Dã Độ – Chương 89

Chương 89: Tan vỡ

Cả buổi livestream, Tư Độ đều không thay đổi biểu cảm, trái tim không đập nhanh, ngón tay lướt qua màn hình trình bày, từ từ giải thích từng chi tiết của dự án “Hải Huỳnh”, hoàn thành phần thuyết trình của dự án.

Trong phần hỏi đáp với phóng viên, hầu hết các câu hỏi đều liên quan đến thân thế và bệnh tâm lý của anh.

Tư Độ tránh né những câu hỏi này, anh chỉ chọn một phóng viên để trả lời về câu hỏi liên quan đến dự án, giải thích và thuyết trình.

Đã chẳng còn ai thực sự quan tâm đến dự án “Hải Huỳnh” nữa, tất cả sự tò mò chỉ xoay quanh thân thế của Tư Độ.

Dù vậy, Tư Độ vẫn kết thúc buổi ra mắt sản phẩm một cách hoàn hảo.

Giữa những lời chỉ trích tràn ngập trên mạng, cũng có một số người thán phục về sức mạnh tinh thần của anh… thật sự mạnh mẽ.

…..

Ngay khi vừa xuống máy bay, Khương Bảo Lê lập tức mở điện thoại gọi đến số của Tư Độ.

“Số điện thoại này đã tắt máy…”

Số điện thoại của Tư Độ luôn trong tình trạng tắt máy, Khương Bảo Lê không chắc liệu anh đã kết thúc buổi livestream hay đang bận xử lý việc gì khác.

Khương Bảo Lê cảm thấy trái tim như bị khóa chặt trong một chiếc lọ thủy tinh kín mít, không thể thở được. Cô gần như chạy thật nhanh, liên tục vấp ngã, lao ra khỏi sảnh sân bay và đến ngay bên lề đường.

Tại khu vực đỗ xe tạm thời, có một chiếc taxi vừa mới trả khách, đèn taxi vẫn sáng.

Không kịp gọi xe trực tuyến nữa, Khương Bảo Lê vội vã ngồi vào xe taxi.

“Đi đến biệt thự Sơn Nguyệt Lư, làm ơn nhanh lên giúp tôi.”

“Được rồi.”

Tài xế taxi nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn cô gái mắt đỏ hoe, ngay lập tức đạp ga, chiếc xe lao về phía biệt thự Sơn Nguyệt Lư.

Trong đài phát thanh trên xe, nữ phát thanh viên với giọng ngọt ngào đang đưa tin về vụ bê bối của người thừa kế tập đoàn Tư Thị.

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Lộn xộn thật.”

Khương Bảo Lê không nói gì, cô chỉ cảm thấy ngột ngạt liền đưa tay mở cửa sổ xe.

Cơn gió mạnh cuốn vào mặt, khiến mắt cô không mở ra được.

Khương Bảo Lê nhắm mắt lại, để những sợi tóc đánh vào mặt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cô muốn gặp anh, muốn gặp anh đến mức phát điên.

Tuy nhiên, khi rẽ khỏi cao tốc sân bay, Khương Bảo Lê mới nhận ra con đường không đúng.

Taxi không có lộ trình cố định, nhưng Khương Bảo Lê thường xuyên đến biệt thự Sơn Nguyệt Lư, tài xế đi con đường này, cô cảm thấy rất lạ lẫm, đây không phải là con đường đi tới biệt thự Sơn Nguyệt Lư.

“Chú, hình như chú đi sai đường rồi.”

“Đây không phải là đường đến chỗ tôi muốn đến.”

Tài xế bình tĩnh trả lời: “Khương tiểu thư xin đừng lo lắng, có người muốn gặp cô.”

Vừa nghe thấy câu này, Khương Bảo Lê lập tức ngồi thẳng người dậy, cô đề phòng hỏi: “Ai muốn gặp tôi?”

Ngay lúc này, điện thoại của Khương Bảo Lê vang lên.

Trên màn hình, hai chữ “Đàm Việt” hiện lên rõ ràng.

Cô nghi ngờ nhìn tài xế một cái, rồi nhận cuộc gọi.

Khương Bảo Lê đã đoán được tài xế chắc chắn là người mà Đàm Việt sắp xếp, cô không chút khách sáo, thẳng thắn gọi tên ông: “Đàm Ngự Sơn, ông có ý gì? Ông muốn đưa tôi đi đâu?”

“Nha đầu thối, không có lễ phép gì cả.”

Khương Bảo Lê vốn là người miệng lưỡi sắc bén, cô cũng chẳng coi trọng những quy tắc lễ nghĩa: “Ông cử người lừa tôi lên xe rồi đưa đi, ông có lễ phép không?”

Đàm Ngự Sơn thở dài: “Bảo Lê đừng sợ, ta sẽ không làm hại cháu đâu, ta đưa cháu đi là vì… lần trước cháu đã giúp ta ghi hình toàn cảnh ảo cho con gái ta, hiện tại đã làm xong rồi, ta muốn mời cháu đến xem.”

“Bây giờ tôi có việc gấp, không có thời gian, ông mau bảo tài xế đưa tôi trở lại!”

“Không được.”

“Đàm Ngự Sơn!”

Trong điện thoại, giọng người đàn ông trầm xuống: “Ta biết cháu muốn đi đâu, muốn gặp ai, nhưng câu trả lời của ta là không được, cháu không thể gặp cậu ta nữa.”

“Ông… ông có tư cách gì mà quản tôi!” Khương Bảo Lê tức giận đến run rẩy, miệng không kịp nghĩ: “Ông quản nhiều quá rồi đấy!”

“Ta chính là ba ruột của cháu.”

Câu nói này vừa thốt ra, trong xe lập tức yên tĩnh đến lạ thường.

Cô ngẩn người một lúc, sau đó bị ông ấy làm cho bật cười: “Ông đang đùa cái gì vậy?”

“Chuyện này không thể nói hết qua điện thoại, khi cháu đến nhà ta, ta sẽ giải thích rõ ràng hơn.” Giọng của Đàm Ngự Sơn trở nên dịu dàng, “Nghe lời ta, đừng làm ra những hành động nguy hiểm, đừng có lại…”

Giọng của Đàm Ngự Sơn đột nhiên nghẹn lại: “Đừng để ta phải chịu đựng nỗi đau mất con một lần nữa…”

Cuộc gọi bị cúp, Khương Bảo Lê ngồi ngây ra trong xe.

Cảnh vật ngoài cửa sổ xe nhanh chóng trôi qua, dần trở nên mờ nhạt.

Cô cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn hỗn loạn.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?!

Nửa giờ sau, chiếc taxi rẽ vào một khu biệt thự cao cấp ven hồ.

Chiếc xe hơi đi trên con đường nhựa uốn lượn, hai bên là những hàng cây phong Pháp được trồng ngay ngắn.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự ven hồ của Đàm Ngự Sơn, quản gia mặc đồ vest kính cẩn đón Khương Bảo Lê vào trong khu biệt thự——

“Xin mời theo tôi, Đàm tiên sinh đang đợi cô.”

Đây là lần thứ hai Khương Bảo Lê đến khu biệt thự sang trọng này.

Đi qua cánh cổng sắt chạm khắc tinh xảo, dưới ánh nắng, hồ nước xanh thẳm sáng lấp lánh, trong khu vườn là những bức tượng trắng kiểu châu Âu xinh đẹp, có cả đài phun nước.

Bên bờ hồ là một tòa biệt thự phong cách châu Âu cổ kính đứng vững.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, Khương Bảo Lê lên tầng hai, đi vào phòng làm việc gặp Đàm Ngự Sơn.

Ông ấy mặc một chiếc áo thun trắng thoải mái, ngồi trên ghế, khí chất vẫn uy nghiêm, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Khi thấy Khương Bảo Lê, ông ấy ấn nút, trong phòng lập tức xuất hiện một hình ảnh toàn cảnh 3D.

“Berry,” giọng ông ấy khàn khàn, nhẹ nhàng gọi cô, “Hãy nhìn xem, đây là con gái của ta, con bé giống hệt cháu.”

Trong hình ảnh toàn cảnh, một cô bé mặc chiếc váy màu vàng nhạt đang chạy đuổi bắt bướm trong khu vườn mà Khương Bảo Lê vừa mới thấy, tiếng cười của cô bé trong trẻo như tiếng chuông.

Sau đó, cô bé dần lớn lên, trở thành hình dáng của cô, ngồi bên bờ hồ vừa rồi, thanh thoát kéo đàn violin.

Khương Bảo Lê nhíu mày nói: “Cũng chỉ là thu thập thông tin theo hình dáng của tôi, đương nhiên là giống tôi rồi! Có phải ông lớn tuổi nên bị lẫn rồi không?”

Nói xong, Khương Bảo Lê đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô vội vàng hỏi: “Sao ông biết tên tiếng Anh của tôi là Berry?”

Cô nhớ rõ, cô chưa bao giờ nói với Đàm Ngự Sơn chuyện này.

“Bởi vì Berry là tên ta đặt cho con khi còn nhỏ.” Giọng của Đàm Ngự Sơn run rẩy, “Con là con gái của ta mà!”

Khương Bảo Lê vẫn không tin: “Đàm tiên sinh, tôi hiểu nỗi nhớ con gái của ông, vì thế tôi mới giúp ông tạo ra hình ảnh toàn cảnh này. Thẩm Dục Lâu sẵn sàng nhận ông làm cha nuôi, nhưng không có nghĩa là tôi cũng đồng ý. Ông và Tư Độ là kẻ thù không đội trời chung, và ở một mức độ nào đó, ông cũng là kẻ thù của tôi. Tôi không muốn gặp lại ông nữa.”

“Không, không, không phải cha nuôi, con là con gái ruột của ta.”Đàm Ngự Sơn biết chỉ nói miệng thì không thể khiến cô tin, vì vậy ông lấy từ trong tủ ra báo cáo xét nghiệm DNA và đưa cho Khương Bảo Lê: “Con xem qua báo cáo xét nghiệm trước đi, nếu con vẫn không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm DNA lần nữa.”

Khương Bảo Lê không đưa tay ra nhận, ánh mắt cô vẫn dừng lại ở hình ảnh 3D.

Cô bé trong hình ảnh 3D chạy mệt, lao vào vòng tay của một người đàn ông.

Đó là Đàm Ngự Sơn khi còn trẻ, lúc đó ông ấy mới hơn hai mươi tuổi, ông ôm cô bé vào lòng, thân mật dụi đầu vào mũi cô bé.

Cô bé cười khúc khích gọi: “Ba!”

Cảnh tượng ấm áp như vậy đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.

Ngay sau đó, Khương Bảo Lê nhận lấy báo cáo và nhìn vào kết quả xét nghiệm trên đó.

Đàm Ngự Sơn… chính là ba của cô.

“Đây… rốt cuộc là chuyện gì?” Cô cảm thấy vô cùng bối rối.

“Khi con ba tuổi, con bị kẻ xấu bắt đi, ta tưởng con đã chết, ta thật sự nghĩ rằng con đã chôn vùi dưới đáy biển, vì thế ta chưa từng nghĩ đến việc đi tìm con, đó là lỗi của ta, đã để con phải chịu bao khổ sở như vậy.”

Ánh mắt Đàm Ngự Sơn như sắp vỡ vụn, “Sau đó, tình cờ gặp lại con ở Cảng thành, ta nhận ra con, con giống hệt mẹ con, ta đã dùng tóc của con làm xét nghiệm DNA, cuối cùng xác nhận được.”

Khương Bảo Lê nhìn người đàn ông trước mặt.

Trên gương mặt góc cạnh của ông ấy có một vài nếp nhăn không quá rõ ràng.

Điều này không thể che giấu được khí chất sắc bén của một người đã ở trên đỉnh cao quyền lực suốt bao năm.

Khương Bảo Lê cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn rối loạn.

Từ “ba” trong từ điển của cô luôn là một mảng mơ hồ.

Ngay cả khi tin vào lời nói của Đàm Ngự Sơn, cô cũng không biết phải đối diện với ông ấy thế nào.

Thậm chí, ngay cả việc gọi hai chữ “ba ba” ra, cô… cũng không thể mở miệng được.

“Tại sao ông không nói sớm hơn? Tại sao không nói cho tôi ngay khi nhận được kết quả xét nghiệm?”

Đàm Ngự Sơn giấu tay trong tay áo, ông từ từ thu tay lại: “Ở Trung Quốc có một câu nói, gọi là ‘gần quê lòng sợ hãi’, ta không dám nói, nhất là khi biết con không có chút tình cảm nào với ba mẹ ruột, thậm chí cũng không muốn tìm họ, không muốn nhận họ, làm sao ta dám…”

Đàm Ngự Sơn cả đời trải qua bao cuộc đao kiếm, sóng gió, chưa từng sợ hãi điều gì.

Nhưng trong chuyện này, ông thực sự sợ hãi.

“Vậy sao bây giờ ông lại nói?” Khương Bảo Lê nhìn chằm chằm vào ông.

“Ta đã xem buổi phát sóng trực tiếp của Lâm Tục Diên, chuyện này làm ta rất kinh ngạc, tôi không thể tiếp tục để con tiếp xúc với Tư Độ…”

“Vậy chuyện xảy ra với Tư Độ…” Khương Bảo Lê ánh mắt lạnh lẽo, tức giận hỏi, “Là do ông sắp xếp? Là ông chỉ đạo, bảo Thẩm Dục Lâu làm sao?”

Đàm Ngự Sơn vội vàng giải thích: “Không liên quan đến ta, đó là hành động cá nhân của Thẩm Dục Lâu.”

“Anh ta biết tôi là con gái ông sao?”

“Cậu ta không biết, ta cũng không cho phép cậu ta biết.”

Đàm Ngự Sơn khôi phục lại vẻ nghiêm túc, ông ấy đứng dậy, mạnh mẽ nói: “Nhưng một khi đã biết sự thật, ta tuyệt đối không cho phép con giao du với kiểu người điên loạn ấy…”

Khương Bảo Lê lùi lại hai bước, cô lắc đầu: “Anh ấy không phải kẻ điên, anh ấy là… vị hôn phu của tôi, là người tôi yêu nhất.”

“Trước đây ta không can thiệp vào việc con yêu ai, chỉ cần con thích, ta đều chấp nhận, nhưng vừa rồi đã xảy ra một chuyện lớn như thế, nếu thân thế của Tư Độ và tình trạng tinh thần của cậu ta… đều là sự thật, ta tuyệt đối, tuyệt đối không đồng ý cho hai người ở bên nhau, ta không thể mất con nữa, không thể, từ giờ phút này, con không thể gặp cậu ta nữa.”

Khương Bảo Lê theo bản năng lùi lại một bước, cô quay người định rời đi.

Ngay lập tức, hai vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện chắn ngang đường của cô.

Điều này lập tức kích thích phản ứng mạnh mẽ từ Khương Bảo Lê, cô lạnh lùng cười nói: “Người cha vắng mặt suốt hai mươi năm, việc đầu tiên ông làm là can thiệp vào đời sống tình cảm của tôi sao?”

“Đây không phải là can thiệp, mà là bảo vệ!” Đàm Ngự Sơn đột ngột nâng giọng, “Con có thể không chấp nhận, có thể không nhận ta là cha con, nhưng ta nhận con là con gái ta, vì vậy, ta không thể để con chịu bất kỳ rủi ro và tổn thương nào. Tình trạng tinh thần của Tư Độ, ta chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy sợ… lần nhảy dù đó, là cậu ta ép con nhảy dù đúng không… ta… ta nghĩ lại còn thấy sợ hãi, Bảo Lê, con không thể hiểu được là ta, với tư cách là người làm cha đã lo lắng cho con như thế nào đâu!”

Khương Bảo Lê hít một hơi sâu, tự ép mình bình tĩnh lại, không tranh cãi với ông.

Kế sách hiện tại là phải nhanh chóng thoát thân.

“Đàm tiên sinh, không… tôi có thể gọi ông là ba được không?”

Cách xưng hô này khiến trái tim Đàm Ngự Sơn mềm mại ngay lập tức, “Bảo Lê…”

“Ba nghe con nói đã” Khương Bảo Lê cố gắng giữ bình tĩnh, “Trước đây tinh thần của Tư Độ đúng là không tốt, nhưng con có thể cam đoan với ba, hiện giờ tình cảm giữa con và anh ấy rất ổn, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con. Con cũng đã nhận lời cầu hôn của anh ấy, bọn con sắp kết hôn rồi!”

Đàm Ngự Sơn không chấp nhận lời cô nói: “Lúc con và cậu ta đang yêu đương mặn nồng, đương nhiên chuyện gì cũng tốt. Nhưng nếu một ngày nào đó xảy ra mâu thuẫn, thậm chí dẫn đến ly hôn, con dám chắc chuyện như vụ nhảy dù sẽ không tái diễn sao?”

“Ba vừa cũng thấy rồi đấy, cho dù mạng xã hội đang ngập tràn dư luận tiêu cực, anh ấy vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hoàn thành buổi họp báo ra mắt sản phẩm. Chừng đó vẫn chưa đủ để chứng minh rằng cảm xúc anh ấy đã rất ổn định sao?”

“Chính vì thế ta mới thấy cậu ta đáng sợ.” Trong mắt Đàm Ngự Sơn ánh lên vẻ dè chừng. “Người bình thường gặp chuyện như vậy tuyệt đối không thể bình tĩnh đến thế. Cậu ta quá thâm sâu khó lường, Bảo Lê, ta không thể để con mạo hiểm.”

Khương Bảo Lê mấp máy môi, nhưng bất kể cô giải thích thế nào, cũng không thể thuyết phục ông.

Ông cố chấp đến mức khiến cô cảm thấy bất lực.

Khương Bảo Lê mệt mỏi tột cùng, cô không muốn giải thích thêm nữa liền quay người định rời đi.

Hai vệ sĩ mặc đồ đen lập tức bước lên chắn đường cô.

“Tránh ra!” Khương Bảo Lê cố đẩy hai người đó ra, nhưng họ cứ như hai ngọn núi, không nhúc nhích chút nào.

“Thả tôi ra!”

Cô bất ngờ lao về phía khe hở giữa hai vệ sĩ, nhưng lập tức bị một người trong số họ giữ chặt cổ tay. Lực không mạnh, nhưng đủ để khiến cô không thể vùng vẫy thoát ra.

“Ông không có quyền hạn chế tự do cá nhân của tôi.” Khương Bảo Lê quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Đàm Ngự Sơn, gần như gào lên trong cơn tuyệt vọng: “Cho dù ông là cha tôi, ông cũng không có tư cách!”

Đàm Ngự Sơn trên thương trường luôn quyết đoán, nhưng trong gia đình, ông lại là người cha hiền từ nhất.

Ông chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt Khương Bảo Lê, giọng nói dịu lại, gần như là cầu xin: “Bảo Lê, ba không muốn hạn chế tự do của con, ba chỉ hy vọng chúng ta có thể đạt được một sự hòa giải. Ba để con đi, nhưng con đừng gặp lại Tư Độ nữa, được không?”

Ông đưa tay lên, như muốn đặt tay lên vai cô, nhưng rồi dừng lại giữa không trung, cuối cùng thu tay về.

“Ba sẽ tìm cho con một người bạn trai tốt hơn, thông minh, đẹp trai, có sự nghiệp, tính cách cũng tốt. Đừng để người làm ba như ta phải lo lắng cho con nữa.”

Khương Bảo Lê nhìn ông chằm chằm, cơn giận trong mắt dần dần lắng xuống…

Bộ não cô hoạt động nhanh chóng, rồi rất nhanh, cô cũng bình tĩnh trở lại.

Cô nở một nụ cười dịu dàng với Tần Dụ Sơn: “Được thôi, ba, con hứa sẽ không gặp lại anh ấy nữa. Giờ con muốn quay về Kinh thị, buổi giao lưu của dàn nhạc tụi con vẫn chưa kết thúc.”

Ánh mắt cô tha thiết vô cùng, giọng nói mềm mại, thậm chí còn mang theo chút làm nũng: “Nếu ba không tin, có thể cử người đi cùng con ra sân bay.”

Trong đáy mắt u tối của Tần Dụ Sơn cuối cùng cũng lóe lên tia sáng, nhưng vẫn còn một chút do dự: “Thật sao? Con không được lừa ba chứ?”

“Thật mà, con có được một người cha, con thật sự rất vui.” Đôi mắt cô đỏ lên vừa phải, như có chút nghẹn ngào đúng lúc, “Những năm tháng cô đơn ấy, điều con khao khát nhất chính là hơi ấm của một gia đình. Con sẽ không khiến ba lo lắng đâu. Nếu ba phản đối, con sẽ không qua lại với anh ấy nữa.”

“Được, được, ba sẽ lập tức sắp xếp, đưa con ra sân bay ngay.” Trái tim như được trút bỏ gánh nặng, Đàm Ngự Sơn vội vàng lấy điện thoại ra, “Vé máy bay ba cũng đã đặt sẵn cho con rồi.”

“Vâng vâng!” Khương Bảo Lê ngoan ngoãn đáp lời, xoay người định rời đi.

Hai vệ sĩ cuối cùng cũng tránh đường.

Thế nhưng, ngay khi cô sắp bước ra khỏi cửa phòng sách, Đàm Ngự Sơn bỗng nhiên đứng bật dậy, giơ tay ra hiệu.

Hai vệ sĩ lập tức tiến lên, chặn đường Khương Bảo Lê.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Đàm Ngự Sơn ———

“Mẹ con năm xưa cũng như vậy, bà ấy đã lừa ba rất nhiều lần, mỗi lần… ba đều bị mắc lừa.”

Ông có chút nghẹn ngào: “Con thông minh giống mẹ con, như một con tiểu hồ ly vậy. Không, không, ba không thể tin con.”

Ông quay sang hai vệ sĩ và nói: “Đưa tiểu thư về phòng, trông coi cẩn thận, không được để con bé rời đi.”

Hai người kia gật đầu, lập tức làm theo.

“Đàm Ngự Sơn! Ông không thể làm vậy được!” Khương Bảo Lê hét lên, cô gần như phát điên, nhưng Đàm Ngự Sơn hoàn toàn phớt lờ, ông ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô về phòng.

Khương Bảo Lê giãy giụa điên cuồng, móng tay cào rách cả cánh tay vệ sĩ: “Thả tôi ra! Đừng chạm vào tôi, buông tôi ra!”

Nhưng cô sao có thể địch lại họ? Hai người vệ sĩ dễ dàng nhấc bổng cô, mang về phòng, ném cô xuống chiếc giường công chúa mềm mại phủ rèm lụa.

Đàm Ngự Sơn đứng nơi ngưỡng cửa ———

“Berry, trước khi sóng gió lắng xuống, hoặc… cho đến khi con nghĩ thông suốt, con cứ ở lại nhà đi. Sẽ có người chăm sóc cuộc sống thường ngày của con, ba cũng sẽ về nhà mỗi ngày để ở bên con.”

“Đàm Ngự Sơn, tôi hận ông…” Khương Bảo Lê trừng mắt nhìn ông, giọng đầy căm hận, “Cả đời này tôi cũng không nhận ông! Kiếp sau cũng không! Tôi không có cha mẹ! Việc ông làm bây giờ là giam giữ trái pháp luật!”

“Con cứ bình tĩnh lại trước đã, sau này chúng ta nói chuyện tiếp.”

Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Khương Bảo Lê vang lên.

Cô vội lấy ra xem, là Tư Độ gọi đến.

Cô hấp tấp bắt máy, đang định cầu cứu thì Đàm Ngự Sơn lên tiếng nhắc nhở: “Nếu con nói với cậu ta rằng con đang ở chỗ ba, cậu ta nhất định sẽ đến cứu con. Đến lúc đó, chuyện gì xảy ra… ba không thể đảm bảo.”

Giọng ông lạnh lẽo, mang theo lời đe dọa rõ ràng: “Bao gồm cả sự an toàn tính mạng của cậu ta.”

“…..”

Khương Bảo Lê ngực phập phồng dữ dội, cô cắn chặt môi đến mức không còn cảm giác đau.

Một lúc sau, cô điều chỉnh hơi thở, rồi mới bắt máy.

Đầu dây bên kia, giọng Tư Độ khàn khàn trầm thấp: “Em đang ở đâu…”

“Em… em đang làm việc mà, Tư Độ.” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Anh có thể đến tìm em không? Anh đến Kinh thị rồi, sẽ không làm phiền em đâu… anh chỉ muốn… ôm em một cái.”

Người đàn ông luôn mạnh mẽ, dù là trước mặt quản gia hay người hầu, chưa từng để lộ chút yếu đuối.

Chỉ khi đối diện với cô, mới dám mở toang tất cả những cảm xúc thật nhất trong lòng.

Khương Bảo Lê cảm nhận được sự hoang mang và sợ hãi đang lặng lẽ cuộn trào trong tim anh.

Nước mắt lặng lẽ tràn mi, cô cắn răng đến bật máu —————

“Tư Độ, anh đừng đến, em làm xong việc sẽ trở về… anh chờ em nhé.”

“Bảo Bảo…” Giọng anh run rẩy, mang theo tiếng nức nghẹn:“Anh thật sự… rất muốn gặp em.”

Đôi mắt của Khương Bảo Lê đỏ hoe, bên trong là đầy tơ máu và nước mắt, cô quay đầu lại, ánh mắt như dao sắc… nhìn về phía Đàm Ngự Sơn.

“Tư Độ, anh hãy đợi em.”

Một lúc lâu sau, Tư Độ mới ổn định được cảm xúc, anh nhẹ nhàng nói

“Được, em đừng lo, anh sẽ tự giải quyết mọi chuyện. Em đừng rời xa anh… anh… sẽ không làm em bị liên lụy đâu.”

Khương Bảo Lê khẽ nhắm mắt lại.

Trái tim cô… gần như vỡ vụn.

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *