Chương 67:Quỳ xuống
Sau buổi hòa nhạc, Khương Bảo Lê nhắn tin cho D, hỏi anh có đang ở London không, cô muốn mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn anh vì đã cấp quyền sử dụng ba bản nhạc cho cô biểu diễn.
Nhưng D đã từ chối.
Anh ấy nói anh ấy không đến London.
Khương Bảo Lê đã quen với tính cách lạnh lùng, khép kín của anh, cô đoán rằng anh không muốn giữ liên lạc trực tiếp với cô. Vì vậy, cô đã rất lịch sự nói rằng sẽ không liên lạc để gặp anh ngoài đời nữa, nhưng nếu có vấn đề gì về âm nhạc, cô vẫn sẽ làm phiền và nhờ anh chỉ giáo.
D trả lời cô một chữ ———
“Được.”
Vì tò mò, Khương Bảo Lê không nhịn được hỏi anh: “Còn mối quan hệ của anh với cô gái anh thích thì sao? Giờ thế nào rồi?”
“Nếu không tiện nói thì không trả lời cũng được, tôi chỉ hỏi cho vui thôi. 【Mỉm cười ngốc nghếch】”
D:” Cô ấy đi rồi.”
Vũ trụ siêu cấp đáng yêu đại JJ: “Hả? Cô ấy đi đâu rồi? 【Bối rối】”
D:”Nước Anh.”
Trùng hợp vậy, tôi cũng ở nước Anh.
D:”Tôi biết.”
Vũ trụ siêu cấp đáng yêu đại JJ: “Sẽ không trùng hợp đến mức cô ấy cũng ở Học viện Âm nhạc Hoàng gia đấy chứ!”
D:”Ừm.”
Vũ trụ siêu cấp đáng yêu đại JJ: “Anh không phải đang thầm thích tôi đấy chứ??????”
D: “Cô nghĩ sao? 【Cười mỉm】”
Nhìn thấy cái “nụ cười tử thần” của anh ta, Khương Bảo Lê bỗng nhiên rùng mình một cái.
Cô chợt nghĩ đến một người.
Vũ trụ siêu siêu đáng yêu đại JJ: “Tôi chỉ đùa thôi!!”
Vũ trụ siêu siêu đáng yêu đại JJ: “Vậy còn anh, anh còn thích cô ấy nữa không?”
D: “Tôi quên không được.”
Thật đáng thương.
Kể từ khi D nói rằng cô gái anh thích học cùng trường với cô, Khương Bảo Lê bắt đầu có thói quen tìm kiếm cô gái đó một cách vô thức.
Trong trường cũng chỉ có vài cô gái người Hoa, xung quanh cô cũng có hai người.
Hẳn là xinh đẹp, chắc chắn cũng phải đặc biệt xuất sắc, nếu không thì sao lại khiến vị đại thần D không thể quên suốt mấy năm qua…
Cô bắt đầu từ việc hóng chuyện của bạn cùng phòng, rồi tối đến trong những buổi trò chuyện thân mật với bạn bè, hỏi họ có quen biết người nào trong giới âm nhạc, đặc biệt là những thiên tài sáng tác nổi bật không.
Tô Cảnh nói: “Có chứ, tớ quen không ít người, bạn trai cũ của tớ cũng là một trong số đó.”
Khương Bảo Lê:!
“Kể chi tiết về bạn trai cũ của cậu đi!”
Tô Cảnh đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói: “Cũng không tính là bạn trai cũ, mối quan hệ của chúng tớ thực sự có chút mập mờ. Vì gia đình… và cả tính cách nữa, cuối cùng chúng tớ không thể ở bên nhau. Anh ấy có khả năng sáng tác siêu giỏi, đã viết cho tớ rất nhiều bài hát!”
“Thật hay giả vậy!”
“Tớ lừa cậu làm gì chứ, chủ yếu là người như anh ấy, một thiên tài âm nhạc, tính cách chắc chắn có chút khép kín và hướng nội, đặc biệt là gia đình anh ấy cũng không được tốt lắm. Thực ra, tớ thích kiểu người như Richard, một anh chàng năng động và tươi sáng.”
Khương Bảo Lê:!
Cô thật sự cảm thấy thương cho D, anh ấy tuyệt vời hơn gấp vạn lần so với những người như Richard, những người chỉ biết thể hiện vẻ ngoài hào nhoáng.
“Vậy còn cậu, cậu còn nhớ anh ấy không?” Khương Bảo Lê tò mò hỏi.
“Thỉnh thoảng, nhưng con người ta phải nhìn về phía trước, không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ được, phải không?”
Câu nói này, Khương Bảo Lê hoàn toàn đồng ý.
Nhưng cô cảm thấy D thật sự rất đáng thương: “Giả sử, tớ nói là giả sử nhé, nếu như bạn trai cũ của cậu vẫn còn chìm đắm trong quá khứ, không thể thoát ra, thì phải làm sao?”
Tô Cảnh nghĩ một lúc rồi nói: “Thì cũng chẳng làm được gì, tớ đâu phải thiên thần cứu rỗi của anh ấy, cũng không muốn đi cứu anh ấy.”
Đường Thiên Thiên, người luôn im lặng nãy giờ liền lên tiếng đánh giá: “Nói thẳng ra, vẫn là không đủ yêu thôi.”
“Đúng.” Khương Bảo Lê gật đầu, “Nếu đủ yêu, cậu sẽ không quan tâm đến gia đình anh ấy như thế nào, tính cách anh ấy ra sao! Thích là thích, chỉ muốn ở bên anh ấy!”
“Chắc có lẽ vậy.” Tô Cảnh quay sang Khương Bảo Lê, “Còn đối với người mà cậu gọi là ‘bạch nguyệt quang’, có phải cậu yêu đủ nhiều như cậu nói không?”
Câu nói này khiến Khương Bảo Lê phải ngẩn người một lúc.
Đã đủ yêu chưa.
Hóa ra không phải, cô vẫn yêu bản thân mình hơn cả. Vì thế lúc ấy, anh mới phải hạ mình van xin cô đừng đi, đừng rời xa anh… cái gì anh cũng không đòi hỏi nữa…
Rốt cuộc, Khương Bảo Lê vẫn dứt khoát bước đi… mà không một lần quay đầu lại.
Lúc đó là cô yêu bản thân mình hơn, muốn kiếm cho mình một tương lai tươi sáng.
Hiện tại, cô cũng không hối hận.
Nhưng Tư Độ, mãi mãi là sự ‘cắn rứt lương tâm’ không nguôi trong cô.
Khương Bảo Lê quay đầu lại và gửi một tin nhắn cho D—
“Tôi đã tìm thấy cô gái mà anh thích rồi!”
D:?
Khương Bảo Lê thấy thông báo từ WeChat, đối phương đang nhập…
Nhưng sau một lúc nhập, vẫn không thấy tin nhắn gửi đến, Khương Bảo Lê không kìm được tiếp tục nói: “Cô ấy là bạn cùng phòng của tôi! Anh nói có trùng hợp không.”
“Dù cô ấy có thể hơi khó thay đổi ý định, nhưng anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đứng về phía anh!”
D: .
Vũ Trụ siêu cấp đáng yêu đại JJ: “Cô ấy là người Hồng Kông, cô ấy nói là sau khi tốt nghiệp có thể sẽ quay lại, đến lúc đó tôi sẽ giúp anh chú ý đến động thái của cô ấy!”
D: “Cô sẽ đến chứ?”
Vũ Trụ siêu cấp đáng yêu đại JJ: “Tôi sẽ không quay lại.”
Anh ấy liền không trả lời cô nữa.
…..
Hai năm du học này, Khương Bảo Lê cả về học tập lẫn sự nghiệp đều phát triển rất thuận lợi.
Ban nhạc “Tam Nhân Hành” của ba cô gái, lượng người hâm mộ trên các nền tảng truyền thông xã hội ngày càng tăng, trang web nhỏ đã vượt qua con số triệu người theo dõi, các trang web video ở nước ngoài cũng được yêu thích hơn, mỗi tháng có không ít thương hiệu tìm đến họ để làm đại diện, phí quảng cáo tăng vọt, đủ để duy trì mức tiêu dùng xa hoa của ba cô gái ở London một cách dư dả.
Về sau, Khương Bảo Lê còn tổ chức concert cá nhân tại Royal Albert Hall ở Anh và Wiener Musikverein ở Áo, thậm chí cô còn được BBC Music Magazine đưa tin và nhận giải ‘Tân binh của năm’.
Thẩm Dục Lâu không chỉ một lần liên lạc với Khương Bảo Lê, anh gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của cô.
Khương Bảo Lê cũng không còn lạnh lùng phớt lờ anh như lúc đầu nữa.
Cô sẽ trả lời, nhưng đều là những câu ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện —
“Được.”
“Vẫn ổn.”
“Ừ.”
“Không cần.”
…….
Chỉ có những câu trả lời không quá ba chữ.
Sau đó, Thẩm Dục Lâu đã chuyển cho Khương Bảo Lê một khoản “học bổng” trị giá năm triệu, Khương Bảo Lê từ chối nhận và cô phải tự mình đến ngân hàng để chuyển lại số tiền đã nhận cho anh.
Phiền chết mất!
Khương Bảo Lê bước ra khỏi ngân hàng, cô không thể chịu đựng được nữa, liền gọi điện cho Thẩm Dục Lâu——
“Thẩm Dục Lâu, đừng chuyển tiền cho em nữa.”
“Hiện tại anh đã phát triển lớn mạnh mạnh rồi, nếu tiền nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu, thì mua thêm vài cái túi Hermes phiên bản giới hạn cho Kiều Mộc Ân đi, em không cần tiền, đừng chuyển cho em nữa.”
Thẩm Dục Lâu đợi cô nói xong một thôi một hồi, rồi mới lên tiếng: “Lê Bảo, hiện tại anh là người đứng đầu gia tộc họ Thẩm rồi, bây giờ đã khác trước, anh biết em không thiếu tiền, nhưng anh muốn em biết, nếu sau này có bất kỳ khó khăn nào, cần anh giúp đỡ giới thiệu bất kỳ tài nguyên nào, em chỉ mở lời nói một câu.”
Khương Bảo Lê đưa tay xoa trán.
Cô biết hiện tại Thẩm Dục Lâu rất tài giỏi, điều hành tập đoàn Thẩm Thị một cách vô cùng thành công, ở Hồng Kông, anh trở thành một người rất được chú ý, là một doanh nhân trẻ được mọi người săn đón…
Kiều gia có lẽ bây giờ không xứng với Thẩm gia như trước đây nữa.
Khương Bảo Lê thậm chí đã nghĩ một cách u ám, liệu Thẩm Dục Lâu có cố ý khoe khoang trước mặt cô không!
Cô nói: “Bây giờ em không cần sự giúp đỡ của anh.”
“Nhưng anh vẫn là anh trai của em, cho dù em không thừa nhận, thì thân phận của anh cũng không thay đổi.”
Anh đã đưa cô ra khỏi vũng lầy, là ân nhân cứu mạng của cô, cũng là người anh trai đã nuôi nấng cô lớn lên.
Nếu không có anh ấy, có lẽ cô đã chết rồi.
Khương Bảo Lê thu lại vẻ sắc bén trên người: “Em cũng không nói anh không phải.”
“Vậy Lê Bảo, em đừng ghét anh nữa, được không?”
“Em không ghét anh, Thẩm Dục Lâu.”
Cô chỉ là… không còn yêu anh nữa.
Chỉ thế mà thôi.
Thẩm Dục Lâu dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với cô: “Hiện tại anh có chút việc, Lê Bảo, dù sao thì, nếu cần gì cứ liên lạc với anh, suốt 24 giờ, số điện thoại của em luôn có thể gọi đến, anh sẽ không bao giờ… bỏ lỡ cuộc gọi của em nữa.”
Khương Bảo Lê mím môi lại.
Đã từng bỏ lỡ một lần.
Lần đó, suýt chút nữa cô đã đánh mất tất cả…
“Em cúp đây, Thẩm Dục Lâu.”
…..
Thẩm Dục Lâu tắt điện thoại, quay lại đi về phía bờ hồ.
Đàm Ngự Sơn ngồi bên bờ hồ, phía sau lưng là dinh thự trang viên ven hồ nguy nga của ông ấy. Chỉ một mình ông ấy mà sở hữu trọn vẹn cả một vùng hồ đảo tư nhân.
Ông ấy thích câu cá lure (*). Kể từ lần Thẩm Dục Lâu lao xuống biển vào năm ngoái để vớt về chiếc đồng hồ quả quýt quý giá – thứ mà Đàm Ngự Sơn nâng niu nhất, ông ấy đã đồng ý để anh thỉnh thoảng ghé thăm.
(*) Câu lure là hình thức sử dụng mồi giả để rê trên mặt nước, mồi giả cử động như mồi thật nên khiến cho loài cá dễ bị nhầm lẫn mà đớp mồi.
Thẩm Dục Lâu thường xuyên đến thăm, cùng ông câu cá, cưỡi ngựa, chơi golf…
Mặc dù công nghệ phục hồi da từ sứa bất tử giúp anh ta kiếm được rất nhiều tiền, nhìn thì có vẻ xung đột với lợi ích của tập đoàn thẩm mỹ của Đàm Ngự Sơn, nhưng không chỉ một lần, Thẩm Dục Lâu đã bày tỏ với Đàm Ngự Sơn rằng anh sẵn sàng nhượng lại quyền lợi từ “sứa bất tử” để tránh làm ảnh hưởng quá mức đến kinh doanh thẩm mỹ của Đàm Ngự Sơn.
Đối với sự nhún nhường và tỏ ra thân thiện của Thẩm Dục Lâu, Đàm Ngự Sơn luôn tránh né, lặng lẽ nghe anh nói xong, rồi cười khen anh là người tài giỏi, xuất sắc, còn nói rằng dưới tay mình không có người trẻ tài năng như anh, thật là đáng tiếc.
Thẩm Dục Lâu là người cực kỳ tinh tế và sâu sắc, đương nhiên anh biết rằng, khi đại lão không đáp lại mà chỉ khen ngợi mình, rõ ràng là đã ngầm đồng ý với những gì mình nói.
Vì vậy, trong thị trường giao thương, Thẩm Dục Lâu đã giảm bớt lượng giao dịch của gel phục hồi từ sứa bất tử, khiến sản phẩm này trở nên hiếm có khó tìm trên thị trường.
Mặc dù biện pháp này… đã làm giảm đáng kể lợi nhuận của anh.
Nhưng lại có thể bán cho Đàm Ngự Sơn một nhân tình.
Thẩm Dục Lâu cảm thấy rất đáng giá.
Anh cúp điện thoại rồi đi về, Đàm Ngự Sơn liền hỏi anh: “Cậu rất ít khi nhận điện thoại ở nhà tôi, ai gọi vậy?”
Thẩm Dục Lâu thành thật trả lời: “Là một cô em gái đang học ở Anh của tôi.”
Đại lão Đàm Ngự Sơn cười nói: “Thật sự chỉ là em gái thôi sao?”
Trong lòng của Thẩm Dục Lâu chấn động, anh biết rõ rằng, Đàm Ngự Sơn đã nắm rõ mọi chuyện về mình.
“Tôi không thường xuyên tiếp xúc với giới trẻ, nhưng cậu lại là ngoại lệ, biết tại sao không?”
Thẩm Dục Lâu ngồi cạnh Đàm Ngự Sơn, treo mồi giúp ông: “Có lẽ vì tôi ít nói, sẽ không làm phiền đến ngài.”
“Đây cũng là một lý do, tôi không thích những người quá ồn ào, cậu rất biết cách làm vừa lòng người khác.”
Đàm Ngự Sơn ném cần câu, sau đó đặt cần câu bên cạnh:”Tôi thích cậu biết điều, biết lúc tiến lúc lùi, bây giờ giới trẻ ai cũng quá kiêu ngạo, quá tự cao. Chỉ nói về người phát triển loại sứa bất tử này, đúng là thiên tài trẻ tuổi… ai cũng tâng bốc, kiêu ngạo không chịu được, theo tôi thấy, cậu ta vẫn còn non nớt lắm.”
Thẩm Dục Lâu cụp mắt, mỉm cười một cách đúng mực: “Học trưởng Tư Độ có tài năng, cũng có tư cách để kiêu ngạo. Tôi không thông minh bằng anh ấy, chỉ có thể cố gắng hơn một chút.”
“Từng bước một, vững vàng tiến lên mới là điều tốt.” Đàm Ngự Sơn thản nhiên nói, “Nếu tôi có một đứa con trai mà được trầm ổn như cậu, tôi cũng an lòng rồi. Chỉ tiếc rằng, Berry của tôi ra đi quá sớm.”
Nhắc đến cô con gái yểu mệnh của mình, cảm xúc của Đàm Ngự Sơn lại có chút dao động.
Ông ổn định lại cảm xúc, nghiêng đầu nhìn Thẩm Dục Lâu: “Cậu có một khí chất đặc biệt, tôi rất tán thưởng điều đó. Những gì đạt được không dễ dàng mới càng đáng trân trọng. Nếu Berry của tôi còn sống, bây giờ cũng đã hai mươi tuổi rồi. Cậu trông không tệ, năng lực cũng mạnh, nếu có thể trở thành con rể tôi, tôi sẽ rất vui.”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng Thẩm Dục Lâu lại chính là người biết cách nắm bắt thời cơ.
Anh quyết đoán hành động, quỳ thẳng gối trước mặt Đàm Ngự Sơn—
“Đàm tiên sinh, nếu ngài không chê, tôi muốn bái ngài làm cha nuôi, sau này phụng dưỡng ngài.”
Đàm Ngự Sơn đứng dậy, hơi ngẩng cằm, liếc nhìn người đàn ông đang quỳ gối dập đầu trước mặt mình, khóe mắt khẽ run.
Thẩm Dục Lâu thấy ông vẫn chưa mở miệng, liền tiếp tục nói: “Mẹ tôi mất sớm, Thẩm Đình Sơn đưa tôi từ nước ngoài về, cho tôi ăn mặc đầy đủ, nhưng tôi chưa bao giờ là đứa con thân thiết nhất của ông ấy. Ông ấy có một cặp con ruột của mình, còn tôi, ở Thẩm gia, mãi mãi chỉ là người ngoài. Ông ấy lợi dụng tôi suốt bao năm qua, cũng chỉ để tôi dọn đường, gây dựng cơ đồ cho con trai út của ông ấy. Nhưng dù vậy, ông ấy đã nuôi tôi lớn khôn, có ơn với tôi, nên giờ dù ông ấy bị liệt nửa người, trí nhớ không còn minh mẫn, tôi vẫn sẽ phụng dưỡng ông đến cuối đời. Nhưng hơn nửa năm nay, ngài đã giúp đỡ tôi trong sự nghiệp, chỉ dẫn cho tôi. Tôi cảm nhận được sự quan tâm của ngài… Tôi biết ngài đã có một cô con gái, nhưng nếu ngài không chê, tôi muốn làm con nuôi của ngài, sau này tận hiếu bên ngài, phụng dưỡng ngài đến già.”
Những lời này, ba phần khéo léo, nhưng bảy phần chân thành…
Đàm Ngự Sơn vốn dĩ từ lâu đã muốn tìm một người kế thừa, sau này có thể lo liệu tang sự cho mình.
Những kẻ dưới trướng, không có ai lọt vào mắt ông.
Thẩm Dục Lâu có diện mạo tốt, năng lực mạnh, tính cách cũng rất hợp ý ông.
Ngay từ lần trước, khi Thẩm Dục Lâu liều mình nhảy xuống biển để cứu “Berry” của ông, trong lòng ông đã nảy sinh ý nghĩ không hề đơn thuần này.
Nhưng Đàm Ngự Sơn lại là người rộng rãi, không chấp nhặt tâm tư nhỏ ấy của anh. Dù sao, Thẩm Dục Lâu cũng thực sự dám liều mạng.
Đàm Ngự Sơn nhìn anh, bật cười nhưng vẫn chưa lên tiếng đồng ý. Ông quay đầu hỏi A Huy, cận vệ trung thành bên cạnh mình—
“Viện thẩm mỹ Yên Ngữ, trong cuộc họp cổ đông lần trước, đã thu mua lại bao nhiêu % cổ phần?”
Trợ lý đáp: “Lần trước đã thu mua lại 30%, hiện tại ngài đang nắm giữ 89% cổ phần.”
Đàm Ngự Sơn vươn tay, đỡ Thẩm Dục Lâu đứng dậy—
“Ba mươi phần trăm cổ phần đã thu hồi đó, chuyển cho con trai mới của ta—Dục Lâu, và bổ nhiệm nó làm CEO.”