Chương 41: Nụ hôn thứ bốn mươi mốt
Đợi người bên cạnh thở đều trở lại, sau một khoảng lặng ngắn, Hứa Tinh Thuần mới từ từ mở mắt.
Trong bóng tối, anh lặng lẽ nhìn ngắm đường nét gương mặt cô khi đang say ngủ. Anh vẫn tỉnh táo, hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào.
Anh thích lắng nghe nhịp tim và hơi thở của cô, thích cảm giác nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô ở ngay bên cạnh, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
Chỉ là… sợ rằng khi cơn ác mộng tan biến, mở mắt ra lần nữa, mọi thứ lại chỉ là ảo tưởng của riêng mình.
Ôm lấy chiếc gối mềm, cả đêm Phó Tuyết Lê trở mình liên tục rồi ngủ mê mệt. Cô ngủ rất xấu, chăn thì cuốn chặt lấy người, tay chân lại vắt vẻo, nửa người treo lơ lửng ngoài giường.
Cô nằm sấp trên nệm, mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Trong cơn buồn ngủ nặng nề, cô khẽ rên một tiếng, giọng ngái ngủ xen chút khó chịu vì bị đánh thức, mềm mại và khàn khàn như làm nũng: “Hứa Tinh Thuần… anh nghe điện thoại đi, ồn quá.”
Nói xong lại đổi tư thế và tiếp tục ngủ.
Chẳng bao lâu sau, chiếc điện thoại đặt trên tủ lại bắt đầu rung lên, kêu o o không ngừng.
Phó Tuyết Lê bật dậy mở to mắt, mất vài giây mới tỉnh táo lại. Cô vớ lấy điện thoại, nhìn thấy người gọi đến thì khựng lại vài giây, sau đó bật người ngồi dậy, vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh hẳn. Mang tâm thế “mặt dày thì sợ gì ai”, cô bắt máy cuộc gọi video từ Đường Tâm.
“Phó Tuyết Lê, em chết rồi phải không?! Dạo này trốn ở cái xó xỉnh nào đến chim còn chẳng buồn ị thế hả, sao gọi mãi cũng không liên lạc được, lịch trình của em chị đã sắp kín mít hết cả rồi, mà em vẫn còn đang nhởn nhơ vui chơi hả?!”
Phó Tuyết Lê vẫn còn mơ màng, cô mặc bộ đồ ngủ gấu bông dày cộm, lí nhí đáp: “Em đang nghỉ phép mà chị gái.”
Hai người quả thật đã mấy ngày liền không liên lạc được với nhau. Phó Tuyết Lê cảm thấy đau đầu — dạo gần đây sống quá ung dung tự tại, gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, đến mức cô suýt quên mất mình là minh tinh quyến rũ xinh đẹp đang treo ảnh khổ lớn trên các trung tâm thương mại.
“Chị có chuyện gì vậy, tâm trạng không tốt à?” Phó Tuyết Lê nhận ra Đường Tâm có chút khác thường.
Câu hỏi này thành công chuyển hướng sự chú ý và “hỏa lực” của Đường Tâm.
Ôm chăn, nghiêng người trên giường gọi video với Đường Tâm. Trong tai nghe của Phó Tuyết Lê toàn là tiếng chửi rủa của cô ấy: “Con tiện nhân đó, chính là đứa từng lộ mặt trong MV của Phương Nam! Đợi vài hôm nữa chị sẽ cho người xử nó. Dám cướp đàn ông của chị, không giết chết nó thì chị không mang họ Đường!”
Đường Tâm và bạn trai hiện tại đã cãi nhau không biết bao nhiêu trận trong mấy năm nay, hợp rồi lại tan. Phó Tuyết Lê từng gặp qua gã đó – nghe nói làm trong lĩnh vực đầu tư tài chính, là tay chơi lão luyện, đặc biệt thích cặp kè với mấy em sinh viên.
Đường Tâm tu một ngụm rượu, bị sặc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Chiếc đèn chùm kiểu Ý trên đầu lắc lư chói mắt đến nhức óc.
Từ trước đến nay cô luôn là một người phụ nữ hào nhoáng, tao nhã, giỏi toan tính mưu mô. Thế mà lúc này, một tay kẹp điếu thuốc, lớp trang điểm trên mặt lem nhem, rõ ràng là vừa khóc một trận dữ dội.
Thật quá thảm hại, chẳng khác nào một đứa não tàn yêu đương.
Phó Tuyết Lê lạnh lùng nhìn cô ấy rồi nói: “Chị là đồ ngốc à, có gì mà không nghĩ thông chứ? Mất đi một thằng tra nam thì sao? Người theo đuổi chị còn nhiều đến mức khóc lóc van xin được yêu chị ấy chứ. Não chị bị hỏng rồi hay sao mà buồn bã đến mức này?”
Đường Tâm bực bội vứt cái ly rượu cao chân xuống, rồi trở lại giọng điệu bình thường: “Thôi bỏ đi, nói chuyện chính đây. Buổi chiều ngày em phải về công ty báo cáo, muộn nhất là ngày kia.”
Phó Tuyết Lê không nói gì.
Phía bên kia tiếp tục: “Mấy ngày trước chị lại ký hợp đồng với một người mới, định cho cô ấy đóng thử hai phim xem sao, có linh khí và tài năng nhưng hơi thiếu sự bền bỉ. Thân hình và khuôn mặt không bằng em, phải mài cằm rồi sửa mũi. Tên gì ấy nhỉ, là người Mỹ gốc Hoa, chị quên mất rồi. Gần đây chị định đào tạo vài người mới, dù sao em cũng sẽ phải chuyển hướng sau vài năm nữa. À đúng rồi, còn có tin này nữa, ‘Hừng Đông’ lại hoãn chiếu, đó là chỉ đạo phía trên, dự kiến mấy tháng hè có thể chiếu được.”
Nghe xong Đường Tâm phân công công việc, Phó Tuyết Lê đứng dậy rửa mặt đánh răng, rồi vội vã xuống lầu. Cô nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Hứa Tinh Thuần đâu, không biết anh ấy đi đâu giúp làm việc rồi.
Trên bàn có bát cháo vừa mới hâm nóng cùng vài món ăn thanh đạm, nhìn khá ngon miệng. Phó Tuyết Lê ăn uống no đủ xong, tay cầm một ly sữa rồi bước ra ngoài, cô định tìm Hứa Tinh Thuần.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, cô liền thấy con chó vàng quen thuộc đang ngồi xổm trên đất phơi nắng, không sủa cũng không làm ồn, nhìn thấy Phó Tuyết Lê nó liền sủa một tiếng. Người và chó đứng nhìn nhau.