Chương 36
Dưới cơn mưa lớn bao phủ khắp Kim gia, những nỗi nhớ thầm kín bị chôn vùi theo làn nước, cùng với những mưu toan dơ bẩn cũng dần bị xóa nhòa.
Thanh Chấp Tố cưỡng chế mở kho tàng của Kim gia, từ trong đó kiểm kê lại tất cả những thứ bà từng mang từ Thanh thị đến.
Rồi bà phát hiện ra có rất nhiều đồ đã biến mất.
Phần lớn là trang sức bằng vàng bạc, pháp bảo những thứ ít bị đụng đến, vừa nghĩ cũng đoán được là Kim Di Phong đã lấy đem cho Bạch Song Lăng.
Nghĩ đến tên cẩu nam nhân đã chết kia, vẻ mặt Thanh Chấp Tố không hề có chút biến hóa nào. Bà nhanh chóng dọn sạch kho tàng của Kim gia, mang theo mấy chiếc nhẫn trữ vật rời đi.
Mưa lớn và tiếng sấm khiến lòng người bất an, như thể quay lại thời khắc ban ngày khi lôi kiếp hóa thần phủ xuống trời đất.
Kim gia lúc này rắn mất đầu, không ai dám đứng ra ngăn cản Thanh Chấp Tố. Bà thuận lợi rời khỏi nhà kho, lập tức quay về tìm Tiên Dao.
Thế nhưng khi quay lại, bà chỉ thấy A Mặc đang sốt cao mê man trên giường, còn Tiên Dao thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Kết giới bản mệnh không có chút dao động nào, chứng tỏ không có kẻ ngoài nào đến đây làm hại nàng mà nàng là tự mình rời khỏi.
Nàng đã ra ngoài sao? Có chuyện gì vậy?
Thanh Chấp Tố do dự giây lát, lo lắng sẽ sai lầm dù chọn ở lại hay đi tìm, vậy nên bà quyết định ở lại nơi này chờ đợi Tiên Dao.
Con gái ngoan đã bước vào kỳ Hóa Thần, lại còn là song tu tiên ma, cho dù hiện tại vẫn còn suy yếu, thì với tình hình Kim gia lúc này, cũng không ai là đối thủ của nàng.
Kim thị xưa nay có quan hệ thân thiết với Cửu Tiêu Tông, chắc chắn khi Cửu Tiêu Tông nhận được tin Kim Di Phong và các trưởng lão gặp chuyện sẽ lập tức tới giúp. Nhưng giờ đây Bồng Lai đang mưa lớn, sóng biển dậy sóng, yêu quái dưới biển tác oai tác quái, nên dù họ muốn tới cũng sẽ đợi mưa tạnh mới dám xuất hành. Vì vậy, Thanh Chấp Tố không quá lo lắng.
Quả đúng như mẫu thân suy đoán, hiện tại Tiên Dao rất an toàn, và đúng là nàng đã tự mình rời khỏi kết giới.
Tuy một mình ở trong kết giới có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng khi lắng nghe tiếng mưa rơi, ngắm nhìn khung cảnh đêm mưa tăm tối ngoài kia, tâm tình đè nén trong lòng lại không cách nào hóa giải, rất nhanh nàng đã không thể ngồi yên nên quyết định ra ngoài tìm mẫu thân.
Vì không biết mẫu thân đang ở đâu, Tiên Dao liền đi một vòng quanh Kim gia. Mưa lớn, nhưng mưa tự động tách khỏi thân thể nàng, không làm ướt một góc áo nào của nàng. Cả Kim gia đều trốn trong nhà, không ai dám ra ngoài, trong màn mưa tối mịt chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ của một mình nàng.
Bước chân và thần thức của tu sĩ Hóa Thần không mấy ai có thể cảm nhận được. Mấy nhân vật chủ chốt còn sống sót của Kim gia hiện đang ẩn náu trong mật thất, tuy không phát hiện được Tiên Dao ở gần, nhưng cũng chắc chắn rằng nếu nàng đến thì cũng không thể phát hiện ra họ.
Bọn họ vừa trị thương vừa bàn mưu tính kế trong mật thất, nói đến một số bí mật đã bị chôn vùi trong trận đại chiến tiên ma từ trăm năm trước.
“Gia chủ đã chết, tân thiếu chủ không rõ tung tích, tín hiệu cầu cứu đã gửi đến Cửu Tiêu Tông, nhưng chẳng biết bao giờ họ mới tới. Họ sẽ không bỏ mặc chúng ta đấy chứ…”
Một người trẻ tuổi tỏ vẻ bất an phỏng đoán, người lớn tuổi lập tức quát lên: “Nói cái gì thế! Chuyện này có gì phải lo? Tân thiếu chủ là người có phúc khí, tất có thiên tướng bảo hộ. Chẳng lẽ ngươi không thấy ánh hào quang đưa nàng đi sao? Nàng chắc chắn vẫn bình an vô sự, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ nàng trở về là được.”
“Còn về Cửu Tiêu Tông, thì càng không cần phải lo. Chờ mưa tan họ nhất định sẽ đến. Đến lúc đó, mẹ con nhà họ Thanh đừng hòng tiếp tục hoành hành trong Kim gia nữa!”
“Nghe nói Thanh Chấp Tố đã càn quét sạch kho báu của Kim gia, không để lại chút gì. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Kim thị đều bị nàng ta cướp sạch, thật là ngông cuồng không ai bằng. Cửu Tiêu Tông có Trường Hạo Địa Tiên tọa trấn, nếu ông ấy chịu ra tay giúp đỡ, nhất định có thể giành lại những gì của chúng ta, dạy cho nhà họ Thanh một bài học nhớ đời!”
Nói thì nói vậy, nhưng họ vẫn có chút do dự: “Nhưng chuyện lần này của Kim gia nói cho cùng gia chủ cũng có lỗi. Người của Thục Sơn đều đã bỏ mặc Kim thị, toàn bộ rút lui rồi. Cửu Tiêu Tông liệu có thật sự không để ý đến thái độ của Thục Sơn mà ra tay giúp chúng ta đối phó với nhà họ Thanh không?”
Người lớn tuổi hơn bình tĩnh nói: “Không cần phải sợ thái độ của Cửu Tiêu Tông, bọn họ với Kim gia như những con châu chấu buộc chung một sợi dây. Nếu Trường Hạo Địa Tiên còn muốn yên ổn làm địa tiên, thì phải ngoan ngoãn phái người tới đây cứu giúp, nếu không thì…”
Lời chưa nói hết khiến người trẻ tuổi càng thêm hiếu kỳ, liền nài nỉ lão nói rõ thêm một chút.
Người lớn tuổi do dự một lúc, cảm thấy vẫn nên đề phòng bất trắc, lỡ như bản thân không chống đỡ được đến lúc Cửu Tiêu Tông đến, thì cũng cần có người biết những chuyện này.
Ông ta hạ giọng: “Lại đây, ghé tai ta nói——”
Người trẻ tuổi ghé sát tai lại gần, nghe thấy ông thì thầm nói: “Năm đó Trường Hạo độ kiếp thất bại, miễn cưỡng mới dám xưng là địa tiên. Còn kẻ tử địch của hắn là Thanh Chiêm thì thuận buồm xuôi gió tiến vào hậu kỳ độ kiếp, trở thành người có khả năng phi thăng thành tiên nhất trong tu giới. Con cái của hắn cũng đều có tiền đồ, ai nấy đều bước vào Hóa Thần kỳ, đặc biệt là con trai Thanh Chấp Diễm, đã gần đến Hợp Thể kỳ rồi.”
“Địch nhân lại thành công như thế, Trường Hạo có thể nghĩ đến tương lai nhà họ Thanh sẽ giẫm lên đầu hắn ra sao. Đúng lúc đó lại nổ ra đại chiến tiên ma… Ngươi biết đấy, ông trời có mắt, Thanh thị diệt môn không còn chốn chôn thân. Nếu không có chuyện năm đó, thì hôm nay hai mẹ con nhà họ Thanh kia còn kiêu ngạo đến mức nào nữa!”
Người trẻ tuổi nghe vậy liền khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng không biết điều mà tộc lão chưa nói ra có phải đúng như mình nghĩ hay không.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, mật thất bất ngờ bị một lực lượng lớn đánh vỡ, một bóng trắng như tuyết đứng ngoài cửa u uẩn cất tiếng: “Vậy nên, Cửu Tiêu Tông và Trường Hạo Địa Tiên có liên quan đến cái chết của toàn bộ Thanh thị?”
Những người trong mật thất kinh ngạc nhìn bóng người mảnh mai hiện ra sau làn bụi khói tan dần, đó là một tồn tại như ác mộng đối với họ.
“Thanh Tiên Dao!”
Tiên Dao lặng lẽ đứng đó, lớp bụi đất phủ trên người nàng cũng chẳng buồn phủi, chỉ lặng lẽ từng bước áp sát những người kia.
Giọng nàng lạnh lẽo, từng chữ như băng lạnh chậm rãi vang lên: “Rốt cuộc Thanh thị diệt môn là chuyện như thế nào?”
“Bọn họ thực sự chết trong tay Ma Quân sao?”
Nàng trực tiếp áp sát trán lão giả (*), không ngừng thi triển thuật sưu hồn: “Nói rõ ràng! Toàn tộc Thanh thị bị diệt rốt cuộc là do Ma Quân, hay là do Kim thị và Cửu Tiêu Tông thông đồng mưu hại?”
(*): Lão giả ý chỉ những người già lớn tuổi.
Một tia chớp xẹt ngang trời, để lại ánh sáng rùng rợn trên mi mắt Tiên Dao.
Việc nàng đến được đây vốn chỉ là tình cờ, chỉ vì cảm thấy linh lực nơi này dao động bất thường nên nàng mới cẩn thận dò xét.
Không ngờ lại phát hiện ra mật thất này, còn vô tình nghe được đoạn đối thoại của họ.
Lão giả kia tuy không nói quá rõ ràng, nhưng chỉ cần là người nghe được đều có thể suy ra hàm ý đằng sau.
Thế nhưng, cho dù bị Tiên Dao sưu hồn ép hỏi, câu trả lời mà lão ta đưa ra lại khiến người ta thất vọng.
“Thanh thị đương nhiên là chết trong tay Ma Quân, là chết trong tay Thẩm Kinh Trần!”