Chương 58: Liên hôn
Hứa Yên cảm thấy vấn đề lớn nhất của mình không phải là mềm lòng, mà là xem thường đối thủ.
Cô đương nhiên cho rằng, trên “sân nhà” của mình, Đoàn Tự Lý không thể gây ra sóng gió lớn, thậm chí khi bị anh bắt đi, ngay từ đầu Hứa Yên cũng không cảm thấy đó là chuyện gì nghiêm trọng.
Đây là Thiện Bang, là nơi cô sống từ nhỏ đến lớn.
Dù Đoàn Tự Lý có tài giỏi đến đâu, thì ‘cường long bất áp địa đầu xà’ (*)
( ý chỉ người ngoài dù mạnh đến đâu cũng khó địch lại thế lực địa phương)
Thế nhưng, phải đến khi chiếc xe chạy trong đêm suốt hai tiếng, đến một khu dinh thự trong rừng mà Hứa Yên tuy không quen thuộc nhưng từng thường thấy trên truyền hình địa phương, cô mới chợt nhận ra… vấn đề không hề đơn giản.
Dinh thự nhà họ Đỗ.
Đúng vậy, chính là gia tộc nhà họ Đỗ mà trước đây Hứa Ngự Đình từng muốn gả cô cho đại thiếu gia của nhà bọn họ.
Gia tộc nhà họ Đỗ và nhà họ Hứa đều là những đại gia quyền lực nhất ở Thiện Bang, trong kinh doanh thường có giao dịch, cũng có cạnh tranh, nhưng nhìn chung thì mối quan hệ vẫn khá thân thiện.
Cô thật không ngờ Đoàn Tự Lý lại lừa cô đến tận đây.
Cô chợt nhớ ra, hình như anh từng nhắc rằng mình có quen với tiểu thiếu gia của nhà họ Đỗ.
Nếu có nhà họ Đỗ che chở cho anh, thì Hứa Ngôn muốn tìm được cô sẽ không phải chuyện dễ dàng gì.
Hứa Yên âm thầm quan sát tình hình xung quanh mà không để lộ cảm xúc.
Khi Đoàn Tự Lý xuống xe, chính người đứng đầu của nhà họ Đỗ là Đỗ Tuần Thao đích thân ra đón tiếp anh.
Phải biết rằng, Đỗ Tuần Thao là người cùng thế hệ với Hứa Ngự Đình, thường ngày ở Thiện Bang cũng là nhân vật có tiếng tăm, lại vô cùng kén chọn, người bình thường đúng là không xứng để ông ta đích thân ra tiếp đón.
Mà hiện tại giữa ông ta và Đoàn Tự Lý, từng cử chỉ hành động đều toát lên sự thân thiết và lễ độ như anh em thân thiết trong nhà…
Lần này… cô xong đời rồi.
Sau khi xuống xe, Hứa Yên bị vệ sĩ của Đoàn Tự Lý đưa lên phòng ở tầng ba của một căn biệt thự độc lập trong rừng. Cửa không bị khóa trái, cũng không bị trói lại, nhưng bên ngoài có hai vệ sĩ canh gác.
Hứa Yên nói là cô đói và muốn ăn gì đó, thế là vệ sĩ liền bảo người hầu nhà họ Đỗ chuẩn bị bữa ăn, rồi đẩy xe đồ ăn đến tận phòng cho cô dùng.
Thật trớ trêu, mở nắp ra thì thấy một đĩa cơm chiên trứng vàng óng còn bốc khói nghi ngút.
Hứa Yên trợn mắt lên trời đầy bất mãn.
Khó mà nói đây không phải là Đoàn Tự Lý… cố ý trêu tức cô.
Nhưng dù có bực tức đến đâu thì bụng cũng phải no trước đã, có sức thì mới nghĩ cách thoát thân được.
Nên khi Đoàn Tự Lý về phòng, thấy đĩa cơm chiên trứng trên bàn đã bị cô ăn sạch sẽ, anh không khỏi cười rồi nói: “Em ăn cũng khỏe đấy nhỉ.”
Dù có căm ghét đến tận răng, nhưng Hứa Yên quá hiểu rằng dưới mái nhà này thì cô buộc phải nhẫn nhịn.
Cô từ trên giường ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc rối bù, rồi nở một nụ cười trong sáng và ngây thơ với anh: “Tự Lý, anh đưa em đến đây là muốn làm gì vậy?”
“Tạm thời anh chưa nghĩ ra.” Đoàn Tự Lý ngồi xuống ghế đơn đối diện giường, bắt chéo chân, vẻ mặt thoải mái nhìn cô, “Hay là, em cho anh một vài gợi ý đi?”
“Chưa nghĩ ra thì tại sao anh lại bắt cóc em!”
“Có lẽ, chỉ là để xả giận thôi.”
“….”
Nhẫn nhịn, cô buộc phải nhẫn nhịn.
Hứa Yên lại điều chỉnh lại biểu cảm, rồi bĩu môi nói: “Em có bắt nạt anh đâu, anh xả giận cái gì chứ, em còn cứu anh mà.”
“Lúc trước bắt tôi đi, rồi lại mềm lòng thả tôi ra, với tôi đó không phải là ân huệ.” Đoàn Tự Lý nhướn mày nhìn cô, “Mà là sự yếu mềm.”
Anh ta nói chuyện thật sự khiến người ta tức điên lên được.
Nhưng Hứa Yên đã chịu đựng tính khí khó ưa của anh hơn một năm rồi, nên mấy chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không phải không thể chịu được.
“Vậy, anh rất thân với nhà họ Đỗ à?” Hứa Yên bắt đầu dò xét anh, “Hai bên có mối quan hệ tốt lắm phải không?”
“Cũng chẳng đến mức tốt lắm đâu.” Đoàn Tự Lý nói, “Lúc ở Nga, tôi từng cứu tiểu thiếu gia của nhà họ Đỗ một lần.”
“Thảo nào họ lại muốn giúp anh.”
“Ân huệ nhỏ này không đủ để nhà họ Đỗ liều lĩnh hợp tác với tôi, hơn nữa, Đỗ Tuần Thao và bố nuôi của em, Hứa Ngự Đình, lại là bạn thân tri kỷ đã nhiều năm đấy.”
“Đúng vậy.” Hứa Yên biết chuyện này, “Vậy rốt cuộc ông ta giúp anh vì lý do gì, anh hứa sẽ cho ông ta lợi ích gì à?”
Đoàn Tự Lý lạnh lùng cười nhạt một tiếng: “Bởi vì anh trai tốt bụng của em, cả người đầy tham vọng độc ác, không bằng thú vật, lại không kiên nhẫn đến mức… ra tay tàn nhẫn với chính cha ruột mình.”
Tim Hứa Yên bất chợt run lên.
Bệnh tình lần này của Hứa Ngự Đình thật sự quá kỳ lạ, Hứa Yên không có mặt ở Indonesia nên cũng không biết rốt cuộc bệnh tình của Hứa Ngự Đình ra sao, nhưng trong lòng cô… đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Cô có nghi ngờ, thì người ngoài đương nhiên cũng sẽ…
Hứa Yên vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được, bàn tay nắm chặt lấy ga giường, cắn chặt răng rồi trầm giọng hỏi: “Anh… có chứng cứ gì không?”
Đoàn Tự Lý thờ ơ nhún vai: “Dù gì cũng không phải chuyện nhà tôi, nhưng Đỗ Tuần Thao dường như lại rất chắc chắn về việc này. Vừa nãy mới nói chuyện chưa đầy một tiếng, ông ta đã mắng Hứa Ngôn suốt nửa tiếng rồi. Nhưng nguyên nhân khiến ông ta hợp tác với tôi, không chỉ vì Hứa Ngôn đã làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy, mà quan trọng hơn là, một khi Hứa Ngự Đình rớt đài, Hứa Ngôn liền xé bỏ thỏa thuận quân tử trước đây giữa hai nhà Đỗ – Hứa, nhiều mặt xâm phạm đến lợi ích của nhà họ Đỗ.”
Thì ra là vậy…
Chẳng trách Hứa Ngôn vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài.
Không chỉ là bệnh tình của Hứa Ngự Đình, mà còn cả những chuyện lặt vặt trên thương trường quấn lấy. Trước đây, giữa hai nhà Đỗ và Hứa ở Thiện Bang vốn có không ít thỏa thuận quân tử, ví dụ như ngành khai khoáng là ngành chủ lực của nhà họ Hứa, vì thế nhà họ Đỗ tuyệt đối không được nhúng tay vào, còn ngành lâm nghiệp ở Thiện Bang thì do nhà họ Đỗ bao trọn…
Giờ xem ra, Hứa Ngôn bận rộn với chuyện làm ăn đến mức lo cho mình còn chẳng xong, e rằng cũng chẳng còn tâm tư mà để ý đến chuyện của cô nữa.
“Anh bắt em đưa đến đây, là ý nghĩ bộc phát nhất thời, hay đã có mưu tính từ trước?”
Đoàn Tự Lý đổi tư thế, ngả người sâu vào sofa, ngồi thoải mái hơn một chút rồi mới nói: “Đưa em đến Thiện Bang là vì thật sự không nỡ để em rời đi. Nhưng ngay sau khi máy bay hạ cánh, tôi nhận được tin tức nói rằng Tô Tuấn Thành đã bị anh trai em cướp mất. Từ lúc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ về thân phận của em, nhà họ Hứa với nhà họ Tô vốn chẳng hề có liên hệ gì, vậy thì tại sao anh trai em lại phải ra tay chặn Tô Tuấn Thành chứ?”
“Vậy nên lúc đó, cho dù người của tôi không đưa anh đi, thì anh cũng sẽ theo tôi về nhà họ Hứa sao?”
“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.”
“Anh không sợ chết sao?”
Đoàn Tự Lý lạnh lùng nhếch môi cười: “Chỉ dựa vào mấy tên vệ sĩ như mèo què nhà em, em thật sự nghĩ có thể giam giữ được tôi sao? Tôi không đi, tất nhiên là có lý do để tôi ở lại đó.”
“Nói xem lý do của anh là gì.”
Đoàn Tự Lý đứng dậy áp sát về phía cô, Hứa Yên liên tục lùi lại, cho đến khi bị anh ép đến sát đầu giường.