Dã Độ – Chương 66

Chương 66: Biểu diễn

Thời tiết mùa hè ở London không quá nóng, ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng thỉnh thoảng lại có những cơn mưa bất chợt.

Ngày mưa, tâm trạng của Khương Bảo Lê cứ tự nhiên trở nên u uất, khó chịu.

Cô dồn hết thời gian vào việc học violon, để bản thân luôn trong trạng thái “người- máy”, bận rộn đến mức không còn đủ sức để nghĩ đến người mà khiến cô cảm thấy áy náy.

Có lúc không cam tâm muốn trở thành một cô gái hư hỏng.
Tiếc rằng bản tính cô vốn lương thiện, đâu dễ thành… cao thủ được.

Ở trường, phần lớn thời gian, cô đều đơn thân độc mã.

Cô sinh hoạt một mình, học một mình, ăn một mình, luyện đàn một mình, đi club một mình…

Sau này, vì chủ nhà đột ngột yêu cầu thu lại căn hộ, Khương Bảo Lê phải chuyển đi khỏi căn hộ nhỏ ở cộng đồng Camden nơi cô đang sống. Cô tìm thấy hai bạn nữ có thể chia sẻ phòng qua diễn đàn trường và thuê một căn hộ ba phòng ở South Kensington, vừa vặn với ba người bọn họ.

Hai cô bạn cùng chia phòng này của cô có gia cảnh khá giả, một người là tiểu thư con nhà giàu ở Quảng Đông, người kia đến từ Hồng Kông.

Họ không thiếu tiền, chỉ là sống một mình quá buồn tẻ, nên mới tìm người cùng chia sẻ nhà.

Hai cô gái này có tính cách rất nổi bật, nhưng lại không có cái tính cách đỏng đảnh của những cô tiểu thư nhà giàu, họ thích gọi tên tiếng Anh của Khương Bảo Lê là “Berry”, và thường xuyên kéo cô tham gia các bữa tiệc, gặp gỡ nhiều bạn mới và thưởng thức đủ loại món ăn.

Mặc dù London quả thật là một “sa mạc ẩm thực,” nhưng ở góc phố có một quán lẩu do người Trung Quốc mở, và cả ba cô gái rất thích đến đó để ăn uống.

Hai cô gái này đã lập một ban nhạc nhỏ và quay video, sau đó đăng tải lên các trang web chia sẻ video.

Họ biểu diễn violin đường phố ở Công viên Hyde hoặc bên bờ sông Thames phía nam trung tâm, họ muốn trở thành những người nổi tiếng trên mạng.

Khương Bảo Lê thường xuyên đi cùng họ để biểu diễn, giúp họ làm công tác hậu cần, mang đồ đạc hoặc quay video.

Kỹ năng của họ khá tốt, học đàn violin từ nhỏ và chơi rất hay, nhưng tiếc là con đường này quá cạnh tranh, người tham gia cũng quá đông.

Chưa nói đến trên mạng, ngay cả tại quảng trường nơi họ thường xuyên biểu diễn, thực tế đã có không ít các blogger nổi tiếng trên mạng đang quay video âm nhạc.

Video của họ nhận được phản ứng từ khán giả khá bình thường, không có video nào trở thành hit lớn, số lượng người theo dõi cũng chỉ duy trì ở mức khoảng năm nghìn người.

Sau đó, họ hướng ánh mắt đến Khương Bảo Lê.

Một lý do quan trọng là Khương Bảo Lê đã nhận được “Học bổng đặc biệt của học viện.”

Học bổng này cực kỳ khó đạt được, nếu không phải là một sinh viên thiên tài thật sự được giám đốc học viện công nhận, thì cơ bản không thể nào chạm vào.

Đặc biệt là vào tháng trước, cô ấy còn giành được giải nhất trong cuộc thi violin quốc tế Paganini.

Một loạt thành tích này ập đến, ngay lập tức khiến tên tuổi của Khương Bảo Lê nổi như cồn.

Hai cô bạn cùng phòng hoàn toàn không hề ghen tị với cô, ngược lại, họ vẫn đang mơ ước trở thành “ngôi sao mạng xã hội” với hàng triệu người theo dõi. Vậy mà bên cạnh họ lại có một người bạn tài năng siêu đỉnh như vậy, nhờ cô ấy giúp đỡ việc hậu cần, có phải là quá lãng phí không!

Vì vậy, hai cô bạn cùng phòng đã khuyến khích Khương Bảo Lê tham gia vào ban nhạc của họ.

Khương Bảo Lê cảm thấy rằng, nếu cô gia nhập vào nhóm của bọn họ, ba cây violin sẽ chỉ khiến khán giả cảm thấy chán ngấy hơn thôi.

Rất khó bùng nổ.

Cô là người không bao giờ từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu, đã quyết định làm thì nhất định phải hướng tới việc hoàn thành mục tiêu đó.

Khương Bảo Lê đã thương lượng với hai cô gái về việc phân chia lợi nhuận sau khi nổi tiếng, cô sẽ nhận một nửa số tiền.

Hai cô gái không thiếu tiền, họ chỉ muốn nổi tiếng và trở thành người nổi bật trên mạng, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, vì vậy họ đồng ý ngay lập tức, thậm chí nếu thật sự có lợi nhuận, họ có thể chia cho cô phần lớn.

Vậy thì, Khương Bảo Lê quyết tâm sẽ làm tốt công việc này.

Khương Bảo Lê thông báo với hai cô gái rằng cô sẽ học đàn nhị.

Hai cô bạn cùng phòng nhìn nhau, họ vô cùng ngạc nhiên.

Học lại một nhạc cụ mà chưa từng tiếp xúc qua, liệu có học được không?

Họ đều không không quá tin, nếu không có sự hướng dẫn của thầy cô, chỉ tự mình tìm kiếm các bài học qua mạng, Khương Bảo Lê có thể học được đàn nhị.

Nhưng không ngờ, chỉ sau hai tháng, Khương Bảo Lê đã có thể chơi những bản nhạc hoàn chỉnh bằng đàn nhị.

Dù là những bản nhạc truyền thống trên đàn nhị hay những bài hát hiện đại phổ biến.

Chỉ cần liếc qua bản nhạc, cô có thể chơi được ngay.

Không chỉ có kỹ năng, mà còn có cảm xúc!

Đúng là một bạn học siêu tài năng!

Vậy là ban nhạc của ba người chính thức ra đời, tên gọi là “Tam Nhân Hành”

Trước đây, những bài hát mà họ biểu diễn chủ yếu là những bài hát phổ biến tìm trên mạng, không có sự sắp xếp kỹ lưỡng, hai người chỉ chơi xen kẽ nhau.

Đây cũng là lý do quan trọng khiến hai người luôn chỉ có một chút nổi tiếng, nhưng không thể bứt phá được.

Họ không có sự liên kết thực sự.

Khương Bảo Lê đã sắp xếp lại các bản nhạc trong danh sách bài hát phổ biến, chia các bài hát thành nhiều phần, phân tích cảm xúc và nhịp điệu của từng đoạn.

Âm sắc của đàn violin sáng rõ, phù hợp để dẫn dắt giai điệu ở những phần cao trào; còn đàn nhị thì trầm lắng và uyển chuyển, phù hợp với những đoạn đầy cảm xúc sâu lắng.

Cô đã đánh dấu phân công phần của từng người trong bản nhạc.

Để tăng cường tính diễn xuất, cô ấy thậm chí đã tái biên soạn bài hát, thêm phần solo ngẫu hứng ở đoạn cao trào, để đàn nhị và violin thay phiên nhau biểu diễn.

Lần biểu diễn đầu tiên tại Công viên Hyde, cả ba người phối hợp ăn ý.

Khởi đầu bằng những âm thanh uyển chuyển của đàn violin, từ từ dần dần hòa quyện vào, sau đó tiếng đàn nhị buồn bã gia nhập, hòa quyện với sự uyển chuyển của violin, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ.

Bị cuốn hút bởi cách thể hiện độc đáo này, mọi người dừng lại và lắng nghe.

Thậm chí có người lấy điện thoại ra quay video lại.

Lần diễn đầu tiên đã khiến số lượng khán giả xung quanh tăng gấp đôi, và video nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Lượng click vào video nhanh chóng tăng lên, phần bình luận đầy những lời khen ngợi ————
“Không ngờ đàn nhị và violin lại có thể hòa hợp đến vậy!”
“Bản cải biên của bài 《Biển Xanh Một Tiếng Cười》 này, tôi đã nghe qua không ít bản cover, nhưng bản cải biên của họ chắc chắn là ấn tượng nhất!”
“Hay quá, hay quá, hay quá!”
“Tạm dừng và xem biểu cảm của người nước ngoài kìa…”

…….

Video đầu tiên mà Khương Bảo Lê tham gia đã gây bão toàn mạng.

So với các video trước đây của họ, trong video này, Khương Bảo Lê gần như là người chủ đạo trong việc cải biên âm nhạc, liên tục giải thích và luyện tập cùng họ.

Video vừa nổi, những hợp đồng đại diện và quảng cáo liên tiếp tìm đến…

Điều này khiến hai cô gái vô cùng ngưỡng mộ và kính phục Khương Bảo Lê.

Quả thật, thiên tài không đáng sợ, điều đáng sợ là những người vừa có tài năng thiên bẩm lại chịu khó nỗ lực.

Vì vậy, Khương Bảo Lê vừa học tập xuất sắc, lại điều hành kênh video mạng xã hội cực kỳ thành công.

Những trò giải trí bốc đồng của hai cô gái bọn họ đã giúp cô kiếm được rất nhiều tiền.

Mặc dù cả hai cô gái đều là tiểu thư con nhà giàu, không quá chú trọng đến tiền bạc, nhưng việc có thể kiếm được một chút tiền từ sở thích của mình cũng khiến họ rất vui và cảm thấy tự hào.

Còn đối với Khương Bảo Lê, cô có nhiều tiền đến nỗi không phải lo thiếu thốn bất cứ thứ gì, từ quần áo, túi xách, giày dép… đều được nâng lên một vài cấp độ.

Cô được sống khá thoải mái và đầy đủ.

Mãi cho đến một năm sau, Khương Bảo Lê vô tình thấy tin tức về vụ tai nạn của phu nhân nhà họ Thẩm – Quảng Lâm xuất hiện trên báo chí ở Hương Cảng.

Lúc đó, cô đang ăn cùng hai người bạn thân tại một nhà hàng Trung Quốc, và đúng lúc cửa hàng đang phát bản tin của Hương Cảng. Tin tức cho biết phu nhân Quảng Lâm của gia đình hào môn nhà họ Thẩm, trong chuyến du lịch tại Bali, khi nhảy dù, dù không mở kịp thời, và được xác nhận là một vụ tai nạn rơi tự do dẫn đến tử vong.

Sau khi bà ấy qua đời trong tai nạn, Thẩm Đình Sơn cũng vì bị kích động mà bị xuất huyết não, dẫn đến liệt nửa người và phải nhập viện.

Đôi đũa trong tay Khương Bảo Lê rơi xuống đất.

Cô không thể tin vào những gì mình vừa xem trong bản tin ngắn chỉ một phút, đầu óc của cô lúc này… vang lên những tiếng ồn ào.

Tô Cảnh thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc tivi, liền dùng khuỷu tay chạm vào cô: “Cậu sao vậy?”

“Không….”

Khương Bảo Lê không nói với bất kỳ ai xung quanh về mối quan hệ của mình với nhà họ Thẩm.

Cô lấy cớ đi vệ sinh, vội vàng rời khỏi nhà hàng Trung Quốc, giữa dòng người tấp nập trên phố, cô rút điện thoại ra, run rẩy bấm số gọi cho Thẩm Dục Lâu.

Cuộc gọi vừa bắt đầu chưa đầy hai giây, thì đã được nghe máy.

Giọng nói cẩn thận và có chút mong đợi từ đầu dây bên kia vang lên: “Lê Bảo, là em sao?”

Đã rất lâu rồi, Khương Bảo Lê không chủ động liên lạc với Thẩm Dục Lâu.

Dù không hiểu bằng cách nào anh ta có được số điện thoại hiện tại của cô, nhưng mỗi khi Khương Bảo Lê thấy cuộc gọi từ anh, cô đều không nghe máy.

Về sau, Thẩm Dục Lâu thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm cô: sống bên này có ổn không, có cần gì không, có thiếu tiền không, việc học hành có cần tài liệu hay giúp đỡ gì không.

Nhưng Khương Bảo Lê đều không trả lời.

Sau khi cô rời đi, Thẩm Dục Lê như ý nguyện giành được dự án sứa bất tử, đương nhiên anh cũng nhận được toàn bộ cổ phần của Y Tế Nhân Thụy mà Thẩm Đình Sơn từng hứa.

Y Tế Nhân Thụy dựa vào cơn gió đông của dự án sứa bất tử từng bước đi lên, hiện nay đã trở thành công ty y tế hàng đầu tại Hương Cảng. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Thẩm Dục Lâu đã kiếm được một khoản lớn từ Y Tế Nhân Thụy và đầu tư vào nhiều ngành nghề khác.

Anh ta có mắt nhìn rất tốt, tất cả các dự án mà anh đầu tư đều đang kiếm lời.

Hiện nay, Thẩm Đình Sơn gần như đã giao toàn bộ Tập đoàn Thẩm thị cho anh, để anh điều hành.

Khương Bảo Lê thường xuyên thấy bóng dáng của anh trên các bản tin truyền hình khi phát sóng tin tức về Hồng Kông.

Nghe nói anh đã trở thành doanh nhân trẻ nhất ở Hương Cảng, chỉ đứng sau Tư Độ.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho Thẩm Dục Lâu, nên Thẩm Dục Lâu rất xúc động—

“Lê Bảo, anh đã theo dõi tài khoản video của em, em mặc Hán phục trông rất đẹp…”

Chưa để anh ta nói xong, Khương Bảo Lê đã cắt lời: “Thẩm Dục Lâu, cái chết của Quảng Lâm có liên quan gì đến anh không?”

Điện thoại đột nhiên lặng, một khoảng lặng kéo dài.

Một lúc sau, Thẩm Dục Lâu cười nhẹ một tiếng: “Lê Bảo, sao em lại nghĩ là anh?”

Khương Bảo Lê không bị anh lừa, cô trầm giọng nói: “Dục Lâu ca, em không có ghi âm, gọi điện cho anh chỉ là muốn làm rõ chuyện này, không phải để làm tổn thương anh hay gài bẫy anh.”

Đến giờ phút này, Khương Bảo Lê đã trở nên vững vàng hơn rất nhiều, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn.

Không còn căm hận Thẩm Dục Lâu như trước, không còn hận anh đã phản bội tình yêu của cô.

Ngày đó, cô quá nhạy cảm, cũng quá mong manh, luôn lo được lo mất, và đặc biệt chỉ đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu.

Thật ra… như vậy rất ấu trĩ.

Anh ta muốn theo đuổi một tương lai tươi sáng, điều đó không có gì sai.
Không phải cô cũng như vậy sao?

“Em không hy vọng chuyện này là do anh làm.” Cô chân thành nói.

Nghe cô dịu giọng, lại còn gọi anh một tiếng “Dục Lâu ca”, dĩ nhiên, không phải với giọng điệu châm chọc như trước…

Trong lòng Thẩm Dục Lâu trăm mối cảm xúc đan xen, thậm chí… có chút không kìm được.

Sau khi cô rời đi, ở Hương Cảng, anh như mắc kẹt trên một hòn đảo cô độc.

Không còn một ai để trò chuyện tâm sự, nỗi cô đơn nuốt chửng anh hoàn toàn.

Mỗi ngày đều đeo mặt nạ đối diện với mọi người, nhưng đeo lâu quá rồi, đến khi muốn gỡ xuống cũng không còn dễ dàng nữa.

Khương Bảo Lê không còn ở bên, anh thậm chí không biết mình là ai nữa.

Đến lúc này, anh mới thực sự hiểu mình đã đánh mất điều gì.

“Lê Bảo, anh không làm gì cả, cũng không làm sai.” Giọng anh khàn khàn, “Em cho rằng anh sai sao? Chẳng lẽ anh không nên làm vậy ư?”

“Em không biết, Thẩm Dục Lâu, anh đừng hỏi em.” Khương Bảo Lê không muốn đánh giá hành động của anh, cô hiểu rõ đạo lý chưa từng trải qua nỗi đau của người khác, thì không thể khuyên họ trở thành người lương thiện.

Cô hạ giọng, “Em chỉ muốn biết, bà ấy chết rồi, anh… trong lòng anh có cảm thấy bình yên không?”

Thẩm Dục Lâu suy nghĩ rất lâu, rồi thành thật nói: “Trong lòng anh cảm thấy trống rỗng, trống đến mức có chút sợ hãi. Lê Bảo, anh muốn em ở bên anh, như vậy… anh mới thấy yên lòng. Khi nào em về? Em còn quay về không?”

Giọng anh khàn khàn, nghe có vẻ… rất bất lực.

“Sẽ không.”

Khương Bảo Lê đưa ra một câu trả lời dứt khoát: “Gọi cho anh, chỉ là để hỏi về chuyện của Quảng Lâm. Anh không muốn nói, vậy thì cứ coi như em chưa từng hỏi.”

Đầu dây bên kia, anh im lặng không nói một lời.

Trước khi cúp máy, Khương Bảo Lê vẫn thiện ý nhắc nhở anh một câu: “Thẩm Dục Lâu, có những chuyện đã làm rồi thì chính là một con đường không thể quay đầu… Anh hãy tự lo cho mình.”

“Vậy là em vẫn quan tâm đến anh.” Anh như kẻ sắp chết đuối bám lấy cọng rơm cuối cùng, “Là do anh chưa đủ mạnh, em luôn muốn có một cuộc sống tốt hơn. Hãy đợi anh, anh sẽ trở nên lợi hại hơn cả Tư Độ. Đến lúc đó… anh sẽ đến đón em.”

“Thẩm Dục Lâu.”

Khương Bảo Lê có chút bực bội: “Đừng áp đặt tham vọng của anh lên em. Cho dù anh có trở thành người giàu nhất thế giới, cũng chẳng liên quan gì đến em.”

Nói xong, cô giận dữ cúp máy.

…..

Hai cô bạn cùng phòng là Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên từ nhà hàng bước ra, một trái một phải khẽ va vào vai Khương Bảo Lê.

Họ tò mò hỏi cô: “Gọi điện cho ai thế?”

“Một người bạn của tôi.”

“Bạn bè hay là bạn trai.”

“Chắc gì cậu ấy đã có bạn trai chứ? Ở bữa tiệc thì như một nữ thần băng giá vậy. Richard theo đuổi suốt ba tháng, tuần trước còn lái hẳn một chiếc Audi R8 đến dưới ký túc xá mời cậu ấy đi ăn. Nhưng cậu ấy kiêu ngạo lắm, lúc xuống lầu thậm chí chẳng thèm liếc nhìn anh ta một cái.” Đường Thiên Thiên cảm thán, “Tội nghiệp Richard.”

“Berry, có phải cậu thích con gái không đấy? Cân nhắc tới tớ đi?” Tô Cảnh ghé sát mặt cô, chu môi làm bộ muốn hôn.

Khương Bảo Lê dùng đầu ngón tay đẩy trán cô ấy ra: “Xin lỗi nhé, xu hướng của tớ còn bình thường hơn cả chu kỳ dì cả của cậu. Chỉ là tớ không thích kiểu như Richard thôi.”

“Cái gì? Mỹ nam lai Trung – Anh siêu cấp đẹp trai mà còn không thích, vậy cậu thích kiểu gì chứ?!”

“Anh ta quá rạng rỡ và hướng ngoại, tớ không thích kiểu đó.”

“Cậu thích kiểu hướng nội à?”

“Ừ.”

Khương Bảo Lê nghĩ một chút, rồi bổ sung: “Lạnh lùng, ít nói, hơi kiêu ngạo, có chút cấm dục, lúc say rượu thì ngoan ngoãn, còn phải có chút âm u bí ẩn. Quan trọng nhất là, đầu óc phải thông minh, tốt nhất là một thiên tài…”

Hai cô gái nhìn nhau, đồng thời đưa ra một kết luận—

“Hoá ra cậu có bạch nguyệt quang.”
“Lại còn rõ từng đặc điểm như vậy? Mau nói rõ xem nào!!!”

……….

Khương Bảo Lê luôn cảm thấy, Thẩm Dục Lâu mới chính là ánh trăng sáng trong lòng cô.

Bởi vì thứ không thể có được mới là thứ khắc cốt ghi tâm nhất.

Đã rất lâu rồi… cô không còn nhớ đến Tư Độ nữa.

Nhưng hôm đó, bị mấy cô bạn thân xúi giục kể về anh ấy, cô mới nhận ra rằng, bản thân không phải là chưa từng nhớ đến Tư Độ, mà là… chưa bao giờ quên được anh.

Tất cả những câu chuyện giữa họ vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua, khắc sâu trong trí óc cô.

Mỗi khi có một người theo đuổi cô bằng những màn tấn công tình cảm cuồng nhiệt hơn, trong tiềm thức, cô luôn so sánh họ với anh.

Dù là về vật chất, ngoại hình hay mọi điều kiện khác…

Đều không sánh được.
Không một ai… có thể so bì với anh.

Tư Độ mới chính là vệt máu khắc cốt ghi tâm nhất trong những năm tháng thanh xuân của cô.

Khương Bảo Lê thực ra đã từng thử gọi cho anh. Lúc đêm khuya thanh vắng, lúc hơi say, thậm chí cả khi xem dự báo thời tiết nghe nói Hương Cảng sắp mưa…

Nhưng Tư Độ chưa từng bắt máy, dù chỉ một lần.

Nghe quản gia Triệu nói, số lạ anh thường chẳng thèm nghe, xa cách đến mức…

Cũng có thể… anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Mãi mãi không bao giờ.

Đêm Giáng sinh, Khương Bảo Lê cuối cùng cũng có được buổi hòa nhạc của riêng mình tại Hội trường Âm nhạc Buck trong trường.

Hơn một năm qua, cô vẫn luôn giữ liên lạc và trao đổi về âm nhạc với đại thần D.

Thực ra, dù anh không nói, nhưng Khương Bảo Lê vẫn có thể cảm nhận được anh chắc chắn đã giúp cô không ít.

Thậm chí, ngay cả thư mời nhập học từ Học viện Âm nhạc trước đây cũng có sự giúp đỡ của anh. Nhưng cô không hiểu tại sao anh lại không chịu thừa nhận, cũng không muốn nhận sự cảm kích từ cô.

Anh tận tâm hướng dẫn cô trong lĩnh vực âm nhạc, không hề giữ lại chút gì.

Có thể nói, việc Khương Bảo Lê nổi danh trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu không có sự chỉ dẫn của vị “cao nhân” đứng sau, e rằng khó mà đạt được.

Anh ấy thực sự là thiên tài trong số những thiên tài âm nhạc.

Trong buổi hòa nhạc cá nhân lần này, Khương Bảo Lê đã xin phép anh cấp bản quyền ba bản nhạc Vengeance, RoseBetrayal, hy vọng có thể trình diễn chúng trong đêm nhạc của mình.

Thực ra, kể từ sau Betrayal, D không còn sáng tác thêm bất kỳ tác phẩm nào nữa.

Khương Bảo Lê đoán rằng có lẽ anh quá bận rộn với sự nghiệp. Dù sao, anh vốn không xuất thân từ chuyên ngành âm nhạc mà còn có công việc riêng của mình.

Ba bản nhạc này có độ phổ biến rất cao trên mạng và được đông đảo khán giả yêu thích.

Dù anh chưa từng cấp phép cho ai, nhưng vẫn có rất nhiều người sử dụng nhạc của anh để biên tập video ngắn.

Những giai điệu đẹp đẽ, đầy thăng trầm kết hợp với hình ảnh của những bộ phim tình cảm kịch tính luôn thu hút hàng triệu lượt xem.

Rose thường được dùng trong những bộ phim tình cảm ngọt ngào, Betrayal lại xuất hiện trong các cảnh yêu hận đan xen đầy kịch tính, còn Vengeance thì trở thành nhạc nền hoàn hảo cho những bộ phim trả thù đầy mãn nhãn.

Tóm lại, mức độ quen thuộc của ba bản nhạc này cực kỳ cao, có thể nói chúng đã trở thành những “thánh ca quốc dân”.

Thế nhưng… anh ấy chưa từng cấp phép cho bất kỳ ai.

Thực ra, Khương Bảo Lê cũng không hy vọng quá nhiều. Cô đề nghị trả phí bản quyền, nhưng khả năng cao D chắc cũng không thiếu số tiền này.

Không ngờ, chỉ sau nửa ngày gửi tin nhắn, D liền hồi âm cho cô——

“Được.”

Khi đang ngồi buồn ngủ trong lớp học, Khương Bảo Lê vừa thấy tin nhắn liền giật mình tỉnh táo, tinh thần hưng phấn hẳn lên.

….Anh ấy vậy mà đồng ý rồi!

Không chắc lắm, Khương Bảo Lê liền hỏi lại một lần nữa: “Là… anh đồng ý cấp phép cho tôi sao? Tôi có thể biểu diễn tác phẩm của anh không?”

D: “Có thể.”

“Ahhhh! Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn anh! Đây là buổi hòa nhạc đầu tiên của tôi, nó thực sự rất quan trọng với tôi. Cảm ơn anh đã đồng ý cho tôi biểu diễn ba bản nhạc này, tôi cực kỳ yêu thích mỗi bản nhạc!”

Một lúc sau, D gửi tin nhắn: “Buổi hòa nhạc là khi nào?”

“Đêm Giáng Sinh.”

Vì phép lịch sự, Khương Bảo Lê thăm dò nói: “Nếu anh có thời gian, tôi trân trọng mời anh đến xem buổi hòa nhạc của tôi, tôi có thể chi trả vé máy bay cho anh.”

D:”Không cần.”

Khi Khương Bảo Lê sắp thất vọng, anh ấy lại gửi đến một tin nhắn——

D: “Tuần sau tôi có hội nghị nhà đầu tư ở London, nếu có thời gian, tôi sẽ đến.”

Thấy mấy chữ “hội nghị đầu tư”, Khương Bảo Lê sững người.

Trong đầu cô, hình ảnh về D là một thiên tài âm nhạc, ngoại hình bình thường, tính cách hướng nội, tự ti, và đang làm một công việc hoàn toàn không liên quan đến âm nhạc.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh \ có thể là một tổng tài hoặc một giám đốc cấp cao trong tập đoàn…

Bởi vì những người có sự nghiệp như vậy thường sẽ không thể nào quá tự ti và khép kín được!

Giống như Thẩm Dục Lâu, dù có không thích giao thiệp với người khác đến đâu, anh ta cũng sẽ đeo lên chiếc mặt nạ xã giao của một người hướng ngoại vì sự nghiệp.

Nhưng D… làm bạn trên mạng với anh ấy lâu như vậy, Khương Bảo Lê không hề cảm thấy anh ấy sẽ đeo bất kỳ chiếc mặt nạ xã giao nào.

Không lẽ thật sự là một ông chủ lớn sao?

Vậy sự trái ngược này cũng quá lớn rồi!

Trừ khi, anh ấy là cậu ấm nhà giàu thừa kế sự nghiệp của gia đình.

Nhưng dù có tò mò đến đâu, Khương Bảo Lê vẫn giữ đúng phép tắc xã giao giữa những người bạn trên mạng, không hỏi thêm gì.

…..

Đêm Giáng Sinh ở London tràn ngập bầu không khí ấm áp và rộn ràng.

Khi màn đêm vừa buông xuống, ngoài cửa sổ sát đất, những bông tuyết trắng như lông ngỗng bắt đầu rơi lả tả.

Cả London dường như được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng dịu dàng.

Khương Bảo Lê đứng bên khung cửa sổ lớn ở hậu trường nhà hát, chiếc váy dạ hội màu đen thanh lịch tôn lên vòng eo mảnh mai của cô.

Làn da cô càng thêm trắng nõn, thuần khiết và thanh nhã, đôi mày mắt tựa như tranh vẽ.

Tựa như một ngọn lửa lạnh lẽo rực cháy trong màn đêm.

Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên bất ngờ xuất hiện từ phía sau, một trái một phải khoác lấy cánh tay cô——

“Wow, đại mỹ nhân, chiếc váy này… thật là quá thanh lịch rồi.”
“Đẹp quá đẹp quá!”
“Bên ngoài khán phòng đã chật kín, một nửa là nam giới, tất cả đều là fanboy bị Berry mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”
“Không quan tâm, Berry là của tôi! Ai cũng đừng hòng cướp đi!”

Khương Bảo Lê rút tay khỏi vòng tay hai người, nghiêm túc hỏi: “Richard chưa tới phải không?”

“Sao có thể không đến được chứ, anh ta chính là fan cứng của cậu mà, từ lâu đã ngồi ở hàng ghế đầu chờ rồi.” Đường Thiên Thiên cười nói, “Buổi biểu diễn của cậu, cậu ấy còn căng thẳng hơn cả cậu ấy, ngồi nghiêm trang đến mức người không biết còn tưởng đang tham dự một hội nghị quốc tế quan trọng nào đó.”

Khương Bảo Lê đưa tay lên trán.

Đường Thiên Thiên lại còn phụ họa một cách cường điệu: “Tớ thấy anh ta ôm nguyên một bó hồng champagne to đùng, chắc định tặng cậu đấy!”

“Cứu mạng, tớ không muốn.”

“Giữa bó hoa hồng còn kẹp cả mấy chú gấu bông xx nữa kìa.” Tô Cảnh khẽ ném thêm một câu đầy ý trêu chọc, “Xung quanh những bông hoa còn được viền bằng một vòng ngọc trai lấp lánh.”

Khương Bảo Lê:….
Ngay cả Thẩm Gia Thanh, đứa nhóc học sinh tiểu học còn chẳng bao giờ tặng bạn gái kiểu bó hoa quê mùa thế này đâu!

Cô ấy vội vàng nói với hai người bạn thân: “Trước khi anh ta lên sân khấu, hai người bằng mọi giá phải giữ anh ta lại, tuyệt đối không cho anh lên! Chuyện này liên quan đến tính mạng đấy!”

“Không khoa trương như vậy chứ!”

“Có, tớ sẽ ngất tại chỗ cho coi.”

“Được rồi, để tớ lo cho!” Tô Cảnh bất đắc dĩ nói, “Đúng là được yêu thì có quyền làm nũng đấy, bọn tớ muốn có hoa còn chẳng ai tặng nữa là!”

“Về sau các cậu có buổi biểu diễn nào, tớ sẽ tặng hoa cho các cậu.”

“Hứa rồi đấy! Một lời đã định!”

Nửa tiếng sau, buổi hòa nhạc bắt đầu. Khương Bảo Lê đứng giữa sân khấu, một vệt ánh đèn chiếu rọi xuống người cô.

Làn da trắng tựa như ánh trăng.

Ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên dây đàn violin, biểu diễn bản《Air on the G String 》của Bach.

Lấy bản《Air on the G String 》 của Bach làm mở màn, giai điệu trầm lắng và tao nhã đã tạo nên một khởi đầu đầy ấn tượng cho toàn bộ buổi hòa nhạc.

Sau đó, Khương Bảo Lê trình diễn những tác phẩm của Paganini và Mendelssohn, hai tác giả mà cô đặc biệt thành thạo. Phần biểu diễn không chỉ đầy tính âm nhạc mà còn thể hiện kỹ thuật điêu luyện.

Sự thơ mộng và đam mê cùng tồn tại.

Nửa sau buổi hòa nhạc, cô biểu diễn ba bản nhạc: 《Vengeance》, 《Rose》 và 《Betrayal》.

Trạng thái luôn ổn định của cô bỗng có sự thay đổi.

Ngón tay vẫn linh hoạt, nhưng ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

Nhìn vào những giai điệu quen thuộc này, trong tâm trí cô, chẳng hiểu sao luôn vương vấn hình bóng của Tư Độ.

Cô không thể xua tan đi được, gần như trong tâm trí toàn là bóng dáng của anh.

Sự báo thù của anh, đóa hồng của anh, và sự phản bội của cô…

Những cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, nước mắt giấu dưới hàng mi rũ xuống.

Cô rất nhớ anh, rất rất nhớ anh, nhớ anh đến da diết…

Trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất… chính là muốn gặp anh.

Cô khao khát được gặp anh đến phát điên rồi.

Biểu diễn xong ba bản nhạc này.

Toàn bộ khán giả trong hội trường đều im lặng không một tiếng động.

Sau đó, trong khán phòng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Chàng trai con lai điển trai Richard ngồi ở hàng ghế đầu thậm chí quên mất rằng mình phải lên sân khấu tặng hoa.

Anh sững sờ nhìn cô gái trên sân khấu, cô tựa như một con thiên nga đen kiêu hãnh, lẻ loi giữa thế gian.

Bị vẻ đẹp rực rỡ và chói mắt của cô làm chấn động, đến mức không thể thốt nên lời.

Và cảm giác này không chỉ riêng mình anh ta, mà còn cả bạn bè của Khương Bảo Lê, cùng tất cả khán giả có mặt tại đó…

Âm nhạc của cô đã biến vẻ đẹp hữu hình thành một điều rõ ràng trước mắt mọi người, khiến họ không kìm được mà rưng rưng nước mắt.

Ngay khoảnh khắc Khương Bảo Lê đặt cây violin xuống, không biết có phải ảo giác hay không, ở bên cột hành lang dãy ghế cuối cùng, cô trông thấy người mà mình muốn gặp.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, gầy đi nhiều so với trước kia, đường nét càng thêm sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm, chẳng hề phản chiếu chút ánh sáng nào.

Khoảnh khắc ấy, tim cô như chợt ngừng đập.

Giây tiếp theo, ánh đèn sân khấu bừng sáng, chiếu thẳng vào mắt cô.

Trong vài giây ngắn ngủi bị lóa mắt, Khương Bảo Lê hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

Khi ánh đèn trở nên dịu dàng trở lại, khán giả đồng loạt hò reo, một nhóm người ùa lên sân khấu, trao cho cô những bó hoa tươi thắm và những lời khen ngợi nồng nhiệt.

Richard lao lên đầu tiên, ôm theo bó hoa hồng đỏ rực quấn quanh một chú gấu bông nhỏ, xung quanh bó hoa còn được đính những viên ngọc trai lớn lấp lánh.

Khương Bảo Lê chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe thấy gì, trong đầu cô chỉ còn lại hình bóng thoáng qua vừa rồi.

Là ảo ảnh sao?

Cô không màng đến tiếng hoan hô và những bó hoa từ khán giả, cô nhanh chóng xách váy và chạy vội ra khỏi khán phòng.

Tựa như cô lé lọ lem bỏ chạy trong đêm.

Cô lé lọ lem bỏ lại chiếc giày thủy tinh khi chạy trốn, còn Khương Bảo Lê, cô muốn tìm lại chiếc giày thủy tinh của mình.

Chạy ra khỏi khán phòng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, tuyết bay lất phất.

Nhưng cô lại không cảm thấy lạnh.

Người qua kẻ lại, tất cả đều là những gương mặt xa lạ.

Khương Bảo Lê ngẩn ngơ bước vào đám đông, cố gắng tìm kiếm anh.

Trên con phố nơi đất khách quê người, muốn tìm một gương mặt phương Đông anh tuấn và tao nhã như thế, quả thật không phải chuyện dễ dàng.

Không phải anh ấy, sao có thể là anh ấy được chứ…
Có lẽ là cô đã xuất hiện ảo giác rồi.

Đúng lúc này, một cậu bé rất xinh xắn bước đến trước mặt Khương Bảo Lê, dùng tiếng Anh nói: “Chị ơi, vừa nãy em nghe chị biểu diễn bên trong, em tặng chị bông hoa này.”

“Cảm ơn em.”

Đó là một đóa hoa hồng Bulgaria.

Khương Bảo Lê ngẩn người nhìn đóa hồng một lúc, trấn tĩnh lại rồi quay người bước trở về.

Góc phố xa, người con trai cúi đầu châm một điếu thuốc.

Bóng dáng anh vẫn luôn ẩn mình trong vùng tối không ánh sáng.

Anh tựa lưng vào tường, ngước nhìn bầu trời vuông vức phía trên.

Vẫn là… không có dũng khí.

…..

Trong buổi tiệc mừng công, Khương Bảo Lê nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Dục Lâu——————

“Lê Bảo, chúc mừng buổi hòa nhạc đầu tiên của em đã thành công tốt đẹp.”

Khương Bảo Lê liếc nhìn một cái, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình trong chốc lát, cuối cùng, cô chọn cách phớt lờ.

Tô Cảnh ghé lại gần, nhìn vào màn hình, cười tít mắt nói——

“Aiya, Lê Bảo, tình cảm quá nha, là ai vậy? Bạch nguyệt quang của cậu à?”

“Không phải.” Khương Bảo Lê đặt điện thoại xuống.

“Nhưng mà, Berry, tớ tò mò quá, tại sao cậu lại gọi là Berry?”

“Bởi vì lúc nhỏ, khi được một người dì nhận nuôi, mình được tìm thấy cùng với một tấm thẻ sinh nhật, trên đó khắc ngày sinh và cái tên tiếng Anh ‘Berry’.”

“Vậy nên cậu mới tên là Khương Bảo Lê!”

“Đúng vậy, phiên âm qua tiếng Trung nghe cũng hay mà, đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Cảnh gật đầu, còn muốn hỏi thêm vài điều, nhưng lại bị tiếng rung điện thoại của Khương Bảo Lê cắt ngang.

Màn hình lại sáng lên, tên của Thẩm Dục Lâu nhấp nháy không ngừng.

Khương Bảo Lê liếc nhìn một cái, cô dứt khoát ngắt máy.

…..

Đồng thời, trên du thuyền Elizabeth, Thẩm Dục Lâu bước ra khỏi khoang tàu.

Gió biển mang theo hơi mặn ẩm, Thẩm Dục Lâu muốn hít thở chút không khí trong lành.

Anh đã gọi cho cô vài cuộc, nhưng cô không nghe máy.

Trong lòng anh vô cùng trống rỗng.

Cảm giác đó rất khó diễn tả, không hẳn là đau, mà giống như một chiếc gai nhỏ, âm thầm đâm vào tim anh.

Mơ hồ… cảm thấy khó chịu.

Hôm nay, anh tham gia buổi tiệc từ thiện tìm kiếm trẻ em mất tích do một vài ông lớn trong ngành kinh doanh ở Hương Cảng đứng ra tổ chức, với tư cách là Tổng giám đốc của Tập đoàn Thẩm Thị.

Tại buổi tiệc, anh giao thiệp với các ông lớn trong ngành, đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc, nở nụ cười lịch thiệp và cẩn trọng trong từng lời nói.

Nhưng trong lòng… vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, như thể bị rút đi một mảng lớn.

Trong điện thoại của anh có video trực tiếp của buổi hòa nhạc vừa rồi của Khương Bảo Lê.

Anh cẩn thận lưu lại và đặt vào album ảnh mã hóa trong điện thoại.

Trước đó đã công bố hôn ước với Tập đoàn nhà họ Kiều, dự kiến sẽ tổ chức hôn lễ sau khi Kiều Mộc Ân hoàn thành chương trình học.

Tuy nhiên, ở giai đoạn hiện tại, Thẩm Dục Lâu không còn quá quan tâm đến cuộc hôn nhân với nhà họ Kiều nữa.

Điều này khiến Kiều Mộc Ân ngày càng thiếu tin tưởng vào anh, vì vậy cô thường xuyên lướt qua điện thoại của anh. Mỗi khi anh nói chuyện với nữ phóng viên hoặc nữ diễn viên trong các buổi gặp gỡ công khai, chỉ cần Kiều Mộc Ân nhìn thấy, cô liền nổi giận.

Thẩm Dục Lâu luôn có những lý lẽ riêng của mình, việc kiểm soát Kiều Mộc Ân đối với anh là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng anh đối với cô gái này, một người chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà chẳng có trí tuệ, anh thật sự không cảm thấy có chút yêu thích nào.

Anh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ra phía đường chân trời xa xa.

Bầu trời đêm sâu thẳm, ánh sao thưa thớt.

Một người đàn ông trung niên đang đứng trên boong tàu đứng.

Thẩm Dục Lâu nhận ra ông ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên———

Đàm Ngự Sơn.

Ông ấy cầm trong tay một chiếc đồng hồ bỏ túi vàng cũ kỹ, đang chăm chú nhìn vào tấm ảnh em bé vàng úa được gắn bên trong mặt đồng hồ.

Biểu cảm của ông ấy… thật dịu dàng, cũng thật chăm chú.

Điều này khiến Thẩm Dục Lâu cảm thấy rất mâu thuẫn.

Đàm Ngự Sơn là một ông trùm trong giới kinh doanh, chiếm lĩnh đến một nửa bán đảo Hồng Kông.

Câu chuyện huyền thoại của ông ấy có thể nói là không thiếu, với nhiều nhãn mác gắn liền, làm ăn trong cả hai giới hắc bạch, quyền lực tầm cỡ, có thể thao túng cả thiên hạ.

Với bối cảnh quyền lực to lớn như vậy, toàn bộ đảo Hồng Kông, ngoài nhà họ Tư, cũng không có ai có thể sánh bằng ông ấy.

Người đại lão này trước đây là người từng bước ra từ chiến trường đầy dao kiếm, hiếm khi lộ ra biểu cảm dịu dàng như vậy.

Ông ấy nhìn bức ảnh, nhìn đến mê mẩn.

Bất ngờ, một con sóng lớn ập đến, chiếc du thuyền nhẹ nhàng chao đảo.

Đàm Ngự Sơn không phòng bị, chiếc đồng hồ vàng trong tay lỡ tuột mất, trượt dọc theo lan can của tàu, rơi xuống biển.

Tim của ông chợt thắt lại, gần như là phản xạ tự nhiên, ông lao người về phía trước, định nhảy xuống biển để lấy lại chiếc đồng hồ.

Người thủy thủ ẩn sau lưng, tay mắt nhanh nhẹn, đột ngột nắm lấy vai của Đàm Ngự Sơn: “Đàm tiên sinh, nguy hiểm!”

Đàm Ngự Sơn không còn quan tâm gì nữa, sắc mặt có chút tái nhợt, ông ấy nói với anh ta—

Giúp tôi tìm lại nó, tôi trả cậu mười tỷ cộng thêm một biệt thự biển ở khu Bán Sơn.

Thủy thủ có chút dao động trong giây lát, nhưng khi nhìn thấy mặt biển sóng vỗ cuồn cuộn… thì lại có chút do dự.

Biển lớn như thế này, dù biết bơi hay không, nhảy xuống là coi như tự sát!

Ai dám đổi mạng lấy tiền chứ!

Ngay sau đó, một bóng hình lướt qua bên cạnh.

“Tõm” một tiếng, Thẩm Dục Lâu không hề do dự nhảy xuống nước.

Đàm Ngự Sơn đứng trên boong tàu, lo lắng nhìn ra mặt biển, hét lên với nhân viên cứu hộ ở xa: “Nhanh lên, xuống cứu người!”

Nhân viên cứu hộ nhanh chóng hạ xuồng cứu sinh xuống và cũng ném cho Thẩm Dục Lâu vài chiếc phao cứu sinh.

Sóng nước cuộn lên.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Dục Lâu nổi lên từ mặt nước, nắm lấy chiếc phao cứu sinh. Một vài nhân viên cứu hộ hợp lực kéo anh lên xuồng cứu sinh.

Toàn thân Thẩm Dục Lâu ướt sũng, tóc nhỏ từng giọt nước, nhưng anh không hề hoảng loạn.

Anh bước đến trước mặt Đàm Ngự Sơn, ngực phập phồng, đưa chiếc đồng hồ vàng cho ông, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ càng thêm khiêm tốn: “Tôi nghĩ đây chắc chắn là vật quý giá của ngài, xin hãy giữ gìn cẩn thận.”

Không chỉ là quý giá, đây là thứ quan trọng hơn cả mạng sống của ông!

Tay Đàm Ngự Sơn run rẩy, đón lấy chiếc đồng hồ vàng.

Ông nhìn Thẩm Dục Lâu thật sâu, chỉ nói một câu: “Tiểu Thẩm tổng, tôi nên cảm ơn cậu thế nào?”

Thẩm Dục Lâu mỉm cười ấm áp: “Đàm tiên sinh, chỉ là việc nhỏ thôi, không đáng phải nhắc đến.”

Nghe anh nói vậy, Đàm Ngự Sơn mỉm cười, ông nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ vàng quý giá trong tay, nói—————

“Có thời gian rảnh, mời cậu đến nhà tôi chơi.”

Nói xong, ông ấy liền quay người rời đi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *