Chương 40
Sáng hôm sau, Trần Đoan Thành bị ánh nắng chói chang đánh thức. Căn phòng ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ, không khí mang theo hương vị của mặt trời, khô ráo và ấm áp. Lý Độ nằm cuộn mình dưới cánh tay anh, ngủ rất say, mái tóc lấp lánh ánh vàng.
Anh mỉm cười nơi khóe môi, ghé sát tai Lý Độ thì thầm: “Dậy thôi, Lý Độ!”
Lý Độ cảm thấy hơi ngứa tai nên liền đổi tư thế, tiếp tục nằm sấp ngủ.
Trần Đoan Thành ôm cô đặt lên bụng mình, lắc qua lắc lại. Lý Độ bị rung đến nửa tỉnh, cô nổi cáu vì bị đánh thức liền lẩm bẩm đe dọa: “Anh mà còn động vào em nữa là em đánh anh đấy!”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến là Trần Đoan Thành lại nổi nóng, anh vung tay vỗ một cái vào mông Lý Độ: “Tối qua em cố tình chọc anh giận để đùa anh đúng không?”
Cú đánh không mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ, Lý Độ lập tức bật dậy khỏi bụng anh, cô ngơ ngác hỏi: “Sao anh lại đánh em?” Cô chu đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu, cơn cáu ngủ cũng hoàn toàn tan biến.
“Em không sợ anh thật sự đánh gãy chân em à?” Trần Đoan Thành chỉ vào chân cô, “Còn cố tình chọc giận anh nữa! Đúng là hư hết chỗ nói!”
Lý Độ mím môi cười rồi đặt chân lên đùi anh: “Nếu anh… làm gãy chân em, thì phải đền em cả đời đấy!” Cô hơi dùng lực, nhưng không nỡ mạnh tay nên chỉ lắc lư giẫm hai cái. Không ngờ Trần Đoan Thành lại hất chân một cái, cô hét lên rồi ngã xuống, ngay lập tức được anh đỡ gọn trong vòng tay mình. Hai người mũi chạm mũi, hơi thở hòa quyện vào nhau. Anh mỉm cười nhìn cô: “Đền cả đời thì chưa đủ vốn, đó mới chỉ là tiền lãi thôi.”
“Kiếp sau…” Lý Độ trở mình nằm ngửa bên cạnh, cô ngáp một cái rồi nói: “Vậy thì em sẽ không quen anh nữa đâu!”
Trần Đoan Thành ngồi dậy rồi kéo tay cô đặt lên ngực mình: “Anh nhận ra em, anh sẽ đến tìm em!” Anh ôm cô lại gần hơn: “Hôm nay thời tiết đẹp quá, rất hợp để kết hôn đấy, Lý Độ.”
Thời tiết đẹp thì hợp để cưới, vậy thời tiết xấu chẳng phải hợp để ly hôn sao? Lý Độ thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra. “Không chịu đâu!” Cô cười khúc khích rồi nói tiếp: “Em không muốn rơi vào tay anh đâu!”
“Em nghe nhầm rồi, là anh rơi vào tay em đấy.” Trần Đoan Thành nói là làm, lập tức mở tủ lục đồ, chọn cho mình một bộ vest xanh đậm, rồi chọn cho Lý Độ một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm. “Hôm nay phải tranh thủ lúc còn nóng, lỡ sau này em không chịu nhận thì anh biết tìm ai để đòi lý lẽ đây?”
Lý Độ vùi mặt vào gối, hai chân đạp loạn: “Không đi, nhất định không đi!” Trần Đoan Thành lại đặc biệt thích dáng vẻ cô làm nũng như thế, cảm thấy như vậy mới sống động. Anh kéo cô dậy, vừa dùng tay lại dùng chân giúp cô thay quần áo: “Em phải ngoan một chút, sau khi cưới xong ông xã sẽ đưa em về Ninh Khánh!”
Lý Độ rùng mình một cái: “Còn chưa cưới mà anh đã tự nhận là chồng của em rồi, anh cũng mặt dày thật đấy!”
Những lời như vậy, đối với Trần Đoan Thành mà nói thì chẳng khác nào lời trêu ghẹo tình tứ. “Anh vốn đã sớm là chồng em rồi mà!” Anh cười rạng rỡ như gió xuân, rồi vung tay nhấn mạnh: “Từ ngày đầu anh gặp em đó!”
Tại cục dân chính, Trần Đoan Thành điền xong biểu mẫu, xuất trình giấy tờ, ảnh chụp… Khoan đã! Vẫn chưa có ảnh cơ mà. Anh lại vội vàng kéo Lý Độ sang tiệm chụp ảnh nhỏ bên cạnh chụp gấp một tấm, rồi nộp lên. Nhân viên làm việc “bốp bốp” đóng vài con dấu, thế là tấm giấy chứng nhận kết hôn đỏ chói đã nằm gọn trong tay anh!
Trần Đoan Thành nâng tấm giấy chứng nhận kết hôn trong tay lên, rồi khẽ hôn lên mặt Lý Độ một cái: “Giờ chúng ta chính là vợ chồng rồi, vợ à!” Lý Độ vội kéo tay anh, ra hiệu còn có người đang nhìn. Nhưng Trần Đoan Thành thì chẳng mấy bận tâm: “Sợ gì chứ, người ta thấy nhiều rồi mà!” Anh còn cố ý quay sang mỉm cười với nhân viên: “Có đúng không?” Người kia phối hợp gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chúng tôi đã thấy nhiều rồi!”
Thủ tục đã làm xong rồi, đến lúc phải bàn chuyện hôn lễ. Nhưng Lý Độ kiên quyết không đồng ý tổ chức đám cưới.
“Đám cưới chẳng phải đều là làm cho người khác xem sao? Em mặc váy cưới, trang điểm thật đậm, giống như con khỉ bị người ta vây quanh nhìn chằm chằm, cười đến mức cứng hết cả mặt. Còn anh thì cài hoa đỏ, nói mấy lời khách sáo giả tạo: cảm ơn quan khách, cảm ơn bạn bè, cảm ơn CCTV, cảm ơn MTV… Anh thật sự thấy như vậy có thú vị à?”
“….”
Trần Đoan Thành nghĩ lại, anh và Lý Độ đều không còn cha mẹ, có làm lễ cũng chỉ là cho người ngoài xem, vậy thì không làm cũng chẳng sao!
Đám cưới thì không tổ chức, tuần trăng mật cũng chẳng thể đi vì cơ thể của Lý Độ vừa mới hồi phục, Trần Đoan Thành sợ cô sẽ quá mệt mỏi.
Nhưng mộ phần của cha mẹ hai bên thì nhất định phải đến bái tế. Họ đi trước đến phần mộ hợp táng của cha mẹ Trần Đoan Thành. Năm đó, sau khi cha anh qua đời, mẹ anh đã chuẩn bị sẵn chỗ yên nghỉ của mình, để rồi hai người được an táng cùng nhau.
Trước mộ trông rất sạch sẽ và không có cỏ dại, bởi người thân trong họ của Trần Đoan Thành thường xuyên đến quét dọn.
Trần Đoan Thành nắm tay Lý Độ rồi quỳ xuống trước mộ dập đầu. Anh nói: “Bố, mẹ, đây là Lý Độ, là con dâu của bố mẹ. Con yêu cô ấy, ở bên cô ấy con rất hạnh phúc. Chúng con sẽ sớm sinh cho bố mẹ cháu trai cháu gái. Bố mẹ yên tâm nhé, chúng con sống rất tốt!”
Lý Độ nói: “Bố, mẹ, con là Lý Độ. Con yêu Trần Đoan Thành, con sẽ sống thật tốt cùng anh ấy, cũng sẽ sớm sinh cho bố mẹ một đứa cháu nội!”
Trên đường trở về, Lý Độ ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Giờ đã là đầu đông, nhưng thời tiết ở Hải Châu vẫn còn ấm áp. Bên đường là những ruộng rau bạt ngàn, một đôi vợ chồng nông thôn đang ngồi xổm bên bờ ruộng, ôm bát lớn ăn cơm. Người vợ dường như gắp chút rau bỏ vào bát của chồng, người chồng lại gắp trả về. Xe lướt nhanh qua, Lý Độ quay đầu lại dõi theo họ một lúc, cho đến khi bóng dáng đôi vợ chồng ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Em nhìn gì thế? Hứng thú đến vậy à?” Trần Đoan Thành nghiêng mặt sang hỏi cô.
Lý Độ mỉm cười dịu dàng: “Em có nhìn gì đâu.” Cô quay đầu lại rồi khẽ nói: “Sau này khi chúng ta mất đi, cũng sẽ giống như bố mẹ của anh, hãy chôn cất cùng một chỗ nhé!”
Lần này Trần Đoan Thành không hề nổi giận. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh khẽ nắm lấy tay cô rồi nói: “Được!”
Khoảng hai ba ngày sau, Trần Đoan Thành liền cùng Lý Độ đến Ninh Khánh. Không ai đến đón, Lý Độ cũng cũng chẳng nói với ai, hai người chỉ bắt taxi về quê, rồi dùng chiếc chìa khóa con thỏ nhỏ mà khi còn sống Lý Quảng Hải từng dùng để mở cửa.
Lý Độ đã hai năm không trở về, dù lúc đi đã đóng chặt cửa sổ nhưng trong nhà vẫn phủ đầy bụi. Trần Đoan Thành và Lý Độ vừa đặt hành lý xuống liền bắt tay vào dọn dẹp, lau chùi suốt hai tiếng đồng hồ.
Làm vệ sinh xong thì đã sang buổi chiều. Lý Độ mặc kệ mệt mỏi, nhất định phải đi viếng mộ Lý Quảng Hải ngay trong ngày hôm đó.
Trong tấm ảnh trên mộ, Lý Quảng Hải mặc quân phục đại tá, vẻ uy nghiêm toát ra tự nhiên, đôi mắt sáng quắc dưới hàng lông mày rậm. Trước mộ có mấy bó hoa cúc đã tàn, có lẽ là do đồng đội và đồng nghiệp của ông khi còn sống đến viếng để lại.
Trần Đoan Thành cùng Lý Độ dọn dẹp sạch sẽ phần mộ. Trên đường đến, Trần Đoan Thành có hỏi Lý Độ có muốn mua ít hoa tươi không, nhưng Lý Độ nói không cần, vì khi còn sống cha cô vốn không thích những nghi thức sáo rỗng ấy.
Trần Đoan Thành quỳ xuống trước mộ, rồi nói: “Bố, con là Trần Đoan Thành. Con đã kết hôn với Lý Độ rồi. Cảm ơn bố đã dạy dỗ cô ấy tốt như vậy. Con nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, không để cô ấy chịu chút ấm ức nào!” Nói xong, anh trịnh trọng dập đầu ba cái.
Lý Độ quỳ xuống, vừa cất tiếng gọi một tiếng: “Bố…” thì đã nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt ướt đẫm cả vạt áo.
Cả đời Lý Quảng Hải sống cô quạnh, chỉ có Lý Độ ở bên bầu bạn, hai cha con nương tựa vào nhau. Ông chưa từng hé nửa lời về sự phản bội của vợ cũ, cũng lặng im nén hận chuyện anh trai cướp mất tình yêu, chỉ hết lòng nuôi nấng Lý Độ như con ruột, yêu thương và bao dung cô. Tấm lòng độ lượng ấy, dùng “trời cao biển rộng” để ví cũng chẳng hề quá!
Chỉ là, Lý Độ còn chưa kịp báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, thì người đã vĩnh viễn rời xa. Thử hỏi cô làm sao có thể không đau xót đây?
Lý Độ khóc đến đứt gan xé ruột, Trần Đoan Thành đứng bên cạnh và lặng lẽ nhìn cô. Khí hậu ở Ninh Khánh lạnh hơn Hải Châu rất nhiều, vậy mà Lý Độ cứ thế quỳ trong gió rét, khóc mãi không dừng, gương mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng. Anh khuyên nhủ: “Chân em mới vừa hồi phục thôi, quỳ lâu sẽ không chịu nổi, bố thấy vậy cũng sẽ đau lòng đấy!”
Trần Đoan Thành đỡ Lý Độ đứng lên, dìu đi được mấy bước thì cô lại gạt tay anh ra, rồi quay trở lại trước mộ Lý Quảng Hải. Nước mắt rơi xuống tấm bia mộ, cô khẽ vuốt ve rồi nghẹn ngào nói: “Bố, anh ấy đối xử với con rất tốt, bố yên tâm nhé. Sau này con nhất định sẽ sống thật tốt!”
Lý Độ chưa từng nhắc đến chuyện về bố ruột với Trần Đoan Thành. Trong lòng cô, chỉ có một người bố duy nhất là Lý Quảng Hải. Còn người kia hoàn toàn không quan trọng, đến mức Lý Độ cũng chẳng buồn nhắc tới.
Buổi tối, Lý Độ và Trần Đoan Thành cùng nằm chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ ngày trước của cô. Trong phòng chỉ sáng một ngọn đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm nơi đầu giường. Hai người ngồi dưới ánh đèn, lật xem những bức ảnh thời đi học của Lý Độ.
Ảnh của Lý Độ rất ít, phần lớn đều là ảnh kỷ niệm khi cô tham gia các cuộc thi và đạt giải thưởng.
Có một tấm ảnh chụp Lý Độ thời thiếu nữ, dáng người cao gầy, mái tóc xoăn được buộc thành đuôi ngựa, cô mặc bộ đồ thể thao và đứng trên bục nhận giải. Dù trong tay ôm chiếc cúp, nhưng trên gương mặt lại không hề có nụ cười, chỉ bướng bỉnh mím chặt môi thể hiện vẻ nghiêm túc.
Nằm bên cạnh Trần Đoan Thành, Lý Độ thoáng để lộ chút tự đắc rồi chỉ vào bức ảnh rồi nói: “Đây là lúc em học lớp 11, trong đại hội thể thao thành phố, em đã thắng giải nhất đơn nữ đấy, bức ảnh là do huấn luyện viên chụp cho em. Sau đó thầy còn bảo, em giành giải nhất mà không cười, thế thì người được giải nhì chắc phải khóc mất!”
Trần Đoan Thành quay đầu nhìn cô, hơi ấm từ lò sưởi khiến gương mặt Lý Độ ửng hồng, khóe môi của cô khẽ cong lên.
Anh hôn lên khóe mắt cô rồi khẽ nói: “Em cười lên đẹp lắm, tựa như một đóa hoa vậy!”
Lý Độ trèo lên người anh, cằm tựa vào lồng ngực anh: “Nhưng mà, đợi đến khi em già rồi thì đâu còn là đóa hoa nữa!”
Trần Đoan Thành bật cười, lồng ngực rung lên truyền đến cằm Lý Độ: “Đợi em già rồi thì vẫn là một đóa hoa. Còn anh lúc đó chỉ thành một cành cây trụi lá thôi, em còn sợ gì nữa chứ?”