Chương 12
Vào thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè, hàng cây đua nhau khoe sắc, ngay cả hoa cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, con người đương nhiên cũng không chịu rụt lại phía sau, đuổi theo cơn những cơn gió phía trước.
Vẫn còn một tháng căng thẳng đếm ngược đến kì thi cao trung, ngày 5 tháng 8, kì thi chính thức của trung học số 8 Hà Xuyên chính thức bắt đầu.
Ông chủ Phương muốn tự đưa Phương Nhạc đi, chủ yếu là muốn cùng những phụ huynh khác từ từ tâm sự ở ngoài phòng thi —
” Con anh học trường nào ?”
” Con tôi học trường Văn Kỳ. Um, tôi cũng bình thường, đứa nhỏ nhà chúng tôi bình thường cũng không khiến chúng tôi lo lắng, chúng tôi cũng không quản nó học hành, đều là tự bản thân nó cố gắng”
“Đứa nhỏ bình thường thích chơi bóng rổ và bơi lội, ở nhà cũng không thấy ôn tập, có thể đám nhỏ ở tuổi này trí nhớ tốt, học tập mọi thứ nhanh.
Cảnh tượng này xuất hiện trong não của ông ấy thật lâu
” Hề Hề thi tốt như vậy sao ba không đưa con bé đi thi, con bé không đủ tỏa sáng hay sao” Phương Mạt vừa ăn táo vừa hỏi ba.
Nửa năm qua, mẹ Phương và mợ của Phương Mạt cùng nhau đi du lịch khắp nơi, cậu của cô luôn khuyên cô hãy để mọi việc tự nhiên, có lẽ mâu thuẫn giữa ba mẹ cũng không phải là chuyện xấu. Qua thời gian này, thái độ của Phương Mạt cũng dần tốt lên, nhìn ông chủ Phương và Phương Nhạc cũng nhìn thuận mắt hơn.
Tháng trước cô ấy nhìn thấy trên tay trái của Phương Nhạc có một vết sẹo, cô ấy biết vết sẹo này là do ngày đó cô ấy tranh chấp với Phương Nhạc tạo thành. Cô ấy không ngờ rằng thời gian qua lâu như vậy mà vết sẹo vẫn chưa lành, vì vậy cô đặc biệt mua một tuýp kem trị sẹo đưa cho Phương Nhạc, Phương Nhạc nhận tuýp kem nhưng không nói một lời, Phương Mạt đơn phương cho rằng cô ấy và Phương Nhạc đã bỏ qua ân oán trong quá khứ, chị em hai người bắt tay làm lành.
Ông chủ Phương nghe thấy Phương Mạt hỏi như vậy, cảm thấy đáng tiếc và nói : ” Ba khi đó không hiểu, nếu ba sớm biết Hề Hề lợi hại như vây, ngày đó khi con bé đi thi, ba sẽ đưa con bé đi ” Cũng may con bé đủ mạnh mẽ, kết quả thi rất tốt.
Phương Nhạc vốn dĩ muốn nhắc nhở những người thi hôm nay thành tích đều khá tốt, nhưng nghĩ lại vẫn là từ bỏ. Anh ăn mặc chỉnh tề, kiểm tra cặp sách, sau đó cầm theo bình nước, cho ông chủ Phương cơ hội thể hiện, ” đi thôi ba” anh ấy nói.
Trường cấp ba số 8 Hà Xuyên chính thức bắt đầu thi vào lúc 8 giờ sáng. Môn thi đầu tiên là môn nghệ thuật tổng hợp, sau khi thi xong nghệ thuật tổng hợp sẽ nghỉ ngơi 20 phút, sau đó sẽ thi khoa học tổng hợp, cuối cùng là tham gia phỏng vấn cùng 6 vị giám khảo, thời gian phỏng vấn rất ngắn, giám khảo sẽ hỏi những vấn đề hóc búa, câu hỏi về phát triển công nghệ, câu hỏi về người ngoài hành tinh, câu hỏi ví dụ nếu bạn chỉ còn 3 ngày sống xót.
Kết thúc toàn bộ các môn thi đã đến buổi trưa, Phương Nhạc đi ra cồng trường, nhìn thấy ông chủ Phương đang chống eo, vẻ mặt có vẻ không vui.
Ông chủ Phương nhìn thấy Phương Nhạc , vẻ mặt dịu đi vài phần, ” con trai thi thế nào, có mệt không ?”
Phương Nhạc :” Vẫn ổn”.
Ông chủ Phương cao giọng nói lớn: ” Cái này có gì mà phải khiêm tốn, nhà chúng ta còn có môt học sinh giỏi cấp tỉnh, trường trung học số 8 chỉ tuyển sinh 30 người trong toàn tỉnh! Vì vậy thành tích này của con, là chuyện đã chắc chắn, ai nói nhà chúng ta có không khí học tốt !”
Nói xong ông chủ Phương khoác vai Phương Nhạc đi ra xe, ánh mắt đầy kiêu ngạo quét qua mấy vị phụ huynh đang đứng bên cạnh.
Ngồi lên xe, ông chủ Phương lại nói với Phương Nhạc: ” Ba chưa từng lo lắng về chuyện học hành của con, mấy vị phụ huynh kia kể rằng con cái nhà bọn họ giành được huy chương vàng, còn được lên báo, ba nói một câu họ liền kể 10 câu. Con trai à, con đã từng giành được huy chương vàng chưa?”
Phương Nhạc nói chưa từng giành được huy chương vàng
Ông chủ Phương gõ vào tay lái nói :” vẫn may nhà chúng ta có học sinh giỏi cấp tỉnh, sau này ba sẽ nói với bọn họ, nhà chúng ta có học sinh giỏi cấp tỉnh trong số 30 người toàn tỉnh, nhà các anh có không có không? Đấu với ba, ba sẽ làm họ choáng váng đến chết!”
Phương Nhạc đối với suy nghĩ vớ vẩn của ông chủ Phương không có biểu hiện gì, anh ấy đã thắt đai an toàn được mọt lúc rồi, không kiến nhẫn thúc giục : ” ba, không lái xe sao?”
” Con chờ một chút, nói đến Hề Hề, tuần này ba bận quá không quan tâm đến con bé, để ba gọi điện cho con vé, cũng không biết những ngày ngày sóng trong trường như thế nào rồi, đã quen chưa.”
Phương Nhạc không đáp lại.
Trần Hề đã quay trở về từ thị trấn Tân Lạc từ một tuần trước, phòng thuê đã sớm đến hạn, ông chủ Phương giúp cô đăng kí ở trong trường, kí túc xác có 6 người, cuối tuần bạn cùng phòng đều trở về nhà, chỉ có Trần Hề ở lại trong trường.
Nhà ăn trong trường đóng cửa, Trần Hề tìm được một tiệm cơm ở ngoài cổng trường, cô gọi 1 phần cơm chiên trứng với giá 5 tệ, còn được miễn phí canh và một phần rau ăn kèm.
Khi ông chủ Phương gọi điện tới, phần cơm chiên vẫn chưa làm xong, Trần Hề ngồi ở chiếc bàn bên ngoài tiện cơm, cô ấy nói với ông chủ Phương hiện tại đang chờ ăn cơm trưa.
Ông chủ Phương không vui nói : ” Sao lại ăn cơm chiên trứng, món đó không có dinh dưỡng, cháu mau gọi thêm vài món ăn nữa.”
Trần Hề nói : “Trong quán không nấu món ăn kèm”
” Cạnh trường học của cháu không có cửa hàng cơm sao?”
” Dạ có , nhưng hôm nay đóng cửa ạ, ông chủ dán thông báo hôm nay trong gia đình có hỉ sự.”
Trong lúc đang nói chuyện, có người gọi Trần Hê : ” Trần hề, cơm rang của cậu xong rồi.” là bạn cùng lớp tên Vương Hải Đào gọi cô.
Trần Hề đứng lên đi qua đó, Vương Hải Đào nói :” Tôi bê giúp cậu, cậu đang nghe điện thoại không tiện. “
“Được, cảm ơn cậu. ” Trần Hề nói.
” Cậu có muốn thêm dưa chua không?”
” Có, để tôi tự thêm .”
” Để tôi, cậu muốn thêm loại nào?”
” Thêm giúp tôi cà rốt. ” Trân Hề nói với đối phương.
” Có muốn thêm canh không, thuận tiện lấy cho cậu một bát. “
” Có, cảm ơn cậu.”
Trên xe, ông chủ Phương mở loa ngoài điện thoại, như vậy thuận tiện khi lái xe, ông chủ Phương hỏi : ” Cháu và bạn học cùng ăn cơm sao ?”
“Dạ, chúng cháu là bạn học, cuối tuần này cậu ấy không về nhà.”
” Là bạn nam phải không.”
” Cậu ấy là lớp trưởng của lớp cháu”
” Um, Um, Vậy cháu ăn cơm cùng bạn trước đi, bác không làm phiền cháu nữa. Buổi tối nhớ ăn cơm sớm chút, đừng chỉ ăn cơm rang. “
Ông chủ Phương quan tâm đến Trần Hề, vừa cúp điện thoại liền phát hiện Phương Nhạc đang nhìn mình, sau đó liền nghe Phương Nhạc hỏi : ” Ba gọi điện xong rồi à ? “
” Ừ, gọi xong rồi. ” Ông chủ Phương không hiểu chuyện gì , “Sao vậy?”.
” Không sao”. Phương Nhạc quay đầu lại , cậu nhìn kính chắn gió và nói , ” Lái xe đi thôi, con đói rồi.”
Kết quả của cuộc thi tuyển sinh mấy ngày sau liền có, Phương Nhạc thuận lợi thông qua. Phan Đại Châu từ bỏ việc tiến cử vào trường trung học trực thuộc, quyết định thi vào trung học số 8. Ba Phan và mẹ Phan miễn cưỡng ủng hộ việc này, vì vậy những ngày ngày Phan Đại Châu thường xuyên chạy đến nhà Phương Nhạc.
Phương Nhạc vốn đã nhàm chán, không cần đối mặt với kì thi, cậu đã đáp ứng Phan đại Châu giúp cậu ta ôn tập, trước khi bắt đầu ôn tập, Phương Nhạc hỏi Phan Đại Châu :” Có thể phạt cậu hay không?”
” Cái gì ?” Phan Đại Châu mở to đôi mắt :” Hiệu trưởng hiện tại cũng không dám làm vậy, không sợ hiệu trưởng tìm đến cửa nhà cậu à!”
Phương nhạc nói ” Vậy cậu nói làm sao để quản việc học của cậu”
” Tôi đã tự mình đến chỗ cậu ôn tập rồi, còn cần người khác quản hay sao?”
” Nếu cậu đã tự mình cảm thấy như vậy, còn sợ bị phạt sao”
“…. Vẫn chưa bắt đầu, cậu đã nghĩ đến chuyện phạt tôi sao, tôi hoài nghi cậu lấy việc công trả thù riêng!”
Phương Nhạc bất động : ” Ừ, vậy thì sao”
Phan Đại Châu ngồi trước máy tính, Phương Nhạc ngồi cuối giường đọc lịch sử Trung Hoa dân quốc, quyển sách này là cậu tình cờ mua ngoài hiệu sách, trong sách nói đến 20 nhân vật ngoại giao nổi tiếng thời Trung Hoa dân quốc, cậu mới đọc đến nhân vật thứ 3.
Phan Đại Châu động đậy ghế, Phương nhạc đầu cũng không ngẩng trực tiếp đá chân cậu ta.
Phân Đại Châu la lên :” Tôi không dám nữa…”
Phương Nhạc lại đá thêm lần nữa : ” Nhẹ nhàng một chút, mọi người ngủ rồi .”
” Tôi cũng biết người nhà cậu ngủ hết rồi, Phan Đại Châu phản đối :” Tôi cũng muốn ngủ.”
Phương Nhạc lạnh lùng nói :”Đã nói rồi, không hoàn thành những bài tập này đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
” Vậy tôi ngủ trên giường của cậu một lát.”
” Nghĩ cái gì vậy?” Phương Nhạc không có tính cách kì quái, nhưng đối với giường của mình lại là ngoại lệ, cậu không để người khác ngồi trên đó huống chi là nằm ngủ.
Phan Đại Châu biết tật xấu này của cậu, lại nói :” vậy tôi sang phòng bên cạnh ngủ.”
“Bên cạnh là phòng của Trần Hề.”
” Tôi biết, nhưng không phải hiện tại cậu ấy không có nhà hay sao.”
” Cậu ấy không ở đây, cậu liền tùy tiện vào phòng của người ta ?”
” Cậu ấy sẽ không để ý, tôi cũng không làm loạn đồ của ấy, không tin cậu chờ tôi hỏi cậu ấy !”
Phan Đại Châu cũng không quản hiện tại là mấy giờ, cậu ta lấy điện thoại gửi tin nhắn QQ cho Trần Hề. Trần Hề vẫn chưa ngủ, trả lời lại :” Có thể .”
Phan Đại Châu đưa điện thoại đến trước mặt Phương Nhạc :” Nhìn thấy chưa cậu chủ Phương.”
Phương Nhạc cũng có QQ của Trần Hề, hai người thêm bạn bè từ kì nghỉ năm mới.
Phan Đại Châu từ trên ghế đứng dây :” Vậy tôi đi ngủ đây .”
Phương Nhạc nhìn Phan Đại Châu trực tiếp mở của phòng ngủ nhỏ, tay cầm sách của cậu không động
Phan Đại Châu mở cửa, ngay lập tức ” ơ” ” cửa bị khóa rồi”
Cánh cửa đối diện với phòng ngủ của Phương Nhạc đã bị khóa, cửa bị khóa cũng không có chìa khóa, Phan Đại Châu không mở được :” Vậy tôi đi cửa chính.” Vừa nói vừa đi ra ngoài.
” Được rồi, ” Phương Nhạc buông sách xuống và nói , ” Cậu về trước đi.”
Buổi tối nay Phương Nhạc đột nhiên thương xót mình khiến Phan Đại Châu rất vui mừng liền chạy đi. Ngày thứ hai Phan Đại Châu cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, ôn tập thì ôn tập, nhưng Phương Nhạc căn bản không phải người, tên tiểu tử Phương Nhạc nếu sinh ra ở thời kì cổ đại, nếu là dân thường thì sẽ là một tên đồ tể lạnh lùng, nếu làm quan nhất định vô tình tàn nhẫn
Phan Đại Châu suy nghĩ sâu xa, cảm thấy vẫn nên dựa vào kế hoạch ban đầu của mình, cậu ta dứt khoát tạo nhóm chat QQ
Phan Đại Châu chấp nhận nguy hiểm, lại chạy đến nhà Phương Nhạc. Cậu ta hy vọng 2 người học bá kia có thể dạy học online, như vậy cậu ta có thể dễ dàng tận dụng ưu điểm của từng người để nâng cao kết quả, công sức bỏ ra một nửa nhưng kết quả thu được gấp đôi.
Phương Nhạc nhìn nhóm chat nhỏ 3 người, tin nhắn liên tục xuất hiện.
Phan Đại Châu nói nhảm, Trần Hề trả lời ngắn gọn, sau đó Trần Hề lại hỏi Phan Đại Châu một vài câu hỏi.
Trần Hề :” Cậu làm trước những câu này, buổi chiều tôi đến phòng máy tính sẽ gửi thêm cho cậu một số câu hỏi. “
Phan Đại Châu :” Đại thần, sau này khi tôi tổ chức yến tiệc, cậu nhất định là khách quý của tôi.”
Hôm nay là chủ nhật, có vẻ Trần Hề có nhiều thời gian rảnh rỗi, Phương Nhạc để điện thoại xuống, tiếp tục đọc sách .
Một lúc sau, Phan Đại Châu gửi ảnh chụp bài tập, Trần Hề vẫn chưa trả lời. Phan Đại Châu ở trong nhóm chát gọi :” Đại Thần? học bá? Tiểu Hề Hề .”
Nhưng vẫn không có ai trả lời cậu ta
Phan Đại Châu vô cùng kiên trì, giống như lúc cậu ta đuổi theo Phương Nhạc hỏi Trần Hề trông như thế nào. Không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc, vô cùng có tinh thần
Phương Nhạc bị làm phiền không thể đọc sách, cậu liền viết từng bước giải bài tập ra giấy , thuận tiện khoanh tròn những lỗi sai trong bài tập mà Phan Đại Châu mắc phải.
Khoảng hơn mười phút sau, Trần Hề mới trả lời lại : ” lợi hại .”
Phương Nhạc nhìn chằm hai chữ đó, Phan Đại Châu trả lời : ” Qúa khen , quá khen .”
Phương Nhạc di chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Ở kí túc xá, Trần Hề thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn nhầm tin nhắn, vốn cho rằng các bước giải ở tờ giấy thứ 2 là do Phan Đại Châu gửi, bởi vì Phương Nhạc từ sau khi vào nhóm vẫn luôn không nói chuyện.
” Lợi hại” hai chữ này là trả lời lại Phan Đại Châu, nhưng nội dung lại khiến người khác hiểu lầm là cô đang gửi cho người khác, tin nhắn lại không thể thu hồi.
May mắn 2 người kia đều không hiểu lầm.
Trần Hề bình thường buổi tối phải lên lớp tự học, cô ấy gửi bài tập cho Phan Đại Châu nhưng không kịp trả lời lại, sau đó liền đổi thành cô ấy gửi bài tập, Phan Đại Châu làm bài, Phương Nhạc chữa bài, Trần Hề bổ sung thêm lời giải.
Học bù khoảng 1 tháng, kì thi trung học đã bắt đầu, mùa hè cũng đã đến.
Phương Nhạc mặc áo phông và quần thể thao, cậu đứng cùng bạn bè trước cửa phòng thi, nhìn Phan Đại Châu bước chân vào phòng thi.
Trước khi vào phòng thi, Phan Đại Châu gửi tin nhắn, sau đó đưa điện thoại cho Phương nhạc giữ hộ.
Màn hình vẫn chưa khóa, Phương Nhạc nhìn thấy tin nhắn Phan Đại Châu gửi trong nhóm nhỏ :” Cố gắng thi tốt .” Trần Hề vẫn chưa trả lời lại.
Phương Nhạc nhớ đến ghi chú trong điện thoại của mình, cậu từng tên của cô là ” Trần Tây, khi ông chủ Phương gửi số điện thoại của cô cho cậu, cậu đã lưu số của cô là ” Trần Tây”
Sau đó mới biết tên của cô là Trần Hề, Phương Mạt từng thắc mắc ba mẹ của Trần Hề không biết chữ, sao lại đặt tên cho cô ấy có chữ “, Hề”.
Trần Hề nói rằng đây là tên khai sinh của cô ấy, ba mẹ cô nhờ một vị giáo viên giúp đỡ đặt tên.
Ba mẹ Trần Hề là người câm, họ hy vọng con gái của bọn họ có thể nói chuyện, ” Hề” là trợ từ ngữ khí ” Ah” . Họ muốn giành những điều tốt đẹp nhất cho con gái.
Trong bồn hoa trước cổng trường có trồng hoa lăng tiêu , hoa hồng, hoa cẩm tú và hoa sứ, còn một số loại hoa không biết tên, nhưng tất cả đang nở rộ, đua nhau khoe sắc.
Kì thi kết thúc, cao trung sắp bắt đầu