Biểu Muội Khó Chiều – Chương 33

Chương 33

Hoắc Duy giúp Tô Đại dỡ đồ đạc xuống. Nàng mang theo không nhiều, chỉ là vài bộ quần áo và một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày đã gắn bó với nàng nhiều năm, cùng với số trang sức mà dì và Nguỵ Ngọc Niên tặng nàng.

Vì nàng phải sống một mình, nên đương nhiên không thể cái gì cũng không mang đi được.

Tô Đại đang định bước vào nhà thì Hoắc Duy đột nhiên chặn nàng lại.

Sau đó nàng thấy Hoắc Duy lục lọi phía sau xe ngựa, rồi lôi ra một cái chậu than.

……

Hoắc Duy lại không biết tìm ở đâu ra một nắm cỏ khô, dùng ống mồi lửa châm cháy rồi đặt dưới chân Tô Đại, ra vẻ sắp hoàn thành một việc lớn:

“Chuyển đến nhà mới phải bước qua chậu lửa, để xua đuổi tà khí và tránh tai họa.”

Lạ thật, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về điều này, nhưng nàng vẫn bước qua.

Trong sân khá sạch sẽ, có một cái cây to đến mức hai người ôm không xuể. Hôm trước đến xem, Tô Đại chỉ quan sát cách bố trí sân vườn mà không mở cửa phòng xem xét kỹ. Hôm nay chuyển đến, nàng mới nhớ ra nên xem đi đồ đạc bên trong.

Tô Đại mở tất cả các phòng ra, bên trong trống hoác, bàn ghế bám một lớp bụi mỏng, còn có mùi ẩm mốc. Nàng nhìn kỹ lên xà nhà thì thấy cả mạng nhện, trông chẳng giống như có người từng ở gì cả.

Nàng rời khỏi căn phòng đó, rồi lại đi xem Đông sương phòng, cũng vẫn như vậy.

Nàng hơi nhíu mày, rồi nhìn sang Tây sương phòng, cũng y như vậy!

Trương nương tử không phải thường xuyên sống ở đây sao?

Minh Hỷ đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Cô nương, mau lại xem cái chum nước này–”

Tô Đại vội vàng đi tới, Hoắc Duy cũng xúm lại gần, Minh Hỷ lập tức co rúm lại phía sau Tô Đại.

Thứ ở trong chum nước đâu phải là nước?

Thật sự là một chum máu tươi đỏ rực!!!

Một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, Tô Đại đột ngột lùi lại một bước.

Hoắc Duy chắn Tô Đại lại phía sau, tiến lên ngửi thử rồi lắc đầu nói: “Không phải máu, là thuốc nhuộm.”

Lúc này Minh Hỷ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn chút sợ hãi, nàng ấy run rẩy nhìn căn nhà: “Cô nương, sao căn nhà này lại có cảm giác âm u thế này…”

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, vậy mà nàng ấy vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

“Vừa hay, nếu các ngươi không thích thì cứ đến sân viện đang bỏ không của ta mà ở đi!”

“Không thu tiền đâu!” Hoắc Duy cười hì hì.

Tô Đại nhìn quanh, quả nhiên thấy vải vóc được nhuộm màu đang phơi sau một gốc cây: “Thôi được rồi, Minh Hỷ, chúng ta dọn dẹp trước đã.”

Hoắc Duy bị từ chối cũng không giận, cậu ta nhìn theo ánh mắt của Tô Đại, tò mò sờ vào: “Lạ thật, tấm vải này mới nhuộm không lâu, sao Trương nương tử lại quên mang đi nhỉ.”

Minh Hỷ nói: “Chắc là đi vội quá.”

Trước đó nàng ấy không đi cùng cô nương để xem nhà, chỉ nghe cô nương nhắc qua rằng Trương nương tử sẽ tái giá. Hôm nay vừa nhìn thì cảm thấy nơi Trương nương tử tái giá e rằng cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì.

“Em thấy phu quân tái giá của nàng ấy chắc là tính tình nóng nảy lắm.”

Mọi người đều gạt bỏ sự cố bất ngờ ấy ra khỏi tâm trí, rồi bắt đầu lo liệu công việc.

Lại thấy Hoắc Duy hết dọn đồ đạc trước sau, lại lau rửa nhà cửa, còn siêng năng hơn cả lúc chải chuốt cho chính mình.

Đến tận trưa thì ba người mới dọn dẹp xong căn phòng. Minh Hỷ đã mệt đến mức đổ vật ra đất, còn Hoắc Duy cũng mồ hôi đầm đìa.

Khi dọn dẹp phòng, Tô Đại đã được hai người họ chăm sóc, sợ nàng phải làm quá nhiều việc. Giờ phút này thấy hai người họ mệt đến mức không còn sức lực, nàng đành đứng ra nhận làm bữa trưa.

May mắn là Minh Hỷ nhanh nhẹn, thế mà lại mang hết đồ đạc trong căn bếp nhỏ ở Phương Nhã Các đến đây.

Hoắc Duy trèo dậy bắc nồi, thấy Tô Đại xắn tay áo chuẩn bị tự mình xuống bếp thì cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết nấu ăn à?”

Tô Đại hỏi ngược lại: “Tại sao lại không biết?”

Chỉ là những món nàng làm có thể ăn được nhưng không đẹp mắt. Năm xưa nàng theo cha du ngoạn đã học được, tài nấu nướng này trong số các tiểu thư quý tộc ở Hoa Kinh thậm chí còn không được coi là đầu bếp. Những năm gần đây nàng cũng không tiện phô bày trước mặt người khác.

Nàng chọn hai quả trứng gà từ nguyên liệu, đập vỡ và cho vào bát, rồi đổ một ít bột mì vào trộn đều với trứng, sau đó thái thêm một chút hành lá rắc lên trên, chuẩn bị tráng bánh trứng.

Hoắc Duy ngây người nhìn Tô Đại xắn tay áo làm bếp một cách thành thạo, nhìn sang Minh Hỷ, rồi không kìm được giơ ngón cái lên.

Minh Hỷ khoanh tay, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cứ như đang nói rằng, đó là cô nương nhà ta đấy, cô nương nhà ta cái gì mà chẳng biết!

Đồ ăn mang đến rất nhiều, Tô Đại lại chọn thêm rau xanh và đậu phụ từ trong đó, xào một đĩa rau, nấu một bát canh đậu phụ là có thể ăn cơm rồi.

Tô Đại làm rất nhanh, chỉ một lát sau đã bày biện gọn gàng lên bàn. Chiếc bàn được đặt dưới gốc cây lớn trong sân, ba người ngồi quây quần bên nhau.

Nhưng vấn đề đã đến–

Tiểu thiếu gia Hoắc Duy muốn ăn cơm trắng–

Tô Đại liếc nhìn cậu ta một cái, rồi lắc đầu: “Lúc đi không mang theo gạo.”

Nàng chỉ vào chiếc bánh trứng trên đĩa: “Ăn tạm chút này được không?”

Hoắc Duy lộ ra vẻ mặt không tình nguyện.

Những món ăn trên bàn quả thật là quá đơn giản và đạm bạc, ngoài canh đậu phụ ra thì hai món còn lại đều có màu xanh, không thấy một chút thịt cá nào.

Vì đối phương đã giúp họ dọn dẹp phòng cả buổi mà lại không được ăn no, nên Tô Đại áy náy nói: “Lần sau ta nhất định sẽ mời ngươi ăn đồ ngon.”

Bụng Hoắc Duy kêu “ùng ục” một tiếng. Dù sao thì còn hơn là chết đói, cậu ta cười ngượng ngùng: “Thôi được rồi, thôi được rồi.”

Cậu ta cầm một cái bánh trứng gà đưa vào miệng, vừa vào miệng đã cảm thấy mềm mịn, hương vị tươi ngon tự nhiên–

Mắt cậu ta bỗng chốc mở to tròn xoe. Sau khi từ từ nuốt xuống, cậu ta vừa gật đầu vừa khen ngợi với đôi mắt sáng lấp lánh: “Ngon quá!”

Không nói hai lời, cậu ta liền gia nhập vào hàng ngũ “càn quét đồ ăn”, dọn dẹp sạch sẽ như cơn gió cuốn mây tàn.

Minh Hỉ ngây người tại chỗ.

Không phải, nàng ấy còn chưa kịp ăn được hai miếng cơ mà????

Hoắc Duy thỏa mãn ợ một tiếng thật to, rồi ngồi phơi nắng ấm áp ở ngoài hiên

“Ngươi nấu ăn ngon thật, lần sau ta có thể lại đến không?”

Đôi mắt của Tô Đại cong cong, nàng mỉm cười: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

Hoắc Duy mãn nguyện rời đi, Minh Hỷ thu dọn những bát không trên bàn, vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Còn muốn đến nữa, ta thì vẫn chưa ăn no đây này!”

May mà vẫn còn ít trứng gà và bột mì, Tô Đại lặng lẽ tráng thêm thêm vài chiếc bánh, chờ Minh Hỷ rửa xong bát rồi đưa cho nàng ấy.

Minh Hỷ vui mừng lau tay, chộp lấy chiếc bánh rồi ăn ngấu nghiến, sau đó hớn hở nói: “Cô nương, người thật tốt!”

Tô Đại mỉm cười: “Về sau cũng đừng gọi ta là cô nương nữa. Khế ước của em đã bị xé rồi, em là người tự do. Nếu sau này có nơi nào muốn đi thì hoàn toàn có thể đi.”

“Không đâu, cô nương tốt như vậy, em muốn ngày ngày được ở bên cô nương.”

Như vậy cũng được.

…..

Ăn cơm xong, Tô Đại và Minh Hỷ thu xếp lại phòng ngủ, trải chăn nệm và sắp đặt từng món đồ nhỏ vào trong phòng.

Tô Đại ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cây cổ thụ trong sân. Sau sáu năm, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có một gia đình thực sự.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Minh Hỷ không biết đã đi đâu, Tô Đại đi ra ngoài sân, mở then cài cửa, thì ra đó là Thẩm Trác Nhiên.

Thẩm Trác Nhiên mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, búi tóc cao lên, trông đơn giản mà lại đoan trang. Đối diện ngõ Thanh Loa là dòng suối, gió khá lớn, lúc này gió nhẹ thổi bay lọn tóc ở đuôi tóc của Thẩm Trác Nhiên, trông nàng ấy càng thêm rạng rỡ và tự tin.

Tô Đại không ngờ nàng ấy lại đột ngột đến đây, tay nàng khựng lại, chợt nhớ đến chiếu chỉ kia.

Nữ tử trước mắt mang theo nụ cười tràn đầy thiện ý.

Hóa ra người con gái mà Ngụy Ngọc Niên thích lại là người như thế này, quả thực rất tốt đẹp, hiểu biết đạo lý, lại còn cùng làm quan trong triều. Nàng tốt đẹp đến mức ngay cả nàng… cũng rất yêu thích.

Tô Đại mỉm cười chào đón đối phương.

Thẩm Trác Nhiên cười kéo tay nàng: “Ta vừa nghe nói muội chuyển ra khỏi phủ Quốc Công là lập tức đến tìm muội ngay.”

Tô Đại nói: “Vào trong nhà trò chuyện một lát nhé.”

Thẩm Trác Nhiên lại ái ngại xua tay: “Không được, ta chỉ đến đây nói với muội vài câu thôi, nói xong ta sẽ đi ngay.”

“Ta còn phải vào cung nữa.”

Tô Đại gật đầu, dựa vào khung cửa lắng nghe nàng ấy nói chuyện.

Thẩm Trác Nhiên nhìn lướt qua miếng ngọc bội bên hông Tô Đại với ánh mắt hơi lảng tránh, im lặng một lát, dường như đã hạ quyết tâm gì đó rồi mới nói: “Người bạn mà muội từng nhắc đến với ta trước đây, ta đã có tin tức rồi. Giờ đây người đó đã đổi tên, là Trung Lang tướng Tống Mục.”

Tô Đại hơi sững người, vô thức đứng thẳng người lại.

“Những năm nay người đó luôn chiến đấu ở biên cương, chưa từng trở về triều đình. Mấy ngày trước khi đại thắng, Hoàng thượng đã đặc biệt phong thưởng cho hắn, mà còn là do Thế tử đã đề xuất với Hoàng thượng đấy.”

Là huynh trưởng!

Chẳng phải ở ngay trước mắt nàng sao?

Tô Đại hỏi: “Đại nhân có ảnh chân dung của người đó không?”

Vừa dứt lời, nàng lập tức khựng lại. Sáu năm không gặp hẳn là đã lớn và thay đổi rồi, cho dù có thấy ảnh chân dung thì cũng không nhận ra được nữa.

Thẩm Trác Nhiên lắc đầu, rồi nói tiếp: “Theo lý mà nói, cuối năm người đó sẽ phải về triều báo cáo công việc, lúc đó muội có thể tìm hắn.”

Nàng ấy dừng lại một chút, lời nói chứa ý vị thâm sâu: “Nhưng có lẽ hắn sẽ tìm muội trước đấy.”

Làm sao mà biết được?

Huynh ấy cũng đã đổi họ tên rồi sao?

Huynh trưởng đã biết nàng ở đây rồi ư?

…..

Mọi suy nghĩ cuối cùng đều quy về một câu hỏi cuối cùng: Huynh ấy còn nhận ra nàng không?

Tô Đại chìm đắm trong suy nghĩ, không để ý rằng Thẩm Trác Nhiên đã dùng một giọng điệu quả quyết đến thế khi nói câu đó.

Trời dần tối, Thẩm Trác Nhiên nhìn lên bầu trời: “Trời không còn sớm nữa, ta phải đi trước đây.”

“Hẹn gặp lại, A Đại.”

Thẩm Trác Nhiên quay người rời đi, ống tay áo bay lên trông như một chú chim linh hoạt vậy.

“A Nhiên.” Tô Đại đột nhiên gọi nàng ấy lại.

Thẩm Trác Nhiên quay đầu lại, hỏi: “Sao thế?”

Tô Đại cong cong khóe mắt mỉm cười: “Chúc ngươi tân hôn vui vẻ trước nha.”

Thẩm Trác Nhiên đột nhiên tỏ ra thích thú: “Thật sao? Vậy cảm ơn ngươi nhé.”

Nói rồi nàng ấy lập tức quay lưng rời đi.

Tô Đại đóng cửa lại, trong lòng ngược lại không hề cảm thấy quá đau buồn.

Từ xưa đến nay nàng luôn tiếp nhận những điều mới rất nhanh.

Tô Đại quay lại phòng thì Minh Hỷ mới chui từ bếp ra. Nàng ấy hâm nóng nước và mang vào phòng–

“Cô nương, sao ngõ Thanh Loa này lại yên tĩnh thế?”

Ban ngày nàng ấy có thấy người bắt cá bên bờ suối, nhưng đến chiều thì không thấy bóng người nào nữa, thậm chí đến bữa tối cũng không thấy nhà nào có khói bếp.

“Chắc là họ đi chợ đêm rồi?”

Khựng lại một chút, Tô Đại lại hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”

Minh Hỷ nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi chợt nhận ra: “Hôm nay đúng là ngày chẵn, là lúc diễn ra chợ đêm sao?”

“Cô nương, người có muốn đi không?”

Tô Đại liếc nhìn ra bên ngoài. Người dân trong ngõ Thanh Loa đều đã đi chợ đêm, không còn mấy ngọn nến nên không gian tối đen như mực. Nàng lắc đầu:

“Thôi. Đã quá muộn rồi, chúng ta đi ra ngoài không an toàn.”

Minh Hỷ gật đầu: “Cũng phải.”

Tô Đại lại nói: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, ta đọc sách một lát rồi đi nghỉ sau.”

Ngày mai nàng phải đi xem có việc gì để làm không. Trước hết cứ đến tiệm thuốc xem sao. Nàng khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên trước miếng cơm manh áo thì những chuyện tình cảm đều chỉ là hư ảo, sống được mới là quan trọng nhất.

Sau khi Minh Hỷ đi nghỉ ngơi thì Tô Đại ngồi xem sách y một lúc, chợt cảm thấy hơi lạnh, thì ra cửa sổ chưa đóng kín. Nàng khép áo lại, bước đến bên cửa sổ đóng chặt lại, bên ngoài tối đen như mực.

Thôi vậy, nàng cũng nên nghỉ sớm một chút.

Nàng vừa định thổi tắt ngọn nến để nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy một tiếng động ở cửa, rất khẽ, dường như có vật gì đó bị gió thổi va vào cửa.

Tô Đại thắp một chiếc đèn lồng, mở cửa phòng nhìn về phía cổng trong sân, chợt nhớ đến chuyện bà Lưu từng nói về kẻ trộm leo vào. Nàng dừng lại chờ một lúc, nhưng không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.

Nàng vừa định quay vào phòng thì lại nghe thấy một tiếng động nhỏ ở ngoài cửa, chỉ là lần này mạnh hơn trước, bên ngoài nổi lên một trận gió.

Trong đêm đen, gió lạnh rít lên thổi cho lá cây cổ thụ trong sân xào xạc vang động. Ngoài ánh lửa sau lưng và trong tay thì không thấy một bóng người nào cả.

“Cộp–”

Lần này càng mạnh hơn.

Ngón tay của Tô Đại nắm chặt lấy đèn lồng đã hơi tái đi…

Lại một tiếng động ở cửa—

Tựa như có bàn chân ai đó vô tình va vào cổng nhà.

“Cộp–”

Từng tiếng, từng tiếng, hết sức đều đặn.

Tô Đại rùng mình sợ hãi, sống lưng trở nên lạnh buốt.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *