Ngoại truyện 24
Suốt mấy ngày liền, Phó Tuyết Lê ở trường như biến thành một người khác. Từ việc liên tục đối đầu với Hứa Tinh Thuần và cố tình gây sự để được chú ý, cô lại trở về trạng thái lạnh lùng và thờ ơ như trước kia.
Ai cũng nhận ra sự khác lạ của cô, huống chi là Hứa Tinh Thuần.
Nhưng như vậy cũng tốt. Cô thà lạnh lùng với cậu ấy còn hơn là sợ hãi cậu.
Hai người chẳng có chút liên hệ nào với nhau, cậu cũng không cần phải cố gắng để cư xử với cô nữa.
Hứa Tinh Thuần không muốn bản thân sẽ phát điên, nhưng cậu biết điều đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Rõ ràng là cậu đang chìm trong giày vò, vậy mà trước mặt cô vẫn phải giả vờ bình thản và giữ lấy vẻ ngây thơ như chẳng có gì xảy ra.
Cậu không muốn chịu đựng thêm một giây nào nữa.
Chỉ là cậu ấy đã quen với những ngày tháng bị lạnh nhạt như thế này, ngược lại Phó Tuyết Lê thì có vẻ đã đánh giá bản thân quá cao.
Cô…..
Cô thật sự ghét cái cảm giác bị cậu xem như không tồn tại.
Thời gian trôi qua từng ngày, ban đầu cô chỉ mang tâm lý muốn trả thù Hứa Tinh Thuần, nhưng những gì cô tưởng tượng đã không xảy ra, ngược lại lại khiến bản thân ngày càng điên cuồng và thất vọng.
Thật đáng ghét, tại sao cậu ấy vẫn chưa đến tìm mình để nhận lỗi chứ.
Tiết sau là thể dục. Cả lớp đều nghe giảng một cách lơ đãng. Phó Tuyết Lê cũng không ngoại lệ, cô nhìn đồng hồ treo tường, chán nản xoay cây bút rồi đếm từng phút chờ hết giờ.
Có người đi ngang qua ngoài lớp học, cô lơ đãng một lúc khiến cây bút bị rơi xuống đất.
Bút bật lên một cái rồi lăn về phía sau.
Cô cúi người nghiêng thân để với lấy. Vì tầm nhìn phía dưới không rõ nên cô vung tay loạn xạ, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào bắp chân của người ngồi phía sau.
Chiếc ghế bất ngờ phát ra tiếng kéo chói tai, Tề Thanh giật mình, hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Tinh Thuần.
Cậu cúi người xuống. Tề Thanh hiểu ý nên dịch sang một chút để cậu dễ tìm cây bút.
“Của cậu à?” Cậu đưa qua, tay cầm cây bút bi lơ lửng giữa không trung.
Phó Tuyết Lê không dám thản nhiên nhìn thẳng vào cậu ấy, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Cô lấy lại bút của mình rồi gục xuống bàn học, suốt cả tiết cũng không ngẩng dậy.
Học xong nửa tiết cầu lông, cộng thêm giờ ra chơi dài, nên tổng cộng có gần một tiếng tự do vui chơi.
Những chàng trai chơi bóng rổ vừa hét vừa chạy. Phó Tuyết Lê mua một chai coca rồi nhấp từng ngụm một. Ánh mắt cô dừng lại từ xa ở cánh cửa sắt bên cạnh sân thể dục.
Hứa Tinh Thuần và Hạ Hạ đứng ở đó, khoảng cách giữa hai người rất gần. Phó Tuyết Lê chưa từng thấy cậu đứng gần một cô gái nào như vậy.
Hai người họ đứng cạnh nhau trông vô cùng nổi bật.
Thấy Hứa Tinh Thuần đưa tay lên lau mồ hôi, Hạ Hạ đưa tay ra dường như muốn giúp cậu, nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng ngăn lại.
“Hừ…” Cô ấy khẽ hừ một tiếng, nhưng giọng điệu lại không nhịn được mà nâng cao lên giống như đang giận dỗi.
Hứa Tinh Thuần vặn nắp chai nước, rồi ngước mắt nhìn về phía sau lưng cô ấy.
Hạ Hạ không hề hay biết, cô ấy hơi nghiêng người tựa vào lưới sắt rồi nói chuyện với cậu