Mất Khống Chế – Chương 13

Chương 13

Lâm Yên nhìn Thẩm Duật Thư, cô mỉm cười gật đầu rồi nói: “Em nghĩ anh đi công tác bên ngoài, có lẽ không có ai ở bên cạnh mừng sinh nhật, nên em muốn đến đây để ở bên anh.”

Thẩm Duật Thư không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm Lâm Yên rất lâu.

Mãi đến khi điện thoại của anh reo lên, anh mới lấy ra từ túi quần, liếc nhìn tên người gọi rồi áp máy lên tai: “Chuyện gì?”

Đầu dây bên kia là Phó Chính Nam, anh ta hỏi: “Cậu đâu rồi? Ra ngoài nghe điện thoại mà sao vẫn chưa quay lại?”

Thẩm Duật Thư đáp: “Tôi ra ga cao tốc đón Lâm Yên, lát nữa sẽ qua.”

Sau khi nói xong anh liền cúp máy rồi nhét điện thoại lại vào túi, sau đó đưa tay nhận lấy bó hoa từ tay Lâm Yên và hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”

Lâm Yên gật đầu: “Em ăn rồi.”

Thẩm Duật Thư liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp tục hỏi: “Em đi chuyến mấy giờ?”

Lâm Yên trả lời: “Sáu giờ ạ, sau khi tan học là em đi thẳng ra ga luôn.”

Anh lại hỏi: “Thế em lấy đâu ra thời gian mà ăn tối?”

Lâm Yên “ồ” một tiếng, có chút chột dạ: “Em ăn trên tàu cao tốc.”

Thẩm Duật Thư nhìn cô, giọng bình thản nhưng mang ý chất vấn: “Ăn cái gì?”

Lâm Yên đáp rất nhỏ: “Mì gói ạ.”

Thẩm Duật Thư khẽ nhướn mày, nhìn cô đầy ẩn ý rồi nói: “Ga tàu cao tốc từ bao giờ lại có bán mì gói thế?”

“……” Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Yên đi tàu cao tốc, cô thật sự không biết trên tàu có bán mì gói hay không, nên cũng chẳng rõ Thẩm Duật Thư nói thật hay cố tình trêu cô.

Cô vô thức mím môi một cái, rồi chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Duật Thư mà không nói thêm gì nữa.

Thẩm Duật Thư đã sớm đoán được Lâm Yên đang nói dối. Cô gái này thà đứng ngoài trời lạnh run cầm cập, cũng không nỡ vào quán cà phê mua một ly, thì làm sao có thể nỡ bỏ tiền ra mua suất ăn trên tàu cao tốc chứ.

Anh nhìn cô, bất lực thở dài một hơi, rồi nhận lấy chiếc bánh sinh nhật trong tay cô, nói: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm trước đã.”

Nói xong, anh liền quay người đi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường.

Lâm Yên bước nhanh theo sau Thẩm Duật Thư, cô theo bản năng liếc nhìn tay anh rồi hỏi: “Anh… tay anh đã ổn chưa? Vết thương đã lành hẳn chưa ạ?”

Thẩm Duật Thư khẽ “ừ” một tiếng, anh nói: “Đã khỏi rồi.”

Đi đến trước xe, anh mở cửa ghế phụ cho Lâm Yên rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Em lên xe đi.”

Lâm Yên cúi người ngồi vào.

Thẩm Duật Thư đặt bánh sinh nhật và bó hoa lên đùi cô, anh dặn dò: “Giúp anh cầm lấy.”

Lâm Yên nhìn anh rồi mỉm cười gật đầu.

Anh đóng cửa xe cho cô, rồi vòng qua đầu xe để lên ghế lái.

Khởi động xe xong, anh liếc qua gương chiếu hậu nhìn bó hoa và chiếc bánh sinh nhật đặt trên đùi Lâm Yên, trong lòng lại khẽ thở dài, không kìm được mà nói: “Bản thân thì đến bữa tối cũng chẳng nỡ ăn, vậy mà lại sẵn sàng bỏ tiền mua mấy thứ này cho anh à.”

Nghe vậy, Lâm Yên biết Thẩm Duật Thư đang nói đến chiếc bánh sinh nhật và bó hoa mình mua, cô liền giải thích: “Những thứ này cũng không đắt đâu. Với lại… em đâu phải không nỡ ăn tối, chỉ là lúc nãy em không muốn ăn thôi.”

Thẩm Duật Thư cũng không vạch trần cô nữa, chỉ chăm chú nhìn thẳng phía trước mà lái xe. Sắc mặt anh thoáng trầm xuống, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Thẩm Duật Thư cho xe tấp vào, xuống xe rồi đưa chìa khóa cho nhân viên đứng cửa để nhờ họ đỗ xe giúp.

Lâm Yên xách chiếc bánh sinh nhật, ôm bó hoa bước xuống xe. Nhìn nhà hàng xa hoa trước mắt, cô chợt nhớ lại cuộc điện thoại mà Thẩm Duật Thư vừa nhận lúc ở ngoài ga tàu, khi đó anh có nói là lát nữa sẽ qua.

Mãi đến lúc này cô mới chợt nhận ra, đợi Thẩm Dục Thư bước lại gần, Lâm Yên mới nhìn anh hỏi: “Bạn bè của anh đang tổ chức sinh nhật cho anh sao?”

Thẩm Duật Thư đáp: “Vốn dĩ anh cũng không định tổ chức gì cả, chỉ là Phó Chính Nam rủ rê đi cùng, coi như cùng nhau ăn một bữa thôi.”

Anh đưa tay nhận lấy chiếc bánh sinh nhật trong tay Lâm Yên, rồi nói: “Đi thôi, chúng ta lên trước đã.”

Địa điểm ăn tối là một phòng riêng trên tầng hai. Khi Thẩm Duật Thư dẫn Lâm Yên tới nơi, Phó Chính Nam và mọi người đã ăn xong từ lâu, tất cả đều ngồi đó chờ anh quay lại.

Vì biết Thẩm Duật Thư ra ga cao tốc đón Lâm Yên nên mọi người đều tò mò. Có người quay sang hỏi Phó Chính Nam: “Không phải nói dì Mạn Vân đã chia tay với nhà cái người họ Lâm rồi sao? Sao con gái của Lâm Đức Xuyên vẫn còn liên hệ với Thẩm Duật Thư vậy?”

Phó Chính Nam đáp: “Tôi làm sao mà biết được. Nhưng nghe nói cô bé từ nhỏ đã bị Lâm Đức Xuyên bỏ lại ở quê, chắc là ông ta chẳng đoái hoài gì. Ở Bắc Thành thì lại xa lạ, không quen biết ai, Thẩm Duật Thư dù sao cũng coi như là nửa anh trai của cô ấy. Ngoài cậu ta ra, lúc này chắc cô ấy cũng chẳng có ai để dựa vào.”

Lời vừa dứt, Thẩm Duật Thư đã dẫn Lâm Yên bước vào.

Phó Chính Nam nhìn ra cửa, cười nói: “Chúng tôi đang nhắc đến hai người đấy.”

Thấy Lâm Yên, anh ta mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Yên, sao em không đến sớm hơn chút? Biết em sẽ tới thì bọn anh đã chờ em cùng ăn rồi.”

Lâm Yên vốn không quen biết Phó Chính Nam, nhưng đã có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Duật Thư thì dĩ nhiên đều là bạn bè của anh. Vì thế, cô nở một nụ cười lễ phép.

Thẩm Duật Thư đi đến bàn, vừa kéo ghế cho Lâm Yên ngồi xuống vừa giới thiệu: “Đây là Phó Chính Nam.”

Anh lần lượt giới thiệu Lâm Yên với bạn bè ngồi quanh bàn, rồi cũng giới thiệu từng người cho cô biết. Sau khi giới thiệu xong xuôi, Thẩm Duật Thư gọi phục vụ mang thực đơn tới, đặt trước mặt Lâm Yên và nói: “Em xem muốn ăn gì thì gọi đi.”

Thấy mọi người đều đã ăn xong, Lâm Yên cũng ngại không muốn để cả bàn phải chờ mình, nên chỉ gọi một bát hoành thánh nhỏ.

Thẩm Duật Thư nhận lại thực đơn, thấy cô chỉ gọi một bát hoành thánh liền nói: “Ngày nào ở nhà em cũng ăn hoành thánh, còn chưa chán sao?”

Anh vừa buông lời hờ hững, vừa tiện tay gọi thêm hai món đặc trưng của quán, rồi nói: “Vịt quay ở đây cũng khá ngon, lát nữa em thử xem.”

Thấy Thẩm Duật Thư gọi thêm cho mình hai món nữa, Lâm Yên liền ngoan ngoãn gật đầu.

Gọi món xong, Thẩm Duật Thư đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ mang đi đặt món.

Ngồi đối diện, Phó Chính Nam đang nghĩ xem lát nữa nên đi đâu giải trí, bèn nói với Thẩm Duật Thư: “Ăn xong thì đặt phòng đánh bài nhé?”

Vừa nói, anh ta vừa quay sang nhìn Lâm Yên ngồi cạnh Thẩm Duật Thư, rồi hỏi: “Tiểu Yên, em có biết chơi bài không?”

Nghe vậy, Thẩm Duật Thư liếc sang Phó Chính Nam, lạnh giọng nói: “Não cậu bị úng nước à?”

Phó Chính Nam cười nói: “Thì chỉ chơi cho vui thôi, đâu có để Tiểu Yên thua tiền thật đâu.”

Thẩm Duật Thư nói: “Các cậu tự đi đi, lát nữa ăn xong tôi sẽ đưa cô ấy về khách sạn.”

Phó Chính Nam thấy Thẩm Duật Thư không cho Lâm Yên đi chơi cùng họ thì cũng không nói gì thêm.

Đợi Lâm Yên ăn xong, mọi người lại ngồi trò chuyện một lúc, mãi đến rạng sáng mới tan cuộc.

Phó Chính Nam hiếm khi tụ tập, nên đã cùng vài người bạn định thuê phòng chơi bài. Thẩm Duật Thư thì một là không hứng thú, hai là muốn đưa Lâm Yên về khách sạn nghỉ ngơi, nên sau khi thanh toán xong liền đưa cô rời đi trước.

Lái xe về đến khách sạn đã gần 1 giờ sáng, khi dừng xe trước cửa, Thẩm Duật Thư hỏi Lâm Yên: “Ngày mai em có đi học không?”

Lâm Yên gật đầu rồi nói: “Em đã mua vé tàu cao tốc lúc 6 giờ 30 sáng mai rồi ạ.”

Thẩm Duật Thư nói: “Lát nữa hãy huỷ vé tàu đi, anh sẽ mua vé máy bay cho em.”

Từ thành phố S đến Bắc Thành, đi tàu cao tốc mất hơn 5 tiếng. Thẩm Duật Thư nói: “Giờ đã gần 1 giờ rồi, lát nữa em về phòng nghỉ sớm một chút. Mai ngủ thêm một lúc, ngồi máy bay chỉ mất hơn 1 tiếng là tới Bắc Thành rồi.”

Lâm Yên nhìn Thẩm Duật Thư, do dự một chút rồi không kìm được mà hỏi: “Em đến đây… có phải đã làm phiền anh không?”

Thẩm Duật Thư đỗ xe xong, nhìn cô và nói: “Em đừng nghĩ linh tinh. Anh chỉ lo em đi lại vất vả thôi.”

Lâm Yên vội vàng nói: “Em không thấy vất vả đâu.”

Thẩm Duật Thư khẽ cười, đưa tay rút chìa khóa xe rồi nói: “Đi thôi, xuống xe nào.”

Sau khi xuống xe, Thẩm Duật Thư dẫn Lâm Yên vào sảnh, làm thủ tục thuê riêng một phòng cho cô. Sau khi đăng ký xong bằng căn cước công dân, anh đưa thẻ phòng cho cô và nói: “Vào phòng nhớ khóa cửa cẩn thận. Phòng anh ở ngay bên cạnh, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”

Lâm Yên khẽ gật đầu rồi đưa tay nhận lấy thẻ phòng, cô nhìn Thẩm Duật Thư và nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Duật Thư nói: “Đi thôi.”

Hai người cùng đi thang máy lên lầu, sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Duật Thư đi trước dẫn đường. Đến trước cửa phòng của Lâm Yên, anh quay sang nhìn cô và nói: “Phòng của em ở đây.”

Lâm Yên nhìn vào số phòng, rồi quay sang Thẩm Duật Thư, cô không kìm được mà nói: “Thẩm Duật Thư, để em cắm nến bánh sinh nhật cho anh trước nhé.”

Thẩm Duật Thư nhìn Lâm Yên một cái, rồi khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, em qua đây đi.”

Anh đi đến phòng bên cạnh, quẹt thẻ mở cửa, sau khi vào phòng thì bật đèn trước, rồi nói với Lâm Yên: “Em vào đi.”

Anh xách bánh sinh nhật đi đến trước ghế sofa, đặt bánh và hoa lên bàn trà, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, treo áo khoác vest lên giá treo cạnh cửa.

Lâm Yên ngồi xuống ghế sofa, vừa tháo dây buộc bánh kem vừa nói với Thẩm Duật Thư: “Thẩm Duật Thư, đưa bật lửa của anh cho em mượn một chút.”

Thẩm Duật Thư khẽ “ừ” một tiếng, sau khi treo áo xong thì đi đến trước ghế sofa, lấy bật lửa từ túi quần ra và đưa cho Lâm Yên.

Lâm Yên nhận lấy bật lửa, đợi đến khi mở hộp bánh ra, thấy chiếc bánh bên trong vẫn còn nguyên vẹn, cô liền vui vẻ nói: “May quá, bánh không bị hỏng.”

Cô đã đặt bánh sinh nhật ở cổng trường, vừa tan học liền lập tức đi lấy. Từ Bắc Thành đến thành phố S, suốt cả quãng đường cô luôn ôm chiếc bánh sinh nhật trong lòng một cách cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn làm đổ.

Thẩm Duật Thư ngồi trên ghế sofa, ánh mắt có phần sâu lắng nhìn chăm chú vào Lâm Yên.

Im lặng một lúc, anh không kìm được mà hỏi cô: “Bánh mang từ Bắc Thành đến à?”

Lâm Yên khẽ “dạ” một tiếng, cô vừa thắp nến vừa nói: “Em sợ đến đây không kịp mua nên đã đặt ở cổng trường. Lần trước bạn em sinh nhật cũng đặt bánh ở tiệm đó, em thấy vị khá ngon.”

Cô thắp hết tất cả các ngọn nến, sau đó nâng bánh lên, quay người lại đối diện với Thẩm Duật Thư, mỉm cười rạng rỡ nhìn anh và nói: “Thẩm Duật Thư, anh hãy ước một điều đi.”

Thẩm Duật Thư nhìn chằm chằm vào Lâm Yên một lúc, rồi mới cụp mắt xuống, lặng lẽ ước một điều đơn giản, sau đó thổi tắt những ngọn nến.

Lâm Yên nhìn Thẩm Duật Thư thổi tắt nến, cô mỉm cười nhìn anh và nói: “Chúc mừng sinh nhật anh, Thẩm Duật Thư.”

Thẩm Duật Thư nhìn cô rồi nghiêm túc nói: “Cảm ơn em, đã vất vả đi một quãng đường xa như vậy chỉ để mừng sinh nhật cho anh.”

Lâm Yên mỉm cười nói: “Đó là điều em nên làm mà. Anh cũng luôn quan tâm đến em còn gì.”

Vừa nói, cô vừa đưa dao nhựa dùng để cắt bánh sinh nhật cho Thẩm Duật Thư, mỉm cười nhìn anh và nói: “Cắt bánh đi nào thọ tinh.”

Thẩm Duật Thư một tay nhận lấy chiếc bánh sinh nhật mà Lâm Yên đang nâng, tay kia nhận lấy dao nhựa, rồi cắt bánh thành vài miếng nhỏ. Sau đó anh nói với Lâm Yên: “Em lấy đĩa ra đi.”

Lâm Yên vội vàng đưa đĩa cho anh.

Tay phải bị thương của Thẩm Duật Thư vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên anh dùng tay phải để đỡ đế bánh sinh nhật, còn tay trái thì cầm dao nhựa để cắt bánh.

Khi Lâm Yên đưa đĩa ra để nhận bánh, cô mới chợt nhận ra bàn tay phải đang băng bó của Thẩm Duật Thư có máu thấm ra từ lớp băng gạc.

Sắc mặt của Lâm Yên lập tức tái đi, cô kêu lên: “Thẩm Duật Thư, tay anh đang chảy máu kìa!”

Thẩm Duật Thư cúi mắt nhìn một cái, lại tỏ ra rất quen thuộc, nói: “Không sao đâu, lát nữa thay thuốc là được. Chắc lúc nãy anh lái xe vô tình đụng phải thôi.”

Lâm Yên vội vàng đặt bánh xuống, hỏi: “Thuốc của anh ở đâu? Để em thay cho anh.”

Thẩm Duật Thư cũng dứt khoát đặt bánh xuống, anh vừa tháo băng gạc trên tay phải vừa nói: “Ở trên bàn trà trong thư phòng của anh.”

Nghe vậy, Lâm Yên vội chạy vào thư phòng, và tìm thấy hộp thuốc của Thẩm Duật Thư đặt trên bàn trà. Cô xách ra ngoài, rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh, bắt đầu tháo lớp băng gạc cho anh.

Khi cô nhìn thấy vết thương bên trong, sống mũi bớt chợt cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Cô không phải là người dễ khóc, cũng không muốn để Thẩm Duật Thư thấy mình khóc, vì vậy đã cố gắng kìm nén nước mắt.

Thực ra trong lòng cô đã đầy ắp cảm giác áy náy. Khi cúi đầu giúp Thẩm Duật Thư sát trùng và bôi thuốc, nhìn thấy vết thương dài chưa lành hẳn, vẫn lộ ra phần thịt đỏ tươi, cô không thể kìm được nước mắt mà để chúng cứ thế rơi xuống.

Thẩm Duật Thư thấy giọt nước mắt rơi từ mắt cô, anh sững người một lúc rồi dịu dàng an ủi: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, anh thay thuốc vài lần là khỏi mà.”

Lâm Yên không trả lời mà chỉ lặng lẽ nắm lấy tay của Thẩm Duật Thư. Sau khi bôi thuốc xong, cô cẩn thận băng bó lại cho anh, bắt chước cách Tống Hằng đã từng làm lần trước, từng vòng băng gạc đều được cô quấn một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.

Sau khi băng xong lớp gạc, cô vẫn nắm tay của Thẩm Duật Thư mà chưa buông ra.

Có lẽ vì đêm đã quá khuya, cũng có lẽ vì căn phòng quá đỗi tĩnh lặng, mà trong khoảnh khắc ấy, cô bất giác cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương trên mu bàn tay Thẩm Duật Thư, qua lớp băng gạc.

Thẩm Duật Thư nhìn Lâm Yên bằng ánh mắt sâu thẳm.

Ngay giây tiếp theo, anh rút tay lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, rồi nói với cô: “Muộn rồi, em về nghỉ đi.”

Lâm Yên cũng không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu, thu dọn hộp thuốc rồi đặt lại lên bàn trà. Sau đó, cô đứng dậy và rời khỏi phòng của Thẩm Duật Thư.

Chương 14

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *