Cá Nhỏ Bạc Hà – Chương 35

Chương 35

Từ Y Đồng và A Văn đều nhìn về phía Dư Qua.

Dư Qua không biết họ đang nói gì, cũng không hiểu tại sao họ lại nhìn mình. Anh liếc qua A Văn một cái rồi chọn nhìn thẳng vào Từ Y Đồng.

Nhìn Từ Y Đồng một lúc, Dư Qua nhận ra ánh mắt của cô có chút mơ hồ.

Từ Y Đồng không còn nhìn anh chăm chú như mọi khi, thậm chí có vẻ như đang lảng tránh ánh mắt của anh.

Dư Qua hơi ngừng lại một chút rồi nhíu mày. Do dự một chút, anh liền đặt máy sấy xuống rồi bước tới hỏi nhẹ, “Hai người đang nói gì vậy?”

Từ Y Đồng liếc nhìn xung quanh rồi trả lời một cách mơ hồ: “Không có gì.”

Rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, anh lại nhìn về phía A Văn, “Cậu nói gì thế?”

A Văn nhún vai rồi trả lời một cách rất thản nhiên: “À, tôi đang dạy cô ấy câu cá.”

Dư Qua: “?”

Anh im lặng như đang phân biệt xem lời nói của A Văn có hàm ý gì khác không.

“Nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm nên chỉ nói là cậu thích xem người khác câu cá, chắc chắn cậu có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đó. Khi nào rảnh thì cậu dạy cho Tiểu Đồng một chút đi.”

Nói xong A Văn chuyển ngay sang chủ đề khác: “À đúng rồi, cậu mau chuyển wechat cho tôi 50 tệ đi.”

“Để làm gì?”

“Hôm nay là ngày Thứ Năm điên cuồng, tôi bảo Tiểu Đồng đừng đi vội, lát nữa mời cô ấy ăn KFC.”

Dư Qua: “…..”

Từ Y Đồng nghĩ thầm, phản xạ và khả năng tâm lý của các tuyển thủ eSports đúng là quá phi thường. Họ không cần suy nghĩ, vừa mở miệng là có thể nói ra vô số chuyện vớ vẩn. Mà còn không hề có vẻ gì là xấu hổ, chẳng hề để lộ chút dấu hiệu nào về việc đã vô tình tiết lộ bí mật của người bạn tốt.

Khi thấy Dư Qua vẫn đang cầm áo khoác của mình, Từ Y Đồng mới chợt nhận ra và đưa tay ra lấy, “Để cho em.”

Dư Qua vẫn đứng yên mà không đưa áo cho cô.

Thấy vậy, Từ Y Đồng có chút mơ hồ, “Sao vậy?”

Sau một lúc im lặng, Dư Qua hơi cứng đờ nói: “Vẫn chưa khô.”

Từ Y Đồng: “…”

Cô nhìn từ đầu đến chân Dư Qua, A Văn lại kỳ lạ hỏi: “Vậy cậu đến đây làm gì?”

“…”

Dư Qua im lặng, anh chậm rãi quay người trở về và tiếp tục sấy đồ.

Anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc lớn như vui mừng hay giận dữ. Dĩ nhiên, khi cảm thấy ngượng ngùng thì người khác cũng chẳng thể nhận ra.

Nhưng A Văn không phải là người khác.

Anh nhìn Dư Qua một lát rồi cố nhịn cười đến mức vai cũng run lên.

Từ Y Đồng chỉ ngồi thẳng và giữ im lặng.

Thực ra, cô còn muốn tiếp tục nói chuyện với A Văn về đề tài lúc trước, nhưng bây giờ cô cố nhịn không lên tiếng. Vì cô cảm thấy rõ ràng Dư Qua có vẻ không vui.

— Khi cô và A Văn trò chuyện vậy mà anh lại không vui.

Mặc dù cô không chắc lý do cụ thể. Từ Y Đồng đoán có thể là Dư Qua phát hiện họ đang nói về anh? Hoặc là, anh đang giúp cô làm việc, còn cô thì ngồi đây trò chuyện với người khác, chuyện đó khiến anh cảm thấy có chút không vui sao?

Khi Từ Y Đồng đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng tập luyện bỗng bị mở ra. Huy ca ôm một gói bưu kiện đi vào, vai kẹp điện thoại, tiếng hét chói tai: “Fish! Cậu sấy gì mà lâu ậy? Ra đây một chút đi, tôi có việc tìm cậu.”

Dư Qua đi ra vài bước rồi quay lại đưa áo khoác cho Từ Y Đồng, “Khô rồi.”

Cô nhận lấy và liên tục cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Khi rời đi, Dư Qua dừng lại trước mặt A Văn và liếc anh ta một cái lạnh lùng, lên tiếng dặn dò: “Đừng nói linh tinh.”

“Biết rồi, biết rồi.” A Văn có chút bực mình.

Dư Qua hạ mắt xuống.

Cả hai người đều ngồi thẳng như học sinh tiểu học.

Họ lại nhìn nhau một lúc, cuối cùng Dư Qua cũng rời đi.

Ngay khi bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa, Từ Y Đồng không kìm được vội vàng hỏi A Văn: “Văn ca, câu nói anh vừa nói không phải đang đùa với tôi chứ?”

A Văn hơi ngẩn ra: “Câu nào?”

“Anh nói…” Từ Y Đồng hơi ngượng ngùng, “Anh nói… anh ấy thích tôi.”

A Văn không nhịn được cười: “Em nghĩ tôi có thể đùa kiểu đó à?”

Từ Y Đồng cười gượng: “Là Dư Qua nói với anh sao?”

“Fish sẽ không nói mấy chuyện đó với tôi đâu.”

Từ Y Đồng nhìn anh một cách khó hiểu.

“Nhưng tôi có mắt mà.” A Văn uống một ngụm trà rồi trêu chọc: “Phi Hỷ của chúng tôi không phải kiểu người dễ dàng như vậy, đấy là người có thể đưa em đến đây, để em chơi máy tính của cậu ấy, rồi giúp em sấy đồ à, còn có mỗi ngày đều nhắn tin với ai đó… người đó là em đúng không?”

Từ Y Đồng hơi loạng choạng vì những lời anh nói, “Không phải Dư Qua nhắn tin cho em, là em nhắn tin cho anh ấy. Em chỉ muốn biết anh ấy mỗi ngày làm gì thôi.”

“Trước đây cậu ấy không bao giờ mang điện thoại khi tập luyện, còn về việc trả lời tin nhắn…” A Văn suy nghĩ một chút, “Dư Nặc đôi khi muốn tìm cậu ấy cũng chỉ có thể nhắn tin cho tôi, em hiểu rồi chứ?”

Từ Y Đồng ậm ừ một tiếng.

“Về chuyện cậu ấy thích em, em có thể hỏi cậu ấy khi nào cũng được” A Văn rất nghiêm túc nói với cô, “Còn khi nào hỏi thì tùy vào tâm trạng của em.”

Từ Y Đồng hỏi ý kiến A Văn: “Nếu bây giờ em đi hỏi liệu có làm anh ấy sợ không?”

“Đi hỏi ngay bây giờ?” A Văn suy nghĩ, “Em biết đấy, Fish là người rất kiêu ngạo lại chẳng hiểu gì về cảm xúc. Tôi đoán cậu ấy sẽ giả vờ lãnh đạm mấy ngày?”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu ấy sẽ ngoan ngoãn chịu trói thôi.”

Từ Y Đồng cười rạng rỡ: “Thật á?”

“Đặt cược 50 nhé.”

“Cược 500 luôn!”

“Vậy thì em chắc chắn thua rồi.”

Từ Y Đồng dứt khoát: “Năm vạn em cũng sẵn sàng cược!”

Hai người cười một lúc rồi A Văn bỗng nghiêm mặt lại: “Đúng rồi, chuyện gia đình của cậu ấy em biết chưa?”

“Em chỉ biết một chút.”

A Văn kinh ngạc: “Cái này mà cậu ấy cũng nói với em à?”

“Em họ của em chẳng phải đang hẹn hò với Dư Nặc sao.” Nhắc đến Trần Du Chinh, Từ Y Đồng hơi ngượng ngùng, “Cậu ấy có nói sơ qua với em nhưng cũng không kể chi tiết.”

“Ồ, ra vậy.”

A Văn biết điều, anh cũng hiểu rằng trong chuyện tình cảm người ngoài không nên chen vào quá sâu. Thực ra anh không nên thay Dư Qua nói những lời này. Chỉ là, người chưa từng được yêu thương tử tế thì sẽ không biết thế nào là yêu, cũng chẳng biết cách yêu người khác.

Chờ đến lúc Dư Qua chủ động mở miệng có khi đối phương đã nguội lạnh mất rồi.

“Vậy thì chắc em cũng đoán được, tính cách như của Dư Qua phần lớn là vì hoàn cảnh gia đình của cậu ấy.” A Văn thở dài, “Việc thiết lập một mối quan hệ thân mật với cậu ấy chưa bao giờ là điều dễ dàng.”

Từ Y Đồng trầm mặc một lúc.

“Nhưng cậu ấy không ngốc đâu. Ai đối tốt với cậu ấy, ai thích cậu ấy, cậu ấy đều biết cả. Nên em đừng trách cậu ấy quá chậm chạp, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cậu ấy mở lòng là được”

Một lúc lâu sau Từ Y Đồng gật đầu đồng ý: “Em sẽ chờ anh ấy.”

Cuối cùng cô còn nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh đã nói với em những điều này.”

A Văn chậc một tiếng.

“Đừng nói mấy lời khách sáo trống rỗng ấy.” Anh ung dung nói, “Sau này chuyện thành rồi, năm trăm của tôi đừng có quên đấy.”

Từ Y Đồng bật cười, cô vừa buồn cười vừa bất lực.

Một ván game vừa kết thúc, Tiểu C tháo tai nghe ra đúng lúc nghe được câu nói đó, cậu ta không nhịn được liền mắng: “Văn ca, anh càng ngày càng không có giới hạn rồi đấy, bình thường gạt bọn em thì thôi đi, giờ đến cả…”

Tiểu C khựng lại.

Một lúc không biết có nên gọi Từ Y Đồng là… chị dâu hay không.

A Văn khó chịu phất tay: “Cút cút cút, nhóc con đừng lo chuyện của người lớn.”

…..

…..

Khi Dư Qua quay lại phòng huấn luyện, A Văn đã trở về chỗ ngồi của mình còn Từ Y Đồng lại bắt đầu chơi Plants vs. Zombies (Trò chơi “Hoa quả nổi giận”).

Anh đứng phía sau cô nhìn một lúc.

Tay cô thì bận rộn loay hoay nhưng lại không rõ đang bận cái gì. Cây trồng thì đặt lộn xộn khắp nơi, chỗ này một cái, chỗ kia một cái. Nhìn đến mức Dư Qua thấy rối mắt, anh gần như phát bệnh cưỡng chế chỉ muốn thay cô sắp xếp lại.

Chuyển sự chú ý sang người Từ Y Đồng, anh lại bắt đầu để ý đến tay áo của cô đang cuộn lên lộn xộn.

Dư Qua đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình đặt trên bàn.

Từ Y Đồng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô vui vẻ nói: “Anh về rồi!”

Dư Qua đáp khẽ một tiếng: “Ừm.”

Từ Y Đồng tạm dừng trò chơi, cô ngại tiếp tục chiếm dụng máy tính của anh nên chuẩn bị đứng dậy: “Anh ngồi đi, anh ngồi đi.”

Anh không nhúc nhích, “Em chơi đi.”

Từ Y Đồng xua tay, “Em không chơi nữa, đến lượt anh.”

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, ô của cô cũng đã giặt sạch, áo khoác cũng đã được sấy khô, thật ra không còn lý do gì để cô ở lại nữa.

Cô chờ đến bây giờ chính là muốn nói lời tạm biệt với Dư Qua: “Em chuẩn bị về nhà đây.”

Anh cúi đầu gõ mật khẩu lên bàn phím, Dư Qua nói: “A Văn chẳng phải muốn mời em ăn KFC sao.”

Từ Y Đồng ngơ ngác: “Em tưởng anh ấy nói đùa thôi.”

Điện thoại vừa vang lên, A Văn cầm lên xem liền phát hiện là một thông báo chuyển khoản.

A Văn: “…..”

Quay đầu lại nhìn tình hình bên kia một cái, anh lập tức hiểu ra.

Lại coi anh là công cụ rồi hả?

Dư Qua cất điện thoại rồi nói: “Ăn xong tôi sẽ đưa em về.”

Từ Y Đồng chu đáo đáp: “Không sao đâu, hôm nay trời mưa nên anh đừng lái xe nữa, bạn em lát nữa sẽ đến đón em.”

Dư Qua khựng lại một chút.

Cô giải thích: “Hôm nay bạn thân từ nhỏ của của em em tổ chức sinh nhật.”

Dư Qua chỉ “ồ” một tiếng.

“Em ở đây… sẽ không làm phiền các anh chứ?” Từ Y Đồng hỏi nhỏ.

“Không đâu.”

Từ Y Đồng yên tâm: “Vậy em chơi thêm chút nữa nha?”

Dư Qua khẽ đáp: “Ừ.”

A Văn bước lại và đưa điện thoại cho Từ Y Đồng: “Em xem muốn ăn món gì.”

Từ Y Đồng chọn món rất nhanh.

A Văn liếc nhìn những món cô đã chọn rồi nhướng mày: “Khách sáo vậy, chỉ gọi kem với khoai tây chiên thôi à?”

“Gọi nhiều quá là vượt quá năm mươi tệ rồi còn gì.”

A Văn đầy ẩn ý: “Cứ gọi thoải mái đi, Fish không chỉ chuyển cho anh mỗi 50 tệ đâu.”

“Vậy tôi cũng muốn gọi!” Roy đi ngang qua liền giật lấy điện thoại của A Văn.

A Văn chửi thề một tiếng.

Cả đám ồn ào náo nhiệt, Will và Tiểu C cũng chạy lại góp vui, nhất quyết không bỏ qua cơ hội “vặt lông” A Văn. A Văn già rồi nên không tranh nổi với đám trẻ này, anh ta chỉ biết thở dài rồi quay sang hỏi Dư Qua: “Hồi nãy Huy ca tìm cậu làm gì thế?”

“Chuyện All-Star.”

“Ồ…”

Từ Y Đồng hỏi: “All-Star là gì vậy?”

A Văn giải thích: “Là một giải đấu của bọn anh trong Liên Minh Huyền Thoại (LOL).”

Từ Y Đồng ngạc nhiên: “Các anh lại có giải nữa à?”

A Văn hừ một tiếng: “Không phải giải chính thức gì đâu, chỉ là một trận showmatch vui vẻ thôi.”

“Ồ ồ, vậy các anh có đi thi không?”

A Văn: “Phải xem cư dân mạng bình chọn nữa.”

A Văn nói qua loa nhưng Từ Y Đồng lại để tâm thật. Nhân lúc mọi người đang nói chuyện, cô len lén lấy điện thoại ra và lên mạng tra cứu về All-Star.

Cô bấm vào liên kết do trang chính thức đăng, tìm đến cửa sổ bình chọn rồi tiếp tục nhấn vào mục xạ thủ (AD)…

Cuộc bình chọn đã mở được ba ngày, hiện đã có hai tuyển thủ dẫn đầu vượt trội. Khoảng cách giữa họ không quá xa nhưng so với người đứng thứ ba thì rõ ràng nổi bật hơn hẳn.

Đứng đầu là OG-Fish, đứng thứ hai là TG-Conquer.

Một cư dân mạng họ Từ nào đó không cần suy nghĩ mà dùng hết 20 phiếu bầu để bầu chọn cho người đứng đầu.

Bản thân bầu xong vẫn thấy chưa đủ, Từ Y Đồng lại gửi hướng dẫn do fan tổng hợp lại vào nhóm bạn thân, và kêu gọi các chị em cùng đi bầu, cô còn đặc biệt nhấn mạnh:

【Tất cả phiếu phải bầu cho OG-Fish! Ai bầu cho chồng của tớ nhớ chụp màn hình gửi tớ, tớ chuyển khoản cho mỗi người 50 tệ!!】

-CC: 【Anh ta có nhiều phiếu bầu vậy rồi còn cần chúng ta bầu làm gì nữa?】

Jasmine: 【Người đứng thứ hai là em trai cậu đấy…】

Từ Y Đồng ngồi trên ghế, cô cầm điện thoại bấm bấm.

“Em đang làm gì thế?” Có người hỏi.

Từ Y Đồng quay đầu lại, cô thấy Dư Qua không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục chơi ván game lúc nãy cô đang tạm dừng.

Từ Y Đồng hớn hở đưa điện thoại cho anh xem: “Em đang bầu chọn cho anh đó!”

Anh liếc mắt nhìn một cái rồi thấy ngay dòng chữ: V chuyển khoản 50 tệ.

Rồi lại liếc thêm cái nữa, ba chữ nổi bật sau tên OG-Fish liền thu hút sự chú ý của anh:

—— Chồng của tớ.

Từ Y Đồng không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để khoe công, cô lại đưa điện thoại lên gần để Dư Qua nhìn rõ hơn một chút.

Dư Qua dừng lại một chốc, rồi anh bình thản thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. Nhưng khi rê chuột, anh lại nhất thời quên mất mình định click vào đâu.

Từ Y Đồng có chút nghi hoặc, nhắc nhở: “Chậu cát mèo có phải không thể trồng trực tiếp xuống nước không?”

Dư Qua đáp rất ngắn gọn: “Ừ.”

Sau đó ván game đã kết thúc.

Lũ zombie ăn mất não của anh rồi.

Từ Y Đồng bật cười: “Không ngờ anh cũng thua nha.” Cười anh xong, cô lại cúi đầu nhìn điện thoại. Sau khi nhận ra điều gì đó cô cũng cười không nổi nữa.

Dư Qua hơi nghiêng người về phía trước, mặt không biểu cảm đưa tay lấy chai nước khoáng trên bàn.

Từ Y Đồng liếc anh một cái.

Không nhìn ra điều gì đặc biệt, cô cười gượng thử thăm dò: “Ờm… anh thấy rồi à?”

Anh uống từng ngụm nước rồi gật đầu “Ừ” một tiếng.

Từ Y Đồng vội biện hộ, cô giở giọng chối bay chối biến: “Anh đừng để bụng nha, em chỉ đùa thôi.” Nói rồi, cô lập tức đổ hết trách nhiệm: “Tại mấy người Thái Nhất Thi bọn họ chẳng biết liêm sỉ là gì, cứ thấy trai đẹp là gọi chồng loạn cả lên, em học thói xấu của bọn họ thôi.”

Dư Qua không nhìn cô mà chỉ lạnh lùng nói: “Kiểu xưng hô đó không được gọi bừa.”

“Em biết rồi, biết rồi.” Từ Y Đồng nịnh nọt giơ ba ngón tay lên lập tức thề thốt: “Sau này em chỉ gọi anh là chồng thôi.”

Dư Qua: “……”

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *