ĐÊM HÈ ẨM ƯỚT – CHƯƠNG 65

Chương 65

“Tống ___”

Thẩm Tiểu Đình vừa nói ra một chữ, liền nhìn thấy người đàn ông trước mặt đưa ngón tay lên trước môi, ra hiệu nói nhỏ.

Thẩm Tiểu Đình theo phản xạ im lặng, nuốt lại lời muốn nói, nhưng trong lòng cô sôi sục, Thẩm Tiểu Đình không khỏi lén nhìn.

Người trước mặt cô có xương mày tuyệt đẹp và đường quai hàm rõ ràng, gần đây cô thức khuya học hành lọt vào top 10 chỉ để có được vé đi xem ca nhạc. Cô cũng điên cuồng mắng những người chỉ trích CP của cô, mà nhân vật nam chính, chính là

Là Tống Huân.

Lẽ, lẽ nào…

Trong đầu vừa lóe lên một ý nghĩ, Thẩm Tiểu Đình nghe thấy mẹ cô ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, cháu là bạn của Tinh Tinh à?”

 

“Chào dì.” Thẩm Tiểu Đình thấy Tống Huân khẽ gật đầu, dùng giọng lịch sự nhưng xa cách nói: “Cháu là bạn trai của Tinh Tinh, dì có thể gọi cháu là Tống Huân.”

Họ là bạn bè, chẳng trách….

Thẩm Tiểu Đình gật đầu, nhưng chợt nhận ra——

Bạn trai? ! !

Giống như có hàng trăm quả bom nổ cùng lúc khiến Thẩm Tiểu Đình choáng váng.

Nó còn bùng nổ hơn nhiều so với khi cô nhìn thấy cử chỉ thân mật vừa rồi của hai người.

Hai từ ngữ nhẹ nhàng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Tiểu Đình:

Bạn trai, bạn trai, bạn trai…

Trước tiên cô có nên đau lòng trước tin tức thần tượng của mình đang yêu không? Hay cô nên vui mừng vì chị họ có bạn trai? ? ! !

Còn có.

Cô có thể gọi Tống Huân là anh rể được không?

“Ồ, hóa ra cháu là bạn trai của Tinh Tinh…”

Thẩm Tiểu Đình nghe Tống Huân khách sáo chào mẹ, cúi đầu lén mở điện thoại ra, ngón tay run rẩy gửi tin nhắn cho người bạn bè.

[ ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! 】

[Chị em ah ah ah ah ah! ! ! ! ! ! ! ! ! ! 】

Thẩm Tiểu Đình gửi ra những dấu chấm than tràn ngập màn hình, nhưng vẫn chưa đủ để thể hiện sự phấn khích hiện tại của cô.

Người bạn nhanh chóng trả lời: [? ? ? ? ? 】

[Sao mới sáng sớm mà cậu phát điên cái gì vậy? Ngôi sao cậu theo đuổi sập phòng rồi?]

Nhân Tinh Quang: [Không phải cái này! ! ! ! ! 】

[Cậu có còn nhớ chị họ của tớ không? ? ! ! 】

[Là chị họ rất xinh đẹp lại dịu dàng tài trợ vé cho cậu đúng không?]

Nhân Tinh Quang: [ Đúng vậy, tớ nói cho cậu một bí mật, cậu nhất định không được nói với người khác

[ Sao vậy?]

Nhân Tinh Quang: [Bạn trai của chị họ tớ là Tống Huân. 】

[ …….?]

Nhân Tinh Quang: [Thật đấy, hãy tin tớ, chính miệng anh ấy thừa nhận, tớ nghe rõ ràng ] [ Hay là cậu ngủ thêm một lúc nữa đi ] [Có phải áp lực học tập gần đây của cậu rất lớn không? Nhìn xem nó đã ép cậu thành như như này]

Nhân Tinh Quang: [ aaaaa Tớ rất tỉnh táo !!! là sự thật đấy !!] [ Ngủ mơ cũng không sao. Cậu vui là được ]

Nhìn thấy bạn của mình vẫn còn tỏ ra không tin, Thẩm Tiểu Đình trở nên gấp gáp.

Cảm giác như bên cạnh mình có quả dưa thật lớn, nhưng khi cô nói ra lại không ai tin. Cảm giác này thật sự rất khó chịu… rất ! khó ! chịu!

Toàn thân như có kiến ​​bò khắp người, Thẩm Tiểu Đình cảm thấy ngứa ngáy.

Cô ngước mắt lên, lén liếc nhìn hai người vẫn đang trò chuyện, nghĩ ngợi rồi giả vờ đi vệ sinh.

Sau đó, khi rẽ vào một góc, cô nhanh chóng chụp lại ảnh của Tống Huân và gửi cho bạn mình.

Sợ bị phát hiện, tay Thẩm Hiểu Đình hơi run nên khi chụp ảnh từ xa, hình ảnh hơi mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đường nét tổng thể của khuôn mặt và hình dáng cơ thể của anh

Sau khi gửi nó.

Ô chat hiện bên kia đang gõ tin nhưng vẫn không có tin nhắn.

Thẩm Tiểu Đình đang định gõ chữ.

Một tiếng tinh vang lên.

[? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !]

……Màn hình tràn ngập những dấu chấm hỏi và dấu chấm than, biểu lộ sự kinh ngạc.

Sau đó, cô bị tấn công bởi hơn chục tin nhắn thoại.

Mỗi tin nhắn dài 60 giây, Thẩm Tiểu Đình bấm vào, giọng nói của người bạn bên kia vừa kích động vừa gay gắt khiến màng nhĩ cô tê dại, Thẩm Tiểu Đình vội vàng giảm âm lượng xuống. ​

Không cần nghe những đoạn tin nhắn thoại có thể  tưởng tượng ra biểu cảm và giọng điệu của cô bạn bên kia.

Thẩm Tiểu Đình hài lòng, tắt điện thoại.

Không hổ là bạn thân của cô, cách cô ấy thể hiện sự kinh ngạc giống hệt cô.

Những lời thì thầm nhỏ nhẹ cứ quanh quẩn bên tai cô, lông mi của Thẩm Như Tinh run rẩy, cô từ từ mở mắt.

Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ trung niên trước mặt, ngập ngừng nói: “… Dì ba?”

“Vất vả cho con rồi, Tinh Tinh. Hay con về nhà nghỉ ngơi trước, chiều hãy quay lại? Ngày mai con có phải đi làm không?” Lâm Lan ân cần hỏi.

Đã hơn mười giờ trôi qua kể từ khi tối qua nhận được tin tức của cháu gái, Lâm Lan đoán rằng cả đêm Thẩm Như Tinh đều không yên tâm.

“Không sao đâu, gần đây công việc của cháu không bận, cũng có thời gian nghỉ ngơi. Chúng ta đợi ca phẫu thuật kết thúc đi.” Thẩm Như Tinh ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn.

Ba chữ màu đỏ, vẫn đang trong quá trình phẫu thuật.

Mặc dù tối qua cô không ăn tối nhưng Thẩm Như Tinh cũng không có cảm giác thèm ăn, cô chỉ ăn một chiếc bánh bao nhỏ và một cốc sữa đậu nành cho bữa sáng do Thẩm Tiểu Đình mua, sau đó cô không ăn thêm được nữa.

Mọi người đã đợi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ.

Sau ca phẫu thuật, Thẩm Lệ Hoa vẫn hôn mê và được chuyển đến phòng ICU để theo dõi.

Bác sĩ phẫu thuật chính bước ra và trò chuyện ngắn gọn với người nhà của bệnh nhân, nói rằng các thông số đã ổn định lại và các dữ liệu khác hiện tại vẫn bình thường, nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại trong vòng hai ngày thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần quan sát thêm là được.

Phòng ICU luôn được nhân viên trực 24/24, Thẩm Như Tinh và dì ba đã bàn bạc và dự định sẽ quay lại vào buổi tối trong trường hợp khẩn cấp và đảm bảo rằng người thân luôn có mặt.

Sau khi bàn bạc, Thẩm Như Tinh không rời đi, thay vào đó cô tìm đến bác sĩ phẫu thuật, tự mình tìm hiểu tình hình cụ thể và kế hoạch điều trị tiếp theo.

Tuy nhiên, bác sĩ cho biết mọi việc đã được sắp xếp, bệnh nhân sẽ được hưởng dịch vụ chăm sóc chất lượng tốt nhất tại bệnh viện, cụ thể ra sao thì y tá sẽ giải thích cho cô.

“…Dù sao thì cô cũng đừng lo lắng quá.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Như Tinh, bác sĩ đưa ra vài lời an ủi tượng trưng.

Thẩm Như Tinh đã quen với thái độ bảo thủ trong lời nói của bác sĩ, cô gật đầu: “Được, bác sĩ vất vả rồi.”

Giường tại các khoa nội trú của bệnh viện tuyến 3 luôn chật kín, có rất nhiều người đã chờ đợi hàng tuần trời nhưng vẫn chưa có được giường.

Hai bên hành lang trong khu phẫu thuật thần kinh lần lượt xếp đầy những giường bệnh, dày đặc như tổ kiến, từ người lớn tuổi đến người trẻ tuổi đều lộ vẻ mặt mệt mỏi.

Sau khi tạm biệt gia đình nhà dì ba, Thẩm Như Tinh xuyên qua đám đông, đi đến chỗ Tống Huân đang đợi cô: “Là anh sắp xếp phải không?”

Tống Huân chỉ nắm tay cô nói: “Đừng cảm thấy gánh nặng, anh chỉ muốn giúp em chia sẻ một phần gánh nặng.”

Thẩm Như Tinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi theo Tống Huân lên xe, không nói gì.

“Hay là chúng ta ở gần đây thôi” Tống Huân tùy ý đặt hai tay lên vô lăng, cũng không vội khởi động xe, “Thuận tiện chăm sóc dì, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể đến bệnh viên bất cứ lúc nào”

“Khách sạn sao?” Thẩm Như Tinh suy nghĩ một chút, “Nhưng ở xung quanh đây giá phòng rất đắt, không cần thiết”

“Không phải khách sạn.” Tống Huân lặng lẽ sửa lại, “Là ở khu dân cư gần đây, có đầy đủ tiện ích, gần chợ rau củ, muốn làm gì đó để bổ sung sức khỏe cho dì cũng rất thuận tiện.”

Thẩm Như Tinh có chút bị thuyết phục, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng: “…Sao khắp nơi đều nhà của anh vậy?”

“Dù sao anh cũng là Doraemon.” Tống Huân hơi nhếch khóe môi, rất ít nói đùa với cô.

Thẩm Như Tinh buồn cười: “Doraemon phiên bản đời thực?”

Tống Huân ừ nói: “Là Doremon của em”

Thẩm Như Cảnh mỉm cười, sương mù trong lòng dường như tan đi một chút.

Tống Huân lái xe đưa cô về nhà thu dọn đồ đạc, Thẩm Như Tinh nghĩ nghĩ, mang theo quần áo để thay và một số vật dụng cần thiết hàng ngày, sau đó đi theo Tống Huân đến ‘khu dân cư lân cận’ mà anh ta nhắc tới.

Đây là tòa nhà mới xây cách bệnh viện 1 km, vì gần bệnh viện nên nhiều cư dân là nhân viên của bệnh viện.

Ngôi nhà có kết cấu gồm 4 phòng ngủ và 2 phòng khách, trang trí đơn giản với phong cách Bắc Âu hiện đại.

Thẩm Như Tinh ngồi trên ghế trong bệnh viện hơn mười giờ, sau đó tựa vào vai Tống Huân nhắm mắt một lát.

Lúc này, eo và lưng cô đau nhức như bị xe tải cán qua, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ từ từ ập đến.

Thẩm Như Tinh mệt mỏi, tắm rửa đơn giản, thay quần áo rồi nằm trên giường.

Cô nhắm mắt lại và yên bình nằm trên chiếc giường lớn xa lạ.

Cơ thể cô vô cùng mệt mỏi nhưng thần kinh vẫn căng thẳng khi nghĩ đến Thẩm Lệ Hoa hiện đang nằm trong phòng ICU.

Thẩm Như Tinh lật người, nghe kim giây đồng hồ trên tường tích tắc, đếm hàng trăm lần vẫn không thể ngủ được.

Thẩm Như Tinh thực sự sợ mình sẽ đột tử chết trước khi Thẩm Lệ Hoa tỉnh lại.

Cô đứng dậy và đi tìm Tống Huân.

Tống Huân ở trong phòng làm việc, nhìn vào máy tính, như đang xử lý chuyện gì đó, khuôn mặt một bên dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu xuống có chút lạnh lùng.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tống Huân ngước mắt lên nhìn cô: “Không ngủ được à?”

“Ừ, một chút thôi.” Thẩm Như Tinh đi tới, đưa tay sờ kính: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh đeo kính.”

“Chống ánh sáng xanh.” Tống Huân nói ngắn gọn, khóe mắt nhìn thấy trên màn hình Giang Thiếu Duật đang gửi tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, vậy là thuận tay gửi vị trí của mình cho cậu ta..

Sau khi xử lý xong tất cả tin nhắn trong vài giây, Tống Huân đóng máy tính và tháo kính ra.

Anh nắm lấy bàn tay đang khua khoắng của Thẩm Như Tinh, nói: “Anh ngủ với em một lát nhé?”

Thẩm Như Tinh thu tay lại, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Hai người trở lại phòng ngủ.

Tống Huân ném áo khoác lên ghế sô pha, cởi cúc áo sơ mi rồi chậm rãi lên giường.

Một bên của chiếc giường lớn vốn trống rỗng đã hơi lõm xuống, sau đó bị nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ.

Hương cam quýt hoà tan lấp đầy trong vòng ôm chật hẹp, mang đến cho người ta cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Thẩm Như Tinh trong ngực anh, không nhịn được mà dùng cằm của mình cọ nhẹ vào cổ anh: “ Không phải tối qua anh không ngủ hay sao? Sao anh không buồn ngủ vậy” Thậm chí còn xử lý công việc của mình.

“Anh ngủ bốn giờ là đủ rồi.” Tống Tầm nhắm mắt lại, uể oải nói.

“Nhưng em thấy năm cuối trung học anh ngủ không ít”

“Đó là vì tiết học quá nhàm chán” Thẩm Như Tinh nhịn không được cắn xương quai xanh của anh, nghe thấy Tống Huân hít nhẹ, cô hài lòng nói: ” Em nhìn anh đã cảm thấy không vừa mắt từ lâu”

“Hả?” Tống Huân không mở mắt, thanh âm hơi cao lên: ” Sao lại không vừa mắt anh?”

“Không vừa mắt anh không nghe giảng nhưng vẫn đạt được vị trí số một.Điều đó khiến những người chăm chỉ như chúng em trông thật ngu ngốc.”

Tống Huân mở mắt ra, đưa tay xoa đầu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của cô, “Không liên quan gì đến ngu ngốc, chỉ có thể nói, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm”

Thẩm Như Tinh không nói nên lời: “Em cũng không nhìn ra có chỗ nào anh không giỏi”

Dù là học tập hay sự nghiệp, anh luôn có thể thực hiện một cách dễ dàng.

“Có”

“Anh nói xem.” Thẩm Như Tinh trở nên hứng thú.

“Anh không giỏi yêu đương”, Tống Huân nói: “Nhưng anh đang gấp rút học thêm. Hy vọng bạn gái tôi có cơ hội kiểm tra thành quả học tập của anh”

“Làm thế nào để kiểm tra…?”

Tống Huân hôn lên môi cô, nói: “Kiểm tra như vậy là được.”

“Hả? Ý anh là gì?” Thẩm Như Tinh có chút bối rối, khuôn mặt cô áp vào vòng tay ấm áp của anh, như thể cô đang ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông, xương cốt mềm mại, ngay cả âm cuối cũng nhẹ nhàng lạc nhịp.

Mí mắt cô bắt đầu đấu tranh, ý thức của Thẩm Như Tinh trở nên mơ hồ.

Tống Huân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hết lần này đến lần khác.

Nhịp điệu nhẹ nhàng tựa như bản nhạc thôi miên, trong vòng tay ấm áp của anh, Thẩm Như Tinh chìm vào giấc ngủ.

Tống Huân cụp mi xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Thẩm Như Tinh, dưới mắt cô có màu xanh lam nhạt hiện rõ, nhưng hơi thở của cô lại dài và chậm, giống như một chú gấu con mỏng manh tìm được hốc cây che mưa gió, thảnh thơi yên lòng.

Ngay cả trái tim anh cũng dần dần bình tĩnh lại.

Tống Huân cũng nhắm mắt lại, chậm rãi hô hấp.

Trong phòng có một bầu không khí yên tĩnh và nhẹ nhàng, không ai để ý rằng có tin nhắn mới xuất hiện trên chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Giang Thiếu Duật: [ sao cậu lại ở bệnh viện? Gần đây có nhiều người bị ốm, không phải cậu cũng bị ốm đấy chứ? Không phải cậu phát sốt nhưng chỉ ở một mình đấy chứ?”

[Sao cậu không trả lời tin nhắn? Đừng doạ tôi] [Bây giờ tôi sẽ đến gặp cậu, đừng ngất xỉu nhé ] –

Giang Thiêu Duật nói đi liền đi.

Cậu ta ngâm nga một bài hát rồi lái xe, thắc mắc tại sao Tống Huân lại đến khu dân cư bên đó.

Nhưng vấn đề là Tống Huân lẽ ra đang ở Giang Thành, tại sao lại quay về thành phố A?

Dường như có chuyện gì đó phát sinh sau khi cậu ta tham gia chương trình hẹn hò.

Điều rõ ràng nhất là vào một đêm muộn tháng trước.

Ngày hôm đó Giang Thiếu Duật đang ngủ say, nhưng lại nhận được điện thoại của Tống Huân.

Anh vừa mới ngủ thì bị một cuộc điện thoại đánh thức, đang định chửi bới ai đó, nhưng khi nhìn thấy tên Tống Huân, anh bất đắc dĩ nhịn xuống muốn đập vỡ điện thoại.

“Không, cậu điên à, không nhìn xem hiện tại là mấy giờ sao?”

Giang Thiếu Duật không nói nên lời, “Đã ba giờ sáng, ba giờ sáng, cậu không phải đang ghi hình chương trình tạp kỹ sao? Sao lại chưa ngủ”

Nếu là Tống Huân bình thường, cậu ta sẽ cúp điện thoại hoặc bảo cậu biến đi.

Tống Huân ngày đó rất bình tĩnh, không bị thái độ bất mãn của Giang Thiếu Duật ảnh hưởng, “Hỏi cậu một chuyện”

–Ừm?

Giang Thiếu Duật dừng nói, trong lòng đầy bất mãn.

Khi nghe thấy người bạn thường ngày thoải mái và lạnh lùng muốn hỏi mình điều gì đó, cơn buồn ngủ của anh lập tức biến mất.

Anh ta càng hưng phấn hơn, ngồi dậy: “Sao vậy? Hỏi tôi là không sai đâu. Tôi được mệnh danh là bách khoa toàn thư đấy”

Tống Huân ở đầu bên kia trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu cô gái cậu thích thích người khác thì cậu sẽ làm thế nào?”

Giang Thiếu Duật: “Cướp lấy.”

Tống Huân: “?”

Giang Thiếu Duật tự tin nói: “Chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội, trực tiếp cướp lấy, góc tường không phải để đào sao?”

Bên kia im lặng vài giây: “Nếu cô ấy không đồng ý thì sao?”

Giang Thiếu Duật: “Cậu còn chưa thử, sao biết cô ấy sẽ không đồng ye? Nói thật đi, cậu yêu một cô gái đã có bạn trai à?”

“…”

Trong mắt Giang Thiếu Duật, im lặng tương đương với ngầm thừa nhận, vì vậy cậu ta càng ra sức thuyết phục: “Cậu còn do dự gì mà không xông lên. Đánh một trận là xong. Cũng không phải huỷ hoại cuộc hôn nhân của người khác.” Hơn nữa, với điều kiện của cậu, vẫn có góc tường không đào được à?”

“…”

Giang Thiếu Duật lại bổ sung thêm một câu: “Không lẽ cô gái này đã từ chối hoặc bỏ rơi cậu rồi chứ?”

Tống Huân vẫn không nói gì.

Mặc dù quen nhau gần hai mươi năm, nhưng Giang Thiếu Duật đôi lúc cũng có chút khó đoán trong suy nghĩ của Tống Huân.

Giang Thiếu Vũ ban đầu nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa khi Tạ Lão Tam nói rằng lần trước cậu ta đã gặp được bạn gái của Tống Huân, nhưng kết hợp với sự kỳ lạ gần đây——

Mỗi lần gọi Tống Huân đi uống rượu, cậu ta chỉ nhận được một câu lạnh lùng “Không đi”. Không những quán rượu không đi, mà buổi họp mặt định kỳ mỗi tháng một lần ban đầu cũng không thấy đâu nữa.

Ngược lại, cứ hai ngày cậu ta lại chạy đến thành phố A. Bây giờ nhìn lại, có lẽ cậu ta thực sự đang yêu.

Cậu ta là một đối tượng tốt. Theo suy nghĩ của cậu, cậu ta sớm nên yêu đương từ lâu mới đúng.

Bản thân cậu đã trải qua hơn chục mối tình, còn cậu ta có mối tình đầu từ năm 18 tuổi, cũng đã qua lâu như vậy, nhưng vẫn nhớ thương cô gái đó. Không cần thiết phải treo cổ trên một cành cây lâu đến vậy.

Giang Thiếu Duật nghĩ đến việc đến việc chút nữa đến thăm Tống Huân bị bệnh, tiện thể trêu đùa vài câu, cô gái nào có sức hút có thể làm tan chảy thiếu gia lạnh lùng sau nhiều năm như vậy

Nghĩ như vậy, Giang Thiếu Duật theo địa chỉ trong tin nhắn đi lên lầu, bấm chuông cửa.

Không ai mở cửa.

Giang Thiếu Duật cau mày.

Không phải bị sốt rồi ngất đấy chứ?

Anh lại nhấn chuông lần nữa. Lần lượt, tiếng chuông đặc biệt rõ ràng trong hành lang im lặng.

Nhấn chuông.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Giang Thiếu Duật đã nhìn thấy người đứng ở cửa, thô lỗ hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi sợ cậu sẽ xảy ra chuyện.”

Giang Thiếu Duật nhìn Tống Huân, ánh mắt rơi vào cổ áo có chút lộn xộn của cậu ta, nhướng mày nói đùa: “Sao thế, tôi đến không đúng lúc, quấy rầy khoảng thời gian ngọt ngào giữa cậu và tiểu tình nhân à?”

Tống Huân đang định trả lời thì nghe thấy phía sau có tiếng động.

Thẩm Như Tinh đang trong giấc mơ ngọt ngào được nửa đường, hơi ấm đột nhiên biến mất, cô chợt tỉnh lại, mới phát hiện Tống Huân không có ở trên giường.

Thẩm Như Tinh đi đến phòng khách, nhìn thấy Tống Huân đang đứng ở cửa, cô bước tới kéo mạnh góc áo anh: “Sao vậy? Anh đã hứa ngủ cùng em mà.”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại, lộ ra vẻ buồn ngủ và làm nũng vì không ngủ đủ giấc.

Đôi mắt Tống Huân rơi trên đôi má hếch lên của cô, đôi mắt mơ màng mềm mại như sóng nước, anh đưa tay vuốt tóc cô, trầm giọng dỗ dành: ” Ngoan, đợi anh hai phút.”

Giọng điệu của anh cũng trầm thấp và dịu dàng, giống như làn gió chiều trong đêm thu, trong trẻo và ẩm ướt.

Thẩm Như Tinh ậm ừ, ngoan ngoãn kéo góc quần áo của anh rồi không nói nữa.

Tuy rằng cuộc nói chuyện của bọn họ rất nhẹ nhàng nhưng Giang Thiếu Duật vẫn có thể nghe thấy.

Giọng nữ nghe quen quen, Giang Thiếu Duật liếc nhìn, muốn xem cô bạn gái mới này là ai, đã có bạn trai nhưng Tống Huân vẫn muốn cướp cô.

Không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn một cái, Giang Thiếu Duật liền cảm thấy cả người cứng ngắc.

Sao…trông có chút quen mắt.

Giống như… cô bạn gái đầu tiên của Tống Huân

Giang Thiếu Duật do dự một chút, nói: “Thẩm, Thẩm…”

Anh bế tắc, không thể nhớ tên người bạn cùng lớp ở trường trung học Tống Huân, gọi là Thẩm gì.

Tống Huân không có chút biểu tình liếc nhìn Giang Thiếu Duật, “Thẩm gì chứ, gọi chị dâu”

Chương 64

Chương 66

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *