Phong Hoa Hoạ Cốt – Ngoại truyện 7

Ngoại truyện 7

《Thời niên thiếu》

(1) Tạ Lang

Tạ Lang từng là thần đồng đệ nhất thiên hạ mà ai ai trong triều Đại Dận cũng biết đến. Triều đình và dân gian đều ca ngợi rằng hắn sinh ra đã thông tuệ, kiến thức uyên bác, tinh thông cả văn lẫn lý, đọc rộng trăm sách. Khi vóc dáng còn chưa cao bằng bàn ngự án của hoàng gia, chàng đã có thể tranh luận kinh điển với các bậc học giả giảng dạy trong cung.

Hắn là đứa cháu út được Văn Đế của Đại Dận yêu thương nhất, là Thế tử Huệ Vương được trăm quan kính trọng, vì muốn hắn kế thừa cơ nghiệp Đại Dận, phụ hoàng thậm chí còn không tiếc phế trưởng lập ấu.

Tạ Lang vốn cũng từng nghĩ rằng, đời này của mình sẽ luôn được trời ưu ái, lưu danh muôn đời.

Mãi đến năm bảy tuổi, một trận hỏa hoạn tại hành cung đã thiêu rụi toàn bộ sinh mạng của người thân bên ngoại, cũng thiêu cháy luôn giấc mơ tuổi thơ của hắn.

Chỉ trong một đêm, từ đỉnh mây cao vạn người ngưỡng vọng, hắn rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Trong vũng bùn dơ bẩn nhất dưới lòng đất, Tạ Lang đã trải qua ba năm như sống trong địa ngục.

Cũng có thể là ba trăm năm chăng, quãng thời gian ấy dài đằng đẵng, tưởng chừng như không có hồi kết.

Suốt ba năm, đêm nào Tạ Lang cũng sợ chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ mơ thấy những người nhà họ Bùi chết oan, đầu người chất thành núi, hốc mắt rỉ máu và lệ, xương trắng tan tác trong vũng máu, tất cả đều muốn kéo hắn cùng xuống Hoàng Tuyền.

So với những cơn ác mộng kia, những trận đòn độc ác của di mẫu chưa bao giờ là điều đáng sợ với hắn.

Ít nhất sau khi hành hạ hắn như kẻ điên, Phí Hoa Sương vẫn sẽ dùng gương mặt giống hệt mẫu thân hắn, ôm hắn vào lòng trong nước mắt, rồi khóc đến điên dại.

Tựa như hắn là điều duy nhất mà bà ấy còn lại trên thế gian này.

Lúc đầu Tạ Lang sẽ sợ, sẽ khóc, sẽ co rúm lại mà gào thét trong tuyệt vọng. Nhưng chẳng ai đến cứu hắn, những người yêu thương hắn trên đời đều đã chết. Người thân cuối cùng còn lại ngày đêm hành hạ hắn, nói rằng trong huyết quản của hắn chảy thứ máu dơ bẩn đầy tội nghiệt, rằng mạng sống của hắn là cái giá phải trả bằng sinh mạng của mẫu thân, đệ đệ còn thơ dại, và bốn trăm mười bảy người trong mẫu tộc.

Bùi Hoa Sương không để hắn chết, bà ấy muốn hắn sống để chịu thứ tội nghiệt mà hắn đáng phải chịu.

Một đứa trẻ tám chín tuổi thì có bao nhiêu nước mắt chứ. Rất nhanh thôi chúng cũng cạn kiệt, cuốn theo cả hỷ nộ ái ố, những xúc cảm vốn thuộc về một đứa trẻ, thậm chí là một con người.

Tạ Lang chưa từng nghĩ đến chuyện sống sót, bởi vì khi còn nhỏ quá thông minh, nên hiểu rõ bản thân không có tư cách để cầu xin cái chết.

Đối với hắn, cái chết lẽ ra phải là một sự giải thoát.

Vào mùng Một Tết năm hắn mười tuổi, Tạ Lang biết rằng mình đã rất gần với cái chết, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.

Hắn vẫn nhớ rõ, hai ngày ấy trời đổ trận tuyết lớn ở kinh thành, bệnh phổi của Bùi Hoa Sương tái phát, khiến nơi trú chân cuối cùng ngoài thành cũng đuổi họ đi.

Đêm Giao thừa năm ấy, tiếng gió rít trong ngôi miếu đổ nát vang lên như tiếng than khóc của kẻ hấp hối.

Dưới bầu trời đêm nơi xa kia, kinh thành Thượng Kinh rực rỡ đèn hoa như ban ngàym thế gian ấy cách hắn thật xa, náo nhiệt và huyên náo biết bao.

Dưới màn pháo hoa rực rỡ ấy, Tạ Lang lê thân đầy thương tích băng qua gió tuyết như dao cắt, muốn vào thành để cầu xin một thang thuốc cho Bùi Hoa Sương.

Hắn biết rõ, đó chỉ là những ảo tưởng si mê trong cơn sốt mê man mà thôi.

Thế cũng chẳng sao, bị gió tuyết đông cứng mà chết giữa đường thì cũng là một cái chết tốt rồi.

Trên con phố dài lạnh lẽo và hiu quạnh nhất vào mùng Một Tết, Tạ Lang gõ cửa từng hiệu thuốc để xin khất một thang thuốc. Hắn bị mắng chửi không ít, và lần cuối cùng, bị người ta ghét bỏ vì mang vận xui mà đẩy ra khỏi cửa.

Những cú đá và nắm đấm giáng xuống thân thể có lẽ vô cùng nặng nề, nhưng hắn đã chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa. Tựa như hồn lìa khỏi xác, lơ lửng giữa không trung, hắn lạnh lùng nhìn xuống con kiến hèn mọn đang co quắp đau đớn trong tuyết.

Đúng là buồn cười thật, con kiến sắp chết lại có hình thù kỳ dị đến vậy.

Cho đến khi máu thấm ướt mi mắt, cùng với tiếng ù tai xé óc, Tạ Lang dường như nghe thấy một âm thanh rất nhẹ.

Từ chiếc xe ngựa phủ gấm thêu lộng lẫy đỗ cạnh bãi tuyết nơi hắn đang co quắp, một âm thanh khẽ vọng tới.

Không biết bao lâu sau, một gói thuốc bị tên tiểu nhị trong hiệu thuốc đá qua người hắn, rồi nảy lên bãi tuyết trước mặt.

Tạ Lang dán mắt vào gói thuốc đó trong trạng thái sắp ngất đi.

Hắn khó nhọc thở gấp, chật vật trườn dậy, dốc hết sức mở to đôi mắt. Máu từ mái tóc dài rối bời và trán chảy xuống.

Nhưng Tạ Lang không kịp lau —

Trong tầm mắt mờ đục, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhặt lấy gói thuốc vương máu và bùn đất trong tuyết, khẽ phủi nhẹ rồi đưa về phía hắn.

Trên bàn tay tựa như tác phẩm của thiên công ấy, nơi gốc ngón tay cái của cô gái có điểm một nốt ruồi nhỏ đỏ tựa máu tươi.

Tạ Lang tưởng đó là máu của hắn bắn lên.

Hắn đưa tay lên, vô thức muốn lau đi vết ấy, một bàn tay thanh khiết như thế, không nên vương bẩn thứ dơ bẩn như hắn.

“Tách.”

Bàn tay đầy máu và bùn đất của tên ăn mày nhỏ nắm chặt lấy bàn tay trắng ngần như ngọc của thiếu nữ.

Bàn tay trong lòng bàn tay hắn đột nhiên run lên.

Tạ Lang hoàn hồn lại, rồi chợt nhớ ra.

Kẻ ăn mày bẩn thỉu đáng sợ như hắn, chỉ có thể làm cô gái nhỏ hoảng sợ mà thôi.

Cô gái sẽ sợ hãi thét lên, tùy tùng của cô sẽ xông tới ném hắn vào xó tường, vừa đấm vừa đá hắn như một con chó hoang sắp chết.

Tạ Lang đã kiệt sức không thể biện bạch, hắn thậm chí còn chẳng còn sức khép mắt, chỉ có thể trừng trừng đôi mắt trống rỗng, ngước nhìn cô gái nhỏ tựa như búp bê ngọc ngà kia. Hắn chờ đợi.

Nhưng tất cả đều không xảy ra.

“Tay của ngươi… lạnh quá.”

Cô gái nhỏ cẩn thận nắm lấy ngón tay của hắn, như đang cầm một tảng băng sắp tan chảy vậy.

Cô gái nhỏ cúi xuống, đôi mắt đen trong veo phản chiếu cả thế gian, và bóng hình cô độc tàn tạ của hắn.

“Ta tên là Yêu Yêu, còn ngươi? Ngươi tên là gì?”

“…”

Tuyết trong trời đất đã ngừng rơi.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hoặc cũng có thể là vĩnh hằng.

Tạ Lang nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình xuyên qua trận gió tuyết mù trời.

“A Vũ…”

“Ta tên là A Vũ.”

(2) Thích Yêu Yêu

Thích Yêu Yêu không nỡ lòng nào bỏ rơi đứa bé ăn xin trông chừng bằng tuổi mình giữa trời tuyết.

Nàng bước lên xe ngựa, cứ đi một bước lại ngoái đầu ba lần. Mãi đến khi lò sưởi được nhét vào tay, nàng mới chợt nhớ đến bàn tay lạnh như băng của đứa bé ăn xin khi nãy, khiến nàng vô thức rùng mình.

Thích Yêu Yêu lại nhớ đến đôi mắt dưới chiếc mũ trùm, cùng hàng mi thấm đẫm máu.

Xinh đẹp nhưng tàn tạ, chỉ là chẳng còn chút sức sống nào cả.

Nàng cảm thấy đứa bé ăn xin ấy sẽ chết.

“Vãn Nương, ngươi hãy mang thuốc về sơn trang trước đi.”

Thích Yêu Yêu siết chặt lò sưởi trong tay, đứng dậy vén rèm xe, ánh mắt nghiêm túc và kiên quyết: “Chú Kiều, chúng ta đưa cô bé về.”

(Đoạn này Yêu Yêu tưởng A Vũ là con gái.)

“Yêu Yêu cô nương, dạo này vùng ngoài kinh thành loạn lạc lắm, nghe nói bên ngoài núi Ly Sơn còn có giặc cướp. Tốt nhất là nên quay về sớm thì hơn.”

“Đưa cô bé về trước, rồi hãy quay lại.” Đôi mắt mở to của Thích Yêu Yêu mềm mại như làn nước mùa xuân, nhưng vẫn không hề lay chuyển ý định.

“…”

Đám tùy tùng và người hầu không thể khuyên nổi vị tiểu chủ nhân vừa mềm lòng lại vừa kiên quyết của họ.

Thế là họ chia làm hai ngả, xe ngựa của Thích Yêu Yêu đón lấy đứa bé ăn xin đang lảo đảo trong tuyết gần như ngất lịm kia, rồi lao nhanh về ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành.

Chỉ là, rốt cuộc vẫn quá muộn rồi.

Xe ngựa lao đến trước ngôi miếu đất đổ nát, xuyên qua những bức tường vỡ vụn, ánh lửa từ đống củi cháy bên trong nhuộm lên khung cửa sổ rách nát một màu đỏ đặc quánh như máu.

Đứa bé ăn xin cứng đờ trong xe ngựa, mở to mắt nhìn chằm chằm.

Chưa kịp đợi xe ngựa dừng hẳn, hắn đã lao xuống như một con thú nhỏ mất tổ, lảo đảo mà dữ dội chạy về phía ngôi miếu đất.

“Đứa trẻ này, mua thuốc giúp nó, lại còn đưa nó trở về, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có…”

Chú Kiều kéo dây cương xe ngựa đầy vẻ bực bội, vừa định quay đầu xe lại.

“Chờ cô bé thêm một chút nữa đi.”

Thích Yêu Yêu thò người ra khỏi xe, bám lấy mép cửa, ánh lửa kia phản chiếu trong mắt nàng, khiến lòng nàng bất giác dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.

Tiểu cô nương ngập ngừng quay đầu lại: “Chú Kiều, để cháu vào xem thử.”

“Ôi…”

Người đánh xe còn chưa kịp ngăn lại thì tiểu cô nương đã nhảy xuống xe, tay vén váy, chiếc áo khoác lông hạc đỏ rực phủ sau lưng rực rỡ như lửa, nàng nhanh chân chạy vào trong ngôi miếu.

Sau đó Thích Yêu Yêu chậm rãi dừng bước.

Bên ngoài đống lửa là một nhóm người ăn mặc như ăn xin, nhưng nàng cảm thấy họ không quen biết với cô bé tên A Vũ kia.

Nếu không phải vậy, A Vũ đã chẳng đứng chết lặng ở đó, các ngón tay siết chặt gói thuốc đến run rẩy.

“…Mẹ của ta đâu rồi?”

Thích Yêu Yêu nghe thấy A Vũ hỏi bằng giọng run rẩy.

Trong thân thể gầy yếu đầy thương tích ấy như ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, sự tĩnh lặng chết chóc khiến người ta rợn người.

Mấy người ăn xin nhìn nhau, kẻ ngồi phía trước quay lưng lại do dự chỉ về phía sau miếu: “Vứt… à không, đưa… đưa ra sau rồi. Mẹ ngươi chết từ sớm rồi, không phải do bọn ta đâu! Lúc bọn ta đến thì bà ấy đã tắt thở rồi!”

Thích Yêu Yêu vô thức nín thở.

Thân hình đứa bé ăn xin trước mặt khẽ run lên, buông gói thuốc ra, rồi quay ngoắt người lao về phía sau miếu như phát điên.

Ngay cả Thích Yêu Yêu cũng không hiểu sao cô bé vẫn còn sức lực như thế.

Mấy lão ăn xin bên đống lửa dần thả lỏng vẻ mặt.

“Ngươi nói lắm lời với một đứa trẻ như nó làm gì? Nó là con của ngươi chắc?”

“Biến đi, ngươi không thấy ánh mắt của nó thế nào sao…”

Kẻ vừa lên tiếng giải thích phỉ nhổ một tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Ông đây đã từng khiêng không biết bao nhiêu xác chết mắt không nhắm nổi, nhưng ánh mắt nó vừa rồi… còn đáng sợ hơn cả người chết đấy.”

“…”

Khi Thích Yêu Yêu đuổi tới phía sau ngôi miếu đất, nàng nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ ấy đang quỳ giữa nền tuyết.

Thi thể trước mặt hắn không rõ đã nằm trong tuyết bao lâu, lúc này đã bị một lớp tuyết mỏng phủ lên.

Dường như mọi vết nhơ, thương tích, sẹo máu, giày vò và cái chết đều có thể được lớp tuyết trắng xóa của đất trời phủ lấp. Đứa bé ăn xin đưa bàn tay gầy guộc, chậm chạp và cứng đờ, nhẹ nhàng gạt đi những mảnh tuyết vụn trên khuôn mặt của thi thể ấy.

Cho đến khi khuôn mặt hốc hác và trắng bệch ấy hiện ra.

“…!”

Thích Yêu Yêu nghe thấy từ lồng ngực đứa bé ăn xin bật ra một âm thanh nghẹn ngào, nàng không thể diễn tả nổi, nó giống như tiếng gào thét hay rên rỉ của một con thú bị dồn đến tuyệt vọng.

Đứa bé ăn xin nhào lên thi thể ấy.

Chiếc mũ trùm đầu đã bị gió tuyết hất xuống từ lâu, tấm áo rách nát để lộ tấm lưng gầy guộc của đứa bé ăn xin, chi chít những vết thương do bị hành hạ và đánh đập. Những vảy máu khô bị xé rách, máu rỉ ra từ những vết thương chưa lành. Thế nhưng A Vũ như chẳng hề hay biết, chỉ ôm chặt lấy thi thể đã lạnh ngắt kia, khóc trong tuyệt vọng mà không phát ra một tiếng nào.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Thích Yêu Yêu chạm đến nỗi đau sinh tử thê thảm đến vậy.

Khi nàng vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được cái chết là gì.

Có lẽ vì thấy đôi mắt đỏ hoe của tiểu chủ nhân, người hộ vệ không nỡ mà nhíu mày lại rồi bước tới, bắt mạch thi thể nằm dưới đất, rồi lại bắt mạch cho đứa trẻ đã ngất lịm kia.

“Mẹ của cô bé đó mất từ lâu rồi.”

Người hộ vệ khẽ lắc đầu, rồi rút tay lại.

“Còn A Vũ thì sao?”

Tiểu cô nướng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi má trắng trẻo bị gió tuyết làm ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên định.

Người hộ vệ khựng lại một chút, lúc ấy mới hiểu ra ‘A Vũ’ là tên của đứa bé ăn xin.

Đứa bé đó đang sốt cao, hôn mê rồi… e là khó cứu được nữa.

Đôi mắt của Thích Yêu Yêu càng đỏ hoe hơn: “Chúng ta đưa cô bé về đi, ta có thuốc… ta có thể cứu cô bé.”

“Yêu Yêu cô nương ——”

“Cả mẹ của cô bé nữa, hãy đưa về cùng,” Thích Yêu Yêu cúi đầu, giọng buồn buồn: “Đừng bỏ cô bé lại một mình ở đây… nó sẽ lạnh lắm.”

“…”

Người hộ vệ đó nói thật ra không sai.

Đứa bé ăn xin sốt cao suốt hai ngày hai đêm, các thầy thuốc được mời đến đều lắc đầu, nói rằng không thể cứu được nữa.

Chỉ có Thích Yêu Yêu là không muốn buông tay.

Vài ngày ấy, tiểu cô nương nghịch ngợm nhất trong sơn trang bỗng trở nên ngoan ngoãn như một búp bê sứ, ăn xong là lại chạy đến căn phòng ấm tạm thời nơi đứa bé ăn xin đang được chăm sóc.

Lửa trong lò cháy rừng rực, Thích Yêu Yêu nằm rạp bên giường gỗ, siết chặt tay đứa bé ăn xin, như thể chỉ cần làm vậy là có thể giữ nó lại, không để A Vũ bị những bóng tối đáng sợ kia cuốn đi.

A Vũ tỉnh lại vào nửa đêm của ngày thứ ba.

Đôi mắt vừa mở to đột ngột, lộ ra tròng trắng ghê rợn vằn đầy tia máu.

Trong cơn hoảng loạn và tiếng gào thét đầy kinh hãi, cậu bé bật dậy khỏi giường, định ngồi lên nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.

Thích Yêu Yêu không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng A Vũ lại lẩm bẩm trong cơn mê sảng, thế là nàng bám lấy cánh tay gầy guộc của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một để xoa dịu.

Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần nàng bị bệnh thì lại được mẹ ôm vào lòng và nhẹ nhàng vỗ về.

“A Vũ đừng sợ… Yêu Yêu ở đây, Yêu Yêu sẽ ở bên ngươi…”

(3) A Vũ

Tạ Lang đã có một giấc mơ rất dài.

Những cơn ác mộng ám ảnh hắn không có gì mới mẻ, sớm đã khiến hắn trở nên tê liệt, chỉ là toàn thân hắn lạnh buốt như thể bị đóng băng trong hầm đá, hắn đã mất rất lâu mới nhớ ra, lẽ ra mình đã chết từ sớm rồi.

Cùng với di mẫu của hắn, chết trong ngôi miếu hoang tàn trên núi kia.

Như vậy cũng tốt, tốt lắm rồi.

Cái chết chưa bao giờ là điều đáng sợ đối với hắn, nó chỉ là điểm cuối của những khổ đau và giày vò mà thôi.

Hắn đã cô độc quá lâu trong đêm đen vô tận, hắn quá mệt mỏi rồi, và bóng tối đó cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Thế nhưng, trước khi hắn bước qua màn đêm đen kịt đó, để mặc bản thân chìm đắm vào dòng suối lạnh lẽo kia, hắn mới lờ mờ nhận ra có thứ gì đó đã kéo hắn lại.

Lực kéo đó rất nhẹ, nằm trong lòng bàn tay hắn, mong manh như cỏ bồ nhưng lại dẻo dai và bền bỉ, rõ ràng chỉ cần một cái kéo là đứt, nhưng hắn kéo mấy lần mà vẫn không thể thoát ra.

Thế là hắn giật mình tỉnh lại. Hắn nghe thấy hơi thở tàn tạ khản đặc của chính mình, mùi máu tanh xen lẫn hơi thở của cái chết, hòa cùng vị thuốc đắng chát còn sót lại trong miệng, tất cả những điều này làm hắn tỉnh táo ngay lập tức.

Tạ Lang không thể ngồi dậy, chỉ có thể khó khăn cúi đầu xuống.

Nhờ ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm gục bên mép giường, cuộn tròn thành một vật nhỏ, tay nàng đang siết chặt lấy tay hắn.

Cứ như thể sợ cái chết sẽ cướp hắn đi khỏi tay nàng vậy.

“A Vũ không sợ……”

Hắn nghe thấy nàng mớ ngủ nhỏ tiếng, lông mày nhíu chặt vì bất an, nhíu thành một đóa hoa nhỏ bé xinh xắn.

Hắn run rẩy, còn nàng ở trong mơ lại vô thức vuốt nhẹ cánh tay hắn.

“Yêu Yêu ở đây… Yêu Yêu sẽ ở bên ngươi mà……”

Tạ Lang còn không hiểu, một cô bé nhỏ hơn hắn hai ba tuổi mơ màng nói mớ, rốt cuộc có gì hay để nghe.

Chỉ là hắn không cưỡng lại được, trong tiếng thì thầm ấy mà chậm rãi nhắm mắt lại.

Đó là đêm đầu tiên hắn có thể ngủ yên sau ba năm xảy ra thảm án diệt môn của họ Bùi, cứ như thể hắn đã được giấu trong một vùng biển cách biệt với thế gian, một chiếc thuyền con đang nâng hắn, giúp hắn thoát khỏi nỗi khổ chết đuối trong sâu thẳm.

Giọng nói mớ ngủ cực nhẹ của cô bé kia, đã ngăn chặn những cơn ác mộng quấn lấy hắn hàng đêm, những tiếng gào thét của ma quỷ hung tợn, những hình ảnh máu tanh và xương trắng của biển máu đầm đìa…

Cái chết lần đầu tiên trở nên không quá gần, không quá khiến hắn khao khát chạm vào nữa.

Chính tay nàng, đã vớt linh hồn hắn lên khỏi dòng nước lũ của tử vong.

“Yêu Yêu.”

Thế nên sau này trong vô số cơn ác mộng xuyên suốt cuộc đời hắn, chỉ cần nghe thấy cái tên đó là có thể đánh thức hắn rồi.

(4) Thích Yêu Yêu

Ngày phát hiện A Vũ hoàn toàn hết sốt, Thích Yêu Yêu đã chạy thẳng vào phòng của mẫu thân để kể tin tốt này, nàng cảm thấy từ nhỏ đến lớn mình chưa bao giờ vui như thế.

Dù mẫu thân vẫn bảo nàng chưa thật sự trưởng thành, nhưng Thích Yêu Yêu cảm thấy, sau này có lẽ chẳng ngày nào khiến nàng vui hơn hôm nay – khác hẳn với những lão đại phu thích vuốt râu nói lời bi quan, A Vũ thật sự đã sống lại.

Từ lúc mới được mang về nhà thì hơi thở mong manh, đến khi cơn sốt cao dần dần lui, rồi đến mạch đập mà nàng thận trọng dùng lòng bàn tay áp xuống thử dần dần trở nên sống động và có lực…

Trong ký ức còn ngắn ngủi của Thích Yêu Yêu, thì không có việc gì làm nàng vui hơn việc này.

Giống như tận mắt chứng kiến một hạt giống sắp chết sống lại, nảy mầm, ra cành, và lớn lên.

Từng chút thay đổi nhỏ bé đều khiến nàng cảm thấy kinh ngạc và vui mừng.

Thế nên sau đó mỗi ngày, Thích Yêu Yêu đều cười rạng rỡ chạy vào phòng mẫu thân để kể cho bà nghe về tình trạng của A Vũ.

“Yêu Yêu của chúng ta, tương lai có thể trở thành một đại phu giỏi cứu giúp người đời rồi.” Mẫu thân An Vọng Thư nghe xong, liền tựa vào giường rồi dịu dàng cười vuốt trán nàng và nói nhỏ.

“Vậy con phải trở thành một đại phu rất giỏi.” Thích Yêu Yêu ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh: “Chữa khỏi cho A Vũ, chữa khỏi cho mẫu thân, rồi chữa khỏi cho thật nhiều người khác nữa!”

“Được, mẫu thân sẽ chờ cơn, Đại phu Yêu Yêu nhất định sẽ làm được.”

“Dạ!”

Sau khi làm nũng trong lòng mẫu thân chưa được bao lâu, Thích Yêu Yêu đã nghe thấy giọng nói của thê tử một người hầu vang lên từ ngoài sân.

Hình như đang nói về A Vũ.

Thế là cô bé vừa mới yên tĩnh chưa được nửa khắc lại nhanh chóng bò dậy: “Mẫu thân, con đi xem A Vũ đây!”

An Vọng Thư không kịp ngăn lại, chỉ lắc đầu mỉm cười rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Món bổ dưỡng hầm ở bếp phía Đông, cũng bảo họ chuẩn bị một bát cho cô bé gọi là A Vũ kia đi.”

Thê tử của người hầu bất đắc dĩ quay người: “Yêu Yêu cô nương đã sớm đem phần của mình cho đứa bé kia ăn hết rồi. Không thể không nói, cái mạng của đứa bé đó là nhờ cô nương cứ coi đồ quý như nước lã, từng chút một mà cứu về đấy.”

“…”

Thích Yêu Yêu đương nhiên không hề hay biết sự bất mãn của những người hầu trong sơn trang đối với việc nàng sắp xếp cho một tiểu ăn mày như vậy, lúc này nàng đã sốt ruột chạy đến trước phòng của A Vũ rồi.

Cửa phòng đóng chặt, người hầu nữ đang bưng chậu nước nóng và khăn vải đứng ngoài cửa với vẻ bất mãn.

Vừa thấy nàng đến, người hầu liền tiến lên: “Yêu Yêu cô nương, tiểu ăn mày mà người nhặt về hoàn toàn không nghe lời, người xem nô tì còn không chê nó mà muốn tắm rửa cho nó, vậy mà nó lại đẩy nô tì ra ngoài!”

Yêu Yêu hiếm hoi nghiêm túc kéo căng mặt lại: “Người đó không phải là tiểu ăn mày, tên của cô bé ấy A Vũ, Vũ trong lông vũ.”

Người hầu nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì.

Thích Yêu Yêu đi vòng qua người đó, đẩy cửa phòng rồi cẩn thận bước vào:

“… A Vũ?”

Trong căn phòng có che rèm, hơi nước mờ ảo bốc lên.

Thích Yêu Yêu nhìn qua lớp che rèm, thấy chiếc bồn tắm lớn và hình bóng mờ ảo bên trong.

Thích Yêu Yêu thả lỏng lòng mình, cẩn thận lại gần tấm rèm che: “Ta có thể vào không?”

” …… Không được.”

A Vũ dường như đã giấu mình vào trong nước nóng của bồn tắm, giọng nói lùng bùng, thấm đẫm sự ẩm ướt và khản đặc.

“Ồ.” Thích Yêu Yêu không hề giận mà ôm đầu gối ngồi xổm sau tấm rèm che, một lát sau nàng mới nhớ ra:”A Vũ, ngươi đừng dữ dằn với họ, đại phu nói phải tắm rửa để gột rửa bệnh khí, mặc quần áo ấm áp, nếu không ngươi sẽ bị bệnh lại.”

Lần này trong bồn tắm im lặng lâu hơn: “Ta biết rồi.”

“Chiếc váy mà họ mang đến kia là mới may đấy, chưa từng mặc qua, nó rất dài, mẫu thân vốn nói để dành cho ta mặc sau này, vừa vặn ngươi đến…”

“Ừ.”

Thích Yêu Yêu nhận thấy A Vũ nói rất ít.

Nhưng không sao, nàng nói nhiều, mẫu thân luôn chê nàng ồn ào.

Thế là Thích Yêu Yêu kể chuyện từ con mèo con nàng nhặt được năm ngoái, kể đến cây nàng trồng trong sơn trang, quả cống phẩm khó ăn, những vật dụng vui nhộn……

Nàng kể say sưa, đến mức chiếc váy dài màu xanh nhạt kia lướt qua tấm rèm che, dừng lại sau lưng nàng từ lúc nào, thì nàng cũng không nhận ra.

Cho đến khi một tiếng gọi rất khẽ vang lên từ phía sau.

“Yêu Yêu.”

” … !”

Thích Yêu Yêu giật mình kinh hãi, khi hoảng loạn đứng dậy thì vấp phải gấu váy của mình, trông như sắp ngã sấp mặt xuống đất.

“Phịch.”

Có người đỡ được nàng, nhưng cũng không thể đỡ hoàn toàn.

A Vũ còn đang ốm yếu, đã đỡ lót ở phía dưới nàng, thậm chí không có một tiếng rên đau nào phát ra, hắn chỉ mở cặp mắt với hàng mi dài quá mức, rồi không chớp mắt nhìn nàng.

Thích Yêu Yêu ôm trán ngẩng mặt lên, cái nhìn đầu tiên nàng thấy, chính là ‘thiếu nữ’ đang bị nàng đè ở phía dưới, tóc dài ẩm ướt, sống mũi thanh tú, môi hơi đỏ, cặp mày đôi mắt đều tuyệt đẹp.

Thích Yêu Yêu nhìn đến ngây người, quên cả cơn đau ở trán–

“A Vũ thật xinh đẹp……”

Một lúc lâu sau Thích Yêu Yêu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nàng vội vàng lóng ngóng bò dậy từ dưới đất, rồi kéo A Vũ đứng lên.

Nàng đi vòng quanh A Vũ, khuôn mặt nhỏ vốn tái nhợt vì sợ hãi rất nhanh đã hồng hào lên vì phấn khích.

Cuối cùng Thích Yêu Yêu trịnh trọng đưa ra kết luận: “Đẹp hơn cả mẫu thân!”

— A Vũ không biết, đối với Thích Yêu Yêu mà nói thì đó chính là lời khen cao nhất trên đời.

(5) A Vũ

Ngày Tạ Lang hoàn toàn khỏi bệnh, Thích Yêu Yêu dẫn hắn ra khỏi phòng, rồi đưa hắn lên chiếc xe ngựa rời khỏi sơn trang.

Trong xe ngựa chất đầy những hộp gỗ lớn nhỏ, chở cả họ cùng đi, lắc lư theo từng khúc quanh của con đường núi.

Không biết là đi đâu, cũng chẳng rõ phải làm gì.

Tạ Lang biết mình không nên lên chiếc xe ngựa này, suốt ba năm qua, Bùi Hoa Sương chưa từng để hắn xuất hiện mà không che giấu thân phận.

Đứa trẻ tám chín tuổi đang ở độ tuổi dung mạo dần trở nên rõ ràng, nhưng Huệ Vương thế tử, và sau này là Đại hoàng tử khi đương kim Hoàng đế đăng cơ, trước đây ngoài sự thông tuệ thiên bẩm, còn nổi tiếng trong triều vì dung mạo đặc biệt tuyệt mỹ, người quen thân vẫn có thể nhận ra hắn.

Giờ đây thế lực trong triều đình thay đổi, hai gia tộc Tống – An đang khống chế khu vực trung tâm, quyền thế lên như diều gặp gió.

Nếu bị phát hiện, hắn chỉ còn một con đường chết.

Thế nhưng trước lúc lên đường, Thích Yêu Yêu lại nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh sáng rỡ.

Hắn chẳng có cách nào để khước từ.

May mắn thay, chiếc xe ngựa kia không đi vào kinh thành, nó vòng ra phía sau sơn trang, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cây cổ thụ.

Ở đó có một mộ phần mới đắp, cách đó là một bia đá chưa được khắc chữ.

Khoảnh khắc bước xuống xe ngựa kia, Tạ Lang liền đoán ra người được chôn bên dưới là ai.

Thích Yêu Yêu ôm những chiếc hộp lớn nhỏ, xếp chồng chúng trước mộ bia, nàng thở dốc loay hoay đi đi lại lại mấy bận, mới cuối cùng chuyển xong.

Không biết học được từ đâu, nàng như thể đang đặt bảo bối, xếp chồng những đồ cúng trong hộp lên, vừa đặt vừa lẩm bẩm điều gì đó, giống như đang nói chuyện với di mẫu của hắn ở trong mộ.

Nào là “A Vũ rất khoẻ”, nào là “Yêu Yêu sẽ ở bên A Vũ cùng nhau lớn lên’, bảo di mẫu đừng lo lắng, toàn là những lời ngốc nghếch mà chỉ trẻ con chưa lớn mới nói ra.

Tạ Lang vừa nghĩ như vậy, vừa quỳ gối trước mộ bia.

Một giọt nước mắt rơi xuống bãi cỏ trước người hắn.

“Vãn Nương nói, trẻ con không được phép đến xem.” Thích Yêu Yêu cuối cùng cũng nói chuyện xong với mộ bia, nàng nhẹ nhàng nói với hắn: “Chúng ta trốn ra đấy, không nói cho bọn họ biết.”

Tạ Lang muốn nói rằng những đồ cúng này dù nàng có lén lút lấy từ trong bếp, thì cũng sớm bị phát hiện rồi, ngay cả người đánh xe của nàng cũng rất có thể là do mẫu thân nàng sắp xếp giúp, hắn muốn nói nàng ngốc như vậy, làm sao có thể giấu được bọn họ chứ.

Nhưng hắn không nói ra bất cứ điều gì, trong cổ họng như thể bị chặn lại bởi một cục bông.

Hắn rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại tuôn rơi lào rào xuống.

Thế là Thích Yêu Yêu dường như bị dọa sợ, nàng vừa kêu A Vũ, vừa luống cuống lau nước mắt cho hắn, mà không nhận ra trên tay vẫn còn dính bụi đất từ lúc bày đồ cúng, lại khiến Tạ Lang bị bôi thành khuôn mặt lem luốc.

Cuối cùng, tiểu cô nương luống cuống kia vừa cố gắng sửa chữa vừa xin lỗi, đến nỗi chính bản thân nàng cũng sắp khóc đến nơi rồi……”

Thật là một màn huyên náo thú vị.

Đó là sự huyên náo của nhân gian mà Tạ Lang vốn tưởng rằng, kể từ sau khi toàn bộ gia tộc bên ngoại bị diệt vong, đời này hắn sẽ không còn tư cách được nếm trải nữa.

Ngày hôm đó, Thích Yêu Yêu ở bên hắn trước mộ bia của di mẫu cho đến rất muộn, trước khi đi, nàng nắm tay hắn rồi dẫn hắn đến dưới gốc cây cổ thụ kia, vừa sờ vào lớp vỏ cây thô ráp trải qua nhiều năm, tiểu cô nương vừa quay lại.

Ánh hoàng hôn mỏng manh từ ngọn núi xa xôi xuyên qua những cành cây, rơi xuống người nàng, giống như những mảnh vàng vỡ, làm cho cặp mày mắt non nớt của nàng trở nên lấp lánh rực rỡ.

Nàng ngẩng đầu lên, rồi an ủi hắn một cách nghiêm túc nhưng vụng về.

“Mẫu thân nói cây này gọi là cây Hoài Tang, đã lớn rất nhiều năm, rất cao rất cao, có thể che gió chắn mưa, sẽ canh giữ mẫu thân của A Vũ. Đợi ngươi lớn lên, dù cách rất xa rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy nó.”

Thích Yêu Yêu ngước đầu lên, cười đến nỗi đôi mắt cong lại.

“Bất kể sau này A Vũ đi xa đến đâu, mỗi khi nhìn thấy nó, A Vũ sẽ có thể tìm thấy mẫu thân rồi.”

“….”

Ánh hoàng hôn vào khoảnh khắc đó đã rơi xuống vùng núi hoang dã.

Trái tim của Tạ Lang cũng rơi xuống theo cùng với nó.

Gió nhẹ thổi lay động thảm cỏ bồ, chúng tựa sát vào nhau khăng khít, Tạ Lang chợt cúi người xuống, ôm lấy tiểu cô nương đang ngước nhìn hắn vào trong lòng.

“Được.”

“Dù có đi xa đến đâu thì ta cũng sẽ tìm thấy.”

Di mẫu của hắn, toàn bộ gia tộc của hắn, và cả con đường đã đưa hắn đến đây.

Yêu Yêu….

Yêu Yêu của hắn.

(6) Thích Yêu Yêu

Thích Yêu Yêu tưởng rằng bệnh của A Vũ đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Thế nhưng vào cuối tháng đầu tiên sống trong sơn trang, A Vũ lại lên cơn sốt cao.

Nguyên nhân là do một trận hỏa hoạn bốc lên từ nhà bếp phía Đông.

Trận hỏa hoạn ấy không lớn, lại nhanh chóng được dập tắt, nhưng Thích Yêu Yêu chưa từng thấy A Vũ như vậy, mặt mày tái nhợt, thở gấp, mồ hôi vã ra như tắm chỉ trong chớp mắt, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, thần sắc hoảng loạn như quỷ dữ hiện hình.

Sau khi ngất đi, A Vũ lại lên một trận sốt cao một lần nữa.

Vãn Nương và mọi người nói rằng dáng vẻ của A Vũ lúc ấy nhất định là bị thứ gì đó không sạch sẽ ám vào, rằng số mệnh của nàng ấy vốn có kiếp nạn, lần trước trốn thoát được, nhưng lần này thì sẽ bị đòi mạng.

Người trong sơn trang đều bảo Thích Yêu Yêu tránh xa phòng của A Vũ.

Ban ngày Thích Yêu Yêu vâng lời, nhưng đến tối nàng lại vờ đã ngủ, sau đó lén lút chuồn đến phòng của A Vũ khi không ai để ý.

A Vũ nằm trên giường, vừa vùng vẫy vừa nói mê.

Thích Yêu Yêu cầm khăn nóng thấm nước lau mồ hôi cho A Vũ, nàng không nghe rõ A Vũ đang nói gì, chỉ biết rằng trông nàng ấy như đang rất sợ hãi.

Thích Yêu Yêu cũng rất sợ hãi…

Nàng sợ rằng A Vũ thật sự sẽ chết.

Chết chẳng có gì tốt đẹp cả: không còn âm thanh, không còn hơi ấm, và sẽ chẳng bao giờ mở mắt nhìn nàng nữa.

Thích Yêu Yêu không muốn A Vũ chết.

Thế là khi A Vũ giật mình tỉnh dậy, bất ngờ ngồi bật dậy, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen thẳm như lệ quỷ hiện hình, lao đến bóp cổ nàng…

Thích Yêu Yêu theo bản năng dang tay ra rồi ôm lấy hắn.

Đôi mắt đầy tia máu, thần trí mơ hồ, A Vũ bỗng khựng lại trong vòng tay nàng.

Thích Yêu Yêu không hề hay biết, chỉ vì quá sợ hãi mà ôm chặt lấy hắn: “A Vũ sẽ không chết đâu… Yêu Yêu không muốn A Vũ chết…”

Nàng như bị dọa đến hoảng loạn, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói ấy. Vừa nói, nàng vừa dùng bàn tay nhỏ bé run rẩy vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy guộc của A Vũ.

Cho đến khi thân hình căng cứng như dây cung trong vòng tay nàng dần dần dịu lại, và buông lỏng.

Cho đến khi A Vũ cũng từ từ nâng những ngón tay run rẩy lên, từng chút một siết chặt lấy nàng.

“Nếu ta chết rồi… thì Yêu Yêu sẽ làm gì?”

Trích Yêu Yêu nghe thấy A Vũ khẽ hỏi nàng bằng giọng khàn đặc vì sốt cao.

Nàng lắc đầu thật mạnh: “Không được. A Vũ không thể chết.”

Thích Yêu Yêu phải gắng sức mới ngồi dậy được từ vòng tay của A Vũ. Nàng từ từ thẳng người trước mặt hắn, lần mò trong bóng tối rồi nắm lấy tay A Vũ.

“A Vũ phải ngoéo tay hứa với Yêu Yêu.” Nàng nghẹn ngào nói trong nước mắt, cố nén sợ hãi, từng câu từng chữ đều nghiêm túc: “Mạng của A Vũ là ta lấy tất cả châu báu của mình để đổi lấy. Ta nói không được chết… thì A Vũ không được chết.”

(7) A Vũ

Trong cơn sốt cao, khi ác mộng trộn lẫn với thực tại, có rất nhiều chuyện và rất nhiều lời, Tạ Lang đều đã quên mất.

Chỉ có đêm hôm đó. Hắn ngoéo tay hứa với một cô bé, rồi đem cả mạng sống của mình bán cho nàng.

Từ đó về sau, ngày đêm mộng tưởng về nhau, ký ức khắc sâu không thể phai mờ.

Mà sau đêm hôm đó, không rõ có phải khế ước sinh tử kia đã linh nghiệm hay không, mà cơn sốt cao của Tạ Lang quả thật đã lui đi.

Nhờ Thích Yêu Yêu âm thầm dốc hết sức chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, nên thân thể hắn cũng dần hồi phục.

Nhưng không rõ là vì lời đồn bị ‘ám mộng’, hay vì Tạ Lang vốn là người ngoài, mà đám hạ nhân trong sơn trang vẫn luôn không chào đón hắn, ngay cả những đứa trẻ cùng tuổi là con của các tỳ nữ cũng vậy.

Hôm ấy đã bước sang mùa xuân của tháng Tư, lẽ ra thầy dạy chữ cho Thích Yêu Yêu trong sơn trang phải đến, nhưng ông lại không tới. Đám hạ nhân trong trang viện liền đi dò hỏi.

Lúc này mới hay tin gần đây vùng Kinh Kỳ bị giặc cướp hoành hành, thầy giáo sợ hãi nên không dám rời khỏi thành.

Thế nên đành phải để hộ vệ trong sơn trang đưa Thích Yêu Yêu vào thành.

Mấy đứa trẻ trong sơn trang cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vây lấy Tạ Lang sau nhà của hắn.

Những ác ý trong lời mắng nhiếc và sự bắt nạt kia, đối với Tạ Lang mà nói thì chẳng khác gì chiếc lá rơi xuống biển, nhẹ tênh không để lại gợn sóng.

Hắn thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Thái độ ấy khiến đứa trẻ cao lớn nhất trong nhóm hoàn toàn nổi giận. Nó lao tới, hung dữ xô ngã Tạ Lang xuống đất: “Mày chỉ là một đứa hoang không ai cần! Đừng có bám lấy Thích Yêu Yêu nữa, nàng ấy chỉ xem mày như món đồ chơi vui mắt mà thôi!”

Tạ Lang khẽ cụp hàng mi dày rậm để che đi bóng tối u uẩn nơi đáy mắt.

“Ngươi nói linh tinh.”

Chưa kịp để hắn phản ứng, thì tất cả những đứa trẻ có mặt đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

Mấy đứa trẻ hoảng hốt quay đầu lại, quả nhiên thấy Thích Yêu Yêu – người lẽ ra đã lên Kinh Thành – đang tức giận chạy tới, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì giận.

Nàng mạnh tay đẩy đứa trẻ cao hơn mình hai cái đầu, rồi kéo Tạ Lang đứng dậy khỏi mặt đất. Vừa phủi lớp bụi bẩn trên người hắn, nàng vừa quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn bọn chúng.

“A Vũ là A Vũ, không phải đồ vật của ta!”

Tiểu cô nương tức giận đến mức không nói nên lời, cuối cùng tức đến đỏ hoe cả khóe mắt, trông chẳng khác gì vừa bị người khác bắt nạt.

Nàng nắm chặt tay Tạ Lang rồi kéo hắn quay người bước đi.

“A Vũ, chúng ta mặc kệ bọn họ! Đừng nghe mấy lời vớ vẩn đó!”

“…”

Tạ Lang để mặc Trích Yêu Yêu – người thấp hơn hắn một cái đầu – nắm tay kéo đi về phía trước nhà.

Hắn nhìn tiểu cô nương đang nắm chặt tay mình, hàng mi dài hơi rũ xuống.

Thật ra cũng không sao.

Hắn vốn dĩ cũng không để ý.

Dù nàng xem hắn là gì cũng được, hắn có thể làm trò vui cho nàng để nàng chơi đùa cả đời.

Chỉ cần nàng luôn nắm chặt tay hắn không buông, thì thế nào cũng được. Nàng là Yêu Yêu của hắn mà.”

Chỉ cần là nàng… thì thế nào cũng được.

(8) Thích Yêu Yêu

Thích Yêu Yêu chưa từng dám mơ rằng mình và A Vũ sẽ mãi mãi không rời xa.

Hay nói đúng hơn, nàng vốn chẳng có khái niệm về một đời bên nhau.

Nàng chỉ nhớ hồi nhỏ được mẫu thân ôm rời khỏi ngôi nhà nơi mình lớn lên, đến sơn trang ở núi Ly Sơn. Tất cả những người nàng yêu quý đều biến mất, chỉ còn lại mẫu thân và những người hầu xa lạ.

Khi ấy mẫu thân đã nói với nàng rằng: trên đời này chẳng ai có thể ở bên nhau mãi mãi, tất cả mọi người chỉ là những kẻ đồng hành trên một đoạn đường mà thôi.

A Vũ cũng sẽ chỉ đồng hành cùng nàng một đoạn đường. A Vũ thông minh, xinh đẹp, làm việc gì cũng giỏi, Thích Yêu Yêu biết rõ, sẽ có một ngày nàng ấy rời đi.

Chỉ là nàng không ngờ… ngày ấy lại đến nhanh đến thế, nhanh đến mức khiến nàng chẳng kịp trở tay.

Năm ấy, vùng Kinh Kỳ bị giặc cướp hoành hành, tiếng xấu đã lan xa từ lâu.

Chỉ là núi Ly Sơn rộng lớn, sơn trang cũng đã trải qua mấy năm yên bình, nên chẳng ai nghĩ tai họa giặc cướp sẽ ập đến với họ.

Cho đến hôm ấy, giống như mọi ngày, Thích Yêu Yêu đưa Tạ Lang lên xe ngựa từ khi trời còn chưa sáng, vội vã đến nhà thầy dạy tư thục ở vùng ngoại ô Kinh Thành.

Trên đường đi, họ đã gặp phải bọn sơn tặc đang cướp bóc.

Mãi sau này Thích Bạch Thương mới hiểu ra: bọn sơn tặc hôm đó đã chuẩn bị từ trước.

Những hỗn loạn sau đó đủ để chứng minh rằng trong sơn trang đã sớm có kẻ phản bội. So với cảnh cướp bóc hỗn loạn sau khi mẫu thân qua đời, thì việc bắt cóc nàng để đòi tiền chuộc mới là món lời béo bở nhất đối với bọn họ.

Còn điều mà mãi nhiều năm sau Thích Bạch Thương mới hiểu ra, thì A Vũ chỉ lớn hơn nàng hai, ba tuổi có lẽ đã nhận ra ngay trong khoảnh khắc bị bọn sơn tặc truy đuổi.

Phu xe không dám hy vọng bọn ác nhân kia sẽ tha mạng cho một kẻ vô dụng như mình. Chiếc xe ngựa chở theo hai đứa trẻ, lao đi như điên trên con đường núi trước khi vào Kinh Thành.

Trong chiếc xe ngựa chao đảo, Thích Yêu Yêu hoảng sợ đến đỏ hoe mắt, luống cuống nắm chặt tay A Vũ, miệng không ngừng bảo nàng ấy đừng sợ.

Về sau khi nhớ lại, nàng nghĩ A Vũ hẳn là không sợ. Chỉ là khi ấy, nàng ấy lặng lẽ cúi mắt rất lâu, rồi từ từ gỡ tay Thích Yêu Yêu ra.

Bởi bàn tay gỡ bỏ lớp áo khoác ngoài của nàng ấy… lại kiên quyết đến lạnh lùng, mang theo sự tàn nhẫn đầy quyết tuyệt.

Chiếc xe ngựa hoảng loạn lao đi không định hướng, cuối cùng lại chạy vào chốn tử địa.

Phu xe lợi dụng ánh sáng mờ nhạt lúc trời chưa sáng hẳn, lao vào khu rừng ven đường để chạy trốn.

Còn bên trong xe ngựa…

Thích Yêu Yêu ngơ ngác nhìn A Vũ khoác lên mình chiếc áo váy của nàng, rồi cẩn thận buộc lại từng nút. Sau đó, nàng ấy mở nắp khoang xe ngựa và nhét nàng vào bên trong.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, dồn dập như trống trận, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Thế nhưng trong mắt Thích Yêu Yêu, nàng chỉ thấy nụ cười đầu tiên của A Vũ dành cho mình – một nụ cười không hề che giấu.

Trời còn chưa sáng, hàng mi dài của A Vũ khẽ rung lên, nụ cười mờ ảo mà quyến rũ đến lạ.

“Suỵt… đừng lên tiếng.”

“Ta sẽ giấu ngươi đi, ngươi phải trốn thật kỹ.”

Nước mắt dâng đầy trong mắt Thích Yêu Yêu, dù sợ đến mấy thì nàng cũng đã đoán được A Vũ định làm gì.

“Không muốn…”

“Ta cao hơn ngươi, chạy cũng nhanh hơn ngươi.” A Vũ dịu dàng an ủi nàng: “Người mà bọn chúng muốn bắt là bắt ngươi. Nếu ta ở lại đây, bị bắt cùng ngươi… thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.”

Thích Yêu Yêu bị câu ‘giết’ nhẹ bẫng ấy làm cho sợ hãi, nàng hoảng hốt siết chặt lấy tay A Vũ.

Rồi nàng giật lấy miếng ngọc bội chưa từng rời khỏi người, và nhét vào tay A Vũ: “Nếu bị đuổi kịp thì đưa cho họ… A Vũ, đưa cho họ, đừng để họ giết ngươi…”

A Vũ cúi người xuống, véo nhẹ vào má Thích Yêu Yêu.

Hắn bật cười rồi nói nhỏ.

“Đừng đợi ta nữa, Yêu Yêu.”

“…”

Mãi đến nhiều năm sau, Thích Bạch Thương thỉnh thoảng vẫn mơ thấy.

Vào buổi sớm hôm ấy khi trời còn chưa sáng, trong tia sáng cuối cùng trước khi nắp khoang xe khép lại, cô gái chỉ lớn hơn nàng đôi chút nhìn nàng, giọng run run mà vẫn mang theo nụ cười.

“Rồi ‘nàng ấy’ dứt khoát quay người lại, nhảy xuống xe ngựa rồi lao về phía bọn sơn tặc đang phóng tới, hoảng loạn bỏ chạy giữa màn đêm và ánh lửa.

Mang theo cả những bóng hình như ác mộng luôn đuổi theo sau lưng nàng.

A Vũ đã đi rồi. Và không bao giờ quay lại nữa.

(9) A Vũ

Tạ Lang chưa từng nghĩ mình có thể thoát khỏi kiếp nạn ấy.

Nhưng hắn nghĩ, chết thay cho Yêu Yêu thật sự là cách chết đẹp nhất trên đời này.

Trước khi chết, ông trời đã đối xử với hắn thật tốt.

Trước khi chết, hắn dốc hết sức mà chạy.

Chỉ cần chạy thêm một bước nữa, thêm một bước thôi, thì mỗi ngày của hắn sẽ cách xa hiểm nguy và cái chết hơn một chút.

Hắn lăn xuống từ sườn núi, trong lòng bàn tay siết chặt miếng ngọc bội. Nó thấm đầy máu từ vết thương rỉ ra, ướt đẫm, nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy như thể muốn khắc nó vào tận xương thịt, để nó gắn chặt với hắn, đến chết cũng không thể rời xa.

Tạ Lang không còn nhớ mình đã chạy bao xa. Từ lúc trời còn mờ tối đến khi sáng rõ, hắn dốc hết sức lực, tận dụng mọi địa hình, dòng nước, thế núi để xoay chuyển tình thế…

Không ai biết rằng, nhiều năm sau, Định Bắc Hầu – người lừng danh khắp biên ải phía Bắc – lần đầu bộc lộ thiên phú của mình chính là trong một cuộc chạy trốn liều mạng.

Cuối cùng, khi đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, Tạ Lang đã lao lên con đường quan đạo dẫn vào Thượng Kinh.

Hắn nghĩ, ít nhất nếu chết ở đây… thì Yêu Yêu có thể tìm thấy hắn.

Nàng sẽ tự tay chôn cất hắn, như đã từng chôn cất di mẫu của hắn.

Nàng cũng sẽ quay lại thăm hắn, mỗi năm khi đông qua xuân đến, hoa nở rồi tàn, cây cổ thụ sau bia mộ rì rào trong gió. Hắn nằm đó, lặng lẽ canh giữ nơi sơn trang nàng ở.

” ———— Vút!”

Tên cướp đuổi đến trong cơn giận dữ, bắn ra mũi tên dài xuyên qua chân hắn, ghim hắn xuống đất.

Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, Tạ Lang cuộn tròn người lại:

“Yêu Yêu……”

Mảnh ngọc bội được hắn siết chặt trong lòng bàn tay, rồi cố gắng hết sức giấu vào trong ngực.

Tên cướp tức tối nhảy xuống ngựa, rồi kéo thiếu niên đã ngất trên mặt đất lên.

Lưỡi dao trắng lóa sắp sửa hạ xuống.

“Phập.”

Một mũi tên dài xuyên qua ngực hắn ta.

Trên quan đạo ở cách đó không xa, Phò mã mới nhậm chức, mặc áo choàng và cầm vũ khí, rồi thu hồi cung tên.

Bên cạnh người đó.

Trong chiếc xe kiệu hoa lệ, tấm rèm vải dệt được vén lên.

Lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, Tĩnh An Trưởng Công chúa vừa về kinh khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyên Thiết nắm chặt dây cương, quay người lại cười đáp: “Ta hình như vừa cứu được một tiểu cô nương.”

Ở cuối chân trời, ánh sáng mặt trời xé toang màn u ám cuối cùng của bình minh, bừng lên rực rỡ giữa tầng mây.

Mặt trời buổi sớm từ từ nhô lên.

Tựa như một câu chuyện mới vừa hé mở chương đầu.

(10) Kết thúc

——— Đừng chờ ta nữa, Yêu Yêu.

Cuộc đời nàng nên như những vì sao đêm hè, lấp lánh treo cao.

Dù hôm nay ta có chết, thân xác hóa thành tro bụi, gió sương mưa tuyết cũng chẳng thể xóa nhòa; dẫu ngàn năm trôi qua như nước chảy về sông Đông, thì ý chí này cũng không thay đổi, rồi sẽ có một ngày ta trở về bên cạnh nàng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *