Chương 1: Vu oan
Khương Bảo Lê mở cửa tủ đựng đồ, một chiếc vòng tay sapphire xanh trong suốt trượt xuống. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã có nữ sinh kinh hô—
“Vòng tay của Kiều Mộc Ân! Hóa ra là cậu trộm!”
“…..”
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn Khương Bảo Lê trộm vòng tay nhanh chóng lan truyền khắp toàn học viện.
Chiếc vòng tay “Nước mắt Ngân Hà” này là món quà sinh nhật mười tám tuổi mà cha của Kiều Mộc Ân mới tặng cô không lâu trước đây.
Nó được đấu giá tại nhà đấu giá Ston với mức giá ba mươi sáu triệu, thu hút sự chú ý của giới truyền thông Cảng Thành, trở thành tin nóng một thời.
Một món đồ giá trị như vậy bị mất trộm, nếu tội danh được xác lập, e rằng đời này, đời sau, thậm chí đời sau nữa của Khương Bảo Lê…đều sẽ phải sống trong tù.
May mà Học viện Hughton vẫn còn nể mặt Thẩm Dục Lâu, nên chưa báo cảnh sát.
Dù gì Khương Bảo Lê cũng lớn lên trong nhà họ Thẩm, dù chỉ là học sinh được tài trợ, nhưng cô đã đi theo Thẩm Dục Lâu suốt tám năm…
Ai cũng biết, Thẩm Dục Lâu yêu thương người “em gái” không cùng huyết thống này đến mức nào.
Suốt cả buổi sáng, một nhóm giáo viên, trưởng phòng giáo vụ, hội đồng quản trị… thay nhau thẩm vấn Khương Bảo Lê.
Dù cô có giải thích khô cả miệng, cũng chẳng ai tin vào sự trong sạch của cô.
Trưởng phòng giáo vụ vốn giỏi giảng hòa: “Khương Bảo Lê à, trong phòng thay đồ nữ không có camera giám sát. Chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của em.”
“Nhưng trước mặt bao nhiêu người, ai cũng thấy chiếc vòng rơi ra từ tủ đồ của em. Việc này rất khó giải thích rõ ràng.”
“Không sao cả, vì chiếc vòng đã được tìm thấy rồi, em không muốn truy cứu trách nhiệm của bạn học Khương Bảo Lê nữa. Mong các thầy cô cũng đừng làm khó cô ấy.” Người mất vòng Kiều Mộc Ân tỏ ra tao nhã, rộng lượng: “Em tin rằng cô ấy không cố ý, chắc chỉ là một phút nông nổi. Không cần làm lớn chuyện đến mức báo cảnh sát đâu. Chỉ cần cô ấy xin lỗi em, mọi chuyện coi như kết thúc.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Khương Bảo Lê đang đứng lẻ loi ở góc phòng.
Cô đứng sát bên cửa, khoác trên người bộ đồng phục giống hệt Kiều Mộc Ân – áo khoác blazer phong cách học viện, bên trong là sơ mi trắng. Mái tóc đen dày buộc hờ thành búi nhỏ, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, mang theo chút tinh nghịch.
Sắc mặt cô nhàn nhạt, không gợn chút cảm xúc.
Với trận thế lớn như thế này, người khác e rằng đã sợ đến run rẩy, nhưng cô vẫn bình tĩnh đối diện. Tâm lý mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc.
Thực ra, nói Khương Bảo Lê không hoảng sợ là điều không thể. Từ đầu đến cuối, đây vốn dĩ là một phiên tòa một chiều, cô dù có giải thích cũng chẳng ai tin. Không điều tra, không chứng cứ, chỉ yêu cầu cô cúi đầu xin lỗi.
Cô rất rõ ràng một điều, bây giờ tuyệt đối không thể để họ giảng hòa một cách qua loa.
Một vụ mất trộm giá trị lớn như vậy, nếu kinh động đến cảnh sát, chắc chắn sẽ kéo theo truyền thông đưa tin. Nhà họ Thẩm sẽ mất mặt.
Mà một khi cô xin lỗi, điều đó đồng nghĩa với việc thừa nhận hành vi trộm cắp. Lúc đó, cô rất có thể sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm.
Khương Bảo Lê không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô không muốn quay về cái làng chài nghèo khổ, đầy rẫy tội ác năm xưa. Không muốn bị đám đàn ông già nua, bốc mùi tanh tưởi suốt ngày dòm ngó, không muốn mỗi khi màn đêm buông xuống, lại phải sống trong nỗi sợ hãi thấp thỏm.
Cô không thể cúi đầu nhận sai.
“Tôi không trộm cắp.” Cô quét mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh đối diện với bọn họ:”Tôi sẽ không xin lỗi vì chuyện mình không làm.”
Lúc này cô không thể tỏ ra yếu thế, nếu không, chắc chắn sẽ bị chèn ép đến chết.
“Cô còn mạnh miệng à? Đồ rơi ra từ tủ đồ của cô, vậy cô chứng minh thế nào là mình không lấy trộm?”
Khương Bảo Lê đưa mắt nhìn về phía nhóm bạn thân bên cạnh Kiều Mộc Ân, giọng điệu dứt khoát: “Tôi không có cách nào để chứng minh. Vì vậy, chúng ta nên báo cảnh sát để họ điều tra.”
Ban giám hiệu đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng bọn họ không hề muốn báo cảnh sát. Nếu ầm ĩ lên, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường mà còn gây tổn hại đến quan hệ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Thẩm.
Tình hình dần rơi vào bế tắc.
Hiệu trưởng do dự, hướng ánh mắt về phía Kiều Mộc Ân, chờ xem cô ta quyết định thế nào.
Kiều Mộc Ân không muốn đắc tội với Thẩm Dục Lâu, lập tức lên tiếng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần làm lớn đến mức báo cảnh sát. Nếu Khương Bảo Lê đã khẳng định mình không trộm cắp, tôi cũng tin cô ấy. Có thể cô ấy chỉ nhặt được chiếc vòng mà thôi. Được rồi, quan trọng là đã tìm lại được đồ, mọi người giải tán đi.”
Vậy là, dưới sự khoan dung rộng lượng của Kiều Mộc Ân, chuyện này cuối cùng cũng có một cái kết gượng ép, đầy miễn cưỡng.
Những học sinh đứng xem trò vui vẫn tiếp tục buông lời mỉa mai: “Thời buổi này, phạm lỗi rồi mà ngay cả một lời xin lỗi cũng không cần sao?”
“Thiếu gia nhà họ Thẩm cưng chiều cô ta như vậy, muốn gì có nấy. Nhìn cô ta từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, vậy thì trộm cắp làm gì?”
“Chắc là do lòng tham không đáy thôi.”
“Cô ta đúng là may mắn, gặp được một người tốt bụng như Kiều Mộc Ân. Nếu đổi thành người khác… chắc chắn phải ngồi tù rồi!”
Khương Bảo Lê lạnh lùng nhìn quanh, trong lòng biết rõ một điều—
Ở đây, cô sẽ không bao giờ nhận được sự đối xử công bằng.
Sau khi đám đông tản đi, giáo viên hướng dẫn tìm đến cô, thông báo: Nhà trường sẽ đưa ra quyết định kỷ luật giành cho em sau.
Học viện Hughton là ngôi trường quý tộc hàng đầu của cảng thành, cái nôi đào tạo ra vô số doanh nhân, chính khách và nghệ sĩ tầm cỡ thế giới.
Một ngôi trường danh giá như vậy tuyệt đối không cho phép một “con sâu làm rầu nồi canh” tồn tại.
Nếu trước khi quyết định kỷ luật được ban hành mà cô vẫn không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, thì cô sẽ bị xử lý theo quy định của trường, chính là bị buộc thôi học.
Khương Bảo Lê biết tự chứng minh bản thân vô tội là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng cô vẫn phải thử.
Hết lần này đến lần khác, mọi chuyện đều xảy ra trùng hợp đúng vào lúc Thẩm Dục Lâu ra nước ngoài. Rõ ràng, nhà trường biết rõ quan hệ giữa cô và Thẩm Dục Lâu, nhưng vẫn không muốn điều tra sự thật đến cùng. Họ chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền, đẩy nhanh quyết định kỷ luật cô mà thôi.
Chuyện này chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây, không từ thủ đoạn để vu oan cho cô, muốn tống cô ra khỏi trường.
Nhưng mặc cho người khác chém giết tuyệt đối không phải tính cách của cô.
….
Trong sảnh lớn của tòa nhà Sùng Minh, Khương Bảo Lê đuổi theo Kiều Mộc Ân, trên mặt nở một nụ cười: “Mộc Ân, vừa rồi thật sự cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu rộng lượng như vậy, có lẽ mình đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.”
Hội chị em thân thiết của Kiều Mộc Ân nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Vừa nãy, trong phòng giáo vụ, cô ta còn một mực kêu oan như Đậu Nga, khăng khăng mình không ăn cắp, muốn chứng minh sự trong sạch.
Vậy mà giờ đây, trước mặt Kiều Mộc Ân, lại ra vẻ như thể cô ấy là ân nhân cứu mạng của mình…
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách!
Kiều Mộc Ân vốn thích nghe lời cảm kích của người khác, vậy nên cô ta cũng rất hài lòng với thái độ này của Khương Bảo Lê.
“Không sao đâu.” Cô ta vỗ nhẹ lên vai Khương Bảo Lê, mỉm cười, “Chuyện qua rồi thì coi như chưa từng xảy ra đi.”
“Ừm, mình muốn hỏi cậu một chút, cậu phát hiện ra chiếc vòng ‘Nước Mắt Ngân Hà’ bị mất như thế nào vậy?”
“Cô đừng có giả vờ không biết nữa!” Hội chị em của Kiều Mộc Ân lập tức lên tiếng châm chọc, “Rõ ràng là cô trộm vòng tay của Mộc Ân, còn có mặt mũi hỏi người ta làm sao bị mất ư? Định đổi trắng thay đen sao?”
Khương Bảo Lê hoàn toàn phớt lờ đám bạn bè bên cạnh, chỉ chân thành nhìn thẳng vào Kiều Mộc Ân: “Mộc Ân, làm ơn giúp mình, mình nhất định phải làm rõ chuyện này.”
Kiều Mộc Ân suy nghĩ một lát rồi nói: “Vì là tiết học múa, nên mình đã tháo vòng tay ra và bỏ vào túi áo. Đến khi quay lại lớp học, nó đã không cánh mà bay rồi.”
“Có khả năng nào… chiếc vòng bị rơi ra và có người nhặt được không?”
“Mình cũng đã nói với các thầy cô rồi, cho dù cậu có nhặt được mà không muốn trả lại, mình cũng sẽ không truy cứu.” Kiều Mộc Ân dùng ánh mắt đầy khoan dung nhìn cô, “Nhưng làm người thì nên biết dừng lại đúng lúc, đúng không, bạn học Khương Bảo Lê?”
Nhặt được mà không trả lại và ăn cắp hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Nhưng Khương Bảo Lê chưa bao giờ biết thế nào là ‘dừng lại đúng lúc’.
Cô không làm, tức là không làm.
“Mộc Ân, từ lúc cậu bỏ vòng tay vào túi đến khi phát hiện nó mất, cậu đã đi đâu?”
Thấy cô vẫn ngoan cố giả vờ không hiểu, sắc mặt Kiều Mộc Ân dần lạnh xuống…
“Lớp học múa, còn có quán điểm tâm Mỹ Tâm.”
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
Sau khi Khương Bảo Lê rời đi, một cô gái bên cạnh Kiều Mộc Ân lầm bầm: “Mộc Ân, cô ta đã ăn cắp trang sức của cậu, sao còn phải nói nhiều với cô ta như vậy?”
Kiều Mộc Ân vuốt nhẹ cổ tay, nơi có chiếc vòng xanh lam mảnh mai lấp lánh: “Một lần lầm lỡ, ân hận cả đời. Cố chấp đến mức này, đến giờ vẫn không chịu hối cải, cũng thật đáng thương.”
“Xã hội sẽ dạy cô ta cách làm người.” Một cô gái khác cười nhạt, “Thật không hiểu nổi, người như Thẩm Dục Lâu, sao lại giữ cô ta bên cạnh.”
–
Washington, Mỹ.
Cuộc họp vừa kết thúc, Thẩm Dục Lâu lấy điện thoại ra, thấy một bức ảnh do bạn thân Từ Phong gửi đến.
Trong ảnh, một cô gái đứng cô độc bên bức tường của phòng giáo vụ, gầy gò, làn da trắng muốt, đường nét khuôn mặt tinh tế, tuyệt mỹ.
Trên cần cổ trắng ngần, một nốt ruồi nhỏ màu đỏ gợi cảm, tựa như mời gọi cám dỗ.
Một tuyệt sắc giai nhân.
Những năm qua, Thẩm Dục Lâu chăm sóc cô như chăm sóc một bông hoa, và quả thật đã chăm sóc ra một đoá hoa rực rỡ nhất.
Tin nhắn thoại của Từ Phong mang theo chút trêu chọc: “Lâu ca, tiểu tùy tùng của anh gặp chuyện rồi, không mau về đi à?”
“Tôi đã sớm biết rồi” Thẩm Dục Lâu bình thản đáp.
“Sớm biết mà vẫn còn ngồi yên được à? Trước đây mỗi lần cô ấy bị người khác nhắm vào, chẳng phải anh luôn là người đầu tiên từ trên trời giáng xuống làm thần hộ mệnh cho cô ấy sao?”
“Vậy cậu thử làm người đầu tiên từ trên trời giáng xuống cho tôi xem nào.” Thẩm Dục Lâu nhìn về tòa nhà Lầu Năm Góc ẩn hiện trong mây mù xa xăm, giọng điềm nhiên, “Nếu ngay cả chuyện nhỏ này mà cô ấy cũng không tự mình giải quyết được, thì cô ấy cũng không xứng đáng ở bên cạnh tôi.”
Chiều tà mưa rơi, đường phố tối sầm lại, những hạt mưa li ti trôi nổi trong không trung rồi bị gió cuốn đi.
Khung cảnh này giống hệt thời tiết năm đó, khi Khương Bảo Lê theo Thẩm Dục Lâu đến Cảng Thành.
Một cô gái từ làng chài nghèo khó, làm sao có thể một bước hóa thân thành người duy nhất được nhà tài phiệt Thẩm gia nhận nuôi?
Tất cả đều nhờ vào lòng trắc ẩn của Thẩm Dục Lâu.
Vào lúc cô khốn cùng và tuyệt vọng nhất, cô đã gặp được một vị thần mềm lòng nhất.
Cô không còn nhiều thời gian. Nếu không rửa sạch tội danh trộm cắp, cô có thể sẽ bị đưa trở về làng chài nghèo nàn ấy, nơi tương lai hoàn toàn bị hủy hoại.
Khương Bảo Lê bước đến trước cửa quán điểm tâm Mỹ Tâm.
Người đã vu oan cho cô chắc chắn không có gan trực tiếp thò tay vào túi áo của Kiều Mộc Ân.
Nhất định là chiếc vòng tay rơi ra, trùng hợp bị kẻ đó nhặt được, rồi nhân cơ hội đổ tội lên đầu cô.
Xét cho cùng, đây không phải một cái bẫy quá tinh vi.
Chỉ đơn giản là sự tình cờ, và kẻ đó thuận nước đẩy thuyền.
Trước đó, Giang Bảo Lê đã đến phòng giám sát, yêu cầu xem lại camera lớp học, nhưng bị từ chối.
Không ai muốn mạo hiểm đắc tội với đám con nhà giàu khác của Học viện này chỉ để rửa sạch oan khuất cho một nữ sinh nghèo nhận trợ cấp như cô.
Có lẽ, camera của Mỹ Tâm Đường Thủy Điếm sẽ ghi lại được manh mối nào đó.
Cô bước vào quán, viện cớ rằng tài liệu quan trọng cho kỳ thi của mình bị bỏ quên ở đây và đề nghị xem lại camera giám sát.
Nhưng nhân viên quán từ chối.
Khương Bảo Lê thậm chí còn ra giá đến năm vạn đô la Hồng Kông…
Nhưng nhân viên vẫn không hề lay chuyển, cứ như thể có thù với tiền vậy.