Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không – Chương 5

Chương 5

Tại nơi cư trú phía sau núi của Sở Thiên Độ – trưởng lão của Thục Sơn Kiếm Phái, đang có mấy người đứng một cách gò bó.

Tạ Phù Tô, Lệ Vi Lan, Diệp Thanh Trừng đang đứng, còn Sở Thiên Độ đang nằm trên giường.

À, còn một người nữa là Bạch Tuyết Tích đang quỳ gối trên mặt đất.

Những trưởng lão và tiền bối khác của Thục Sơn Kiếm Phái đa phần đã bị khuyên quay về, bởi vì Tạ Phù Tô đoán rằng Sở Thiên Độ hẳn không muốn để họ biết nguyên nhân khiến ông ngất xỉu.

Nhiều năm trước, sau trận chiến với Ma Quân, tuy sư tổ đã chiến thắng, nhưng cũng để lại một căn bệnh cũ không thể chữa lành.

Ông không muốn đồng môn lo lắng, cũng không muốn mọi người rầm rộ đi tìm linh dược kỳ hoa gì cho mình, nên nhất quyết chuyển đến nơi này để tự trồng thuốc và tĩnh dưỡng.

Tạ Phù Tô đã từng cảm nhận qua tính cách trầm tĩnh và có phần lập dị của ông, nên cũng cố gắng hết sức làm theo ý muốn, sắp xếp mọi thứ chu đáo cho ông.

Chỉ là…

Nhìn nét mặt đầy lo lắng của Bạch Tuyết Tích khi dõi theo Sở Thiên Độ, Tạ Phù Tô thật khó mà không nghĩ đến Tiên Dao.

Tiên Dao đã chết rồi.

Ngọn hồn đăng thuộc về Tiên Dao sớm đã được hắn lấy từ tay đệ tử, lúc này đang nằm lặng lẽ, không còn ánh sáng trong lòng hắn.

Hắn ôm lấy hồn đăng của nàng, như thể đang ôm lấy chính nàng vậy. Vô cớ nhớ đến dáng vẻ nàng ngày đầu nhập môn hơn mười năm trước.

Lúc ấy nàng vẫn là một đứa trẻ, vì trời sinh kiếm cốt nên được chàng dẫn vào môn phái, khi đó tóc nàng vẫn búi hai bên, ngơ ngác nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn dịu dàng dỗ dành nàng: “Đừng sợ, sau này đây sẽ là nhà của con.”

Nàng cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng cửa sún, rất ngốc nghếch nhưng thật đáng yêu.

Ngay cả Tạ Phù Tô, người vốn luôn nghiêm khắc và ít nói, cũng bị nụ cười ấy làm cho mềm lòng, bật cười nhẹ theo.

Khi ấy nàng đã nói gì nhỉ?

Nàng nói: “Vâng, sư phụ, sau này đây chính là nhà của con!”

Trước mắt Tạ Phù Tô bỗng chốc tối sầm, bước chân lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.

Rõ ràng hắn chưa từng tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Tiên Dao lìa đời, vậy mà chẳng hiểu sao, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, trong tâm trí hắn lại như đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng, thậm chí tuyệt vọng của nàng vô số lần.

Từ khi nào hắn đã thấy bóng lưng cô đơn của nàng nhiều đến vậy?

Hết lần này đến lần khác, nàng quay người rời khỏi trước mặt hắn, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò đến đáng thương, trông thật mong manh yếu ớt.

Vậy thì… lúc nàng chết, cũng là với vẻ mặt thất vọng, tuyệt vọng và vô vọng như thế sao?

Mắt Tạ Phù Tô đỏ hoe. Hắn rơi vào trong dòng hồi tưởng, như thể thực sự nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tiên Dao thuở bé, vừa non nớt lại đáng thương.

Đến khi ngọn hồn đăng trong lòng bị ai đó giật lấy, hắn mới bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Sở Thiên Độ.

Không biết từ lúc nào sư tổ đã tỉnh lại, ngài ấy im lặng đứng đó, chẳng nói một lời, cũng chẳng quan tâm đến bất kỳ ai, chỉ muốn có được hồn đăng của Tiên Dao.

Tạ Phù Tô buông lỏng tay, hồn đăng liền rơi vào tay Sở Thiên Độ. Bàn tay còn lại của hắn siết chặt thành nắm đấm, trong lòng muốn giành lại, nhưng vì thân phận lại chẳng thể vượt qua ranh giới ấy.

Lệ Vi Lan yên lặng nhìn toàn bộ cảnh tượng này, hắn đã chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối.

Hắn thấy rõ khoảnh khắc Sở Thiên Độ đột nhiên mở mắt, ngài ấy phớt lờ sự hiện diện của tất cả mọi người trong phòng, chỉ chăm chăm lao đến lấy hồn đăng đã tắt của Tiên Dao. Bạch Tuyết Tích nhiều lần muốn lên tiếng hỏi han sức khỏe của sư tổ, nhưng đều bị ngài ấy lạnh lùng làm ngơ.

Lệ Vi Lan chợt nhớ lại những lời đồn từng lan truyền ở Thục Sơn, rằng Bạch Tuyết Tích rất được sư tổ ưu ái, sở hữu vô số pháp khí do sư tổ ban tặng.

Còn Kim Tiên Dao vốn dĩ luôn ghen tị với Bạch Tuyết Tích, sau khi biết được chuyện đó thì cố gắng đủ đường để chen chân vào, muốn tranh thủ sự yêu thích từ sư tổ.

Ban đầu, Lệ Vi Lan cho rằng tất cả chỉ là tin đồn thất thiệt. Nhưng để dẹp yên sóng gió, hắn đã đích thân điều tra một phen.

Kết quả sau khi điều tra cho thấy, những lời đồn kia… không hẳn là bịa đặt.

Bạch Tuyết Tích quả thực thường xuyên lui tới sau sơn, cùng sư tổ đối ẩm đánh cờ, trò chuyện vui vẻ.

Còn Tiên Dao tuy cũng thường đến sau sơn, nhưng phần lớn chỉ là để chăm sóc dược điền cho sư tổ, sắc thuốc, nấu thuốc, sau khi làm xong sẽ lặng lẽ rời đi.

Hắn phát hiện ra chuyện đó liền lập tức đi tìm Tiên Dao, ban đầu hắn định nghiêm khắc ra lệnh cho nàng từ nay không được vì tranh giành tình cảm mà lui tới chỗ sư tổ nữa. Thế nhưng, khi nhìn thấy gương mặt của nàng, hắn lại mềm lòng, không nỡ khiến nàng quá mất mặt.

Cuối cùng, hắn chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Muội phải biết giữ mình.”

Tu sĩ tuy không giống phàm nhân, không quá đặt nặng danh tiết, nhưng nếu lời đồn lan xa, danh tiếng xấu đi cũng chẳng tốt lành gì với nàng.

Cho đến tận bây giờ, Lệ Vi Lan vẫn còn nhớ rõ biểu cảm khi ấy của Tiên Dao, nàng có vẻ kinh ngạc, thất thần như thể sét đánh giữa trời quang.

Nàng run rẩy hỏi lại hắn: “Giữ mình? Muội phải giữ mình điều gì? Muội… rốt cuộc đã làm gì mà sư huynh lại nói ra những lời nặng nề đến thế?”

Khi đó Lệ Vi Lan nghĩ nàng vẫn còn đang cố chấp, không chịu thừa nhận lỗi sai, nên tức giận bỏ đi, cũng không để cho nàng lấy một lời giải thích.

Giờ hồi tưởng lại, hắn bỗng thấy có quá nhiều điều bất thường.

Không màng đến bầu không khí căng thẳng đang bao trùm căn phòng, Lệ Vi Lan bước lên một bước, mở miệng nói: “Sư tổ, đệ tử có một điều muốn thỉnh giáo.”

Sở Thiên Độ vẫn không hề liếc hắn lấy một cái, ánh mắt chỉ chuyên chú dừng lại nơi hồn đăng của Tiên Dao, chăm chú xác nhận mức độ chân thật.

Sư tổ không đồng ý, cũng không từ chối, Lệ Vi Lan liền trực tiếp hỏi: “Trước đây trong Thục Sơn có vài lời đồn đại… nói rằng người từng có giao tình với cả Tuyết Tích lẫn Tiên Dao, chuyện này… có thật không?”

Tuyết Tích thì đã có thể xác thực rồi.

Còn Tiên Dao thì sao?

Nàng thật sự vì ghen tuông với Tuyết Tích mà mới liều lĩnh đến quấy rầy sư tổ ư?

Sau khi bị trách mắng, vẻ mặt mờ mịt và bối rối của Tiên Dao thật sự quá chói mắt, chỉ cần hồi tưởng lại là ngực Lệ Vi Lan liền nhói đau, chua xót không chịu nổi.

Nhắc đến Tiên Dao, Sở Thiên Độ cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Dưới ánh mắt có phần biến đổi của Bạch Tuyết Tích, ông hơi nghiêng đầu, không biết nhớ đến điều gì, thần sắc ảm đạm, giọng nói nhẹ như gió: “…Nàng ấy vẫn chưa biết thân phận thật của ta.”

Câu nói này, hiển nhiên không phải nói về Bạch Tuyết Tích đang đứng ngay tại đây.

“Nàng ấy” ở đây tất nhiên là chỉ Tiên Dao.

Hóa ra Tiên Dao hoàn toàn không biết thân phận thật sự của sư tổ.

Việc nàng đến sau núi sắc thuốc, chăm sóc sư tổ, chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng tốt với đồng môn mà thôi.

Nàng chưa từng tranh giành, cũng chưa từng cư xử hồ đồ vì ghen tuông.

Dựa theo ẩn ý chưa nói hết của sư tổ, cộng với biến hóa trong ánh mắt của Bạch Tuyết Tích, việc ai đến trước ai đến sau giữa nàng và Tiên Dao vẫn còn là điều đáng bàn.

Cũng đúng thôi, e rằng Tiên Dao chưa từng nghe qua những lời đồn kia, nên khi bị hắn trách mắng mới hoàn toàn bối rối.

Nàng lúc nào cũng bận rộn, mà người khác cũng không dám lắm lời trước mặt nàng. Nếu không phải Lệ Vi Lan dùng thần thức bao phủ cả Thục Sơn, e là hắn cũng không sớm phát hiện ra những lời đồn đó và kịp thời ngăn lại.

Khí tức quanh người Lệ Vi Lan chợt lạnh xuống, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy Bạch Tuyết Tích.

Bạch Tuyết Tích nhíu mày nhìn lại, nàng ta nãy giờ vẫn luôn im lặng, mà câu đầu tiên lên tiếng lại là: “Đại sư huynh nhìn muội như vậy làm gì? Việc này thì liên quan gì đến muội chứ?”

…Phải rồi, việc này liên quan gì đến nàng ấy?

Nàng chưa từng mở miệng nói gì cả, là hắn tự mình hiểu lầm Tiên Dao, cơn giận bốc lên đầu, hắn hiếm hoi mất đi sự cẩn trọng thường có, trực tiếp đi tìm nàng để trách mắng.

Vì sao khi ấy lại kích động như vậy, cũng chẳng thể nói rõ ràng được.

Chỉ là… hắn không muốn thấy Tiên Dao đối xử tốt với người khác như vậy mà thôi.

Mắt Lệ Vi Lan đỏ hoe, hắn quay đầu đi, không tranh cãi gì thêm với Bạch Tuyết Tích nữa. Nhưng sắc mặt nàng ta cũng không khá hơn là bao.

Nàng nhìn quanh mọi người trong phòng, nhớ đến dáng vẻ Tiên Dao bị thiêu chết trong Địa Uyên Hỏa, biết rằng bản thân mình tuy chưa đến mức phải đền mạng, nhưng cũng đừng mong sống yên ổn.

Nàng cũng chẳng mong đợi gì tốt đẹp nữa.

“Giống như đệ tử đã nói bên ngoài bí cảnh.” Bạch Tuyết Tịch phá vỡ sự im lặng, chủ động nói: “Đệ tử đã làm chuyện này để đổi lấy mạng sống của nhiều người như vậy, cho nên chưa từng nghĩ mình còn có thể sống tốt.”

“Đệ tử có thể chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, dù là sư tôn, hai vị sư huynh, hay cả sư tổ, các vị muốn xử phạt thế nào cũng được.”

Bạch Tuyết Tịch đứng dậy, bước ra cửa: “Tam sư tỷ cũng là sư tỷ của ta. Dù tỷ ấy không thích ta, luôn gây khó dễ, ở đâu cũng đối đầu với ta, thì ta vẫn luôn xem tỷ ấy là người có ơn dẫn ta nhập môn.”

“Nếu không phải bước đường cùng, sao để tử có thể ra tay như vậy?”

Nước mắt rơi không tiếng động, nàng từng chữ từng lời nói: “Các vị đau lòng, chẳng lẽ trong lòng ta không đau sao?”

Nàng lệ nhòa nói: “Nhưng ta còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn mọi người đi vào chỗ chết?”

“Hay là… ta nên làm vậy? Ta và tất cả mọi người cùng chết theo tam sư tỷ, như vậy thì sẽ không bị các vị oán hận nữa phải không?”

Bỗng nhiên, Bạch Tuyết Tịch rút kiếm định tự vẫn: “Ta lẽ ra cũng nên chết ở đó!”

“Tuyết Tích!”

Diệp Thanh Trừng là người đầu tiên phản ứng, những người khác cũng lập tức lao đến ngăn cản.

Sở Thiên Độ đột ngột ngẩng đầu, hai ngón tay kết ấn kịp thời ngăn nàng tự sát.

Tuy phản ứng rất nhanh, nhưng ý chí tự sát của Bạch Tuyết Tích lại vô cùng kiên quyết. Mũi kiếm vẫn cứa qua cổ nàng, m.áu tươi phun trào, cảnh tượng m.áu me rợn người.

Mọi người không ai tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Tiên Dao tử vong. Nhưng giờ họ lại phải chứng kiến cảnh Bạch Tuyết Tích suýt ch.ết ngay trước mặt.

Tất cả đều phần nào đã thoát khỏi bi kịch cái chết của Tiên Dao, nhưng cũng cố hết sức bảo vệ được hơi thở mong manh của Tuyết Tích, sau đó đồng loạt nhìn về phía Sở Thiên Độ.

Diệp Thanh Trừng nghẹn ngào nói: “Sư tổ, người ch.ết thì cũng đã ch.ết rồi… nhưng người sống vẫn phải sống tiếp…”

Sở Thiên Độ siết chặt hồn đăng của Tiên Dao trong tay, trong đôi mắt thanh tú của ông là hai luồng cảm xúc mâu thuẫn, mãnh liệt va chạm, không thể phân rõ.

Một lúc lâu sau, ông khàn giọng nói: “Bản tọa… chẳng phải vẫn chưa xử trí nàng ấy sao.”

“Tu Di Sơn.” Chàng trai cất giọng dịu dàng trong trẻo, ngữ điệu êm ái và hài hòa lên tiếng: “Nơi này tên là Tu Di Sơn, nằm ở ranh giới giữa Ma giới và Tu giới, linh khí thưa thớt, rất hiếm có dấu chân con người.”

Kim Tiên Dao đang ngồi trên chiếc ghế mây tắm nắng, đôi mắt của nàng có thể cảm nhận được ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua lớp vải trắng.

Mũi và miệng nàng không bị bịt lại, qua những khe hở vẫn có thể hít thở được làn không khí trong lành.

Điều đó khiến nàng cảm thấy được một cách rõ ràng hơi ấm và cảm giác đang sống.

Vô thức nàng nghiêng đầu về phía phát ra giọng nói, có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang dừng lại trên người mình.

Nàng nghĩ, bộ dạng hiện giờ của mình chắc chắn rất tệ, rất chật vật, tất cả những dáng vẻ mất mặt nhất đời này đều đã bị người này nhìn thấy nên cũng chẳng còn gì phải e dè nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn thấy hơi căng thẳng và không được tự nhiên.

“Tu Di Sơn…”

Hiện tại nàng đã có thể nói chuyện, chỉ là cổ họng vẫn chưa hồi phục, giọng nói rất khàn khó nghe, vì vậy không mấy thích mở miệng.

Nhưng vị Thẩm tiên sinh này lại hoàn toàn không để tâm đến điều đó, dù là giọng nói của nàng hay dáng vẻ đáng sợ hiện tại của nàng cũng không khiến người này dao động chút nào.

Hắn đối xử với nàng rất tốt, không liên quan đến dung mạo, không liên quan đến thân phận, cũng chẳng liên quan đến tình cảm.

Chỉ đơn thuần là cứu người một mạng, hành thiện tích đức.

“Đúng vậy, Tu Di Sơn bây giờ đang là mùa đông, vạn vật tiêu điều, chẳng có cảnh sắc gì đáng để nhìn. Sáu ngày nữa khi ngươi tháo băng ra, sẽ thấy nơi này khắp nơi đều tàn úa tiêu điều, vô cùng tẻ nhạt.”

Tiên Dao hơi nghiêng đầu, rất chậm rãi nói: “Ta sẽ không thấy tẻ nhạt. Chỉ cần vẫn còn sống, vẫn còn có thể ngắm nhìn thế gian, ta đã cảm thấy rất biết ơn. Dù là cảnh sắc tàn úa, ta cũng sẽ thấy nó rất đẹp.”

Sau một thoáng dừng lại, Tiên Dao dường như vô tình hỏi: “Tu Di Sơn hẻo lánh, linh khí thưa thớt, tu sĩ hiếm khi lui tới, phàm nhân cũng không thể đến gần vì địa thế hiểm trở.”

“Không biết Thẩm tiên sinh vì sao lại sống ở nơi này?”

Nàng nghĩ rằng hắn sống ở đây.

Cũng hợp lý thôi, vì hắn có nhà ở đây, lại vừa khéo gặp được nàng, rất khó để cho rằng hắn chỉ là nhất thời nổi hứng mà ghé qua nơi này.

Nàng không biết lai lịch và mục đích của hắn, cũng không thể nghĩ được rằng hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.

Thẩm Kinh Trần chỉ nói sơ lược: “Chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi. Không bao lâu nữa ta cũng sẽ rời đi.”

Hắn đã ở nơi này khá lâu, một mặt giúp Tiên Dao chữa thương, mặt khác là lặng lẽ tìm kiếm luồng khí tức kỳ dị mà hắn từng cảm nhận được hôm đó.

Nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể phát hiện ra vết tích ấy thêm một lần nào nữa.

Luồng khí tức đó như thể chưa từng xuất hiện, vừa trao cho hắn hy vọng, lại khiến hắn thất vọng.

Thẩm Kinh Trần điều chỉnh lại tâm trạng, anh chuẩn bị rời đi sau khi Tiên Dao tháo băng và có thể tự lo liệu cho bản thân.

Tiên Dao dần nhận ra hàm ý ẩn sau lời nói của đối phương, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết lại từng chút từng chút một.

Vết thương rách da trên mu bàn tay đau nhức kéo căng khiến nàng giữ được sự tỉnh táo. Nàng trấn tĩnh lại, khẽ nói: “Địa Uyên Hỏa là thần hỏa thượng cổ, nếu luyện hóa và hấp thu đúng cách có thể thu làm của riêng, tăng tiến tu vi.”

Thẩm Kinh Trần vén áo ngồi xuống dưới gốc cây đang không ngừng rụng lá, từ giới tử lấy ra một cây cổ cầm. Vừa gảy dây đàn, hắn vừa nhẹ giọng nói: “Ừm. Nếu vận dụng thích hợp, Địa Uyên Hỏa có thể giúp người trực tiếp phi thăng. Người biết đến Địa Uyên Hỏa trên đời vốn đã ít, mà đều là những người tu vi cao thâm. Ngươi hiếu kỳ tại sao ta lại biết, cũng tò mò ta là ai mà lại có thể giúp ngươi trị thương do Địa Uyên Hỏa gây ra.”

Tiên Dao khẽ siết chặt sống lưng, nàng cảm thấy mình cần phải giải thích đôi chút: “Ta chỉ lo… sợ liên lụy đến tiên sinh, hoặc là…”

Nàng cúi nhẹ đầu, như một phản xạ tự vệ, căng thẳng nói: “Hoặc là sau này nếu tiên sinh biết ta là ai, sẽ hối hận vì đã cứu ta.”

Nàng đã không còn là thiên tài vang danh thiên hạ năm nào.

Hiện giờ nàng mang tiếng xấu, mà chẳng bao lâu nữa, khi Bạch Tuyết Tích nổi lên, nàng sẽ càng thêm ô danh.

Có lẽ… vị Thẩm tiên sinh này cũng sẽ như bao người khác, bị Bạch Tuyết Tích thu phục, từ đó chán ghét và hối hận vì từng cứu nàng.

Có lẽ… vì đã ra tay cứu nàng, hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu bị “nhóm nhân vật chính” kia nhắm vào và tổn thương.

Tiên Dao tự nhận bản thân đã đủ mạnh mẽ, sẽ không còn vì bị người khác ghét bỏ mà đau lòng hay tổn thương nữa.

Thế nhưng, không hiểu sao, nàng lại đặc biệt để tâm đến vị tiên sinh này, mơ hồ cảm thấy hắn sẽ không giống như những người khác.

Nàng dành cho hắn một loại niềm tin khó mà lý giải được. Huống chi hắn là ân nhân cứu mạng nàng, có thể nói là người tái sinh nàng một lần nữa, giống như phụ mẫu thứ hai. Với một người như vậy, nàng không tài nào giữ được khoảng cách và sự lạnh nhạt vốn có.

Nàng rất quan tâm đến cảm nhận của hắn, sợ nhất là nhìn thấy ánh mắt thất vọng hay chán ghét của hắn. Nàng chỉ hy vọng hắn có thể bình an thuận lợi, đừng vì nàng mà bị kéo vào hiểm họa.

Trong đầu nàng lại hiện lên khoảnh khắc thoáng nhìn trước khi bị che mắt, chỉ một cái liếc nhìn đã kinh diễm đến mức khắc sâu vào lòng. Với một gương mặt thần tiên đến thế, Tiên Dao thật sự khó tưởng tượng được dáng vẻ của người đó khi chán ghét một ai.

Nàng… không muốn bị hắn ghét bỏ.

Tiên Dao khẽ cúi người, lưng hơi cong lại như một con thú nhỏ đang cố gắng tự vệ. Ý đồ phòng bị càng lúc càng rõ rệt.

Thẩm Kinh Trần lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, trong lòng nghĩ, nàng nhất định đã trải qua quãng thời gian rất tồi tệ, nên mới trở nên nhạy cảm và bất an như thế.

Thân thể thương tích vừa mới lành, nếu cứ để nàng mang tâm trạng như vậy mà một mình rời đi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Vết thương thể xác còn có thể chữa, nhưng vết thương trong lòng… thì thật khó.

Thôi thì, đã cứu người thì cứu cho trót, đưa Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên.

“Dao Dao.” Thẩm Kinh Trần đột nhiên lên tiếng, “Những việc đã làm thì ta sẽ không hối hận. Nếu ngươi không tin, chờ đến khi tháo băng rồi, có thể đi theo ta.”

Tiên Dao sững người, ngỡ như mình nghe lầm: “Gì cơ…?”

Hắn vừa nói… nàng đi cùng hắn sao?

Tiên Dao vẫn còn chưa hoàn hồn, trái tim đập thình thịch không ngừng. Thẩm Kinh Trần biết nàng thật ra đã nghe rõ, chỉ là cần thêm chút thời gian để tiêu hóa và đưa ra lựa chọn.

Hắn không nhắc lại, cũng không giục giã. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn cổ cầm, giọng nói vang lên rõ ràng và êm ái: “Cô nương, dạo gần đây ta bỗng đam mê gảy đàn, nhưng hễ ai nghe ta gảy đàn thì sắc mặt đều không tốt, e là đàn nghệ không ra gì.”

Hắn cười, hỏi một cách thân thiện: “Ngươi có biết gảy đàn không?”

Tiên Dao mơ hồ gật đầu, vẫn như còn trong mộng.

Thẩm Kinh Trần bật cười, rõ ràng nàng không nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng từ tiếng cười trong trẻo thư thái kia, nàng dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt và đôi mày đang cong lên của hắn lúc này.

Nỗi bất an trong lòng nàng như từng vòng gợn nước bị tiếng cười của hắn xua tan, dịu dàng lan ra, rồi từng chút một tiêu tán mất.

“Chốn này ít người lui tới, quả là nơi tốt để luyện đàn, ít ra cũng không làm bẩn tai quá nhiều người. Cô nương rảnh rỗi, lại muốn báo ân cứu mạng của ta, chi bằng để ta làm bẩn tai cô một lúc, cô chỉ điểm giúp ta một chút xem ta đàn sai ở đâu.”

Thẩm Kinh Trần nói xong, cũng không đợi Tiên Dao đáp lại, hắn liền trực tiếp gảy dây đàn.

Tiên Dao hoàn hồn lại, vốn định nói cho dù hắn đàn có khó nghe thế nào nàng cũng không để tâm. Dù sao với dáng vẻ kia, lại thêm tu vi như vậy, nàng không tin hắn lại đàn tệ đến mức ấy.

Nàng vẫn luôn cảm thấy hắn chỉ khiêm tốn quá mức, tìm đại một lý do để nàng báo ân mà thôi.

Thế nhưng… khi thật sự nghe thấy tiếng đàn của hắn, tự mình cảm nhận được “đàn nghệ” của hắn, đối mặt với ánh mắt đầy mong chờ của Thẩm Kinh Trần, nàng cố nén bất an, khó khăn mở miệng: “…Thẩm tiên sinh, hay là… chúng ta đổi cách báo ân khác đi ạ?”

Thẩm Kinh Trần: “……”

Chương sau

Gửi phản hồi