Chờ Gió Hôn Em – Ngoại truyện 28

Ngoại truyện 28

Trước khi Hứa Tinh Thuần kịp nói gì, Phó Tuyết Lê đã quay khuôn mặt đỏ rực sang hướng khác.

Nhưng nhìn cậu giống như bị sốc đến mức ngây người vậy.

Cô chờ. Kiên nhẫn chờ thêm một lúc vậy.

Nhưng một lúc sau Hứa Tinh Thuần vẫn đứng đó như trời trồng mà không có phản ứng gì. Phó Tuyết Lê cũng bất lực, “Cậu không nói gì nữa thì tôi đi đây.” Cô làm ra vẻ sắp rời đi.

“Đợi đã.” Hứa Tinh Thuần vội vàng kéo tay Phó Tuyết Lê, rồi nắm chặt lấy như sợ cô thực sự sẽ bỏ đi.

Lúc này, cô mới phát hiện lòng bàn tay của cậu đã ướt đẫm như thể đổ rất nhiều mồ hôi.

Cổ họng của Hứa Tinh Thuần đã trở nên đắng ngắt: “Cậu biết tôi không giỏi nói chuyện mà… tuy nhiên…” Cậu im lặng như vậy là sợ bản thân nghe nhầm… tưởng rằng mình đang mơ và xuất hiện ảo giác.

“Cậu đừng kích động quá mà ngất đi nha, không chúng ta lại phải quay lại bệnh viện một lần nữa đấy.”

“Tôi còn có thể chịu đựng thêm một lúc nữa.” Hứa Tinh Thuần nghiêm túc trả lời. Không biết mặt cậu đỏ ửng như trái táo là do bị gió lạnh thổi hay là do ngại ngùng nữa.

Thật là không có chí khí chút nào.

Nhưng Phó Tuyết Lê càng nhìn càng thích. Cô run rẩy kéo khóa áo lên rồi đội mũ lên đầu, ngay tại cổng bệnh viện đông đúc người qua lại, cô dùng hai tay nâng lấy mặt cậu rồi hôn lên.

Hứa Tinh Thuần ôm chặt lấy eo cô rồi ép cô vào lòng, cậu sốt sắng đáp lại nụ hôn của cô.

….

….

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà mọi thứ đã phát triển đến mức này, khiến Phó Tuyết Lê cảm thấy thật kỳ diệu. Đừng nói đến Hứa Tinh Thuần, ngay cả bản thân cô cũng có chút cảm giác không chân thực.

Buổi tối ăn cơm ở nhà, vì khẩu vị tốt nên cô ăn khá nhiều. Cả nhà đều nhận thấy sự khác thường của Phó Tuyết Lê: “Tâm trạng tốt thế à?”

Phó Tuyết Lê uống một ngụm canh cá, rồi nói lấp lửng: “Biết mình không bị cúm nên dĩ nhiên là em vui rồi.”

“Em thì vui rồi đấy, nhưng mấy ngày nay anh bị em làm cho ăn không ngon ngủ không yên nè.” Phó Thành Lâm thở dài.

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm ngon lành, tắm rửa xong rồi chuồn lên giường. Phó Tuyết Lê trốn trong chăn, cắm tai nghe và gọi điện thoại cho Hứa Tinh Thuần, anh làm bài tập còn cô thì chơi điện thoại.

Một bạn nam trong lớp gửi cho Phó Tuyết Lê một bài viết. Cô nhấn vào xem, đó là một cuộc bình chọn hoa khôi trường trên diễn đàn.

Phó Tuyết Lê vốn không quan tâm đến những bài viết nhàm chán như thế này, nhưng không ngờ khi vô tình liếc qua lại phát hiện mình đứng ngay dưới Hạ Hạ. Cô tức điên lên, nhắn tin bảo Tống Nhất Phàm và mấy người khác lên diễn đàn vote cho mình.

Hứa Tinh Thuần cũng nhận thấy cô không ổn, hỏi có chuyện gì.

Phó Tuyết Lê bật dậy đổi tư thế, cằm tựa vào đầu gối môi hơi nhếch lên: “Cậu nói cho tôi biết, Hạ Hạ và tôi ai xinh hơn?”

“Cậu xinh hơn.” Hứa Tinh Thần không cần suy nghĩ liền đáp.

Sau đó Hứa Tinh Thuần thở dài: “Trước đây cậu cũng hỏi tôi câu này, tại sao cậu lại để ý đến cô ấy như vậy?”

“Vậy cậu nói cho tôi biết giữa cậu và cô ấy có chuyện gì đi.” Giọng cô hơi tức giận.

Hứa Tinh Thuần im lặng một lúc: “Có chuyện gì… chứ?”

Phó Tuyết Lê nhắc khéo: “Bạn tôi nói thấy hai người hẹn hò bên ngoài trường học.”

Cậu chỉ nói ngắn gọn: “Tôi là gia sư dạy kèm cho em họ của cô ấy.”

“Cậu còn có thời gian làm gia sư cho người khác nữa à?”

“Cô bé đó là con gái của giáo viên chủ nhiệm cấp hai.”

Phó Tuyết Lê mơ hồ nhớ ra, giáo viên chủ nhiệm cấp hai đó trước đây đối với Hứa Tinh Thuần khá tốt. Cô không nói gì thêm chỉ lười biếng hừ một tiếng: “Chà, hai người đúng là có duyên thật đấy.” Nhưng cô cũng không truy hỏi thêm.

Vì trận cúm này nên trường học cho học sinh nghỉ một lần hai tuần liền. Vật lộn hai ba ngày, cuối cùng Phó Tuyết Lê cũng khỏi hẳn cảm cúm. Dù trời lạnh, nhưng cô không chịu ngồi yên ở nhà mà sốt sắng tìm cớ chuồn ra ngoài hẹn hò với Hứa Tinh Thuần.

Giữa mùa đông, người khác đều bọc kín như gấu. Cậu lại như không sợ lạnh, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, bên ngoài khoác chiếc áo khoác lông vũ màu đen.

Vừa gặp mặt, cô đã lao vào lòng Hứa Tinh Thuần như một chú cún con, dí sát vào mặt cậu rồi ngửi khắp nơi.

Mới xa nhau vài ngày… mà cô đã thấy nhớ cậu lắm rồi…

“Cậu nói xem hôm nay tôi mặc có đẹp không.” Phó Tuyết Lê kéo kéo viền váy len của mình.

“Đẹp…”

“Cậu bôi cái gì trên người vậy, thơm quá.” Cô không nhịn được lại chụt một cái thật kêu lên má cậu.

“Không biết.” Ánh mắt Hứa Tinh Thuần dịu dàng, phủi những hạt tuyết trên mũ cô.

Lá cây ven đường đã bắt đầu rụng. Cả hai đều có ngoại hình nổi bật, người qua đường khó tránh khỏi liếc nhìn bọn họ thêm vài lần.

Phó Tuyết Lê vốn tưởng Hứa Tinh Thuần sẽ dẫn cô đi hẹn hò, nào ngờ khi cô đang hào hứng thì lại bị cậu dẫn đến quán cà phê học bài.

Hứa Tinh Thuần ngồi đối diện cô, nhưng cô không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của cậu.

Hình như cô đột nhiên có thể thấu hiểu được tâm trạng của các cô gái trong trường phát cuồng vì cậu rồi…

Hứa Tinh Thuần không hổ danh là top trai đẹp trong các bài đăng trên diễn đàn trường…

Cậu dường như nhận ra ánh nhìn từ người đối diện nên ngẩng đầu lên. Phó Tuyết Lê chống cằm, nhanh chóng liếc đi chỗ khác giả vờ đang nhìn nơi khác.

Cuốn sách trước mặt cô vẫn chưa lật trang nào, cô kẹp bút giữa môi và mũi, ánh mắt hướng về quầy phục vụ.

Hứa Tinh Thuần bước đến và ngồi xuống cạnh cô, chắn tầm nhìn của cô: “Đừng nhìn người khác.”

Phó Tuyết Lê biết cậu lại đang để ý chuyện gì. Cô bất lực lấy bút xuống: “Cậu làm gì thế, theo dõi tôi chặt thế này thì thà lấy dây xích trói tôi lên giường luôn đi.”

Hứa Tinh Thuần nghe cô nói vậy tấm lưng chợt cứng đờ.

“Ánh mắt gì thế này?” Phó Tuyết Lê nghi ngờ nhìn cậu.

Sao trông như bị chạm đúng tâm sự, bị người khác vạch trần vậy.

“Trời ạ cậu thực sự dám nghĩ như vậy luôn hả?” Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy tát vào cánh tay cậu.

Hứa Tinh Thuần nở một nụ cười nhẹ, một tay cậu nắm lấy tay Phó Tuyết Lê, tay kia lật cuốn sách của cô.

…..

….

Dù ở bên Hứa Tinh Thuần rất thoải mái, nhưng cậu ấy luôn thích làm những việc khiến người khác bất ngờ.

Ví dụ như dẫn Phó Tuyết Lê đi dạo trên sân vận động. Đang đi dạo thì đột nhiên rút ra một chiếc đồng hồ bấm giây màu đen, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phó Tuyết Lê, bình tĩnh nói ra những lời khiến cô phải chạy.

Có lẽ là nghe lời bác sĩ nói nên bắt đầu bắt cô phải tập thể dục.

Nhưng… người này thật là quá đáng.

May mà Phó Tuyết Lê phản ứng nhanh, cô quay lại nhìn cậu một cái rồi duỗi bàn chân mang giày da nhỏ của mình ra: “Ngày mai tình sau đi, giày của tôi không chạy được đâu mà.”

Ngày mai sẽ nghĩ cớ khác, dù sao cô cũng không muốn chạy, mệt chết đi được…

Phó Tuyết Lê đang tính toán trong lòng như vậy, Hứa Tinh Thuần không nói một lời mà lấy từ ba lô ra một đôi giày thể thao màu trắng.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày với vẻ không thể tin nổi, sau mười giây im lặng mới đột nhiên tỉnh táo: “Cậu… cậu?”

“Dì Tề.” Hứa Tinh Thuần giải thích rất đơn giản: “Tôi hỏi dì ấy đó.”

“Cậu thật đáng ghét!” Dù miệng mắng cậu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống và chuẩn bị thay giày.

Hứa Tinh Thuần đặt ba lô sang một bên, rồi quỳ một chân xuống và nhẹ nhàng tháo dây giày cho cô. Tư thế như muốn tự tay giúp cô cởi giày vậy.

Hành động này khiến Phó Tuyết Lê hơi nóng mặt, cô kéo tay cậu: “Tôi đâu phải trẻ con, cậu làm gì thế, ở đây còn có người khác đấy, tôi không muốn bị người ta nhìn đâu.”

Hứa Tinh Thuần sững sờ rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Người trước mặt toàn thân không thoải mái, thậm chí còn vô thức cắn môi lại.

“Hứa Tinh Thuần…” Cô gọi tên cậu.

Vậy là Hứa Tinh Thuần đứng dậy rồi lùi lại một chút.

Phó Tuyết Lê vẫn ngồi không chịu đứng dậy, cô mặc cả với cậu: “Vậy thế này đi, cậu cõng tôi đi được mấy vòng quanh sân, sau đó tôi sẽ chạy mấy vòng, được chứ?”

“Được.”

Thấy cậu đồng ý dễ dàng như vậy, đôi khi Phó Tuyết Lê nghi ngờ sự kiên nhẫn của cậu với cô đều bị những yêu cầu vô lý của cô mài mòn từng chút một.

Cuối cùng, cô vẫn miễn cưỡng chạy hết mấy vòng dưới sự đồng hành của cậu.

Nghỉ ngơi một lúc, tóc trước trán Hứa Tinh Thuần vẫn còn ướt. Cậu đỡ lấy đùi của Phó Tuyết Lê rồi cõng cô đi chậm rãi trên sân.

May mà trời đã tối hẳn nên không ai nhận ra bọn họ.

Phó Tuyết Lê ôm cổ Hứa Tinh Thuần, yên tâm sai khiến anh.

“Lớp trưởng, có phải là cậu không?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía trước.

Toàn thân Phó Tuyết Lê cứng đờ, cô không kịp nghĩ ngợi lập tức giấu mặt vào vai cậu không chịu lộ diện.

Cô gái đứng cạnh Phù Lam liên tục ra hiệu cho cô ấy, biểu cảm của cả hai đều như thấy ma.

Phó Tuyết Lê giật mình giãy giụa muốn nhảy xuống, cả hai loạng choạng một lúc mới có thể đứng vững.

Hứa Tinh Thuần nhíu mày rồi lại giãn ra, đôi tay giữ chặt lấy cô. Đột nhiên cậu bỏ qua hai người kia, chỉ chú ý đến việc dặn dò cô chú ý an toàn.

Phó Tuyết Lê nắm chặt tay Hứa Tinh Thuần rồi ra hiệu với cậu.

Ý là làm thế nào bây giờ, chúng ta có nên chạy không.

Hứa Tinh Thuần lại rất bình thản, cậu chỉ vỗ đầu cô rồi dặn dò: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa.”

Nhìn họ đi xa mà không làm gì được.

“Trời ạ, chuyện gì thế này, ôi trời!” Biểu hiện của cô gái kia giống như kiểu vỡ nát. Phù Lam cũng cứ ngây người mơ hồ không rõ: “Tôi, tôi cũng không biết nữa…”

Sau vài giây im lặng, Phù Lam đưa ra kết luận: “Chúc mừng cậu, thần tượng của cậu đã có người yêu rồi.”

Cô ấy đã đoán ra là ai rồi.

“Ôi… buồn quá. Vừa nãy Hứa Tinh Thuần đang cõng cô gái đó à? Chiều chuộng thật đấy, hạnh phúc quá…”

Phù Lam nhắn tin cho Phó Tuyết Lê rồi cười tủm tỉm hỏi: “Sao, cậu muốn làm chị dâu lớp chín của bọn tôi à?”

“Đừng đùa, toàn khối thích cậu ấy nhiều lắm, còn cả đám học nghệ thuật kia nữa, tôi chưa bao giờ dám mơ tưởng đâu.”

Cô gái kia thở dài đầy nước mắt.

….

Phó Tuyết Lê không biết rằng mình vừa khiến một thiếu nữ tan vỡ giấc mộng. Lúc này cô đang nắm tay Hứa Tinh Thuần, vẫn đang thảo luận với cậu về các điều khoản bất bình đẳng.

Ví dụ, vì chạy bộ khiến ngày mai chân cô đau nhức, Hứa Tinh Thuần phải chịu trách nhiệm massage cho cô một tiếng.

Nếu sau này cô đồng ý chạy bộ và học tập, cậu phải thưởng cho cô.

Dù Phó Tuyết Lê đưa ra yêu cầu gì thì cậu đều phải đồng ý vô điều kiện.

Hứa Tinh Thuần nghe cô líu lo nói chuyện một cách vui vẻ. Khóe miệng cậu cũng vô thức nhếch lên.

Dù đúng hay sai thì cậu cũng chưa bao giờ từ chối cô.

Những gì Phó Tuyết Lê cho, cậu đều chấp nhận toàn bộ.

Dù sao thì…

Từ ngày thích cô, cậu đã hoàn toàn thua cuộc rồi.

2 thoughts on “Chờ Gió Hôn Em – Ngoại truyện 28

  1. Caryn says:

    Cuối cùng mình cũng đọc xong bộ truyện mình thích ơi là thích này. Cảm ơn Min đã edit nhé, chúc bạn mỗi ngày đều vui vẻ thật vui vẻ🫶🏻

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *