ĐÊM HÈ ẨM ƯỚT – CHƯƠNG 4

Chương 4 : Bạn học mới

Thẩm Như Tinh lần đầu gặp Tống Huân là vào mùa hè 7 năm trước.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Nền trời xanh như dòng nước biển.
Ánh nắng chiếu đến mái ngói màu be của toà nhà dạy học, phản chiếu những ánh sáng nhiều màu sắc, ngay cả cây cối cũng bị ánh nắng chiếu thiêu cháy, tạo nên mùi mùi thảo mộc đặc trưng của thảm thực vật.

Trên bảng đen viết một dòng chữ nổi bật bằng phấn trắng : Cách kì thi đại học còn 289 ngày .

Máy điều hoà hỏng bị chảy nước, quạt quay ù ù nhưng không thể thổi tan hơi nóng, không ít học sinh mang theo một cây quạt nhỏ, nên khi đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều có quạt nhỏ đầy màu sắc.

Giờ giải lao, nam sinh đứng ngoài hành lang cùng nhau trò chuyện, nữ sinh nắm tay nhau cùng đi nhà vệ sinh.

Thẩm Như Tinh ngồi tại chỗ, cô đang làm lại bài kiểm tra được phát hôm nay.
Vài sợi tóc rơi xuống, có sợi đung đưa chạm nhẹ vào gò má cô, đầu bút không ngừng chuyển động.

Viết xong một trang bài tập, Thẩm Như Tinh gạch bỏ môn toán học trong tờ danh sách các môn học, sau đó cô lại lấy bài tiếp theo ra làm.
Trên bài kiểm tra vật lý, số điểm 59 đỏ rực rỡ tương phản rõ rệt với 132 điểm môn văn học.
Cô không khỏi cau mày.

Ngoài hành lang vang đến một tiếng động lớn.

Một cô gái giống như cơn gió chạy vào lớp, cô ấy chọc chọc cánh tay cô gái đang ngồi :” Tinh Tinh, mau lên, đi cùng tớ lên văn phòng .”

“Làm sao vậy.” Cô ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt có chút mơ hồ không rõ ràng, cô vẫn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.

“Nghe nói lớp chúng ta có học sinh chuyển trường đến, hiện tại đang ở trong văn phòng .”

Cô gái nắm lấy cánh tay Thẩm Như Tinh, muốn kéo cô đứng dậy :” Đi nào đi nào, chúng ta đi xem náo nhiệt. Cậu không tò mò vị bạn học mới này nhìn ra sao à ?”

Thẩm Như Tinh nhìn đồng hồ, chỉ còn 5p là vào tiết học, cô chỉ có thể cùng bạn học đi lên văn phòng.

“Cậu ta có ra sao thì vẫn là con người .” Thẩm Như Tinh thản nhiên nói :” Nhưng mà sao lại chuyển đến nhất trung?”

Nhất trung là trường trung học trọng điểm của Bắc Thành, tuyển sinh rất nghiêm ngặt, chỉ có thể dựa vào kì thi tuyển sinh hoặc trường học chủ động chiêu sinh mới có thể nhập học.

“Nghe nói cậu ta là nhân vật lớn đến từ thành phố khác, đã sớm báo danh rồi, chuyển đến đây để giúp trường chúng ta giành được ngôi vị đầu bảng.”

Khâu Minh Thư vừa đi vừa nhiệt tình kể chuyện.

Thẩm Như Tinh gật đầu tựa hồ có chút hiểu biết, mẹ của Khâu Minh Thi làm ở phòng y tế của trường, cho nên cô ấy biết một số tin tức nội bộ cũng rất bình thường .

Trước cửa văn phòng đã sớm chật kín người đến xem náo nhiệt, trong ngoài mỗi bên ba tầng người vây kín.

Thẩm Như Tinh kéo tay Khâu Minh Thư đang cố gắng chen vào trong :” Cậu đừng chen nữa, đứng ở đây cũng như vậy mà .”

“Đứng ở đây, đến bóng dáng bạn học đó tớ cũng không nhìn thấy .”

Khâu Minh Thư dậm chân bất mãn, cô ấy không cao, phía trước lại bị rất nhiều nam sinh cao lớn chặn lại, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của vị bạn học kia.

Thẩm Như Tinh trầm ngâm giây lát :” Hay là tớ ôm cậu lên nhé .”

“Cậu ?” Khâu Minh Thư nhìn lại chân tay gầy gò của cô này :” Tớ sợ làm gãy tay cậu.”

Chuông vào học vang lên, các giáo viên đứng lên giải tán đám đông tụ tập, còn nhìn thấy một cảnh tượng hết sức đặc sắc : một nữ sinh nhỏ bé gầy gò bế một nữ sinh khác cao hơn mình nhìn vào trong văn phòng, trong đó có một em là học sinh ngoan, học giỏi nhất lớp thực nghiệm.

“……..” một giáo viên khác lên tiếng :” Hai em làm gì ở đây, còn không mau trở về lớp học .”

“Dạ thưa cô, chúng em vừa đi nhà vệ sinh ạ .” Khâu Minh Thư le lưỡi, nhanh chóng nắm tay Thẩm Như Tinh chạy về lớp học.

Tiết học tiếp theo là môn vật lý, nhưng giáo viên vật lý vẫn chưa đến.
Trong phòng học tiếng nói chuyện ồn ào vang lên, thân là uỷ viên học tập, Thẩm Như Tinh chỉ có thể đi đến văn phòng tìm giáo viên.

Hiện tại là giờ lên lớp, nên văn phòng giáo viên yên tĩnh hơn nhiều. Thẩm Như Tinh nhẹ nhàng gõ cửa 3 lần sau đó từ từ đẩy cửa vào.

Không khí lạnh từ máy điện hoà thổi qua, trái ngược hoàn toàn với nhiệt độ cao bên ngoài, đồng thời vang lên một giọng nói lạnh lùng :

“Ừ .”

Âm thanh nhẹ nhàng mà lười biếng, dường như không có hứng thú với bất cứ điều gì.

Thẩm Như Tinh vô thức dõi ánh mắt theo âm thanh ấy.

Chàng thiếu niên quay lưng về phía cô, đang đứng trước bàn giáo viên, cậu mặc bộ đồng phục xanh trắng, lưng thẳng tắp.

Giáo viên vật lý đứng trước mặt cậu thiếu niên, vừa cười vừa nói :” Bạn học Thẩm, có chuyện gì vậy ?”

Thẩm Như Tinh hồi thần lại, cô đi về phía giáo viên nhưng dừng lại cách cậu thiếu niên ba bước, cô lịch sự nói :” Thưa thầy, tiết này là tiết của thầy ạ .”

Thầy giáo vật lý đeo kính lên, đi về phía bảng lịch dạy xem kĩ lại, bỗng vỗ đùi một cái :” Ôi trời, thầy mải nói chuyện nên quên lịch daỵ .”

Thầy giáo đứng dậy, trong khi thu dọn giáo án và sách giáo khoa, ông không quên nói với cậu thiếu niên :” Thành tích vật lý của em rất tốt, em có thể suy nghĩ một chút…..”

“Em biết rồi.”

Chàng trai lặng lẽ ngắt lời, nhưng giọng điệu lại không hề vô lễ, ngược lại cậu rất bình tĩnh và tự tin :” Sau khi nghĩ kĩ em sẽ trả lời thầy.”

Thẩm Như Tinh đi lên trước vài bước, cô cầm giúp thầy giáo một tập giấy tờ và con ong nhỏ.

Khi đến gần hơn, cô dường như ngửi được mùi nước xả vải thoang thoảng trên đồng phục của cậu thiếu niên, giống như mùi hoa oải hương ngập tràn ánh nắng.

Cô không khỏi tò mò, liếc khoé mắt nhìn chàng thiếu niên bên cạnh.

Cậu rất cao, khoé mắt cô chỉ có thể liếc nhìn được đường quai hàm góc cạnh của cậu. Có lẽ vì trời quá nóng, chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi được mở bung ra, mơ hồ nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ và xương quai xanh của cậu.

Như cảm nhận được tầm mắt của người bên cạnh, chàng thiếu niên ngoảnh mặt sang nhìn cô.
Thẩm Như Tinh như bị điện giật, cô vội vàng quay mặt đi, ánh mắt hướng đến tập giấy kiểm tra trên tay.

Chờ thầy giáo vật lý sắp xếp xong tài liệu, Thẩm Như Tinh lại tỏ ra như bình thường, cô nhanh chóng đi sau thầy giáo gấp gáp muốn quay trở lại lớp học.

Sau tiết vật lý là tiết sinh học.
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên sau khai giảng, mỗi tiết học giáo viên đều đặc biệt nhấn mạnh các em đã là học sinh cuối cấp, phải nắm bắt từng phút từng giây ra sức học tập ôn luyện.

Bài kiểm tra lần này lớp các em làm không tốt lắm, thầy đã xem qua, trong ba lớp thực nghiệm thì điểm trung bình của lớp các em là thấp nhất.

Thầy giáo dạy sinh học đứng trên bục giảng nói về tình hình thi cử của học sinh

“Tuy nhiên lần này điểm thi sinh học cao nhất cũng ở lớp chúng ta, chúc mừng bạn một chút, Thẩm Như Tinh 98 điểm, cao hơn bạn được điểm cao nhất của lớp hoả tiễn 1 điểm .”

“Những người khác học tập theo bạn, bình thường học sinh học nếu có gì không hiểu có thể tìm thầy, nếu không muốn hỏi thầy có thể tìm bạn học cùng nhau thảo luận .”

Giữa ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng vỗ tay của mọi người, Thẩm Như Tinh mỉm cười ngại ngùng, cô biết đây mới chỉ là bắt đầu.

Qủa nhiên đến tiết hoá học, như thường lệ thầy giáo lại tổng kết kết quả thi cử, Thẩm Như Tinh lại một lần nữa được chỉ mặt gọi tên .” Thầy muốn phê bình một số bạn học, những môn học khác đều thi được hơn 90 điểm, nhưng đến mua hoá của tôi lại không qua môn, đây là ý gì, không coi trọng môn hoá? hay là nói tôi dạy hoá không tốt? không muốn nghe ?”

“Hoá học của chúng tôi tuy không phải môn học chính, nhưng vẫn có nhiều học sinh thi được 100 điểm. Nhiều học sinh có thiên phú về hoá học, nhưng họ vẫn phải giành nhiều thời gian để học thêm.”

Lời này của thầy giáo không khác gì chỉ điểm Thẩm Như Tinh.

Thẩm Như Tinh chỉ có thể cúi thấp đầu, cô giả vờ ghi chép nghiêm túc, nhưng thực tế cô cảm thấy mình như đang ngồi trên đống kim châm, có hàng ngàn ánh mắt dõi theo.

Sau tiết học, Thẩm Như Tinh cầm bài kiểm tra, cô chuẩn bị đến phòng giáo viên cùng thầy hoá học thảo luận bài kiểm tra.

Mở cửa phòng giáo viên, chàng trai tiết trước vẫn ở đây, nhưng lần này cậu ấy ngồi vào vị trí của trưởng khoa, cũng không biết cậu ấy đang ghi chép cái gì.

Tay Thẩm Như Tinh cầm bài kiểm tra cứng đờ trong giây lát, sau đó cô giả vờ như không có chuyện gì đi đến bàn của giáo viên hoá học

Thầy giáo hoá học biết được mục đích của cô đến đây, đang chuẩn bị cho em đáp án chuẩn thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Thầy giáo ra cửa nhận điện thoại, trong văn phòng lúc này chỉ có cô và cậu thiếu niên kia.
Không khí có chút im lặng đến đáng sợ.

Thẩm Như Tinh đứng một lúc lâu, chân có chút mỏi, cô giả vờ đi xung quanh một vòng tìm ghế chống, những chiếc ghế chống được đặt trong cùng cạnh bàn làm việc của trưởng khoa.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, thấy chàng trai đang chú tâm làm bài tập, cô có thêm dũng khí, ngay khi cô chuẩn bị lặng lẽ đi qua…..

“Cậu muốn xem thì xem đi .”

Giọng nói của chàng thiếu niên đột nhiên vang lên từ phía sau, rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh :”Tôi sẽ không cười nhạo cậu .”

Chương 3

Chương 5

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *