Thám Hoa – Chương 10

Chương 10

Khi tin tức Lâm đại nhân mất tích truyền đến thì yến tiệc ban đêm đã gần đi đến hồi kết.

Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc đang bận rộn gói ghém các món điểm tâm trong cung, các quần thần khác cũng đều đã thu xếp ổn thỏa, chỉ còn đợi Lâm đại nhân đi giải quyết xong trở về cáo từ, là có thể giải tán yến tiệc để ai nấy hồi phủ rồi.

Nhưng đợi mãi bên trái vẫn chưa thấy Lâm đại nhân về, ngóng sang bên phải thì người vẫn chưa thấy đến.

Đúng lúc mọi người cảm thấy có điều chẳng lành, định sai người đi xem xét thì gia phó của Lâm phủ hoảng hốt chạy đến, mang theo tin tức Lâm đại nhân đã mất tích không thấy tung tích đâu.

“Cái gì?!” Một vị quan nhỏ kinh ngạc hô to lên, rồi lập tức quát lớn với giọng nghiêm khắc: “Ngươi vừa rồi ở đâu? Sao lại không trông coi chủ nhân của nhà ngươi! Có phải ngươi lười biếng trốn việc không?!”

Người hầu kia sợ hãi đến mức vội vàng quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, liên tục dập đầu: “Tiểu nhân không dám, xin đại nhân soi xét, lúc trước tiểu nhân quả thật vẫn luôn canh giữ ngay bên ngoài phòng xí, không hề rời nửa bước. Nhưng lão gia chê trong đó hôi thối, nhất quyết bắt tiểu nhân đi lấy hương liệu đốt. Tiểu nhân đã hết lời khuyên can, nhưng nào có lay chuyển nổi! Đợi đến khi tiểu nhân hớt hải mang loại hương lão gia quen dùng trở lại, thì… thì lão gia, lão gia đã… đã không còn ở đó nữa rồi…”

Viên quan kia tức giận xông lên, hung hăng tung một cước đá ngã hắn xuống đất rồi quát mắng: “Còn dám chối cãi à! Nếu Lâm đại nhân xảy ra chuyện gì, thì tên nô tài chó má nhà ngươi sẽ phải chịu tội!”

Các quan viên khác cũng phẫn nộ vì tên nô tài này không làm tròn bổn phận, nhưng việc đã đến nước này, điều cấp bách trước mắt là phải mau chóng tìm được Lâm đại nhân.

Vì sự biến mất đột ngột của Lâm đại nhân nên đám công khanh trong tiệc rượu liền tỉnh táo hơn nửa, ai nấy vội vã mang theo gia nhân của mình kéo về phía nhà xí, rồi tản ra khắp bốn phía để tìm kiếm.

Lúc này, Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc nào còn tâm trí thu dọn điểm tâm gì nữa, bọn họ cũng vội vã theo mọi người đi tìm kiếm.

Nhà xí nằm ở một góc hẻo lánh trong ngự uyển, tối om không đèn đuốc, lính canh cũng thưa thớt.

Hỏi liên tiếp mấy tên thị vệ nhưng đều vô ích, chẳng ai nhìn thấy tung tích của Lâm đại nhân ở đâu cả.

Các triều thần ruột nóng như lửa đốt, càng lúc càng tản ra xa hơn và tìm đến những góc khuất hẻo lánh hơn. Trong ngự uyển chìm dần vào đêm tối, thỉnh thoảng vang lên những tiếng hỏi han: “Tìm thấy chưa?”, “Qua bên kia tìm tiếp đi!”, “Góc đó đã tìm chưa?”

Mọi người tỏa ra tìm khắp nơi, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng rốt cuộc vẫn không thu hoạch được gì.

Thời gian càng bị kéo dài thì lòng họ càng thêm hoảng loạn, ai nấy đều dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc chư vị quan viên tìm mãi không ra, đang lâm vào cảnh không biết phải làm sao, thì bỗng vang lên một tiếng thét chói tai đầy kinh hoàng và thê lương ——

“Người đâu! Lâm đại nhân chết đuối trong hồ sen rồi!”

Tổng quản thái giám Lưu Thuận nghe tin liền vội vã dẫn người chạy tới, cảnh tượng trước mắt là một đám quan viên hỗn loạn kinh hoàng. Có kẻ nhào lên thi thể của Lâm đại nhân mà gào khóc thảm thiết, có kẻ vịn vào gốc cây khom người nôn khan không dứt, lại có kẻ ngồi bệt dưới đất, hồn vía lên mây, ngây dại như mất hết tri giác.

Lưu Thuận kinh hãi kêu lên: “Lâm đại nhân đây là…”

“Đại nhân… đã bất hạnh chết đuối rồi!” Một vị quan viên đau đớn tột cùng nói: “Chỉ là Lâm đại nhân đang yên lành sao lại đột nhiên chết đuối trong hồ? Mong Tổng quản thái giám điều tra kỹ, liệu có ẩn tình gì khác ở đây không!”

Lưu Thuận nghiêm giọng nói: “Việc này vô cùng hệ trọng, nô tài phải lập tức vào bẩm báo với Nhiếp Chính Vương điện hạ. Xin các đại nhân yên tâm, nếu trong chuyện này quả thực có điều khuất tất, điện hạ nhất định sẽ trả lại công đạo cho Lâm đại nhân.”

Tin tức lập tức truyền đến Chu phủ, Chu Thủ phụ đang bệnh nặng gần đất xa trời bỗng trợn to mắt, đôi mắt già nua mờ đục tức tối nhìn chằm chằm vào người mang tin dữ đến.

“Ngươi vừa nói… cái gì?!”

Lão quản gia trong phủ vừa lau khóe mắt vừa nói: “Là mật thám trong cung đưa tin, nói rằng Lâm đại nhân sau khi uống rượu say đã sơ ý ngã xuống hồ sen trong ngự uyển, chẳng may… chết đuối rồi.”

Lời vừa dứt, lão quản gia liền thấy lão gia nhà mình bỗng gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật, bi thương mà bật ra tiếng gào thảm thiết.

“Ôi đau đớn thay!”

“Lão gia!” Lão quản gia vừa khóc vừa bước lên đỡ lấy: “Xin lão gia bớt bi thương. Lâm đại nhân giữa đường bất ngờ qua đời, e rằng cũng là ý trời. Người không thể vì đau xót mà làm hại đến thân mình được! Nếu không, ở dưới suối vàng e rằng Lâm đại nhân cũng sẽ khó mà yên lòng ra đi.”

“Không phải ý trời, mà là tai họa do con người gây ra!”

Đôi mắt của Chu thủ phụ như muốn nứt ra, run rẩy đưa tay chỉ thẳng ra ngoài cửa ——

“Là hắn… nhất định là hắn! Ngươi mau đi báo… báo cho bọn họ biết!”

“Đó là kẻ bề tôi làm loạn phản nghịch! Là đại tặc của quốc gia!”

“Bất trung! Bất nghĩa! Bất hiếu! Bất đễ!”

(Bất đễ: không kính nhường anh chị em, không giữ lễ nghĩa trong gia đình.)

“Bề ngoài thì hoà nhã từ tốn, nhưng bên trong lại xảo quyệt độc ác!”

“Loài sói dữ hẹp hòi có thù tất báo! Kẻ phản nghịch bất đạo, chẳng khác gì loài thú dữ Đào Ngột!”

(Đào Ngột là một sinh vật trong thần thoại Trung Hoa, đại diện cho sự hung ác.)

Ông thở dốc nặng nề, dồn hết chút sức lực cuối cùng rồi khàn giọng gào lên một câu cuối:

“Lão phu đoán chắc rằng, Cơ Dần Lễ chẳng qua chỉ là kẻ vũ phu hão huyền, không xứng làm bậc đế vương!”

Ngay khi lời nói vừa dứt, ông phun ra một ngụm máu rồi ngửa người ngã xuống giường, hai tay buông thõng, sinh mạng đứt đoạn.

Lúc này ở bên ngoài cửa sổ, vầng trăng treo lơ lửng giữa trời, vừa đúng là giờ Tý.

Toàn bộ bá quan văn võ trong ngự uyển sau khi nhận được tin dữ lão Thủ phụ thổ huyết đột ngột qua đời đều bàng hoàng sững sờ. Chỉ trong một đêm, hai đời Tể tướng trước sau lại liên tiếp mất mạng!

Những tin dữ liên tiếp ập đến khiến toàn bộ văn võ bá quan trở tay không kịp. Lúc này họ đã chẳng còn tâm trí khóc thương Lâm đại nhân nữa, mà vội vàng sai người đưa thi thể ông về Lâm phủ, rồi tất tả rời Cung đến Chu phủ phúng viếng.

Trước cổng Chu phủ phủ trắng tang, bên trong tiếng khóc than vang lên không ngớt.

Bá quan văn võ vừa bước vào Chu phủ liền khóc gọi “Lão đại nhân!”, từng người một lao đến quỳ rạp trước linh cữu, đấm ngực gào than, bi thương khóc lóc, nước mắt tuôn rơi.

Mấy triều nguyên lão, trụ cột của triều đình, nay trong chốc lát đều lần lượt qua đời, chẳng khác nào đánh dấu hồi kết của một thời đại. Sao có thể không khiến người ta sinh bi thương, xót xa tiếc nuối đến nghẹn ngào cơ chứ?

Trần Kim Chiêu và những người khác cũng thật lòng khóc thương lão đại nhân một trận.

Dẫu rằng suốt hai năm vào triều chưa từng nhận được bao nhiêu ân huệ từ ông, nhưng lão đại nhân chung quy vẫn là trụ cột của quốc gia, đã vì nước vì dân mà lao tâm khổ tứ nửa đời nên xứng đáng để họ kính trọng.

Sau mấy lượt khóc thương, chư vị công khanh mới gắng gượng nén bi ai rồi gọi quản sự trong phủ đến, hỏi xem trước lúc lâm chung lão đại nhân có để lại di ngôn gì không.

Sau khi vị Tân thủ phụ tương lai là Lâm đại nhân đột ngột qua đời, lúc này bọn họ nóng lòng muốn biết, đối với người kế nhiệm vị trí lãnh đạo phe Sĩ Lâm, lão đại nhân có nhắc đến nhân vật mà mình xem trọng hay không.

Quản sự khó xử nói: “Lúc lão gia lâm chung, chỉ có quản gia họ Vương hầu cận bên cạnh. Tiểu nhân thực sự không biết lão gia có để lại di ngôn gì hay không.”

“Vậy còn chờ gì nữa, mau gọi quản gia Vương tới đây ngay!”

“Nhưng mà…” Quản sự ấp úng nói, ánh mắt vô thức liếc về phía thiên điện, “Quản gia Vương một lòng trung nghĩa, đã treo cổ tự vẫn theo lão gia rồi ạ.”

Bá quan văn võ ngước mắt nhìn sang, vừa khéo thấy ở thiên điện phía xa, bọn hạ nhân đang hạ thi thể của quản gia Vương từ xà nhà xuống, rồi khiêng ra ngoài điện. Nhìn thân thể đã cứng đờ, ai nấy đều biết ông ta đã chết hẳn rồi.

Ngay lúc này, trong lòng mỗi vị bá quan văn võ đều mang theo một suy nghĩ riêng.

Mất đi sự tiến cử trước lúc lâm chung của lão đại nhân, điều đó cũng có nghĩa là bất kỳ ai đều có thể tranh giành vị trí ấy. Đặc biệt là mấy vị công khanh vốn có hy vọng được bước chân vào Nội các.

Nhưng lúc này chưa phải lúc nghĩ nhiều đến những chuyện đó. Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng lo liệu tang lễ cho lão đại nhân, đồng thời điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Lâm đại nhân.

Triều đình xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên yến tiệc trong cung sau đó đều bị hủy bỏ.

Trong cung cũng đã phái người đến phủ nhà họ Chu và phủ nhà họ Lâm, mỗi nơi đều mang theo câu đối viếng do chính Nhiếp Chính Vương tự tay viết. Đồng thời, cũng cử không ít pháp y đến Lâm phủ để điều tra nguyên nhân cái chết của Lâm đại nhân.

Các vị công khanh trong triều cũng phái những pháp y đáng tin cậy đến điều tra, nhưng kết luận đưa ra lại trùng khớp với kết quả từ pháp y trong cung, Lâm đại nhân quả thực là say rượu rồi chết đuối.

Đối với kết luận này, có người tin, cũng có người không.

Những người không tin vào kết luận kia cũng chia thành nhiều luồng nghi ngờ. Một phe cho rằng chính Nhiếp Chính Vương đã ra tay, bởi từ khi tiến vào kinh thành, hắn vốn tâm địa hiểm ác, thủ đoạn tàn độc, chưa từng nương tay với đám công khanh. Cái chết của Lâm đại nhân chắc chắn không thể không liên quan đến hắn.

Một phe khác thì lại nghi ngờ chính đồng liêu của mình. Bởi theo họ, Nhiếp Chính Vương nếu muốn giết người thì luôn ra tay công khai mà không hề che giấu. Việc Lâm đại nhân đột ngột qua đời lần này hoàn toàn không giống phong cách của hắn. Huống hồ, giữa Nhiếp Chính Vương và Lâm đại nhân vốn có giao tình cũ, ngay trong đêm yến tiệc cũng thấy rõ, hắn đối xử với Lâm đại nhân vô cùng khoan dung và kính trọng, thật sự không có lý do gì để ra tay sát hại. Vì vậy, họ nghi ngờ sâu sắc rằng chính trong hàng ngũ công khanh có kẻ bất mãn với việc Lâm đại nhân được thăng chức, nên đã ra tay tàn độc.

Dù trong lòng mỗi người nghĩ gì đi nữa, thì trên thông cáo chính thức, cái chết của Lâm đại nhân đã được kết luận là say rượu rồi chết đuối.

Cuối cùng, mọi chuyện khép lại bằng việc xử tử tên gia nhân thất trách kia.

Sau mấy ngày tất bật ngược xuôi, chẳng mấy chốc đã đến ngày nghỉ ngơi.

Quan trên hẳn là đã cân nhắc đến tâm trạng của toàn thể quan viên trong triều những ngày qua, nên cho phép nghỉ ngơi đúng kỳ, để các vị đại thần đang kiệt sức về tinh thần có chút thời gian hồi phục.

Ngày nghỉ hôm ấy gió nhẹ nắng ấm, đúng là tiết đầu hạ đẹp đẽ vô cùng.

Trần Kim Chiêu thay một chiếc áo mỏng màu xanh lam nhạt, sau khi ôm lấy Tiểu Trình An mũm mĩm và dỗ dành một hồi, lại quay sang hứa đi hứa lại với Trĩ Ngư rằng lần sau nhất định sẽ đưa cô bé theo, rồi mới cùng Trường Canh rời khỏi nhà.

Hôm nay là ngày nàng đã hẹn trước với Lộc Hành Ngọc để cùng nhau đến chùa Pháp Hoa.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hiếm hoi mới có một ngày nghỉ đúng nghĩa, họ nhất định phải đến chùa thắp nén hương để xua đi vận xui.

Hai người hẹn gặp nhau dưới chân núi.

Khi Trần Kim Chiêu đến nơi thì xe ngựa của Lộc Hành Ngọc đã chờ sẵn ở đó.

“Ngươi đến muộn rồi đấy Trần Kim Chiêu, lần sau nhớ là phải mời một bữa đấy nhé.”

Ngay câu đầu tiên khi gặp mặt, Lộc Hành Ngọc đã chọc đúng chỗ đau của nàng, khiến Trần Kim Chiêu tức đến nghiến răng ken két, thầm mắng hắn là tên nhà giàu mà không có tình người.

Hai người bước song song hướng lên ngôi chùa trên đỉnh núi, dọc đường phong cảnh đẹp như tranh vẽ, bóng cây rợp mát che đi ánh nắng, khe suối len lỏi giữa núi rừng tĩnh lặng khiến lòng người thư thái, cảnh vật thật khiến người ta say mê không muốn rời đi.

“Hôm nay khi ra ngoài, thằng nhóc nhà ngươi không quấy phá đấy chứ?”

“Làm sao mà không quấy được chứ, nhóc con còn ôm chặt lấy chân ta mà khóc, nước mũi phồng lên từng bóng một!”

Hai người vừa leo núi vừa trò chuyện rôm rả, Lộc Hành Ngọc nghe vậy liền bật cười sang sảng: “Ngươi cứ đưa thằng bé theo cùng đi chứ. Nói mới nhớ, ta cũng đã lâu rồi chưa gặp Tiểu Trình An.”

Trần Kim Chiêu bất lực xua tay: “Ngươi đừng nhắc nữa, tiểu muội của ta cũng đứng bên cạnh hò hét đòi theo, không chịu buông tha. Đã mang một đứa đi thì kiểu gì cũng phải mang cả đứa kia đi cùng.”

Hai năm trước thì không sao, khi ấy muội muội còn nhỏ, đưa ra ngoài chơi cũng chẳng ai để ý. Nhưng năm nay Trĩ Ngư đã mười bốn tuổi, sắp đến tuổi cài trâm rồi, đã là một thiếu nữ trưởng thành nên không tiện để gặp mặt nam nhân bên ngoài nữa.

Bởi vì ở trong thời đại này, miệng lưỡi của thế gian thật sự rất đáng sợ.

Lộc Hành Ngọc cũng nghĩ đến điều đó nên không bàn thêm về chủ đề kia, mà chuyển sang nói về sự linh thiêng của hương khói ở chùa Pháp Hoa.

Trần Kim Chiêu liền đề nghị: “Nếu đã linh nghiệm như vậy thì đến lúc ấy ngươi với ta mỗi người rút một quẻ, để vị cao tăng giải quẻ xem thử vận mệnh của chúng ta thế nào.”

Lộc Hành Ngọc dĩ nhiên là tán thành ngay: “Thế thì còn gì bằng. Ta có linh cảm hôm nay nhất định sẽ rút được quẻ tốt.”

“Thật trùng hợp, ta cũng có linh cảm như vậy.”

Quả thật trong chùa hương khói nghi ngút, người đến dâng hương lễ Phật tấp nập không ngớt.

Hai người phải xếp hàng gần một canh giờ mới đến lượt vào chùa dâng hương.

Khi hai người bước ra khỏi chùa lần nữa, ngoài tấm thẻ quẻ mà mỗi người cầm trong tay, Lộc Hành Ngọc còn có thêm một lá bùa Thái Tuế, còn Trần Kim Chiêu thì mang theo một là bùa chuyển vận cùng năm lá bùa bình an.

Trần Kim Chiêu vui vẻ nhìn tấm thẻ quẻ trong tay, tâm trạng vui phơi phới: “Quả nhiên hôm nay là quẻ tốt! Ngươi có nghe vị tăng giải quẻ nói không, ta sắp sửa vận đỏ như son rồi đấy!”

Lộc Hành Ngọc cũng nhìn tấm thẻ quẻ, lòng vui như mở hội: “Vị cao tăng giải quẻ còn nói ta đường quan lộ hanh thông, sau này nhất định sẽ một bước lên mây! Thật sự là chuyện mà đến nằm mơ ta cũng không dám nghĩ tới.”

Sau khi hai người nói xong, đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lộc Hành Ngọc khẽ lắc tấm thẻ quẻ trong tay, giả vờ ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm. Với giao tình giữa ta và ngươi, đến ngày ta làm tể tướng phụ quốc, người mà ta đưa vào nội các đầu tiên chắc chắn sẽ là ngươi.”

Trần Kim Chiêu vội nghiêm mặt, thu lại tay áo rồi thi lễ: “Vậy thì hạ quan xin được chúc mừng Lộc các lão trước, ngày sau thăng quan tiến chức, quyền cao chức trọng. Chỉ mong đến khi ấy, các lão đừng quên hạ quan vẫn đang ngóng trông nơi nguyên quán, chờ đợi được đề bạt.”

Lời còn chưa dứt, cả hai đã cười nghiêng ngả, người ngả về phía trước, người ngửa ra phía sau, tiếng cười vang vọng cả sân chùa.

Trên đường xuống núi, hai người vẫn trò chuyện rôm rả, cười nói không ngớt, thật sự vui vẻ hết mức.

Chỉ là lúc này hai người còn đang cười nói vui vẻ, đâu hay biết rằng đến khi lên triều vào ngày mai, họ sẽ chẳng còn cười nổi nữa.

Chương 11

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *