Hắc Hồ Điệp – Chương 61

Chương 61: Không giả vờ nữa

Bọn họ đã hẹn nhau đi ăn, còn đặt hẳn một phòng riêng ở quán nướng. Nhưng vừa mới ngồi xuống, Lộ Kỳ liền kêu đau bụng phải đi bệnh viện, Thích Ấu Vy thì đương nhiên cũng gấp gáp chạy theo cậu ta. Vậy là để lại Tô Ý Chi và Đoàn Tự Lý hai người ngồi trong phòng bao.

Người phục vụ bưng khay thịt nướng lên, cầm lấy cái kẹp chuẩn bị nướng cho hai người.

“Cậu ra ngoài đi, để tự tôi làm.” Đoàn Tự Lý vừa nói vừa nhận lấy cái kẹp thịt, đích thân bắt tay vào nướng.

Xèo xèo xèo, mùi dầu mỡ thơm lừng lan tỏa. Anh gắp miếng thịt nướng đã chín đặt vào đĩa, còn nhớ rõ cô thích ăn thịt cổ, liền đẩy đĩa thịt đến trước mặt cô.

Hai người bọn họ không ai chịu mở miệng nói trước một câu nào.

Trước đây hai người bọn họ thậm chí còn cố tình tránh mặt, vậy mà giờ lại ở chung một phòng. Nhìn gương mặt đẹp trai gần như hoàn hảo của anh, những chuyện mà Tô Ý Chi vẫn luôn cố ép mình quên đi, cuối cùng cũng chẳng thể nào trốn tránh được nữa…

Đã từng có một thời, cô yêu anh đến mức không thể tự thoát ra được.

Tình cảm ấy, có lẽ vì đoạn video Tô Tuấn Thành thú nhận sự thật mà Hứa Ngôn gửi cho cô, đã từng bị cô tạm thời và cố ý chôn vùi, nhưng chưa bao giờ thực sự biến mất.

Đó mới chính là lý do thật sự khiến cô không dám gặp lại anh.

Thấy cô vẫn chưa động đũa, Đoàn Tự Lý liền hỏi: “Không đói sao?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Lời nói này của cô khiến Đoàn Tự Lý bật cười: “Anh chẳng muốn là gì cả, Ý Chi, chỉ là cùng em ăn một bữa cơm thôi mà.”

Người luôn ôm trong lòng âm mưu và tính toán đủ điều đều là cô. Từ đầu đến cuối, Đoàn Tự Lý chỉ đơn giản là tùy cơ ứng biến mà thôi.

“Anh không hận em sao, Đoàn Tự Lý?” Tô Ý Chi nhìn dáng vẻ ung dung nướng thịt của anh, giọng nói của cô trở nên cứng ngắc: “Người bảo mẫu già từng lừa dối anh, anh còn chưa từng tha thứ cho bà ta, vậy dựa vào đâu mà tha thứ cho em? Em và Hứa Ngôn cùng nhau tính kế anh, lợi dụng tình cảm anh dành cho em, lừa anh đến Thiện Bang, mưu toan bắt cóc anh, tất cả những điều đó đều là sự thật. Vậy tại sao anh không hận em?”

“Em căng thẳng quá rồi đấy, Ý Chi.” Đoàn Tự Lý ngồi trên tấm đệm tatami mềm mại, chân phải co lại một chút rồi dựng lên, dáng vẻ thong dong đặt chiếc kẹp thịt xuống, “Thả lỏng một chút đi.”

“Anh trả lời câu hỏi của em đi.”

“Em mong anh hận em sao.” Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen thẫm như muốn xuyên thấu qua thân thể, dò sâu vào tận đáy lòng cô.

Một câu nói trúng thẳng vào tim đen của cô.

Cô hy vọng Đoàn Tự Lý hận mình, cô hy vọng giữa họ là sự thù ghét lẫn nhau chứ không phải là tình yêu.

Hận, so với yêu thì dễ dàng hơn nhiều.

“Mấy ngày nay, trong đầu anh vẫn luôn nhớ lại cảnh ở bãi đỗ xe tầng hầm số ba sân bay Thiện Bang, khi em bảo anh mau chạy đi.” Đoàn Tự Lý cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào đĩa của cô, “Em đã xem Sắc Giới chưa? Trong tiệm trang sức, Vương Giai Chi cũng bảo Dịch tiên sinh đang ở tình thế hiểm nguy hãy nhanh rời đi. Anh rất thích tình tiết ‘nội gián lại đem lòng yêu phản diện’ đó.”

“Em không phải Vương Giai Chi.” Tô Ý Chi dứt khoát nói.

“Anh cũng không phải Dịch tiên sinh.” Đoàn Tự Lý lập tức đáp, “Anh không lạnh lùng đến thế, sẽ không bao giờ dồn em đến đường cùng.”

“Vậy… anh thừa nhận mình đã yêu Hứa Yên rồi sao?”

“Anh chưa từng phủ nhận.” Đoàn Tự Lý nghiêm túc nhìn cô, “Hơn một năm qua, từng phút từng giây anh ở bên em đều là thật lòng.”

Trái tim của Tô Ý Chi như hẫng đi một nhịp.

Cô không dám đối diện ánh với mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh, nên vội dời đi tầm nhìn: “Người anh yêu là Hứa Yên, là kẻ nằm vùng bên cạnh anh để lợi dụng và làm tổn thương anh, là kẻ dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc anh… Còn bây giờ, Hứa Yên đã không còn nữa, đứng trước mặt anh là Tô Ý Chi, là Tô Ý Chi căm hận đến tận xương tủy tất cả những ai mang họ Đoàn.”

Nói xong câu đó, Tô Ý Chi liền đứng dậy định rời đi.

Đoàn Tự Lý không ngăn cản cô, vì anh cũng hiểu rõ bản thân mình không thể nào giữ cô lại được.

Đã đặt cược thì phải chấp nhận chịu thua, ngay từ khi ở nhà họ Đỗ tại Thiện Bang, anh đã biết chắc cô nhất định sẽ phản bội. Thế nhưng anh vẫn cam tâm mắc câu, để mặc cho cô hết lần này đến lần khác lợi dụng.

Có những lúc, trong đầu Đoạn Tự Lý thật sự thoáng qua những ý nghĩ u tối mà muốn bắt cô trở về, giam giữ lại… ngày ngày đêm đêm, cho dù là cưỡng ép thì cũng phải khiến cô vĩnh viễn thuộc về mình.

Nhưng anh biết rõ, điều mình thích không phải là một con búp bê mặc người ta điều khiển, một cơ thể chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà linh hồn trống rỗng. Anh sẽ rất khó lòng yêu một cô gái như thế.

Dù là Hứa Yên hay Tô Ý Chi, điều anh yêu chính là sức sống hoang dại, là ý chí kiên cường và bất khuất nơi cô.

Cho dù bây giờ cô hận anh… thì ngay cả mối hận ấy, cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào mà cam tâm đón nhận.

Đoàn Tự Lý kìm nén ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể, nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời đi rồi buông ra một câu ——

“Ý Chi, em không nghĩ rằng anh thật sự không có lá bài tẩy nào, để mặc em muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi đấy chứ?”

Tô Ý Chi nghi ngờ quay đầu lại, nhìn về phía anh.

Đoàn Tự Lý nở một nụ cười quyến rũ mang dấu ấn riêng của anh: “Ngày mai chín giờ sáng, anh sẽ đưa em đi gặp một người.”

…..

Buổi tối khi trở về ký túc xá, Thích Ấu Vy vội vàng chạy lại, háo hức hỏi cô: “Buổi hẹn hò thế nào rồi?”

“Hẹn hò cái đầu cậu ấy!” Tô Ý Chi giơ tay gõ vào trán cô bạn, tức tối nói: “Lần sau còn bày trò như thế nữa, tớ thật sự sẽ giận đấy.”

Thích Ấu Vy ấm ức xoa xoa trán: “Thì tớ cũng chỉ muốn giúp hai người thôi mà! Rõ ràng là còn thích nhau vậy mà cứ gượng gạo né tránh, bọn tớ nhìn thôi cũng sốt ruột muốn chết ấy chứ.”

“Bạn học Thích Ấu Vy này,” Tô Ý Chi nghiêm mặt, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “Hứa Yên và Đoàn Tự Lý… tất cả đều đã là quá khứ rồi.”

“Sao mà là quá khứ được, chẳng phải vẫn còn hôn ước đó sao?”

“Hôn ước sẽ bị hủy bỏ.” Tô Ý Chi quả quyết nói, “Đợi sau khi tớ và anh ấy nói rõ mọi chuyện.”

“E là hơi khó đấy, tớ thấy Chủ tịch sẽ không dễ dàng buông tay đâu…”

“Không đến lượt anh ấy quyết định.”

Thấy thái độ của Tô Ý Chi kiên quyết như vậy, Thích Ấu Vy chỉ biết thở dài: “Thôi được rồi. Ngày mai là thứ Bảy, tớ hẹn đi thư viện trung tâm thành phố với Lộ Kỳ, cậu đi cùng bọn tớ nhé?”

“Ngày mai không được, tớ có chút việc rồi.”

“Việc gì thế?”

“Đoàn Tự Lý nói sẽ đưa tớ đi gặp một người.”

“Ái chà.” Thích Ấu Vy lập tức nở nụ cười tinh nghịch trên mặt, vẻ mặt hả hê như vừa ăn trúng quả ngọt: “Cậu còn cứng miệng nói cái gì mà quá khứ nữa chứ, hiện giờ đến cả buổi hẹn hò tiếp theo không phải đều sắp xếp xong rồi sao?”

“Không, không phải hẹn hò đâu!” Tô Ý Chi lập tức cứng miệng phản bác, “Tớ chỉ muốn đi xem thử, rốt cuộc anh ấy có lá bài tẩy gì thôi.”

Thích Ấu Vy bất lực thốt lên một tiếng “Ái” rồi vỗ vỗ vai cô.

“Cậu ấy, tính cách đã thay đổi khá nhiều,” Cô ấy nhìn cô, ánh mắt lấp lánh một nụ cười hoài niệm, “Nhưng có một điều vẫn y hệt lúc nhỏ.”

Tô Ý Chi nhìn cô bạn với ánh mắt ngờ vực.

Thích Ấu Vy nói từng chữ rõ ràng: “Cứng đầu muốn chết!”

Sáng sớm hôm sau, Tô Ý Chi như đã hẹn bước xuống lầu, chiếc Maybach màu đen của Đoàn Tự Lý đã dừng sẵn ở dưới.

Tài xế lái xe cung kính mở cửa xe cho cô.

Đoàn Tự Lý ngồi trong xe đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh anh mới lên tiếng: “Tối qua em ngủ có ngon không?”

“Anh muốn đưa tôi đi gặp ai?” Tô Ý Chi cũng không buồn khách sáo, cô vội vàng hỏi ngay khi vừa lên xe.

“Em không nhận ra chiếc xe này của anh là mới sao?” Anh vẫn nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô mà nói sang chuyện khác.

Tô Ý Chi để ý thấy nội thất trong xe đã hoàn toàn mới, bảng điều khiển phía trước cũng khác hẳn trước kia. Cô nhếch khóe môi rồi mỉa mai nói: “Đoàn nhị thiếu gia đã lên chức, ngay cả xe cũng đổi mới rồi sao?”

Đoàn Tự Lý mở mắt, lười biếng nhìn về phía cô: “Ừ, chiếc xe cũ lúc lao vào biển lửa đã thành sắt vụn rồi.”

Chỉ một câu nói ấy, trong thoáng chốc đã đánh tan toàn bộ sự đối địch trên người cô, ký ức lập tức kéo về mấy tháng trước… là cảnh tượng Đoàn Tự Lý liều mạng xông vào cứu cô.

Tô Ý Chi quay mặt đi rồi gượng gạo nói: “Tôi nợ anh một mạng nhưng đã trả đủ rồi, không phải tôi đã giúp anh thoát khỏi tay anh trai tôi sao!.”

“Đó chẳng phải là do em cố ý sao?” Đoàn Tự Lý khẽ cười, “Bởi vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng.”

“….”

Tô Ý Chi bị anh chặn cho không nói nên lời.

Đoàn Tự Lý vốn thích nhìn dáng vẻ cô bị dồn đến cứng họng, trong lòng cảm thấy thoải mái liền đưa ta lên xoa xoa đầu cô, như thể cả hai vẫn thân mật như xưa.

Tô Ý Chi bướng bỉnh nghiêng đầu tránh đi: “Vậy thì sao chứ, là tự anh muốn cứu, tôi đâu có cầu xin anh.”

“Anh cũng thích dáng vẻ vô lo vô nghĩ như hiện tại của em, cứ giữ như vậy đi, tốt lắm.”

“Dù sao thì tôi cũng không nợ anh.” Tô Ý Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà không thèm để ý đến anh nữa.

Chiếc xe hơi lao về phía ngoại ô, dọc đường xe cộ thưa dần, nhà cửa cũng thưa thớt chỉ còn lác đác vài căn.

“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi gặp ai?” Tô Ý Chi không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.

“Anh lừa em thôi. Anh sẽ đưa em đến biệt thự hoang vắng ở ngoại ô, nhốt trong tầng hầm rồi bắt em phải yêu anh, đêm đêm phải thỏa mãn cho anh.”

“Đoàn Tự Lý!”

Anh nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ cô gái trừng mắt tức giận, lại lần nữa bị chọc cười: “Hồi còn là Hứa Yên, em rất ít khi giận dữ với anh như thế này, giờ cánh cứng rồi nên không diễn nữa à?”

Tô Ý Chi nở nụ cười ngọt ngào giả tạo với anh: “Đoàn nhị thiếu, anh thích như vậy hơn ư?”

Anh nhướng mày, ánh mắt lướt trên gương mặt quen thuộc của cô gái nhỏ: “Dù có chút lưu luyến… nhưng tôi vẫn thích vẻ ngang ngược không chịu khuất phục của Tô Ý Chi hơn.”

Nụ cười của Tô Ý Chi vỡ vụn trong chớp mắt, cô lười biếng liếc anh một cái rồi thờ ơ quay đi.

Không lâu sau, chiếc Maybach màu đen lướt vào khuôn viên một viện dưỡng lão cao cấp ở ngoại ô. Đoàn Tự Lý đích thân xuống xe rồi cúi người mở cửa xe cho cô: “Tô đại tiểu thư, mời.”

Tô Ý Chi bước xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.

Trên thảm cỏ xanh mượt, các nhân viên chăm sóc đang đẩy xe lăn đưa các cụ già đi tận hưởng ánh nắng ấm áp. Dưới tán cây râm mát, vài cụ ông cụ bà đang say sưa thổi kèn saxophone, đằng xa văng vẳng tiếng hợp xướng của dàn đồng ca người cao tuổi, quả thật là một khung cảnh an yên đến lạ thường.

Đúng lúc này, tầm mắt của cô chợt khóa chặt vào bóng lưng ngồi trên xe lăn dưới giàn nho cách đó không xa.

Có một cụ già đeo kính lão, đang cúi đầu chăm chú đọc sách.

Cô đờ người… rồi tiến hai bước về phía bóng lưng ấy.

Đoàn Tự Lý lặng lẽ theo sau cô, bóng hình thấp thoáng của anh trong ánh nắng chiều như một cái bóng trung thành tuyệt đối.

Là ông nội! Đúng không?!

Trái tim của Tô Ý Chi đập thình thịch như trống trận, máu trong người cô cũng dồn ứ lên tận đỉnh đầu.

Nhưng càng tiến đến gần, trái tim cô càng thắt lại thành một nỗi sợ vô hình. Cuối cùng, đôi chân như dính chặt xuống đất, cô dừng lại cách đó vài bước mà không dám tiến thêm nửa bước nào nữa.

Nếu như không phải… nhỡ nhận nhầm người thì sao…

Sẽ chỉ gây thêm tổn thương mà thôi.

Đôi mắt của Tô Ý Chi cũng đỏ lên nhanh chóng.

“Khi ấy, sau cái chết bí ẩn của toàn bộ gia đình Tô Tuấn Nghiệp, Tô lão gia đã gục ngã vì bạo bệnh. Dù người bên ngoài không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chính ông cụ lại hiểu rõ hơn ai hết bản chất độc ác của Tô Tuấn Thành.”

Bên tai vang lên tiếng thở dài của Đoàn Tự Lý: “Về sau, để ngăn Tô lão gia nói lung tung ra ngoài, Tô Tuấn Thành đã đưa ông cụ sang Úc. Bề ngoài thì gọi là dưỡng lão, nhưng thực chất là giam giữ. Sau đó bọn họ còn tuyên bố với bên ngoài là Tô lão gia đã qua đời, rồi nhốt ông trong một bệnh viện tâm thần ở Úc.”

Ánh mắt của Tô Ý Chi dừng lại trên bóng lưng còng xuống nơi chiếc xe lăn, nước mắt không kìm được lã chã rơi xuống, lồng ngực cũng phập phồng…

Hồi nhỏ, ông nội là người thương yêu cô nhất.

Bố cô bận rộn chuyện làm ăn nên suốt ngày bay đi khắp nơi, chỉ có cô và ông nội là sớm tối bên nhau.

Cũng dưới giàn nho như thế này, ông nội dạy cô tập viết chữ, mệt rồi cô lại kiễng chân lên hái những chùm nho trĩu nặng trên đầu.

Ông nội hái cho cô một chùm nho tím nhất, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng cô.

Cô vội nuốt chửng, nhưng chua đến nỗi phải nheo mắt lại.

Nhưng ông nội lại lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa bọc giấy màu sặc sỡ, rồi đưa vào miệng cô: “Con bé ngốc này.”

Vị ngọt ấy, đến giờ vẫn còn vương nơi đầu lưỡi của cô.

Phần lớn tuổi thơ của Tô Ý Chi đều trôi qua bên ông nội, vì thế trong quãng thời gian khó khăn nhất ở Thiện Bang, cô cũng dựa vào những ký ức ấm áp ấy mà gắng gượng chống đỡ…

Về sau, trong nước truyền đến tin tức, Tô Tuấn Thành tuyên bố ông nội đã qua đời.

Trên thế gian này, người thân duy nhất… duy nhất của cô cũng đã không còn nữa.

Từ đó về sau, cô chỉ còn đơn độc bước đi, phía trước là màn đêm dày đặc và muôn vàn hiểm trở, nhưng cô không còn ai để có thể dựa dẫm hay tin tưởng nữa.

“Đừng nghi ngờ nữa, Ý Chi, ông nội em vẫn còn sống.” Đoàn Tự Lý khẽ đẩy cô một cái từ phía sau, “Người thân tưởng chừng như đã mất nay lại tìm thấy, chính là món quà sinh nhật mười tám tuổi anh tặng cho em đấy.”

Tô Ý Chi ngơ ngác bước về phía ông cụ, giọng run rẩy gọi lên cách xưng hô đã có phần xa lạ: “Ông… ông nội.”

Ông cụ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đã có phần vẩn đục nhìn về phía Tô Ý Chi, trong ánh nhìn còn vương chút ngơ ngác.

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt của cô một lúc, rồi nhanh chóng lướt qua, lại nhìn về phía người đàn ông đứng sau lưng cô, lúc này ông cụ mới nở nụ cười: “Tiểu Tự à, thằng nhóc chết tiệt, bao lâu rồi con không đến thăm ta? Có phải thấy lão già này vừa già vừa lắm lời, nên không muốn để ý tới ta nữa phải không?”

Đoàn Tự Lý bước nhanh lên phía trước, khi đi ngang qua Tô Ý Chi thì nắm lấy bàn tay cứng ngắc lạnh lẽo của cô, kéo cô đến bên cạnh ông lão.

“Sao có thể.” Giọng điệu của anh vừa thân thuộc lại thoải mái: “Dạo trước cháu bận xử lý một chuyện lớn, vừa xong việc liền vội vàng đến gặp ông ngay đây ạ.”

“Bận chuyện gì thế? Là công việc à?” Tô Văn Dụ nhìn thấy Đoàn Tự Lý, nếp nhăn trên gương mặt của ông cụ dường như cũng nhuốm đầy ý cười.

“Không phải, là chuyện hôn sự ạ.” Đoàn Tự Lý ra hiệu cho người hộ lý mang ghế đến đặt trước mặt Tô Văn Dụ, sau đó ấn vai Tô Ý Chi để cô ngồi xuống: “Cháu mang người đến giới thiệu với ông đây ạ, cô ấy là bạn gái của cháu.”

“Xinh lắm, cô bé trông thật tươi tắn.” Lúc này ánh mắt của Tô Văn Dụ mới dừng lại trên gương mặt Tô Ý Chi, là ánh nhìn hiền từ của bậc trưởng bối khi ngắm mấy đứa nhỏ trong nhà: “Cô bé, con tên là gì?”

“Con…” Nước mắt chảy dài trên gương mặt Tô Ý Chi, cô nắm chặt bàn tay đầy đốm đồi mồi của ông nội, nghẹn ngào đến mức không nói nên lời: “Ông nội, con là Chi Chi đây! Con đã về rồi!”

“Chi Chi, tên của cháu lại giống hệt tên cô cháu gái nhỏ của ta.”

“Chính là con mà, ông nội, con chính là Chi Chi đây.” Tô Ý Chi khóc đến nghẹn ngào, “Ông nhìn con đi… ông không còn nhận ra Chi Chi nữa sao?”

“Cháu gái nhỏ Chi Chi của ta chắc phải đến tuổi đi mẫu giáo rồi chứ.” Trong mắt Tô Văn Dụ hiện lên vẻ hoang mang, “Sao con lại có thể là Chi Chi được?”

Bàn tay của Đoàn Tự Lý khẽ đặt lên đôi vai run rẩy của cô gái, giọng mang theo sự trấn an rồi dịu dàng nói: “Ông nội bị hội chứng Alzheimer nên trí nhớ có chút rối loạn. Em đừng vội, từ từ rồi sẽ ổn thôi.”

Nghe anh nói vậy, trong lòng Tô Ý Chi liền hiểu ra, cô lập tức lau khô nước mắt, cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ, còn mang chút trẻ con với ông lão: “Ông nội, ông nhìn kỹ đi, có phải con trông rất giống cháu gái nhỏ Chi Chi của ông không?”

Nghe cô nói vậy, Tô Văn Dụ quả thật đặt cuốn sách trong tay xuống, nheo đôi mắt mờ đục lại, chăm chú ngắm kỹ gương mặt của Tô Ý Chi.

Một lúc sau, ông mỉm cười rạng rỡ: “Đúng là có chút giống! Thật sự rất giống!”

Đoàn Tự Lý thuận thế cúi người xuống rồi nói với ông lão: “Ông nội ơi, sau này cháu sẽ thường xuyên đưa Chi Chi đến thăm ông, có được không ạ?”

“Đương nhiên là được rồi!” Tô Văn Dụ liên tục gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Tô Ý Chi không vừa ý liếc Đoàn Tự Lý một cái, ánh mắt như đang nói: “Rõ ràng là ông nội của tôi, sao lại thành ông nội của anh rồi?”

Tô Văn Dụ run run đưa tay ra, một tay nắm lấy Đoàn Tự Lý, một tay nắm lấy Tô Ý Chi, rồi đặt hai đôi tay họ chồng lên nhau: “Tiểu Tự, Chi Chi, hai đứa khi nào định kết hôn vậy? Ông già rồi, xương cốt cũng không còn tốt nữa, không biết có đợi tới ngày được dự tiệc cưới của các con không đây?”

Đoàn Tự Lý cười nói: “Chúng cháu đến tuổi thì sẽ cưới ạ, ông phải sống lâu trăm tuổi, đến lúc đó còn phải mời ông ngồi ở vị trí chủ tọa trong đám cưới của chúng cháu nữa cơ.”

Chương 62

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *