đề chính bây giờ không phải là Hứa Yên có được chọn vào cuộc thi nghệ thuật hay không, mà là việc cô ấy đã vẽ giúp cho Thích Ấu Vy! Đối với hành vi gian lận này, chẳng lẽ nhà trường định dung túng sao!”
Lời này vừa dứt, vị ủy viên hội đồng quản trị đã dẫn giáo sư Trì đến xem tác phẩm của Tô Vãn An lập tức biến sắc, anh ta nghiêm nghị quát lên: “Không ngờ lại xảy ra chuyện gian lận trong cuộc thi này, nhà trường tuyệt đối sẽ không dung túng cho hành vi lừa dối như vậy! Theo điều lệ quản lý học sinh, hành vi gian lận sẽ bị đuổi học. Thích Ấu Vy, Hứa Yên, giáo viên chủ nhiệm của các em là ai? Mau bắt đầu thủ tục buộc thôi học ngay lập tức cho tôi!”
Thích Ấu Vy lo lắng đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô ấy muốn đứng lên tiếng biện hộ, nhưng Hứa Yên lại điềm tĩnh nắm lấy tay cô, ra hiệu bảo cô bình tĩnh lại.
Cô Riley lập tức bước ra: “Các em ấy đều là học sinh lớp tôi. Nhưng thưa các lãnh đạo, cho dù có xử lý kỷ luật thì ít nhất cũng nên nghe lời giải thích từ người trong cuộc. Không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía mà mơ hồ đưa ra hình phạt đối với hai học sinh có thành tích xuất sắc và chưa từng vi phạm kỷ luật của lớp tôi như vậy được.”
Giáo sư Trì Sam khẽ gật đầu, vì yêu thích bức tranh 《Thiếu Nữ Ngày Thu》 đó nên bà cũng lên tiếng phụ họa: “Tôi cũng rất muốn làm rõ, rốt cuộc bức tranh này là do học sinh nào thực sự vẽ nên.”
“Em không gian lận ạ.” Thích Ấu Vy giải thích, “Tuy đúng là Yên Yên đã giúp đỡ em rất nhiều trong quá trình em vẽ tranh, suốt một tuần qua cậu ấy đều cùng em thức đêm trong phòng mỹ thuật, nhưng em có thể cam đoan rằng từng nét vẽ trong bức tranh này đều do một mình em hoàn thành. Yên Yên chỉ dạy cho em rất nhiều kỹ thuật vẽ tranh mà thôi!”
“Những lời này của cậu, ai mà tin được chứ!”
Tô Vãn An quay đầu ra hiệu cho Trì Hoan Ý, cô ta lập tức lấy ra bài dự thi vòng sơ khảo của Thích Ấu Vy, chính là bức tranh tĩnh vật chùm nho trên ban công, rồi đưa đến tay giáo sư Trì Sam: “Giáo sư, mời ngài xem, đây chính là bài dự thi vòng đầu của Thích Ấu Vy ạ.”
Giáo sư Trì Sam nhận lấy bản vẽ, ông quan quan sát một lúc rồi nói: “Quả thật có thể thấy bạn học này có nền tảng nhất định, nhưng so với bức 《Thiếu Nữ Ngày Thu》 thì lại thiếu đi rất nhiều linh khí.”
Thích Ấu Vy lo lắng đến mức mắt bắt đầu đỏ hoe, trong lòng cảm thấy ấm ức, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào nói: “Bức tranh đó thật sự là do em vẽ! Suốt hơn một tuần qua, ngày nào em cũng ở trong phòng vẽ, thức đến ba giờ sáng…”
“Giả vờ đáng thương thì có ích gì.” Tô Vãn An cắt ngang lời nói của Thích Ấu Vy: “Tất cả chúng ta đều học vẽ, ai không biết trình độ của ai như thế nào chứ? Cậu nói bức tranh này là do cô vẽ à? Chỉ có ma mới tin thôi!”
“Chính là do tôi vẽ mà!”
“Nếu đúng là cậu vẽ, thì Tô Vãn An tôi đây sẽ lập tức nghỉ học. Còn nếu không phải, thì cậu và cô bạn tốt của cậu phải cùng nhau cút khỏi đây! Dám cá cược không?”
Hứa Yên mỉm cười nói: “Được thôi, vậy thì cứ quyết định như thế nhé.”
“Vậy thì để giáo sư Trì Sam thẩm định đi!”
Giáo sư Trì Sam vẫn đang so sánh hai bức tranh, ông nhíu mày rồi đưa ra lời nhận xét: “Hai tác phẩm này quả thật có sự chênh lệch rõ rệt. Tác phẩm《Thiếu nữ ngày thu》thì sinh động và phóng khoáng, còn tác phẩm 《Chùm nho trên ban công》 lại có phần gò bó, cách sử dụng màu sắc cũng khá khuôn mẫu và thiếu sự tự nhiên.”
Trên gương mặt của Tô Vãn An hiện lên vẻ đắc ý.
“Nhưng mà…” Giáo sư Trì Sam bắt đầu xoay chuyển lời nói: “Hai bức tranh này lại thể hiện một điểm rất đáng chú ý, chính là thói quen đi nét của người vẽ có độ tương đồng rất cao.”
Lời này vừa thốt ra, Thích Ấu Vy mới ngừng nức nở, đôi mắt tràn đầy hy vọng của cô nhìn về phía giáo sư Trì Sam.
“Nên nói như thế nào nhỉ,” Giáo sư Trì Sam chậm rãi nói, “Một họa sĩ khi luyện tập trong thời gian dài sẽ hình thành phản xạ cơ và trí nhớ cơ bắp đặc trưng. Tôi nghiêng về khả năng cả hai bức tranh đều do cùng một người vẽ nên.”
Nghe giáo sư Trì nói vậy, sắc mặt của Tô Vãn An và Trì Hoan Ý lập tức thay đổi.
Thích Ấu Vy lập tức quay sang nhìn Tô Vãn An, cô không chịu buông tha cho cô ta: “Cậu, cậu còn gì để nói nữa không!”
Tô Vãn An vội vàng nhìn về phía vị ủy viên hội đồng quản trị từng đến nhà cô ta “dùng cơm”, ánh mắt đầy sự khẩn cầu và áp lực.
Vị ủy viên hội đồng lập tức hiểu ý, liền bước lên nói: “Giáo sư Trì, ngài có thể khẳng định chắc chắn chứ?”
“Cũng không thể hoàn toàn khẳng định.”
“Được rồi, nếu hai bức tranh còn có điểm nghi vấn, thì trường Bồ Tinh của chúng ta cũng không thể dễ dàng dung túng cho thói xấu gian lận như vậy được.”
Ánh mắt nghiêm khắc của anh ta quét qua Hứa Yên và Thích Ấu Vy, rồi nói: “Thích Ấu Vy, nếu em đã khẳng định bức tranh này là do một mình em hoàn thành, vậy thì tôi cho em thời hạn một ngày. Nếu em có thể vẽ lại bức tranh này trong vòng một ngày, dưới sự giám sát chặt chẽ của các lãnh đạo trường, thì chúng tôi sẽ tin em.”
Ủy viên hội đồng đã lên tiếng, các lãnh đạo khác của trường dĩ nhiên cũng không thể có ý kiến gì thêm.
Chỉ là cô Riley vẫn bước ra bênh vực Thích Ấu Vy, nói: “Một ngày có phải hơi gấp quá không? Tôi không rành về hội họa nên muốn hỏi giáo sư Trì một chút, để tái hiện lại một tác phẩm như thế này thì cần bao nhiêu thời gian vậy?”
Giáo sư Trì Sam nhìn Thích Ấu Vy, rồi lại nhìn về phía bức tranh: “Ít nhất cũng phải cần ba ngày.”
“Vậy thì ba ngày đi!” Vị ủy viên hội đồng tự tin nói: “Thích Ấu Vy, nếu em không thể vẽ lại được thì cứ theo quy trình buộc thôi học mà làm, xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy!”
“Được ạ.” Thích Ấu Vy gật đầu đầy kiên quyết, cô kiên quyết không chỉ là để chứng minh sự trong sạch của bản thân, mà còn để người đã giúp đỡ cô là Hứa Yên không bị cuốn vào vũng bùn này. “Trong vòng ba ngày, em nhất định sẽ vẽ lại được!”