Chương 30
“Thế tử ca ca?” Nàng kinh ngạc thốt lên.
Trời đã tối, trong khuê phòng của nữ tử lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, còn đang ngồi đó với vẻ mặt âm u và trầm lặng. Dù người đó là Ngụy Ngọc Niên thì nàng vẫn thực sự bị dọa cho giật mình.
Ngụy Ngọc Niên không đáp lại, khuôn mặt nửa sáng nửa tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ không vui trong mắt hắn. Ánh nến mỏng manh chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, khiến không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trong phòng như bị băng tuyết phong tỏa, Tô Đại chỉ cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh buốt. Nàng nâng ngọn nến che gió rồi thắp sáng tất cả các ngọn nến trong phòng, lúc này căn phòng mới trở nên sáng sủa hơn.
Sau một lúc lâu, giọng nói ôn hòa của Ngụy Ngọc Niên mới truyền đến: “A Đại.”
Tô Đại quay người nhìn hắn, chỉ thấy đối phương mỉm cười dịu dàng như gió xuân, cứ như thể người vừa rồi mang vẻ âm trầm không phải là hắn vậy.
“Hôm nay A Đại đã đi tìm nhà à?”
Nàng không chỉ đi tìm rồi, mà còn ước chừng hai ngày nữa sẽ dọn ra ngoài. Ngày mai nàng sẽ bẩm báo với lão phu nhân, sau đó nói với dì, rồi thu dọn đồ đạc, sau khi ký hợp đồng thì sẽ rời khỏi Quốc công phủ.
Tuy nhiên, Tô Đại vẫn chưa biết phải nói với hắn về chuyện này như thế nào.
Tô Đại giữ im lặng, Ngụy Ngọc Niên liền biết được câu trả lời của nàng, hắn giả vờ ngạc nhiên nói: “Chẳng phải ta đã nói sẽ giúp muội tìm rồi sao?”
Tô Đại cứ cảm thấy hôm nay hắn có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào, rõ ràng là hắn vẫn ôn hòa như mọi khi.
Nàng đáp: “Muội rãnh rỗi không có việc gì làm, vừa hay gặp được Hoắc Duy nên cậu ta dẫn muội đi xem.” Nàng ngừng lại một lát, sợ hắn không yên tâm, lại nói “Muội đã xem căn nhà đó rồi, vị trí tốt, hàng xóm cũng rất tốt.”
Ngụy Ngọc Niên cười khẩy một tiếng: “Đúng là không tồi.”
Tô Đại nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Vậy muội định khi nào thì dọn đến đó?”
“Chắc là trong một hai ngày nữa thôi. Thế tử ca ca nếu muốn đến chơi, chờ muội ổn định chỗ ở thì lúc nào cũng hoan nghênh huynh.”
“Được thôi.”
Ngụy Ngọc Niên đột nhiên cười, trong mắt đầy vẻ thú vị: “Nếu ở ngoài phủ có gì không vừa ý thì lúc nào cũng có thể quay về.”
“Trời cũng không còn sớm nữa, A Đại nghỉ ngơi sớm đi.”
Hắn lại trở về với dáng vẻ như thường lệ, Tô Đại lúc này mới cảm thấy yên tâm. Sau khi tiễn Ngụy Ngọc Niên đi, nàng dựa vào ánh đèn mà cúi mình xuống bàn và bắt đầu chép lại Sơn Hà Lục.
Trước khi rời phủ, nàng phải trao bản Sơn Hà Lục đã chép xong cho Ngụy Ngọc Niên.
Sau khi Ngụy Ngọc Niên rời đi thì Minh Hỷ mới bưng một chén trà nóng đến, không thấy Thế tử đâu, nàng ấy lấy làm lạ nói: “Kỳ lạ thật, Thế tử đi rồi sao ạ?”
Tô Đại sững lại, chợt nhớ ra lúc nàng về đèn đóm còn chưa thắp sáng: “Huynh ấy đến lâu rồi sao?”
Minh Hỷ gật đầu lia lịa: “Em về phủ không lâu thì ngài ấy đã đến rồi, nói là muốn đợi người về để có việc cần nói. Sao người vừa về chưa được bao lâu thì ngài ấy lại đi mất rồi ạ?”
Minh Hỷ nghi hoặc đặt chén trà nóng xuống, dọn dẹp các chén trà trên bàn, nhưng đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Cô nương, chén trà này của chúng ta sao lại bị nứt rồi?”
Tô Đại cầm chén trà lên, thấy một vết nứt nhỏ chạy dài từ miệng chén xuống.
Minh Hỷ buồn bã nói: “Cô nương, đây là bộ người thích nhất mà.”
“Không sao đâu.” Lòng Tô Đại trở nên nặng trĩu, mơ hồ cảm thấy Ngụy Ngọc Niên tìm nàng chắc chắn có chuyện quan trọng: “Huynh ấy không nói tìm ta có việc gì sao?”
Minh Hỷ lắc đầu.
Kỳ lạ thật, huynh ấy đã đợi nàng lâu như vậy, đến lúc đi lại không nói rốt cuộc là có việc gì.
Minh Hỷ ấp úng nói: “Tuy nhiên, em có nghe nói là trong vụ trị thủy lần này, Thẩm đại nhân gặp nguy hiểm, vừa hay được Thế tử cứu ạ.”
“Bên ngoài ai cũng đồn rằng hai người họ rất xứng đôi.”
Nàng ấy có thể nhận ra cô nương nhà mình đối với Thế tử có chút gì đó khác biệt, nhưng có giống như những gì mình nghĩ hay không thì nàng ấy không biết. Nàng ấy chỉ cảm thấy chuyện này cũng nên nói cho cô nương biết, biết đâu Thế tử đến tìm cô nương hôm nay là muốn nói về chuyện này cũng nên.
Chiếc bút trong tay Tô Đại lập tức dừng lại, mi mắt rủ xuống: “Chuyện này xảy ra khi nào, sao ta lại không biết?”
“Khoảng bảy, tám ngày trước, ngay trước ngày Thế tử về phủ thì đã có người nhắc đến rồi ạ. Hôm nay trên đường trở về, em thấy người dân trong kinh thành còn bàn tán nhiều hơn.”
“Mọi người… đều đang nói rằng hai người họ giống như cặp đôi thần tiên, anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn cùng làm quan trong triều, nói không chừng đã sớm nảy sinh tình ý…”
Mực từ ngòi bút lông rơi xuống làm nhòe cả giấy Tuyên Thành trên bàn. Tô Đại bực bội vò giấy lại thành một nắm: “Minh Hỷ, những chuyện chưa có kết luận thì chúng ta không nên tùy tiện hùa theo.”
Minh Hỷ ngẩn người gật đầu, rồi “Dạ” một tiếng.
Tô Đại lại viết thêm vài chữ, rồi dừng lại và nhìn những nét chữ không thẳng hàng.
Thôi vậy, đêm nay không thích hợp để chép sách rồi.
……
Ngày hôm sau, thời tiết dần ấm lên, mọi người trong phủ đều cởi bỏ áo dày, chỉ có Tô Đại vẫn không dám quá phô trương nên vẫn mặc áo dày.
Tô Đại ngồi trước bàn trang điểm, chợt phát hiện vùng dưới mắt mình bị thâm quầng, nàng day day nhẹ.
Minh Hỷ nói: “Cô nương đêm qua lại ngủ không ngon sao?”
“Ban đêm có ếch nhái kêu, hơi làm phiền đến giấc ngủ của ta.”
“Giúp ta thoa chút phấn son để che đi.”
Quốc công phủ làm gì có ếch nhái?
Tuy Minh Hỷ cảm thấy tò mò nhưng không nghĩ nhiều, cứ ngỡ là do mình ngủ quá say nên không nghe thấy.
Cài chiếc trâm cài ngọc trai cuối cùng lên tóc, Tô Đại nói: “Minh Hỷ, mang cái quạt tròn ta thêu mấy hôm trước tới đây.”
Nàng phải đến từ biệt lão phu nhân và dì.
“Phải rồi, cả bánh trà đã ủ năm năm kia cũng mang theo.”
Cũng phải đến từ biệt Quốc công gia nữa.
Ngày mai sau khi ký hợp đồng thì nàng sẽ dọn đến ngõ Thanh Loa.
Minh Hỷ vui vẻ đáp lời. Nàng ấy sắp được cùng cô nương rời khỏi phủ, không cần phải chịu ánh mắt lạnh lùng của một số người hầu nữa rồi.
Minh Hỷ bưng vài chiếc rương gỗ đàn hương đi theo sau lưng Tô Đại.
Những người hầu trong phủ ai nấy đều hớn hở và vui mừng, có vẻ như tiền sảnh đang rất nhộn nhịp. Minh Hỷ chặn một tiểu nha hoàn quen biết lại hỏi: “Ở tiền sảnh xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu nha hoàn liếc nhìn Tô Đại, có vẻ hơi e ngại không dám nói, dù sao Biểu cô nương cũng được coi là chủ tử, nói chuyện này trước mặt nàng có vẻ không thích hợp.
Tô Đại nói: “Không sao, ngươi cứ nói đi.”
Được cho phép, tiểu nha hoàn vui vẻ nói: “Tiền sảnh có một vị Liễu công tử đến cầu hôn Nhị cô nương! Hiện giờ phu nhân đang tiếp khách ở tiền sảnh đó ạ!”
Là Liễu Sinh Minh, chẳng phải mấy hôm trước lão phu nhân còn cho người đi xem bát tự của hai người họ sao?
Chắc hẳn hôm nay là đến để làm cho đủ thủ tục thôi.
Tô Đại nói: “Vậy chúng ta đi đến chỗ lão phu nhân trước.”
Tĩnh An Đường.
Ngụy lão phu nhân nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Quốc công gia, người đến đây lánh mặt từ sáng sớm rồi bực mình nói: “Đường đường là Quốc công gia mà lại vì tránh người đến hạ sính lễ mà trốn đến chỗ ta, nói ra e rằng người ta sẽ chê cười đấy.”
Quốc công gia im lặng nghe lời dạy, nghe xong mới biện bạch: “Đó không phải là rể hiền mà con ưng ý, gặp mặt cũng chỉ thêm phiền não mà thôi.”
Ngụy lão phu nhân cười khẩy nói: “Cái này thì tính là gì, ta không ưa phu nhân mới của con, chẳng phải cũng đã sống qua bao nhiêu năm nay rồi sao?”
“Ta thấy đứa trẻ Liễu Sinh Minh đó rất tốt, lại có trách nhiệm, gia thế thì tính là gì chứ?”
Quốc công gia lấy làm lạ: “Chẳng phải người coi trọng gia thế nhất là mẫu thân sao…”
Ngụy lão phu nhân ngắt lời: “Đó là yêu cầu dành cho những người đàn ông mang tước vị như các con. Còn nữ nhi chỉ cần sống bình an thuận lợi là được.”
Nghe những lời này, trong lòng ông có chút không thoải mái, nhưng vì bị ánh mắt sắc bén của mẫu thân nhìn chằm chằm, nên ông đành phải cười gượng để tỏ vẻ đồng tình.
Tô ma ma bước vào nói: “Lão phu nhân, Biểu cô nương đã đến rồi.”
“Cho nó vào.”
Tô Đại bước vào, trên tay bưng hai chiếc hộp rồi thi lễ với lão phu nhân và Quốc công gia: “Tô Đại xin thỉnh an Quốc công gia và lão phu nhân ạ.”
Không đợi lão phu nhân lên tiếng trước, Quốc công gia đã vội vã nói: “Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi.”
Sau đó ông ấy như nhớ ra điều gì, lập tức nhìn lão phu nhân, thấy thần sắc của lão phu nhân vẫn bình thường thì mới an tâm.
Tô Đại thu hết vào tầm mắt, thầm than rằng đường đường là Quốc công gia, ở nhà vẫn phải nhìn sắc mặt của mẫu thân mình thôi.
Lão phu nhân gọi nha hoàn mang trà ra, nhưng Tô Đại lại lắc đầu nói: “Lão phu nhân, Quốc công gia, hôm nay con đến để xin phép từ biệt.”
“Từ biệt?” Quốc công gia ngạc nhiên.
Tô Đại nói: “Con đã tìm được nhà rồi, ngày mai sẽ ký hợp đồng. Hôm nay con đến từ biệt, sáng sớm ngày mai con sẽ dọn ra khỏi phủ. Sợ rằng hôm sau dậy quá sớm, không tiện làm phiền hai vị nữa, nên hôm nay con xin phép từ biệt trước.”
Ngụy Lão phu nhân không ngờ Tô Đại lại đột nhiên đến từ biệt. Vốn dĩ bà lão đã quên mất chuyện này, lại càng không ngờ nàng tìm được nhà nhanh đến vậy. Nhớ lại câu nói “tấm lòng nhân từ của đại phu” mà Tô Đại đã nói hôm đó, bà lão chợt thấy có chút không nỡ để nàng dọn đi.
Một cô nương chưa xuất giá mà rời khỏi sự che chở của gia tộc thì có thể sống được bao lâu?
“Chuyện dọn ra ngoài cũng có thể xem xét lại. Hôm đó…” Lão phu nhân ngừng lời, rồi cũng dẹp bỏ sĩ diện mà tiếp tục nói: “Hôm đó là ta quá nóng nảy nhất thời. Con đã là biểu cô nương của Quốc công phủ thì việc ở lại Quốc công phủ là hợp tình hợp lý.”
“Con xin cảm ơn lòng tốt của Lão phu nhân. Tô Đại đã làm phiền mọi người sáu năm, đã đến lúc phải rời đi rồi ạ.”
Quốc công gia hoàn toàn mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Chẳng phải ngày nào ông cũng ở trong phủ sao?
Sao những chuyện xảy ra gần đây ở trong phủ ông luôn không biết vậy?
Ông nói: “Con phải nghĩ cho kỹ, một mình dọn ra ngoài chỉ có hại mà không có lợi. Quốc công phủ lớn như vậy chẳng lẽ lại không nuôi nổi một vị biểu cô nương như con sao?”
Tô Đại không hề lay chuyển: “Con xin cảm ơn lòng tốt của Quốc công gia ạ.”
Nàng hiểu rõ lão phu nhân và Quốc công gia thay đổi cách nhìn về nàng chỉ vì y thuật của nàng đã cứu người mà thôi. Nếu nàng không có tài y thuật này, e rằng họ còn mong nàng dọn ra khỏi phủ hơn.
Dù sao thì trong phủ cũng không được tự do, nàng cũng lười phải giữ gìn những lễ nghi quy củ của các tiểu thư khuê các này nữa.
Nàng đưa chiếc hộp trong tay cho Tô ma ma: “Đây là chút tấm lòng của con. Dù không phải là vật phẩm quý giá gì, nhưng là do con tự tay làm, hy vọng hai vị đừng chê.”
Tô ma ma đưa cho Quốc công gia và Lão phu nhân mỗi người một chiếc hộp gỗ. Quốc công gia mở ra xem, một mùi hương trà đậm đà thoang thoảng bay tới, đó là một bánh trà. Bánh trà đã được ủ lâu năm, màu sắc xanh sẫm, hương thơm phong phú. Chỉ cần nhìn bánh trà là Quốc công gia đã có thể nhận thấy chất lượng thượng hạng!
Ông kinh ngạc nói: “Bánh trà này chắc phải được năm năm tuổi rồi đúng không?”
Tô Đại gật đầu: “Trà này là con tự tay làm khi mới đến phủ, dùng trà Phổ Nhĩ loại tốt. Kỹ thuật con dùng đã giữ lại được hương vị thuần khiết nguyên bản của nó, sau năm năm lắng đọng, hương vị sẽ càng đậm đà hơn ạ.”
Điều nàng không nói là cha nàng cũng thích loại trà này, nên việc chế biến bánh trà thì nàng đã cực kỳ thành thạo từ nhỏ.
Lúc mới đến, nàng đã tìm hiểu sở thích của tất cả mọi người trong phủ, ví dụ như Quốc công gia là một người mê trà. Ban đầu nàng muốn “bốc thuốc đúng bệnh” để lấy lòng bọn họ, nhưng sau này nàng phát hiện lão phu nhân không ưa dì, kéo theo cả việc không ưa nàng, mà Quốc công gia lại không phải là người quản việc, nên nàng đành từ bỏ kế hoạch.
Ngụy lão phu nhân cũng mở hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc quạt tròn, được làm vô cùng tinh xảo. Bức thêu hình chim ngậm cành hoa quế trên mặt quạt thanh thoát, thoát tục và sống động như thật, thoáng chốc dường như sắp bay ra khỏi mặt quạt vậy.
Hoa văn thêu hoàn toàn khác biệt so với các họa tiết hoa lá chim muông chủ đạo ở Hoa Kinh như hoa mẫu đơn hay chim công.
Bức thêu này không rực rỡ như vậy, thậm chí màu sắc của sợi chỉ dùng cũng không nhiều đến thế, nhưng lại thu hút ánh nhìn của người thưởng thức một cách khó hiểu, khiến người ta lưu luyến không muốn rời. Cái gọi là “Đạo lý tối giản” chính là như thế này.
Chỉ cần chạm ngón tay vào cũng có thể cảm nhận được sự dụng tâm của người thêu.
Ngụy lão phu nhân vuốt ve, phát hiện mặt sau chiếc quạt tròn khác với những chiếc quạt khác. Bà lật lại xem rồi kinh ngạc nói: “Hoá ra là thêu Tô Châu sao?”
Kĩ thuật thêu Tô Châu ở Hoa Kinh vô cùng hiếm có, một bức thêu có thể bán được hàng trăm lượng bạc, ngay cả những gia đình thương nhân giàu có ở Hoa Kinh nếu mỗi năm mua bảy tám món cũng đã là xa xỉ rồi.
Tô Đại lại cứ thế mà tặng cho bà sao?
Bà lão nhìn Tô Đại, cô nương trước mặt có khí chất dịu dàng, điềm đạm, không kiêu căng, không nôn nóng, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Mấy hôm trước bà đã đối xử với Tô Đại như vậy, bà cứ nghĩ nàng sẽ ghi hận, không ngờ nàng lại chẳng hề để tâm, thậm chí còn có thể tặng một vật quý giá như thế này cho bà.