Chương 48
Vào lúc này, trong cơn gió chiều và hoàng hôn đang buông xuống, cô và anh cùng ở dưới một bầu trời, cùng ngắm hoàng hôn trên bờ biển, cùng hít thở cùng một bầu không khí.
Mọi thứ dường như không khác gì bảy năm trước.
Vẫn là hai người như vậy.
“Em đang nghĩ gì mà thất thần như vậy” Giọng nói của Tô Nguyệt khiến suy nghĩ của Thẩm Như Tinh quay trở lại.
Cô định thần lại, ngập ngừng nói: “Cũng tạm được?”
“Cũng tạm được là ý gì? Phỏng vấn xong em đã trả lời có lệ phải không?” Tô Nguyệt kéo mạnh góc áo của cô, lắc lắc, dùng giọng điệu nũng nịu nói:
“Nói cho chị biết đi, chị thực sự rất tò mò. Đừng lo lắng, chị rất biết giữ miệng”
Tô Nguyệt dùng tay thực hiện động tác kéo khóa. “Ừm… tuyệt đối ngậm miệng?”
Thẩm Như Tinh cố gắng nhẹ nhàng nói hai chi tiết: “Bóc tôm giúp em, sau đó giúp tôi giữ lại chiếc váy phồng lên?”
Tô Nguyệt hai tay ôm mặt, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Trời ạ, chị em à, em và anh ta thật giống cốt truyện trong phim thần tượng, woo woo woo.”
Thẩm Như Tinh: “…”
Cô ấy dường như có một từ trường độc đáo thu hút những cô gái có trí tưởng tượng phong phú, những người bạn mà cô ấy kết bạn từ khi còn nhỏ đều là những người sôi nổi, vui vẻ và hòa đồng.
Nó hoàn toàn trái ngược với tính cách của chính cô.
Có lẽ nó bổ sung cho nhau?
Thời gian dự kiến đến rất nhanh, và tất cả khách mời đều đã có mặt.
Cố Dương vẫn mặc một chiếc váy rất vừa vặn với đường cong cơ thể, vừa xinh đẹp vừa cao cấp.
Lạc Mạn mặc chiếc quần ống rộng sắc sảo và bước đi trong gió.
Lần này Cố Dương không ngồi cạnh Tống Huân mà đến ngồi cạnh Lạc Mạn, cách xa Tống Huân.
Tô Nguyệt chán nản lẩm bẩm: “Cố lão sư, cô ta đổi tính rồi à? thật không quen”
Thẩm Như Tinh liếc nhìn nhưng không nói gì.
Buổi hòa nhạc ở bãi biển sắp bắt đầu, những bài hát khởi động đang vang lên từ loa của hai bên.
Trên bàn bày đủ loại đồ uống có đá, nhưng Thẩm Như Tinh không uống, thay vào đó cô rót một cốc bia và chậm rãi uống.
Hoàng hôn tráng lệ buông xuống, bầu trời hoàn toàn bị màn đêm bao phủ.
Bên bờ biển về đêm, nhiệt độ dễ chịu, gió chiều thổi qua má vừa mềm mại lại mịn màng, khiến người ta thoáng luyến tiếc.
Mỗi khách mời đã chuẩn bị một bài hát cho buổi hòa nhạc tối nay.
Không hề nghi ngờ, đây chính là sân nhà của Tống Huân, mọi người hò reo ầm ĩ, yêu cầu Tống Huân hát một bài trước.
Trong đó, tiếng kêu của Tô Nguyệt là chói tai và nhiệt tình nhất: “Tới đi ! tới đi! thầy Tống hãy hát một bài!”
Tô Nguyệt hét lên trong khi vẫy chiếc lightstick lấy ra từ đâu đó, đung đưa theo nhịp điệu.
Nó không giống như một buổi ghi hình chương trình, nó giống như một buổi fanmeeting.
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng bắt đầu cao trào, tiếng gào thét trở nên điên cuồng, fan của Tống Huân gần như thống trị màn hình.
[ Tống Huân Tống Huân Tống Huân muốn nghe Tống Huân hát! có thể hát bài Liar không?】 [A a a a a Tống thần ] [Có thể nghe trực tiếp của Tống Huân hát mà không tốn một xu nào! ! Nhóm chương trình tôi yêu các bạn 】 [Kế hoạch của tổ tiết mục tuần trước thật điên rồ, tôi muốn xem lại tập đặc biệt bên bờ biển một ngàn lần! ! 】 [Thiên tài nào đã đề xuất buổi hòa nhạc này? Hãy đi ra và nhận lời khen ngợi! ! Hạnh phúc quá ah ah ah ah]Tiếng hò hét quá nhiệt tình, cộng thêm cử chỉ của đội chỉ đạo, Tống Huân không hề trốn tránh, đứng dậy đi về phía trung tâm.
Anh cúi đầu điều chỉnh độ cao của giá đỡ, sau khi điều chỉnh xong ra hiệu cho giáo viên dạy nhạc bên cạnh.
“Hát bài Liar đi”
Tống Huân nói ngắn gọn, giọng trong trẻo: “Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.”
Khúc dạo đầu vang lên, âm nhạc điện tử lọt vào tai mọi người.
“Wanna love me probably never will
heart throbbing anxiety a mail
….”
Thẩm Như Tinh đang uống rượu có chút dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người ở giữa.
Anh ấy đứng thẳng, cầm micro và hát nhẹ nhàng, giọng nói từ tính và xa xăm, như thể anh ấy đang hát một bài hát bình thường.
Giống như không khí, khó nắm bắt nhưng đầy ắp xung quanh chúng ta.
“Scotch on the rocks yea tell me how you feel
She got me drowning drowning……”
Thẩm Như Tinh không thể nào quên được tên bài hát này.
Ngược lại, bài hát này rất quen thuộc với cô.
Vào ngày kỷ niệm trường, cô ngồi giữa đám đông hàng nghìn người và ngước nhìn anh hát bài hát này. Đêm không ngủ được, cô cũng nghe anh hát bài này qua điện thoại.
Và anh từng nói rằng bài hát này được hát riêng cho cô.
Không có nắng chói chang của ban ngày, không có biển cả vô biên, cũng không có lời nói của anh như một cơn sóng thần bất ngờ khiến người ta mất cảnh giác và nhấn chìm tất cả.
Anh không nói thêm lời nào, thậm chí không nhìn cô lần nữa.
Nhưng trái tim cô lại mất kiểm soát chỉ vì một bài hát.
Thẩm Như Tinh uống thêm một cốc bia nữa, chất lỏng lạnh buốt truyền vào cổ họng cô nhưng lại không thể hạ nhiệt cơn nóng trong lòng cô.
“Burn the fucking bridge baby tell me how it fell
sitting court side yea tell me how you fell……”
Gió biển rất mát mẻ, nhưng máu trong người cô dần dần nóng lên.
Thẩm Như Tinh cảm thấy cổ họng có chút nóng, cô uống rất nhiều bia lạnh, hết ly này đến ly khác, nhưng càng uống càng khó bình tĩnh lại.
Hóa ra cơn nghiện thực sự không thể dừng lại được.
Đã nhiều ngày đêm như vậy, cô cho rằng mình đã che giấu bản thân rất tốt, cho rằng bằng cách đè nén mọi cảm xúc, ngăn chặn mọi ký ức, cô có thể tiếp tục như bình thường.
Cảm xúc bị kiềm chế giống như một cơn sóng thần dữ dội lướt qua khiến nó trở nên lầy lội.
Trên bờ biển yên tĩnh, dưới màn đêm mù sương, Thẩm Như Tinh lặng lẽ nghe Tống Huân hát xong bài hát này.
Khi tiếng nhạc dừng lại, Tô Nguyệt là người đầu tiên reo hò và vỗ tay: “Nghe hay quá!!”
Người bình thường có thể xem náo nhiệt, nhưng người trong ngành thì hiểu rõ, Nhậm Huyên luôn kiêu ngạo, chân thành khen ngợi: “Thầy Tống quả nhiên lợi hại, hiện trường như vậy vẫn có thể trình diễn ổn định”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vui mừng đến mức suýt ngất đi, tất cả đều cảm thấy, tổ chương trình mời được Tống Huân quả là có phúc khí.
[Thật sự, thật sự rất tuyệt vời, một mình anh ấy nâng cao chất lượng của toàn bộ buổi diễn! ! 】 [Tôi luôn nghĩ rằng người hâm mộ nói Tống Huân hát live như đĩa CD có chút khoa trương, nhưng không ngờ lại là sự thật] [Giọng hát hoàn hảo đến mức tôi còn nghi ngờ đó là hát nhép] [Tống ca, anh nói thật đi, anh đã ăn bao nhiêu đĩa CD rồi? ! ! 】 [Nhìn vào tiếng thở là có thể biết ca sĩ đang hát thật. Tống Thần nổi tiếng với việc hát live ổn định trên sân khấu. Cũng không phải tự nhiên có biệt danh ” CD biết đi”] [Thiết bị âm thanh tệ như vậy có thể hát hay như trong buổi diễn, anh xứng đáng là hot boy càn quét giải thưởng Tân binh] [Woo vui quá! ! Tôi thực sự yêu thích phiên bản hát live của “Liar”]Tiếng vỗ tay hoà cùng tiếng sóng, Thẩm Như Tinh cũng vô thức vỗ tay theo.
Có lẽ vì nói rượu, Thẩm Như Tinh lần đầu tiên chủ động dơ tay hỏi: “Tôi có thể xin phép hát bài tiếp theo không?”
Mọi người nhìn qua, Tô Nguyệt không nhịn được lên tiếng: “Tinh Tinh, em là học sinh tiểu học à? còn muốn xin phép. Trực tiếp đứng lên hát là được”
Tạ Nghiên Từ khuyến khích: “Mọi người đều phải hát, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cô Thẩm có thể hát trước nếu muốn.”
Thẩm Như Tinh gật đầu, đứng dậy và đi về phía micro ở trung tâm, cố gắng đưa tay ra điều chỉnh độ cao của micro.
Tống Huân nhìn cô một cái, đưa tay giúp cô hạ độ cao xuống.
Đầu ngón tay của hai người chạm nhẹ vào nhau, như bị điện giật.
Thẩm Như Tinh vội vàng thu tay lại. Cô chăm chú nhìn vào chiếc micro trước mặt, đốt ngón tay dài và mịn màng tạo ra sự tương phản rõ ràng với chiếc màu micro màu đen.
Mùi hương thoang thoảng ở bên cạnh truyền đến.
Đó là mùi sữa tắm sảng khoái, mùi hương cô đã dùng khi tắm lại chiều nay.
Mùi thơm của cam quýt quyện vào nhau trong khoảng cách thu hẹp, thật khó để biết đó là của cô hay của anh.
Rõ ràng cô đang ở đất liền, nhưng dường như Thẩm Như Tinh lại đột nhiên quay trở lại du thuyền buổi chiều, dòng cảm xúc dập dờn theo sóng sóng xanh, không biết mình sẽ bị dòng nước cuốn đi đâu.
Sau khi điều chỉnh xong, Tống Huân nhường vị trí của mình cho cô.
“Cảm ơn thầy Tống.”
Thẩm Như Tinh nhẹ nhàng cảm ơn anh và nói với giáo viên âm nhạc bài hát cô muốn hát.
Cô hát bài “cơn gió mùa hè”
Không vì lý do nào khác, chỉ là có một sự thôi thúc khiến cô chợt muốn hát bài hát này.
Sự chủ động của cô dường như bắt đầu cho một buổi diễn sôi động, sau đó Nhậm Huyên cũng biểu diễn nhạc pop, vừa hát vừa nhảy, mặc dù đang ở trên bãi biển nhưng cũng không ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh.
Bầu không khí bị đẩy lên cao trào.
Tô Nguyệt càng tinh quái hơn, hát “Ngàn năm chờ đợi” khiến mọi người cười ngặt nghẽo.
[Buồn cười thật, nữ chính thứ ba quả thực là nhân tài! ! 】 [Nhậm Huyên khi nhảy thật đẹp trai, tôi thích lắm! ! 】 [Nữ thứ ba thích hợp làm ngôi sao chương trình tạp kỹ, hahahaha, buồn cười quá]Sau buổi live show âm nhạc, Thẩm Như Tinh cuối cùng cũng trở lại ngôi nhà bên bờ biển, cô cũng lấy được điện thoại di động của mình.
Cô vừa tắt chế độ máy bay thì vô số tin nhắn đổ ra, Thẩm Như Tinh cũng đã quen thuộc với tình huống này.
Cô vừa sạc điện thoại, vừa lướt xem tin nhắn
Tin nhắn công việc trên WeChat là quan trọng nhất, có rất nhiều khách hàng cũ hỏi cô tại sao gần đây cô không nhận đơn hàng.
Thẩm Như Tinh trả lời: Xin lỗi dì Trần, gần đây cháu đang đi công tác nên không nhận đơn được, chờ công việc bên này kết thúc, cháu sẽ thông báo với dì.
Trả lời một cách lịch sự từng tin nhắn công việc chưa đọc.
Một số khách hàng cũ bày tỏ rằng họ thích phong cách tranh tường của cô và sẵn sàng chờ đợi cô.
Một trong số họ, Anh Vương từ Công ty Vật liệu Xây dựng AAA, trả lời một cách thiếu khách khí
[ Ồ, nổi tiếng trên truyền hình rồi? Nên bắt đầu kiêu căng sao? 】 [ Nói thật, kỹ năng của cô cũng không tốt lắm, nếu trước đó không phải thầy Hà tiến cử cô cho tôi, cô cho rằng tôi muốn tìm cô sao? chỉ có chút tay nghề mà thôi, ngoài kia có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp muốn làm việc cho tôi, cô nghĩ cô là ai…..]Thẩm Như Tinh rất ấn tượng với cái tên này, cô đã gửi bản thảo qua cho anh ta xác nhận, trước khi tiến hành bước tiếp theo. Nhưng khi công việc hoàn thành anh ta lại nói thích bản thảo khác.
Thẩm Như Tinh liên lạc với anh ta nhưng không có kết quả, cuối cùng thầy Hà cũng đứng ra giải quyết mọi việc.
Thẩm Như Tinh đã học được một bài học từ sự việc đó.
Mọi tiến độ công việc phải được báo cáo đồng thời cho thầy Hà hoặc những người quản lý khác, để chứng minh những bước làm việc tiếp theo đã nhận được sự chấp thuận của đối phương
Sau khi xử lý tin nhắn công việc, Thẩm Như Tinh vẫn gọi điện cho Thẩm Lệ Hoa, hỏi thăm quá trình hồi phục của bà gần đây thế nào, và dặn dò bà không nên quá tiết kiệm trong ăn, mặc, nhà ở và đi lại, đồng thời chuyển thêm 10.000 nhân dân tệ.
Thẩm Như Tinh bắt đầu kiểm tra những tin nhắn khác.
Điều gây chú ý nhất là Thẩm Tiểu Đình đã liên tục gửi cho cô hàng chục tin nhắn.
Thẩm Như Tinh vội vàng xem qua, cô bé chỉ hỏi về cuộc hẹn buổi chiều và than thở về buổi hòa nhạc buổi tối.
Sau khi Thẩm Như Tinh trả lời vài câu, cuối cùng cô cũng không nhịn được, bấm số của Khâu Minh Thư.
Khi nhận được cuộc gọi, Khâu Minh Thư đang nhìn chằm chằm vào máy tính với tâm trạng phức tạp
Trong tai nghe vang lên đủ loại nhạc buồn, kích thích cảm hứng, Khâu Minh Thư đã bị mắc kẹt trong kịch bản của tập phim này rất lâu, đến mức muốn vò đầu khóc lóc đau đớn.
Điện thoại rung lên, Khâu Minh Thư đang nóng lòng bấm từ chối, sau đó cô nhìn kỹ hơn thì thấy đó là cuộc gọi của Thẩm Như Tinh. !
Điều này thật kỳ lạ.
Cô và Thẩm Như Tinh quen nhau nhiều năm như vậy, cũng biết rất rõ tính cách của nhau, cô ấy là kiểu người thà giữ trong lòng còn hơn là nói ra, hiếm khi chủ động tìm cô tâm sự
Nếu cô chủ động tìm cô, thường là vì có việc gì đó rất quan trọng.
Khâu Minh Thư lấy lại tinh thần, tạm dừng nhạc, tháo tai nghe ném sang một bên rồi trả lời điện thoại.
“Sao vậy Tinh Tinh? Gần đây tớ đang viết kịch bản nên không lên mạng nhiều. Việc ghi hình của cậu vẫn ổn chứ?”
Thẩm Như Tinh vô thức xoay bút: “Vẫn thuận lợi. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là… hôm nay có một cuộc hẹn hò đôi trên biển, và Tống Huân đã chọn tớ.” Thẩm Như Tinh do dự kể lại.
“…!!!!!” Khâu Minh Thư kinh hãi, “Sau đó thì sao?!”
“Anh ấy… hát một bài hát, trong lời bài hát có một câu “hãy hét thật to khi bạn muốn ai đó”. Sau đó anh ấy hỏi tớ có điều gì muốn nói với anh ấy không?” Giọng điệu của Thẩm Như Tinh không mấy chắc chắn.
Khâu Minh Thư: “…!!!!!!”
Khâu Minh Thư: “Vậy cậu đã nói cái gì? Đối với cậu ta còn có tình cảm sao?”
Thẩm Như Tinh: “Tớ nói có lẽ, nhưng…”
Cô kể lại tất cả những gì Tống Huân nói buổi chiều.
Khâu Minh Thư hiểu rõ: “Đừng chần chừ, cậu ta vẫn còn thích cậu.”
Thẩm Như Tinh: “…Nếu như chỉ là tớ tự mình đa tình thì sao?”
Khâu Minh Thư: “Cái gì mà tự mình đa tinh? Cậu ta cũng đã nói như vậy rồi. Quan trọng là cậu nghĩ thế nào? cậu còn thích cậu ta không?”
“Nếu anh ấy chỉ là thích hồi ức trong khá khứ thì sao? Điều đó không có nghĩa là anh ấy thực sự thích tớ ở thời điểm hiện tại. Hơn nữa đang quay chương trình. Nếu chỉ là diễn trước ống kính thì sao?”
Thẩm Như Tinh không khỏi phản bác.
Đây cũng chính là lý do khiến cô chần chừ.
Khâu Minh Thư: “Cậu có nhiều thắc mắc như vậy, sao không tự mình đến gặp anh ấy và xác minh. Nếu sợ chỉ là diễn trước máy quay, thì hãy thoả thuận điều kiện với anh ấy. Sau khi ghi hình xong, hai người thử ở bên nhau một tháng, nếu vẫn không hợp nhau, thì coi như chưa phát sinh chuyện gì”
“Nếu hoà hợp, hai người có thể chính thức ở bên nhau.”
Thẩm Như Tinh: “…Cái này có được không? Có phải có chút quá đáng?”
Khâu Minh Thư hùng hồn nói: “Quá đáng gì chứ? Trước nói rõ một chút đi. Cậu không lừa dối hay trộm cắp. Tình yêu đều cần khoảng thời gian thử thách. Hai cậu xa cách nhiều năm như vậy, muốn quay lại với nhau thì phải hiểu rõ đối phương”
“Xét về phương diện khác, chẳng phải nó làm nổi bật thái độ thận trọng và nghiêm túc của cậu sao? Đó cũng là một phép thử đối với anh ấy. Chỉ cần hai người đều nghiêm túc, kết quả chẳng phải sẽ giống nhau sao? Nếu anh ấy không thể chờ đợi dù chỉ một hoặc hai tháng thì bỏ đi, không cần chờ nữa”
Khâu Minh Thư tiếp tục lan man, Thẩm Như Tinh sau một lúc cũng bị thuyết phục.
Khoảng thời gian thử thách… nghe có vẻ hợp lý, nó tương đương với một cuộc kiểm tra đối với cả hai bên.
Nếu chỉ là diễn trước máy quay, vậy sau khi ghi hình kết thúc, mọi thứ cũng rõ ràng
Nhưng, làm sao cô có thể tự mình nói điều này với anh?
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Như Tinh bắt đầu cân nhắc nội dung bức thư ngày hôm nay.
Qua khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ, cô có thể thấy các nhân viên bên ngoài đang dọn dẹp đống bừa bộn và chuẩn bị đạo cụ cho buổi ghi hình tiếp theo
Bên trong ngôi nhà gỗ, ánh nến chiếu lên bức tường nhắn bóng, làm nổi bật bóng dáng mơ hồ của cô.
Thẩm Như Tinh viết trên giấy: Đêm nay có thể nghe anh hát Liar một lần nữa không.
Trái tim đang đập dữ dội, Thẩm Như Tinh giả vờ bình tĩnh và đưa bức thư cho nhân viên công tác.
Màn đêm dần dần buông xuống, bãi biển vốn dĩ sôi động dần mất đi sức nóng và nhiệt huyết.
Các nhân viên cũng trở về phòng nghỉ, ánh đèn trong lều và nhà gỗ lần lượt tắt, các vì sao giống như đốm lửa sắp tắt.
Mọi thứ trở lại trạng thái bình yên và tĩnh lặng ban đầu.
Anh ấy đã nhận được lá thư chưa?
Liệu anh ấy có hiểu ý cô ấy không?
Hay anh sẽ không nhận ra và vứt nó sang một bên như lá thư của một vị khách nữ khác?
Thẩm Như Tinh đang suy nghĩ lung tung, bước vào phòng tắm và tắm lại.
Đồng hồ trên tường lướt qua hết khung này đến khung khác, tiếng tích tắc của kim giây vô cùng rõ ràng.
Ánh đèn thành phố phía xa dần tắt, bãi biển trở về trạng thái yên tĩnh và tối tăm.
Thẩm Như Tinh dần mất tự tin trong khi chờ đợi.
Cô vùi mình trên chiếc giường lớn mềm mại, trong lòng có chút chán nản.
Cô có nên thẳng thắn hơn không?
Trong lúc im lặng, đột nhiên có tiếng gõ cửa rất nhẹ và ngắn.
Ba nhịp gõ, cách nhau, vừa xa cách lại lịch sự
Thẩm Như Tinh đang nằm trên giường đột nhiên bật dậy, xỏ dép vào, chậm rãi đi ra cửa.
Cô dừng lại ở cửa vài giây, điều hòa hơi thở và đôi tay run rẩy
Cô từ từ mở cửa
Một bóng dáng cao lớn đứng ở trước cửa.
Tiếng cô mở cửa đánh động đến người đó, anh đang lười biếng dựa vào cửa, hai tay đút túi quần ngước nhìn cô.
Thẩm Như Tinh dừng lại cách anh một mét.
Không có ai trong số họ nói chuyện.
Một luồng ánh sáng giống như cành cây trước cửa, hình như mạch điện có vấn đề, phát ra một tiếng rít rồi tắt đi.
Xung quanh tối hơn, sương mù dày đặc.
Có một tiếng động
Tiếng bánh xe nhẹ nhàng vang lên, ngọn lửa xanh yếu ớt chiếu sáng mờ một khoảng nhỏ trước mặt anh.
Anh đút tay trái vào túi, tay phải cầm bật lửa, nghịch nghịch nó hết lần này đến lần khác, nhìn xuống cô.
“Em thực sự chỉ muốn nghe hát? ”
Anh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Không, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừm.”
Thẩm Như Tinh một hơi nói ra những lời cô đã chuẩn bị trước đó: “Tống Huân, dù sao chúng ta đã xa cách quá lâu, khi gặp lại, lại ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy. Sao anh có thể chứng minh, đó không phải chỉ là những hồi ức về mối tình đầu.
“Đối với anh cũng vậy. Tôi cũng luôn nhớ đến những kỉ niệm về mối tình đầu? Vì vậy, tôi đã nghĩ ra một phương pháp có thể xử lý tình huống của hai chúng ta. Anh có muốn nghe không?”
Tống Huân lặng lẽ nhìn cô: “Em nói đi.”
“Chúng tôi có thể thử quen nhau trong vòng một tháng sau khi kết thúc. Nhưng nếu một trong hai chúng ta nhận thấy mình không thực sự thích đối phương, chỉ là sự rung động nhất thời, vậy thì chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào”
“Ngược lại, nếu chúng ta hợp nhau, thì thời gian một tháng rưỡi đó coi như thử thách trước khi chúng ta chính thức bên nhau, anh cảm thấy thế nào?”
Tống Huân im lặng một lúc, không nói gì.
Trong lòng Thẩm Như Tinh dâng cao, chân cô cử động không thoải mái.
Thời gian thử nghiệm này có quá nhiều không?
Nhưng cô thực sự sợ rằng sự chủ động của anh chỉ là bong bóng màu hồng trong một tình huống đặc biệt như một chương trình tạp kỹ.
Chỉ có bốn vị khách nữ có mặt, tình cờ cô lại là bạn gái cũ của anh, địa vị đặc biệt và môi trường đặc biệt như vậy.
Cô sợ cảm giác mất mát, đồng thời cũng suy nghĩ không thuần khiết sẽ có hại cho cả hai.
Chỉ mười giây thôi nhưng dài như cả thế kỷ.
Thẩm Như Tinh lại nghe được giọng nói của Tống Huân: “Được.”
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghe thấy Tống Huân hỏi lại: “Vậy trong một tháng rưỡi này, chúng ta có thể coi là bạn trai và bạn gái không? Làm sao xác định được hai người có hợp nhau hay không?”
Thẩm Như Cảnh do dự nói: “…Không cần rắc rối như vậy? Chúng ta chỉ dùng hơn một tháng này để xác nhận suy nghĩ của mình và đối phương. Sau thời hạn, mọi người đều có quyền dừng lại, chỉ vậy thôi.”
Tống Huân gật đầu: “Được, anh hiểu rồi.”
Anh dừng lại rồi hỏi lại: “Em còn muốn nói gì với anh không?”
Thẩm Như Tinh không nói gì, chỉ nhìn người trước mặt.
Ngọn lửa xanh nhạt chiếu rọi đường quai hàm sắc sảo của anh, trong ánh sáng và bóng tối rõ ràng, đôi mắt đẹp đó vẫn trong trẻo, đang rơi xuống người cô.
Cô chợt nhận ra rằng câu hỏi ban đầu trong bức thư thực ra là dành cho chính cô.
Người ta không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
Nhưng Thẩm Như Tinh hai mươi lăm tuổi, giống như Thẩm Như Tinh mười tám tuổi, sẽ không ngần ngại và mất kiểm soát vì cùng một người.
Bản chất cô là người thận trọng và sợ bị tổn thương, nhưng cô vẫn sẽ ngập ngừng tiếp cận anh và lấy hết can đảm để thử lại.
Ngay cả khi có khả năng cao sẽ bị tổn thương.
Nó giống như một cơn nghiện không thể bỏ được.
Ánh mắt Thẩm Như Tinh không tự chủ mà di chuyển tới nốt ruồi phía trên xương quai xanh của Tống Huân.
Sau đó kiễng chân lên.
Đây là điều mà cô muốn làm nhất trong những ngày qua
Chụt!
Chiếc bật lửa nặng nề rơi xuống sàn, vào lúc nửa đêm, âm thanh đặc biệt rõ ràng.
Nhưng chủ nhân của nó không có thời gian để quan tâm.
Trên bãi biển đêm khuya, gió biển mát lạnh, có tiếng thủy triều vỗ vào bờ, tĩnh lặng mà hỗn loạn.
Chuông gió trước nhà gỗ đung đưa trong gió biển lạnh lẽo, phát ra âm thanh giòn tan.
Trong sự im lặng khi mà tất cả khách mời và nhân viên đã chìm vào giấc ngủ, thì trước cửa có hai bóng người mơ hồ đang chồng lên nhau.
Ngay khi Thẩm Như Tinh hôn lên nốt ruồi nhỏ phía trên xương quai xanh của Tống Huân, cô cảm nhận rõ ràng yết hầu của anh đang lăn lên xuống.
Giây tiếp theo, thế giới quay cuồng.
Anh đẩy cô vào cửa, cánh cửa gỗ mỏng manh kêu cọt kẹt trong im lặng.
Có vẻ như nó đã làm xáo trộn sự yên tĩnh của khu vực này.
Thẩm Như Tinh giật mình, vô thức muốn quay đầu lại xem mình có đánh thức ai đang ngủ không.
Tuy nhiên, không có thời gian để xác nhận, cuộc tấn công cuồng nhiệt của anh đã cướp đi hết không khí và lý trí của cô.
Không còn thận trọng và ngập ngừng như nụ hôn đầu tiên, anh tách môi và lưỡi cô ra một cách hết sức hung hãn.
Động tác của Tống Huân có chút thô bạo, tựa như tất cả những bất mãn mấy ngày nay đều trút vào nụ hôn này.
Và cô chỉ có thể dựa vào tường để chịu đựng tất cả những điều này.
Khoảng cách giữa hai người không ngừng thu hẹp lại, không khí trở nên ẩm ướt vô cùng. Nó ẩm ướt đến mức Thẩm Như Tinh toàn thân run rẩy, lông mi của cô phủ đầy sương mù và ướt sũng.
Anh nhẹ nhàng hôn đi hơi ẩm trên lông mi cô.
Nhiệt độ thiêu đốt truyền từ da thịt anh đến cơ thể cô, đốt cháy mọi lý trí.
Ngay khi Thẩm Như Tinh nghĩ rằng cô sắp chết chìm trong dung nham nóng bỏng, anh cuối cùng cũng buông cô ra.
Thẩm Như Tinh nghe thấy hơi thở run rẩy mà cô cố gắng kiềm chế nhưng vẫn mơ hồ lộ ra vào lúc nửa đêm.
Môi anh vẫn còn vương vấn trên vành tai nhạy cảm của cô, như trêu chọc .
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, Thẩm Như Tinh không tự chủ được ngẩng đầu lên, những đường nét mảnh mai mỏng manh đến mức tưởng chừng như sẽ đứt gãy trong chốc lát.
“Ngứa…”
Cô nhịn không được quay đầu lại, cố gắng tránh khỏi môi anh.
Tuy nhiên, hành động trốn thoát dường như đã kích hoạt một số công tắc.
Tống Huân siết chặt tay cô, cô không thể tránh được nữa, chỉ có thể chịu đựng.
Tư thế lúng túng đến mức Thẩm Như Tinh chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Tống Huân…”
“Đừng trốn.” Lực đạo của anh mạnh hơn một chút, mang theo một tia trừng phạt.
Hơi thở nóng hổi lại bao trùm lấy cô, anh cúi đầu liếm môi cô, giọng khàn khàn: “Nói nhớ anh đi.”
“Hãy nói rằng em hối hận mỗi ngày sau khi chúng ta chia tay.”
“Nói rằng em chỉ thích mình anh thôi.”