Dã độ – Chương 74

Chương 74: Nhớ anh

Sinh nhật của Thẩm Gia Thanh, Thẩm Dục Lâu đã chuẩn bị trước hai ngày, anh ta mua sắm đầy đủ bộ dụng cụ cắm trại và tặng Thẩm Gia Thanh một chiếc máy bay không người lái trị giá năm con số, khiến Thẩm Gia Thanh vui sướng đến mức không tả nổi.

Trên đường đến núi ở ngoại ô, cậu bé không thể rời mắt khỏi chiếc máy bay không người lái, thậm chí trong xe cũng không kìm được sự hào hứng mà muốn thử bay ngay.

Mở cửa sổ trời, bốn cánh quạt máy bay vù vù khởi động, suýt nữa cuốn tóc Thẩm Chân Chân bên cạnh vào trong!

“Em muốn ch..ết à!” Thẩm Chân Chân quát tháo, “Em dám nghịch tiếp! Chị sẽ ném cái thứ đồ chơi rác rưởi này của em ra ngoài ngay lập tức!”

Thẩm Gia Thanh tắt máy bay không người lái đi, chu môi nói: “Chị dám, anh trai em còn ở đây đấy!”

“Em xem chị có dám không!”

Nói xong, Thẩm Chân Chân tiến lên giành lấy máy bay không người lái của Thẩm Gia Thanh, Thẩm Gia Thanh bị cô đè lên người, kêu la: “Anh! Chị, mọi người nhìn chị ấy kìa!”

Khương Bảo Lê ngồi ở ghế phụ, cô nhắm mắt lại, lười quan tâm đến hai người bọn họ.

Từ nhỏ đến lớn hai người họ đều không hợp nhau, nhưng dù có đánh nhau, gây sự thế nào đi nữa, họ cuối cùng cũng là chị em ruột.

Thẩm Dục Lâu quát một tiếng: “Hai người, mau thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn vào.”

Mặc dù Thẩm Chân Chân có phần cứng rắn, nhưng cuối cùng vẫn sợ Thẩm Dục Lâu, cô ta liếc Thẩm Gia Thanh một cách đầy căm phẫn.

Thẩm Gia Thanh bĩu môi, lè lưỡi và làm mặt quỷ với cô.

Qua gương chiếu hậu, Khương Bảo Lê nhìn về phía Thẩm Chân Chân.

Trước đây, nhờ có sự giáo dục nghiêm khắc của Thẩm Đình Sơn, Thẩm Chân Chân còn khá bình thường. Nhưng giờ khi Thẩm Đình Sơn nhập viện, cô ta càng trở nên nổi loạn hơn, trang phục và cách ăn mặc càng phô trương. Cánh tay trái của cô ta còn có một xăm một hình lớn, môi dưới còn đeo một chiếc vòng môi bằng bạc.

Khi chạm vào ánh mắt của Khương Bảo Lê, Thẩm Chân Chân như một con mèo bị kích động, lập tức tấn công lại —

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn thêm nữa tôi sẽ móc mắt cô ra.”

Khương Bảo Lê không muốn gây xung đột với cô ấy, nhưng cũng không phải kiểu nhẫn nhịn mãi: “Cứ thử móc một cái, xem xem tôi đánh chế..t cô không.”

“Con m* mày!”

Cô ấy dễ dàng nổi giận, đứng dậy định túm tóc Khương Bảo Lê.

Chiếc Rolls-Royce đột ngột dừng lại.

Thẩm Chân Chân bị lực quán tính đẩy ngã vào người Thẩm Gia Thanh, cậu bé liền ghét bỏ đẩy cô ra.

Thẩm Dục Lâu có dáng vẻ như một người anh lớn, mang phong thái của một gia trưởng, anh hạ giọng, nói một cách nghiêm túc: “Hôm nay cả gia đình ra ngoài để vui vẻ, ai không vui, thì quay về đi!”

Thẩm Chân Chân sợ Thẩm Dục Lâu, từ nhỏ đã sợ, giờ càng sợ hơn.

Trước đây, ít nhất cô còn có mẹ bảo vệ.

Hiện giờ mẹ không còn, ba cũng nhập viện, Thẩm Dục Lâu là người giám hộ của cô, anh còn gửi tiền sinh hoạt cho cô…

Dù đã tốt nghiệp, cô cũng không có khả năng tự nuôi sống bản thân, nếu anh không gửi tiền cho cô nữa, có lẽ cô sẽ không sống nổi quá mười ngày.

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Trong gia đình hào môn, lý luận này càng trở nên đúng đắn hơn bao giờ hết.

Thẩm Dục Lâu lái xe ra ngoài.

Thẩm Chân Chân không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cô vẫn tức giận, cô nhìn chằm chằm vào hai người phía trước, mặt đầy tức giận.

Cô từ lâu đã biết giữa họ có vấn đề, trước đây Khương Bảo Lê thích anh trai cô, đó là điều ai cũng biết. Sau này không hiểu sao lại dính dáng đến Tư Độ, đến mức phá vỡ cả cuộc hôn nhân thương mại với Kiều Mộc Ân.

Giờ đây, khi thấy không thể theo đuổi Tư Độ được nữa, cô ta lại quay về quyến rũ anh trai cô…

Đúng là bậc thầy của đào mỏ.
Hồ ly tinh thối tha.

Thẩm Chân Chân bỗng nhiên bật cười, giọng đầy châm chọc hỏi: “Anh, đám cưới của anh với chị Mộc Ân, là định vào ngày 21 tháng này đúng không?”

Thẩm Dục Lâu điềm nhiên “Ừm” một tiếng.

“Em nghe chị Mộc Ân nói, đây sẽ là một đám cưới thế kỷ siêu xa hoa và hoành tráng đó nha!”

Thẩm Dục Lâu không đáp lại nữa.

“Có người nên sớm xác định lại vị trí của mình đi, chim sẻ thì mãi cũng không thể bay lên cành cao, càng không thể hóa thành phượng hoàng được…”

“Thẩm Chân Chân, xuống xe.”

“Anh….”

“Cút xuống xe.” Thẩm Dục Lâu không muốn phí lời thêm với cô nữa.

Thẩm Chân Chân tức đến mức không chịu nổi, cô trừng mắt nhìn hai người họ một cái thật dữ dội, rồi hậm hực xuống xe, giậm giày cao gót quay lại, vừa đi vừa vẫy tay bắt taxi.

Cô ấy đi rồi, Thẩm Gia Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đi rồi, phiền chết được! Đúng là ngay từ đầu không nên gọi chị ấy tới.”

“Dù sao cô ấy cũng là chị gái của em.” Thẩm Dục Lâu bình tĩnh lại, nói nhẹ nhàng: “Em đừng có quá thù địch với cô ấy.”

“Chị ấy không phải là chị của em!” Thẩm Gia Thanh nói với vẻ khinh bỉ, “Em chỉ công nhận chị Bảo Lê là chị của em thôi.”

Trên chặng đường còn lại đến núi phía nam ngoại ô, từ khi Thẩm Chân Chân rời đi, điện thoại của Thẩm Dục Lâu liên tục đổ chuông.

Cô vô tình liếc nhìn màn hình, thấy ba chữ “Kiều Mộc Ân” đang nhấp nháy.

Dùng chân cũng có thể đoán được Thẩm Chân Chân đã nói gì với Kiều Mộc Ân.

Thẩm Dục Lâu đã cúp máy vài lần, nhưng Kiều Mộc Ân vẫn kiên trì gọi lại, anh cuối cùng không kiên nhẫn nữa, bèn nghe máy ————
“Anh đang cùng em trai đi cắm trại.”
“Đều là người trong nhà cả thôi.”

“Yên tâm, anh sẽ không thay đổi đâu.”
“Anh cúp máy đây, dạo này trời lạnh, em nhớ mặc thêm áo nhé.”

Khương Bảo Lê có thể nghe thấy giọng khóc lóc của Kiều Mộc Ân. Thẩm Dục Lâu là một người đàn ông có quyền kiểm soát tuyệt đối, cô ấy không thể làm mình làm mẩy hay nổi giận chút nào trước mặt anh.

Trước đây, Khương Bảo Lê đã từng thử qua, nếu Thẩm Dục Lâu không chịu đáp lại, thì dù có làm nũng hay khóc lóc thế nào, cũng không có tác dụng gì.

Khi không gặp mặt, nếu anh không muốn trả lời tin nhắn, thì sẽ không trả lời.

Nhưng khi gặp mặt, dù chỉ là qua điện thoại, sự dịu dàng lạnh lùng tỏa ra từ anh cũng đủ để nắm lấy trái tim người khác, biến nó thành hình dạng mà anh muốn.

Những cô gái thiếu kiên định, chỉ biết yêu đương, sẽ dễ dàng bị kiểm soát, bị thao túng tâm lý… chỉ trong một phút.

…..

Sau khoảng hai giờ di chuyển trên con đường núi, họ đã đến được khu cắm trại ở núi phía nam ngoại ô.

Nơi đây có một hồ sinh thái cực lớn, có thể câu cá, cũng có thể chèo thuyền ra đảo chơi. Mặt hồ sóng lăn tăn, giữa hồ là một đàn chim nước tụ tập sinh sống…

Dọc bờ hồ, các thiết bị cắm trại cũng rất đầy đủ, có những căn homestay riêng biệt cung cấp tiện nghi như phòng tắm và nhà vệ sinh.

Thẩm Dục Lâu lấy đồ cắm trại từ trong xe, một mình lắp đặt bàn ghế, lò nướng, rồi lại ngồi xuống đất đóng đinh dựng lều.

Thẩm Gia Thanh là một cậu ấm chỉ biết duỗi tay nhận đồ ăn, không làm được gì cả.

Tuy nhiên, Khương Bảo Lê không muốn để Thẩm Dục Lâu làm hết mọi thứ, cô đi tới, giúp anh căng vải bạt của lều.

“Lê Bảo, qua bên đó một chút.”
“Ồ, được.”

“Đinh phải đóng sâu hơn một chút, anh cũng không muốn nửa đêm gió thổi làm lều bay đi đâu.”
“Em đóng sâu hơn anh đó.”
“Anh không tin.”
“Anh qua đây xem đi.”

Thẩm Dục Lâu khẽ cười một cách nhẹ nhàng.

Cậu nhóc Thẩm Gia Thanh từ phía sau lều thò đầu ra: “Anh, chị, hai người hình như lại thân thiết như xưa rồi, tốt quá đi!”

Khương Bảo Lê nghe vậy, chợt đờ người ra.

Thân thiết như trước đây, có lẽ là chuyện không thể.

Nhưng cô có thể làm người nhà của Thẩm Dục Lâu, làm anh em với anh…

Bởi vì ngoài anh ra, có lẽ trong thế giới này, cô sẽ không thể tìm thấy người thân thực sự liên kết với mình bằng máu mủ nữa.

Thẩm Dục Lâu xoa đầu Thẩm Gia Thanh, nói với cậu: “Mối quan hệ của anh và chị của em, chưa bao giờ có chuyện không tốt đâu.”

“Thật vậy sao? Thời gian chị và anh Tư Độ yêu nhau, không phải là anh và chị ấy đã không hòa thuận sao?”

“…..”
Thẩm Dục Lâu nhẹ nhàng vặn tai cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cảnh cáo, đừng nhắc đến chuyện không nên nhắc.

Anh liếc nhìn Khương Bảo Lê.

Khi nhắc đến Tư Độ, mặc dù cô cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng rõ ràng tâm trạng cô đã trở nên u sầu hơn.

“Chị em và Tư Độ không còn khả năng nữa.” Thẩm Dục Lâu thấp giọng nói với Thẩm Gia Thanh, “Sau này, đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt chị em nữa.”

Thẩm Gia Thanh che miệng, liên tục gật đầu ——
“Gào thét trong im lặng.”

……..

Buổi chiều, Thẩm Dục Lâu thuê một chiếc thuyền nhỏ, chèo ra giữa hồ để câu cá.

Dụng cụ câu là loại cần câu cá nhỏ, câu lên toàn là mấy con cá không to hơn bàn tay. Thẩm Gia Thanh thì hào hứng vô cùng, mỗi lần câu được một con cá là lại phải tạo dáng chụp hình thật lâu.

Kỹ năng câu cá của Khương Bảo Lê không được tốt lắm, cả buổi chiều cũng chỉ câu được vài con, còn Thẩm Dục Lâu thì cứ mười mấy phút lại câu lên được một con.

“Chuyện gì vậy? Có phải cần câu có vấn đề không?”

Thẩm Gia Thanh cười nói: “Chị, kỹ thuật không tốt thì đừng trách cần câu được không?”

“Để chị thử dùng cần câu của em xem sao.”

“Em mới không chịu đâu!”

Thẩm Dục Lâu cũng chủ động đưa cần câu của mình cho Khương Bảo Lê, còn giúp cô móc mồi: “Thử cần của anh xem.”

“Cảm ơn anh.”

“Chị, chị xem, vẫn là anh trai em tốt nhất.”

“Chính xác, vẫn là anh trai em mà…” Khương Bảo Lê lè lưỡi với Thẩm Gia Thanh.

Tuy nhiên, dù đã đổi cần câu, cô vẫn không câu được cá. Mấy lần cảm thấy có cá cắn câu, nhưng khi kéo lên thì lại chẳng có gì.

Khương Bảo Lê chán nản quăng cần câu đi, cô không còn hứng thú nữa.

Thẩm Dục Lâu bước đến bên cô, nhìn cách cô nặn mồi, anh nhẹ nhàng hướng dẫn: “Đừng nặn thành viên tròn, quá to rồi, câu cá nhỏ chỉ có thể nặn viên nhỏ thôi, to như thế này, cá nhỏ ăn không hết đâu.”

Anh đặt lưỡi câu lên miếng mồi, nhẹ nhàng móc một cái, mồi dính vào lưỡi câu, kéo dài ra: “Làm như thế này, em thử xem.”

“Liệu có được không?” Khương Bảo Lê nửa tin nửa ngờ thả cần câu xuống, còn Thẩm Dục Lâu thì không câu nữa, anh chỉ đứng bên cạnh canh chừng cho cô.

Chẳng bao lâu sau, chiếc phao bắt đầu có động tĩnh, từ từ chìm xuống, tạo thành những vòng sóng lan tỏa.

“Lê Bảo, cá cắn câu rồi.”

Khương Bảo Lê kéo mạnh lên, dây câu được kéo lên, nhưng vẫn chẳng có gì.

“Ách??”

“Em kéo nhanh quá rồi.”

“Khó quá aaa!”

Khương Bảo Lê đã gần như mất hết kiên nhẫn, còn Thẩm Dục Lâu lại tiếp tục móc mồi vào cần câu, anh nói: “Thử lại lần nữa đi.”

“Không thử nữa, hồ cá hôm nay không có duyên với em.”

“Có một số chuyện, cần phải kiên nhẫn hơn.”

Vì nhìn thấy anh ấy đã giúp cô thay mồi câu, Khương Bảo Lê quyết định thử lần cuối, cô thả cần câu xuống và tiếp tục câu cá.

Lần này câu cá khá nhanh, Khương Bảo Lê thấy chiếc phao rung lên, trong lòng vui mừng, vừa định kéo cần câu thì Thẩm Dục Lâu lại giữ tay cô lại.

Tay cô lạnh ngắt, còn lòng bàn tay anh lại ấm áp, cảm giác khi tiếp xúc da thịt trong khoảnh khắc ấy… thật sự rất rõ ràng.

Anh nắm tay cô, giúp cô thu lại cần câu.

Khương Bảo Lê ngay lập tức buông tay.

Thẩm Dục Lâu mặt không đổi sắc, kéo lại cần câu, quả thật trên móc câu có một con cá bạc nhảy tanh tách.

“Wow! Chị cuối cùng cũng bắt được cá rồi!” Thẩm Gia Thanh vỗ tay ăn mừng.

Khương Bảo Lê lại vỗ vào đầu cậu ấy, sửa lại: “Chị đâu có bắt cá, là con cá tự nguyện cắn vào móc của chị.”

“Đại khái là vậy mà.”

“Không phải!”

Trên đường chèo thuyền về, Thẩm Gia Thanh đưa cho Khương Bảo Lê xem những bức ảnh từ máy bay không người lái ———

“Ảnh vừa chụp chị và anh trai câu cá, sao, kỹ thuật của em không tệ chứ?”

Khương Bảo Lê liếc qua, bức ảnh là cảnh Thẩm Dục Lâu nắm tay cô kéo cần câu, cả hai đều cười rất vui vẻ.

Khươn Bảo Lê khẽ nhắc nhở cậu ấy: “Không được đăng lên WeChat.”

“Chị đang theo đuổi anh Tư Độ mà, em hiểu, hiểu, em sẽ không cho ai thấy đâu.”

…………

Cả buổi chiều, họ câu được rất nhiều cá nhỏ, nhưng tất cả đều được thả lại vào hồ.

Tối đến họ ăn thịt nướng, cả buổi chỉ có mình Thẩm Dục Lâu là bận rộn, còn Khương Bảo Lê và Thẩm Gia Thanh thì thay phiên nhau nói liên tục “Anh thật tuyệt vời, anh giỏi quá, anh thật tài giỏi” để khen ngợi, chiều chuộng anh, khiến anh vui vẻ và sẵn sàng nướng thịt cho hai người ăn.

Cảm giác như cả gia đình thực sự đã trở lại những khoảnh khắc hạnh phúc như trước kia, giữa họ không có bất kỳ khoảng cách nào.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh phủ đầy bầu trời, Thẩm Gia Thanh bỗng nhiên nói: “Không biết mẹ em có trở thành một ngôi sao trên trời không.”

Thẩm Dục Lâu cầm kẹp nướng thịt, bỗng nhiên dừng lại một chút.

Mà Khương Bảo Lê nhạy bén đã nhận ra sự dừng lại của anh ấy, cùng với biểu cảm không tự nhiên trên khuôn mặt anh…

Cô an ủi Thẩm Gia Thanh: “Mẹ em sẽ luôn ở trên trời dõi theo quá trình trưởng thành của em.”

“Dạ…”

Thẩm Dục Lâu không ăn nhiều, anh chỉ lo chăm sóc cho Khương Bảo Lê và Thẩm Gia Thanh, hôm nay đã chơi cả ngày rồi nên cảm thấy rất mệt. Thẩm Gia Thanh đã sớm đã ngủ say trong lều.

Thẩm Dục Lâu trằn trọc mãi không ngủ được, anh bước ra khỏi lều, đi đến trước cửa lều đơn của Khương Bảo Lê.

“Lê Bảo… anh có thể vào không?”

“Không tiện lắm.” Khương Bảo Lê cũng không ngủ được, nhưng cô từ chối.

“Vậy thì anh ngồi ngoài cửa một lát.”

Cô không đáp lại, chỉ mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng dáng cô đơn nơi cửa ra vào.

Tất cả những ấm áp, tốt đẹp, niềm vui… đối với anh mà nói, đều giống như lâu đài trên mây, hư ảo và không thể chạm tới.

Tình yêu và thù hận, sự sống và cái ch..ết, mới là hiện thực cứng rắn như sắt của cuộc đời.

“Lê Bảo, em cảm thấy anh sai rồi sao?”

“Anh nói là chuyện nào?”

“Tất cả… mọi việc anh đã làm.” Giọng anh khàn khàn, nghe thật bất lực, “Bất chấp tất cả để leo lên, để có được mọi thứ anh muốn.”

“Làm gì có đúng hay sai.”

Khương Bảo Lê trở mình, nhắm mắt lại: “Em cũng không nghĩ việc sang Anh du học là sai, nhưng những gì đã mất… thì đã mất rồi. Dù có cố gắng thế nào, cũng không thể lấy lại được.”

Thẩm Dục Lâu nghe được hàm ý trong lời cô, trong lòng càng đau đớn như bị kim châm: “Vì đã không thể lấy lại được, em có muốn quay đầu lại nhìn một chút không?”

“Thẩm Dục Lâu, anh muốn em nhìn gì?” Khương Bảo Lê đột nhiên giận dữ ngồi dậy, “Khi một người không còn đường lui, đường lui chỉ còn là con đường chết, thì mới liều lĩnh leo lên. Anh không phải đã nhận thức được điều này từ lâu, mới có thể dễ dàng để em đi sao! Giờ anh bảo em quay lại nhìn, em chỉ thấy một đống đổ nát, đầy vết thương, m…áu me, toàn là những nhát dao mà anh đã c..ắm vào em.”

Thân hình của Thẩm Dục Lâu dưới ánh trăng mờ ảo có vẻ yếu đuối.

Có những sai lầm, là những điều không thể đảo ngược hay sửa chữa.

Khương Bảo Lê hàng ngày đều căm hận bản thân khi trước đã nói những lời thiếu suy nghĩ. Tại sao cô lại không tin Thẩm Dục Lâu thêm một chút? Nếu lúc đó không quá kiêu ngạo, chỉ cần bình tĩnh nói chuyện với anh, anh chắc chắn sẽ không để cô rời đi.

Cô cũng sẽ không mang theo sự thù hận mà anh dành cho cô… mà rời đi.

Khương Bảo Lê mỗi lần nghĩ đến, đều hối hận đến mức muốn tự s…át.

Anh rất quan trọng, rất quan trọng, rất quan trọng, và nỗi đau mất mát, vượt xa những gì cô có thể chịu đựng, gấp nghìn lần, vạn lần.

Tất cả… đã quá muộn rồi.

Khương Bảo Lê nghiến chặt răng, nhìn về phía bóng dáng ngoài màn đêm—————

“Thẩm Dục Lâu, chúng ta… đều không thể quay lại được nữa.”
“Em cảm ơn sự chăm sóc của anh trong những năm qua, vì vậy, em chỉ có thể xem anh như người thân.”

……….

Ngày hôm sau vào buổi sáng sớm, Khương Bảo Lê bị Thẩm Gia Thanh lay tỉnh dậy—————

“Chị! Chị, mau dậy đi!”

Cô mở mắt ra, nhìn thấy cậu em trai đang ngồi xổm trước mặt, vội vàng kéo túi ngủ lên, đưa tay véo nhẹ vào má của Thẩm Gia Thanh: “Nhóc con, không có sự đồng ý của con gái, không được tự tiện vào phòng con gái! Cái này mà em cũng không biết à!”

“Không còn cách nào khác!”Thẩm Gia Thanh vội vàng nói, “Sáng nay em thả drone, nhưng điều khiển không tốt, máy rơi xuống hồ rồi, anh trai xuống nước cứu drone. Trông đáng sợ lắm, nghe nói những người bị chết đuối đều là những người biết bơi, em gọi anh ấy lên, mà anh ấy không chịu…”

“Anh trai em bị điên à!”

Khương Bảo Lê vội vàng chui ra khỏi túi ngủ, vội vàng khoác áo khoác gió và chạy ra khỏi lều.

Từ xa, Khương Bảo Lê nhìn thấy Thẩm Dục Lâu đang lặn trong nước, không có thiết bị lặn, anh chỉ có thể nín thở, lặn xuống và mù quáng tìm kiếm dưới nước.

Nhìn có vẻ rất nguy hiểm!
Vạn nhất bị rong rêu quấn chân, Khương Bảo Lê cũng không biết bơi, không thể cứu anh được!

“Thẩm Dục Lâu, anh quay lại đây!” Khương Bảo Lê hét lên về phía mặt hồ, “Chỉ là một chiếc drone thôi, có cần phải vậy không! Anh vẫn là đứa trẻ mười mấy tuổi sao, làm những hành động thiếu trách nhiệm như thế này!”

Thẩm Dục Lâu không nghe thấy gì, tiếp tục nổi lên rồi lại lặn xuống.

Mười phút sau, anh cuối cùng cũng vớt được máy bay không người lái của Thẩm Gia Thanh lên.

Thẩm Gia Thanh mặt mày tái mét chạy tới: “Anh làm em lo lắng ch..ết đi được!”

“Không sao.”

Anh đi đến bờ, chuẩn bị nhặt quần áo của mình lên, Khương Bảo Lê vội vàng giật lấy quần áo của anh, đánh anh một cái thật mạnh: “Tìm cái gì mà máy bay không người lái! Anh còn thiếu tiền sao, mua một cái khác chẳng phải là được à! Cứ nhất định phải tự mình xuống tìm! Một cái máy bay không người lái hỏng rồi thì tìm ra làm gì!”

“Những bức ảnh trong đó, vẫn chưa sao lưu.” Thẩm Dục Lâu lắc lư chiếc máy bay không người lái đầy nước, “Tìm người chuyên nghiệp phục hồi lại, chắc chắn không vấn đề gì.”

“Chỉ là vài bức ảnh vỡ mà thôi, có quan trọng hơn mạng sống không!”

Thẩm Dục Lâu ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên.

Những giọt nước nhỏ tí tách, rơi xuống từ từng sợi tóc, làn da của anh càng thêm tái nhợt.

Có quan trọng hơn cả tính mạng không?

Anh không thể trả lời.

*

Hai ngày sau, trong nhóm gia đình chỉ có ba người là cô, Thẩm Dục Lâu và Thẩm Gia Thanh, cậu nhóc đã gửi hàng trăm bức ảnh từ chuyến cắm trại.

JJ: “Khôi phục xong rồi sao?”
Gia Thanh: “Đúng vậy, máy bay không người lái thì hỏng rồi, nhưng anh trai đã tìm được người có chuyên môn, khôi phục hết tất cả ảnh, chị có thể chọn lựa những tấm mình thích.

Khương Bảo Lê chọn vài bức ảnh chụp chung với Thẩm Gia Thanh và lưu vào album.

Trong vài trăm bức ảnh, có không ít bức ảnh chụp lén cô một mình, có bức cô đang hái hoa bên bờ hồ, có bức cô đang thả hồn vào không gian, còn có một bức ảnh chụp nghiêng khi cô ngắm sao vào ban đêm…

JJ: “@Jia, kỹ thuật chụp tốt đấy.”

Gia Thanh: “Dạ, những bức ảnh của chị đều là anh trai chụp đó.”

Câu này vừa mới gửi đi chưa đầy mười giây, đã bị thu hồi ngay lập tức và sửa thành ———— “Hì hì.”

Khương Bảo Lê chưa kịp suy nghĩ thêm, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông mặc âu phục, tay cầm một món quà được gói bằng lớp bao bì màu đen, lịch thiệp đưa nó đến trước mặt cô.

Khương Bảo Lê:?

Người đàn ông mỉm cười, tay đeo găng trắng cẩn thận tháo bỏ lớp bao bì.

Vân gỗ màu nâu đậm, mịn màng và đồng đều, đầu đàn được chạm khắc rất tinh xảo và đẹp mắt.

Khương Bảo Lê nhận ra cây đàn này.

Đây là tác phẩm cuối cùng của nghệ nhân đàn nổi tiếng người Ý, Antonio, một bảo vật độc nhất vô nhị trên thế giới.

Vài tuần trước, nó đã được đấu giá tại một buổi đấu giá ở Ý với mức giá lên đến hàng triệu, trở thành bảo vật mà nhiều nghệ sĩ vi ô lông mơ ước sở hữu.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Đây là…?”

“Đây là món quà Đàm tiên sinh gửi tặng cô.” Người đàn ông mỉm cười trả lời, giọng điệu đầy tôn trọng.

Hả???

Khương Bảo Lê theo phản xạ từ chối: “Cái này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”

Người đàn ông không chút do dự, thành thạo điều chỉnh dây đàn cho cô, sau đó đặt cây đàn vào hộp đàn và đặt nó bên cạnh cửa.

“Vậy cô có thể trực tiếp nói với Đàm tiên sinh. Tôi xin phép đi trước, tạm biệt.”

Nói xong, anh ta cúi chào và quay người rời đi.

“……”

Khương Bảo Lê đành phải mang hộp đàn về nhà.

Nhìn cây đàn, trong lòng cô… cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Cuối cùng, sau lần thứ mười cố gắng phớt lờ cây đàn vi ô lông quý giá này thất bại, cô không thể kiềm chế, liền giơ tay lên, cầm cung đàn và thử kéo một vài nốt.

Quả thật là kiệt tác của bậc thầy, cảm giác khi cầm cung đàn trong tay hoàn toàn khác biệt, nhẹ nhàng vô cùng!

Không không không, mình đang nghĩ gì vậy? Làm sao có thể nhận món quà quý giá như vậy chứ?
Ch.ế.t mất!

Cô vội vàng lấy điện thoại, gọi cho Đàm Ngự Sơn.

“Quà đã nhận được chưa?” Ông ấy có vẻ đã đoán trước cô sẽ gọi, “Cháu thích không?”

“Đàm Tiên Sinh, món quà này quý giá quá, tôi làm sao dám nhận chứ.” Sau lần gặp mặt thứ hai và cuộc trò chuyện thân mật, mối quan hệ giữa Khương Bảo Lê và ông đã gần gũi hơn rất nhiều, cô không còn quá e dè khi nói chuyện, như thể là những người bạn thân thiết, “Chú hãy cử người đến lấy đi, kẻo tôi nhìn thấy lại thấy ngứa ngáy chân tay, mà không dám động vào.”

Ở đầu dây bên kia, Đàm Ngự Sơn cười một chút, giọng nói ôn hòa: “Sao lại không dám động vào chứ, nó là quà ta tặng cho cháu mà.”

“Chú không phải định bao nuôi tôi chứ! Tặng món quà đắt giá như vậy. Tôi nói trước, chú đừng có mơ nữa, tôi đã có người mình thích, hơn nữa anh ấy cũng không thiếu tiền.”

“Nha đầu thối….” Đàm Ngự Sơn mắng cô:” Ta không có hứng thú với tiểu nha đầu chưa lớn như cháu đâu.”

“Vậy chú có ý gì?”

“Thật ra ta có việc muốn nhờ cháu giúp, nếu cháu không nhận quà, ta lại cảm thấy khó mở lời.”

“Có chuyện gì mà khó mở lời chứ, chú cứ nói đi.”

“Cháu đồng ý nhận quà, ta mới nói”

“Vậy thì chú đừng nói nữa.”

“……”

Đàm Ngự Sơn thật sự không thể làm gì với cô, ông nói: “Ta muốn sử dụng những bức ảnh khi con gái ta còn nhỏ, kết hợp thành một mô hình AI người thật, kỹ thuật viên và người tạo mẫu nói rằng, cần một người mẫu để chụp ảnh làm bản mẫu, độ tuổi của cháu rất phù hợp với con gái ta, ta muốn nhờ cháu giúp ta làm bản mẫu.”

“Được thôi.” Khương Bảo Lê đồng ý ngay, “Không vấn đề gì. Tôi có thể giúp, nhưng cây đàn vi ô lông quý giá như vậy thì…”

“Với ta, món quà này không có gì là quý giá, chỉ là một món quà nhỏ thôi. Nhưng việc cháu sẵn lòng giúp đỡ, tâm ý ấy còn nặng hơn núi Thái Sơn. Còn với cháu, đây chỉ là một việc nhỏ, giữa chúng ta vốn có sự khác biệt rất lớn về giá trị. Nếu cháu cứ từ chối, ta lại càng thấy ngại khi nhờ cháu giúp đỡ.”

Khương Bảo Lê nhất thời không biết nói gì.

Quả thật là đại lão, lời nói quả thật có sức mạnh, chỉ trong chớp mắt đã thuyết phục được Khương Bảo Lê.

“Được rồi, nhưng sau này nếu chú cần tôi giúp đỡ, vậy thì đừng tặng quà nữa”

“Được rồi, ta đồng ý với cháu.”

Ngày hôm sau không có buổi biểu diễn, buổi chiều, Khương Bảo Lê đến studio như đã hẹn.

Nhân viên đã dán cho cô hàng chục cảm biến chuyển động, yêu cầu cô thực hiện các động tác chỉ định, và cũng ghi lại âm thanh của cô.

Buổi quay kéo dài đến tối, và Đàm Ngự Sơn đã tự mình đến đợi khi Khương Bảo Lê ra khỏi studio.

Nhân viên thông báo với Đàm Ngự Sơn rằng việc ghi lại các chuyển động và âm thanh đã hoàn tất, tiếp theo sẽ là quá trình tổng hợp kỹ thuật, dự kiến sẽ mất khoảng hai tuần.

Đàm Ngự Sơn gật đầu, sau đó nói với Khương Bảo Lê: “Cảm ơn cháu đã vất vả. Nếu cháu không bận, ta mời cháu ăn tối, cháu muốn ăn gì?”

Khương Bảo Lê đã làm việc cả buổi chiều, thực sự cảm thấy rất đói. Sau khi nghĩ ngợi một chút, cô nói: “Món Nhật, hải sản.”

“Cháu thích ăn món Nhật à?”

“Cũng được, nhưng chủ yếu là đắt, được đại lão mời ăn, đương nhiên cháu sẽ chọn món đắt rồi.”

Nụ cười nơi khóe mắt của Đàm Ngự Sơn không thể nào kìm chế được.

Biểu cảm đầy sự trìu mến này, ngay cả những vệ sĩ đứng bên cạnh cũng cảm thấy rợn tóc gáy…

Lần gần nhất nhìn thấy ngài ấy cười như vậy là khi nào nhỉ?

“Cháu muốn ăn món đắt tiền à? Vậy ta đưa bạn đến nhà hàng Michelin ba sao umber nhé.”

“Được ạ, vậy cháu không khách sáo nữa.”

Đàm Ngự Sơn tự tay mở cửa xe cho Khương Bảo Lê, tay ông ấy chắn trên cửa xe, chờ cô ngồi vào.

Họ đến nhà hàng Umber trên tầng cao nhất của khách sạn Casri.

Thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất.

Toàn bộ nhà hàng chủ yếu sử dụng tông màu tối, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rủ xuống từ trần, giống như những vì sao rơi xuống trần gian.

Phần lớn nam giới mặc vest, còn các quý cô thì mặc những bộ váy dạ hội thanh lịch.

Đàm Ngự Sơn chỉ mặc một chiếc áo dài tay giản dị, nhưng khí chất của một người thành công thì không thể nhầm lẫn, dù ông mặc gì đi nữa, cũng không ai dám nhìn lén.

Có lẽ đây chính là điểm mạnh của những người thành công.

Họ không cần phải làm vừa lòng hoàn cảnh xung quanh, mà chính hoàn cảnh phải làm vừa lòng họ.

Cả hai bước vào, lập tức ba nhân viên phục vụ tiến lại gần, cung kính dẫn đường cho Đàm Ngự Sơn——

“Đàm Tiên Sinh, phòng riêng của ngài đã được chúng tôi chuẩn bị sẵn.”

Khương Bảo Lê đi theo sau Đàm Ngự Sơn, không ngờ rằng ngay khi họ vừa rẽ vào hành lang, cô lại tình cờ va phải Tư Độ.

Người đàn ông có đôi mắt đen sâu, các đường nét sắc bén, khí chất… lạnh lùng và kiêu hãnh.

Anh bước thẳng đến, không nói gì, kéo Khương Bảo Lê về phía sau mình.

Khương Bảo Lê theo bản năng giãy giụa, nhưng tay của anh giống như móng vuốt của đại bàng, nắm chặt, không chịu buông.

“Tư Độ!”
“Anh làm gì vậy?”

Tư Độ nhìn cô một cái, giọng nói thấp xuống: “Có việc phải tìm tôi, ngoan.”

Các vệ sĩ dưới tay đại lão đều đã đến, họ bao vây lấy Tư Độ, chỉ chờ một mệnh lệnh từ Đàm Ngự Sơn, họ sẽ ra tay ngay lập tức.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, như thể hai bên chuẩn bị đối đầu.

Đàm Ngự Sơn lại bình thản nhìn anh, mỉm cười tựa như không có gì xảy ra—————

“Tiểu Tư tổng, đây là ý gì vậy?”

Tư Độ lại không có một lời xã giao, giọng điệu anh lạnh lùng: “Nếu có thù hằn trong công việc, Đàm tiên sinh có thể đến tìm tôi, tại sao lại động đến những người xung quanh tôi?”

“Không phải, Tư Độ, anh hiểu lầm rồi…”
Khương Bảo Lê vội vàng giải thích, nhưng lại bị anh cắt ngang với giọng điệu tức giận: “Im miệng, tôi sẽ tính sổ với em sau.”

“….”
Thật hung dữ.

Đàm Ngự Sơn nâng cằm lên, ánh mắt lướt qua giữa Tư Độ và Khương Bảo Lê, cuối cùng dừng lại trên tay anh đang siết chặt tay cô.

Không những không tức giận, mà ngược lại, khóe miệng ông ấy khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu với Khương tiểu thư rất thân sao?”

Tư Độ trầm giọng nói: “Không thân lắm, nhưng cô ấy là bạn của tôi.”

“Bạn bè của cậu, cũng không nhiều lắm nhỉ?” Đàm Ngự Sơn trêu chọc.

“Chuyện này không liên quan đến ông.” Tư Độ gằn giọng, mặt lạnh như băng, “Đàm Ngự Sơn, tôi không ngại nói với ông, nếu ông dám động đến cô ấy thì tôi dám ra tay với ông.”

“Cậu định làm gì tôi? Tôi không vợ, không con, không có điểm yếu, ngược lại là cậu.” Ông ấy nhìn về phía Khương Bảo Lê một cách đầy ẩn ý, “Những thứ cậu quan tâm, cũng khá nhiều đấy”

“Vậy ông có thể thử xem.” Tư Độ nói với vẻ mặt không cảm xúc, “Tôi cũng không ngại, cùng lắm thì tôi cùng ông… đồng quy vu tận.”

Không phải là lời nói đùa.
Khương Bảo Lê đã từng thấy mức độ anh sẵn sàng liều mạng.

“Anh làm gì phải làm lớn chuyện như vậy?” Khương Bảo Lê nhíu mày, nói với vẻ bất lực, “Em và Đàm tiên sinh chỉ là bạn bè.”

“Im miệng.”

“….”

Đàm Ngự Sơn nhìn Tư Độ với vẻ như đối đang đối mặt với kẻ thù, tâm trạng dường như khá tốt, ông ấy cười và nói với Khương Bảo Lê: “Trước tiên, hãy an ủi bạn của cháu đi, cậu ta trông có vẻ rất căng thẳng. Hôm nay không tiện rồi, lần sau ta sẽ mời cháu ăn bữa tiệc đắt nhất.”

Khương Bảo Lê cũng cảm thấy có chút áy náy, cô gật đầu một cái.

Đàm Ngự Sơn quay lại xe, A Huy không thể nhịn được nữa, lên tiếng: “Ông chủ, người họ Tư đó, anh ta quá bất lịch sự với ngài, thật là kiêu ngạo. Có cần tôi đi dạy cho anh ta một bài học về cách tôn trọng bậc trưởng bối không ạ?”

Đàm Ngự Sơn vẫy tay, giọng điệu thoải mái: “Chuyện của bọn trẻ, quản chúng làm gì.”

A Huy ngẩn người: “???”
Cứ bỏ qua dễ dàng thế sao?

……

Tư Độ một đường nắm chặt tay Khương Bảo Lê, kéo cô vào phòng bao, đóng cửa lại một cách mạnh mẽ.

Khương Bảo Lê cuối cùng cũng thoát được khỏi tay anh: “Đau quá, Tư Độ!”

Tư Độ buông tay, ánh mắt u ám nhìn cô: “Em có biết ông ấy là ai không?”

“Biết chứ, ông ấy là bạn của em, tên là Đàm Ngự Sơn.”

“Bạn của em, một người đàn ông trung niên là bạn của em, em cũng thật là có mối quan hệ rộng…” Anh nói với giọng châm biếm.

Khương Bảo Lê lại không tức giận, cô xoa xoa cổ tay bị anh nắm đau, rồi nhìn anh: “Hôm nay anh đặc biệt đến tìm em sao?”

Tư Độ tránh ánh mắt của cô, anh bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía người đàn ông ngồi lên xe và rời đi——

“Tên của Đàm Ngự Sơn khi còn trẻ là Đàm Việt. Lần trước ở Hawaii, người phái đến ám sát tôi, dù không có bằng chứng, nhưng tôi nghi ngờ là ông ta.”

“Vậy nên, anh lo lắng cho an nguy của em, nên đến tìm em sao?” Khương Bảo Lê cười mỉm đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh.

“Loại cáo già như ông ta sẽ không để em nhìn thấy bộ mặt thật của mình, cảnh báo em, đừng có qua lại với ông ta nữa.”

“Nói cái gì mà “đồng quy vu tận” nghe đáng sợ vậy, anh thật sự rất lo cho em đấy à!”

“……”

Tư Độ hoàn toàn không tiếp lời cô, anh lạnh lùng quay người, bước ra ngoài: “Sau này tôi sẽ không quan tâm đến em nữa.”

“Đàm tiên sinh hình như vẫn chưa đi xa, dù sao ông ấy đã hứa mời em bữa ăn rất đắt, anh đi đi, đi rồi em sẽ đi tìm ông ấy.”

Tư Độ hình như nổi giận, anh nắm chặt tay cô, ép cô vào cạnh tường—

“Khương Bảo Lê, tôi cảnh cáo em lần cuối.”
“Đừng có qua lại với ông ta nữa.”

Khương Bảo Lê nhìn yết hầu gợi cảm của anh chằm chằm, đột nhiên đưa tay bóp lấy, áp sát người vào, hỏi bằng giọng khẽ thổi vào tai anh: “Tư Độ… những năm em đi, có cô gái nào… từng chạm vào chỗ này chưa?”

Ông nói gà bà nói việt, không liên quan đến nhau.
Anh không biết phải làm sao với cô nữa.

“Được rồi, được rồi.”

Khương Bảo Lê cũng không dám tiếp tục trêu chọc anh, thấy anh có vẻ sắp tức giận, cô vội vàng kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ với Đàm Ngự Sơn, bao gồm lần ông ấy cứu cô ở quán bar và chuyện ông ấy nhờ cô giúp đỡ làm mô hình AI cho con gái.

“Ban đầu em tưởng ông ấy chỉ là một người kinh doanh bình thường, dù sao thì ở Hương Cảng cũng có không ít ông trùm giàu có, thật không ngờ ông ấy lại là Đàm Ngự Sơn nổi tiếng như vậy.” Cô buông tay ra khỏi cổ anh, lùi lại hai bước, “Nếu em biết ngay từ đầu ông ấy là đối thử lớn trong công việc của anh, em đã chẳng bao giờ giữ mối quan hệ thân thiết với ông ấy.”

Tư Độ cảm thấy cổ mình nhẹ đi một chút.

Tuy nhiên, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay của cô vẫn không biến mất…

Trước mặt anh, cô hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.
Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau, cô luôn là người không chịu khuất phục.

Tư Độ bất chợt nghĩ đến Thẩm Dục Lâu.

Khi cô ấy thích Thẩm Dục Lâu, có phải cũng ngoan ngoãn như thế này không?

Có chút ghen tị.
Nếu như cô ấy không thích Thẩm Dục Lâu thì tốt biết bao…

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Khương Bảo Lê nghiêng đầu nhìn anh, “Anh còn giận à? Em thật sự không biết ông ấy là Đàm Ngự Sơn.”

“Cậu… sẵn sàng vì tôi mà không gặp ông ấy nữa?”

Cảm nhận được giọng điệu của Tư Độ đã dịu lại, Khương Bảo Lê vội vàng bước thêm một bước về phía anh, cam đoan: “Tất nhiên rồi, em và ông ấy vốn chỉ là quan hệ xã giao, hơn nữa ông ấy lại có hiềm khích với anh, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh. Không có gì phải nghi ngờ, hoàn toàn không có chút hoài nghi nào…”

Mặc dù vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt của Tư Độ đã dịu đi rõ rệt.

“Tư Độ, có thể… mời em ăn một bữa cơm không? Em đói lắm rồi.” Cô xoa xoa bụng, “Vốn dĩ đại lão định mời em ăn đại tiệc, anh phải bồi thường cho em một bữa tương đương đó.”

“Muốn ăn gì?”

“Ăn đồ Nhật!” Khương Bảo Lê lập tức đề nghị, “Phải là kiểu không gian riêng tư, có cảm giác lãng mạn, và nhất định phải có phòng riêng nữa…”

“…….”
“Em muốn làm gì?”

“Em….”

Rất nhớ anh.

Nhưng cô không dám nói, chỉ có thể nhịn xuống nở nụ cười :” Em chỉ muốn yên tĩnh cùng bạn trai cũ ăn cơm mà thôi.”

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *