Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không – Chương 11

Chương 11

Tiên Dao nói rằng đầu óc mình có vấn đề, nhưng Thẩm Kinh Trần hoàn toàn không để tâm.

Hắn hiểu rõ, với tâm tính và trí tuệ của nàng, chỉ là do lần đầu tiếp xúc với phương pháp học này nên tạm thời chưa thích ứng được. Đợi khi quen thuộc rồi, tự khắc sẽ thành thạo.

Dù bị thương nặng như vậy, nàng lại chịu đựng giỏi hơn bất cứ ai hắn từng gặp, thậm chí có thể vừa chịu đựng nỗi đau xé lòng vừa tu luyện. Tính cách kiên cường như vậy đủ để làm nên bất cứ việc gì.

Thẩm Kinh Trần tìm thấy tất cả tư liệu liên quan đến Vô Tình Đạo trong thư các của Trường An cung, sau hai ngày chuẩn bị, đích thân hắn đến dạy Tiên Dao.

“Hiện giờ vết thương của ngươi chưa lành, không nên tùy tiện vận dụng linh lực, cách tu luyện của ta rất phù hợp.”

Hắn đưa cho nàng giáo án: “Theo kế hoạch ta đã vạch ra, trước tiên làm phong phú lý luận cho bản thân, trong đầu hãy diễn tập tất cả các bước cần thực hiện, chưa cần hành động ngay. Nếu cần thực hành, cũng có thể dùng thí nghiệm để thay thế, không cần tự tay làm.”

Thẩm Kinh Trần đi trước dẫn đường: “Ta sẽ dẫn ngươi đến phòng thí nghiệm của ta, ở đó có thể sử dụng pháp khí mô phỏng vận dụng các loại linh lực, tiết kiệm được hao tổn linh lực của bản thân, đồng thời có thể trực quan nhìn thấy mọi thiếu sót, tránh được rủi ro hiệu quả.”

Tiên Dao khó tin nhìn theo bóng lưng hắn, khó khăn lặp lại: “Phòng… thí nghiệm? Dùng pháp khí mô phỏng vận dụng linh lực?”

“Đúng vậy.” Người thanh niên thon dài phía trước không ngoảnh lại đáp, “Ngươi có thể hiểu là vô số trận pháp chồng chất kết hợp với nhau, thông qua một mệnh lệnh chính xác, có thể mô phỏng sử dụng pháp thuật bên ngoài cơ thể.”

Hai người không rời khỏi Trường An cung, nơi ở của Thẩm Kinh Trần cực kỳ rộng lớn, quanh co uốn khúc vẫn chưa thấy điểm kết thúc.

Tiên Dao theo hắn bước lên cây cầu ngọc hàn bắc ngang mặt hồ, tiến vào một thủy tạ giữa hồ. Dù linh căn tổn hại, thần thức vỡ vụn, nàng vẫn có thể cảm nhận được uy lực cực mạnh nơi đây.

Thẩm Kinh Trần quay người lại, nhẹ nhàng chấm một điểm đỏ lên giữa chân mày nàng như một nốt son, khi vết đỏ biến mất, nàng không còn bị các trận pháp xung quanh bài xích nữa.

Sự bao dung của vạn vật khiến Tiên Dao toàn thân thoải mái, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy Thẩm Kinh Trần đang mở ra trước mắt nàng cánh cửa đến thế giới mới.

Đúng như hắn nói, nơi này có vô số trận pháp kết hợp, tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau, lại còn đủ loại pháp khí tinh xảo được phối hợp chính xác với các trận pháp. Chỉ cần phát ra những mệnh lệnh nhỏ thật chuẩn xác, là có thể thử nghiệm các loại pháp thuật vốn bị hạn chế bởi tu vi hay căn cơ.

Ví dụ như dù Thẩm Kinh Trần là ma tu, ở đây hắn vẫn có thể tự do sử dụng pháp thuật của tu sĩ.

Tiên Dao gần như lập tức nhìn thấy ở một góc có trận pháp đang mô phỏng Tâm Kiếm của Thục Sơn.

Kiếm trận thu nhỏ ấy vô cùng quen thuộc, chính là Tâm Kiếm tầng thứ mười là thứ mà trước khi nàng chết, nàng vẫn chưa từng chạm đến.

Ngay cả sư tôn của nàng cũng chỉ mới chạm ngưỡng tầng mười ấy. Còn tổ sư Thục Sơn, Sở Thiên Độ, thì đúng là đã luyện thành tầng mười, nhưng trong trận chiến với Ma Quân năm đó bị trọng thương, đến giờ vẫn không thể thi triển lại tầng pháp thuật ấy nữa.

Còn vị Thẩm tiên sinh này, trong “phòng thí nghiệm” của hắn, chỉ cần vài trận pháp kết hợp với pháp khí, đã có thể mô phỏng ra kiếm trận tầng thứ mười của Tâm Kiếm.

Tiên Dao hoàn toàn sững người, kinh ngạc đến mức đứng đờ ra tại chỗ, không thể tin nổi.

Một lúc lâu sau, nàng mới dần lấy lại thần trí, ánh mắt nhìn Thẩm Kinh Trần tràn đầy cảm xúc phức tạp khó diễn tả.

Đó là sự kiêng dè đối với thực lực chân chính của Ma giới, là sự nghi ngờ chính mình liệu có thật sự đủ sức đánh bại Ma Quân, đủ sức ngăn cản mẫu thân khỏi kết cục bị tàn sát thảm thương.

Thẩm tiên sinh có tài năng như thế, hắn là ma tu, thân ở Ma giới, chỉ bằng một “phòng thí nghiệm” mà đã nắm được vô số tuyệt kỹ trong thiên hạ, vậy còn Ma Quân thì sao?

Chẳng phải Ma Quân sẽ còn khủng khiếp hơn nữa ư?

Trong truyện xưa nàng từng đọc, kết cục là Sở Thiên Độ đánh bại Ma Quân… nhưng ở hiện thực, liệu có thật sự sẽ dễ dàng như vậy không?

Nếu đúng là như thế, thì một Ma Quân sở hữu thiên tư như vậy, rốt cuộc vì sao lại thua dưới tay Sở Thiên Độ?

“Thẩm tiên sinh xác thực là tài cao.”

Tiên Dao cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay trong tay áo đã siết chặt thành nắm đấm, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Thiên tư như ngài vạn năm khó gặp. Là người mà dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta e rằng cũng sẽ không bao giờ gặp được lần thứ hai.”

Nàng khẽ dừng lại, như thể chỉ là thuận miệng hỏi thêm một câu: “Thẩm tiên sinh ở Ma giới… hẳn là có địa vị rất cao nhỉ?”

“Nghe nói nơi này gọi là Trường An Cung,” Tiên Dao chậm rãi mở lời, ánh mắt dõi quanh bốn phía, giọng mang theo đôi chút cảm khái, “Ta nhớ trong Ma giới, nơi ở của Ma Quân cũng lấy chữ ‘Cung’ để đặt tên, gọi là ‘Lục Tẫn Cung’. So với nơi này của Thẩm tiên sinh, quả thật là khác biệt một trời một vực.”

Nàng dẫn dắt từng bước, cuối cùng cũng vòng về trọng tâm, ánh mắt mang theo đôi phần do dự mà dò hỏi: “Tiên sinh và Ma Quân… quan hệ thế nào?”

“Lục Tẫn Cung” tên gọi đã đủ để khiến người khác rùng mình, chính là ý trên mặt chữ, giết sạch tất cả.

Trong ấn tượng của nàng, Ma Quân Thẩm Kinh Trần là một kẻ điên cuồng hiếu chiến, cố chấp tàn bạo, không hề có giới hạn. Thất bại cuối cùng của hắn… liệu có phải bởi vì Thẩm tiên sinh và hắn bất hòa, căn bản chưa từng đem “phòng thí nghiệm” kia phơi bày ra trước mặt Ma Quân?

Không biết có phải là ảo giác của Tiên Dao hay không, nàng cảm thấy sắc mặt Thẩm tiên sinh dường như có chút kỳ quái.

Hắn hơi khựng lại một nhịp rất khẽ, giọng nói trầm ổn mà khó dò: “…Quan hệ giữa ta và Ma Quân ư? Có thể nói là vinh nhục cùng chia, sống chết liên đới.”

“Nhưng có một điều có thể nói cho ngươi biết, ma giới giờ đã không còn Lục Tẫn Cung nữa.”

Hắn thản nhiên nói ra câu này, trong lúc Tiên Dao còn đang ngơ ngác chưa hiểu rõ rốt cuộc là có ý gì, thì hắn đã sải bước đi vào thuỷ tạ phía trước.

Sau khi phong tỏa Hàn Ngọc Kiều phía sau lưng nàng, hắn mới quay đầu lại nói: “Thời gian quý báu, so với đứng ở cửa nói chuyện phiếm… chi bằng vào trong thử xem Vô Tình Đạo của ngươi đến đâu rồi.”

Tiên Dao bị thu hút bởi khí tượng vạn thiên bên trong cửa, chẳng mấy chốc đã không còn nghĩ ngợi gì khác. Nàng dồn hết tâm trí vào những pháp khí trân quý cùng trận pháp biến ảo khôn lường. Trong mười chín năm cuộc đời đơn điệu của mình, mọi tu hành đều hoặc là tự ngộ đạo hoặc qua sách vở, chưa từng được trải nghiệm thực tế như bây giờ.

Thẩm Kinh Trần chỉ dạy tận tình, những ý tưởng kỳ lạ nghe có vẻ điên rồ nhưng lại khả thi khiến tầm mắt nàng được mở mang.

Nàng đắm chìm trong đó, quên mất nơi mình đến, cũng chẳng nghĩ tới chốn sẽ đi, chẳng phân biệt được ngày đêm.

Cổ Nhã nhiều lần tìm đến thủy tạ, đều bị trận pháp ngăn cản ở ngoài, đành phải chấp nhận một sự thật rằng quân thượng tuy đã trở về ma giới, nhưng hoàn toàn không có ý định “làm việc” hay “giảng dạy” ngay bây giờ.

“Quân thượng từng nói, cuối năm ngài ấy sẽ có ‘nghỉ phép năm’.” Cổ Nhã cố gắng hiểu tình hình, “Có lẽ kỳ nghỉ năm này dài hơn cả nghỉ xuân, nghỉ hè và nghỉ đông trước đây cộng lại.”

“Tốt nhất ta nên sắp xếp công việc theo cách xử lý các kỳ nghỉ khác.”

Cổ Nhã quyết định: “Vậy chúng ta cùng nghỉ phép với quân thượng vậy!”

Đám ma tu đằng sau: “…”

Thế là, ma giới bắt đầu kỳ nghỉ dài như thế.

Trong lúc họ nghỉ ngơi, tu giới lại vô cùng náo nhiệt.

Tin tức về Kim Tiên Dao thiên tài Thục Sơn Kiếm Phái đã chết trong bí cảnh được lan truyền nhanh chóng. Bồng Lai Kim gia thế hệ này chỉ có mỗi nàng là người kế thừa, cả gia tộc đều kỳ vọng vào sự phát triển của nàng, nào ngờ nàng lại chết một cách tầm thường như vậy, họ đương nhiên không thể chấp nhận.

Mọi người tưởng rằng gia chủ Kim gia sẽ đến Thục Sơn đòi giải thích, ít nhất cũng phải dựng một ngôi mộ cho con, có nơi để thờ cúng. Nhưng phản ứng của Kim gia chủ lại khiến mọi người kinh ngạc.

Việc đầu tiên ông làm không phải là lập tức đến Thục Sơn để điều tra rõ ràng con gái độc nhất của mình rốt cuộc vì sao mà ch.ết, lời đồn ngoài phố rằng nàng cản trở đồng môn bỏ chạy, sơ ý rơi xuống biển lửa, thi thể đã không còn, những điều này rốt cuộc là thật hay giả. Mà là nhận nuôi một nữ tu từ chi nhánh của nhà họ Kim, đưa về dưới danh nghĩa của mình, để kế thừa vị trí thiếu chủ của nhà họ Kim ở Bồng Lai thay thế Kim Tiên Dao.

Nữ tử đó tên là Bạch Tuyết Tích, chính là tiểu sư muội mà Kim Tiên Dao từng đưa vào môn phái.

Để Bạch Tuyết Tích có thể giữ được thể diện, gia chủ nhà họ Kim còn đặc biệt đón cả mẹ góa của nàng ta về nhà họ Kim ở Bồng Lai, để bà ta ngang hàng với chính thê của mình.

Mẹ ruột của Kim Tiên Dao, đương gia chủ mẫu của nhà họ Kim ở Bồng Lai, thiên kim họ Thanh từng oai phong một thời  tên Thanh Chấp Tố tức giận đến phát cuồng, bà ấy đã đuổi mẹ của Bạch Tuyết Tích ra khỏi nhà, thậm chí suýt nữa ngay cả gia chủ nhà họ Kim cũng bị bà đuổi ra ngoài.

Năm xưa trong đại chiến giữa tiên và ma, họ Thanh đã phải trả cái giá vô cùng đắt, chỉ còn lại một mình Thanh Chấp Tố là con gái duy nhất. Nàng có tu vi thâm hậu, dung mạo tuyệt thế, sau khi gả vào nhà họ Kim thì vô cùng khiêm nhường, dốc hết tâm huyết vào con gái và sự phát triển của gia tộc nhà chồng. Nào ngờ có một ngày, tất cả những gì mình vun đắp lại để cho kẻ khác hưởng lợi?

Bà đã làm điều mà mọi người cho rằng lẽ ra gia chủ nhà họ Kim phải làm, sau khi đuổi Bạch Tuyết Tích đi, bà liền lên núi Thục Sơn, tìm đến Tạ Phù Tô, đòi cho con gái mình một lời giải thích.

Khi Thanh Chấp Tố đến cửa, Tạ Phù Tô đang cùng các trưởng lão khác hộ pháp trị thương cho Sở Thiên Độ.

Sở Thiên Độ vừa mới tỉnh lại, thần trí mơ hồ đi đến cửa, ánh mắt xuyên qua đám người rơi vào cô gái đang khom lưng chăm sóc thảo dược trong vườn thuốc.

Nàng mặc một thân áo trắng, trang phục mộc mạc, trâm cài đơn giản, giống hệt với hình ảnh trong ký ức.

Sở Thiên Độ thất thần gọi một tiếng: “Tiên Dao?”

Người ấy khẽ khựng lại, rồi đứng dậy quay đầu nhìn lại, là một gương mặt hoàn toàn khác với Kim Tiên Dao.

Thanh tú trắng trẻo, dịu dàng ôn hòa, so với vẻ đẹp rực rỡ, khí phách và sắc sảo của Tiên Dao thì quả thật một trời một vực.

“… Không phải nàng.”

Sở Thiên Độ lấy lại thần trí, ông ấy ho dữ dội mấy tiếng, sau khi ổn định lại mới mở miệng nói: “Ai cho phép ngươi động vào dược điền của ta?”

Đó là nơi hắn và Tiên Dao dốc lòng vun trồng, trước nay chưa từng có ai được phép chạm vào, Bạch Tuyết Tích sao có thể tùy tiện bước vào?

Bạch Tuyết Tích bị quở trách bất ngờ, nàng ta ngây người một lúc rồi vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Xin sư tổ thứ tội, đệ tử thấy sư tổ hôn mê chưa tỉnh, dược điền đã để không nhiều ngày không ai chăm sóc, nhìn sắp khô héo đến nơi nên mới tự ý thay người tưới nước.”

Sở Thiên Độ lạnh lùng nhìn về phía dược điền, quả nhiên thấy có một phần đã bị hạn hán, không khỏi ngẩn người thêm lần nữa.

Hắn còn nhớ, khi xưa Tiên Dao vì không muốn hắn mang bệnh mà còn phải lao nhọc tưới nước mỗi ngày, đã thiết kế sẵn một cơ quan tưới nước tự động có thể định giờ vận hành ổn định.

Nhưng nay nàng đã không còn, cơ quan nàng để lại cũng không còn hoạt động nữa.

Sở Thiên Độ lại một lần nữa mãi không thể hoàn hồn, ngược lại Tạ Phù Tô đứng bên cạnh sau khi nghe một đệ tử nội môn thì thầm vào tai, liền cau mày lại.

Hắn ta như lâm vào đại địch, vội vã định rời đi, nhưng mới bước được vài bước thì cũng không cần đi nữa.

Người đến tìm người của Thục Sơn đã đến nơi này.

Tu vi của Thanh Chấp Tố rất cao, cho dù đến Thục Sơn, việc tìm ra vị trí của Tạ Phù Tô cũng không phải chuyện gì khó.

Bà ấy không màng bị ngăn cản, một đường ép tiến vào đây, đầu tiên liền nhìn thấy Bạch Tuyết Tích đang đứng ở vòng ngoài.

Bạch Tuyết Tích vừa thấy bà ấy liền ngẩn ra, trong lòng hơi oán trách gia chủ Kim gia vô dụng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh mà lùi về sau mấy bước.

Thanh Chấp Tố nhếch môi cười giễu cợt, cũng không có tâm trạng để bận tâm đến cô ta, lập tức tiến thẳng đến chỗ Tạ Phù Tô và Sở Thiên Độ.

“Con gái của ta đâu?”

Bà ấy nói thẳng vào vấn đề: “Tạ Phù Tô, lúc ngươi đưa con gái ta đi, đã hứa sẽ bảo vệ con bé chu toàn, tận tâm dạy dỗ nó mà!”

“Giờ thì con gái ta đang ở đâu?”

“Tạ Phù Tô, trả con gái tôi lại cho ta!”

Mấy câu nói của Thanh Chấp Tố ngay lập tức kéo Tạ Phù Tô quay về ngày hôm đó, ngày mà hắn đưa Kim Tiên Dao rời khỏi Kim gia.

Hắn như có vật gì đó nghẹn nơi cổ họng, hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt tái nhợt đầy xấu hổ và áy náy.

Một lúc lâu sau, hắn miễn cưỡng lên tiếng: “Kim phu nhân, xin lỗi… là ta đã thất hứa.”

Tạ Phù Tô đã xin lỗi bà ấy, điều đó có nghĩa là Kim Tiên Dao thực sự đã gặp chuyện. Tin đồn bên ngoài không phải là giả.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc này Thanh Chấp Tố vẫn không cách nào chấp nhận nổi sự thật này.

Cơ thể của bà chao đảo dữ dội, đôi mắt đỏ rực như muốn nổ tung: “Con gái ta thường xuyên viết thư về nói rằng ở Thục Sơn rất tốt, sư tôn đối xử với con bé như con ruột, hai sư huynh cũng hết mực yêu thương. Nó luôn nói tốt về các người, khiến ta hoàn toàn yên tâm giao con cho các người, vậy mà các người đã đáp lại nó thế nào?!”

“Ngươi nghĩ chỉ một câu ‘xin lỗi’ là xong sao? Ngươi nghĩ ta sẽ để con gái mình chết oan uổng như thế sao?!”

“Con gái ta tuyệt đối không thể chết! Con bé sinh ra đã có kiếm cốt, ý chí kiên cường, bản tính thiện lương, tuyệt đối không phải loại người sẽ cản đồng môn thoát thân trong bí cảnh! Nếu hôm nay các người không cho ta một lời giải thích rõ ràng, ta cũng không ngại cùng Thục Sơn Kiếm Phái các người cá chết lưới rách, đồng quy vu tận!”

Tà áo của Thanh Chấp Tố bay phần phật, linh lực hùng hậu bùng phát khắp người, rõ ràng đã có ý định tự bạo.

Tu vi của bà mà tự bạo, thì đúng là Thục Sơn Kiếm Phái cũng phải chao đảo.

Trong phút chốc, những người vốn còn cho rằng bà ấy quá kích động, làm ầm ĩ không dứt, giờ đều hoảng sợ lên tiếng khuyên can: “Kim phu nhân, sau lưng người còn có cả Kim gia, xin đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất đại cục…”

Trưởng lão Trì Pháp là người đầu tiên bước ra, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị chặn họng.

“Kim gia? Kim gia thì liên quan gì đến Thanh Chấp Tố ta?” Nàng cười lạnh, “Mối liên hệ duy nhất giữa ta và Kim gia chỉ có một đứa con gái của ta. Giờ con bé chết không rõ ràng, lại còn phải mang tiếng xấu, Thục Sơn nếu không cho ta một lời công đạo, thì ta còn quan tâm cái gì Kim gia? Ta cô đơn một mình, chẳng có gì để mất, lại càng không sợ mấy kẻ vừa tham danh vọng vừa vướng bận tình thân như các ngươi!”

Bị mắng thẳng mặt là hạng người “tham danh cầu lợi”, sắc mặt của Trưởng lão Trì Pháp lập tức trở nên khó coi.

Đệ tử dưới trướng trưởng lão là Tề Huyền bước ra nói:

“Kim phu nhân xin đừng làm khó người khác. Mất con gái đúng là khiến người ta thương xót, nhưng cái chết của Kim sư muội là do chính nàng gây nên, có thể trách ai được chứ? Gia sư không muốn nói nhiều là để giữ thể diện cho người đã khuất, nếu phu nhân cứ bức ép người khác thế này, tôi thấy người đúng là muốn Kim sư muội ch.ết cũng chẳng được yên!”

Mắt Thanh Chấp Tố đỏ rực, khóe môi cong lên, vung tay đánh một chưởng khiến Tề Huyền bay ngược ra ngoài: “Vậy ý của ngươi, là ta hại chết con gái mình? Là ta khiến nó chết rồi còn phải mang tiếng xấu? Những lời đồn đãi khắp tu giới về nguyên nhân cái chết của con bé chẳng lẽ cũng là ta ép các ngươi tung ra, đúng không?”

Nàng ra tay cực nặng, hoàn toàn không có nương tay. Tề Huyền bị đánh gãy xương ngực, kim đan chấn động, cảnh giới trực tiếp rơi xuống dưới Trúc Cơ, giữ được một mạng đã là may mắn.

Nhìn Tề Huyền thảm hại như vậy các trưởng lão đều hoảng sợ. Trưởng lão Tố Vô bước ra chắn trước mặt Thanh Chấp Tố, nói: “Thục Sơn xác thực chưa từng công bố nguyên nhân cái chết của Kim sư điệt, nhưng lời Tề sư điệt vừa rồi cũng không sai. Kim sư điệt dẫn đội vào bí cảnh rèn luyện, hành động không hợp thời cơ, suýt nữa hại chết các đệ tử đi cùng. Nếu không phải có người kịp thời ngăn cản, e là toàn bộ đệ tử đều phải bỏ mạng trong đó.”

Trưởng lão Tố Vô thở dài: “Kim phu nhân nên thấy may mắn vì chưa gây ra tổn thất lớn hơn. Nếu không, dù Kim sư điệt còn sống, e cũng sẽ bị muôn người phỉ nhổ, bị trục xuất khỏi Thục Sơn!”

Thanh Chấp Tố tức đến hoa mắt, lập tức túm lấy Tạ Phù Tô, giận dữ quát: “Ngươi làm sư tôn mà sao một lời cũng không nói? Toàn để người khác thay ngươi biện giải? Tạ Phù Tô, ngươi làm chưởng môn Thục Sơn mà để cho người khác thao túng như vậy à?!”

Tạ Phù Tô khẽ nín thở, hồi lâu mới nói: “Chuyện này là ta sắp xếp không ổn thoả. Ta vốn không nên để Tiên Dao dẫn đội đi rèn luyện, không nên vì nàng cầu xin mà mềm lòng… Nếu ta kiên quyết giữ nàng ở lại Thục Sơn, thì đã chẳng có những chuyện sau này.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thanh Chấp Tố trợn to mắt, giọng chất vấn đầy phẫn nộ: “Ngươi đang ngầm thừa nhận lời bọn họ là đúng? Ngươi cũng thừa nhận con gái ta là loại người như thế sao?!”

Tạ Phù Tô bị Thanh Chấp Tố chất vấn gay gắt, tình hình càng lúc càng trở nên khó xử. Thế nhưng hắn lại không hề có ý phản kháng, tựa như đã sẵn sàng để nàng tùy ý xử trí.

Bạch Tuyết Tích thấy vậy, rốt cuộc không thể không bước ra.

“Cô cô bớt giận, chuyện này là do cháu làm, không liên quan đến sư tôn và chư vị trưởng lão! Nếu cô cô có điều gì muốn hỏi, có thể hỏi cháu. Nếu cô cô muốn có người đền mạng cho Tam sư tỷ, thì cũng có thể đến tìm cháu!”

Giọng Bạch Tuyết Tích kiên định, đứng vững trong gió, không sợ cao tu, phong thái rất kiên cường.

Các vị trưởng lão đều liên tục gật đầu tán thưởng, ngay cả Tạ Phù Tô cũng hơi sững người vì nàng dám chủ động đứng ra.

Sở Thiên Độ đứng một bên lạnh nhạt nhìn màn náo loạn trước mắt, ồn ào khiến hắn vô cùng nhức đầu.

Hắn nhíu mày định quay về phòng tiếp tục điều tra hồn đăng, bỗng cảm giác được Thanh Chấp Tố ra tay với Bạch Tuyết Tích.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang, nhưng chưa cần hắn ra tay, đã có người khác ra ngăn cản nàng.

Lệ Vi Lan và Diệp Thanh Trừng vội vã chạy đến từ bên ngoài, vừa vào đã thấy khung cảnh bên trong căng thẳng như giương cung bạt kiếm.

Thấy Bạch Tuyết Tích sắp bị Thanh Chấp Tố gi.ết chết, Diệp Thanh Trừng lập tức lao lên chắn trước, cứu nàng thoát một kiếp ngay khoảnh khắc nàng nhắm mắt chờ chết.

Tạ Phù Tô cũng không đứng yên, đưa tay ngăn cản, trầm giọng nói: “Dạy dỗ không nghiêm là lỗi của sư phụ. Tiên Dao và Tuyết Tích đều là đệ tử của ta, bất kể ai xảy ra chuyện cũng là do ta thất trách. Kim phu nhân nếu muốn truy cứu trách nhiệm, vậy thì cứ nhắm vào ta mà đến, ta tuyệt không thoái thác.”

Thanh Chấp Tố nhìn Tạ Phù Tô và Diệp Thanh Trừng đang chắn trước mặt Bạch Tuyết Tích, lại nhìn sang Sở Thiên Độ ở bên kia vì hanhf động của nàng mà dừng bước, cuối cùng cũng hoàn toàn nhận ra vị trí thật sự của con gái mình tại Thục Sơn.

Tiên Dao của nàng… đã chịu biết bao ủy khuất ở nơi này.

Vậy mà con bé chưa từng hé nửa lời.

Cho đến lúc chết… cũng chưa từng nhắc đến một chữ.

Chương sau

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *