Chương 38
Tiên Dao theo mẫu thân trở về một nơi không hẳn xa lạ đối với hai người, nơi đây chính là tộc địa của họ Thanh trên Linh Sơn.
Linh Sơn xưa kia là nơi linh khí dồi dào nhất tu giới, vì vậy mới có tên là “Linh Sơn”.
Tất cả tu sĩ đều ao ước được sống gần Linh Sơn, ai ai cũng ngưỡng mộ họ Thanh ở nơi đây.
Nhưng thời thế đổi thay, Linh Sơn từng là chiến trường chính của cuộc đại chiến giữa tiên và ma.
Nhiều năm qua chỉ còn một mình Thanh Chấp Tố trông coi, nơi này đã hoang tàn vắng lặng, chẳng còn như xưa.
Cửa lớn vốn từng tấp nập người ra vào giờ vắng bóng, những dãy núi tràn đầy linh khí năm nào nay cỏ cây không mọc nổi, khắp nơi là tàn tích.
Phải nhờ Thanh Chấp Tố dốc hết linh thạch trùng tu mới miễn cưỡng khôi phục được chút dáng vẻ cũ.
Bà đưa Tiên Dao đáp xuống trước đạo tràng trên Linh Sơn, không tiếp tục đi sâu vào nữa.
Tiên Dao dừng lại nhìn bóng lưng của mẫu thân, nàng biết rằng chuyện cần đối mặt cuối cùng cũng đến.
Trên đường từ Kim gia về đây, hiểm họa khắp nơi, có nhiều chuyện chưa kịp nói rõ.
Giờ mới có thể nói.
Thanh Chấp Tố quay lại, bà đứng trước gió, vẻ mặt nghiêm nghị khiến Tiên Dao nhớ đến ông ngoại mà nàng từng thấy qua ký ức của tộc lão ở Kim gia.
Ông ngoại khi nghiêm mặt cũng như vậy.
Lúc ông qua đời, sắc mặt cũng không khác khuôn mặt của mẫu thân bây giờ, vừa bi thảm, đầy bất cam và tiếc nuối, lo lắng cho con cháu và tương lai nhà họ Thanh.
Là con gái của ông, mẫu thân nàng có vẻ mặt ấy là vì bất cam thay cho tộc nhân, là vì lo lắng cho nàng.
Không đợi mẫu thân hỏi, Tiên Dao đã lên tiếng: “Nương, nếu con nói, Ma Quân bây giờ không phải kẻ đã tàn sát họ Thanh năm xưa, người có tin không?”
Thanh Chấp Tố dường như đã đoán trước, sắc mặt của bà không hề dao động.
Nhưng vì tôn trọng con gái, bà không phản bác gay gắt.
Bà bình tĩnh nói bằng giọng điệu công bằng và khách quan: “Ma Quân dung mạo tuấn mỹ hiếm có trên đời. Ngay cả ta cũng phải thừa nhận hắn giờ đây khác hẳn khi xưa. Nếu không nhớ rõ từng đường nét gương mặt hắn, thì thật sự ta đã nghi ngờ có khi không phải cùng một người rồi.”
Tên ma đầu khi xưa đặt tên Ma cung là “Lục Tận Cung”, trong lúc đàm tiếu có thể giết sạch cả tộc họ Thanh. Sao hắn có thể trở thành người ôn hòa lễ độ, nho nhã hiền hòa như hiện giờ?
Thanh Chấp Tố cũng nhớ gương mặt lạnh lùng trắng trẻo của hắn, nhớ cách cư xử lễ độ đầy phong thái đó.
Cách hành xử của hắn đúng mực như bậc quân tử chính trực.
Hắn là người đoan chính hơn bất kỳ ai bà từng gặp… chỉ tiếc rằng hắn lại có gương mặt của đại ma đầu đã gây bao tội ác.
Câu “hóa thành tro ta cũng không quên” chính là ý “hóa thành tro cũng không nhận nhầm được.”
Tiên Dao biết mẫu thân mình không dễ dàng tin, nàng hoàn toàn có thể hiểu nên cũng không muốn ép buộc bà.
“Dù nương không tin thì hiện tại chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn. Giờ hắn còn mạnh hơn xưa rất nhiều, nhưng chưa từng gây sự. Ít nhất là từ trước khi con xảy ra chuyện, hắn đã có đủ năng lực lấy đi tất cả, nhưng hắn không làm.”
“Nương không muốn tin hắn, nhưng cũng chẳng thể giết hắn. Vậy trong khoảng thời gian chưa thể báo thù này, nương có thể thử nhìn kỹ hơn một chút.”
Tiên Dao nghiêm túc nói, “Tự mình quan sát, lắng nghe. Biết đâu một ngày nào đó, người sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Không bị ép phải chấp nhận, Thanh Chấp Tố cảm thấy nhẹ nhõm.
Nói thật, bà không muốn làm Tiên Dao tổn thương.
Con gái đã trải qua quá nhiều, cảm xúc mong manh, bà không muốn gây thêm đau khổ, nhất là khi nỗi đau ấy đến từ chính bà.
Dù có là mối thù diệt tộc, nhưng suy cho cùng thì tộc nhân đã qua đời từ lâu.
Người còn sống là con gái mình, đây mới là điều quan trọng nhất.
Mẫu tử tâm thông. Lý trí thì không thể chấp nhận, nhưng trong lòng bà lại lờ mờ có một linh cảm…
Có lẽ… thật sự không phải là hắn?
Và điều quan trọng nhất—
“Hắn đã cứu con.” Thanh Chấp Tố khẽ nói, âm giọng run rẩy: “Hắn cứu mạng con, chỉ riêng điều này… ta có thể cho hắn sống thêm một thời gian.”
Dừng lại một chút, bà khẽ cười tự giễu: “Nương cũng tự biết mình, chỉ là một thân một mình, làm sao là đối thủ của hắn? Ta sẽ không chủ động ra tay, nhưng nếu có cơ hội, ta cũng sẽ không bỏ qua.”
“Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ quan sát kỹ hơn một chút… cũng không sao.”
Lời mẹ khiến trái tim Tiên Dao lúc co lại lúc giãn ra, không ngừng dao động.
Nàng khàn giọng nói: “Nương không nghĩ rằng Địa Uyên Hỏa là âm mưu của Ma Quân sao? Rằng cả việc con gặp nạn rồi được cứu đều nằm trong tính toán của hắn?”
Khi trong lòng đã có định kiến, con người ta sẽ rất khó chấp nhận bất kỳ lời biện giải nào.
Tu giới đã khắc sâu hình tượng của một Ma Quân tàn ác.
Ma Quân thật sự cũng từng gây nhiều tội lỗi, hơn nữa hắn lại là đại ma đầu.
Những nghi ngờ trước đó của Sở Thiên Độ cũng không phải vô cớ.
Nếu là Ma Quân của ngày xưa thì đúng là có thể làm ra những chuyện như vậy.
Thanh Chấp Tố nghe xong, bà không khỏi khẽ thở dài.
Tiếng thở dài ấy rất dài, như thể gói trọn cả cuộc đời dài đằng đẵng trong ký ức.
“Ta có thể nhìn nhầm một người đàn ông, nhưng sẽ không bao giờ nhìn nhầm con gái của mình.”
Thanh âm của Thanh Chấp Tố vang lên nhẹ nhàng: “Con là người như thế nào, suy nghĩ trong đầu ra sao, có thể nhận giặc làm thân hay không ta lại không biết sao?”
Tiên Dao nghe vậy lòng chua xót không thôi. Cảm giác được thấu hiểu và tin tưởng vững chắc như thế này, ngoài Thẩm Kinh Trần ra, nàng chỉ từng cảm nhận được từ mẫu thân.
Nàng không kìm được mà nhào vào lòng mẫu thân, Thanh Chấp Tố dịu dàng ôm chặt lấy nàng, cúi đầu nhìn lên lớp vải giao tiêu quý giá và những món trang sức đắt đỏ trên người nàng, đặc biệt là chiếc trâm phượng nơi đuôi tóc, giọng điệu phức tạp hỏi: “Những thứ này đều là hắn chuẩn bị cho con sao?”
Tiên Dao cảm nhận được bàn tay của mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve mình, cũng hiểu bà đang hỏi điều gì.
Nàng khẽ “vâng” một tiếng, liền nghe thấy mẫu thân tiếp lời: “Chịu bỏ nhiều tiền vì con thế này, cũng không phải hạng người nhỏ nhen.”
Tiên Dao mím môi, nàng không nói gì thêm.
Thanh Chấp Tố thả nàng ra, hai mẹ con nắm tay nhau đi về phía sâu trong linh sơn, hướng về tổ trạch của Thanh thị.
Khung cảnh hoang tàn, linh khí thưa thớt nơi này khiến Tiên Dao mấy lần nhớ tới đại hoang của ma giới.
Những nơi từng bị ma quân tàn phá đều trở nên như thế này, khung cảnh tiêu điều và cằn cỗi.
Cho dù hậu thế có cố gắng tu sửa thế nào, cũng không thể khôi phục lại dáng vẻ huy hoàng thuở trước.
Nhìn mảnh đất nứt nẻ, cỏ cây không mọc nổi, trái tim Tiên Dao cũng như đất khô kia, rạn vỡ thành nhiều mảnh.
“Tiên tổ từng nói, tổ tiên Thanh thị là hậu duệ của Thanh Loan và Phượng Hoàng. Trước kia ta vẫn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt con ngày hôm đó ngộ đạo, ta mới phát hiện có lẽ tất cả đều là sự thật.”
Vừa đi, Thanh Chấp Tố vừa nói: “Chiếc trâm phượng trên đầu con lai lịch không nhỏ. Những ngày tới ta và con hãy ở lại đây tu chỉnh, rồi đi điều tra nguồn gốc của nó. Sẽ rất có ích cho việc tu luyện của con.”
Tiên Dao cũng phát hiện ra chiếc trâm không phải vật tầm thường. Thứ mà Thẩm Kinh Trần tiện tay đưa cho nàng, không ngờ lại giúp nàng lĩnh ngộ đặc biệt khi độ kiếp. Thật ra nàng còn nhớ tới “Phượng Hoàng cổ” khi xưa, món linh dược đó vốn nên thuộc về nàng nhưng lại bị Thụ Thần trao cho Bạch Tuyết Tích.
Khi đó, nàng vượt qua muôn vàn thử thách, nhiều lần đối mặt với biển lửa và vực sâu. Dù nguy hiểm cận kề, nàng chưa từng thấy sợ hãi.
Giống như lần bị nhấn chìm trong địa hỏa, đau đớn là có, thống khổ cũng có, nhưng trong lòng nàng chưa từng có nỗi sợ.
Nàng và lửa tựa như có một mối liên hệ không thể lý giải.
Tiên Dao đưa tay siết chặt chiếc trâm, hồi lâu mới lên tiếng: “Cái này cũng là hắn đưa cho con. Con không biết hắn lấy từ đâu, nếu muốn biết nguồn gốc, e là phải đi hỏi hắn.”
Thanh Chấp Tố ngoảnh đầu lại, giọng điềm đạm: “Vậy chẳng phải rất dễ sao? Con cần gì phải đi tìm hắn, hắn tự khắc sẽ đến tìm con. Khi đó hỏi chẳng phải được rồi sao?”
Tiên Dao khựng lại, nàng ngơ ngác nhìn mẫu thân.
Gặp ánh mắt ấy, Thanh Chấp Tố nhướng mày: “Con không tin? Hay là chúng ta cược một phen, xem hắn mất bao lâu thì không chịu nổi mà đến tìm con.”
Tiên Dao há miệng, nàng khó khăn nói: “Nương, con nghĩ nương hiểu nhầm rồi. Con và hắn không như người nghĩ đâu.”
Thanh Chấp Tố bình thản đáp: “Mẫu thân có nghĩ gì đâu, càng không nói là hiểu lầm. Nương chỉ cảm thấy hắn sẽ đến thôi, con nghĩ mẫu thân đang nghĩ gì cơ?”
Tiên Dao hoàn toàn cứng họng.
Thanh Chấp Tố khẽ nhếch môi, bà cười kỳ quặc, tiếp tục dẫn đường phía trước.
Hai người đi một đoạn nữa, Tiên Dao mới lên tiếng lần nữa, nàng cúi đầu nói nhỏ: “Mẫu thân, vậy người đừng cá cược với con nữa, người chắc chắn sẽ thua.”
Thanh Chấp Tố cả đời ghét nhất là chữ “thua”, bà lập tức nói: “Không thể nào! Nương là người từng trải, sao có thể thua được? Nương nhìn rõ hết rồi, hắn nhất định trong ba ngày sẽ đến gặp con.”
Tiên Dao thở dài một hơi, nàng khẽ nói: “Nương, thật sự người đừng cá nữa… người đã thua rồi.”
Nàng hơi khó xử nói: “Hắn vừa mới đến rồi.”
“Chính là trận sương mù vừa nãy đó.”
Thanh Chấp Tố lập tức biến sắc, nhớ lại khung cảnh trong làn sương, bà liền thấp giọng mắng: “Tên cáo già gian xảo!”
Tiên Dao nghe vậy trợn tròn mắt, hai chữ “đợi đã” kẹt ở bên môi không thốt nên lời.
Cáo già gian xảo… ừm, Thẩm Kinh Trần đúng là không còn trẻ nữa. Bao nhiêu tuổi thì nàng không rõ, nhưng đối với nàng, hắn luôn có dáng vẻ từ bi, khoan dung của một bậc trưởng bối, nên gọi là “cáo già gian xảo” cũng không sai lắm…
Thôi vậy.
“Nương vào trước đi.” Tiên Dao đẩy nhẹ mẫu thân, dặn dò: “Nương đi tìm chỗ ở trước, lát nữa con sẽ đến.”
Thanh Chấp Tố cau mày: “Con định làm gì?”
“Người trong tu giới chắc cũng đoán được chúng ta sẽ đến đây. Con phải chuẩn bị một chút, không thể để bọn họ làm ô uế tổ địa của Thanh thị.”
Thanh Chấp Tố nói: “Nương đã lập kết giới và trận pháp rồi.”
“Vẫn chưa đủ.”
Tiên Dao nghĩ, những kết giới ấy có thể ngăn được người của Thục Sơn và Cửu Tiêu Tông, nhưng không cản nổi tà vật từ yêu giới.
Nàng không quên ai là kẻ đã cứu Bạch Tuyết Tịch đi. Nàng biết rõ sau khi vào yêu giới, đối phương sẽ không bỏ qua nàng.
Trong Thiên thư thoại bản, Bạch Tuyết Tích cũng từng làm chuyện tương tự, chỉ là khi ấy nàng không có cơ hội trọng sinh. Khi đó người Bạch Tuyết Tích nhắm đến là Ma Quân, và người mà nàng ta muốn loại bỏ là mẫu thân nàng—Thanh Chấp Tố.
Giờ đây nàng còn sống, Thẩm Kinh Trần cũng sẽ không bị Bạch Tuyết Tích thao túng. Vậy thì người mà Bạch Tuyết Tích lợi dụng sẽ đổi thành người khác, và người bị tổn thương sẽ là chính Tiên Dao.
Nàng phải chuẩn bị từ trước, đề phòng yêu giới hành động.
Yêu vương yêu giới tên là Đế Giang, hậu duệ của thần điểu thời thượng cổ. Tộc của hắn vốn được xem là tiên tộc, từng được nhân tộc kính trọng yêu quý.
Chỉ vì một bậc tiền bối trong tộc đột nhiên ra tay tàn sát nhân tộc, khiến cả một vùng dân chúng bị giết sạch. Từ đó tu giới và họ đoạn tuyệt, hai tộc đối đầu nhiều năm. Dân tộc thần điểu giờ chỉ còn lại vài người, cố giữ lấy sự bình an cho yêu giới.
Đế Giang là yêu vương đời này, còn có một người em sinh đôi tên là Đế Minh, chính là người đã cứu Bạch Tuyết Tích.
Đế Minh từ nhỏ thể trạng yếu ớt, không thể nói chuyện. So với huynh trưởng thì kém xa về thể lực lẫn pháp lực.
Đế Giang vì thế luôn mang cảm giác áy náy, cho rằng bản thân đã chiếm lấy năng lực của đệ đệ nên mới mạnh mẽ như vậy.
Hắn luôn bảo vệ Đế Minh rất kỹ. Sau khi Đế Minh trưởng thành, hiếm khi ra ngoài một mình, thế mà lại bị quỷ cốt của Minh giới nhắm tới, suýt bị nuốt sống để tăng cường sức mạnh.
Người lẽ ra nên cứu Đế Minh là Tiên Dao. Nhưng nay lại là Bạch Tuyết Tích. Vì báo ân, sau khi nhận được ám chỉ và cầu xin từ Bạch Tuyết Tịch, Đế Minh chắc chắn sẽ đi tìm huynh trưởng để giúp đỡ.
Mà Đế Giang sẽ không từ chối người đã cứu mạng đệ đệ mình. Vậy nên Tiên Dao nhất định phải chuẩn bị trước.
Thanh Chấp Tố không biết trong lòng con gái nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, bà hiểu việc này không đơn giản.
Con cái đã đã trưởng thành, có suy nghĩ và bí mật riêng, bà làm mẹ cũng nên buông tay.
Chỉ còn một điều bà vẫn chưa thể ngừng băn khoăn: “Nương không hỏi gì khác, chỉ một chuyện nương không hiểu được.”
Tiên Dao quay lại nhìn, thấy vẻ mặt mẫu thân căng thẳng lạ thường, gần như dè dặt hỏi nàng: “Con và Cố Huyền Sinh vốn chưa từng gặp nhau, lẽ ra không có thù oán gì. Hôm đó ở Kim gia, vì sao con lại căm hận hắn đến vậy?”
“Nếu chỉ vì Cửu Tiêu Tông đến giúp Kim thị, con cũng không nên giận dữ đến mức đó.”
“Có phải con đã nghe được điều gì đó trong mật thất Kim gia rồi không?”
Thanh âm của Thanh Chấp Tố khẽ run, người không quen sẽ chẳng phát hiện ra.
“Kim gia và Cửu Tiêu Tông vốn có giao hảo lâu đời, nương vẫn luôn thấy kỳ lạ, vì sao người như Trường Hạo lại thân thiết đến vậy với Kim Di Phong.”
Thanh Chấp Tố nhẹ giọng hỏi: “Dao Dao, có phải con đã phát hiện ra điều gì không?”