Chương 68: Trở lại Hương Cảng
Hai năm nay, hễ có tin tức nào về Tư Độ ở Hương Cảng, Khương Bảo Lê đều vô thức nhìn thêm một chút.
Anh vẫn rực rỡ như trước, giành được giải Lasker (*) trong lĩnh vực sinh học, liên tiếp phá vỡ nhiều thách thức công nghệ sinh học, giá trị tài sản không ngừng tăng cao, thậm chí còn lọt vào top 10 tỷ phú trẻ của Forbes.
(*) Giải thưởng Lasker được trao hàng năm từ năm 1946 dành cho những người còn sống đã có cống hiến lớn cho ngành y học hoặc thực hiện các dịch vụ y tế cộng đồng.
Còn Khương Bảo Lê, cô cũng đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời mình.
Trước thềm tốt nghiệp, Dàn nhạc Giao hưởng London (London Symphony Orchestra) gửi lời mời làm việc đến cô, mong cô gia nhập với tư cách nghệ sĩ violin. Mức lương đề nghị cao đến mức khiến tay cô run rẩy…
Đồng thời, Dàn nhạc Philharmonic của Hồng Kông cũng đưa ra lời mời, hơn nữa còn hứa hẹn rằng nếu Khương Bảo Lê chọn họ, cô sẽ được bổ nhiệm thẳng vào vị trí concertmaster – nhạc trưởng của dàn nhạc violin.
Vừa gia nhập đã trở thành concertmaster, đây là giấc mơ bao nhiêu nhạc sĩ khao khát cả đời.
Tuy nhiên, Khương Bảo Lê vẫn có chút do dự.
Hai người bạn thân kiêm bạn cùng phòng của cô, Đường Thiên Thiên và Tô Cảnh, đều đã ký hợp đồng làm việc ở Cảng Thành.
Nếu muốn tiếp tục duy trì tài khoản “Tam Nhân Hành”, tốt nhất Khương Bảo Lê cũng nên về Cảng Thành. Bằng không, ban nhạc chỉ có thể tuyên bố tan rã.
Hai người bạn thân tuy rất mong cô trở về, nhưng họ cũng hiểu rằng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc.
Dù sao thì, ngay từ đầu, Khương Bảo Lê đã từng nói rằng cô sẽ không bao giờ trở về Cảng Thành nữa.
Nơi đó có những người từng làm tổn thương cô, và cũng có những người từng bị cô làm tổn thương.
Khương Bảo Lê muốn trốn khỏi nơi đó, ở lại nước Anh chính là lựa chọn tốt nhất.
“Philharmonic Orchestra đấy!” Tô Cảnh chống cằm, tràn đầy ngưỡng mộ nói, “Chưa cần bàn đến chuyện có được làm concertmaster hay không, chỉ riêng danh tiếng này, ai mà từ chối cho được!”
“Vừa ra mắt đã chạm đỉnh cao.” Đường Thiên Thiên cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ trong giọng nói, “Nếu là mình có cơ hội này, chắc chắn sẽ không do dự mà chọn dàn nhạc Philharmonic ngay lập tức.”
Quả thực rất hấp dẫn, đến cả Khương Bảo Lê cũng không khỏi do dự.
Cho đến đêm trước ngày tốt nghiệp, Khương Bảo Lê vẫn chưa ký vào bất kỳ hợp đồng nào.
Hai người bạn cùng phòng đã thu dọn hành lý xong xuôi, sẵn sàng trở về quê nhà, trong khi vali của Khương Bảo Lê vẫn trống không.
Thấy cô thực sự do dự, không thể quyết định, hai người bạn cùng phòng dứt khoát bảo cô tung đồng xu, để ông trời giúp cô chọn lựa.
Khương Bảo Lê đồng ý.
Tô Cảnh cầm một đồng xu mười xu, đưa vào tay Khương Bảo Lê———
“Này, cứ quyết định vậy đi. Nếu mặt Nữ hoàng Elizabeth ngửa lên, cậu ở lại Anh. Nếu mặt sư tử ngửa lên, lập tức đặt vé máy bay, ngày mai theo bọn mình về Cảng Thành.”
Khương Bảo Lê căng thẳng gật đầu, nhận lấy đồng xu, hít sâu một hơi.
Ngón tay cái bật lên, đồng xu bay vút vào không trung, xoay tròn rồi cuối cùng rơi gọn vào lòng bàn tay cô. Cô nắm chặt lại.
Hai cô bạn cùng phòng nôn nóng giục cô mau mở tay ra xem kết quả.
Khương Bảo Lê hít sâu một hơi, từ từ mở lòng bàn tay.
Gương mặt nghiêng của Nữ hoàng Elizabeth II hiện lên rõ ràng.
“Aaaa.”
“Haiz… haiz… haiz…”
Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên thất vọng thở dài, vỗ vai Khương Bảo Lê: “Xem ra, số mệnh của cậu là phải ở lại London rồi.”
Khương Bảo Lê nhìn chằm chằm vào đồng xu, lồng ngực dâng lên từng cơn nặng nề, như thể hơi thở bị rút cạn.
“Đâu có chuyện chỉ hỏi một lần, làm lại lần nữa! Nếu vẫn là mặt Nữ hoàng, thì đó thực sự là ý trời.” Nói xong, Khương Bảo Lê lập tức tung đồng xu lần nữa.
Lần này, khi bàn tay mở ra, vẫn là gương mặt của Nữ hoàng Elizabeth II.
Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên nhìn thấy rõ sự thất vọng trên gương mặt Khương Bảo Lê, liền dò hỏi: “Này… hay là tung thêm lần nữa?”
Khương Bảo Lê:” Được.”
“….”
Cô hít sâu một hơi, chắp hai tay trước ngực, thành tâm cầu nguyện ông trời ban cho cô một đáp án đúng đắn.
Đồng xu bay lên lần thứ ba, xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống.
Đáp án mà ông trời đưa ra, vẫn y hệt như hai lần trước.
Khương Bảo Lê sững sờ nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Nữ hoàng, cảm giác như hơi thở cũng sắp ngừng lại.
Tô Cảnh giật lấy đồng xu từ tay cô, tức giận nói: “Còn tung gì nữa! Trong lòng cậu chẳng phải đã có đáp án rồi sao? Cậu rõ ràng là muốn về Cảng Thành!”
Đường Thiên Thiên gật đầu mạnh mẽ: “Đúng vậy, đúng vậy! Số phận của cậu là do cậu quyết định, không phải do ông trời! Rõ ràng trong lòng đã có lựa chọn, sao còn phải nhờ trời định đoạt?”
Khương Bảo Lê buột miệng: “Mình chỉ vì vị trí concertmaster mới muốn quay về thôi!”
Không khí chợt lặng đi trong một giây.
Tô Cảnh chớp mắt, chậm rãi nói: “Ờ… hình như chẳng ai thắc mắc chuyện đó cả.”
“…..”
……..
Đêm đó, Khương Bảo Lê trằn trọc không ngủ được, đầu ngón tay lướt lên lướt xuống trên trang đặt vé máy bay.
Mãi mà cô vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cho đến khi lướt vào trang cá nhân, cô vô tình nhìn thấy một bài đăng của Thẩm Gia Thanh.
Trong bức ảnh, chàng trai trẻ nằm bò trên giường bệnh với vẻ mặt tội nghiệp, chân phải bó bột. Dòng caption đi kèm——
“Ở viện mà vẫn phải làm bài tập, số phận đáng thương của một học sinh tiểu học. 【Mắt rưng rưng】”
Khương Bảo Lê vội vàng gọi điện về, lo lắng hỏi thăm tình hình của Thẩm Gia Thanh.
Cậu nhóc lại rất hiểu chuyện, giọng điệu thoải mái trấn an cô: “Em không sao đâu, chỉ là một chiếc xe không tuân thủ luật giao thông, vượt đèn đỏ rồi va quẹt vào em thôi. Bác sĩ nói chân phải bị gãy xương, nhưng không nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại đâu.”
“Em cẩn thận một chút đi, khi băng qua vạch sang đường nhớ phải chú ý nhìn trái phải.”
“Dạ, em biết rồi.” Thẩm Gia Thanh ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Chị khi nào về vậy?”
“Chị vẫn chưa quyết định.”
“Chị về đi mà, em thật sự rất muốn chị về.”
Khương Bảo Lê cũng không thể cho cậu một câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể nói rằng sẽ suy nghĩ thêm.
Cúp máy xong, cô lập tức gọi cho Thẩm Dục Lâu.
Thẩm Dục Lâu nhận được điện thoại của cô liền tỏ ra rất vui, giọng nói mang theo rõ sự hân hoan: “Lê Bảo, cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi…”
“Vụ tai nạn của Thẩm Gia Thanh…” Khương Bảo Lê đi thẳng vào vấn đề, giọng trầm xuống, “Có phải do anh làm không?”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng.
Một lúc sau, Thẩm Dục Lâu khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Em gọi cho anh… chỉ để hỏi chuyện này sao?”
Trên thế giới này, không ai hiểu anh hơn cô.
Sự nhẫn nhịn của anh, những toan tính của anh, tham vọng của anh.
Và cả… thủ đoạn không từ bất cứ điều gì của anh nữa.
“Thẩm Dục Lâu, dù thế nào đi nữa, bao năm qua Thẩm Gia Thanh chưa từng làm hại anh. Đừng bắt nạt nó.” Khương Bảo Lê trầm giọng nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ, chẳng biết gì cả, luôn coi anh như anh anh trai mà yêu quý.”
“Em hiểu lầm anh rồi, Lê Bảo.” Thẩm Dục Lâu cũng không giấu cô, giọng điệu bình thản: “Đúng là đám cáo già trong hội đồng quản trị có nhắc đến chuyện thừa kế của Thẩm Đình Sơn sau khi ông ta qua đời. Nhưng hiện tại, anh còn chưa để mắt đến thằng nhóc đó, càng không thèm ra tay với nó. Nếu có làm gì… thì cũng là chuyện của sau này.”
“Thẩm Dục Lâu.”
“Em lo cho nó như vậy, sao còn chưa chịu về?” Thẩm Dục Lâu khẽ cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Trở về đi, ở lại bên cạnh anh, trông chừng anh, như vậy anh sẽ không có cơ hội ra tay với nó nữa.”
“…..”
“Anh nói cho em biết, rốt cuộc đó có phải là tai nạn ngoài ý muốn hay không.”
“Có phải tai nạn ngoài ý muốn hay không thì vẫn chưa chắc. Anh không làm, không có nghĩa là người khác cũng không làm.” Thẩm Dục Lâu khẽ dẫn dắt cô: “Ở Hương Cảng, không chỉ có một mình anh ngày đêm mong em trở về.”
“Tư Độ sẽ không làm vậy.”
“Em tin tưởng anh ta như vậy sao?”
Cô im lặng hồi lâu, không nói một lời.
Tư Độ tuy lòng dạ sắt đá, nhưng anh… tuyệt đối sẽ không làm hại người mà cô quan tâm.
Anh cũng không thèm dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy.
“Anh ấy sẽ không mong em quay về.”
Trước khi rời đi, cô đã làm tổn thương anh đến tận cùng.
“Em không tin anh, lại đi tin anh ta?” Giọng Thẩm Dục Lâu đột ngột trầm xuống, “Anh còn xấu xa hơn anh gấp bội, Lê Bảo, sao em có thể tin anh ta được?”
Khương Bảo Lê im lặng không đáp.
“Yên tâm, anh đã bắt đầu điều tra phía tài xế rồi.” Thẩm Dục Lâu nói, “Sẽ không để em trai của chúng ta bị thương oan ức đâu.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” một cách đầy ẩn ý.
Khương Bảo Lê cúp máy, trầm ngâm vài giây, rốt cuộc vẫn quyết định mua vé máy bay trở về Hồng Kông ngày hôm sau.
……..
“Hơn mười tiếng đồng hồ trên máy bay, giọng nói dịu dàng của tiếp viên vang lên từ hệ thống phát thanh————
“Kính thưa quý khách, chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hồng Kông.”
Khương Bảo Lê nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Hồng Kông trong đêm tựa như một viên ngọc chìm nổi giữa biển khơi. Ánh đèn rực rỡ uốn lượn dọc theo đường bờ biển.
Cô không báo trước với ai về việc mình trở lại.
Nhưng khi kéo vali bước ra từ phòng chờ, cô vẫn nhận ra Thẩm Dục Lâu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh đứng đó, cao ráo lịch lãm giữa sảnh đợi, bộ vest chỉn chu càng tôn lên vẻ thanh tú khác người.
…Khác biệt hoàn toàn so với những người xung quanh.
Duy chỉ có bó hoa tươi thắm trên tay anh là điểm nhấn rực rỡ, phản chiếu lên gương mặt điển trai vốn dĩ quá đỗi lạnh lùng của anh.
Gương mặt ấy không thay đổi nhiều, vẫn như trong ký ức của Khương Bảo Lê.
Nhưng khí chất đã khác xưa – giờ đây anh chín chắn, điềm đạm và toát lên sự tự tin đầy kiêu hãnh.
Ba năm. Giờ anh đã hoàn toàn thay đổi, không còn là đứa con hoang phải sống khắc khổ năm nào nữa.
Giờ đây, anh đã trở thành người nắm quyền lực tối cao của Tập đoàn Thẩm thị, không ai dám trái lời. Là nghĩa tử được Đại lão gia Đàm Ngự Sơn người có quyền lực cao nhất ở Hồng Kông hết mực coi trọng.
Anh đã có được tất cả những gì mình từng khao khát đến điên cuồng.
Trong khoảnh khắc Khương Bảo Lê còn đang chìm đắm trong dòng suy tưởng, Thẩm Dục Lâu đã rảo bước nhanh tới, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy cô vào lòng mà không cho nàng kịp phản ứng.
“Lê Bảo… anh nhớ em đến phát điên lên được…”
“Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây…”
Bàn tay anh từ từ siết chặt————
“Em đi rồi, anh rất cô đơn, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có…”
Anh vùi đầu vào mái tóc mềm mại nơi gáy của cô gái, hơi thở phả nhẹ bên tai cô, “Đừng rời xa anh nữa… Bây giờ anh có thể cho em tất cả những gì em muốn, bất cứ thứ gì. Nếu em muốn những ngôi sao, anh cũng có thể hái xuống cho em.”
Khương Bảo Lê lập tức lấy lại lý trí, mạnh mẽ đẩy Thẩm Dục Lâu ra.
Cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn với anh: “Thẩm Dục Lâu, sau dự án sứa bất tử, ân nghĩa giữa chúng ta đã hoàn toàn xóa sạch rồi.”
“Anh biết em hận anh…”
“Không nói đến hận, chỉ là không còn cảm giác gì nữa. Em trở về không phải vì anh.”
“Em là bởi vì Gia Thanh.”
Thực ra… cũng không hẳn.
Nhưng Khương Bảo Lê cũng không nói thêm gì nữa.
Cô xách hành lý bước đến khu chờ taxi.
Thẩm Dục Lâu đuổi theo, nhìn cô và nói: “Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là anh trai của em.”
Khương Bảo Lê không để ý đến anh, đứng bên đường vẫy taxi, tài xế của Thẩm Dục Lâu đã lái chiếc Rolls-Royce Phantom đến bên lề đường.
Anh đổi xe rồi.
Khương Bảo Lê nhớ là trước đây Thẩm Dục Lâu lái xe Bentley.
Trớ trêu thay, chiếc Bentley của anh lại là xe nối tuyến trong khu biệt thự Sơn Nguyệt Lư của Tư Độ.
Thời thế hiện tại đã thay đổi.
Thẩm Dục Lâu tự tay mở cửa xe cho cô: “Để anh đưa em về nhà, bây giờ đã khuya rồi, một mình em về không an toàn.”
Thấy cô không động, Thẩm Dục Lâu liền tiếp tục nói: “Đây là nhiệm vụ mà Gia Thanh giao cho anh, nó bảo anh nhất định phải đưa em về nhà an toàn.”
Khương Bảo Lê đã ở nước ngoài ba năm, vào đêm khuya trên đường phố nước ngoài, cô không dám một mình lang thang bên ngoài, ý thức an toàn đã mạnh hơn nhiều so với trước đây.
Nghe Thẩm Dục Lâu nói vậy, cô cũng không từ chối mà ngồi lên xe của anh.
Ở phía đối diện đường nhựa của nhà ga sân bay, nơi mỗi chiếc xe chỉ được dừng trong một phút, một chiếc Maybach màu đen tuyền đã đỗ suốt hai giờ liền.
Trong khoảng thời gian đó, có nhân viên sân bay định tiến lên hỏi thăm tình hình, nhưng liền bị đồng nghiệp vội vàng kéo lại, nhắc nhở rằng đừng quấy rầy chủ nhân của chiếc Maybach ấy.
Trong xe, tài xế Lão Hoàng nhìn vào gương chiếu hậu, hướng ánh mắt về người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.
Cửa sổ xe mở, cổ tay trắng lạnh của anh tựa hờ trên mép cửa.
Nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng đêm, đôi môi mỏng mím chặt.
Bên cạnh anh là một bó hoa hồng Bulgaria, những bông hoa rực rỡ nhất được anh tự tay chọn lựa từ vườn hoa vào buổi sáng sớm, từng cành một, cẩn thận gói lại bằng giấy gấp thủ công.
Tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Tuy nhiên, tất cả mọi người ở Sơn Nguyệt Lư đều ngầm hiểu rằng, bó hoa này không thể nào được tặng đi.
Với tính cách của anh, muốn anh làm chuyện như vậy…
Hoàn toàn không thể.
Dù mỗi tháng đều đặn tham gia tư vấn tâm lý, anh đã bắt đầu chủ động cố gắng thay đổi điều gì đó, muốn bước về phía nơi có nhiều ánh sáng hơn.
Nhưng trong lòng anh, mùa mưa âm ỉ rỉ rả rích… dường như vẫn chưa tạnh hẳn.
……
Trên xe, Khương Bảo Lê nhận ra tài xế đang lái về hướng biệt thự nhà họ Thẩm. Cô quay đầu lại, nói với Thẩm Dục Lâu bằng giọng điệu dứt khoát: “Anh bảo lái xe quay lại đi, nếu không đến nơi em cũng phải bắt taxi về chỗ ở của mình.
Cô đã thuê một căn hộ trên đường Di Nhân, nơi đây gần chỗ làm của cô hơn.
Thẩm Dục Lâu vẫn muốn thuyết phục cô: “Thẩm Chân Chân đã tìm được một công việc thực tập và dọn ra ngoài rồi. Thẩm Gia Thanh cũng ở ký túc xá. Trong nhà không còn ai, ngay cả người hầu cũng đã được thay mới. Anh đã sửa sang lại toàn bộ căn nhà, bây giờ chủ nhân của nhà họ Thẩm là anh, ngôi nhà cũng là của anh, anh có quyền quyết định.”
Hay thật, hai anh em nhà họ Thẩm… đều bị anh ta đuổi ra ngoài rồi.
Khương Bảo Lê biết chắc rằng Thẩm Dục Lâu sẽ không đối xử tốt với Thẩm Chân Chân, dù gì thì cô em gái này từ trước đến nay vẫn luôn khiến anh chán ghét.
Nhưng cô vẫn không kìm được mà nhắc nhở: “Thẩm Gia Thanh đơn thuần, lương thiện, không có ý xấu. Anh đừng làm quá tuyệt tình.”
“Anh biết chừng mực.”
Thực ra, từ sau khi Thẩm Đình Sơn nhập viện và Thẩm Dục Lâu nắm quyền, mấy vị giám đốc trung thành tuyệt đối với Thẩm Đình Sơn thỉnh thoảng… vẫn mang chuyện quyền thừa kế của Thẩm Gia Thanh và Thẩm Chân Chân ra bàn luận.
Thẩm Dục Lâu rất muốn tống khứ bọn họ đi, nhưng vì nghĩ đến tình cảm của Khương Bảo Lê dành cho Thẩm Gia Thanh, anh đã không làm vậy, cũng không dám làm.
Đây là lý do duy nhất giúp Thẩm Gia Thanh vẫn có thể yên ổn ở lại Cảng Thành.
“Lê Bảo, tất cả những gì anh làm… đều là vì em.”
Khương Bảo Lê rất muốn nhấn mạnh lại một lần nữa rằng, đừng đem tất cả những gì anh đã làm đổ lên đầu cô.
Không có ý nghĩa gì hết.
Nếu thật sự sâu nặng như vậy, thì ban đầu anh ta đã không đẩy cô đến bên Tư Độ.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Gia Thanh, dù thế nào đi nữa, trong lòng cô vẫn có chút e dè, nên không nói ra.
“Về nhà với anh đi, được không? Bây giờ anh là chủ nhân của nhà họ Thẩm, mọi thứ trong căn nhà đó đều do anh quyết định. Anh có thể để em ở phòng ngủ chính đẹp nhất, từ nay em sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Sẽ không còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa, chúng ta vẫn có thể như trước đây… được không?”
Khương Bảo Lê kiên nhẫn đợi anh nói xong, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào—
“Nếu anh đưa em về nhà, liệu Kiều Mộc Ân có phát điên không?”
Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Dục Lâu á khẩu.
Đúng vậy, hai nhà Thẩm – Kiều đã tuyên bố liên hôn, dù vẫn chưa chính thức kết hôn.
Nhưng trên thương trường, lợi ích của hai nhà Thẩm – Kiều đã gắn bó chặt chẽ, anh vẫn phải cân nhắc đến suy nghĩ từ phía nhà họ Kiều.
Bây giờ… vẫn chưa phải lúc, anh vẫn chưa đủ mạnh.
Nếu có thể leo lên vị trí của Tư Độ, thì việc hủy bỏ hôn ước cũng chỉ là một câu nói, chẳng cần kiêng dè điều gì.
Thẩm Dục Lâu mỉm cười dịu dàng với cô: “Anh đã nói rồi, em là em gái anh. Nếu vậy, đưa em về nhà chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
Khương Bảo Lê chẳng hề muốn chơi trò anh trai – em gái với anh ta nữa.
“Đưa em về đường Di Nhân, nếu không em sẽ xuống xe ngay bây giờ.”
Tài xế nhìn về phía Thẩm Dục Lâu, anh khẽ giơ tay ra hiệu, tài xế thấy vậy liền quay đầu xe, lái về hướng đường Di Nhân.
…….
Căn hộ trên đường Di Nhân là nơi Khương Bảo Lê đã ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chủ cũ của căn hộ là một nhà thiết kế nội thất có gu thẩm mỹ tinh tế. Không gian hơn trăm mét vuông được bài trí theo phong cách tối giản nhưng đầy nghệ thuật. Dù giá thuê khá đắt đỏ, nhưng cô gần như không hề do dự mà ký hợp đồng ngay.
Cô đến dàn nhạc để báo danh trước. Dàn nhạc đã sắp xếp một lịch biểu dày đặc với hàng loạt kế hoạch biểu diễn, gần như mỗi tuần đều có ba đến bốn buổi diễn kéo dài.
Những buổi biểu diễn do cô đảm nhận vị trí concertmaster hầu như đều chật kín khán giả.
Tên tuổi của Khương Bảo Lê nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp Cảng Thành.
Cường độ làm việc quá lớn khiến những lúc được nghỉ ngơi, Khương Bảo Lê hầu như chỉ ở lì trong căn hộ ngủ suốt cả ngày, hiếm khi ra ngoài.
Đúng vào thời điểm này, đội ngũ luật sư của Tư Độ lại tìm đến Tập đoàn Thẩm thị.
“Theo điều khoản hợp đồng, nếu dự án sứa bất tử không đạt mức lợi nhuận kỳ vọng trong vòng sáu tháng liên tiếp, tập đoàn công nghệ sinh học Mạc Sâm có quyền thu hồi toàn bộ quyền sở hữu dự án.”
Thẩm Dục Lâu dĩ nhiên biết rõ về điều khoản này.
Nhưng trong nửa năm qua, vì lợi ích của Đàm Ngự Sơn, anh vẫn lựa chọn giảm số lượng sản phẩm ra thị trường, khiến cho gel phục hồi từ sứa bất tử trở nên khan hiếm, khó mua vô cùng.
Thẩm Dục Lâu bình tĩnh giải thích với CEO của tập đoàn công nghệ sinh học Mạc Sâm là Hàn Lạc: ————
“Đây là chiến lược marketing khiến hàng hoá khan hiếm, quý sau doanh số chắc chắn sẽ tăng gấp bội.”
…….
Trong khu vườn của biệt thự Sơn Nguyệt Lư, Hàn Lạc nhấp một ngụm trà, rồi báo cáo với Tư Độ: “Hắn ta bây giờ có chút như ngồi trên đống lửa rồi. Quý sau chắc chắn sẽ phải tăng sản lượng bán ra, mà khoản thâm hụt bên phía Đàm Ngự Sơn, dĩ nhiên cũng phải do hắn ta gánh chịu. Ngoài phần chia lợi nhuận cho Dược Phẩm Mạc Sâm, e rằng toàn bộ lợi nhuận từ dự án sứa bất tử… đều sẽ chảy hết vào túi Đàm Ngự Sơn.”
Tư Độ mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng ngà, thong thả nghịch bộ ấm trà, chậm rãi pha một ấm công phu trà(*)———
(*)Công phu trà: là một loại hình trà đạo liên quan đến nghi thức chuẩn bị và trình bày trà, dựa trên các phương pháp có nguồn gốc từ Phúc Kiến và khu vực Triều Sán phía đông Quảng Đông. Nghĩa đen của thuật ngữ Công phu trà là “pha trà có kỹ năng”.
“Hắn nhận ông ta làm cha nuôi, chẳng khác nào xẻ thịt nuôi diều hâu. Cứ để hắn tự lo đi.”
Hàn Lạc lại nói: “Nhưng Đàm Ngự Sơn đã cho Thẩm Dục Lâu 30% cổ phần của Thẩm Mỹ Y Khoa Yến Ngữ. Xem ra ông bố nuôi này cũng không tệ với hắn lắm.”
Lúc này, quản gia Triệu đưa một chiếc điện thoại vệ tinh đã được mã hóa cho Tư Độ. Anh cầm lấy, bấm gọi cho chú hai——
“Chú hai, đã đến lúc rồi. Hãy thúc đẩy việc ban hành luật quản lý chế phẩm sinh học càng sớm càng tốt.”
Mãi đến lúc này, Hàn Lạc mới chợt hiểu ra—
Luật quản lý chế phẩm sinh học chính là để hạn chế việc sử dụng chất ức chế CSA trong ngành thẩm mỹ y khoa.
Như vậy, con đường kiếm tiền của Đàm Ngự Sơn lại sắp bị chặt bớt một nhát.
Ông ta ở bên đó sẽ rơi vào thế bị động, thu nhập giảm sút, buộc phải phụ thuộc nhiều hơn vào dự án sứa bất tử của Thẩm Dục Lâu.
Thẩm Dục Lâu e là… sẽ còn phải xẻ thịt nhiều hơn nữa!
Hàn Lạc nhìn người đàn ông thâm sâu trước mặt, cười nói: “Trước đây sao không thấy cậu nhắm vào Thẩm Dục Lâu ác như vậy? Người nào đó vừa trở về, cậu liền bắt đầu ra tay mạnh mẽ rồi.”
Tư Độ lạnh lùng liếc qua: “Cậu có thể cút được rồi.”
“Hình như dạo này cô ấy liên tục biểu diễn, danh tiếng vang dội lắm. Cậu chưa từng đi xem dù chỉ một lần sao?”
“Không có hứng thú.”
“Không hứng thú, phải không?” Hàn Lạc đứng dậy, tiện tay ném một tấm vé biểu diễn lên bàn. “Tối nay là lễ Thất Tịch, tại Nhà hát Dâu Tây, cô ấy sẽ độc tấu bản Rose của cậu.”
“————Cậu tốt nhất là đừng đi.”