Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không – Chương 20

Chương 20

So với Bạch Tuyết Tích, Tiên Dao dường như càng để ý hơn thân phận thật của Thẩm Kinh Trần.

Điều này khiến hắn bất ngờ.

Kỳ thực hắn không hề cố ý giấu diếm. Ban đầu không nói ra chỉ vì thấy không cần thiết, chỉ là một cuộc gặp gỡ chóng vánh rồi sẽ chia ly, hà tất phải quá rõ về nhau?

Nhưng họ lại đi đến ngày hôm nay, ngay cả Thẩm Kinh Trần cũng không ngờ tới.

Nếu Tiên Dao có thể chấp nhận hắn là ma tu, thì việc hắn là ma quân vốn không có gì khó tiếp nhận.

——Đó là nếu Tiên Dao chỉ là nữ chính nguyên tác chết thảm rồi trùng sinh, không biết gì hơn.

Việc nàng biết trước toàn bộ cốt truyện trong thiên thư, Thẩm Kinh Trần hoàn toàn không hay biết.

Nàng chưa từng tiết lộ với ai, không để lộ dấu vết gì, hắn cũng không thể tự dưng đoán ra được.

Ánh mắt giao nhau, Thẩm Kinh Trần nhìn vào đôi mắt sáng rõ đang chăm chú dõi theo mình, thấy câu hỏi đã đi đến mức này thì cũng không cần do dự nữa.

Hắn nói thẳng: “Bởi ta chính là chủ nhân của Lục Tận Cung trong lời ngươi nói.”

“Họ Thẩm, tên Kinh Trần.”

Từng chữ rành rọt: “Chỉ là ma giới hôm nay không phải là ma giới ngày ấy, Lục Tận Cung đã đổi thành Trường An Cung, ta cũng không còn là ta của quá khứ.”

Trước mặt Cổ Nhã và Huyền Tinh, hắn cũng không tiện nói thẳng ngay cả ma quân cũng đã đổi sang người khác.

Dù có nói ra, Tiên Dao cũng khó lòng hiểu chuyện gì xảy ra, có lẽ nàng cũng chẳng tin.

Thẩm Kinh Trần thầm nghĩ, nàng muốn nghĩ sao cũng được.

Chấp nhận hay không, muốn ở hay đi là tùy ở nàng.

Hắn chưa từng áp đặt bất cứ hạn chế nào lên nàng, nàng vốn có tự do.

Hắn vốn chẳng muốn dính líu gì đến cốt truyện, chỉ là nàng muốn ở lại nên hắn mới liều lĩnh một phen. Nếu nàng đổi ý, với hắn cũng chẳng phải chuyện xấu.

Thẩm Kinh Trần lặng lẽ đứng đó, để mặc Tiên Dao đảo mắt nhìn mình từ đầu đến chân, rồi dõi theo bóng nàng quay đi không chút do dự.

Huyền Tinh thấy Tiên Dao vô lễ bỏ đi như vậy, theo bản năng muốn quát mắng dạy dỗ một trận, nhưng may mắn được Cổ Nhã kéo lại, bịt miệng lôi hắn ra xa.

“Ừm ừm!” Huyền Tinh trợn mắt nhìn nàng ta: “Ngươi kéo ta đi làm gì?”

Cổ Nhã lạnh lùng đáp: “Cứu mạng ngươi.”

Huyền Tinh cũng chẳng phải kẻ ngốc, nghe vậy dần hiểu ra, cũng phát hiện tâm trạng quân thượng có vẻ không ổn.

Hai người dần lùi ra khỏi đại điện, vừa định đi xa, bỗng bị Thẩm Kinh Trần gọi lại.

“Đi đâu? Ta còn chưa nói xong.”

Cổ Nhã lập tức buông Huyền Tinh ra, cả hai cúi đầu nghe lệnh.

“Không cần để ý bọn tu giới.”

Tầng kết giới trong suốt trên vòm ma giới bắt đầu xoay chuyển, bảy mươi hai chiếc đèn lưu ly trong Trường An cung chập chờn, hạt linh khí nhảy múa trên đầu ngón tay Thẩm Kinh Trần, lướt qua lớp sương hoa đọng trên bàn ngọc huyền băng.

“Chúng phá không nổi đại trận của ta, Sở Thiên Độ đích thân tới cũng vô dụng.”

Thẩm Kinh Trần nói còn khá khiêm tốn, Sở Thiên Độ không chỉ vô dụng, nếu cưỡng ép công kích còn có thể tự chuốc lấy thương tổn.

“Yên tâm làm việc của các ngươi, mặc kệ bọn chúng la hét bên ngoài, coi như không tồn tại là được.”

Nghe quân thượng nói vậy, Cổ Nhã và Huyền Tinh đều yên lòng phần nào.

Dù họ tin tưởng quân thượng, nhưng không gặp mặt vẫn không biết nên xử trí ra sao.

Xét cho cùng, lần này là Sở Thiên Độ đích thân xuất mã.

Quân thượng vốn là kẻ bại trận trong đại chiến tiên ma năm xưa…

Nhưng đó đã là chuyện cũ rích rồi. Bọn họ tin rằng với thực lực hiện tại, quân thượng đủ để đè Sở Thiên Độ xuống đất mà “chà xát”.

“Tuân lệnh quân thượng.”

Hai người cúi đầu lui ra, trước khi biến mất, Thẩm Kinh Trần lại lần nữa mở miệng:

“Nói với người bên dưới, nếu nàng muốn đi, không ai được ngăn cản, mở trận pháp, bảo hộ nàng chu toàn rời đi.”

Lời này vừa ra, Huyền Tinh mù mịt không hiểu, Cổ Nhã lập tức lĩnh hội, lại đáp một tiếng “tuân lệnh”, sau đó dẫn Huyền Tinh rời đi.

Người đã đi hết, đại điện trở nên vắng lặng khác thường.

Sau khi xuyên thư, Thẩm Kinh Trần thích nhất được ở một mình, bởi người ở đây khó mà hiểu được hắn, hắn cũng không muốn họ phát hiện ra sơ hở.

Nhiều năm như vậy, hắn đã quen với việc đơn độc, không hề cảm thấy cô đơn hay nhàm chán.

Nhưng mấy ngày nay bên cạnh luôn có một cái đuôi nhỏ, ngay cả lúc hắn bế quan cũng đòi đi theo, thậm chí còn làm mấy chuyện hồ đồ khó nói thành lời, dần dần hắn cũng quen với sự bầu bạn này.

Đột nhiên nàng biến mất, có lẽ sau này cũng sẽ không xuất hiện nữa, nhận thức này khiến Thẩm Kinh Trần toàn thân không được tự nhiên.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, hóa thành ánh sáng rồi đi đến phòng thí nghiệm. Lần này tình trạng bất thường của cơ thể đã được giải quyết, vậy thì cứ tiếp tục nghiên cứu thôi.

Dưới gốc mận khổng lồ bên ngoài Trường An cung, Tiên Dao đang dựa vào thân cây, nàng cúi đầu ăn mận.

Người tu giới đánh tới ma giới nàng không quan tâm, Sở Thiên Độ đến nàng cũng không quan tâm, Bạch Tuyết Tích vì sao lại dính líu đến ma giới nàng càng không để trong lòng. Đầu óc nàng chỉ nghĩ đến chuyện quả mận này ngọt thật, ngon thật, và —

Những quả mận ngon như thế này, sợ rằng sau này không còn cơ hội ăn nữa.

Sao hắn lại là ma quân chứ?

Trong không gian bế quan, sự thật bị chối bỏ cuối cùng lại được chính người trong cuộc thừa nhận, Tiên Dao không thể tiếp tục lừa mình dối người, buộc phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.

Thật sự rất tàn nhẫn.

Tình cảm mà nàng dành cho Thẩm Kinh Trần vô cùng phức tạp, vượt xa bất kỳ ai nàng từng quen biết.

Nàng không ngừng hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi khi hai người quen biết và bên nhau, nhưng vẫn không thể tin nổi Thẩm tiên sinh lại chính là Ma Quân.

Ma Quân trong sách thiên thư là kẻ cố chấp, bệnh hoạn, tàn nhẫn và khát máu, dùng mệnh hồn để tu luyện, khắp cung điện là mùi máu tanh, mỗi lần Bạch Tuyết Tích đến đều không thể chịu nổi. Trong truyện viết rằng Ma Quân sẽ cố ý ra lệnh người dọn dẹp sạch sẽ, để nàng ta có thể ở lại thoải mái hơn.

Lẽ nào Thẩm Kinh Trần hiện tại cũng đang cố giấu đi mọi thứ?

Nhưng… hắn thậm chí còn chưa quen biết Bạch Tuyết Tích.

— Nghĩ đến đây, Tiên Dao bỗng cứng người lại. Nàng chợt nhận ra rằng, nếu Thẩm tiên sinh thật sự là Ma Quân, thì theo cốt truyện gốc, thời điểm Ma Quân gặp Bạch Tuyết Tích lần đầu chính là sau một lần “phát bệnh”.

Ma Quân cứ cách một thời gian lại phát bệnh một lần. Mà Thẩm Kinh Trần vừa mới kết thúc một đợt như vậy, ngay sau đó người của Thục Sơn liền đến đòi người. Điều đó có nghĩa là Bạch Tuyết Tích hiện tại hẳn là đã đến Ma giới, mọi chuyện đều trùng khớp với diễn biến của cốt truyện. Họ sắp gặp nhau rồi.

Mà sự gặp gỡ ấy đồng nghĩa với việc Tiên Dao sẽ lại bị so sánh, bị lu mờ giống như khi ở Thục Sơn. Thẩm Kinh Trần cũng sẽ giống sư tôn, sư huynh và cả Sở Thiên Độ, ánh mắt từng đặt lên nàng… rồi sẽ chuyển hết lên người Bạch Tuyết Tích.

Tất cả những gì từng thuộc về nàng, sẽ được trao cho người khác, thậm chí là gấp bội.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tiên Dao đã thấy nghẹn ngào, khó chịu đến không thở nổi.

Thẩm Kinh Trần sẽ phát điên vì yêu một nữ nhân, mà người đó lại chính là Bạch Tuyết Tích, kẻ gắn chặt với nàng bởi mối nghiệt duyên không thể dứt.

Hắn sẽ vì người đó mà kiềm chế bản năng, sẽ vì người đó mà tàn nhẫn giết chết chính mẫu thân của nàng.

Nghĩ đến mẫu thân, sợi dây căng cứng trong đầu Tiên Dao cuối cùng cũng đứt phựt.

Nàng đột ngột đứng bật dậy, vội vã đi tìm Thẩm Kinh Trần, nhưng dù đi khắp mọi ngóc ngách của Trường An Cung cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Tiên Dao bắt đầu hoảng hốt. Nàng nghĩ đến phòng thí nghiệm, trong chớp mắt đã dịch thân đến nơi. Chiếc ngọc bội đeo bên hông là vật thuộc về Thẩm Kinh Trần, nó giúp nàng không bị bất kỳ pháp trận nào ngăn trở. Nàng dễ dàng đẩy cửa bước vào, nhưng nơi này cũng trống rỗng không có một ai.

Trên bàn có mấy tờ phù chú, Tiên Dao bước tới cẩn thận quan sát. Nét chữ trên phù là của Thẩm Kinh Trần, nàng đã ghi tạc từng điều thuộc về hắn trong lòng, tuyệt đối không thể nhận lầm.

Mực còn chưa khô hẳn, chứng tỏ Thẩm Kinh Trần vừa mới ở đây, chỉ vừa rời đi không lâu.

Không được.

Không thể để hắn rời đi, không thể để họ gặp nhau.

Giờ nàng mới chỉ vừa nhập ma, tu vi còn quá yếu kém. Nếu bọn họ thật sự gặp nhau, nàng có thể sẽ không còn cơ hội xen vào nữa.

Nếu Thẩm Kinh Trần phát hiện thân phận thật của nàng, hắn chắc chắn sẽ nói cho Bạch Tuyết Tích biết. Đến lúc đó, Bạch Tuyết Tích sẽ làm gì? Sẽ ám chỉ điều gì với Thẩm Kinh Trần? Viễn cảnh đó khiến người ta không dám tưởng tượng.

Tiên Dao vừa hoảng loạn vừa bất lực chạy khắp nơi tìm Thẩm Kinh Trần, nhưng những chỗ nàng nghĩ đến đều không có hắn.

Ngay lúc nàng cảm thấy bản thân tuyệt vọng nhất, lại tình cờ bắt gặp một đàn bướm, chuyện này khiến nàng nhớ đến lần Thẩm Kinh Trần từng nói sẽ tặng nàng một cây trâm bướm, để sau này có chuyện gì, chỉ cần tìm được chủ nhân cây trâm là được.

Tiên Dao lập tức đuổi theo đàn bướm, băng qua hành lang, xuyên qua mấy tòa cung điện. Cuối cùng, nàng thấy bướm bay qua một tầng pháp trận gợn sóng.

Chúng bay ra ngoài rồi.

Nàng khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra đây chính là đại trận hộ sơn của Trường An Cung.

Ra khỏi đây, chính là thật sự rời khỏi Trường An Cung.

Bướm đã bay đi rồi, nàng còn muốn tiếp tục đuổi theo không?

Trong bóng tối, Cổ Nhã cũng rất muốn biết nàng rốt cuộc sẽ chọn thế nào.

Ở lại hay rời đi?

Nàng thấy nàng ta như đang chạy loạn, tưởng rằng nàng ta không tìm được đường ra, vì vậy mới dẫn nàng ta đến nơi này.

Còn về tung tích của Thẩm Kinh Trần, trong toàn bộ Trường An Cung không ai dám dò xét, Cổ Nhã cũng không biết rõ.

Cho nên nàng hoàn toàn không ngờ mình vô tình mà trúng đích, lại thực sự dẫn Tiên Dao đến đúng nơi cần đến.

Lúc này, Thẩm Kinh Trần quả thực không có ở Trường An Cung.

Hắn đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu phù lục, bỗng nhiên lại cảm nhận được dao động không gian quen thuộc từ dị giới.

Đó là hơi thở đến từ thế giới hiện đại.

Giống như lần trước, hắn không dám bỏ lỡ dù chỉ một khắc, không chút do dự liền đuổi theo.

Lần này, dao động không gian còn gần hơn lần trước, nằm ngay trong nội bộ Ma giới.

Thẩm Kinh Trần lần theo suốt dọc đường, dao động càng lúc càng dữ dội, khí tức càng lúc càng quen thuộc. Hắn nhíu chặt mày nhìn mười hai cây que tính lơ lửng xoay tròn trong lòng bàn tay, cuối cùng tìm được nguồn gốc dao động ở mép vực gần Đại Hoang.

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống, giày bạc giẫm lên mặt đất, những viên đá vụn dưới đế giày phát ra âm thanh lạo xạo khe khẽ theo mỗi bước chân.

Hắn từng chút một tiến lại gần nguồn dao động, trên mặt không có kích động, cũng chẳng có vui mừng.

Là đã tê dại rồi, không dám đặt hy vọng nữa, hay là còn vì lý do gì khác?

Càng đến gần, xung quanh càng hoang vu lạnh lẽo, vô số hài cốt chặn đường đi, dường như trước đó đã có người đến, sơ lược dọn bớt hài cốt, chỉ để lại một lối nhỏ đủ cho một người đi qua.

Nơi này rất quen thuộc.

Là chỗ mà Ma Quân đời trước thường hay lui tới, những bộ hài cốt xung quanh chính là kiệt tác của hắn.

Thẩm Kinh Trần đưa mắt lướt qua những bộ xương người đó, chưa đi được mấy bước đã cảm nhận được ánh mắt đang lén dõi theo trong bóng tối.

Bạch Tuyết Tích đã đến đây mấy ngày rồi.

Nàng chắc chắn mình không tìm sai nơi, chính chỗ này là nơi bế quan của Ma Quân trong nguyên tác, đống xương cốt bên ngoài cũng chứng minh suy đoán của nàng là đúng.

Thế nhưng suốt mấy ngày nàng lục lọi khắp nơi, vẫn không thấy bóng dá của Ma Quân đâu.

Đây là lần đầu tiên nàng bắt đầu nghi ngờ nội dung của nguyên tác, vốn dĩ mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, giờ lại bắt đầu có sự thay đổi, một nỗi bất an khó hiểu len lỏi trong lòng nàng.

Đúng lúc ấy, nàng thấy một đóa liên hoa trắng như tuyết nở rộ phía xa, có người bước ra từ những đường linh văn tan vỡ, tay áo rộng bằng lụa băng quét qua những đống xương và mặt đất cháy đen, mọi thứ bị ma khí ăn mòn trong chớp mắt liền trồi lên những mầm non xanh như ngọc bích.

Tựa như bầu trời rách toạc để lộ ánh sao, lớp sương máu ẩn mình ở nơi này khi chạm đến luồng sáng ấy liền thét lên chói tai, vô số móng vuốt xương trắng muốn quấn lấy người kia đều hóa thành tro bụi lả tả rơi xuống.

Bạch Tuyết Tích lặng lẽ quan sát từ trong bóng tối, tay áo rộng màu bạc như ánh trăng đổ xuống, đuôi tóc hoà trong cơn gió mạnh cuộn lên như mực đậm.

Ánh sáng trời xanh xám rọi qua lớp khí đục, rơi trên trán hắn, chiếu vào đôi mắt kia như ngưng tụ cả ngàn ngọn núi phủ sương tuyết, mỗi cái cúi đầu đều sắc bén như thần tính muốn rạch nát ánh nhìn.

Quá đỗi thanh khiết, nàng nghĩ. Ngay cả vạt áo tung bay cũng như được ngâm qua nước ngọc Trì Dao, mùi thối rữa của xác chết đều bị hương lạnh cực điểm trên người hắn ép lùi, đến cả hơi thở của Bạch Tuyết Tích cũng nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn là—

Đúng lúc suy nghĩ đến đó, ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt hắn, ngay khoảnh khắc hiểu rằng mình đã bị phát hiện, trước khi kịp xác nhận thân phận đối phương, Bạch Tuyết Tích đã không tự chủ mà đáp lại câu hỏi của hắn.

“Ngươi là ai?”

Lời vừa thốt ra đã mang theo sức mạnh pháp thuật, nếu hắn thực sự muốn biết điều gì thì không ai có thể từ chối.

Bạch Tuyết Tích không khống chế được mà đáp: “Ta là Bạch Tuyết Tích.”

Lời vừa dứt, nàng như thấy trên mặt hắn hiện lên vết nứt của một đóa băng liên.

Tuy cảm xúc của hắn vô cùng kín đáo, không có chút gợn sóng, nhưng nàng bỗng nhiên linh cảm được rất rõ ràng hắn đang nghĩ gì.

Đó là cảm giác “sao lại là nàng ta” đầy khó chịu.

Hắn… quen nàng ư?

Bạch Tuyết Tích sững sờ.

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *