Ngoại Truyện 4
Ngày hôm sau, Thích Bạch Thương dĩ nhiên không thể rời khỏi phòng.
Nàng mê man trong phòng suốt nửa ngày, đến tận sau giờ ngọ, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê khi bị Tạ Thanh Yến bế đi tắm rửa.
Đến tận chiều muộn, Thích Bạch Thương mới từ từ tỉnh lại sau khi hồi phục được đôi chút sức lực.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt khi mở mắt ra, chính là trước cửa sổ tầng hai của lầu Hải Hà —— Ánh chiều tà bao phủ, có người buông xuống mái tóc dài như mây mực vừa gội xong vẫn còn hơi ẩm, tay cầm cuốn sách, lười biếng và thỏa mãn tựa nhàn nhã sau bàn sách.
Từng đốt ngón tay thon dài như ngọc trắng khẽ lướt lên lớp áo choàng trắng đang buông lơi, nhẹ nhàng lướt qua phần xương quai xanh và lồng ngực thấp thoáng nhấp nhô, rồi men theo đường nét cổ sắc lạnh, qua yết hầu rõ ràng, cuối cùng dừng lại nơi gương mặt tuyệt mỹ với hàng mày thanh tú và đôi mắt lạnh lùng.
Nếu không phải là kẻ đầu sỏ khiến nàng suốt một đêm không thể chợp mắt, thì thật sự có thể ngỡ rằng mình vừa gặp một vị tiên nhân bị đày xuống trần: thanh khiết như sương tuyết, khí chất cao nhã, dáng vẻ thoát tục không nhiễm bụi trần.
“Tỉnh rồi à?”
Tạ Thanh Yến nhận ra hơi thở nhẹ thay đổi trên giường.
Vừa ngước mắt lên hỏi, hắn vừa buông cuốn sách đang cầm trong tay, đứng dậy từ sau bàn và bước về phía giường.
Theo chuyển động của hắn, chiếc áo lót trắng xóa vốn đã rộng thùng thình khẽ lay nhẹ sang hai bên, để lộ ra những vết hồng mơ màng đầy chói mắt in hằn trên ngực hắn, cùng với những vết cào nhẹ li ti.
“…”
Thích Bạch Thương nghẹn lời, nàng quay ngoắt khuôn mặt hồng hào vào phía trong giường.
Giọng nữ nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Chưa tỉnh, thiếp chết rồi.”
Tạ Thanh Yến hơi nhíu mày, dừng chân trước giường rồi ngồi xuống bên cạnh. Hắn nắm lấy cằm Thích Bạch Thương ép nàng quay mặt ra ngoài nhìn mình, chân mày ánh mắt thoáng nét cười: “Ai đã từng dạy ta tránh nói lời xui xẻo hả?”
Thích Bạch Thương suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, mình quả thật đã từng nói câu này: “Dận Vương Điện hạ thật sự rất hay chấp nhất chuyện cũ.”
“Từng câu từng chữ nàng nói mỗi ngày, ta đều khắc sâu trong tim, dù trăm năm sau cũng chẳng quên.” Tạ Thanh Yến ôm lấy Thích Bạch Thương đang định ngồi dậy từ chăn, rồi tự nhiên vòng tay ôm nàng vào lòng.
Thích Bạch Thương muốn đẩy hắn ra.
Đáng tiếc là toàn thân rã rời, bàn tay vừa đẩy vừa chống cự đặt trước ngực hắn, ngược lại khiến ánh mắt của người kia càng thêm thâm trầm.
“Yêu Yêu,” Tạ Thanh Yến từ kẽ ngón tay thon dài của Thích Bạch Thương tựa như cánh hồng mai bị hắn cắn mà đỏ ửng, ngước mắt lên, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “… Đây là ý gì?”
Thích Bạch Thương kìm lòng để không đánh hắn một trận, chỉ đối diện với khuôn mặt đỏ dần lên, dùng đôi mắt đen láy ướt át không chút cảm xúc nhìn hắn: “Tạ Thanh Yến, chàng bình thường một chút đi.”
Tạ Thanh Yến khẽ nhướng một bên lông mày lên: “Ta không bình thường sao?”
“Không bình thường chút nào,” Thích Bạch Thương không chút do dự, nói: “Chẳng giống con người.”
____Người bình thường sẽ không bao giờ sau một ngày một đêm bị hành hạ như thế mà vẫn như một con thú không biết no, còn sống động hoạt bát như vậy.
Tựa như đã thấu suốt được sự oán hận trong lòng Thích Bạch Thương, Tạ Thanh Yến cúi đầu cười khẽ: “Làm Yêu Yêu mệt rồi sao?”
“…”
Thích Bạch Thương mím môi, như đang đối mặt với một vấn đề y học nan giải, nàng nhíu mày không nói gì.
Về mặt lý thuyết, lẽ ra không nên như vậy.
Đáng lẽ Tạ Thanh Yến mới là người tiêu hao thể lực và tinh lực quá mức.
“Yêu Yêu?” Tạ Thanh Yến khẽ gọi: “Đang nghĩ gì thế?”
Sau khi suy nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra lời giải, Thích Bạch Thương quyết định từ bỏ việc suy nghĩ tiếp.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn đối phương: “Tô Đát Kỷ.”
Dừng lại một chút, trước vẻ mặt hơi sững sờ của Tạ Thanh Yến, nàng lại đổi giọng: “Tạ Đát Kỷ.”
“…”
Mắng hắn là hồ ly tinh chuyên hút tinh khí của người khác.
Lần này Tạ Thanh Yến đã hiểu, chàng khẽ bật cười.
Vừa cười hắn vừa không rời mắt nhìn nàng, từ lông mày đến chóp mũi và cánh môi, rồi cuối cùng cúi đầu xuống vùi mặt vào cổ nàng thở dài: “Chỉ nếm vài miếng đã muốn ngất đi, nếu Yêu Yêu có thể chịu đựng thêm chút nữa thì tốt biết mấy.”
“?” Thích Bạch Thương tức giận, quay đầu định cắn hắn một cái, nhưng khi cúi xuống mới phát hiện chỗ vừa định cắn còn lưu lại vết tích từ đêm qua khi nàng bị Tạ Thanh Yến bắt ép đến mức cầu xin mà không được.
Lúc đó không hay biết, nàng đã cắn mạnh đến mức chảy máu rồi.
Thích Bạch Thương do dự một chút, gần như theo bản năng cụp mắt xuống, khẽ hôn lên vết răng hơi sưng đỏ đó.
“___”
Người ôm nàng đột nhiên run lên.
Với tốc độ nhanh chóng, Tạ Thanh Yến từ từ lùi lại hai tấc, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nàng.
Thích Bạch Thương đã tỉnh táo lại ngay từ giây phút nàng hôn rồi lập tức rời ra.
Lúc này nàng lại nói trước Tạ Thanh Yến một bước: “Thiếp đói rồi.”
Không cho đối phương cơ hội làm điều xấu, nàng ho lên một tiếng: “Thiếp muốn ăn cơm.”
Như muốn dùng ánh mắt “lột trần” nàng rồi ăn sạch sẽ, Tạ Thanh Yến mới thu lại ánh nhìn rồi ôm nàng đứng dậy: “Ta đã cho người chuẩn bị sẵn rồi.”
“…”
Thích Bạch Thương như vừa thoát khỏi kiếp nạn, nàng thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, khi thực sự ngồi vào bàn ăn, Thích Bạch Thương lại không còn mấy hứng thú.
Tạ Thanh Yến ra lệnh chuẩn bị cháo loãng và điểm tâm, vừa dỗ dành vừa ép Thích Bạch Thương ăn được chút ít.
Đến lúc ăn xong thì trời đã tối đen rồi
Thích Bạch Thương tránh né bàn tay của Tạ Thanh Yến, nàng tự mình lau đi vụn bánh trên khóe môi, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện.
Hay nói đúng hơn, là một người.
“Tạ Tư đâu rồi?” Thích Bạch Thương ngẩng mắt lên: “Có phải chàng đã quên đưa thằng bé về cung rồi không?”
——Dù cả ngày chìm trong nửa tỉnh nửa mê, nhưng theo ấn tượng và suy đoán của nàng, hôm nay Tạ Thanh Yến nhất định chưa từng rời xa nàng nửa bước.
“…”
Bàn tay của Tạ Thanh Yến chưa kịp buông xuống lại hơi dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn người hầu đứng bên cạnh: “Tứ hoàng tử vẫn còn ở Lang Viên sao?”
“Tứ hoàng tử Điện hạ tối qua được Điện hạ sắp xếp ở Kiến Sơn Các, cũng chưa từng rời đi.” Người hầu cúi đầu bẩm báo.
Tạ Thanh Yến liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trời đã tối rồi.” Thích Bạch Thương đoán được suy nghĩ của hắn” “Hôm nay hãy để thằng bé ở lại Lang Viên thêm một đêm nữa đi.”
“…Ừ.”
Tạ Thanh Yến quay người, rất tự nhiên đỡ Kỳ Bạch Thương dậy: “Đều nghe lời phu nhân.”
Thích Bạch Thương chớp chớp mắt: “Vậy nếu thiếp muốn đi thăm thằng bé thì sao?”
Sắc mặt của Tạ Thanh Yến cũng không thay đổi, chỉ bình thản đáp: “Trời tối rồi, ngày mai ta sẽ đưa nàng đi, được chứ?”
“Cũng được.” Thích Bạch Thương không so đo với hắn, chỉ trêu chọc một câu: “Nhưng trước đây thiếp từng nghĩ, Dận Vương Điện hạ là người có dự định lớn, bao quát mọi việc trong thiên hạ, hóa ra cũng là người “Quý nhân thường hay quên việc” sao?”
“Đại khái là…”
Tạ Thanh Yến thở dài, rồ cúi đầu hôn lên khóe môi nàng: “Vì mỹ nhân mà lầm lỡ vậy.”
“? ”
–
Dưới nhiều tác nhân xung quanh, việc đưa Tạ Tư về cung rồi cũng bị trì hoãn.
Số lần Thích Bạch Thương đến Kiến Sơn Các cũng dần nhiều lên.
——Nếu không có Tạ Thanh Yến, nàng khó mà tưởng tượng được một đứa trẻ mang thân phận hoàng tử như vậy lại có thể bị ngược đãi khắp cung đến mức, ở độ tuổi còn nhỏ như thế đã mang đầy những vết thương cũ mới dày đặc cả nông lẫn sâu.
Dù Thích Bạch Thương trực tiếp chẩn trị và cho thuốc, nhưng nàng vẫn thấy thể chất của Tạ Tư cực kỳ yếu, có lẽ là do từ trong bào thai đã thiếu hụt, sau khi sinh ra cũng không được chăm sóc, gần như đến mức thuốc thang khó cứu, không biết phải điều dưỡng bao nhiêu năm mới có thể đạt đến mức trung bình thấp của người bình thường.
“Chỗ này… có đau không?”
Thích Bạch Thương vừa bôi thuốc tan máu bầm cho Tạ Tư, vừa nhíu mày hỏi.
Tạ Tư rụt rè lắc đầu.
Mấy ngày qua được tiếp xúc, Thích Bạch Thương đối với cậu bé vừa dịu dàng vừa giữ khoảng cách đúng mực, giờ đây cậu bé gặp nàng đã không còn sợ hãi như với người khác nữa.
Chỉ là tính cách vốn có khó đổi, tựa như chú mèo hoang từng bị bắt nạt, nghe thấy tiếng gió xuyên qua kẽ lá cũng phải cảnh giác, luôn cảm thấy bất an và sợ hãi.
Thích Bạch Thương âm thầm thở dài, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn khi bôi thuốc.
Khi Tạ Thanh Yến bước vào hành lang, liền trông thấy ở trong đình kia Thích Bạch Thương đang cúi đầu, nghiêng mặt dịu dàng, tự tay bôi thuốc cho người thiếu niên có ngũ quan giống hắn đến ba phần.
Vừa gặp ánh mắt của hắn, Tạ Tư giật bắn người, lập tức rút tay lại với khuôn mặt tái nhợt.
Thích Bạch Thương hơi sững sờ, thấy Tạ Thanh Yến bước chậm rãi vào đình: “Chàng đến lúc nào vậy, cũng không chịu lên tiếng.”
Nàng nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng nên quay đầu nhìn lại.
Tạ Tư sợ hãi nhìn quanh, có vẻ đã muốn chui xuống gầm bàn.
Thích Bạch Thương thở dài một tiếng: “Tứ điện hạ.”
“…”
Tạ Tư khựng lại, gắng gượng thu tay đang định kéo tấm trải bàn về.
Cậu bé cúi gằm đầu xuống, giọng nói run sợ: “Hu… huynh trưởng.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Yến nghe thấy một danh xưng trọn vẹn như vậy từ Tạ Tư.
Ánh mắt của hắn khẽ lay động.
Mang theo một cảm xúc vô cùng phức tạp, Tạ Thanh Yến nhìn về phía Thích Bạch Thương.
Thích Bạch Thương: “?”
Đáng tiếc trước khi nàng kịp hiểu ra ý tứ trong đó, thì đã thấy Tạ Thanh Yến khẽ khép mi lại để che đi đôi mắt đen huyền.
Hắn bước lên một bước, lấy đi hộp gỗ đựng thuốc trong tay Thích Bạch Thương rồi đặt lên bàn ở bên cạnh: “Việc nhỏ như vậy, cần gì nàng tự tay làm? Gọi người khác làm là được rồi.”
Không cần Dận Vương Điện hạ nói thêm gì, người hầu bên cạnh vội vàng tiến lên rồi đón lấy hộp gỗ.
“Tứ điện hạ, nô tài đưa người về bôi thuốc nhé.”
“…”
Tứ điện hạ yếu ớt đáng thương, mang theo vẻ sợ sệt từng bước một rời khỏi đình, cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần.
Cho đến khi bóng dáng của thiếu niên khuất sau rừng trúc.
Thích Bạch Thương còn chưa kịp thu hồi ánh nhìn, thì đã bị giọng nói trầm lắng bên cạnh cuốn lấy tâm trí: “Giống ta không.”
“Hả?”
Thích Bạch Thương nghi hoặc quay đầu lại, liền rơi vào đôi mắt đen láy như muốn nhấn chìm người của Tạ Thanh Yến.
“Nàng nhìn Tạ Tư, có phải giống ta… hay nói đúng hơn, giống A Vũ lúc nhỏ của nàng không?” Tạ Thanh Yến thong thả lặp lại lần nữa.
Giọng nói của chàng chậm rãi, nhưng ánh mắt lại lộ ra hoàn toàn.
Tựa như tấm lưới trời giăng kín, không cho Thích Bạch Thương một khe hở nào.
Thích Bạch Thương hoàn hồn lại.
Dừng lại hai nhịp thở, nàng đột nhiên nghiêng đầu rồi bật cười vui vẻ
“?”.
Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tạ Thanh Yến.
“Tạ Thanh Yến.”
Không đợi thiên la địa võng trong mắt hắn kịp đuổi theo quấn lấy nàng, Thích Bạch Thương sau khi cười xong liền quay đầu, chủ động bước lên một bước về phía hắn ——
Gần như tựa vào lòng hắn.
Tạ Thanh Yến theo bản năng giơ tay đón lấy người.
Thích Bạch Thương ngước mặt nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy trong suốt chỉ chứa đầy bóng hình một mình hắn.
Trong mắt nàng, ý cười như nước xuân khẽ lay động.
“Chàng có phải đã hiểu lầm về chính mình rồi không?”
Tạ Thanh Yến bị ánh mắt nàng làm cho ba hồn bảy vía đều rời khỏi thân thể: “… Hiểu lầm gì?”
Thích Bạch Thương khó nén lại ý cười sắp trào ra: “Nếu nói Tạ Tư là một con mèo rừng kinh sợ, thì dù là Tiểu Tạ Lang mà thiếp chưa từng thấy, hay A Vũ thời thơ ấu, cũng đều nên là một con báo nhỏ, một con hổ nhỏ…… Mèo rừng co rúm thối lui khi gặp nguy hiểm, còn hổ nhỏ và báo nhỏ——”
Nàng ngừng lại, nhìn hắn với vẻ ngưỡng mộ và khâm phục: “Cho dù bị ngược đãi, bị đánh gục, cho dù thân thể đầy thương tích, nó cũng không sợ hãi trốn tránh, nó chỉ tích lũy sức mạnh rồi vồ tới, cho đến khi xé rách cổ họng của đối phương mới chịu dừng lại.”
Ánh mắt Tạ Thanh Yến hơi dao động.
“Cho nên thiếp mới nói, rốt cuộc chàng đã có sự hiểu lầm và thành kiến như thế nào về chính mình, mà lại nghĩ có người có thể giống chàng được?”
Nụ cười của Thích Bạch Thương dần tắt đi, nàng nghiêm túc nhìn hắn.
“Tạ Thanh Yến, trên đời này chỉ có một mình chàng, sẽ không có người thứ hai nữa, trong mắt thiếp, không ai có thể sánh bằng chàng. Dù người có hình dáng giống chàng, thì cũng không bằng một phần nhỏ của chàng.”
“…”
Người họ Tạ kia vốn luôn bình tĩnh khi đối mặt với vô số hiểm cảnh sinh tử trong đời này, lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim đập của chính mình vì sự bối rối, căng thẳng và mừng rỡ quá đà mà tăng nhanh đến khó kiềm chế.
Hắn khẽ ho một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
“?”
Thích Bạch Thương như thể phát hiện ra bí mật động trời: “Tạ Thanh Yến, chàng đỏ mặt phải không?”
“Không phải.”
“Vậy chàng quay lại đây.” Thích Bạch Thương dứt khoát đi vòng sang phía bên kia của hắn: “Cho thiếp nhìn xem?”
“…”
Không để cho nàng nhìn thấy, Tạ Thanh Yến ngay lập tức ôm eo kéo nàng trở lại trong lòng.
Dừng lại một lát, có lẽ là do cảm thấy cái nóng đó đang lan rộng —— ở nơi hắn không thấy được, ngay cả vành tai trắng lạnh cũng nhuốm màu hồng nhạt —— Tạ Thanh Yến cuối cùng cũng thỏa hiệp quay người lại.
Thích Bạch Thương mở to mắt, rồi thành thật cảm thán: “Cả triều đình đều ca ngợi chàng anh minh thần võ, là chiến thần tại thế, tiếng khen nổi danh khắp thiên hạ…… Sao biết Dận Vương Điện hạ lại không chịu được lời khen như vậy?”
“Không giống đâu.”
Tạ Thanh Yến kéo tay Thích Bạch Thương đang sờ vành tai hơi nóng của hắn xuống, rồi siết chặt lấy.
Hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của nàng, rồi lại theo đó hôn lên môi nàng.
“Yêu Yêu, nàng biết mà.”
Hắn hôn nàng hết lần này đến lần khác.
Như thể bị trúng tà vậy, vừa thành kính lại vừa xúc phạm, vừa tham lam thỏa mãn lại vừa khát khao không ngừng.
“Cái đó không giống.”
……
Thích Bạch Thương vốn tưởng chuyện này đã qua rồi.
Tuy nhiên, thực tế chứng minh nàng vẫn đánh giá thấp sự ghen tuông của Tạ Thanh Yến.
Một đêm nọ sau đó.
Trên giường ngủ của lầu Hải Hà, màn trướng rủ xuống, Tạ Thanh Yến vốn đang ôm nàng hôn nhẹ nhàng đột nhiên hỏi ở một khoảnh khắc nào đó.
“Yêu Yêu, nàng rất thích A Vũ thời thơ ấu sao?”
“Ưm…”
Thích Bạch Thương vốn đã hơi buồn ngủ, lại bị hắn hôn đến choáng váng, liền nức nở đáp lại mà không kịp suy nghĩ.
Tạ Thanh Yến từ từ dừng lại, dùng giọng nói gần như mê hoặc lòng người thì thầm bên tai nàng: “Vậy nàng yêu ta hơn, hay yêu A Vũ thời thơ ấu hơn?”
“…”
Thích Bạch Thương mơ màng chớp chớp mắt.
“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.” Tạ Thanh Yến áp môi hôn qua vành tai nàng, để lại hơi thở ẩm ướt đầy nguy hiểm: “Người còn lại sẽ rất tức giận đấy.”
“?”
Mặc dù hơi mơ màng choáng váng vì bị ai đó hôn, nhưng Thích Bạch Thương vẫn từ từ hoàn hồn lại.
Nàng bực bội khẽ nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chàng ngay cả giấm của chính mình cũng ghen sao?”
Tạ Thanh Yến ngậm lấy môi nàng, cắn đến nỗi khiến nàng nức nở một tiếng, rồi hắn chậm rãi nhếch đôi mắt đen như sơn mài lên: “Yêu ai?”
“…”
Thích Bạch Thương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng, liếc nhìn màn trướng phản chiếu ánh nến mà mờ ảo, rồi không thể nhịn được nữa mà căng cứng mũi chân, nhẹ nhàng đá vào eo bụng của hắn:
“Không yêu ai cả.”
“Tạ Thanh Yến chàng cút xuống——————”
Vừa đá một cái, liền bị bàn tay có vết chai mỏng của Tạ Thanh Yến nắm trọn mắt cá chân nàng, rồi kéo lên.
Trong hơi thở nghẹn lại của nàng, hắn từ từ cúi người xuống.
Nụ cười tựa như bùa mê thuốc lú.
“Nàng gây họa rồi, Yêu Yêu.”
Tạ Thanh Yến cắn nát rồi nuốt xuống tiếng nức nở của nàng.
“Tạ Lang và A Vũ, bây giờ đều rất tức giận.”
“Đêm nay sẽ rất dài.”