Dã độ – Chương 37

Chương 37: Trêu chọc

Khương Bảo Lê không hiểu nổi tại sao Tư Độ lại đột nhiên tốt bụng muốn cho cô đi nhờ xe.

Trên xe, anh ta cứ cầm bút cảm ứng, vẽ vẽ trên máy tính bảng.

Khương Bảo Lê lén nhìn một cái, trên bảng vẽ là hình ảnh xoắn ốc của gen, và ở các vị trí khác nhau có ghi các giá trị khác nhau.

Anh ta cũng thật nghiêm túc làm việc!

Gương mặt nghiêng của anh như được chạm khắc tỉ mỉ, vẻ ngoài lúc làm việc toát lên sự tập trung tuyệt đối.

Khương Bảo Lê trước đó đã liên tục xin anh, hy vọng anh sẽ đi cùng cô đến buổi họp phụ huynh tại trường của em trai.

Vì em trai cô đã nói rằng, họ phải tham gia cùng nhau như một gia đình trong các trò chơi được tổ chức tại buổi hội chợ của trường.

Số điểm tích lũy càng nhiều, điểm số cuối kỳ sẽ càng cao.

Một gia đình giới hạn ba người.
Ba người chắc chắn sẽ có lợi thế hơn hai người.

Tư Độ cũng không từ chối ngay lập tức, anh nói nếu anh vui, thì sẽ đi cùng cô tham dự cuộc họp phụ huynh.

Cô ấy thì hay rồi, một bát canh gà nấm độc đã trực tiếp đưa anh vào ICU.

Chuyện họp phụ huynh đương nhiên không thể nhắc lại nữa, cô nói với em trai rằng chỉ có mình cô đi tham dự.

Dù em trai đã đồng ý ngay lập tức, nhưng có thể nghe ra giọng nói của cậu bé vẫn hơi thất vọng.

Trên xe, Khương Bảo Lê không hy vọng lắm mà hỏi: “Tư Độ, ừm, hôm nay anh có bận không, có thể đi cùng tôi tham gia buổi hội chợ ở trường của Gia Thanh không? Nghe nói chỉ cần tham gia ba trò chơi hoạt động với thằng bé, lấy đủ điểm là có thể về rồi, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh đâu…”

Cô còn chưa nói hết câu, Tư Độ đã lẩm bẩm: “Không bận.”

“Hả???”
Khương Bảo Lê nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Tư Độ chậm rãi đặt cây bút xuống, ánh mắt đen sâu sắc nhìn thẳng vào cô, lặp lại: “Tôi không bận, có thể đi.”

Hôm nay mặt trời có phải từ sao Diêm Vương mọc lên không nhỉ?

Khương Bảo Lê lúc này mới nhận ra, tuyến đường mà tài xế đi không phải là đến công ty của anh, mà là thẳng tiến đến trường tiểu học tư thục Lạc Lan, nơi Thẩm Gia Thanh đang học.

Anh gọi cô lên xe, có phải là đã dự định cùng cô đi tham gia cuộc họp phụ huynh ở trường tiểu học không?

Khương Bảo Lê cảm thấy hơi không dám tin.

“Tư Độ, hôm nay… anh rảnh à?”

“Rảnh.”

“Anh đã sớm quyết định sẽ đi cùng tôi tham gia buổi họp phụ huynh của Gia Thanh phải không?”

“Ừm.”

“Rốt cuộc anh có âm mưu gì vậy!” Khương Bảo Lê tựa lưng vào cửa xe, cảnh giác hỏi, “Nhanh khai thật đi.”

Tư Độ cố gắng nhịn không trợn mắt với cô, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với cô: “Không có gì, chỉ là muốn tương tác nhiều hơn với cô thôi.”

Khương Bảo Lê hơi sợ hãi…
Mỗi khi anh cười với cô, trái tim cô lại thấy lạnh lẽo.

Cô đoán rằng, liệu có phải Tư Độ đang muốn báo thù cho vụ nấm độc hay không?

Liệu người tiếp theo nằm trên giường bệnh, không thể động đậy, bị anh ép ăn cháo yến mạch nóng hổi, có phải là cô không?

Thật muốn bỏ chạy.

….

Khi xuống xe, Khương Bảo Lê và Tư Độ giữ khoảng cách an toàn, hai người đi trước đi sau, đến cổng trường tiểu học Lạc Lan.

Cô vội vã bước đi.

Còn người con trai phía sau, tay nhét vào túi, bước đi thong thả và tự tại.

Thẩm Gia Thanh mặc đồng phục trường màu xám trắng, đeo ba lô nhỏ, lo lắng đứng chờ trong đám đông.

Nhìn thấy Khương Bảo Lê, cậu bé vội vàng chạy lại: “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, hoạt động đã bắt đầu rồi, mau mau, đi theo em.”

“Đợi chút.” Khương Bảo Lê định nói với cậu bé, lúc này Tư Độ cũng đã đi đến.

Từ phía sau, dù người thiếu niên kia đeo khẩu trang đen, nhưng Thẩm Gia Thanh vẫn nhận ra ngay lập tức—

“Anh Tư Độ! Anh đến rồi! Tuyệt quá, vậy gia đình chúng ta có ba người rồi! Tỉ lệ thắng sẽ cao hơn nhiều đấy!”

Cô thấy đầu ngón tay dài và trắng như ngọc của Tư Độ đặt ở bên môi, nơi chiếc khẩu trang tạo thành một đường cong, rồi anh khẽ “suỵt” một tiếng: “Tôi không muốn bị người khác nhận ra, từ bây giờ, tôi là Thẩm Dục Lâu, nhớ chưa?”

“Ừm!” Thẩm Gia Thanh bịt miệng, gật đầu liên tục, “Ừm ừm! Anh Dục Lâu!”

Khương Bảo Lê nhìn anh đứng bên cạnh.

Có lẽ… chỉ có thể lừa gạt những thầy cô không quen biết mà thôi.

Anh ta và Thẩm Dục Lâu là hai hình ảnh hoàn toàn khác biệt.

Một người có vẻ ngoài điềm đạm, thanh tú; một người lại mang khí chất sắc bén như lưỡi dao.

Phong thái cũng hoàn toàn khác biệt.

Khi vào trường, sân vận động đông nghịt người, được chia thành hơn mười khu vực hoạt động, mỗi khu vực đều có phụ huynh và các em học sinh tham gia trò chơi, tiếng cười nói vui vẻ không dứt.

Thẩm Gia Thanh vừa đi vừa giải thích cho họ: “Mỗi học sinh chỉ được chọn ba trò chơi để tham gia, trong các trò chơi, thầy cô sẽ làm trọng tài và chấm điểm, điểm tối đa là 100 điểm.”

Khương Bảo Lê sớm đã nghe Thẩm Gia Thanh nói qua, cậu bé đã đạt điểm cao trong kỳ thi giữa kỳ, chỉ cần buổi họp phụ huynh sắp tới đạt điểm cao, thì có thể giành được học bổng cho kỳ học tiếp theo.

Khương Bảo Lê chắc chắn sẽ dốc sức giúp thằng bé.

“Điều quan trọng nhất là, em không muốn thua đối thủ cạnh tranh của mình.”

“Hoạt động này, còn có đối thủ cạnh tranh à?”

“Có chứ, chị xem kìa, ba mẹ của cậu ấy đều đến rồi.”

Khương Bảo Lê ngẩng đầu lên, cô thấy một cậu bé để kiểu tóc kiểu dưa hấu, mặc đồng phục giống với của Thẩm Gia Thanh, đang đi về phía họ.

Sau lưng cậu bé là người ba thanh lịch, và người mẹ với khí chất dịu dàng, thanh nhã.

“Thẩm Gia Thanh, phụ huynh của cậu đã đến chưa?” Cậu bé để tóc như quả dưa hấu ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh, nói với Thẩm Gia Thanh, “Tôi đợi lâu lắm rồi đấy!”

“Đến rồi, đây là anh trai và chị gái của tôi, họ đến giúp tôi cùng thi đấu.”

Cậu bé tóc dưa hấu nhìn chằm chằm vào Khương Bảo Lê và Tư Độ.

Ánh nhìn đầu tiên, dĩ nhiên là cậu bé bị khuôn mặt xinh đẹp của cô chị thu hút ánh nhìn.

Nhưng mà, đẹp có ích gì chứ, chắc chắn sẽ thua dưới tay ba mẹ của cậu thôi!

“Anh trai và chị gái của cậu làm công việc gì vậy?”

“Chị tôi là sinh viên đại học, còn anh tôi…”Thẩm Gia Thanh liếc nhìn Tư Độ, có chút không chắc chắn, “Anh ấy là…”

“Cũng là sinh viên đại học.” Tư Độ nói.

“Xì, sinh viên đại học, ba tôi là giáo sư đại học! Mẹ tôi là nghệ sĩ piano đấy!”

Người cha điềm đạm của cậu bé để kiểu tóc dưa hấu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé: “Thịnh Thịnh, không được như vậy, phải khiêm tốn một chút.”

Người mẹ nghệ sĩ dương cầm thanh lịch mỉm cười ái ngại với Khương Bảo Lê.

Khương Bảo Lê cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Tôn Thao Thịnh khinh thường nói với Thẩm Gia Thanh: “Cậu cứ chờ đi, học bổng Lạc Lan kỳ cuối chắc chắn là của tôi!”

Thẩm Gia Thanh không phục mà nói: “Cái đó chưa chắc đâu, cậu cứ chờ mà xem.”

“Để các cậu thấy được sự lợi hại của ba mẹ tôi!”

“Vậy cậu nói đi, trò chơi đầu tiên là chơi gì?”

Tôn Thao Thịnh tóc dưa hấu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Đi chơi trò ‘Mật mã sinh học đại thám hiểm’ đi!”

Vừa nghe thấy câu này, Thẩm Gia Thanh đã bắt đầu do dự.

“Thế nào, cậu dám đi không?” Tôn Thao Thịnh lại lè lưỡi và làm mặt quỷ với Thẩm Gia Thanh.

Khương Bảo Lê kéo kéo tay cậu bé: “Đi chứ?”

“Chắc chắn chúng ta sẽ thua.” Thẩm Gia Thanh thì thầm, “Ba của Tôn Thao Thịnh là giáo sư sinh học, cậu ấy quả thật đã chọn trò chơi có lợi cho mình!”

Khương Bảo Lê vừa nghe đến sinh học, vô thức nhìn về phía Tư Độ.

Khẩu trang che kín gần hết khuôn mặt anh, chỉ còn lại đôi mắt đen, yên tĩnh và không chút gợn sóng.

“Đừng sợ.” Khương Bảo Lê thì thầm với cậu bé, “Anh Tư Độ của em cũng học sinh học mà.”

“Thật không?”

“Thật.”

Mặc dù Thẩm Gia Thanh không nghĩ rằng anh Tư Độ có thể giỏi hơn ba của Tôn Thao Thịnh, người là giáo sư sinh học, nhưng vì đã để cậu ta chọn trò chơi, nên cậu cũng không thể rút lại lời nói.

Vậy là hai đứa trẻ cùng với các bậc phụ huynh của mình đi đến khu vực tổ chức trò chơi “Mật mã sinh học đại thám hiểm”.

Cuộc thi hỏi đáp thi đấu theo cặp, các câu hỏi được chia thành ba mức độ khó khác nhau—

“Chủ đề mầm non”, “Chủ đề trưởng thành”, “Chủ đề chuyên gia”.

Nếu ba câu hỏi này vẫn chưa phân định được thắng thua, thì sẽ bước vào vòng cuối cùng — “Chủ đề Siêu cấp”.

Mỗi bên có thể yêu cầu đối phương trả lời một câu hỏi do chính mình đưa ra.

Vòng cuối cùng chắc chắn sẽ là cuộc so tài giữa các bậc phụ huynh.

Khương Bảo Lê không khỏi cảm thán, những trường học quý tộc như trường mà Thẩm Gia Thanh đang theo học, đến cuối cùng, dù con cái có cố gắng đến đâu, nói thẳng ra, vẫn phải dựa vào phụ huynh.

Các câu hỏi ở phần “Câu hỏi mầm non” là câu hỏi trắc nghiệm, chỉ dành cho trẻ em trả lời, rất đơn giản, ví dụ như: Bướm dùng bộ phận nào để cảm nhận vị, hay da của gấu Bắc Cực có màu gì.

Hai đứa trẻ thi đấu qua lại, không ai chịu thua ai.

Kiến thức ngoại khóa của Thẩm Gia Thanh rất phong phú, nhưng Tôn Thao Thịnh lại vượt trội hơn.

Dù sao thì, ba của cậu bé cũng là một giáo sư sinh học.

Khương Bảo Lê ban đầu cũng cảm thấy việc Thẩm Gia Thanh thua bạn nhỏ Tôn không có gì đáng xấu hổ, cho đến khi Tư Độ nhắc nhở cô, bảo cô nhìn về phía ba của cậu bé là giáo sư Tôn.

Lúc đó cô mới để ý rằng, mỗi khi con trai chọn sai đáp án, giáo sư Tôn sẽ khẽ chạm vào gọng kính vàng của mình.

“……”

Chẳng trách Tôn Thao Thịnh luôn đổi ý, do dự giữa các đáp án khác nhau.

Đến cả một cuộc thi mang tính giải trí như thế này, cũng phải gian lận để giúp con sao?
Cô có chút không nói lên lời.

Nghĩ lại thì, các trường tư thục cạnh tranh rất khốc liệt, ngay cả giữa bọn trẻ cũng ngầm diễn ra những cuộc ganh đua.

May mà phần “Chủ đề mầm non” chỉ có hơn mười câu hỏi, phần này nhanh chóng kết thúc.

Hiện tại, Tôn Thao Thịnh dẫn trước Thẩm Gia Thanh hơn hai mươi điểm, cậu ta đắc ý kéo mí mắt trêu chọc cậu rồi lè lưỡi.

Thẩm Gia Thanh không phục quay đầu sang chỗ khác.

Tiếp theo là phần câu hỏi trong “Chủ đề trưởng thành” và “Chủ đề chuyên gia”.

Những câu hỏi dạng này đối với người lớn vẫn khá đơn giản, chẳng hạn như: Loài kiến nào có thể co rút bụng để tự bắn mình đi xa?

Những câu hỏi này không thể làm khó được Tư Độ và giáo sư Tôn.

Thấy vậy, giáo viên ra đề quyết định tăng độ khó.

Giáo sư Tôn vốn nghĩ rằng, với lĩnh vực thuộc chuyên môn của mình, dù thế nào cũng có thể giúp con trai vững vàng giành hạng nhất, thắng lợi trở về.

Nhưng không ngờ, chàng trai trẻ đeo khẩu trang trước mặt ông lại bám sát không rời. Dù giáo viên có đưa ra những câu hỏi hóc búa đến đâu về sinh học, anh ta vẫn có thể trả lời trôi chảy.

Dần dần, ngày càng có nhiều học sinh và phụ huynh tụ tập lại hội trường, háo hức theo dõi màn đấu hỏi đáp đầy kịch tính này.

Trên trán giáo sư Tôn lấm tấm mồ hôi.

Ông cảm thấy… có chút mất mặt.

Đối phương tuổi còn trẻ, chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học, vậy mà lại có thể đấu ngang ngửa với ông—một tiến sĩ sinh học kiêm giáo sư đại học.

Ông bắt đầu sốt ruột, cảm thấy những câu hỏi của giáo viên quá đơn giản, liền thúc giục giáo viên ra những câu hỏi khó hơn và chuyên sâu hơn.

Nhưng dù giáo viên có đưa ra câu hỏi nào, chàng trai trẻ ấy vẫn bình tĩnh như một cỗ máy trả lời câu hỏi.

Đến cuối cùng, kho câu hỏi mà các giáo viên chuẩn bị gần như không còn đủ dùng. Giáo sư Tôn vung tay, nói—

“Trực tiếp vào vòng cuối cùng đi, chúng tôi tự ra câu hỏi cho nhau.”

Các giáo viên nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý.

“Tôi hỏi cậu trước!”

Giáo sư Tôn muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu kỳ lạ này, nên liền lấy ngay đề tài nghiên cứu học thuật của mình, hỏi: “Ba phương pháp đảo ngược hiện tượng tẩy trắng san hô mà không cần đến protein sốc nhiệt là gì? Cậu có biết không?”

Vừa nghe câu hỏi này, toàn bộ học sinh, phụ huynh và giáo viên đều sững sờ.

Câu hỏi này… ngay cả tiêu đề còn không hiểu, thì trả lời kiểu gì đây!

Thẩm Gia Thanh liếc nhìn Tôn Thao Thịnh, cậu ta đắc ý vô cùng, dường như cảm thấy ba mình là người giỏi nhất thế gian.

Tuy nhiên, các phụ huynh có mặt tại hiện trường lại không nghĩ như vậy, họ chỉ cảm thấy giáo sư Tôn đang hơi bắt nạt người khác.

Dùng đề tài nghiên cứu cả đời của mình để làm khó một sinh viên đại học trẻ tuổi, thực sự là không công bằng chút nào.

Tuy nhiên, luật chơi vẫn là luật chơi.

Dù đây chỉ là một cuộc thi mang tính trò chơi giải trí, nhưng thứ hạng cạnh tranh giữa bọn trẻ lại là chuyện rất nghiêm túc.

Những phụ huynh tham gia hôm nay cũng phải dốc hết sức, quyết tâm giúp con mình giành được số điểm cao nhất.

Giáo sư Tôn nghĩ rằng Tư Độ chắc chắn không thể trả lời được câu hỏi mang tính chuyên môn này, đang chuẩn bị đắc ý tự mình đưa ra đáp án.

Nhưng không ngờ, Tư Độ thậm chí không cần suy nghĩ, mà trực tiếp trả lời—

“Thứ nhất, đưa vào loài tảo cộng sinh Symbiodinium loại SYM-15 có khả năng chịu nhiệt cao. Thứ hai, điện phân nước biển để tăng nồng độ ion carbonate. Thứ ba, sử dụng sóng âm để kích thích ion canxi lắng đọng.”

Thẩm Gia Thanh tròn mắt kinh ngạc, thốt lên: “Woah… Anh Tư Độ… lợi hại đến vậy sao?”

Khương Bảo Lê hoàn toàn không ngạc nhiên.
Đây chỉ là phong độ bình thường của anh ấy mà thôi.

Vừa nghe câu trả lời của anh, giáo sư Tôn lùi lại hai bước, sững sờ nhìn anh: “Cậu… cậu… sao cậu biết được?! Đây là luận văn của tôi, còn chưa công bố! Cậu đã xem trộm luận văn của tôi sao?!”

Tư Độ bình thản mỉm cười: “Tôi không cần phải đọc luận văn của thầy. Đây là một nghiên cứu thực nghiệm khá đơn giản, tôi đã đọc qua các lý thuyết liên quan từ năm mười bốn tuổi rồi.”

Màn “vả mặt” này đến quá bất ngờ, không ai kịp trở tay.

Các phụ huynh xung quanh rì rầm bàn tán, háo hức chờ xem diễn biến tiếp theo.

Giáo sư Tôn hoàn toàn sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, run rẩy chỉ vào chàng trai trẻ đeo khẩu trang trước mặt——

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?!”

“Tôi là anh trai của Thẩm Gia Thanh, Thẩm Dục Lâu.”

Khương Bảo Lê: …
Đừng có khai bừa tên tuổi để rước thù oán chứ!

“Thẩm Dục Lâu… Chưa từng nghe qua cái tên này.”

“Tôi chỉ là kẻ vô danh, không đáng nhắc đến.” Từ Độ mỉm cười điềm nhiên.

Khương Bảo Lê có thể nhận ra rằng anh ta đang tận hưởng cảm giác “bắt nạt” người khác, đặc biệt là khi nhìn thấy giáo sư Tôn thất thần đến mức hồn bay phách lạc.

Anh đang thấy rất sảng khoái!

Cảm giác giống như một tuyển thủ cấp kim cương đến khu tân thủ để “càn quét” vậy.

Tiếp theo, đến lượt Tư Độ đưa ra câu hỏi.

Câu hỏi anh đưa ra, người bình thường đều có thể hiểu được——

“Khi Cò Marabou châu Phi mớm thức ăn đã nhai lại cho chim non, chim non phải thực hiện động tác gì để hấp thụ chất dinh dưỡng?”

Câu hỏi này nghe có vẻ không quá khó nhỉ?

Ít nhất thì nó không khó hiểu và chuyên sâu như câu hỏi của giáo sư Tôn.

Khương Bảo Lê có chút lo lắng, kéo nhẹ tay áo Tư Độ, nhỏ giọng hỏi: “Liệu có đơn giản quá không? Ông ấy là giáo sư sinh học đấy.”

Cô cứ tưởng anh sẽ dùng một câu hỏi học thuật siêu khó để phản kích lại!

Chứ không phải kiểu câu hỏi mà có vẻ như trong chương trình Thế Giới Động Vật từng phát sóng.

Tư Độ liếc cô một cái: “Giáo sư Tôn còn chưa vội, cô vội cái gì.”

“Ông ấy đương nhiên không vội rồi, vì câu hỏi này quá đơn giản mà.”

“Nếu đơn giản vậy, cô thử trả lời thay ông ấy xem?”

“….”
Làm phiền rồi.

Khương Bảo Lê lùi về bên cạnh Thẩm Gia Thanh, không nói thêm một lời nào nữa.

Thẩm Gia Thanh nhỏ giọng nói với Khương Bảo Lê: “Câu này, đến em còn biết nữa là.”

Khương Bảo Lê thở dài một hơi.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ nhỏ nhen.
Có khi… anh ta vốn dĩ chẳng hề muốn giúp Thẩm Gia Thanh giành chiến thắng?

Giáo sư Tôn dốc hết sức lực, chuẩn bị vận dụng toàn bộ kiến thức học thuật tích lũy cả đời để trả lời câu hỏi của Tư Độ.

Không ngờ lại là câu này?

Mặc dù câu hỏi trông có vẻ đơn giản, nhưng giáo sư Tôn chưa từng quan tâm đến chuyện sếu hói châu Phi có nhai lại thức ăn hay không!

Chuyện này hoàn toàn không cần thiết để nghiên cứu học thuật mà!

Giáo sư Tôn hừ nhẹ một tiếng: “Đáp án chính là: Phần lớn chim non khi ăn sẽ dùng mỏ gõ nhẹ vào cổ họng chim bố mẹ để tạo đủ kích thích vật lý, thúc đẩy chim trưởng thành nhai lại thức ăn, từ đó hấp thụ dinh dưỡng!”

Khương Bảo Lê chợt thấy lòng trĩu nặng, quay sang nhìn Thẩm Gia Thanh, cậu nhóc cũng đang cúi đầu ủ rũ.

Câu hỏi này… quá đơn giản rồi.
Cậu bé chỉ là một học sinh tiểu học mà còn biết chim non ăn như thế nào.

Giáo sư Tôn đắc ý bước xuống bục trả lời, còn Tôn Thao Thịnh thì nhảy cẫng lên reo hò, ăn mừng chiến thắng của bố mình. Cậu ta liên tục làm mặt xấu trêu chọc Thẩm Gia Thanh, không ngừng khoe khoang.

Thế nhưng, khi trọng tài tuyên bố điểm số của trận đấu, Tôn Thao Thịnh liền sững sờ.

Tôn Thao Thịnh: 80 điểm. Thẩm Gia Thanh: 100 điểm.

“Không đúng, có ghi nhầm không vậy?” Giáo sư Tôn bất mãn chất vấn. “Rõ ràng tôi thắng mà! Chuyện này là sao vậy?”

Trọng tài giải thích: “Giáo sư Tôn, vừa rồi ngài đã trả lời sai câu hỏi do phụ huynh của Thẩm Gia Thanh đưa ra.”

“Sao có thể”.

Tư Độ nói: “Câu hỏi của tôi là: Khi Cò Marabou châu Phi mớm thức ăn đã tiêu hóa lại cho chim non, chim non phải thực hiện động tác gì mới có thể hấp thụ được dinh dưỡng?”

“Đúng vậy, chim non dùng mỏ mổ vào cổ họng chim trưởng thành để kích thích quá trình mớm lại thức ăn và hấp thụ dinh dưỡng. Có vấn đề gì sao? Không ai có thể nói tôi trả lời sai được!”

Giáo sư Tôn quả quyết khẳng định.

“Toàn bộ chim non chỉ có một cách để hấp thụ dinh dưỡng, đó là nuốt enzyme đặc biệt trong nước bọt của chim bố mẹ, loại enzyme này được gọi là tap. Ngài là giáo sư sinh học, chẳng lẽ ngay cả kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết sao?”

Lời này vừa dứt, các phụ huynh và học sinh đều bừng tỉnh ngộ.

Điều này không phải là kiến thức quá khó, thậm chí trong sách giáo khoa sinh học tiểu học cũng đã dạy qua.

Nhưng cách đặt câu hỏi của Tư Độ có tính chất đánh lạc hướng nghiêm trọng.

Giáo sư Tôn hoàn toàn không để ý đến bản chất câu hỏi của anh ta, thậm chí có thể nói rằng ông chỉ chú ý đến bề mặt của vấn đề mà không đi sâu tìm hiểu cốt lõi.

Quá cẩu thả rồi.

Sắc mặt của Giáo sư Tôn khó coi đến tột cùng.

Làm sao ông ấy có thể không biết một kiến thức thường thức như vậy, nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó… ông ấy lại trả lời sai!

Tên này, tên này… thật sự quá xảo quyệt rồi!

Ông ta đã không còn vẻ nho nhã điềm tĩnh như trước, tức đến mức mặt đỏ tía tai, ngay cả kính cũng bị lệch.

Thẩm Gia Thanh vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, chạy vòng quanh Tư Độ, hò reo không ngớt, miệng liên tục khen anh rể giỏi quá, anh rể lợi hại quá, vui sướng không thôi.

Khương Bảo Lê cũng không khỏi thán phục.

Tư Độ không giống như giáo sư Tôn, đưa ra những câu hỏi học thuật cao siêu để đối đầu với ông ta.

Anh căn bản không cần làm như vậy, vì anh không để vị giáo sư này vào mắt.

Dùng một câu hỏi đơn giản về kiến thức thường thức đã làm cho lão giáo sư mất bình tĩnh.

Nói về việc đùa giỡn người khác, anh ta quả thật có nhiều cách riêng.

“Anh không sợ ông ấy thật sự trả lời được sao?” Cô ấy tò mò hỏi anh.

“Người như ông ta chỉ say mê nghiên cứu học thuật, đâu có thời gian đi quan sát những chuyện vặt vãnh như cách chim non ăn uống chứ.” Tư Độ nói một cách hững hờ, “Dùng câu hỏi kiến thức cơ bản như thế này để đánh bại ông ta, đủ khiến ông ta cảm thấy khó chịu rồi.”

“Anh chỉ muốn nhìn thấy ông ta khó chịu thôi phải không?”

“Ừm.”

Việc tìm niềm vui từ nỗi đau của người khác, quả thực là điều anh ta có thể làm.

Thua ván này, Tôn Thao Thịnh vô cùng không phục, cậu bé chạy đến tìm Thẩm Gia Thanh tiếp tục khiêu chiến –

“Chúng ta tiếp tục! Còn hai ván nữa mà!”

“Chơi gì nữa?”

“Hừ! Mẹ tôi là nghệ sĩ piano! Chúng ta sẽ thi ở khu âm nhạc!”

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *