[Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ] – Chương 22

Chương 22: Bị làm cho chán nản từ lâu rồi

Gió thu nhẹ nhàng và mát mẻ.

Ngày hôm đó, Phủ Thừa tướng tổ chức lễ cập kê cho đích nữ duy nhất trong phủ.

Hôm nay, cách bài trí bên trong lẫn bên ngoài Phủ Thừa tướng đều vô cùng nhã nhặn. Những tảng đá Thái Hồ khắc nổi phản chiếu vào tường xám ngói xanh, hàng chục hành lang có mái che và nhà giữa hồ đều được treo lụa đỏ.

Phủ Thừa tướng vốn dĩ rất ít tổ chức tiệc tùng. Thừa tướng là người được Hoàng đế tín nhiệm, nên lần này không ít người đến dự tiệc. Các công tử thế gia và quý phu nhân, tiểu thư danh giá trong thành Kinh Đô phần lớn đều đến tham dự buổi tiệc.

Thanh Phong Các.

Cố Tuế An ngồi trước gương đồng, Xuân Lan và Vương ma ma đang trang điểm cho nàng.

Hôm nay là lễ cập kê của nàng, cũng là ngày quan trọng nhất đối với một nữ tử ở thời cổ đại.

Thoáng một cái, vậy mà nàng đã đến cái nơi tồi tệ này hơn mười năm rồi.

Hơn mười năm đó!

Nàng thật sự cảm thấy mình sắp sửa biến thành người cổ đại thật rồi, sự thay đổi ngấm ngầm là đáng sợ nhất.

Nếu không phải nàng vẫn còn nhớ những thứ như điện thoại, bánh hamburger, thì nàng đã hoài nghi cuộc sống hiện đại chỉ là một giấc mơ của mình mà thôi.

Trong cái xã hội phong kiến phân cấp nghiêm ngặt này, nếu không phải cha mẹ ở đây rất tốt với nàng, và nàng lại là người khá lạc quan, thì e rằng đã sớm bị làm cho trầm cảm rồi.

“Cô nương—”

Giọng nói vui vẻ và nhanh nhẹn của Tứ Hỷ truyền đến từ ngoài cửa, nàng ta chạy lon ton vào phòng.

“Cô nương, phu nhân bảo nô tỳ đến hỏi xem cô nương đã chuẩn bị xong chưa, tiệc sắp bắt đầu rồi ạ.”

Xuân Lan cài chiếc trâm cuối cùng vào tóc giúp nàng: “Được rồi, được rồi.” Xuân Lan ngắm nhìn cô gái trong gương đồng, rồi liên tục khen ngợi: “Cô nương hôm nay nhất định là cô gái đẹp nhất tại hiện trường đó ạ.”

Cố Tuế An ngắm nhìn nữ tử ở trong gương đồng, rồi mỉm cười vui vẻ mà không nói gì.

Kể từ khi biết mình xuyên sách, để giảm thiểu tối đa sự nổi bật, nên nàng rất ít khi chú ý đến việc ăn mặc và trang điểm cho bản thân

Đây là lần đầu tiên nàng trang điểm lộng lẫy như vậy kể từ khi đến đây.

Vương ma ma hài lòng đi quanh Cố Tuế An một vòng: “Cô nương, thời gian gần đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“Được.” Cố Tuế An kéo kéo vạt váy hơi dài, rồi bước ra ngoài cửa.

Nơi tổ chức tiệc được đặt ở tiền viện của Phủ Thừa tướng.

Lúc này phần lớn khách khứa đã ngồi vào chỗ rồi.

Quản gia của Cố phủ vội vàng đi đến trước mặt Cố thừa tướng và Vương thị đang trò chuyện với khách: “Thừa tướng, phu nhân, Tạ đại nhân và những người trong Tạ phủ đã đến rồi ạ.”

Cố thừa tướng và Vương thị nghe vậy liền đứng dậy. Tạ Vân Đình là ân nhân cứu mạng của Tuế Tuế, nên bọn họ định tự mình ra ngoài đón tiếp để bày tỏ sự coi trọng.

“Nguyên Triều, con giúp cha tiếp đãi khách khứa một chút, ta và mẹ con sẽ cùng đi đón người của phủ họ Tạ.”

Cố Nguyên Triều gật đầu: “Vâng, thưa phụ thân, mẫu thân.”

Trước cổng lớn của Cố phủ, bên cạnh trụ cổng đứng sừng sững hai con sư tử đá oai vệ, mắt mở trừng trừng giận dữ. Cổ của sư tử đá còn được buộc lụa đỏ.

“Tạ phu nhân, Tạ hiền chất, đa tạ hai vị hôm nay đã đến chúc mừng tiểu nữ của ta hôm nay.” Cố Thừa tướng vừa cười vừa nói.

Tạ phu nhân mỉm cười nhẹ: “Cố Thừa tướng khách sáo rồi, còn làm phiền ngài và phu nhân đích thân ra tiếp đón chúng tôi nữa.”

Vương thị cười tươi: “Đó là điều nên làm. Lệnh lang của phu nhân đã cứu tiểu nữ của chúng tôi, tôi và Thừa tướng vẫn chưa đích thân cảm ơn ngài.”

Tạ phu nhân hiểu ra, thì ra là như vậy. Chuyện con trai bà cứu con gái của Cố Thừa tướng lan truyền khắp giới quyền quý trong kinh thành một thời gian trước, bà đương nhiên cũng biết. Hôm nay Lão gia không đi cùng họ, bà còn hơi thắc mắc tại sao Cố Thừa tướng lại đích thân ra đón người của Phủ họ Tạ. Xem ra lời đồn Cố Thừa tướng vô cùng yêu thương con gái quả thật không sai chút nào.

Cố Thừa tướng nói: “Tạ hiền chất, hôm đó còn phải đa tạ ơn cứu giúp của cháu dành cho tiểu nữ của ta.”

Vương thị ngắm nhìn Tạ Vân Đình tài mạo song toàn, cũng cười phụ họa theo và nói lời cảm ơn: “Đúng vậy, may nhờ có cháu, không thì Tuế Tuế cũng không biết sẽ ra sao nữa.”

“Cố Thừa tướng và Phu nhân quá khách sáo rồi, đó chẳng qua chỉ là việc tiện tay mà thôi. Đây là món quà mừng mà vãn bối đã chuẩn bị cho Cố cô nương.” Tạ Vân Đình mỉm cười nhẹ, sau đó đưa một hộp gỗ tinh xảo cho Cố Thừa tướng.

Tạ phu nhân đang đứng bên cạnh có chút ngạc nhiên, tại sao con trai bà lại chuẩn bị thêm quà mừng khác, vậy thì món quà mừng bà đã sai người chuẩn bị có nên tặng nữa hay không.

Cố Thừa tướng nhìn hộp gỗ, sau đó dùng hai tay nhận lấy rồi cười nói: “Đa tạ hiền chất, chút nữa ta sẽ chuyển cho tiểu nữ của ta. Tạ phu nhân, Tạ hiền chất, tiệc sắp bắt đầu rồi, mời hai người vào trong.”

Tạ Vân Đình và Cố Thừa tướng đi ở phía trước, Vương thị và Tạ phu nhân ở giữa tươi cười và cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Đi ở cuối cùng là đại cô nương Tạ Vân Khê và nhị cô nương Tạ Vân Lan của Tạ phủ.

Tạ Vân Lan nhìn về phía đại ca ở tít đằng trước, che miệng hỏi nhỏ tỷ tỷ của mình: “Tỷ, chẳng phải mẫu thân đã chuẩn bị quà mừng rồi sao, tại sao đại ca lại còn chuẩn bị quà mừng riêng vậy?”

Tạ Vân Khê nhíu mày rồi nhỏ giọng quát: “Đừng nói nhiều.”

Tạ Vân Lan nhìn tỷ tỷ nghiêm khắc của mình rồi lập tức bĩu môi, không nói thì không nói, hứ.

Lúc này các quý nữ của thế gia đang ngồi sát cạnh nhau trên bàn tiệc và thì thầm trò chuyện.

“Này! Mọi người đã gặp Cố gia cô nương này chưa?”

“Chưa từng gặp. Vị Cố gia cô nương này vô cùng kín đáo, ít khi tham gia yến tiệc hay ra ngoài.”

“Tỷ tỷ thì có gặp qua một lần. Năm ngoái, khi nhị công chúa chưa cùng Thái hậu đến chùa Tĩnh Quan, thì đã tổ chức một buổi tiệc thưởng hoa. Lần đó Cố cô nương có đến.”

Trong chốc lát, những quý nữ này đều nhìn cô gái đó với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhị công chúa sau khi cập kê chỉ tổ chức một lần yến tiệc, và lần đó nhị công chúa chỉ gửi thiệp mời cho vài gia đình mà thôi.

Nói đến đây, sự xinh đẹp tuyệt trần của Cố cô nương chính là được đồn thổi từ bữa tiệc đó mà ra.

“Tỷ tỷ, Cố cô nương thật sự đẹp đến thế sao?”

Cô gái đó nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Cố gia cô nương tại tiệc thưởng hoa. Chỉ nhìn thoáng qua từ xa thôi đã có thể cảm nhận được đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nhìn gần thì nhan sắc lại càng vượt trội hơn người. Đến nỗi một cô gái như nàng ta nhìn vào cũng không kìm được mà đỏ mặt. Rõ ràng tuổi đời còn nhỏ nhưng đã trưởng thành duyên dáng, thướt tha và nghiêng nước nghiêng thành như vậy.

Chỉ là tính cách của vị Cố cô nương ấy vô cùng trầm lặng, trong yến tiệc cũng không mấy thích nói chuyện, khi được mời ngâm thơ vẽ tranh thì lại khéo léo từ chối và nói rằng mình không biết.

Nhị công chúa có quan hệ thân thiết với Cố cô nương, nên đối với chuyện này cũng không nói gì.

Khi họ đang ngâm thơ vẽ tranh, thì Cố cô nương chỉ lặng lẽ một mình đứng bên thưởng hoa, hoặc là lặng lẽ ăn chút gì đó. Nếu không phải vì dung mạo ấy quá xuất chúng, thì e rằng người ta đã sớm quên mất còn có sự hiện diện của nàng rồi.

“Đẹp hay không, lát nữa mọi người sẽ biết thôi mà.”

Lúc này, Thẩm Tri Ý đang ngồi tại bàn tiệc cũng nhỏ giọng trò chuyện với Lư Thanh Uyển – người ngồi gần nàng ta nhất.

“Cố Tuế An sao vẫn chưa xuất hiện vậy chứ.” Lư Thanh Uyển có phần sốt ruột, vốn dĩ nàng ta chẳng muốn đến đây, nhưng phụ thân lại nhất quyết bắt nàng ta đi. Nàng ta chẳng hề muốn nhìn thấy gương mặt của Cố Tuế An chút nào.

Hơn nữa, chuyện lần trước vẫn khiến nàng ta cảm thấy bất an trong lòng, lo sợ bị người khác phát hiện ra.

Thẩm Tri Ý mỉm cười nói: “Có lẽ là vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Lúc này, Thẩm Tri Ý nhìn thấy Tạ Vân Đình bước vào, nụ cười trên môi nàng ta bỗng trở nên cứng ngắc.

Tại sao chàng ấy lại đến dự lễ thành niên của Cố Tuế An? Khi nàng ta làm lễ trường thảnh, chàng ấy đâu có đến, vì sao chứ? Chẳng lẽ là vì chức quan của cha nàng ta không cao bằng Cố thừa tướng sao?

Hay là… vì một lý do nào khác?

Thẩm Tri Ý nắm chặt ống tay áo của mình, dường như chỉ một giây nữa thôi là sẽ bóp nát nó.

Nàng ta hít sâu một hơi, tự nhủ không được dọa mình. Bọn họ chẳng qua chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi, hơn nữa Cố Tuế An cũng đâu có sức hút lớn đến thế.

Cố thừa tướng vừa sắp xếp cho người của Tạ phủ an tọa xong, thì một giọng the thé vang lên: “Nhị điện hạ và Tứ điện hạ giá lâm——”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *