Chương 45
Thẩm Kinh Trần cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Rất kỳ lạ, cả phản ứng của hắn lẫn những lời Tiên Dao nói đều thật kỳ lạ.
Hắn khẽ hé môi, đối diện với ánh mắt trong veo lấp lánh của Tiên Dao, lời muốn nói đến bên miệng lại không thể thốt ra.
Tiên Dao nhìn hắn muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt mờ tối dưới tầng mây hiện ra một nụ cười kín đáo.
“Nếu ngay từ đầu đã gặp được huynh, thì tốt biết mấy.”
Nếu ngay từ đầu đã có thể quen biết hắn, có lẽ rất nhiều chuyện sau này sẽ không xảy ra.
Nếu hắn vốn dĩ chính là người của thế giới này, vậy thì càng tốt hơn.
Cho dù không thể trọn vẹn thì cũng chẳng sao, tương lai thế nào còn chưa biết được, hiện tại có thể đồng hành cùng nhau, đó đã là một điều rất tuyệt vời rồi.
Tiên Dao không vạch trần điều gì, cũng không chủ động nhắc đến những đề tài nhạy cảm, nàng chỉ đơn giản bày tỏ một câu trong lòng mình rồi tựa vào lòng hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong tay nàng nắm chặt viên Huy Ánh Châu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn để xác nhận mẫu thân vẫn bình an, những hành động nhỏ bé này đều không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Kinh Trần.
Hắn cụp mắt nhưng không đẩy nàng ra, giữa hai người dường như có một sự ăn ý ngầm về những tình cảm chưa thổ lộ.
Lẽ ra, với kiểu đồng hành như vậy, hắn nên cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ, nhưng lại không.
Thẩm Kinh Trần là người có cảm giác đạo đức và trách nhiệm rất mạnh mẽ.
Điều đó hắn sớm đã biết, nhưng bây giờ hắn còn nhận ra thêm một điều nữa, hắn là người có ham muốn chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.
Phi chu (phi thuyền) đung đưa giữa ngân hà, ánh dương rực rỡ tắt dần nhường chỗ cho màn đêm tinh tú, Tiên Dao vì hồn phách bất ổn, tinh thần yếu ớt, tỉnh dậy chưa bao lâu đã lại ngủ thiếp đi.
Thẩm Kinh Trần ôm nàng trong lòng, không hề tránh né mà chăm chú nhìn gương mặt nàng.
Khi ngủ, mỹ nhân kiều diễm rực rỡ ấy lại thêm vài phần thanh lãnh, ánh trăng điểm tô lông mày đôi mắt, nàng như hóa thân thành ánh trăng sáng, toàn thân tỏa ra làn sương mờ ảo, khiến người ta say đắm mà chìm đắm.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trước kia lúc nào cũng có thể lý trí chọn cách buông tay, nhưng giờ đây chỉ cần chạm vào nàng, hắn liền không muốn rời đi nữa.
Những lời chia ly khó thốt, những khoảng cách vạn dặm không thể chịu đựng, tất cả như khuấy động trái tim hắn, khiến hắn không ngừng giằng xé.
Tay chạm đến môi nàng, đột nhiên cảm thấy người trong lòng run rẩy một cái, Thẩm Kinh Trần lập tức chột dạ giấu tay ra sau lưng, giả vờ bình thản như không có chuyện gì.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Tiên Dao tỉnh lại, chỉ thấy nàng nhíu mày, hắn vừa thở phào vừa không khỏi lo lắng.
Hắn ghé sát lại, những sợi tóc rũ bên vai khẽ lướt qua gò má nàng, khiến nàng thấy ngứa ngáy, Thẩm Kinh Trần liền vén tóc nàng lên, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, mang theo hương thơm quen thuộc của hoa mơ, khiến người trong mộng cũng nhanh chóng bình ổn lại.
Nhìn gương mặt giãn ra, đôi lông mày an tĩnh của nàng, thần sắc của Thẩm Kinh Trần phức tạp, khẽ thở dài nói: “Ngủ đi, mọi chuyện đã có ta.”
Không biết có phải nàng nghe thấy lời này hay không, mà sau đó Tiên Dao thực sự ngủ rất yên ổn.
Khi trời sáng rõ, nơi cần đến đã sắp tới, vậy mà Tiên Dao vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Kinh Trần thức trắng cả đêm, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện của Thanh Chấp Tố.
Trước khi đi, hắn và Thanh Chấp Tố đã cãi nhau một trận.
Thanh Chấp Tố bị hắn vạch trần tâm sự, rốt cuộc cũng không giữ được trạng thái bình tĩnh, sự điên cuồng dưới lớp mặt nạ lạnh nhạt từng chút bộc lộ ra, trách mắng hắn không nên nói ra những lời đó.
“Những chuyện ngươi biết cũng không nên nói ra, Dao Dao là Dao Dao, ta là ta, nàng có suy nghĩ của nàng, ta cũng có sứ mệnh của mình.”
“Điện hạ từ đầu đến cuối chỉ để tâm đến con gái ta, còn ta sẽ đi con đường của ta, không cần ngươi phải lo lắng.”
“Ta không thể để con gái mình thay ta đối mặt với mọi hiểm nguy, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để giải quyết triệt để mọi rắc rối, ta sẽ tìm ra Trường Hạo, tự tay giết kẻ thù, tìm lại linh hồn của phụ thân ta. Những chuyện này đều là việc ta nên làm, sao có thể để lên vai một đứa trẻ?”
Thanh Chấp Tố trợn mắt, giọng lạc đi vì kích động: “Người phạm sai lầm là ta, sao có thể liên lụy đến con gái ta? Ngươi chỉ cần đưa Dao Dao đi tìm cơ duyên, kết giới Linh Sơn đã vững chắc, không ai canh giữ cũng chẳng ai xâm nhập được, chúng ta mỗi người một ngả.”
“Nếu nó tỉnh lại mà tìm ta, ngươi cứ nói dối rằng ta vẫn an ổn ở Linh Sơn đợi nó, nó tin ngươi, sẽ không nghi ngờ đâu.”
Vì Thanh Chấp Tố là mẹ của Tiên Dao, nên Thẩm Kinh Trần luôn tôn trọng và lịch sự với bà.
Nhưng nghe những lời gần như trút giận kia, hắn không thể không trầm mặt xuống.
Từng làm giáo sư, thầy giáo nhiều năm, sau khi xuyên sách lại làm Ma Quân thêm nhiều năm nữa, mỗi khi Thẩm Kinh Trần lạnh mặt, uy nghiêm sắc lạnh tựa như thủy triều dâng trào, ngay cả người đã trải qua rất nhiều chuyện Thanh Chấp Tố cũng không khỏi bị áp chế mà yếu thế đi vài phần.
“Chính vì nàng tin ta,” Thẩm Kinh Trần trầm giọng, “ta mới không thể lừa dối nàng.”
“Thanh đạo quân, mỗi câu người nói đều chỉ đúng một nửa. Dao Dao tin ta, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, không lừa gạt nàng. Người đã nhìn ra ta để tâm tới con gái người, vậy càng nên hiểu rõ rằng ta cũng sẽ quan tâm tới từng tâm sự của nàng. Ta rất rõ, nếu nàng tỉnh lại mà không thấy người sẽ cảm thấy thế nào; lại càng rõ hơn, nếu người cứ thế rời đi, xảy ra chuyện gì bên ngoài, nàng sẽ tự trách và hận ta ra sao.”
“Cho nên, nếu hôm nay người muốn đi, nếu ta còn ở đây, e là người sẽ không được như ý nguyện.”
“Người nhờ ta dẫn Dao Dao đi tìm cơ duyên, chuyện đó ta có thể đồng ý, còn những chuyện khác, xin lỗi, ta lực bất tòng tâm.”
Dưới ánh mắt khó tin của Thanh Chấp Tố, Thẩm Kinh Trần gia cố kết giới Linh Sơn, thuận tiện phong luôn cửa viện của bà, khiến bà không thể rời khỏi nơi này.
“Trước khi Dao Dao trở về, đạo quân cứ ở đây dưỡng thương nghỉ ngơi cho tốt. Tương lai muốn làm gì, đợi nàng về hai mẹ con người hãy cùng thương lượng, đến lúc đó ta sẽ không can thiệp nửa lời.”
Thẩm Kinh Trần không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của Thanh Chấp Tố, xoay người bỏ đi, thần thức cảm nhận được đối phương nhiều lần thử phá kết giới nhưng đều thất bại. Đợi hắn đưa Tiên Dao đi xa một quãng, trong viện của Thanh Chấp Tố mới dần yên tĩnh lại, thông qua Huy Ánh Châu, hắn có thể thấy Thanh Chấp Tố đã từ bỏ chống cự.
Người thông minh, sau vài lần thử mà không thành công, sẽ biết mình không thể ra được.
Khi cơn giận dữ và kích động lắng xuống, suy nghĩ của Thanh Chấp Tố cũng sẽ có vài thay đổi.
Thực ra bà chỉ cần một chỗ để trút giận, nhưng bên cạnh bà chỉ có con gái và Thẩm Kinh Trần.
Với con gái, bà không thể phát tiết; còn với Thẩm Kinh Trần, bà không có cái thân phận đó, nên chỉ có thể đi tìm kẻ thù mà trút giận.
Đã vậy, nếu Thẩm Kinh Trần không muốn để Thanh Chấp Tố mạo hiểm, thì chỉ còn cách để mình gánh chịu cơn giận đó.
Chỉ là, lần này sau khi trở về, e rằng vị đạo quân cao ngạo và cố chấp này sẽ càng thêm căm ghét hắn.
Không chừng còn sẽ ra lệnh cho Tiên Dao từ nay về sau không được gặp lại hắn nữa.
Thẩm Kinh Trần dơ tay, nhẹ nhàng vuốt qua chiếc trâm phượng ở đuôi tóc Tiên Dao. Trâm phượng dưới ánh mặt trời đầu tiên nơi chân trời lấp lánh ánh vàng rực rỡ, ánh sáng phản chiếu vào mắt hắn, khiến hắn không khỏi nhớ tới dáng vẻ Tiên Dao tỉnh lại trên phi chu, nói muốn rời đi, trong lòng vừa oan ức vừa ấm ức.
Cô nương từng hoàn toàn tin tưởng hắn sau khi được cứu, như chú chim non luôn cần mẫu thân bảo vệ bên mình, giờ đây đang từng chút một rời khỏi đôi cánh che chở của hắn.
Đó là chuyện tốt, nàng rồi cũng phải hồi phục, cũng phải trưởng thành.
Chỉ là… câu nói của Thanh Chấp Tố rằng “nàng tin ngươi, sẽ không nghi ngờ” đúng là đã đánh giá hắn quá cao.
Dưới ánh kim quang, hàng mi dài khẽ rung động, Thẩm Kinh Trần ngỡ rằng lần này Tiên Dao cũng chưa thật sự tỉnh lại, nên không lập tức rút tay ra.
Chờ đến khi Tiên Dao thực sự mở mắt, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn, chút u sầu tự thương vẫn chưa kịp xóa đi.
Ánh mắt giao nhau, Thẩm Kinh Trần hoảng hốt ngả người ra sau, hắn bất cẩn rơi khỏi phi chu như một cụm mây trắng muốt.
Tiên Dao thấy vậy lập tức vươn tay nắm lấy tay áo hắn, cả người cũng bị kéo theo, cùng rơi xuống từ phi chu.
Cả hai đều là tu sĩ, việc rơi tự do từ không trung nếu xử lý ổn thỏa cũng sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Nhưng Thẩm Kinh Trần dường như hoàn toàn không có ý định xử lý.
Hắn mặc kệ bản thân rơi xuống, bạch y tóc đen tung bay phần phật trong không trung, những sợi tóc rối loạn quấn quanh môi và mắt hắn.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy Tiên Dao lao về phía mình, nàng gọi ra kiếm khí để giảm tốc độ rơi của cả hai, nhờ vậy tiếng gió rít bên tai cũng dịu bớt phần nào.
Thẩm Kinh Trần vừa kịp ổn định thân hình, nhẹ nhàng thốt ra hai từ với Tiên Dao, người vẫn không hiểu vì sao hắn lại rơi mà không phản kháng: “Đến rồi.”
Đến rồi?
Tiên Dao ngẩn người, sau đó nàng mới phản ứng lại, hắn đang nói đã đến nơi mà chiếc trâm phượng chỉ dẫn.
Nàng cố gắng phân biệt cảnh vật dưới tầng mây dày đặc nhưng chỉ thấy một vùng cháy đen.
Đang định hỏi nơi đây là đâu thì chiếc trâm phượng trên tóc bỗng có phản ứng.
Chiếc trâm lưu kim bất ngờ hóa thành chín tầng hồng viêm, giữa biển tro tàn bày ra ba cánh cổng lông vũ. Mỗi cánh cổng đều khắc họa một hình ảnh là lá ngô đồng bốc cháy, con ngọc loan khóc máu, và khung xương phượng hoàng trong lửa tái sinh.
Tiên Dao và Thẩm Kinh Trần không kịp lựa chọn gì, bọn họ đã bị cánh cổng đầu tiên hút vào.
Tay áo đang nắm lấy nhau bị ánh sáng cắt đứt, Tiên Dao cảm thấy thân thể mình nặng nề rơi xuống, đau đớn đến mức toàn thân co quắp run rẩy.
Nàng lăn lộn trong bụi đất và khói xám, rất lâu sau mới miễn cưỡng dừng lại.
Cơn đau khiến nàng run rẩy không thôi, nhưng không kịp chỉnh đốn lại trạng thái, nàng lập tức gượng dậy quan sát xung quanh.
Đưa mắt nhìn ra, nàng chỉ thấy những cây ngô đồng cháy đen sừng sững ngút trời, trên vỏ cây lấp lóe những câu chú không ngừng thay đổi, mỗi chiếc lá tàn đều chứa đựng chân hỏa phượng hoàng.
Rừng ngô đồng.
Lửa phượng hoàng.
Tiên Dao ngẩn người, đột nhiên nhớ tới năm đó từng gặp thần cây ngô đồng và thứ Phượng Cổ đã vuột mất khỏi tay.
Làn sương mỏng lững lờ trong khu rừng ngô đồng bị lửa phượng hoàng thiêu đen, trong miệng mũi Tiên Dao toàn là mùi tro bụi. Nàng lấy tay che miệng mũi, thầm nhủ phải mau chóng tìm được Thẩm Kinh Trần, thời gian hai người tách ra càng lâu càng nguy hiểm.
Nàng há miệng định gọi tên hắn, nhưng ngay sau khi hạ đất, hít phải tro bụi khiến đầu óc choáng váng, thân thể yếu ớt.
Không ổn.
Đám khói bụi này có vấn đề.
Khi Tiên Dao nhận ra thì thần trí đã bắt đầu mơ hồ, nàng ngã xuống dưới một gốc ngô đồng, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là ánh lửa vàng rực rỡ trên thân cây.
“Dậy đi.”
“Nằm đó giả vờ gì chứ? Đừng tưởng cứ vậy là có thể tiếp tục bám lấy ở đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, buộc Tiên Dao phải tỉnh dậy từ cơn mê man. Nàng mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở trong rừng ngô đồng, nhưng lần này, nàng không còn đơn độc.
Thẩm Kinh Trần đang ở ngay gần đó, y phục chỉnh tề, tuấn mỹ vô song.
Nhưng Tiên Dao không bước lại gần hắn, bởi vì hắn không chỉ có một mình.
Bên cạnh hắn còn có chủ nhân của giọng nói kia.
Là Bạch Tuyết Tích.
Cô ta sao lại ở đây?
Bạch Tuyết Tích thấy sắc mặt Tiên Dao thay đổi liên tục, nở nụ cười dịu dàng nói: “Cuối cùng ngươi cũng tới đây rồi, ngươi có biết ta đã đợi bao lâu không?”
“Tất cả đều tại ngươi hành động quá chậm, khiến ta phải đợi dài cổ.”
Những lời phía sau là oán trách Thẩm Kinh Trần, nàng ta nhẹ nhàng nắm tay lại, khẽ đấm vào ngực hắn một cái, động tác vừa làm nũng vừa thân mật, khiến Tiên Dao chỉ muốn nôn.
Phản ứng của Thẩm Kinh Trần hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiên Dao.
Hắn không hề đẩy Bạch Tuyết Tích ra, càng không phản kháng, thậm chí còn nắm lấy tay nàng ta, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn một cái, dịu dàng nói: “Đều là lỗi của ta. Nhưng người cũng đã mang tới rồi, bây giờ nàng muốn làm gì với nàng ấy cũng được. Nơi này không ai có thể tới được, cả Thanh Chấp Tố cũng không thể tìm ra, nàng cứ tùy ý.”
Giọng nói của hắn quen thuộc đến mức khiến Tiên Dao cảm thấy khó chịu toàn thân.
Nàng mở to mắt, dùng hết sức nhéo vào cánh tay mình, cơn đau đến tận xương khiến nàng chắc chắn mình không phải đang mơ.
“Nàng ta có vẻ không tin những gì đang xảy ra.” Bạch Tuyết Tích bước về phía trước vài bước, “Chờ đến khi nàng ta chịu đủ đau đớn rồi sẽ tin tất cả những gì mình nhìn thấy là thật đấy!”
“Ngươi tưởng hắn thích ngươi sao? Đó chỉ là lời dối trá thôi, tất cả đều là để ngươi không phòng bị mà đến đây thôi.”
Bạch Tuyết Tích hơi ngẩng cằm nói: “Kim Tiên Dao, ngươi không phải luôn nghĩ rằng ta đã cướp đi cơ hội của ngươi, cướp đi bạn bè và người thân của ngươi sao?”
“Nhưng ngươi không phải cũng đã cướp đi người của ta sao?”
“Thẩm Kinh Trần đáng lẽ phải là của ta, nhưng ngươi lại thích hắn, bám chặt lấy hắn không buông, ngươi và ta có gì khác biệt cơ chứ?”
“Không ai cao quý hơn ai cả. Kim Tiên Dao, ngươi không bằng ta, vì ta đã cướp đi của ngươi, ngươi không thể lấy lại. Nhưng ngươi đã cướp của ta, ta vẫn có thể cướp lại.”
“Thẩm Kinh Trần, chúng ta không giết nàng ta, chỉ để nàng ta nhìn thấy chúng ta ân ái, khiến nàng ta hoàn toàn chết tâm rồi thả nàng ta đi, có được không?”
Bạch Tuyết Tích nói: “Ta và nàng ta khác nhau, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc đánh đấm, giết chóc, bất kể gặp chuyện gì đều phải sống chết. Dù nàng ta giết cha mẹ ta, làm tổn thương ta như thế, ta cũng không muốn lấy mạng nàng ta.”
Nàng ta ra vẻ thương hại: “Chỉ cần làm ra chút ít tra tấn rồi thả nàng ta một con đường sống là được.”
Tiên Dao nhìn nàng ta vài lần, rồi lại nhìn Thẩm Kinh Trần, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt và cử chỉ nhỏ của hắn, rồi khó khăn nhận ra, đó hình như đúng là hắn, tất cả phản ứng của hắn đều giống những lần đối với cô, quen thuộc và thật đến lạ.
Đối diện với đề nghị của Bạch Tuyết Tích, hắn mỉm cười nói một tiếng: “Được.”
Tiên Dao thấy cảnh này cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
“Đừng nói nữa.” Nàng lạnh lùng nói, “Mỗi lần hắn mở miệng là không giống hắn nữa.”
Cảnh vật trước mắt đột ngột dừng lại, hai người đang đối thoại đồng loạt quay sang nhìn cô.