Phong Hoa Hoạ Cốt – Chương 7

Chương 7

“Phủ Bình Dương vương, Lăng Vĩnh An?”

Giọng của người nọ trong trẻo chầm chậm, từ tốn thốt ra từng chữ, tựa như muốn vớt bóng trăng in bóng trên mặt hồ.

“Giọng hắn to như vậy, cứ mặc xác hắn đi.” Vân Xâm Nguyệt khoét tai một cách khó chịu: “Huynh vốn dĩ rất ít khi về kinh, không có ấn tượng với tên công tử bột này cũng là chuyện bình thường. Dựa vào quân công và danh tiếng của Bình Dương Vương phủ, nên hắn làm điều xấu ở kinh thành mà không ai dám quản, cả kinh đô đều biết đến danh tiếng xấu xa của hắn.”

“Nhớ ra rồi.” Tạ Thanh Yến cúi mắt: “Bà nội ta và ông nội hắn là tỷ đệ cùng mẹ.”

“Thái Hậu và… Lão Bình Dương Vương?’ Vân Xâm Nguyệt gõ quạt xếp vào lòng bàn tay một cái: “Sao ta lại quên mất, Trưởng Công chúa và Bình Dương Vương là anh em con cô con cậu, vậy thì huynh cũng nên xưng huynh gọi đệ với Lăng Vĩnh An chứ?”

Y lập tức kề sát với vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Biểu đệ của huynh đó, huynh đi quản đi.”

Tạ Thanh Yến cầm chén trà lên uống, thần sắc thanh thoát như ngọc ngà, tựa như đang ở giữa chốn sơn thuỷ.

Đợi đến khi suy nghĩ xong, chàng mới ngước đôi mắt đen nhánh và ẩm ướt lên: “Nhà họ Lăng định hôn vào lúc nào.”

“Chỉ mấy hôm trước thôi, Bình Dương Vương phu nhân và Đại phu nhân nhà họ Thích của Khánh Quốc Công phủ đã thỏa thuận miệng rồi. Nhưng chưa kịp hạ sính lễ.” Vân Xâm Nguyệt khựng lại, rồi cười tinh quái: “Tính ra, huynh và hắn có duyên làm rể cùng nhà đấy.”

“Nhà họ Thích…”

Tạ Thanh Yến nhìn về phía Đông các, như vượt qua những bức tường cao chồng chất, nhìn trộm thấy Thích Thế Ẩn đang đối chiếu lời khai và vật chứng ở bên kia.

Dưới đáy mắt ẩn chứa sương lạnh, nhưng lại giấu mình trong mây núi sương mù.

“Hồi đầu năm ta có gặp ở Yến hội mùa xuân, cô nương Uyển Nhi kia cầm kỳ song tuyệt, xứng đáng với danh xưng Đệ nhất tài nữ kinh thành. Tuy người có chút vô vị, nhưng cũng coi là thanh lệ thoát tục, rất xứng với huynh…”

Vân Xâm Nguyệt xòe quạt ra rồi dời mắt đi: “Tóm lại là tốt hơn biểu muội Chinh Dương của huynh – người mà có hai nhân cách khác biệt, cả ngày cứ khóc lóc ầm ĩ đòi gả cho huynh làm chính thê.”

Như không hề nghe thấy, Tạ Thanh Yến vô ý thu hồi ánh mắt: “Người hứa gả cho Lăng Vĩnh An, danh phận ở nhà họ Thích là gì.”

“Huynh nói xem?” Khóe miệng của Vân Xâm Nguyệt nhếch lên cười mỉa: “Đại phu nhân chỉ có một đích nữ là Thích Uyển Nhi, Nhị phòng tuy là con vợ lẽ, nhưng cũng chỉ có hai người con, loại “chuyện tốt” này sẽ không đến lượt bọn họ đâu.”

Giọng của Tạ Thanh Yến ôn hòa vô vị, như dòng nước chảy qua non xuân: “Lại thừa nước đục thả câu, ta sẽ thỉnh chỉ để Chinh Dương gả cho huynh.”

“? Lòng dạ của huynh thật độc ác.”

Vân Xâm Nguyệt nhíu chặt mày, ngữ tốc bất giác nhanh hơn gấp đôi: “Ta đã nghe ngóng rồi, tên là Thích Bạch Thương, do ngoại thất của Khánh Quốc công sinh ra, thân phận thấp kém, sống ở thôn trang xa xôi nhiều năm, chưa từng vào kinh thành bao giờ.”

Tạ Thanh Yến uống hết cốc trà, hơi gật đầu, như vừa kết thúc một ván cờ rồi thong dong đứng dậy.

“Đi đâu thế?” Vân Xâm Nguyệt khó hiểu.

“Đông các.”

“Tuy đám công tử kia chưa từng gặp huynh, nhưng huynh cứ thế ra ngoài thì quá……”

“Ầm!”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị người ta rầm rầm đẩy ra.

“Vân Tam! Ngươi làm huynh đệ quá không nghĩa khí! Ta gọi khản cả cổ mà ngươi vẫn không đáp lại, có phải ngươi lại chuộc hoa khôi nào đó rồi ở đây độc chiếm ——”

Lăng Vĩnh An người đầy mùi rượu, cùng vài tên công tử ngang tàng xông vào, kết quả đụng phải một vị công tử áo mũ như tuyết.

Hắn ngây người nhìn thần dung thanh nhã tuấn tú của người nọ, một chút kinh hãi xâm lấn đồng tử của hắn.

“Tạ…… Tạ Thanh……”

“Hoa khôi?” Tạ Thanh Yến như đang cười, giọng điệu ôn hòa nhã nhặn: “Thấy ta giống không.”

Lăng Vĩnh An: “……”

“Bịch.”

Hắn xông vào ngang tàng bao nhiêu thì quỳ xuống dứt khoát bấy nhiêu.

“Huynh trưởng!”

Vân Xâm Nguyệt: “?”

Cả đám công tử quần là áo lượt đang ưỡn ngực ngẩng đầu: “??”

Lăng Vĩnh An bổ nhào tới phía trước, nắm chặt đuôi áo của Tạ Thanh Yến.

“Đệ sai rồi Diễm Chi huynh trưởng! Vì Trưởng Công chúa và cha đệ là anh em con cô con cậu mà, huynh trưởng phải cứu đệ với! Giờ đây chỉ có huynh mới có thể cứu đệ thoát khỏi biển khổ mà thôi!”

“Khoan đã, Lăng Nhị, làm sao ngươi nhận ra huynh ấy?” Vân Xâm Nguyệt vén vạt áo lên, tò mò quỳ xuống bên cạnh Lăng Vĩnh An.

Y lại nghiêng đầu nhìn Tạ Thanh Yến: “Hai người từng gặp nhau rồi à?”

Tạ Thanh Yến không nói gì, chỉ lười biếng và thờ ơ liếc nhìn xuống trước chân mình.

Lăng Vĩnh An lập tức tự giác trả lời: “Không không không, chưa từng gặp, Diễn Chi huynh trưởng làm sao lại gặp một tên công tử bột ăn không ngồi rồi như ta chứ?”

“Ngươi khá rõ về danh tiếng của mình đấy.” Vân Xâm Nguyệt cười: “Vậy làm sao ngươi nhận ra?”

“Khuê phòng của các hoa khôi nương tử ở Thượng Kinh, mười người thì có tám chín người lén cất giấu chân dung của Diễm Chi huynh trưởng, đều là bọn họ bỏ rất nhiều tiền để mua.” Lăng Vĩnh An cẩn thận nhìn Tạ Thanh Yến, nhưng không nhìn ra vui giận của người nọ: “Ta nhìn nhiều nên nhiên sẽ nhận ra.”

“Hoa khôi cất giấu……”

Vân Xâm Nguyệt nhịn cười, quay đầu nhìn Tạ Thanh Yến: “Tạ Diễm Chi, diễm phúc không cạn nha.”

“Hu hu hu, khoan nói chuyện này, huynh trưởng cứu đệ đi!”

Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Tạ Thanh Yến không nổi chút gợn sóng nào, lúc này chỉ mỉm cười cụp mắt: “Nếu ta nhớ không sai thì người đóng giữ biên cương bần hàn là Bình Dương vương và Thế tử, Lăng Nhị công tử an cư ở kinh thành phồn hoa thì có nguy hiểm gì?”

Lời nói ẩn chứa sắc bén, tiếc thay Lăng Vĩnh An là kẻ ngốc, sớm đã bị tửu sắc làm đầu óc mụ mị nên chẳng hề nghe ra.

“Đều tại mẫu thân của đệ khăng khăng đến Thích gia cầu hôn!”

“Phủ Khánh Quốc công?”

“Đúng vậy! Chính là Thích gia đó đấy!” Lăng Vĩnh An lôm côm ngồi dậy: “Đệ không dám giành Uyển Nhi cô nương với Diễm Chi huynh trưởng nên cứ tưởng người nghị thân là Nghiên Dung cô nương của nhị phòng —— Nào ngờ, trưởng phòng Thích gia lại lấy nha đầu quê mùa xấu xí kia lừa bịp đệ!”

Nói đến đây, hắn tức đến mức nhảy dựng lên: “Lòng dạ của Thích gia thật độc ác, đại cô nương đó vừa già vừa xấu không ai thèm lấy, bọn họ lại lừa bịp đưa cho đệ! Bắt đệ cưới gái quê xấu xí ngày ngày đối mặt thì đệ thà chết còn hơn!”

Vân Xâm Nguyệt cười tủm tỉm giương quạt: “Không phải chứ Lăng Nhị, sao Thích gia dám lừa ngươi chứ, ngươi khẳng định người ban đầu Bình Dương vương phu nhân nói là Thích Nghiên Dung sao?”

“Ta……” Lăng Vĩnh An nghẹn lời, sau đó ngang ngược nói: “Ta mặc kệ! Tóm lại dù có chết ta cũng không cưới loại nữ nhân nhìn như Vô Diệm, khó coi muốn chết!”

Vân Xâm Nguyệt tò mò hỏi: “Đại cô nương không sống ở Thượng Kinh, sao ngươi biết nàng ta xấu xí?”

“Hôm nay nàng ta vào kinh rồi!”

Lăng Vĩnh An nghiến răng nghiến lợi: “Vội vã như thế, chắc chắn là đã quyết tâm vào phủ Bình Dương vương ta rồi!”

“Mới vào kinh hôm nay, vậy mà ngươi biết người ta xấu xí? Huống chi cách nói ‘nhìn như Vô Diệm’ này cũng không giống lời mà ngươi có thể nói ra, là ai nói cho ngươi biết phải không?”

Lăng Vĩnh An sửng sốt: “Ngươi đừng xía vào!”

Hắn quay sang Tạ Thanh Yến rồi cười nịnh nọt: “Diễm Chi huynh trưởng, mẫu thân của đệ nói huynh không lâu nữa sẽ được sắc phong làm Trấn Quốc Công, đến lúc đó rất có thể sẽ được Hoàng Thượng ban hôn với nhà họ Thích! Đến khi ấy, trên dưới nhà họ Thích chẳng phải đều phải nghe lời huynh sao? Hơn nữa, nếu có huynh mở lời, mẫu thân em cũng không dám nói gì đâu!’ ”

“……”

Vân Xâm Nguyệt nghe xong nhíu mày liên tục, theo bản năng quay đầu nhìn Tạ Thanh Yến.

Nghe xong những lời nói vô lý như vậy, vậy mà trên mặt của người đó lại không hề có chút giận dữ nào, chỉ cúi nhìn Lăng Vĩnh An với mày mắt sâu lắng, thanh tịnh mà xa cách.

“Đã là nguyện vọng của Bình Dương Vương phủ, ta sẽ giúp trọn vẹn chuyện này.”

Lăng Vĩnh An ngẩn người, có chút nghi ngờ tai mình nghe nhầm: “Sao cơ? Giúp trọn vẹn?”

“Chuyện hủy hôn không cần nhắc đến nữa. Nếu ngày khác hạ sính lễ, Thế tử không có mặt ở kinh thành, ta có thể thay mặt phụ huynh và huynh trưởng của ngươi, đến nhà họ Thích để hoàn thành lễ đính hôn.”

“?!”

Lăng Vĩnh An như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc tại chỗ.

Vân Xâm Nguyệt bật cười khà khà, đợi đến khi hoàn hồn liền vội ho khan một tiếng, phe phẩy quạt xếp đi theo phía sau người kia bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, Vân Xâm Nguyệt đuổi theo và khẽ giọng hỏi: “Huynh định đi đâu?”

“Đông Các.” Vẻ mặt của Tạ Thanh Yến vẫn rất thản nhiên: “Nếu Thích Thế Ẩn lộ diện ở đây, lại đạp Lăng Vĩnh An ra khỏi Chiêu Nguyệt Lâu, chẳng phải hỏng mất một quân cờ ngầm rồi sao.”

“Cũng phải, phải kéo hắn lại.”

Nhưng hai người vừa đi được vài trượng, còn chưa kịp rẽ qua hành lang gấp khúc, đã nghe thấy sau lưng mọi người từ Tây Các ùa ra, bước chân hỗn loạn thi nhau chạy xuống lầu.

Đặc biệt là Lăng Vĩnh An dẫn đầu, với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.

“Có chuyện gì vậy?” Vân Xâm Nguyệt vẫy tên tiểu tử trong lầu đang mặt mày ủ rũ lại.

“Bẩm công tử, Đại cô nương nhà họ Thích cũng đến ngoài lầu rồi! Rất có thể là đã nghe được những lời sỉ nhục và hủy hôn đã lan truyền khắp kinh thành chiều nay, cũng không sợ làm hư danh tiết khuê các…”

“—Hôm nay! Ta nhất định phải bắt con vịt xấu xí này nhận rõ bản thân! Chỉ dựa vào nàng ta mà cũng muốn trèo cao vào cánh cửa của Bình Dương Vương phủ ta sao?”

Giọng nói lớn của Lăng Vĩnh An vang vọng khắp tầng lầu.

Vân Xâm Nguyệt nhún vai, nhìn Tạ Thanh Yến: “Bình Dương Vương và Thế tử điện hạ cũng được coi là người tài, tiếc thật.”

Tạ Thanh Yến mỉm cười liếc nhìn một cái, rồi quay người đi về phía Đông Các:

“Cột nhà bằng vàng ngọc, thì vẫn sinh ra sâu mọt mà thôi.”

Chiêu Nguyệt Lâu, bên ngoài tòa lầu phía Nam.

“Ôi chao cô nương của tôi ơi! Số phận của người thật là thảm thương đó nha, tuổi còn trẻ đã mất mẹ, không người chăm sóc, cô đơn lẻ loi… Nay khó khăn lắm mới sắp đính hôn, lại bị nhà của vị hôn phu tương lai chê bai như thế này, sau này làm sao còn dám gặp mặt ai nữa chứ…”

Trước cửa lâu, một bà lão ăn mặc như ma ma, nghiêng vẹo ngồi dưới đất, nước mắt đầm đìa, đấm ngực dậm chân.

Cảnh tượng xúc động thu hút mọi ánh nhìn.

Người qua đường vây xem càng lúc càng đông, tiếng bàn tán dần trở nên lộn xộn.

Bà lão liếc thấy qua kẽ tay, lập tức cất cao giọng: “Ối giời ơi!!! Cô nương số khổ của ta!! Sao người đáng thương thế! Phu quân tương lai của người cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Sao có thể chà đạp thanh danh của người như thế!!”

“……”

“Cô nương, như thế, như thế có ổn không?”

Giữa khoảng đất trống bị đám đông vây xem, nha hoàn bất an cầm khăn che mặt, nghiêng người nhìn cô nương đội mũ che mặt và mặc y phục vải xanh, rồi lo lắng hỏi.

Hai người này tất nhiên là Liên Kiều và Thích Bạch Thương.

Chỉ có điều, lúc này hai người đang cải trang.

Liên Kiều đã bôi thuốc từ trước, mặt mũi sưng húp, cầm khăn vải che nửa khuôn mặt, cạnh chiếc mũi lộ ra dán ba cái nốt ruồi to và đen, nhìn từ xa chẳng khác gì một gã lục lâm hảo hán.

Thích Bạch Thương liếc nhìn Tử Tô đang ẩn mình trong đám đông chờ thời cơ hành động, uể oải hỏi: “Bà lão ngươi thuê có xuất thân thế nào mà hiệu quả thế?”

Liên Kiều đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Khóc tang ạ.”

“……” Qua lớp vải sa tối màu, Thích Bạch Thương quay đầu lại: “?”

“Vì thời gian eo hẹp nên không kịp tìm gánh hát đấy ạ.” Liên Kiều gãi nhẹ khuôn mặt hơi ngứa do dùng thuốc: “Hơn nữa khóc tang khá rẻ.”

Câu này lập tức nắm thóp Thích Bạch Thương.

Nàng gật đầu: “Giỏi.”

Trong lúc hai người khe khẽ thảo luận, người vây xem bên ngoài Chiêu Nguyệt Lâu đã đông như kiến cỏ.

Nhân lúc tiếng khóc than của bà lão tạm dừng, trong lầu vọng ra tiếng bước chân nhốn nháo xen lẫn giọng vịt đực chói tai: “Mau bắt mụ già kia câm miệng cho ta!”

Cách vải sa tối màu, Thích Bạch Thương trông thấy một đám công tử chạy ra, kẻ cầm đầu ngoài mạnh trong yếu, bước chân lâng lâng, hơi thở không đủ lực —— Nhìn là biết đây là dáng vẻ ăn chơi quá độ mà.

Cái tư thái nhe nanh múa vuốt kia, rõ ràng chính là tên phá gia chi tử Lăng Vĩnh An rồi.

Bà lão khóc tang thấy tình hình không ổn, lại thêm đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, thế là lập tức nhân lúc đông người mà bò dậy rồi chạy biến mất.

“Ta còn tưởng là nô bộc trung thành, ai ngờ lại nhát gan như thế.” Lăng Vĩnh An dừng bước, từ trên xuống dưới đánh giá Thích Bạch Thương đang đội mũ che mặt, rồi chán ghét nói: “Ngươi chính là đại cô nương xấu như Vô Diệm, đến từ thôn quê của Thích gia à?”

Nghe như thế, Liên Kiều lập tức nổi trận lôi đình, không cần phải diễn, xắn tay áo muốn xông lên tranh luận: “Ngươi nói chuyện kiểu gì thế? Ai cho phép ngươi dựng chuyện về cô nương nhà ta!”

“…… Ôi mẹ ơi!”

Ba nốt ruồi đen bất ngờ đập vào mắt, Lăng Vĩnh An vốn quen nhìn mỹ nhân lập tức giật mình. Hắn vội lùi lại như gặp ma quỷ, nhưng lại giẫm vạt áo bào của chính mình, thế là suýt chút té ngã.

Sau khi được đám bạn phía sau đỡ dậy, mặt hắn đen như đít nồi: “Đúng là chủ nào tớ nấy, xấu đến mức ma chê quỷ hờn!”

“Ngươi mới là cóc ——”

Thích Bạch Thương vốn đã nâng tay lên từ câu nói kia, đúng lúc này nàng nhẹ nhàng kéo Liên Kiều lại.

Chủ tớ dừng lại, hai người nhìn nhau.

Tiếp đó, dưới mũ che mặt vang lên giọng nữ trong trẻo như đang nức nở: “Lăng Vĩnh An, thiếp còn chưa về nhà chồng, sao chàng lại đối xử với thiếp như thế?”

“……”

Giọng nữ êm ái như khúc nhạc lướt qua tai, khiến tim Lăng Vĩnh An rung động.

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ và ba nốt ruồi đen của nha hoàn, rồi lại nhìn bàn tay cũng sưng đỏ dưới tay áo của nữ tử đội mũ che, hắn lập tức tỉnh táo lại: “Về nhà chồng? Muốn vào cửa phủ Bình Dương vương à, kiếp sau đi! Ta tuyệt đối không cưới nữ nhân xấu xí như ngươi!”

Hai bên lời qua tiếng lại, đám đông vây xem đông như kiến cỏ lập tức xôn xao bàn tán.

“Lăng Vĩnh An? Tên công tử bột phủ Bình Dương vương hả?”

“Đúng vậy, Chiêu Nguyệt Lâu là ngôi nhà thứ hai của hắn mà, thời gian hắn ở đó còn nhiều hơn thời gian hắn ở nhà…… Nhưng người đến tìm hắn là ai thế?”

“Ngươi không biết hả? Đây là đại cô nương phủ Khánh Quốc công, Lăng gia đã tới nhà bàn chuyện hôn sự, hôm nay nàng ta mới vào kinh đấy!”

“Đại cô nương này xấu lắm sao?”

“Chứ còn gì nữa, huynh đài mới tới phải không, Lăng Vĩnh An vì chuyện này mà say rượu gây rối ở Chiêu Nguyệt Lâu từ trưa đến giờ đấy.”

“Nghe nói cô nương này được nuôi nấng ở điền trang nông thôn, bây giờ xem ra đúng là không có giáo dục mà! Chẳng trách chưa xuất giá đã đến lầu xanh tìm phu quân tương lai.”

“Thèm gả đến mức này à?”

“Tiếc cho Uyển Nhi cô nương phủ Khánh Quốc công danh chấn kinh thành, tam cô nương Thích Nghiên Dung cũng là hoa sen chớm nở, sao lại có trưởng tỷ như vậy…… Hi vọng thanh danh của cô nương Thích phủ không bị nàng ta ảnh hưởng.”

“Nhưng dù đại cô nương này xấu đến đâu, Lăng Vĩnh An cũng không nên sỉ nhục người ta như thế!”

“Náo loạn lớn như vậy, e là ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành thôi.”

“Chứ sao nữa……”

“Tất cả im miệng! Ồn ào cái gì!”

Phía sau Lăng Vĩnh An, tôi tớ hung hãn quát lớn xua đuổi hăm dọa đám đông vây xem.

Xung quanh yên tĩnh một thoáng, Lăng Vĩnh An chỉnh lại vạt áo lộn xộn, ghét bỏ hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi biết điều thì mau cút về quê, kẻo sơ ý làm rơi mũ, khiến người ta, khiến người ta…… cái gì nhỉ?”

Được đồng bọn phía sau nhắc nhở, Lăng Vĩnh An hung ác nói: “Đúng, khiến người ta buồn nôn.”

“Công tử thật sự không cưới?”

“Tất nhiên không cưới! Ta là nhị công tử phủ Bình Dương vương, một lời nói ra tám ngựa khó theo!”

Lăng Vĩnh An hừ lạnh một tiếng.

Thấy hình thức đã đủ lớn, thanh thế cũng đủ to, Thích Bạch Thương kéo nhẹ tay áo của Liên Kiều.

Liên Kiều phản ứng lại, lập tức tiến lên: “Cô nương nhà ta vì gả cho công tử mà không ngại ngàn dặm xa xôi đến Thượng Kinh, sao có thể dễ dàng trở về?”

Lăng Vĩnh An trợn mắt: “Ngươi muốn đeo bám ta sao?!”

Cách màn che, Thích Bạch Thương nhịn cười rồi bi thương nói: “Tuy chỉ là ước định chót lưỡi đầu môi, nhưng Thượng Kinh đã có lời đồn về hôn sự của đôi ta, nếu nhị công tử không thề với trời, không viết giấy đoạn tuyệt, thiếp sẽ không từ bỏ. Công tử có dám không?”

“Có gì mà ta không dám, mang giấy bút lại đây!”

Lăng Vĩnh An cười lạnh: “Hôm nay Lăng mỗ lập lời thề tại đây, chư vị có mặt làm chứng —— Cho dù cả đời không lấy vợ, thì Lăng Vĩnh An ta cũng tuyệt đối không cưới cô gái quê xấu xí không có tài đức như ngươi!”

Trong lúc lập lời thế, giấy bút đã được mang tới từ Chiêu Nguyệt Lâu.

Tùy tùng Lăng gia muốn khuyên thì bị Lăng Vĩnh An đá một cái, thế là đành phải khom lưng làm bàn, kê giấy cho Lăng Vĩnh An viết.

Thích Bạch Thương bình tĩnh đứng giữa những lời bàn tán và giễu cợt, chờ đợi màn kịch mà chính mình sắp xếp đi đến hồi kết.

Mà trong vô số ánh mắt đang nhìn, có một ánh mắt đến từ lầu hai của Chiêu Nguyệt Lâu.

Bên trong Đông Các –  Chiêu Nguyệt Lâu.

Tạ Thanh Yến đứng bên cửa sổ, đôi mắt đen láy cúi nhìn cảnh tượng huyên náo ngoài lầu, áo bào phấp phới trong gió tựa như tuyết trắng, tư thế thanh cao tuyệt mỹ.

Vân Xâm Nguyệt thì ở trong phòng, cầm quạt ngăn Thích Thế Ẩn đang định đến gần cửa sổ xem: “Thích đại nhân, việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, ngươi yên tâm, có Tạ đại nhân ở đây, nể mặt lệnh muội Uyển Nhi, ngài ấy chắc chắn sẽ……”

Vân Xâm Nguyệt cảm nhận được ánh mắt lạnh hơn sương tuyết của người đứng bên cửa sổ.

Y ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng khuyên ngăn được Thích Thế Ẩn, lúc này mới trở lại bên Tạ Thanh Yến định giải thích.

Chợt thấy người nọ cụp mắt, ngón tay đậy nắp tách trà lại, dửng dưng ngạo mạn nói một câu: “Giọng của nàng ta hơi quen tai.”

Vân Xâm Nguyệt sửng sốt: “Ai?”

“Đại cô nương của Thích gia, Thích Bạch Thương.”

“……?”

Vân Xâm Nguyệt định truy hỏi thì thấy ánh mắt Tạ Thanh Yến hướng về phía sau. Nhớ ra Thích Thế Ẩn đang ở sau tấm bình phong, thế là Vân Xâm Nguyệt đành tạm không hỏi.

Bên ngoài.

Nét chữ nguệch ngoạc dừng lại ở chỗ ký tên, Lăng Vĩnh An đứng thẳng dậy, sốt ruột nhìn quanh: “Bùn đỏ đâu? Bùn đỏ đâu?”

Thích Bạch Thương cầm một cây châm, vừa định tiến lên thì chợt nghe tiếng xé gió vang lên từ lầu hai Chiêu Nguyệt Lâu.

Quen thuộc đến mức khiến lưng nàng lạnh toát.

“Phịch!”

“Xoảng ——”

Vừa giống vừa khác với sát khí bao vây trong rừng rậm, lần này thứ bay tới là một tách trà.

Nắp chén rớt trúng vào sau gáy của Lăng Vĩnh An, nước trà đổ ào khắp người Lăng Vĩnh An—

Kéo theo đó là tờ khế ước hủy hôn đang nhòe mực trong tay hắn cũng bị ướt mềm, rõ ràng là đã bị hủy.

“…Ai!” Lăng Vĩnh An bị đập trúng khiến hắn sấp người xuống, đè lên người gia bộc bên dưới. Đợi đến khi hắn bò dậy giữa tiếng cười nhạo xung quanh, hắn đã đầu nóng tai ù đi và giận dữ muốn phát điên: “Ai ném?! Muốn chết à?! Có tin ta dẫn người đến lục soát cả tộc nhà ngươi không—”

Khi hắn nhìn thấy bóng dáng ở tầng hai sát cửa sổ, lời nói bỗng dưng dừng lại.

Thuận theo ánh mắt của Lăng Vĩnh An đang cứng đờ, Thích Bạch Thương cũng quay người lại rồi ngước nhìn lên tầng hai.

Cách lớp khăn đen, bóng dáng như ngọn núi ngọc thanh cao kia cũng mờ ảo, khiến nàng không nhìn rõ, chỉ nghe thấy một giọng nói ấm áp và hoà nhã át đi sự bỡ ngỡ của cả con phố: “Hôn sự này không thể hủy, bằng không, nhất định sẽ làm tổn hại đến danh vọng trăm năm của Bình Dương Vương phủ và phủ Khánh Quốc Công.”

Thích Bạch Thương khẽ nhíu mày, chờ Lăng Vĩnh An phản bác, nhưng nàng không ngờ Lăng Vĩnh An lại im như thóc, không còn chút khí thế kiêu căng nào ban nãy.

Nàng cảm thấy không ổn, định mở miệng thì:

“Thích cô nương cứ yên tâm, chuyện này để ta làm chủ cho cô.”

Giọng nói của người ở trên lầu trong trẻo như ngọc, còn hay hơn cả tiếng sáo tiếng trúc —

“Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ thay mặt phủ Bình Dương Vương đích thân đến nhà họ Thích hạ sính lễ. Lấy danh nghĩa của phủ Trưởng Công chúa, chúc mừng niềm vui kết thân của hai nhà Lăng và Thích.”

“…”

Thích Bạch Thương im lặng vài nhịp thở, rồi ngước nhìn lên tầng hai.

Cách lớp khăn đen, giọng nói thanh thoát của cô gái dưới mũ trùm mang theo vẻ run rẩy, không biết là cảm động hay là thứ gì khác:

“Xin hỏi… Các hạ là ai?”

Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, trên con phố dài nhộn nhịp cuối cùng cũng có người hoàn hồn, kinh ngạc gọi ra cái danh xưng vang vọng khắp Đại Dận —

“Là Định Bắc Hầu, Tạ Thanh Yến!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *